Trong lòng Diệp Thiên Vân có chút giật mình, hắn sao biết tin tức truyền nhanh như vậy chứ, vừa đánh hôm qua, hôm nay đã biết.
Diêm Phong đã nhìn ra, liền giải thích: Tin tức trong võ lâm truyền rất nhanh, giống như trận chiến của cậu và Uy Chấn Thiên, tin tức sáng hôm sau đã truyền ra, nghe nói cánh tay phải của Uy Chấn Thiên bị cậu đánh gãy, xương sườn cũng nứt vài đoạn. Nói xong hắn thong thả nhấp trà.
Diệp Thiên Vân lúc này mới xem trọng mạng tin tức võ lâm, lúc ấy ở ngoại ô thành phố, hơn nữa cũng không có ai xung quanh, căn bản là không thể truyền ran gay được, chỉ có thể là sau khi Uy Chấn Thiên trở về bị người khác biết, tốc độ tin tức như vậy cũng thật là đáng sợ.
Diêm Phong tiếp tục nói: Tề Bằng Phi là người Hình Ý môn, hơn nữa còn là quái thai Hình Ý môn. Hắn thuộc về đệ tử đời thứ ba hiện nay trong phái, chỉ là võ nghệ thật sự khiến người khác nói không nên lời, nhưng nhân duyên người này phi thường tốt, nhân mạch trong môn phái rất nhiều. Bây giờ bị võ quán các cậu đánh, tìm tới cửa cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói xong lời này, sắc mặt Thạch Thanh Sơn trở nên tái nhợt, cái họa này là do hắn gây ra, bây giờ liên lụy võ quán, làm sao có thể ăn nói, cho nên hắn vội nói với Diệp Thiên Vân: Sư phụ, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến võ quán, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.
Diệp Thiên Vân nhìn hắn, chuyện này không phải nói một người gánh chịu là được, đã biết rõ lai lịch đối phương thì dễ giải quyết hơn nhiều, liền vừa cười vừa nói: Hắn tới võ quán cũng không phải là chuyện riêng của một mình cậu, thế thì cậu làm sao chịu trách nhiệm? Cậu là người thừa kế võ quán, nếu không truyền thừa lại, giữ võ quán thì có ích gì? Lời nói của Diệp Thiên Vân khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Diệp Thiên Vân sau khi nói xong với Thạch Thanh Sơn lại hỏi Diêm Phong: Hình Ý môn chẳng lẽ không thuộc ngoại môn à? Tại sao còn nói đến đệ tử đời thứ ba?
Diêm Phong thấy Diệp Thiên Vân vẫn bình tĩnh không khỏi khiến hắn bội phục, Hình Ý môn đã dám tìm tới cửa lịa gây chuyện, xác thực rất có can đảm, liền đáp: Hình Ý môn xếp thứ hai trong mười đại môn phái, nhưng lại có điểm đặc biệt vô cùng. Thật ra Hình Ý môn cũng là thuộc ngoại môn, chỉ có điều yêu cầu nhập nội môn có chút bất đồng. Bởi vì người học Hình Ý quyền rất nhiều, cho nên nội môn đệ tử bọn họ cũng chẳng ít hơn những môn phái khác, hơn nữa nhập môn cũng nói đến thứ tự trước sau.
Diêm Phong nói một hơi nhiều như vậy, trong miệng hơi khát, nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục nói: Bọn họ cứ hai mươi năm lại chia một cái giới tuyến, gọi là Nhất Đại, mỗi thế hệ bao nhiêu thì không xác định được, có điều ít nhất cũng phải có hơn trăm người, tất cả những người có tư chất, có cống hiến với môn phái đều muốn tiến vào nội môn. Cậu học Hình Ý quyền, thì cũng biết trường phái Hình Ý rất nhiều, mỗi một hệ đều có đặc điểm riêng, hơn nữa bên tỏng có đôi khi cũng cạnh tranh với nhau.
Diệp Thiên Vân là lần đầu tiên nghe được chuyện của Hình Ý môn, liền vô tình bị hấp dẫn, loại truyện này trong chốn võ lâm bình thường làm sao có thể nghe được, hắn âm thầm ghi nhớ những chuyện này, sau đó mới nói với Diêm Phong: Thật ra tôi cũng không tính là người võ lâm, chỉ là vô cùng yêu thích võ thuật mà thôi.
Diêm Phong nhìn Diệp Thiên Vân có chút quái dị, sau nửa ngày mới lên tiếng: Cho dù trước kia cậu không phải, nhưng sau trận chiến với Uy Chấn Thiên, thì cũng đã là người trong võ lâm, bởi vì cậu đã đủ tư cách tiến vào võ lâm, lúc này cậu cũng không thể tự quyết định được nữa rồi.
