Mục Trường Không quăng ra cái danh đệ tự nội môn, giống như sét đánh ngang tai khiến mọi người không khỏi giật mình.
Hậu quả của việc thả ra một tin tức quan trọng như vậy tất nhiên là Lâm tam thiếu trở thành tiêu điểm của mọi người. Thậm chí có một số kẻ nhanh trí đã nghĩ đến các tình huống sẽ xảy ra.
Quan môn đệ tử, ý nghĩa rất to lớn.
Ngô Thế Hùng trước mắt đâm lao phải chạy theo lao, dẫn người rời đi, bang Thiên Hạ không giết được kẻ này, muốn đối đầu với Lâm Phi, tình hình hết sức bất lợi với bọn họ. Lỡ như khiến lão già này nổi giận, người khác chưa chắc đã giúp được mình.
Thật khó nghĩ.
Ngô Thế Hùng cũng hối hận, Lâm gia có được căn cơ tốt như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ. Có được một Công hội như vậy bên cạnh, cho dù không ra tay cũng đã uy hiếp đến kẻ khác.
Các thủ hạ còn lại, tất cả mỗi người đều mang một mảnh rung động.
Có Công hội Phù Văn nhúng tay vào, hôm nay muốn diệt hết Lâm gia chỉ sợ sẽ trở thành mộng tưởng.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ngô Thế Hùng cắn răng, hôm nay không diệt sạch Lâm Gia, có những kẻ kia nhúng tay, bọn họ không còn cơ hội, trước mắt chỉ còn một cơ hội duy nhất.
Có được hay không, dựa vào cái này.
Mục hội trưởng, người đã nói như vậy rồi, tại hạ còn biết làm gì nữa! Ngô Thế Hùng sử dụng một chiêu lấy lui làm tiến, chỉ vào một thi thể trên đất: Nhưng mà thủ hạ này của ta chỉ là đi so đấu, hôm nay chết oan uổng ở đây, cái gì cũng không nói được, ta cần một câu trả lời.
Ngươi muốn gì?
Mục Trường Không là kẻ từng trải, sao lại không hiểu suy nghĩ của gã ta, đơn giản là muốn tìm Lâm Phi chiến một trận.
Trong lòng Ngô Thế Hùng không khỏi vui mừng, hắn chỉ mong chờ một câu nói: Ta muốn Lâm Phi tái chiến một trận với thủ hạ của ta, cái này không phải là quá đáng chứ.
Đây là cách giải quyết duy nhất.
Một thằng nhóc yêu nghiệt, đánh chết thủ hạ của mình, cục giận này nhất định phải xả ra.
Mục Trường Không nhìn qua Lâm Phi: Tiểu Phi, ngươi là quan môn đệ tử của ta, ngươi lựa chọn thế nào thì tự cân nhắc lấy!
Lại chụp cái mũ thêm lần nữa, trong lòng ông ta rất đắc ý.
Lần này cho dù ngươi từ chối thế nào đi nữa, mọi người đều biết ngươi là quan môn đệ tử của ta.
Lâm Phi cười khổ trong lòng, lão già này thật xảo quyệt, lại hối hận lúc đầu sao lại tiện tay viết ra cái kia. Bây giờ thì tốt rồi, trên đầu lại có thêm một sư tôn không giải thích được.
Haiz, đã qua rồi.
Lâm phi cũng không thể từ chối được nữa, trong lòng đã thông suốt, mình rời khỏi thành Quy Nguyên phải có một chỗ dựa, để tránh lúc bang Thiên Hạ lại giở trò gì.
Không phải chỉ là so tài thôi sao, đệ tử không sợ! Lâm Phi nghiêm túc Chỉ lo lắng rằng lúc ra tay không thể không chế, sợ ngộ thương đến người khác!
Lâm Phi rào trước.
Lần tỉ thí này không hề đơn giản, trong lòng hắn biết rất rõ, phải cho đối phương một bài học, nếu mình nhân nhượng, chắc chắn sau này rất xui xẻo.
