Hoàng Thiện nghe được bên ngoài có tiếng xe cảnh sát vang lên, thần sắc khẽ biến. Vội la lên với Hoàng gia lão chủ:“Chúng ta mau rút lui đi. Nơi nay tuyệt không ở lại được nữa. Vừa rồi tiếng súng trong nội viện đã làm cho người khác chú ý."
Hoàng gia gia chủ thoáng gật đầu. Nhìn Độ Minh một chút, sau đó ôm quyền cất cao giọng nói:“Lão phu đi trước một bước. Sau này chúng ta còn gặp lại.” Mấy người Song Phong Trấn khởi hành tan biến trong bóng đêm.
Độ Minh biết rõ quốc gia có vũ lực mạnh như thế nào. Đỗ gia từ trên xuống dưới bị Song Phong Trấn tàn sát sạch sẽ.
Đây chính là đại án kinh thiên. Người nào dính vào sẽ xui xẻo. Đương nhiên tẩu vi là thượng sách.
Độ Minh cùng ba vị sư đệ nhanh chóng đem những thi thế Huyền Tự Bối lên trên xe. Phân phó lái xe của Hồng gia nhanh chóng rời đi.
Mấy cỗ xe Audi có rèm che phóng đi lưu lại khói đen. Trong Đỗ gia thi thể đầy đất. Ngay cả người nhặt xác cũng không có. Có lẽ cảnh sát có thể vì bọn họ mà an táng sao. Ai đã làm bọn họ có kết cục này......
“Sư huynh. Lần này tổn thất nặng nề. Khi về Thiếu Lâm mình phải nói như thế nào?” Ba người Độ Nhiên, Độ Thế, Độ Ngạn ngồi ở sau tâm tình bất ổn.
Tất cả người của Huyền Tự Bối đều để lại tánh mạng ở nơi này. Mấy người lập tức sinh ra thần sắc buồn nản. Nếu như có thể từng bước tra xét chuyện này. Họ sẽ không có hao tổn lớn như vậy. Từ khi sự kiện Hình Ý môn xảy ra, nhân số của Huyền Tự Bối ít đến thảm thường. Sau này Thiếu Lâm còn phải dựa vào bọn họ chèo chống.
“Cái này cũng không trách các đệ được!” Trong nội tâm Minh Độ có chút tự trách mình. Hắn trầm giọng nói:“Chuyện này đều tại ta, đến lúc đó huynh sẽ tự tìm một công đạo cho Thiếu Lâm!”
“Sư huynh!” Ba người đều lộ ra vẻ xấu hổ. Bọn họ cũng biết “Công đạo” là có ý tứ gì. Cái Xá Lợi viện có thể giao cho Thiếu Lâm chắc cũng chỉ có tánh mạng mà thôi.
Độ Minh tạm đè chuyện này xuống không đề cập đến. Ngược lại, quay đầu lại nhìn một chút. Lo lắng nói:“Thương thế của các ngươi như thế nào rồi?”
Độ Nhiên nghe xong cười khổ hai tiếng: "Độ Thế bị hai vết thương trên đùi. Độ Ngạn bị thương ở bụng! Đệ có ngạnh công hộ thân. Nên chỉ bị một ít vết thương ngoài da!”
Độ Minh thoáng gật gật đầu, thương thế của các vị sư huynh đệ cũng không có nhẹ nhàng như vậy, đây chỉ là trấn an mình mà thôi. Mà ngay cả chính hắn, trong cánh tay cũng có hai viên đạn chưa lấy ra. Hôm nay, người ở phía sau đã giở thủ đoạn hèn hạ làm cho Song Phong Trần và Thiếu Lâm cùng tử nạn ở Đỗ gia.
Là ai? Ai mà có thể giở thủ đoạn với Thiếu Lâm như vậy? Độ Minh biết những năm gần đây Thiếu Lâm gây ra không ít thù địch. Nhưng mà cừu hận cũng không có lớn như vậy.
Theo như lời Song Phong Trấn là do một người từ bên ngoài đến của Mông gia. Đến tột cùng là người nào..........
“Cái gì? Tới rồi?” Yến Tiểu Xuân nuốt một ngụm nước miếng. Quay đầu lại nói:“Diệp tiên sinh. Người của chúng ta phát hiện hắn rồi!”