Diệp Thiên Vân ngẫm lại cũng nhẹ gật đầu, sau trận chiến giữa mình với Uy Chấn Thiên, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, theo lý thuyết mình cuối cùng vẫn phải tiến nhập võ lâm, chỉ là bây giờ lẻ loi một mình, có chút đơn bạc.
Diêm Phong lại nghĩ rồi nói: Thật ra tôi là người Bát Cực môn, rất nhiều người biết, hơn nữa tôi và Trạc Cước môn....
Diệp Thiên Vân kinh ngạc ngắt lời hắn: Diêm tiên sinh người Bát Cực môn, tôi là lần đầu tiên được nghe đấy, tôi luyện tập Bát Cực quyền từ nhỏ, có thời gian tôi có thể thỉnh giáo ngài đấy.
Thật ra Diêm Phong muốn nói mình sẽ giải nghệ với Uy Chấn Thiên, chỉ là Diệp Thiên Vân cũng không cho hắn có cơ hội, bởi vì hắn biết rõ một khi để Diêm Phong nói ra vậy chuyện không muốn đến cuối cùng cũng sẽ đến, cho nên hắn rất kiên quyết mà ngăn lời của gã.
Diêm Phong thấy hắn không để cho mình nói ra, cả cười nói: Thật ra Thiên Vân cậu cũng không cần khách khí, chúng ta có thể xưng làm an hem, mặc dù tôi có chút địa vị, nhưng tôi cũng là một võ giả, cho nên chúng ta luận giao ngang hàng, cậu thấy thế nào? Nói lời này vô cùng khôn khéo, khiến người nghe liền có cảm giác thân thiết.
Diệp Thiên Vân cũng rất hào sảng nói: Tôi nhỏ như vậy nên cả gan gọi anh một tiếng đại ca, ,chỉ là đại ca nếu có thời gian nhất định phải để tiểu đệ thỉnh giáo anh.
Hắn cũng không phải vào xã hộ một hai ngày, Diêm Phong cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên không thể cự tuyệt.
Thạch Thanh Sơn nghe thế da đầu liền ngứa ngáy, thầm nghĩ nếu như không phải biết rõ bọn họ vừa mới xưng hô như vậy còn tưởng là anh em kiếp trước chứ! Xem ra sư phụ ở thời điểm mấu chốt rất biết lôi kéo, sau này phải học tập hắn nhiều mới được.
Diêm Phong lại hàn huyên một hồi với Diệp Thiên Vân rồi mới đứng dậy cáo từ.
Diệp Thiên Vân nói: Chi bằng tí nữa tôi mời đại ca ăn cơm, ngồi thêm một chốc được ko? Nói lời này vô cùng thành khẩn, nhưng Diêm Phong lại lắc đầu từ chối nói: Hôm nay anh còn có một ít chuyện phải xử lý, nếu không sẽ phiền toái, hôm nào có thời gian đại ca mời khách, ghé chỗ anh một chút.
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, nói: Hôm nào có thời gian nhất định đi bái phỏng! Dứt lời Diệp Thiên Vân đứng dậy tiễn. Mấy người đi xuống lầu, Diệp Thiên Vân một mực đưa tới lầu hai.
Diêm Phong dừng bước cười cười nói: Được rồi Thiên Vân, không cần phải tiễn nữa, sau này chúng ta qua lại thân thiết, có thể đi lại nhiều mà! Nói xong lại vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Vân. Hắn thật lòng muốn kết giao, mặc dù Diệp Thiên Vân trước mắt vẫn chưa có lực ảnh hưởng gì, nhưng hắn không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ có thế lực.
Võ quán có vài học viên cũng nhận ra Diêm Phong, vị này vốn là một vị đại ca, lực ảnh hương rất lớn, liền nhao nhao suy đoán thân phận của Diệp Thiên Vân.
Còn có hai vị khách ở chỗ này chờ Diệp Thiên Vân chính là Tiểu Tam và Mã Ngũ, vừa rồi hai người sợ hãi bây giờ lại chuyển sang kinh hỉ, bởi vì bọn họ đều thấy được cơ hội, chính là ở chỗ Diệp Thiên Vân.
Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với Diệp Thiên Vân, sau này không phải là một bước lên mây sao, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lên như diều gặp gió, bởi vậy nhìn thấy cảnh này càng không muốn bỏ đi.
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu nói với Diêm Phong: Tôi không tiễn nữa, có thời gian tôi nhất định sẽ đi bái phỏng đại ca.