Mục Trường Không nói: Thời gian ngươi đột phá chưa lâu, lực lượng không khống chế được, bọn họ cũng hiểu rất rõ!
Ngô Thế Hùng thầm mắng một tiếng hèn hạ. Cái gì gọi là không khống chế được lực lượng? Vậy cái gì mới là khống chế được lực lượng chứ?
Nhưng ở trước mặt lão già này, hơi thở Ngô Thế Hùng đều bị đè nén xuống, lỡ như chọc giận lão già này, muốn rời khỏi thành Quy Nguyên cũng không dễ. Một câu nói của người ta, bang Thiên Hạ cũng không thể không nghĩ kĩ một chút.
Tại hạ cũng đang có ý đó Ngô Thế Hùng nói: Lấy so tài làm chủ, phân ra thắng thua là được rồi!
Trong bóng tối, hắn truyền âm cho Độc Nhãn Lòng: Lát nữa ra tay, không cần giữ lại, phế đan điền thằng nhóc kia.
Ngô Thế Hùng không hổ là cường giả cảnh giới Huyền giả, ánh mắt cay độc, hôm nay không thể diệt hết Lâm gia, chỉ cần lão già này một ngày còn ở lại, ngày đó bang Thiên Hạ cũng chỉ có thể nuốt cục giận này xuống.
Phế đi Lâm Phi cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Từ trận đấu vừa rồi thấy được tên này rõ là mới tấn thăng chưa lâu, nếu để hắn tiếp tục, nói không chừng sẽ là mối nguy hiểm cho bang Thiên Hạ. Với những mầm mống nguy hiểm, trước hết phải diệt đi.
Phế bỏ đan điền, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ tàn phế, là cách làm thích hợp nhất.
Ngô chấp sự yên tâm, lão Long nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Đệ tử tài không bằng người, trong lúc so tài ngộ thương đan điền, ai cũng không thể nói gì được, cho dù là hội trưởng Công hội Phù Văn, trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể im lặng.
Người ta chiếm lý.
Độc Nhãn Long vỗ vâth cưỡi dưới người, một tay kiếm nhắm vào đối phương: Thằng nhãi kia, tiếp chiêu!
Vèo vèo vèo.
Trường kiếm của Độc Nhãn Long chỉ một cái, kiếm khí xuất ra như một con rồng, rời khỏi vật cưỡi, xuất hiện trước mặt Lâm Phi trong chớp mắt.
Kiếm pháp này vô cùng sắc bén, mơ hồ còn nghe được tiếng xé gió.
Ở trên ngực Lâm Phi để lại ba vệt màu trắng. Nếu không phải né đi nhanh thì đã không phải là như bây giờ, trong lòng hoảng sợ.
Kiếm thật là nhanh, so với khoái kiếm của đồng môn trước đây còn nhanh hơn, lại thêm cả thân pháp này phối hợp cùng khoái kiếm, nói đơn giản chính là vật sắc bén dùng để giết người, cho dù cương khí thua thiệt nhưng vẫn còn có kim cương hộ thân!
Khoảng chừng hiệp thứ nhất, Lâm Phi cảm nhận được điểm lợi hại của cao thủ giang hồ thật sự.
Lâm Tam thiếu, ngay cả khoái kiếm của ta ngươi cũng không thoát được, chẳng qua cũng chỉ là như vậy!
Độc Nhãn Long cười to, dưới sự công kích của khoái kiếm, đối phương cũng không lợi hại như tưởng tượng của gã, trường kiếm huơ một chút, tổng cộng đâm ra mười kiếm, trong chớp mắt rất nhiều từng đóa kiếm hoa bay ra.
...
Trong mắt mọi người, Lâm tam thiếu yếu thế hơn.
Trong con mắt của người thường, gần như không thấy được công kích, bởi vì tốc độ và thân pháp quá nhanh, khắp nơi để lại từng từng bóng người. Kẻ thực lực kém chỉ cần nhìn qua một cái, ngay lập tức hoa mắt chóng mặt, cực kì khó chịu.
