Tin tức Diệp Thiên Vân cùng Độ Duyên cùng rơi xuống vách núi cơ hồ khiến người của Hình Ý môn choáng váng, hít thở không thông!
Từ trên xuống dưới, xuất động toàn bộ trong thời gian ngắn nhất. Không chỉ có Hình Ý môn dốc toàn bộ lực lượng mà có cả hai phái của Ngô Lập Sâm cùng Trần Mễ Lạp. Mấy giờ sau khi Diệp Thiên Vân rơi xuống vách núi, dưới vách núi đã tụ tập hơn một trăm người, bắt đầu tản ra tìm kiếm. Phạm vị đáy cốc rất rộng, hơn nữa ba mặt bị núi bao bọc. cũng may là Diệp Thiên Vân từ trên vách núi ngã xuống nên không có khả năng cự ly quá xa.
Hơn một trăm người trong vòng hai giờ đã ra soát toàn bộ đáy cốc một lần nhưng đáng tiếc là không tìm đưuọc Diệp Thiên Vân!
Sau lần tìm kiếm thứ nhất, mọi người lại chia nhau ra tiến hành tìm kiếm lần thứ hai. Trong lòng Ngũ Vĩ hiện rất nóng nảy, bất an. Diệp Thiên Vân tuyệt đối là người quan trọng nhất Hình Ý môn. Nếu như hắn là một đệ tử Hình Ý môn bình thường, như vậy tuyệt đối sẽ không có sự tình ngày hôm nay phát sinh!
Ngũ Vĩ tướng mạo xấu xí, cả đời từ từng đón dâu, trong lòng đã sớm coi Diệp Thiên Vân là con trai của mình. Hắn hy vọng Diệp Thiên Vân có thể sống một cuộc sống bình an, thà rằng bình thường, như vậy ít nhất cũng không phải lo lắng về tính mạng.
"Ngũ sư thúc, có phát hiện rồi!" Một đệ tử cầm đèn pin chỉ vào một chỗ cách đó không xa, hét lớn!
Ngũ Vĩ vội vàng chạy đến, dõi theo ánh đèn pin nhìn lại. Đúng là một vết máu! Đẩy tảng đá ra thì phát hiện ra một thi thể. Trong lòng hắn lập tức hồi hộp không yên. Hắn không hy vọng Diệp Thiên Vân xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Dựa vào ánh đèn pin, có thể phân biệt rõ ràng, người này mặc một bộ tăng bào màu xám. Bởi vì Ngũ vĩ vừa rồi không có mặt ở hiện trường nên không dám lập tức kết luận đây chính là kẻ rơi xuống cùng với Diệp Thiên Vân - Độ Duyên. Hắn ngồi xuống, khẽ dụng lực lật thi thể nảy lên. Nhìn hiện trạng của thi thể, ngay cả một võ giả đã tung hoành nhiều năm như Ngũ Vĩ cũng không khỏi khẽ rùng mình. Đầu của thi thể cơ hồ đã nát như tương, ngũ quan căn bản là không thể nhận ra. May là trên đầu không có tóc, hơn nữa từ tuổi tác suy đoán thì rất đống Độ Duyên.
Hai tên đệ tử Hình Ý môn một mực đứng bên cạnh chiếu sáng, vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này lập tức vội vàng nhắm mắt lạim sợ tới mức không dám nhìn nữa, có chút sợ hãi nói: "Ngũ tổ sư, hắn... Không phải Diệp sư thúc a!"
Bình thường du khách đến núi Hình ý ngắm cảnh cũng không ít nhưng nếu là tăng nhân thì rất hiếm thấy. Chỉ sợ người chết trước mặt chính là Độ Duyên của Thiếu Lâm. Hai người cùng nhau rơi xuống, tìm được Độ Duyên, Diệp Thiên Vân tuyệt đối sẽ không cách quá xa.
"Các ngươi cẩn thận tìm xem, nói không chừng Diệp sư đệ hắn lại ở gần đây!" Ngũ Vĩ sắc mặt nghiêm trọng nói.