Diêm Phong nhẹ gật đầu, xoay người vừa muốn xuống lầu, đột nhiên cô gái tiếp tân trước quầy chạy tới, chưa kịp đi lên đã thấy Thạch Thanh Sơn bên cạnh Diệp Thiên Vân, vôi nói: Thanh Sơn đại ca, người lần trước lại tới nữa rồi, nói muốn phá quán
Diêm Phong đã nhìn ra, liền giải thích: Tin tức trong võ lâm truyền rất nhanh, giống như trận chiến của cậu và Uy Chấn Thiên, tin tức sáng hôm sau đã truyền ra, nghe nói cánh tay phải của Uy Chấn Thiên bị cậu đánh gãy, xương sườn cũng nứt vài đoạn. Nói xong hắn thong thả nhấp trà.
Diệp Thiên Vân lúc này mới xem trọng mạng tin tức võ lâm, lúc ấy ở ngoại ô thành phố, hơn nữa cũng không có ai xung quanh, căn bản là không thể truyền ran gay được, chỉ có thể là sau khi Uy Chấn Thiên trở về bị người khác biết, tốc độ tin tức như vậy cũng thật là đáng sợ.
Diêm Phong tiếp tục nói: Tề Bằng Phi là người Hình Ý môn, hơn nữa còn là quái thai Hình Ý môn. Hắn thuộc về đệ tử đời thứ ba hiện nay trong phái, chỉ là võ nghệ thật sự khiến người khác nói không nên lời, nhưng nhân duyên người này phi thường tốt, nhân mạch trong môn phái rất nhiều. Bây giờ bị võ quán các cậu đánh, tìm tới cửa cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói xong lời này, sắc mặt Thạch Thanh Sơn trở nên tái nhợt, cái họa này là do hắn gây ra, bây giờ liên lụy võ quán, làm sao có thể ăn nói, cho nên hắn vội nói với Diệp Thiên Vân: Sư phụ, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến võ quán, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.
Diệp Thiên Vân nhìn hắn, chuyện này không phải nói một người gánh chịu là được, đã biết rõ lai lịch đối phương thì dễ giải quyết hơn nhiều, liền vừa cười vừa nói: Hắn tới võ quán cũng không phải là chuyện riêng của một mình cậu, thế thì cậu làm sao chịu trách nhiệm? Cậu là người thừa kế võ quán, nếu không truyền thừa lại, giữ võ quán thì có ích gì? Lời nói của Diệp Thiên Vân khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Diệp Thiên Vân sau khi nói xong với Thạch Thanh Sơn lại hỏi Diêm Phong: Hình Ý môn chẳng lẽ không thuộc ngoại môn à? Tại sao còn nói đến đệ tử đời thứ ba?
Diêm Phong thấy Diệp Thiên Vân vẫn bình tĩnh không khỏi khiến hắn bội phục, Hình Ý môn đã dám tìm tới cửa lịa gây chuyện, xác thực rất có can đảm, liền đáp: Hình Ý môn xếp thứ hai trong mười đại môn phái, nhưng lại có điểm đặc biệt vô cùng. Thật ra Hình Ý môn cũng là thuộc ngoại môn, chỉ có điều yêu cầu nhập nội môn có chút bất đồng. Bởi vì người học Hình Ý quyền rất nhiều, cho nên nội môn đệ tử bọn họ cũng chẳng ít hơn những môn phái khác, hơn nữa nhập môn cũng nói đến thứ tự trước sau.
Diêm Phong nói một hơi nhiều như vậy, trong miệng hơi khát, nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục nói: Bọn họ cứ hai mươi năm lại chia một cái giới tuyến, gọi là Nhất Đại, mỗi thế hệ bao nhiêu thì không xác định được, có điều ít nhất cũng phải có hơn trăm người, tất cả những người có tư chất, có cống hiến với môn phái đều muốn tiến vào nội môn. Cậu học Hình Ý quyền, thì cũng biết trường phái Hình Ý rất nhiều, mỗi một hệ đều có đặc điểm riêng, hơn nữa bên tỏng có đôi khi cũng cạnh tranh với nhau.
Diệp Thiên Vân là lần đầu tiên nghe được chuyện của Hình Ý môn, liền vô tình bị hấp dẫn, loại truyện này trong chốn võ lâm bình thường làm sao có thể nghe được, hắn âm thầm ghi nhớ những chuyện này, sau đó mới nói với Diêm Phong: Thật ra tôi cũng không tính là người võ lâm, chỉ là vô cùng yêu thích võ thuật mà thôi.
Diêm Phong nhìn Diệp Thiên Vân có chút quái dị, sau nửa ngày mới lên tiếng: Cho dù trước kia cậu không phải, nhưng sau trận chiến với Uy Chấn Thiên, thì cũng đã là người trong võ lâm, bởi vì cậu đã đủ tư cách tiến vào võ lâm, lúc này cậu cũng không thể tự quyết định được nữa rồi.