Khoái Kiếm Vô Song!
Lâm Tam thiếu thảm rồi!
Cao thủ cửu trọng thiên, có mạnh có yếu, một tay khoái kiếm, cả người thân pháp, hoàn hảo không vết nứt.
Mục hội trưởng, xem ra trận tỉ thí này thủ hạ của ta sẽ thắng rồi!
Ngô Thế Hùng híp mắt lại, tâm tình rất tốt, vừa thấy được tốc độ thật nhanh của Lâm Phi, đã nghĩ muốn đối phó kẻ này, phải lấy nhanh đánh nhanh, quyết định thắng bại.
Độc Nhãn Long một tay khoái kiếm cộng thêm thân pháp đủ để áp chế được Lâm Phi.
Có thể đả kích Công hội Phù Văn, Ngô Thế Hùng sao lại bỏ qua cơ hội này. Thật ra gã rất muốn nói, đệ tử đóng cửa của người chẳng qua cũng chỉ như vậy, đúng là đáng đời, mất mặt.
Tỉ thí mới bắt đầu, thắng bại chưa phân, sao phải vội vàng!
Một câu nói nhẹ nhàng của Mục Trường Không khiến Ngô Thế Hùng cảm giác như một đòn của mình rơi vào khoảng trống, không có hiệu quả.
Ông nội, hắn sẽ thua sao?
Mục Ninh không hiểu tại sao trên mặt đầy nét lo ấu.
Kiếm pháp của Độc Nhãn Long kia quá nhanh, từng chiêu đánh vào chỗ yếu hiểm, sơ sẩy một chút sẽ trọng thương, nhìn qua không phải là đang tỉ thí, mà là không khác gì so với liều mạng.
Cháu gái ngoan của ta, từ khi nào con lại lo lắng cho người khác vậy?
Mục Ninh quệt miệng một cái, nói dối: Ông nội thật xấu xa, con chỉ muốn tốt cho người. Nếu như tên kia thua ông nội nhất định sẽ mất mặt, cháu gái cũng không muốn bị mất thể diện đâu!
Ai nói tiểu tử thúi phải thua? Con nhìn xem hắn có giống bị thương không? Mục Trường Không đôi mắt lão luyện: Tiểu tử thúi kia thật không biết tu luyện như thế nào, thân pháp đạt đến tốc độ cực hạn, thằng nhóc này đang muốn đột phá cảnh giới hện tại. Một khi vượt qua cảnh giới này, cho dù là cường giả Huyền giả cũng phải nhận thua về mặt tốc độ!
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Mục Ninh biến thành chữ O. Lớn đến như bây giờ, ông nội nàng rất ít khi đánh giá người khác, nhưng bây giờ lại đang đánh giá một người, cái này cũng…
Nói thật là, Mục Ninh không muốn tin tưởng.
Trong lòng Mục Trường Không cũng vui mừng khôn xiết, lần này đúng là đã tìm được thiên tài.
...
Một kiếm rồi lại một kiếm, mỗi một kiếm qua lại đến một kiếm, liên tiếp hoàn hảo không tì vết.
Trên người Lâm Phi xuất hiện không ít lỗ máu, nhìn qua dáng vẻ vô cùng khó khăn, người ngoài nhìn vào dường như là kết cục đã định.
Trong sân tỉ võ trừ hai người bọn họ, gần như không ai biết được tình hình bên trong.
Độc Nhãn Long lửa giận một bụng, kiếm pháp trên tay vô cùng tàn nhẫn. Dưới tốc độ như vậy, cho dù là ai cũng phải chết dưới kiếm gã nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải một kẻ quái thai, chỉ có thể làm bị thương, không thể làm trọng thương đối phương.
Gặp quỷ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là chuyện tốt gì. Thằng nhãi này không phản kích, rốt cuộc là muốn làm gì? Ta phải ra tuyệt chiêu mới được, nếu không sẽ không thể làm gì thằng nhóc này!
Độc Nhãn Long thật lòng rất sầu não, trước đây khi gặp phải cao thủ, về mặt tốc độ và khoái kiếm không ai bằng gã ta. Giết người với hắn rất đơn giản, gần như không ra quá mười chiêu.
Thiên hạ võ công, chỉ có nhanh là không phá được.
Cho nên Độc Nhãn Long vẫn luôn cố gắng trên mặt tốc độ, bây giờ mới luyện được một tay khoái kiếm cùng với thân pháp.
Nhưng hôm nay không chiếm được chỗ tốt từ Lâm Phi, mỗi một lần gã sắp đánh trọng thương được đối phương là mỗi một lần tránh khỏi, mỗi một lần né tránh, giống như đang cười nhạo hắn.
Khoái kiếm của ngươi chẳng qua cũng là như vậy.
Lâm Phi ha ha cười to, đưa ngón út ra khinh bỉ.
Hừ, không nên vui mừng quá sớm. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút cái gì mới thật sự là khoái kiếm!
Độc Nhãn Long không thèm đếm xỉa, xuất ra tuyệt chiêu.
Tàn Ảnh Kiếm!
Tay trái và tay phải Độc Nhãn Long bỗng dưng xuất hiện hai thanh khoái kiếm, cùng tấn công đến Lâm Phi, để lại từng bóng tàn ảnh, khiến người ta hoa mắt.
Khoái kiếm, hai tay hai kiếm.
Tuyệt chiêu thật sự của Độc Nhãn Long, phối hợp với kiếm pháp này, đôi tay dưới kiếm không ngăn được một kiếm.
Vèo vèo vèo.
Lâm Phi da đầu tê đại, loại cảm giác này giống như lúc đầu cảm nhận được trong Nhất Đao Vạn Lí
Một kiếm vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tê dại! Ngươi thật nhát gan, muốn đột phá, phải né tranh một kiếm này, chỉ có né tránh một kiếm này, ta mới có cơ hội tăng thân pháp Tùy Phong lên, đạt đến cảnh giới thứ hai!
Trong mắt Lâm Phi lộ ra vẻ kiên định.
Vốn là định giết chết đối phương, một cao thủ cửu trọng thiên, không có gì để lo lắng cả nhưng khi khoái kiếm của đối phương bay đến trên người mình, bỗng dưng ý thức được, mình muốn đột phá hình như phải dựa vào đối phương.
Thân pháp Tùy Phong đến bây giờ đã trở thành cánh tay phải cánh tay trái nhưng khi thực lực tăng lên, thân pháp lại không ngừng bị giới hạn, muốn tăng lên, vậy thì nhất định phải đột phá.
Cho nên mới có một màn lúc trước.
Nhanh một chút!
Nhanh một chút nữa!
Không được, vẫn quá chậm, phải nhanh một chút nữa!
Tốc độ Lâm Phi đạt đến cực hạn nhưng cho dù da đầu vẫn tê dại thì vẫn chưa nguy hiểm.
Thằng oắt con, chết đi cho ta!
Độc Nhãn Long dường như có thể nhìn thấy được hình dáng thảm thê của Lâm Phi.
Tàn ảnh kiếm, hai tay dưới kiếm, đâm ra công kích trí mạng
Bị đánh lén cho dù là Huyền giả cũng bị thương, huống chi là một thằng nhãi ranh, muốn né tránh công kích, đã khó lại càng khó hơn. Cho nên thằng nhóc này phải thua không cần nghĩ.
Nhanh một chút, nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!
Khi mũi kiếm nhọn hoắt chỉ còn cách trong gang tấc, trong lòng Lâm Phi hoảng loạn một chút, vốn dĩ là thật khó hòa mình vào bầu trời, bây giờ cảm giác giống như cá thuộc về biển.
Chúc mừng người chơi Lâm Phi, thân pháp Tùy Phong đột phá đến cảnh giới thứ hai, thưởng 1000 điểm!