Diệp Thiên Vân gật gật đầu. Vị trí của bọn họ cũng chính là đường quay trở lại Hồng gia. trầm ngâm nói:“Ba vị lão ca. Một chút nữa cẩn thận đừng liều mạng của mình.”
“Chuyện này đệ còn phải nói sao?” Trần Mễ Lạp cười lộ ra hàm răng trắng nói:“Có thể đánh thì đánh. Đánh không lại thì bỏ chạy. Đạo lý này chúng ta còn minh bạch hơn người à!” Mấy người không hẹn mà cùng đứng dậy cười khẽ.
Ngô Lập Sâm đem nút thắt của quần áo mình thắt chặt lại. Hắn liếm môi hơi khô nứt. Không chút nào dấu bày mà để lộ ra sự khẩn trương. Dù là ai muốn chống lại cao tăng của Xá Lợi viện. Cũng khó tránh khỏi lòng có chút kiêng kỵ. Bởi vì đã vào hàng chữ Độ đều là người có tu vi thâm bất khả trắc.
Diệp Vô Nhai thì ngược lại vô cùng thoải mái, nhớ lại hồi ức nói:“Năm ta phụng mệnh đi lịch lãm. Trên đường đi nghe rất nhiều người nói đến Thiếu Lâm hàng chữ Độ. Khi đó danh tiếng của bọn họ rất lớn. Ngay cả Võ Đang cũng không thể bằng được. Về sau không có âm tín. Ta còn tưởng rằng họ đều viên tịch. Không ngờ lại giấu sâu như vậy! Nếu như không phải lần này tới Thục trung. Thực lực của Thiếu Lâm vĩnh viễn không bị người khác biết.”
Mấy người đồng thời gật đầu. Có thể đủ tư cách giao thủ với hàng chữ Độ của Thiếu Lâm thì những võ giả bình thường không có cơ hội.
“Còn vài phút nữa sao? Yến Tiểu Xuân đem xe hơi của ngươi để ngang đường lộ đi!” Ngô Lập Sâm liếc đồng hồ một cái. Thời gian hẳn là không sai biệt. Xe hơi sẽ tới nhanh thôi.
Yến Tiểu Xuân lái xe vào dừng vào vị trí. Khẩn cầu phật thần trên trời phù hộ. Hắn biết rõ mấy người sắp gặp được có thể giết hắn trong chớp mắt! Thấy mấy người không chú ý liền cười ha ha nói:“Các vị tiên sinh. Thuận tiện tôi đi tiểu tiện, sẽ lập tức trở về!”
“Mẹ nó, ta biết ngươi là con thỏ chết nhát muốn chạy mà!” Trần Mễ Lạp một tay túm lấy cổ áo của hắn, có chút dữ tợn cười nói:“Ngươi mà dám động đậy là ta sẽ bẻ cổ ngươi liền!”
“Đại gia tha mạng. Đại gia tha mạng!” Yến Tiểu Xuân sợ hãi tới cực điểm, ánh mắt gian tà vừa chuyển nói:“Ta thật chỉ muốn đi tiểu tiện mà!”
Trần Mễ Lạp ném hắn trên mặt đất chậm rãi nói:“Chuyện tình của chúng ta với Thiếu Lâm không liên quan đến ngươi. Ngươi hãy yên tâm!”
Yến Tiểu Xuân gật đầu giống như gà con mổ thóc nói:“Ta sẽ ở bên cạnh. Nhất định không đi xa!”
“Quên đi!” Thần sắc Diệp Thiên Văn vô cùng lo lắng. Yến Tiểu Xuân đã làm không ít chuyện. Nhiều hơn một chuyện hay ít hơn một chuyện cũng không khác nhau mấy. Mở miệng nói:“Nguyện ý đi thì đi đi!”
“Tiểu nhân không dám!” Yến Tiểu Xuân cười rộ lên còn khó coi hơn so với khóc. Vốn trong đầu hắn có ý niệm chạy trốn. Nhưng vừa rồi Trần Mễ Lạp đã mở miệng. Hắn hiểu rõ hôm nay muốn chạy cũng chưa chắc chạy được .
