Sáng sớm hai ngày sau Tôn Nhạc liền ra đi, không làm kinh động đến Lương tiểu đệ. Về phần cảm tạ, Tôn Nhạc trước khi đi chỉ là hướng về phía Lương phụ Lương mẫu thi lễ thật sâu liền xoay người rời đi.Hơn mười dặm lộ trình, dùng tốc độ cao nhất mà đi bất quá là hơn một canh giờ, khi Tôn Nhạc đứng ở cửa thành Hàm Dương thì tâm thần cực kỳ kích động.Hàm Dương thành cùng nửa năm trước hoàn toàn bất đồng. Vẫn là kiếm khách đông đúc, nhưng trên mặt từng người đi đường đang lui tới, đều mang theo vài phần hung ác cùng khẩn trương.Cũng không thể trách bọn họ khẩn trương được, từ nửa năm trước Triệu cùng Tần đồng thời ra công kích đối với Ngụy Hàn, trong nháy mắt, Chu thiên hạ thái bình năm trăm năm rối loạn! Loạn thành một đoàn.Ngụy Hàn mặc dù sau khi chiến với Sở một trận thì tổn thương nguyên khí, chính là, bọn họ cũng không tình nguyện bó tay chịu trói, trong nhất thời thuyết khách đều xuất hiện, nối đuôi không dứt, hai nước đều tự thuyết phục được hai nước chư hầu giúp đỡ. Bởi vì có sự giúp đỡ, chiến tranh cũng bắt đầu tiến nhập trạng thái giằng co. Cuối cùng Ngụy Hàn hai nước cắt năm tòa thành, đổi lấy Triệu Tần lui binh.Có thể nói, hiện tại đã chính thức tiến nhập thời kỳ chiến quốc.Chiến tranh, rối loạn, kỳ ngộ, tử vong, các loại nhân tố đan vào nhau, làm cho Hàm Dương thành bây giờ đã không thể so sánh nổi với nửa năm trước.Những chuyện này Tôn Nhạc sớm nghe phụ tử Lương gia đề cập qua, Lương Gia phụ tử ở xa, biết rất ít, tuy bọn họ nói chữ được chữ mất, nhưng Tôn Nhạc thông minh tuyệt đỉnh, rất dễ dàng liền phân tích ra tình thế các nước.Nàng đi ở trên đường phố Hàm Dương, vừa nhìn quanh mọi nơi, vừa trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Mù quáng tìm kiếm không có đầu mối như vậy, không phải tính cách Tôn Nhạc. Lập tức, nàng xuất ra mấy lượng bạc Lương phụ đưa cho tiến vào trong một cái khách điếm.Dàn xếp tốt xong, nàng liền an ổn điềm tĩnh ngồi ở lầu một khách điếm vừa ăn bữa sáng, vừa lắng nghe tiếng mọi người nghị luận.Trong tiếng rầm rĩ, một thanh âm truyền vào trong tai Tôn Nhạc.” Đại Tần ta hiện tại thật náo nhiệt. Thập tam điện hạ đã mời Thúc tử lập”Ngũ đức chung thủy thuyết” kia tiến đến.”Ngũ công tử đến Hàm Dương rồi?Tôn Nhạc trong lòng vui vẻ. Trong đôi mắt không khỏi lộ ra một vòng khoái hoạt.“Há chỉ có Thúc tử. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Trĩ đại gia, còn có một vị đại mỹ nhân khác là Yến Ngọc nhi cũng muốn đến. Còn có tứ đại danh cơ, nghe nói cũng tới hai cái.” “Thật là như thế sao? Như thế rất tốt, có náo nhiệt xem!” “Đúng vậy, đúng vậy. . .”Trong một hồi tiếng cười, sóng mắt Tôn Nhạc lóe lên, thầm suy nghĩ: Trĩ đại gia đến đây? Xem ra Nhược nhi cũng tới. Nàng đang nghĩ như vậy thì một hiền sĩ nói: “Đâu chỉ như thế? Sở Nhược vương cũng đến thành Hàm Dương!”Trái tim Tôn Nhạc nhảy dựng lên, khoái hoạt như thủy triều vọt tới, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng. Trong vui mừng, đến một lát sau nàng mới đột nhiên thầm nghĩ: người nọ xưng hô Nhược nhi là vương rồi, xem ra, Nhược nhi rốt cục đã khiến cho người trong thiên hạ thừa nhận địa vị của hắn.Nàng ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, thầm nghĩ: hiện tại thành Hàm Dương, thật đúng là náo nhiệt.Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người, giữa ngã tư đường đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông trống.Tiếng chuông trống này vang dội cực kỳ, “Boong boong boong”truyền đến, tất cả mọi người trong khách điếm khẽ giật mình. Ngay sau đó, bọn họ nhất tề đứng dậy nhìn ra phía ngoài.Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người trong khách sạn không hề lên tiếng, cả đám đều rất hứng thú nhìn về chỗ thanh âm kia truyền đến. Tôn Nhạc cũng có chút tò mò, nàng đi theo sau lưng mọi người ra khỏi cửa chính khách điếm, cùng mọi người nhìn về phía cuối con phố dài bên trái.Ở cuối con phố dài, một đội vệ sĩ hồng y hồng giáp đứng thành hai hàng, cầm chuông trông trong tay đang gõ rất hăng say. Những vệ sĩ kia nguyên một đám lớn lên cao lớn cường tráng, trên người có khí chất dũng mãnh, hiển nhiên là từ chiến trường chém giết mà trưởng thành, tại sao lại làm cái chuyện khua chiêng gõ trống này?Tôn Nhạc đang nghi hoặc, thì một thiếu niên hiền sĩ mười mấy tuổi nói: “Tứ điện hạ anh minh hơn người, hắn dùng loại biện pháp này đến hoan nghênh anh kiệt trong thiên hạ đi vào Hàm Dương ta, thật đúng là nở mày nở mặt!”Thanh âm thiếu niên kia vừa rơi xuống, một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đứng bên cạnh hắn, tướng mạo tú lệ mở to hai mắt cả kinh kêu lên: “Đại ca, huynh nói những ngững người này đang hoan nghênh người sao? Vậy là có ai sắp tới rồi?”Ngay khi trái tim Tôn Nhạc bang bang nhảy lên thì thiếu niên hiền sĩ kia nghiêng tai lắng nghe.Hắn nghe nghe, hai mắt sáng rõ, thanh âm thực sự có điểm run rẩy nói: “Bốn tiếng trống vừa vang lên, hai dài hai ngắn, chuông cũng vừa vang lên bốn tiếng, hai trầm hai thanh. Chẳng lẽ lại là, Trĩ đại gia, Sở Nhược vương, Thúc tử cùng Yến Ngọc nhi những người này đồng loạt tới vào lúc này sao?”A?Tất cả mọi người cả kinh, sau đó học người kia nghiêng tai lắng nghe.Không chờ bọn họ nghe rõ, trong đám người phía trước truyền đến một hồi tiếng hoan hô như thủy triều, “Rất may mắn, lại là hai vị quý nhân, hai vị mỹ nhân cùng đến một lượt!” “Đúng a!” “A ——, làm cho người ta rất vui vẻ!”Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội. Theo tiếng hoan hô này truyền ra, từ tất cả gia đình tất cả tòa nhà duỗi ra vô số đầu người. Trong nháy mắt, hai bên đường phố Hàm Dương đã là người đến tấp nập, chật như nêm cối!Hai mắt tất cả mọi người tỏa sáng, mọi người hưng phấn đến gần như cuồng nhiệt nhìn về hướng cửa thành.Rõ ràng dễ dàng như vậy!Tôn Nhạc mừng rỡ, còn đang suy nghĩ đi gặp Nhược nhi, thật không ngờ hắn và Ngũ công tử đều lập tức đến đây!Gần một năm không gặp! Thật sự là gần một năm không gặp!Vui sướng cùng khát vọng vô biên vô hạn, nhớ nhung cùng khoái hoạt như thủy triều hướng Tôn Nhạc vọt tới, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng. Sự vui sướng này thực sự quá mãnh liệt, thẳng khiến nàng run rẩy.Người bên cạnh cảm thấy sự khác thường của nàng, nguyên một đám quay đầu tò mò đánh giá nàng. “Thùng —— thùng – thùng —— thùng” “Boong —— boong — boong —— boong”Một dài một ngắn, một trầm một thanh tiếng trống tiếng chuông còn đang vang lên, trong tiếng nổ vang chấn động thiên địa này, xen lẫn tiếng reo hò vui mừng, lại có một phen thú vị đặc biệt.