Hậu quả của việc thả ra một tin tức quan trọng như vậy tất nhiên là Lâm tam thiếu trở thành tiêu điểm của mọi người. Thậm chí có một số kẻ nhanh trí đã nghĩ đến các tình huống sẽ xảy ra.
Quan môn đệ tử, ý nghĩa rất to lớn.
Ngô Thế Hùng trước mắt đâm lao phải chạy theo lao, dẫn người rời đi, bang Thiên Hạ không giết được kẻ này, muốn đối đầu với Lâm Phi, tình hình hết sức bất lợi với bọn họ. Lỡ như khiến lão già này nổi giận, người khác chưa chắc đã giúp được mình.
Thật khó nghĩ.
Ngô Thế Hùng cũng hối hận, Lâm gia có được căn cơ tốt như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ. Có được một Công hội như vậy bên cạnh, cho dù không ra tay cũng đã uy hiếp đến kẻ khác.
Các thủ hạ còn lại, tất cả mỗi người đều mang một mảnh rung động.
Có Công hội Phù Văn nhúng tay vào, hôm nay muốn diệt hết Lâm gia chỉ sợ sẽ trở thành mộng tưởng.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ngô Thế Hùng cắn răng, hôm nay không diệt sạch Lâm Gia, có những kẻ kia nhúng tay, bọn họ không còn cơ hội, trước mắt chỉ còn một cơ hội duy nhất.
Có được hay không, dựa vào cái này.
Mục hội trưởng, người đã nói như vậy rồi, tại hạ còn biết làm gì nữa! Ngô Thế Hùng sử dụng một chiêu lấy lui làm tiến, chỉ vào một thi thể trên đất: Nhưng mà thủ hạ này của ta chỉ là đi so đấu, hôm nay chết oan uổng ở đây, cái gì cũng không nói được, ta cần một câu trả lời.
Ngươi muốn gì?
Mục Trường Không là kẻ từng trải, sao lại không hiểu suy nghĩ của gã ta, đơn giản là muốn tìm Lâm Phi chiến một trận.
Trong lòng Ngô Thế Hùng không khỏi vui mừng, hắn chỉ mong chờ một câu nói: Ta muốn Lâm Phi tái chiến một trận với thủ hạ của ta, cái này không phải là quá đáng chứ.
Đây là cách giải quyết duy nhất.
Một thằng nhóc yêu nghiệt, đánh chết thủ hạ của mình, cục giận này nhất định phải xả ra.
Mục Trường Không nhìn qua Lâm Phi: Tiểu Phi, ngươi là quan môn đệ tử của ta, ngươi lựa chọn thế nào thì tự cân nhắc lấy!
Lại chụp cái mũ thêm lần nữa, trong lòng ông ta rất đắc ý.
Lần này cho dù ngươi từ chối thế nào đi nữa, mọi người đều biết ngươi là quan môn đệ tử của ta.
Lâm Phi cười khổ trong lòng, lão già này thật xảo quyệt, lại hối hận lúc đầu sao lại tiện tay viết ra cái kia. Bây giờ thì tốt rồi, trên đầu lại có thêm một sư tôn không giải thích được.
Haiz, đã qua rồi.
Lâm phi cũng không thể từ chối được nữa, trong lòng đã thông suốt, mình rời khỏi thành Quy Nguyên phải có một chỗ dựa, để tránh lúc bang Thiên Hạ lại giở trò gì.
Không phải chỉ là so tài thôi sao, đệ tử không sợ! Lâm Phi nghiêm túc Chỉ lo lắng rằng lúc ra tay không thể không chế, sợ ngộ thương đến người khác!
Lâm Phi rào trước.
Lần tỉ thí này không hề đơn giản, trong lòng hắn biết rất rõ, phải cho đối phương một bài học, nếu mình nhân nhượng, chắc chắn sau này rất xui xẻo.