Ngay lúc này, ánh sáng của đèn xe chiếu đến, ba cỗ xe đen kịt có rèm che đột nhiên phóng tới. Lái xe bất ngờ không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy có xe phía trước mặt.
Hắn hãm phang lại. Bánh xe cùng nhựa đường trên mặt đường kịch liệt ma xát sinh ra vài đạo quang mang rồi dừng lại cách đó không đầy một thước.
Ngô Lập Sâm và Diệp Vô Nhai nháy mắt, nói:“Thiên Vân, chút nữa đệ xông ra. Giết bọn hắn không kịp trở tay!”
Không đợi Diệp Thiên Vân có phản ứng. Ba người Ngô Lập Sâm đã đi đến đường cái.
“Là ai?” Bốn người chậm rãi từ trên xe đi xuống. Độ Minh nhìn chăm chú, sắc mặt hắn âm tình bất định. Sau nửa ngày mới có chút nghi hoặc nói:“Võ Đang Trần Mễ Lạp?”
Trần Mễ Lạp nhảy người lên quốc lộ. Nhìn bốn người trước mắt ầm ĩ cười to nói:“Không ngờ đại sư hàng chữ Độ lại nhận thức ra một tiểu nhân vật như tôi! Nhưng mà Võ Đang Trần Mễ Lạp đã là chuyện của vài thập niên trước!”
Ngô Lập Sâm từng bước một đi đến gần, thoáng ôm quyền giống như cười mà không phải cười nói:“Minh đại sư, tôi nhớ vài thập niên trước đã từng thấy ngài. Nhưng tiếc rằng năm đó ngài là một đại nhân vật nên không có ấn tượng gì đối với tôi!”
“Thái Cực Môn Ngô Lập Sâm!" Độ Nạn ở phía sau đặt một tay lên bụng. Híp mắt nói:“Chuyện ngày hôm nay là do các ngươi làm?”
Diệp Thiên Vân đang ngồi xổm trong bụi cỏ. Yến Tiểu Xuân đã bị hắn đánh ngất xỉu. Những người trước mắt đều là cao thủ trong số các cao thủ. Chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ cũng sẽ bị phát hiện.
“Không ngờ nhiều năm từ biệt lại có thể gặp mặt ở Thục trung!” Ngô Lập Sâm cười nói: “Nghe nói đêm nay các vị cao tăng đi trả thù. Có phải đã đại thắng trở về hay không!. Ha ha ha!”
Hai tròng mắt Độ Minh trừng lên. Phẫn nộ quát:“Quả nhiên là do các ngươi dùng âm mưu quỷ kế để cho Thiếu Lâm động thủ cùng Song Phong Trấn. Thủ đoạn thật độc ác!”
“Không dám đảm đương rồi!” Ngô Lập Sâm nói xong, trong nội tâm cũng đang tính toán. Ba người bọn họ liên thủ. Có thể độc chiến với một người trong số đó! Chỉ có Diệp Thiên Vân từ một nơi bí mật đánh lén ra. Mới có thể phá hư thực lực của đối phương.
Bây giờ phải tạo cơ hội cho Diệp Thiên Vân xuất thủ. Ngô Lập Sâm không trả lời thẳng. Cười hắc hắc:“Chuyện của các ngươi quả thật chúng ta biết một ít!”
Độ Minh quét mắt nhìn bốn phía xong. Thanh âm phát lạnh nói:“Chỉ bằng ba người các ngươi mà muốn động thủ sao?”
“Sư huynh phụ cận không có ai giăng bẫy cùng bọn họ sao? Chuyện tình của Đỗ gia nhất định là do bọn họ châm ngòi!” Độ Ngạn sớm đã xem xét qua. Thần sắc nén lại nói: “Mấy tiểu bối các ngươi thật không biết tự lượng sức mình!”
“Còn ưng ngạnh vậy sao? Nhìn một thân đầy máu của ngươi. Không biết còn có thể gượng được bao lâu!” Một câu nói kia triệt để làm cho Trần Mễ Lạp bạo nộ. Hắn to gan lớn mật không có việc gì mà hắn không dám nói.