Thấy sắc mặt của Ngũ Vĩ, hai gã đệ tử cũng không dám nhiều lời. bọn họ rất ít khi nhìn thấy Ngũ Vĩ nghiêm túc như lúc này, lập tức cẩn thậm tìm kiếm xung quanh, chỉ sợ sẽ bỏ sót manh mối nào đó.
Ngũ Vĩ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên. Nếu không nhìn kỹ thật đứng là không phát hiện ra được bình thai trên thạch bích. Hắn nghiêm nghị nói: "Các người tìm trước đi. Ta lên trên nhìn một chút!"
Ngũ Vĩ dùng hoàn hồn thang, công lực lại càng hơn trước kia! Vừa trèo lên một nữa đã phát hiện ra một mảnh áo, điều này khiến hắn mừng rõ vô cừng.
Chỉ nhảy ba cái hắn đã lên tới trên mặt bình đài. Vừa lên tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn đúng là một thân cây bị gãy, phía dưới đè lên một người. Ngũ Vĩ cùng Diệp Thiên Vân từng ở cùng nhau rất lâu, tất nhiên là liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được. Là Diệp Thiên Vân. Ngũ Vĩ vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là rốt cuộc Diệp Thiên Vân cũng có tung tích, sợ hãi chính là Diệp Thiên Vân ngã từ nơi cao như vậy xuống, chỉ sợ chín phần mười là không sống nổi. Đẩy thân cây ra, lộ ra khuôn mặt Diệp Thiên Vân bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Thiên Vân ơi Thiên Vân! Làm sao ngươi lại lớn mật như thế!" Ngũ Vĩ vừa kêu lên vừa nhanh chóng thăm dò hơi thở. Tuy vẫn còn ấm nhưng không hề hô hấp.
Ngũ Vĩ kinh hãi, đưa tay đặt lên cổ Diệp Thiên Vân tìm mạch đập, trong lòng không khỏi vui vẻ, lập tức lấy từ bên hông ra một cái gói nhỏ, lấy thuốc trong đó ra, cậy miệng Diệp Thiên Vân rồi đổ hết vào. Tiếp đó lại lấy cái bình vẫn thường mang theo bên người, đổ hết vào miệng Diệp Thiên Vân.
Không lâu sau, Ngũ Vĩ lại thoáng kiểm tra hơi thở, đồng thời nhẹ thở ra một hơi.
" Sư tổ, phía dưới không phát hiện được gì. Ngươi ở trên đó thế nào?" Hai gã đệ tử vừa mới nhập môn, bình thường rất thân cận với Ngũ Vĩ, lúc này mà mùa đông rét cóng mà trên đầu hai người đã thấy mồ hôi, rõ ràng cho thấy hai người cũng có chút công phu.
Ngũ Vĩ vừa muốn mở miệng lại nhịn được. Tâm tình hắn lúc này vô cùng phức tạp. Công phu Diệp Thiên Vân không ngờ đã nhập hóa cảnh, nhưng tình huống lại càng nguy hiểm.
Hắn trong nháy mắt suy xét được mất, nếu như tin tức Diệp Thiên Vân còn sống lộ ra thì hắn phải đối mắt với cái gì? Thiếu Lâm cùng Võ Đang nhất định sẽ lên núi Hình Ý báo thù không ngừng, cho đến khi một phương bị diệt.
Với tình huống của Diệp Thiên Vân, hắn tuyệt đối sẽ một lần nữa bất chấp nguy hiểm, tiếp tục tranh đấu với hai phái. Như vậy sau này hắn sẽ phải trải qua vô số lần nguy hiểm. Nếu như Diệp Thiên Vân chết? Ngũ Vĩ tâm niệm vừa chuyển, cái gai trong trong mắt của Thiếu Lâm cùng Võ Đang đã bỏ được, Hình Ý môn suy sụp! Nhưng Diệp Thiên Vân lại có thể an toàn tiếp tục sống.
Trong lòng Ngũ Vĩ đã hiểu rõ được mất. Hắn không thể để Diệp Thiên Vân tiếp tục bước lên con đường nguy hiểm. Cho nên hắn lập tức quyết định khiến cho Diệp Thiên Vân biến mất hoàn toàn, biến mất khỏi võ lâm. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho tính mạng Diệp Thiên Vân.