Mục Trường Không nói: Thời gian ngươi đột phá chưa lâu, lực lượng không khống chế được, bọn họ cũng hiểu rất rõ!
Ngô Thế Hùng thầm mắng một tiếng hèn hạ. Cái gì gọi là không khống chế được lực lượng? Vậy cái gì mới là khống chế được lực lượng chứ?
Nhưng ở trước mặt lão già này, hơi thở Ngô Thế Hùng đều bị đè nén xuống, lỡ như chọc giận lão già này, muốn rời khỏi thành Quy Nguyên cũng không dễ. Một câu nói của người ta, bang Thiên Hạ cũng không thể không nghĩ kĩ một chút.
Tại hạ cũng đang có ý đó Ngô Thế Hùng nói: Lấy so tài làm chủ, phân ra thắng thua là được rồi!
Trong bóng tối, hắn truyền âm cho Độc Nhãn Lòng: Lát nữa ra tay, không cần giữ lại, phế đan điền thằng nhóc kia.
Ngô Thế Hùng không hổ là cường giả cảnh giới Huyền giả, ánh mắt cay độc, hôm nay không thể diệt hết Lâm gia, chỉ cần lão già này một ngày còn ở lại, ngày đó bang Thiên Hạ cũng chỉ có thể nuốt cục giận này xuống.
Phế đi Lâm Phi cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Từ trận đấu vừa rồi thấy được tên này rõ là mới tấn thăng chưa lâu, nếu để hắn tiếp tục, nói không chừng sẽ là mối nguy hiểm cho bang Thiên Hạ. Với những mầm mống nguy hiểm, trước hết phải diệt đi.
Phế bỏ đan điền, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ tàn phế, là cách làm thích hợp nhất.
Ngô chấp sự yên tâm, lão Long nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Đệ tử tài không bằng người, trong lúc so tài ngộ thương đan điền, ai cũng không thể nói gì được, cho dù là hội trưởng Công hội Phù Văn, trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể im lặng.
Người ta chiếm lý.
Độc Nhãn Long vỗ vâth cưỡi dưới người, một tay kiếm nhắm vào đối phương: Thằng nhãi kia, tiếp chiêu!
Vèo vèo vèo.
Trường kiếm của Độc Nhãn Long chỉ một cái, kiếm khí xuất ra như một con rồng, rời khỏi vật cưỡi, xuất hiện trước mặt Lâm Phi trong chớp mắt.
Kiếm pháp này vô cùng sắc bén, mơ hồ còn nghe được tiếng xé gió.
Ở trên ngực Lâm Phi để lại ba vệt màu trắng. Nếu không phải né đi nhanh thì đã không phải là như bây giờ, trong lòng hoảng sợ.
Kiếm thật là nhanh, so với khoái kiếm của đồng môn trước đây còn nhanh hơn, lại thêm cả thân pháp này phối hợp cùng khoái kiếm, nói đơn giản chính là vật sắc bén dùng để giết người, cho dù cương khí thua thiệt nhưng vẫn còn có kim cương hộ thân!
Khoảng chừng hiệp thứ nhất, Lâm Phi cảm nhận được điểm lợi hại của cao thủ giang hồ thật sự.
Lâm Tam thiếu, ngay cả khoái kiếm của ta ngươi cũng không thoát được, chẳng qua cũng chỉ là như vậy!
Độc Nhãn Long cười to, dưới sự công kích của khoái kiếm, đối phương cũng không lợi hại như tưởng tượng của gã, trường kiếm huơ một chút, tổng cộng đâm ra mười kiếm, trong chớp mắt rất nhiều từng đóa kiếm hoa bay ra.
...
Trong mắt mọi người, Lâm tam thiếu yếu thế hơn.
Trong con mắt của người thường, gần như không thấy được công kích, bởi vì tốc độ và thân pháp quá nhanh, khắp nơi để lại từng từng bóng người. Kẻ thực lực kém chỉ cần nhìn qua một cái, ngay lập tức hoa mắt chóng mặt, cực kì khó chịu.