Đến rồi.Vui mừng đến run rẩy thì phía trước truyền tới một tiếng hô cuồng hỉ ,“Xe ngựa của bọn họ đến rồi.”Đã tới!Đám người hưng phấn như nước sôi sùng sục.Bên trong tiếng rầm rĩ, Tôn Nhạc nhìn đến một đội đoàn xe dài thật dài xuất hiện ở trước mắt.Đoàn xe dài rất dài, nhìn không tới điểm cuối. Chính là, tất cả mọi người vẫn cuồng nhiệt vô cùng, bởi vì tất cả mọi người thấy rõ một nam một nữ đi ở phía trước đoàn xe!Nam tử kia cỡi ngựa, trên gương mặt tuấn lãng uy nghiêm không chút biểu tình, nhíu mày, hai mắt như điện, bất luận kẻ nào vừa nhìn thấy hắn, liền có thể cảm giác được, người này hẳn là một vị vương. Hắn, chính là Sở Nhược vương.Sở Nhược vương trên lưng ngựa là một trong những tiêu điểm chú ý của mọi người. Trong xe ngựasong song với hắn , thiếu nữ đang cùng hắn nhẹ giọng nói chuyện , cười nói tự nhiên, tuyệt mỹ vô luân, xinh đẹp như ánh trăng, hấp dẫn đại đa số ánh mắt của nam nhân. Thiếu nữ này, hẳn là Trĩ đại gia a?Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy, ngay đằng sau hai người không đến năm mươi mét, cũng có một thiếu niên tuấn mỹ cưỡi ngựa, cùng với một thiếu nữ tuyệt mỹ ngồi trên xe ngựa.Thiếu niên tuấn mỹ kia, hoàn toàn bất đồng với Sở Nhược vương tuấn lãng uy nghiêm, hắn trong vắt như ngọc, lung linh như trăng, một bộ bạch sắc cẩm y, đeo trường quan hiền sĩ. Bất luận có bao nhiêu người xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn đều sáng chói nhất, tựa hồ là tuyết trên ngọn núi kia, tỏa sáng, mờ ảo, xa xôi, khiến cho người ta phải ngước nhìn lên.Đây chính là Thúc tử còn trẻ đã thành danh.Ở bên trong tiếng thán phục của một đám thiếu nữ, mọi người rốt cục nhìn vào trong xe ngựa bên cạnh Thúc tử, Yến Ngọc nhi kiều diễm, liên tiếp nhìn hướng Thúc tử, che miệng cười khẽ.Nhìn bốn người này, tất cả mọi người đều ngây dại.Trĩ đại gia tươi đẹp, Yến Ngọc nhi yêu kiều, Sở Nhược vương uy nghiêm, Thúc tử lạnh lùng, như bốn đạo ánh nắng, nặng nề mà đánh thẳng vào trái tim mọi người!Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều hoa mắt.Tôn Nhạc cũng xem đến ngây người. Nàng chưa từng nghĩ đến, Nhược nhi cùng Ngũ công tử đồng thời xuất hiện thì lại chói mắt như vậy! Nàng lần đầu tiên nhìn đến tràng diện hoa mỹ như vậy, trong thời gian ngắn cảm thấy đầu óc đều có điểm hồ đồ.Bốn người này đều có đoàn xe lớn đi theo, cũng không biết bọn họ là ở đây gặp được nhau hay sao, lúc này, đoàn xe của bọn họ hỗn thành một đoàn, căn bản phân không rõ.Bất quá, cũng không có ai chú ý đoàn xe bọn họ, mọi ánh mắt đều ngây dại choáng váng, hai nam hai nữ trước mắt làm cho người ta hoa mắt, sự tao nhã cùng bề ngoài, thực sự quá rung động. Vốn là, người như vậy xuất hiện một người cũng đã đủ để toàn thành xôn xao, nhưng bây giờ bốn người đều xuất hiện!Trong bất tri bất giác, giữa ngã tư đường vốn rầm rĩ không thôi đột nhiên trở nên an tĩnh lại.Cũng không biết có phải là bị đoàn người ảnh hưởng, những Hồng Y vệ khua chiêng gõ trống kia cũng đều đình chỉ động tác trong tay, nguyên một đám ngốc vù vù nhìn bọn họ không chớp mắt.Nhược vương đi ở trước đoàn xe, đón nhận ánh mắt của mọi người trước. Dùng thân phận của hắn, sự chú ý như vậy cũng không thể hấp dẫn hắn, chính là, khi hắn thấy hiện lên trong những ánh mắt này, đại đa số là si mê mà không phải là kính ngưỡng thì mày rậm của hắn bắt đầu nhíu lại.Hắn nhíu mày rậm lại, có điểm không kiên nhẫn nhìn quét qua mọi người, trên gương mặt tuấn lãng mơ hồ lộ ra một cổ lệ khí. Cổ lệ khí này Trĩ đại gia hết sức quen thuộc, nửa năm qua này, thường xuyên xuất hiện trên mặt Nhược vương. Đặc biệt khi tin tức của người hắn an bài khắp nơi tại Hàm Dương tìm không có kết quả truyền đến thì lệ khí càng đậm đặc tựa hồ muốn làm cho nghìn vạn người máu chảy thành sông mới có thể rửa sạch.Nhược vương như vậy, Trĩ đại gia có điểm sợ hãi, nàng run rẩy, khẽ gọi: “Đại vương. . . . . .” Thanh âm của nàng đẹp đẽ mà ôn nhu, mọi người quanh thân nghe được thì xương cốt mềm nhũn.Trĩ đại gia hưởng thụ nhìn lướt đám người si mê vây xem, đổi giọng nói: “Sở Vương, ” nàng vừa kêu đến đây, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên, ánh mắt Sở Nhược vương đang hết nhìn đông tới nhìn tây dừng lại, thân hình rùng mình!Hắn thấy cái gì?Trĩ đại gia cực kỳ hiếu kỳ, nàng vừa theo ánh mắt Nhược vương nhìn lại, lại nghe được đám người truyền đến một hồi kinh hô. Chỉ thấy Sở Nhược vương thả người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.Động tác của Nhược vương, cũng kinh động Ngũ công tử cùng Yến Ngọc nhi. Ngũ công tử ngẩng đầu theo phương hướng Nhược Vương đi mà xem xét, lập tức mắt cũng choáng váng.Trong nháy mắt, Ngũ công tử hai mắt sáng rõ, quét sạch vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ mừng như điên, ngay sau đó, hai chân hắn liên tục đá, muốn giục ngựa phóng tới phía trước.Chính là, ngựa của hắn mới vọt tới một nửa, biểu lộ cuồng hỉ của Ngũ công tử nhanh chóng trầm xuống, cả người ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh xám trắng cùng kinh ngạc, còn có phẫn nộ.Bất quá, lúc này có rất ít người chú ý tới biểu lộ của Ngũ công tử , bởi vì, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Sở Nhược vương.Đang lúc mọi người chú ý cùng kinh ngạc, Sở Nhược vương bước nhanh như gió phóng tới phía trước, hắn một mực vọt tới bậc thang một cái khách điếm. Sau đó, hắn trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hai tay giang ra, ngửa mặt lên trời ha ha cười, cao giọng kêu lên: “Trời xanh có mắt!”Vừa cười lại vừa kêu to, hai tay hắn giang ra, như một cơn gió lốc gắt gao mà đem một thiếu nữ kéo vào trong ngực của mình!“A ——” trong tiếng kinh hô đồng loạt của mọi người, hai tay Sở nhược vương chấn động, cởi ngoại bào màu xanh của mình ra. Hắn dùng ngoại bào đem cô gái kia cẩn thận bao lại, ôm nàng, trong tiếng cười ha ha chạy về phía trước, đúng là ngựa cũng không cần!Vừa chạy như điên, Sở Nhược vương cúi đầu, đem miệng tiến đến bên tai thiếu nữ bị hắn bao thành bao bố, trầm giọng, vui mừng, đắc ý nói:“Tỷ tỷ, Nhược nhi biết tỷ không thích bị người ta chú ý, cho nên đem tỷ bọc lại rồi, tỷ nói Nhược nhi có thông minh hay không?”
/230
|