Trên mặt Ngũ Vĩ lộ ra một tia tiếu dung, hắn nên vì Diệp Thiên Vân mà quyết định, có lẽ tương lai hắn sẽ trách mình nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hối hận. Nghĩ tới đây, hắn liền cởi chiếc áo bông trên người ra, nhẹ nhàng phủ lên người Diệp Thiên Vân, sau đó dùng cành cây che kín lại, từ phía trên nhảy xuống.
"Phía trên cũng không có!" Ngũ Vĩ mặt mùi ủ dột nói: "Trong khe núi này từng xuất hiện dã thú, có lẽ...."
"Sư tổ, ngươi nói là Diệp sư thúc bị dã thú....." Nói đến đây, hai tên đệ tử đều lộ vẻ đồng tình. Diệp Thiên Vân ở Hình Ý môn là một truyền kỳ, một ký tích, nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy, điều này làm cho hai người cảm thấy cay đắng một hồi!
"Ta chỉ đoán là như vậy, chưa chắc đã chính xác!" Ngũ Vĩ chậm rãi nói: "Tìm lại bốn phía xem, sông phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Mười ngày tiếp theo, Hình Ý môn đều cử người tìm kiếm dưới khe núi, cho dù là thi thể cũng tốt, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không tìm được. Trong lúc nhất thời lời đồn liền nổi lên, nói rằng thi thể Diệp Thiên Vân đã bị dã thú ăn thịt là phổ biến nhất.
Hình Ý môn là đại môn đại phái, trong môn phái việc lặt vặt cũng không ít, liên tục mười ngày không tìm được người, không ít người đã không còn kiên nhẫn! Tại ngày thứ mười một, môn phái rốt cuộc cũng không phái ai đi tìm kiếm nữa, điều này khiến rất nhiều môn nhân thở phào. Cứ như vậy mà tìm tiếp cũng chẳng có kết quả gì, không bằng để nhân lực mà làm việc khác.
Ba ngày tiếp theo, Hình Ý môn phát ra phó văn, đem tin Diệp Thiên Vân đã chết truyền ra ngoài. Giang hồ xôn xao, Diệp Thiên Vân giống như một ngôi sao đang lên chói mắt, nhưng rồi cuối cùng lại ra đi vội vàng như sao băng. Mọi người bên ngoài thì cảm thán nhưng trong lòng lại có thầm hô may mắn.
Diệp Thiên Vân khiến võ lâm trở nên bất ổn, có lẽ cái chết của hắn đối với võ lâm cũng không phải chuyện xấu!
Diệp Thiên Vân chết nhưng chuyện liên quan đến hắn lại không bị người ta lãng quên, ngược lại càng truyền bá lại càng thần thánh hóa.
Rất nhiều người vừa bước chân vào võ lâm cũng biết đến ba chữ Diệp Thiên Vân. Chuyện hắn xuất hiện như thiên mã hành không, vươn lên đỉnh cao của võ lâm, đặc biệt là trận chiến với Độ Duyên đại sư, cơ hồ đã giống như một câu chuyện thần thoại.
Một tháng sau, mới đầu Tiêu Sắt, còn có đám người Thạch Thanh Sơn, Trương Lượng còn chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đều đi tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng phải buông bỏ. Mọi người đều phải từ bỏ vì nhiều ngày như vậy đều không tìm được, hy vọng sống sót thật sự quá xa với.
Trong Hình Ý môn chỉ có Ngũ Vĩ mỗi ngày đều muốn đến phía dưới vách núi, sau đó trở về lại mặt mày thất vọng. Người của Hình Ý môn cũng biết, Ngũ Vĩ cùng Diệp Thiên Vân có quan hệ thầy trò, hơn nữa tình cảm của bọn họ rất sâu nặng, cho nên cũng không để ý nhiều. Trong môn không ai dám cười nhạo Ngũ Vĩ chưa từ bỏ ý định, ngược lại càng tôn trọng hắn nhiều hơn.