Khoái Kiếm Vô Song!
Lâm Tam thiếu thảm rồi!
Cao thủ cửu trọng thiên, có mạnh có yếu, một tay khoái kiếm, cả người thân pháp, hoàn hảo không vết nứt.
Mục hội trưởng, xem ra trận tỉ thí này thủ hạ của ta sẽ thắng rồi!
Ngô Thế Hùng híp mắt lại, tâm tình rất tốt, vừa thấy được tốc độ thật nhanh của Lâm Phi, đã nghĩ muốn đối phó kẻ này, phải lấy nhanh đánh nhanh, quyết định thắng bại.
Độc Nhãn Long một tay khoái kiếm cộng thêm thân pháp đủ để áp chế được Lâm Phi.
Có thể đả kích Công hội Phù Văn, Ngô Thế Hùng sao lại bỏ qua cơ hội này. Thật ra gã rất muốn nói, đệ tử đóng cửa của người chẳng qua cũng chỉ như vậy, đúng là đáng đời, mất mặt.
Tỉ thí mới bắt đầu, thắng bại chưa phân, sao phải vội vàng!
Một câu nói nhẹ nhàng của Mục Trường Không khiến Ngô Thế Hùng cảm giác như một đòn của mình rơi vào khoảng trống, không có hiệu quả.
Ông nội, hắn sẽ thua sao?
Mục Ninh không hiểu tại sao trên mặt đầy nét lo ấu.
Kiếm pháp của Độc Nhãn Long kia quá nhanh, từng chiêu đánh vào chỗ yếu hiểm, sơ sẩy một chút sẽ trọng thương, nhìn qua không phải là đang tỉ thí, mà là không khác gì so với liều mạng.
Cháu gái ngoan của ta, từ khi nào con lại lo lắng cho người khác vậy?
Mục Ninh quệt miệng một cái, nói dối: Ông nội thật xấu xa, con chỉ muốn tốt cho người. Nếu như tên kia thua ông nội nhất định sẽ mất mặt, cháu gái cũng không muốn bị mất thể diện đâu!
Ai nói tiểu tử thúi phải thua? Con nhìn xem hắn có giống bị thương không? Mục Trường Không đôi mắt lão luyện: Tiểu tử thúi kia thật không biết tu luyện như thế nào, thân pháp đạt đến tốc độ cực hạn, thằng nhóc này đang muốn đột phá cảnh giới hện tại. Một khi vượt qua cảnh giới này, cho dù là cường giả Huyền giả cũng phải nhận thua về mặt tốc độ!
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Mục Ninh biến thành chữ O. Lớn đến như bây giờ, ông nội nàng rất ít khi đánh giá người khác, nhưng bây giờ lại đang đánh giá một người, cái này cũng…
Nói thật là, Mục Ninh không muốn tin tưởng.
Trong lòng Mục Trường Không cũng vui mừng khôn xiết, lần này đúng là đã tìm được thiên tài.
...
Một kiếm rồi lại một kiếm, mỗi một kiếm qua lại đến một kiếm, liên tiếp hoàn hảo không tì vết.
Trên người Lâm Phi xuất hiện không ít lỗ máu, nhìn qua dáng vẻ vô cùng khó khăn, người ngoài nhìn vào dường như là kết cục đã định.
Trong sân tỉ võ trừ hai người bọn họ, gần như không ai biết được tình hình bên trong.
Độc Nhãn Long lửa giận một bụng, kiếm pháp trên tay vô cùng tàn nhẫn. Dưới tốc độ như vậy, cho dù là ai cũng phải chết dưới kiếm gã nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải một kẻ quái thai, chỉ có thể làm bị thương, không thể làm trọng thương đối phương.
Gặp quỷ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là chuyện tốt gì. Thằng nhãi này không phản kích, rốt cuộc là muốn làm gì? Ta phải ra tuyệt chiêu mới được, nếu không sẽ không thể làm gì thằng nhóc này!