Lông mi Độ Ngạn dựng lên. Ngạo nghễ nói:“Tuy bần tăng bị thương. Nhưng muốn lấy tính mệnh của ngươi cũng còn thừa sức!”
Độ Minh biết thời gian cấp bách. Hắn nhìn đám người này chỉ ba người mà có dũng khí để chặn đường, tâm trạng hắn đề phòng lên nói:“Đã dám chặn đường chúng ta, thì cũng nói lên những sự tình đó có quan hệ cùng các ngươi!” Nói xong thân hình liền bạo khởi đánh một quyền về phía ba người.
Trên người Trần Mễ Lạp có Thiết Bố Sam. Thấy đối phương công kích tới cũng không chút e ngại nào. Thân thể nghiêng về phía trước tiếp đòn đánh của đối phương. Trong miệng thét lên:“Hai bên!”
Diệp Vô Nhai cùng Ngô Lập Sâm, một là trưởng lão của Bát Cực Môn, môt la Thái Cực Môn chủ. Có Trần Mễ Lạp tiếp đòn. Thân ảnh bọn họ một giây sau liền xuất hiện ở hai bên Độ Minh. Toàn lực ra tay!
Độ Nhiên, Độ Thế, Độ Ngạn, ba gã cao tăng lộ ra vẻ khinh thị. Tông sư và đại tông sư rất bất đồng. Trong bốn người công phu của Độ Minh có tu vi cao nhất. Cho dù phải đối phó ba người cũng đủ rồi!
Diệp Thiên Vân đã sớm thúc dục Kim Chung Tráo. Nhìn thấy ba người hội tụ lại liền biết rằng cơ hội đang ở trước mắt. Hắn ngừng hô hấp, chân dùng sức đạp một cái. Thân thể ẩn chứa lực lượng cự đại bắn ra cơ hồ như một mủi tên. Trong chớp mắt đã bắn tới sau lưng của ba người. Thắt lưng vặt lại, băng quyền hiện ra!
Một quyền này của Diệp Thiên Vân gần như dùng toàn bộ lực lượng. Không hề lo lắng mà công kích phía sau lưng Độ Ngạn. Vừa tiếp xúc cánh tay liên tục run run!
“Bùm!” một tiếng. Độ Ngạn giống như là bị xe chạy trên đường cao tốc đâm vào người. Thân thể bắn ra!
“Cẩn thận......!” Độ Nhiên là người thứ nhất phát hiện. Nhưng hắn vừa hô một nửa. Liền phát hiện sư đệ Độ Ngạn bị đánh bay!
Động tác của Diệp Thiên Vân so với thanh âm của hắn còn nhanh hơn ba phần. Ngay lúc hắn hô lên cũng đã sớm đánh vào lưng Độ Ngạn.
Lông tơ toàn thân của Độ Thế bất chợt dựng đứng lên. Hắn đã cảm thấy sau lưng có người, liền phản xạ mạnh mẽ đánh ra quyền về phía sau!
Diệp Thiên Vân biết mình phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này. Thân thể nghiêng xuống, phần eo phát lực. Né tránh quyền đồng thời chân đâm lên trên đầu gối của Độ Thế!
“Răng rắc!” Độ Thế kêu rên một tiếng. Đùi phải bị lực lượng cự đại đá nát bấy. Thân thể chống đở không nổi lập tức ngã xuống đất.
“Sư đệ!” Độ Nhiên thét lên một tiếng bi thống. Ánh mắt tuyệt vọng, xuất thủ về phía Diệp Thiên Vân!
Diệp Thiên Vân cũng không trực diện tiếp xúc với hắn. Chân hướng ra một chút. Thân thể bay ngược về đồng thời quay người đá một cước về phía Độ Minh!
Vốn cánh tay của Độ Minh đã trúng hai phát súng. Chỉ bằng vào một tay đối chiến cùng ba người. Trong khoảng thời gian ngắn cũng kỳ phùng địch thủ. Đúng lúc này hắn cảm thấy lạnh phía sau lưng, lập tức nghiêng thân nhảy ra vòng chiến.
Độ Minh đứng vững lại. Ánh mắt thoáng nhìn Độ Ngạn ở cách đó vài thước. Sau lưng Độ Ngạn có một lỗ máu to bằng nắm tay. Người Độ Ngạn không ngừng run rẩy báo hiệu điềm tử vong. Hắn hét lên một tiếng bi thảm nhào tới.