Ngũ Vĩ có thể đối đãi với một đệ tử như vậy, vô luận là xét từ góc độ nào cũng đều đáng được kính nể. Có thể bái một người như vậy làm thầy, đó cũng là phúc khí tu luyện mấy đời.
Ngoài ý liệu chính là, Võ Đang cùng Thiếu Lâm đều rất im lặng, không ai đi tìm Hình Ý môn gây chuyện. Giang hồ bởi vì Diệp Thiên Vân chết đi mà trở nên an tĩnh.
Hình Ý môn xuống dốc! Khi Diệp Thiên Vân còn, bài danh sau Thiếu Lâm, Võ Đang chính là Hình Ý môn. Nhưng sau khi Diệp Thiên Vân chết, thanh thế Hình Ý môn liền mất đi, chậm rãi biến mất trong giang hồ, mà thanh thế Thái Cực môn lại lên nhanh như tên lửa, một mạch đuổi kịp Võ Đang, ẩn ước có thể vượt qua. Điều này khiến mọi người được mở rộng tầm mắt!
Đến lễ mừng năm mới, Ngũ Vĩ cùng một người đứng trước bia mộ.
Trên bia có khắc tên Diệp Thiên Vân, Ngũ Vĩ bình tĩnh nói: "Khôi phục được bao nhiêu? Thân thể có cảm thấy không khỏe hay không?"
"Không có! Đều không sai biệt lắm, Kim Chung Tráo khôi phục thân thể phi thường nhanh!" Người nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người cường tráng, lúc này đã là mùa đông mà hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng.
"Cái này cho ngươi. Tiếp lấy!" Ngũ Vĩ lấy một cái ba lô đáp cho hắn, chắp tay sau lưng nói: "Đây là thuốc lần trước chế cho ngươi, ta lấy nó từ phòng của ngươi. Bên trong còn một số thứ tương lai có thể dùng đến!"
"Đa tạ sư phó, lần này nhơ có ngươi!" Thanh niên kéo thấp chiếc mũ xuống, nhận lấy ba lô rồi khoác lên vai, chậm rãi nói ra: "Kỳ thật ta...."
"Thiên Vân, không cần nhiều lời! Ngươi phải nhớ lấy, sau này không được lỗ mãng như thế. Lần này có thể may mắn thoát chết nhưng chẳng qua là vận khí tốt thôi. Mạng chỉ có một cái, võ học chi cảnh cũng không phải là lấy mạng đổi mạng!"
Ngũ Vĩ thản nhiên nói: "Trong ba năm , ngươi tốt nhất nên biến mất khỏi giang hồ, thử làm một người thường đi! Ngươi không thiếu khuyết kỹ xảo rèn luyện mà là thiếu khuyết gột rửa tâm linh! Trong đó có thân phận cho ngươi, Hứa Tình đang ở nhà ga chờ ngươi! Nếu cần gì thì gọi điện cho ta, số thì ngươi biết rồi!"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, không nghĩ tới Ngũ Vĩ lại chuẩn bị kỹ như vậy. Hắn đi đên trước bia mộ, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên tên của mình, cảm nhận được hơi lạnh tên tấm bia đá, vừa cười vừa nió: "Đa tạ ý tốt của sư phó, đồ nhi xin tâm lĩnh!"
Ngũ Vĩ cười mắng: "Được rồi, nhớ kỹ không được động võ với người khác, hãy chăm sóc Hứa Tình thật tốt!"
Diệp Thiên Vân nghe Ngũ Vĩ dặn dò, trong lòng cảm động nói: "Lời của sư phó, ta đã nhớ kỹ, ba năm tuyệt đối sẽ không hiện thân trên giang hồ!"
"ĐI thôi!" Ngũ Vĩ quay lưng lại, không nhìn hắn nữa.
Diệp Thiên Vân quỳ xuống, dập đầu hai cái trịnh trọng nói: "Sư phó bảo trọng, sau này gặp lại!" Nói xong liền xoay người đi xuống núi.
Sau nửa ngày Ngũ Vĩ mới xoay người lại, có chút không đành lòng nhìn bóng lưng xa xa, mãi cho đến khi bóng dáng đó biến mất hẳn!