Diệp Thiên Vân ngẫm lại cũng nhẹ gật đầu, sau trận chiến giữa mình với Uy Chấn Thiên, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, theo lý thuyết mình cuối cùng vẫn phải tiến nhập võ lâm, chỉ là bây giờ lẻ loi một mình, có chút đơn bạc.
Diêm Phong lại nghĩ rồi nói: Thật ra tôi là người Bát Cực môn, rất nhiều người biết, hơn nữa tôi và Trạc Cước môn....
Diệp Thiên Vân kinh ngạc ngắt lời hắn: Diêm tiên sinh người Bát Cực môn, tôi là lần đầu tiên được nghe đấy, tôi luyện tập Bát Cực quyền từ nhỏ, có thời gian tôi có thể thỉnh giáo ngài đấy.
Thật ra Diêm Phong muốn nói mình sẽ giải nghệ với Uy Chấn Thiên, chỉ là Diệp Thiên Vân cũng không cho hắn có cơ hội, bởi vì hắn biết rõ một khi để Diêm Phong nói ra vậy chuyện không muốn đến cuối cùng cũng sẽ đến, cho nên hắn rất kiên quyết mà ngăn lời của gã.
Diêm Phong thấy hắn không để cho mình nói ra, cả cười nói: Thật ra Thiên Vân cậu cũng không cần khách khí, chúng ta có thể xưng làm an hem, mặc dù tôi có chút địa vị, nhưng tôi cũng là một võ giả, cho nên chúng ta luận giao ngang hàng, cậu thấy thế nào? Nói lời này vô cùng khôn khéo, khiến người nghe liền có cảm giác thân thiết.
Diệp Thiên Vân cũng rất hào sảng nói: Tôi nhỏ như vậy nên cả gan gọi anh một tiếng đại ca, ,chỉ là đại ca nếu có thời gian nhất định phải để tiểu đệ thỉnh giáo anh.
Hắn cũng không phải vào xã hộ một hai ngày, Diêm Phong cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên không thể cự tuyệt.
Thạch Thanh Sơn nghe thế da đầu liền ngứa ngáy, thầm nghĩ nếu như không phải biết rõ bọn họ vừa mới xưng hô như vậy còn tưởng là anh em kiếp trước chứ! Xem ra sư phụ ở thời điểm mấu chốt rất biết lôi kéo, sau này phải học tập hắn nhiều mới được.
Diêm Phong lại hàn huyên một hồi với Diệp Thiên Vân rồi mới đứng dậy cáo từ.
Diệp Thiên Vân nói: Chi bằng tí nữa tôi mời đại ca ăn cơm, ngồi thêm một chốc được ko? Nói lời này vô cùng thành khẩn, nhưng Diêm Phong lại lắc đầu từ chối nói: Hôm nay anh còn có một ít chuyện phải xử lý, nếu không sẽ phiền toái, hôm nào có thời gian đại ca mời khách, ghé chỗ anh một chút.
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, nói: Hôm nào có thời gian nhất định đi bái phỏng! Dứt lời Diệp Thiên Vân đứng dậy tiễn. Mấy người đi xuống lầu, Diệp Thiên Vân một mực đưa tới lầu hai.
Diêm Phong dừng bước cười cười nói: Được rồi Thiên Vân, không cần phải tiễn nữa, sau này chúng ta qua lại thân thiết, có thể đi lại nhiều mà! Nói xong lại vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Vân. Hắn thật lòng muốn kết giao, mặc dù Diệp Thiên Vân trước mắt vẫn chưa có lực ảnh hưởng gì, nhưng hắn không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ có thế lực.
Võ quán có vài học viên cũng nhận ra Diêm Phong, vị này vốn là một vị đại ca, lực ảnh hương rất lớn, liền nhao nhao suy đoán thân phận của Diệp Thiên Vân.
Còn có hai vị khách ở chỗ này chờ Diệp Thiên Vân chính là Tiểu Tam và Mã Ngũ, vừa rồi hai người sợ hãi bây giờ lại chuyển sang kinh hỉ, bởi vì bọn họ đều thấy được cơ hội, chính là ở chỗ Diệp Thiên Vân.
Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với Diệp Thiên Vân, sau này không phải là một bước lên mây sao, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lên như diều gặp gió, bởi vậy nhìn thấy cảnh này càng không muốn bỏ đi.
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu nói với Diêm Phong: Tôi không tiễn nữa, có thời gian tôi nhất định sẽ đi bái phỏng đại ca.
Diêm Phong nhẹ gật đầu, xoay người vừa muốn xuống lầu, đột nhiên cô gái tiếp tân trước quầy chạy tới, chưa kịp đi lên đã thấy Thạch Thanh Sơn bên cạnh Diệp Thiên Vân, vôi nói: Thanh Sơn đại ca, người lần trước lại tới nữa rồi, nói muốn phá quán
/662
|