Hoàng gia gia chủ thoáng gật đầu. Nhìn Độ Minh một chút, sau đó ôm quyền cất cao giọng nói:“Lão phu đi trước một bước. Sau này chúng ta còn gặp lại.” Mấy người Song Phong Trấn khởi hành tan biến trong bóng đêm.
Độ Minh biết rõ quốc gia có vũ lực mạnh như thế nào. Đỗ gia từ trên xuống dưới bị Song Phong Trấn tàn sát sạch sẽ.
Đây chính là đại án kinh thiên. Người nào dính vào sẽ xui xẻo. Đương nhiên tẩu vi là thượng sách.
Độ Minh cùng ba vị sư đệ nhanh chóng đem những thi thế Huyền Tự Bối lên trên xe. Phân phó lái xe của Hồng gia nhanh chóng rời đi.
Mấy cỗ xe Audi có rèm che phóng đi lưu lại khói đen. Trong Đỗ gia thi thể đầy đất. Ngay cả người nhặt xác cũng không có. Có lẽ cảnh sát có thể vì bọn họ mà an táng sao. Ai đã làm bọn họ có kết cục này......
“Sư huynh. Lần này tổn thất nặng nề. Khi về Thiếu Lâm mình phải nói như thế nào?” Ba người Độ Nhiên, Độ Thế, Độ Ngạn ngồi ở sau tâm tình bất ổn.
Tất cả người của Huyền Tự Bối đều để lại tánh mạng ở nơi này. Mấy người lập tức sinh ra thần sắc buồn nản. Nếu như có thể từng bước tra xét chuyện này. Họ sẽ không có hao tổn lớn như vậy. Từ khi sự kiện Hình Ý môn xảy ra, nhân số của Huyền Tự Bối ít đến thảm thường. Sau này Thiếu Lâm còn phải dựa vào bọn họ chèo chống.
“Cái này cũng không trách các đệ được!” Trong nội tâm Minh Độ có chút tự trách mình. Hắn trầm giọng nói:“Chuyện này đều tại ta, đến lúc đó huynh sẽ tự tìm một công đạo cho Thiếu Lâm!”
“Sư huynh!” Ba người đều lộ ra vẻ xấu hổ. Bọn họ cũng biết “Công đạo” là có ý tứ gì. Cái Xá Lợi viện có thể giao cho Thiếu Lâm chắc cũng chỉ có tánh mạng mà thôi.
Độ Minh tạm đè chuyện này xuống không đề cập đến. Ngược lại, quay đầu lại nhìn một chút. Lo lắng nói:“Thương thế của các ngươi như thế nào rồi?”
Độ Nhiên nghe xong cười khổ hai tiếng: "Độ Thế bị hai vết thương trên đùi. Độ Ngạn bị thương ở bụng! Đệ có ngạnh công hộ thân. Nên chỉ bị một ít vết thương ngoài da!”
Độ Minh thoáng gật gật đầu, thương thế của các vị sư huynh đệ cũng không có nhẹ nhàng như vậy, đây chỉ là trấn an mình mà thôi. Mà ngay cả chính hắn, trong cánh tay cũng có hai viên đạn chưa lấy ra. Hôm nay, người ở phía sau đã giở thủ đoạn hèn hạ làm cho Song Phong Trần và Thiếu Lâm cùng tử nạn ở Đỗ gia.
Là ai? Ai mà có thể giở thủ đoạn với Thiếu Lâm như vậy? Độ Minh biết những năm gần đây Thiếu Lâm gây ra không ít thù địch. Nhưng mà cừu hận cũng không có lớn như vậy.
Theo như lời Song Phong Trấn là do một người từ bên ngoài đến của Mông gia. Đến tột cùng là người nào..........
“Cái gì? Tới rồi?” Yến Tiểu Xuân nuốt một ngụm nước miếng. Quay đầu lại nói:“Diệp tiên sinh. Người của chúng ta phát hiện hắn rồi!”