Từ trên xuống dưới, xuất động toàn bộ trong thời gian ngắn nhất. Không chỉ có Hình Ý môn dốc toàn bộ lực lượng mà có cả hai phái của Ngô Lập Sâm cùng Trần Mễ Lạp. Mấy giờ sau khi Diệp Thiên Vân rơi xuống vách núi, dưới vách núi đã tụ tập hơn một trăm người, bắt đầu tản ra tìm kiếm. Phạm vị đáy cốc rất rộng, hơn nữa ba mặt bị núi bao bọc. cũng may là Diệp Thiên Vân từ trên vách núi ngã xuống nên không có khả năng cự ly quá xa.
Hơn một trăm người trong vòng hai giờ đã ra soát toàn bộ đáy cốc một lần nhưng đáng tiếc là không tìm đưuọc Diệp Thiên Vân!
Sau lần tìm kiếm thứ nhất, mọi người lại chia nhau ra tiến hành tìm kiếm lần thứ hai. Trong lòng Ngũ Vĩ hiện rất nóng nảy, bất an. Diệp Thiên Vân tuyệt đối là người quan trọng nhất Hình Ý môn. Nếu như hắn là một đệ tử Hình Ý môn bình thường, như vậy tuyệt đối sẽ không có sự tình ngày hôm nay phát sinh!
Ngũ Vĩ tướng mạo xấu xí, cả đời từ từng đón dâu, trong lòng đã sớm coi Diệp Thiên Vân là con trai của mình. Hắn hy vọng Diệp Thiên Vân có thể sống một cuộc sống bình an, thà rằng bình thường, như vậy ít nhất cũng không phải lo lắng về tính mạng.
"Ngũ sư thúc, có phát hiện rồi!" Một đệ tử cầm đèn pin chỉ vào một chỗ cách đó không xa, hét lớn!
Ngũ Vĩ vội vàng chạy đến, dõi theo ánh đèn pin nhìn lại. Đúng là một vết máu! Đẩy tảng đá ra thì phát hiện ra một thi thể. Trong lòng hắn lập tức hồi hộp không yên. Hắn không hy vọng Diệp Thiên Vân xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Dựa vào ánh đèn pin, có thể phân biệt rõ ràng, người này mặc một bộ tăng bào màu xám. Bởi vì Ngũ vĩ vừa rồi không có mặt ở hiện trường nên không dám lập tức kết luận đây chính là kẻ rơi xuống cùng với Diệp Thiên Vân - Độ Duyên. Hắn ngồi xuống, khẽ dụng lực lật thi thể nảy lên. Nhìn hiện trạng của thi thể, ngay cả một võ giả đã tung hoành nhiều năm như Ngũ Vĩ cũng không khỏi khẽ rùng mình. Đầu của thi thể cơ hồ đã nát như tương, ngũ quan căn bản là không thể nhận ra. May là trên đầu không có tóc, hơn nữa từ tuổi tác suy đoán thì rất đống Độ Duyên.
Hai tên đệ tử Hình Ý môn một mực đứng bên cạnh chiếu sáng, vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này lập tức vội vàng nhắm mắt lạim sợ tới mức không dám nhìn nữa, có chút sợ hãi nói: "Ngũ tổ sư, hắn... Không phải Diệp sư thúc a!"
Bình thường du khách đến núi Hình ý ngắm cảnh cũng không ít nhưng nếu là tăng nhân thì rất hiếm thấy. Chỉ sợ người chết trước mặt chính là Độ Duyên của Thiếu Lâm. Hai người cùng nhau rơi xuống, tìm được Độ Duyên, Diệp Thiên Vân tuyệt đối sẽ không cách quá xa.
"Các ngươi cẩn thận tìm xem, nói không chừng Diệp sư đệ hắn lại ở gần đây!" Ngũ Vĩ sắc mặt nghiêm trọng nói.