Độc Nhãn Long thật lòng rất sầu não, trước đây khi gặp phải cao thủ, về mặt tốc độ và khoái kiếm không ai bằng gã ta. Giết người với hắn rất đơn giản, gần như không ra quá mười chiêu.
Thiên hạ võ công, chỉ có nhanh là không phá được.
Cho nên Độc Nhãn Long vẫn luôn cố gắng trên mặt tốc độ, bây giờ mới luyện được một tay khoái kiếm cùng với thân pháp.
Nhưng hôm nay không chiếm được chỗ tốt từ Lâm Phi, mỗi một lần gã sắp đánh trọng thương được đối phương là mỗi một lần tránh khỏi, mỗi một lần né tránh, giống như đang cười nhạo hắn.
Khoái kiếm của ngươi chẳng qua cũng là như vậy.
Lâm Phi ha ha cười to, đưa ngón út ra khinh bỉ.
Hừ, không nên vui mừng quá sớm. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút cái gì mới thật sự là khoái kiếm!
Độc Nhãn Long không thèm đếm xỉa, xuất ra tuyệt chiêu.
Tàn Ảnh Kiếm!
Tay trái và tay phải Độc Nhãn Long bỗng dưng xuất hiện hai thanh khoái kiếm, cùng tấn công đến Lâm Phi, để lại từng bóng tàn ảnh, khiến người ta hoa mắt.
Khoái kiếm, hai tay hai kiếm.
Tuyệt chiêu thật sự của Độc Nhãn Long, phối hợp với kiếm pháp này, đôi tay dưới kiếm không ngăn được một kiếm.
Vèo vèo vèo.
Lâm Phi da đầu tê đại, loại cảm giác này giống như lúc đầu cảm nhận được trong Nhất Đao Vạn Lí
Một kiếm vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tê dại! Ngươi thật nhát gan, muốn đột phá, phải né tranh một kiếm này, chỉ có né tránh một kiếm này, ta mới có cơ hội tăng thân pháp Tùy Phong lên, đạt đến cảnh giới thứ hai!
Trong mắt Lâm Phi lộ ra vẻ kiên định.
Vốn là định giết chết đối phương, một cao thủ cửu trọng thiên, không có gì để lo lắng cả nhưng khi khoái kiếm của đối phương bay đến trên người mình, bỗng dưng ý thức được, mình muốn đột phá hình như phải dựa vào đối phương.
Thân pháp Tùy Phong đến bây giờ đã trở thành cánh tay phải cánh tay trái nhưng khi thực lực tăng lên, thân pháp lại không ngừng bị giới hạn, muốn tăng lên, vậy thì nhất định phải đột phá.
Cho nên mới có một màn lúc trước.
Nhanh một chút!
Nhanh một chút nữa!
Không được, vẫn quá chậm, phải nhanh một chút nữa!
Tốc độ Lâm Phi đạt đến cực hạn nhưng cho dù da đầu vẫn tê dại thì vẫn chưa nguy hiểm.
Thằng oắt con, chết đi cho ta!
Độc Nhãn Long dường như có thể nhìn thấy được hình dáng thảm thê của Lâm Phi.
Tàn ảnh kiếm, hai tay dưới kiếm, đâm ra công kích trí mạng
Bị đánh lén cho dù là Huyền giả cũng bị thương, huống chi là một thằng nhãi ranh, muốn né tránh công kích, đã khó lại càng khó hơn. Cho nên thằng nhóc này phải thua không cần nghĩ.
Nhanh một chút, nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!
Khi mũi kiếm nhọn hoắt chỉ còn cách trong gang tấc, trong lòng Lâm Phi hoảng loạn một chút, vốn dĩ là thật khó hòa mình vào bầu trời, bây giờ cảm giác giống như cá thuộc về biển.
Chúc mừng người chơi Lâm Phi, thân pháp Tùy Phong đột phá đến cảnh giới thứ hai, thưởng 1000 điểm!
/225
|