Diệp Thiên Vân gật gật đầu. Vị trí của bọn họ cũng chính là đường quay trở lại Hồng gia. trầm ngâm nói:“Ba vị lão ca. Một chút nữa cẩn thận đừng liều mạng của mình.”
“Chuyện này đệ còn phải nói sao?” Trần Mễ Lạp cười lộ ra hàm răng trắng nói:“Có thể đánh thì đánh. Đánh không lại thì bỏ chạy. Đạo lý này chúng ta còn minh bạch hơn người à!” Mấy người không hẹn mà cùng đứng dậy cười khẽ.
Ngô Lập Sâm đem nút thắt của quần áo mình thắt chặt lại. Hắn liếm môi hơi khô nứt. Không chút nào dấu bày mà để lộ ra sự khẩn trương. Dù là ai muốn chống lại cao tăng của Xá Lợi viện. Cũng khó tránh khỏi lòng có chút kiêng kỵ. Bởi vì đã vào hàng chữ Độ đều là người có tu vi thâm bất khả trắc.
Diệp Vô Nhai thì ngược lại vô cùng thoải mái, nhớ lại hồi ức nói:“Năm ta phụng mệnh đi lịch lãm. Trên đường đi nghe rất nhiều người nói đến Thiếu Lâm hàng chữ Độ. Khi đó danh tiếng của bọn họ rất lớn. Ngay cả Võ Đang cũng không thể bằng được. Về sau không có âm tín. Ta còn tưởng rằng họ đều viên tịch. Không ngờ lại giấu sâu như vậy! Nếu như không phải lần này tới Thục trung. Thực lực của Thiếu Lâm vĩnh viễn không bị người khác biết.”
Mấy người đồng thời gật đầu. Có thể đủ tư cách giao thủ với hàng chữ Độ của Thiếu Lâm thì những võ giả bình thường không có cơ hội.
“Còn vài phút nữa sao? Yến Tiểu Xuân đem xe hơi của ngươi để ngang đường lộ đi!” Ngô Lập Sâm liếc đồng hồ một cái. Thời gian hẳn là không sai biệt. Xe hơi sẽ tới nhanh thôi.
Yến Tiểu Xuân lái xe vào dừng vào vị trí. Khẩn cầu phật thần trên trời phù hộ. Hắn biết rõ mấy người sắp gặp được có thể giết hắn trong chớp mắt! Thấy mấy người không chú ý liền cười ha ha nói:“Các vị tiên sinh. Thuận tiện tôi đi tiểu tiện, sẽ lập tức trở về!”
“Mẹ nó, ta biết ngươi là con thỏ chết nhát muốn chạy mà!” Trần Mễ Lạp một tay túm lấy cổ áo của hắn, có chút dữ tợn cười nói:“Ngươi mà dám động đậy là ta sẽ bẻ cổ ngươi liền!”
“Đại gia tha mạng. Đại gia tha mạng!” Yến Tiểu Xuân sợ hãi tới cực điểm, ánh mắt gian tà vừa chuyển nói:“Ta thật chỉ muốn đi tiểu tiện mà!”
Trần Mễ Lạp ném hắn trên mặt đất chậm rãi nói:“Chuyện tình của chúng ta với Thiếu Lâm không liên quan đến ngươi. Ngươi hãy yên tâm!”
Yến Tiểu Xuân gật đầu giống như gà con mổ thóc nói:“Ta sẽ ở bên cạnh. Nhất định không đi xa!”
“Quên đi!” Thần sắc Diệp Thiên Văn vô cùng lo lắng. Yến Tiểu Xuân đã làm không ít chuyện. Nhiều hơn một chuyện hay ít hơn một chuyện cũng không khác nhau mấy. Mở miệng nói:“Nguyện ý đi thì đi đi!”
“Tiểu nhân không dám!” Yến Tiểu Xuân cười rộ lên còn khó coi hơn so với khóc. Vốn trong đầu hắn có ý niệm chạy trốn. Nhưng vừa rồi Trần Mễ Lạp đã mở miệng. Hắn hiểu rõ hôm nay muốn chạy cũng chưa chắc chạy được .
Ngay lúc này, ánh sáng của đèn xe chiếu đến, ba cỗ xe đen kịt có rèm che đột nhiên phóng tới. Lái xe bất ngờ không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy có xe phía trước mặt.