Thấy sắc mặt của Ngũ Vĩ, hai gã đệ tử cũng không dám nhiều lời. bọn họ rất ít khi nhìn thấy Ngũ Vĩ nghiêm túc như lúc này, lập tức cẩn thậm tìm kiếm xung quanh, chỉ sợ sẽ bỏ sót manh mối nào đó.
Ngũ Vĩ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên. Nếu không nhìn kỹ thật đứng là không phát hiện ra được bình thai trên thạch bích. Hắn nghiêm nghị nói: "Các người tìm trước đi. Ta lên trên nhìn một chút!"
Ngũ Vĩ dùng hoàn hồn thang, công lực lại càng hơn trước kia! Vừa trèo lên một nữa đã phát hiện ra một mảnh áo, điều này khiến hắn mừng rõ vô cừng.
Chỉ nhảy ba cái hắn đã lên tới trên mặt bình đài. Vừa lên tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn đúng là một thân cây bị gãy, phía dưới đè lên một người. Ngũ Vĩ cùng Diệp Thiên Vân từng ở cùng nhau rất lâu, tất nhiên là liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được. Là Diệp Thiên Vân. Ngũ Vĩ vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là rốt cuộc Diệp Thiên Vân cũng có tung tích, sợ hãi chính là Diệp Thiên Vân ngã từ nơi cao như vậy xuống, chỉ sợ chín phần mười là không sống nổi. Đẩy thân cây ra, lộ ra khuôn mặt Diệp Thiên Vân bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Thiên Vân ơi Thiên Vân! Làm sao ngươi lại lớn mật như thế!" Ngũ Vĩ vừa kêu lên vừa nhanh chóng thăm dò hơi thở. Tuy vẫn còn ấm nhưng không hề hô hấp.
Ngũ Vĩ kinh hãi, đưa tay đặt lên cổ Diệp Thiên Vân tìm mạch đập, trong lòng không khỏi vui vẻ, lập tức lấy từ bên hông ra một cái gói nhỏ, lấy thuốc trong đó ra, cậy miệng Diệp Thiên Vân rồi đổ hết vào. Tiếp đó lại lấy cái bình vẫn thường mang theo bên người, đổ hết vào miệng Diệp Thiên Vân.
Không lâu sau, Ngũ Vĩ lại thoáng kiểm tra hơi thở, đồng thời nhẹ thở ra một hơi.
" Sư tổ, phía dưới không phát hiện được gì. Ngươi ở trên đó thế nào?" Hai gã đệ tử vừa mới nhập môn, bình thường rất thân cận với Ngũ Vĩ, lúc này mà mùa đông rét cóng mà trên đầu hai người đã thấy mồ hôi, rõ ràng cho thấy hai người cũng có chút công phu.
Ngũ Vĩ vừa muốn mở miệng lại nhịn được. Tâm tình hắn lúc này vô cùng phức tạp. Công phu Diệp Thiên Vân không ngờ đã nhập hóa cảnh, nhưng tình huống lại càng nguy hiểm.
Hắn trong nháy mắt suy xét được mất, nếu như tin tức Diệp Thiên Vân còn sống lộ ra thì hắn phải đối mắt với cái gì? Thiếu Lâm cùng Võ Đang nhất định sẽ lên núi Hình Ý báo thù không ngừng, cho đến khi một phương bị diệt.
Với tình huống của Diệp Thiên Vân, hắn tuyệt đối sẽ một lần nữa bất chấp nguy hiểm, tiếp tục tranh đấu với hai phái. Như vậy sau này hắn sẽ phải trải qua vô số lần nguy hiểm. Nếu như Diệp Thiên Vân chết? Ngũ Vĩ tâm niệm vừa chuyển, cái gai trong trong mắt của Thiếu Lâm cùng Võ Đang đã bỏ được, Hình Ý môn suy sụp! Nhưng Diệp Thiên Vân lại có thể an toàn tiếp tục sống.
Trong lòng Ngũ Vĩ đã hiểu rõ được mất. Hắn không thể để Diệp Thiên Vân tiếp tục bước lên con đường nguy hiểm. Cho nên hắn lập tức quyết định khiến cho Diệp Thiên Vân biến mất hoàn toàn, biến mất khỏi võ lâm. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho tính mạng Diệp Thiên Vân.
Trên mặt Ngũ Vĩ lộ ra một tia tiếu dung, hắn nên vì Diệp Thiên Vân mà quyết định, có lẽ tương lai hắn sẽ trách mình nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hối hận. Nghĩ tới đây, hắn liền cởi chiếc áo bông trên người ra, nhẹ nhàng phủ lên người Diệp Thiên Vân, sau đó dùng cành cây che kín lại, từ phía trên nhảy xuống.
"Phía trên cũng không có!" Ngũ Vĩ mặt mùi ủ dột nói: "Trong khe núi này từng xuất hiện dã thú, có lẽ...."
"Sư tổ, ngươi nói là Diệp sư thúc bị dã thú....." Nói đến đây, hai tên đệ tử đều lộ vẻ đồng tình. Diệp Thiên Vân ở Hình Ý môn là một truyền kỳ, một ký tích, nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy, điều này làm cho hai người cảm thấy cay đắng một hồi!
"Ta chỉ đoán là như vậy, chưa chắc đã chính xác!" Ngũ Vĩ chậm rãi nói: "Tìm lại bốn phía xem, sông phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Mười ngày tiếp theo, Hình Ý môn đều cử người tìm kiếm dưới khe núi, cho dù là thi thể cũng tốt, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không tìm được. Trong lúc nhất thời lời đồn liền nổi lên, nói rằng thi thể Diệp Thiên Vân đã bị dã thú ăn thịt là phổ biến nhất.
Hình Ý môn là đại môn đại phái, trong môn phái việc lặt vặt cũng không ít, liên tục mười ngày không tìm được người, không ít người đã không còn kiên nhẫn! Tại ngày thứ mười một, môn phái rốt cuộc cũng không phái ai đi tìm kiếm nữa, điều này khiến rất nhiều môn nhân thở phào. Cứ như vậy mà tìm tiếp cũng chẳng có kết quả gì, không bằng để nhân lực mà làm việc khác.
Ba ngày tiếp theo, Hình Ý môn phát ra phó văn, đem tin Diệp Thiên Vân đã chết truyền ra ngoài. Giang hồ xôn xao, Diệp Thiên Vân giống như một ngôi sao đang lên chói mắt, nhưng rồi cuối cùng lại ra đi vội vàng như sao băng. Mọi người bên ngoài thì cảm thán nhưng trong lòng lại có thầm hô may mắn.
Diệp Thiên Vân khiến võ lâm trở nên bất ổn, có lẽ cái chết của hắn đối với võ lâm cũng không phải chuyện xấu!
Diệp Thiên Vân chết nhưng chuyện liên quan đến hắn lại không bị người ta lãng quên, ngược lại càng truyền bá lại càng thần thánh hóa.
Rất nhiều người vừa bước chân vào võ lâm cũng biết đến ba chữ Diệp Thiên Vân. Chuyện hắn xuất hiện như thiên mã hành không, vươn lên đỉnh cao của võ lâm, đặc biệt là trận chiến với Độ Duyên đại sư, cơ hồ đã giống như một câu chuyện thần thoại.
Một tháng sau, mới đầu Tiêu Sắt, còn có đám người Thạch Thanh Sơn, Trương Lượng còn chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đều đi tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng phải buông bỏ. Mọi người đều phải từ bỏ vì nhiều ngày như vậy đều không tìm được, hy vọng sống sót thật sự quá xa với.
Trong Hình Ý môn chỉ có Ngũ Vĩ mỗi ngày đều muốn đến phía dưới vách núi, sau đó trở về lại mặt mày thất vọng. Người của Hình Ý môn cũng biết, Ngũ Vĩ cùng Diệp Thiên Vân có quan hệ thầy trò, hơn nữa tình cảm của bọn họ rất sâu nặng, cho nên cũng không để ý nhiều. Trong môn không ai dám cười nhạo Ngũ Vĩ chưa từ bỏ ý định, ngược lại càng tôn trọng hắn nhiều hơn.