Hắn hãm phang lại. Bánh xe cùng nhựa đường trên mặt đường kịch liệt ma xát sinh ra vài đạo quang mang rồi dừng lại cách đó không đầy một thước.
Ngô Lập Sâm và Diệp Vô Nhai nháy mắt, nói:“Thiên Vân, chút nữa đệ xông ra. Giết bọn hắn không kịp trở tay!”
Không đợi Diệp Thiên Vân có phản ứng. Ba người Ngô Lập Sâm đã đi đến đường cái.
“Là ai?” Bốn người chậm rãi từ trên xe đi xuống. Độ Minh nhìn chăm chú, sắc mặt hắn âm tình bất định. Sau nửa ngày mới có chút nghi hoặc nói:“Võ Đang Trần Mễ Lạp?”
Trần Mễ Lạp nhảy người lên quốc lộ. Nhìn bốn người trước mắt ầm ĩ cười to nói:“Không ngờ đại sư hàng chữ Độ lại nhận thức ra một tiểu nhân vật như tôi! Nhưng mà Võ Đang Trần Mễ Lạp đã là chuyện của vài thập niên trước!”
Ngô Lập Sâm từng bước một đi đến gần, thoáng ôm quyền giống như cười mà không phải cười nói:“Minh đại sư, tôi nhớ vài thập niên trước đã từng thấy ngài. Nhưng tiếc rằng năm đó ngài là một đại nhân vật nên không có ấn tượng gì đối với tôi!”
“Thái Cực Môn Ngô Lập Sâm!" Độ Nạn ở phía sau đặt một tay lên bụng. Híp mắt nói:“Chuyện ngày hôm nay là do các ngươi làm?”
Diệp Thiên Vân đang ngồi xổm trong bụi cỏ. Yến Tiểu Xuân đã bị hắn đánh ngất xỉu. Những người trước mắt đều là cao thủ trong số các cao thủ. Chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ cũng sẽ bị phát hiện.
“Không ngờ nhiều năm từ biệt lại có thể gặp mặt ở Thục trung!” Ngô Lập Sâm cười nói: “Nghe nói đêm nay các vị cao tăng đi trả thù. Có phải đã đại thắng trở về hay không!. Ha ha ha!”
Hai tròng mắt Độ Minh trừng lên. Phẫn nộ quát:“Quả nhiên là do các ngươi dùng âm mưu quỷ kế để cho Thiếu Lâm động thủ cùng Song Phong Trấn. Thủ đoạn thật độc ác!”
“Không dám đảm đương rồi!” Ngô Lập Sâm nói xong, trong nội tâm cũng đang tính toán. Ba người bọn họ liên thủ. Có thể độc chiến với một người trong số đó! Chỉ có Diệp Thiên Vân từ một nơi bí mật đánh lén ra. Mới có thể phá hư thực lực của đối phương.
Bây giờ phải tạo cơ hội cho Diệp Thiên Vân xuất thủ. Ngô Lập Sâm không trả lời thẳng. Cười hắc hắc:“Chuyện của các ngươi quả thật chúng ta biết một ít!”
Độ Minh quét mắt nhìn bốn phía xong. Thanh âm phát lạnh nói:“Chỉ bằng ba người các ngươi mà muốn động thủ sao?”
“Sư huynh phụ cận không có ai giăng bẫy cùng bọn họ sao? Chuyện tình của Đỗ gia nhất định là do bọn họ châm ngòi!” Độ Ngạn sớm đã xem xét qua. Thần sắc nén lại nói: “Mấy tiểu bối các ngươi thật không biết tự lượng sức mình!”
“Còn ưng ngạnh vậy sao? Nhìn một thân đầy máu của ngươi. Không biết còn có thể gượng được bao lâu!” Một câu nói kia triệt để làm cho Trần Mễ Lạp bạo nộ. Hắn to gan lớn mật không có việc gì mà hắn không dám nói.
Lông mi Độ Ngạn dựng lên. Ngạo nghễ nói:“Tuy bần tăng bị thương. Nhưng muốn lấy tính mệnh của ngươi cũng còn thừa sức!”