Ngũ Vĩ có thể đối đãi với một đệ tử như vậy, vô luận là xét từ góc độ nào cũng đều đáng được kính nể. Có thể bái một người như vậy làm thầy, đó cũng là phúc khí tu luyện mấy đời.
Ngoài ý liệu chính là, Võ Đang cùng Thiếu Lâm đều rất im lặng, không ai đi tìm Hình Ý môn gây chuyện. Giang hồ bởi vì Diệp Thiên Vân chết đi mà trở nên an tĩnh.
Hình Ý môn xuống dốc! Khi Diệp Thiên Vân còn, bài danh sau Thiếu Lâm, Võ Đang chính là Hình Ý môn. Nhưng sau khi Diệp Thiên Vân chết, thanh thế Hình Ý môn liền mất đi, chậm rãi biến mất trong giang hồ, mà thanh thế Thái Cực môn lại lên nhanh như tên lửa, một mạch đuổi kịp Võ Đang, ẩn ước có thể vượt qua. Điều này khiến mọi người được mở rộng tầm mắt!
Đến lễ mừng năm mới, Ngũ Vĩ cùng một người đứng trước bia mộ.
Trên bia có khắc tên Diệp Thiên Vân, Ngũ Vĩ bình tĩnh nói: "Khôi phục được bao nhiêu? Thân thể có cảm thấy không khỏe hay không?"
"Không có! Đều không sai biệt lắm, Kim Chung Tráo khôi phục thân thể phi thường nhanh!" Người nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người cường tráng, lúc này đã là mùa đông mà hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng.
"Cái này cho ngươi. Tiếp lấy!" Ngũ Vĩ lấy một cái ba lô đáp cho hắn, chắp tay sau lưng nói: "Đây là thuốc lần trước chế cho ngươi, ta lấy nó từ phòng của ngươi. Bên trong còn một số thứ tương lai có thể dùng đến!"
"Đa tạ sư phó, lần này nhơ có ngươi!" Thanh niên kéo thấp chiếc mũ xuống, nhận lấy ba lô rồi khoác lên vai, chậm rãi nói ra: "Kỳ thật ta...."
"Thiên Vân, không cần nhiều lời! Ngươi phải nhớ lấy, sau này không được lỗ mãng như thế. Lần này có thể may mắn thoát chết nhưng chẳng qua là vận khí tốt thôi. Mạng chỉ có một cái, võ học chi cảnh cũng không phải là lấy mạng đổi mạng!"
Ngũ Vĩ thản nhiên nói: "Trong ba năm , ngươi tốt nhất nên biến mất khỏi giang hồ, thử làm một người thường đi! Ngươi không thiếu khuyết kỹ xảo rèn luyện mà là thiếu khuyết gột rửa tâm linh! Trong đó có thân phận cho ngươi, Hứa Tình đang ở nhà ga chờ ngươi! Nếu cần gì thì gọi điện cho ta, số thì ngươi biết rồi!"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, không nghĩ tới Ngũ Vĩ lại chuẩn bị kỹ như vậy. Hắn đi đên trước bia mộ, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên tên của mình, cảm nhận được hơi lạnh tên tấm bia đá, vừa cười vừa nió: "Đa tạ ý tốt của sư phó, đồ nhi xin tâm lĩnh!"
Ngũ Vĩ cười mắng: "Được rồi, nhớ kỹ không được động võ với người khác, hãy chăm sóc Hứa Tình thật tốt!"
Diệp Thiên Vân nghe Ngũ Vĩ dặn dò, trong lòng cảm động nói: "Lời của sư phó, ta đã nhớ kỹ, ba năm tuyệt đối sẽ không hiện thân trên giang hồ!"
"ĐI thôi!" Ngũ Vĩ quay lưng lại, không nhìn hắn nữa.
Diệp Thiên Vân quỳ xuống, dập đầu hai cái trịnh trọng nói: "Sư phó bảo trọng, sau này gặp lại!" Nói xong liền xoay người đi xuống núi.
Sau nửa ngày Ngũ Vĩ mới xoay người lại, có chút không đành lòng nhìn bóng lưng xa xa, mãi cho đến khi bóng dáng đó biến mất hẳn!
/662
|