Độ Minh biết thời gian cấp bách. Hắn nhìn đám người này chỉ ba người mà có dũng khí để chặn đường, tâm trạng hắn đề phòng lên nói:“Đã dám chặn đường chúng ta, thì cũng nói lên những sự tình đó có quan hệ cùng các ngươi!” Nói xong thân hình liền bạo khởi đánh một quyền về phía ba người.
Trên người Trần Mễ Lạp có Thiết Bố Sam. Thấy đối phương công kích tới cũng không chút e ngại nào. Thân thể nghiêng về phía trước tiếp đòn đánh của đối phương. Trong miệng thét lên:“Hai bên!”
Diệp Vô Nhai cùng Ngô Lập Sâm, một là trưởng lão của Bát Cực Môn, môt la Thái Cực Môn chủ. Có Trần Mễ Lạp tiếp đòn. Thân ảnh bọn họ một giây sau liền xuất hiện ở hai bên Độ Minh. Toàn lực ra tay!
Độ Nhiên, Độ Thế, Độ Ngạn, ba gã cao tăng lộ ra vẻ khinh thị. Tông sư và đại tông sư rất bất đồng. Trong bốn người công phu của Độ Minh có tu vi cao nhất. Cho dù phải đối phó ba người cũng đủ rồi!
Diệp Thiên Vân đã sớm thúc dục Kim Chung Tráo. Nhìn thấy ba người hội tụ lại liền biết rằng cơ hội đang ở trước mắt. Hắn ngừng hô hấp, chân dùng sức đạp một cái. Thân thể ẩn chứa lực lượng cự đại bắn ra cơ hồ như một mủi tên. Trong chớp mắt đã bắn tới sau lưng của ba người. Thắt lưng vặt lại, băng quyền hiện ra!
Một quyền này của Diệp Thiên Vân gần như dùng toàn bộ lực lượng. Không hề lo lắng mà công kích phía sau lưng Độ Ngạn. Vừa tiếp xúc cánh tay liên tục run run!
“Bùm!” một tiếng. Độ Ngạn giống như là bị xe chạy trên đường cao tốc đâm vào người. Thân thể bắn ra!
“Cẩn thận......!” Độ Nhiên là người thứ nhất phát hiện. Nhưng hắn vừa hô một nửa. Liền phát hiện sư đệ Độ Ngạn bị đánh bay!
Động tác của Diệp Thiên Vân so với thanh âm của hắn còn nhanh hơn ba phần. Ngay lúc hắn hô lên cũng đã sớm đánh vào lưng Độ Ngạn.
Lông tơ toàn thân của Độ Thế bất chợt dựng đứng lên. Hắn đã cảm thấy sau lưng có người, liền phản xạ mạnh mẽ đánh ra quyền về phía sau!
Diệp Thiên Vân biết mình phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này. Thân thể nghiêng xuống, phần eo phát lực. Né tránh quyền đồng thời chân đâm lên trên đầu gối của Độ Thế!
“Răng rắc!” Độ Thế kêu rên một tiếng. Đùi phải bị lực lượng cự đại đá nát bấy. Thân thể chống đở không nổi lập tức ngã xuống đất.
“Sư đệ!” Độ Nhiên thét lên một tiếng bi thống. Ánh mắt tuyệt vọng, xuất thủ về phía Diệp Thiên Vân!
Diệp Thiên Vân cũng không trực diện tiếp xúc với hắn. Chân hướng ra một chút. Thân thể bay ngược về đồng thời quay người đá một cước về phía Độ Minh!
Vốn cánh tay của Độ Minh đã trúng hai phát súng. Chỉ bằng vào một tay đối chiến cùng ba người. Trong khoảng thời gian ngắn cũng kỳ phùng địch thủ. Đúng lúc này hắn cảm thấy lạnh phía sau lưng, lập tức nghiêng thân nhảy ra vòng chiến.
Độ Minh đứng vững lại. Ánh mắt thoáng nhìn Độ Ngạn ở cách đó vài thước. Sau lưng Độ Ngạn có một lỗ máu to bằng nắm tay. Người Độ Ngạn không ngừng run rẩy báo hiệu điềm tử vong. Hắn hét lên một tiếng bi thảm nhào tới.
/662
|