Lần đầu tiên Diệp Thiên Vân gặp Hứa Phụ cho hắn một ấn tượng không tồi, thích thơ ca chữ nghĩa, nuôi chó giải sầu, hoàn toàn giống một lão cao nhân nghỉ hưu ở nhà. Nhưng sự khác biệt trước mắt thì thật quá lớn.
Râu của Hứa Phụ vì tức khí vểnh hết lên, xem ra Hứa Tình là viên ngọc quý trong tay lão, mở miệng muốn đánh, hoàn toàn biến thành diễn xuất giang hồ, nhớ lại lúc trước cảnh cáo mình không được giết choc, bỗng thấy hơi buồn cười, có những lúc con người là chuyện không liên quan đến mình, nếu là người trong cuộc đương nhiên khó có thể kiềm chế
Hứa Phạm bĩu môi tức giận, hắn nhìn ra suy nghĩ của Diệp Thiên Vân ,thấp giọng nói: “Cha tôi mấy năm gần đây dưỡng khí công phu lên rồi, gặp mấy chuyện như vậy thì không phát hỏa như trước! Có điều bản chất con người không thay đổi, bình thường luôn không cho tôi làm cái này, cái kia”.
Võ công Bát Quái của Hứa Phụ nguyên là nhất mạch Cung Thị Bát Quái, lần trước Diệp Thiên Vân đấu cùng, vốn là không rõ thực lực của lão, lần này có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên không thể để mất.
Diệp Thiên Vân thoáng quay đầu lại nhìn Hứa Tình ngủ bên cạnh, hít thở phả ra mùi hương riêng của phụ nữ. Nhớ lúc chung hoạn nạn, cùng sinh tử, chỉ trong khoảnh khắc đó mới hiểu được thâm tình của hai người, hai thế giới khác nhau chia cách con người ta, nhưng lòng lại không hề xa cách.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân cảm thấy hơi mỏi, khẽ khàng đặt Hứa Tình xuống đất, cố để cô ấy nghỉ ngơi, một cô gái không biết võ công, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng có phần làm khó cô ấy.
Thời gian mấy người nghỉ ngơi, hai bóng người đã đuổi đến phía sau, Diệp Thiên Vân biết nơi này cách Bát Quái Môn cũng không phải là xa, nên nói : “Người khác không đuổi theo sao?”.
Hứa Phạm cười khì khì, chỉ con đường phía sau Diệp Thiên Vân nói: “Từ đây trở đi đã chuẩn bị xe rồi!Tôi và cha vốn định giống cậu đi cứu Hứa Tình , đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận! Huống hồ cao thủ thực sự trong Bát Quái Môn đâu thể chỉ có mấy người!”.
Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn theo. Mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe nhỏ đằng sau cái cây, cái đó hẳn là cái lần trước Hứa Tình đi,cũng bật cười, bốn người ngồi lên chiếc xe này không biết có chật chội không.
Hai người đã tới nơi, dừng chân cách đó không xa. Một lão giả râu dài đến ngực, vết sẹo dài gần năm tấc chạy dài khuôn mặt, tướng mạo cực kỳ hung hãn, một vị khác thì con mắt dài nhỏ, không cười cũng như cười, một thân áo choàng trắng trong đêm càng chói mắt. Điều đầu tiên họ ý thức là nhìn trước sau, xem xem có mai phục hay không, sau đó mới quan sát mấy người Diệp Thiên Vân
Hứa Phụ một thân quần áo đi đêm. Mặc dù tuổi không ít nhưng lại rất phong độ, lão trầm giọng nói: “Khổng Ngũ Nhiễm, Từ Tương Ngưu! Bát Quái Môn vậy mà lại ra tay với con gái tôi, chẳng lẽ quy tắc giang hồ đã trở thành tấm giấy lộn?”
Lão giả râu dài nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hứa Phụ , dường như có chút xấu hổ,đầu hơi nghiêng nghiêng, cũng không đáp lời.
Áo trắng Bạch Tương Ngưu khẽ cười nói: “Hứa Phóng Sơn, trái một câu Bát Quái Môn, phải một câu Bát Quái Môn , ngươi chả nhẽ không phải người Bát Quái Môn sao? Mấy lần để ngươi gia nhập đều kéo ba kéo bốn! Ngoài cung mạch các người, truyền nhân Bát Quái có gốc gác đều đã nhập phái. Ngươi nhập Hoàng Tuyền , có mặt mũi nào đi gặp Cung sư?”
Cơ thể Diệp Thiên Vân hồi phục một chút, nghe ý tứ Hứa Phụ vừa rồi là muốn lấy một địch hai, mấy chuyện này lại liên quan đến nội bộ Bát Quái Môn , vì thế hắn cũng không nói chen vào.
Hứa Phạm là bản gia, đương nhiên không cho mình là người ngoài, khinh thường đáp: “Bát Quái Môn này không phải Bát Quái Môn ,các ông tự nói xem, từ lúc thành lập môn phái cho đến nay đã làm bao nhiêu chuyện tốt! lừa gạt, gian dâm , cướp bóc.
Râu dài Khổng Ngũ Nhiễm nghe thấy Hứa Phạm nói không lựa lời, Bát Quái Môn đâu ra mà làm mấy chuyện này, không chịu được liền tức giận nói: “Mày là chó hoang nhà ai mà sủa ở đây! Bát Quái Môn luôn lấy phát huy võ học làm nhiệm vụ. trước giờ không có những chuyện ngươi nói!”.
Hứa Phạm lúc này mồm mép không nói nên lời, chỉ vào Hứa Tình nằm trên mặt đất lạnh lùng nói: “Được, cái khác không nói, chỉ nói em tôi đến Bát Quái Môn các ông như thế nào? Cha con Tần Thị còn muốn nuốt trôi tuyệt học gia truyền nhà chúng ta!”.
Khổng Ngũ Nhiễm hình như cũng biết chuyện hôm nay nên cũng nén giận nói: “Chuyện này chúng tôi không biết, đợi điều tra rõ nhất định sẽ nói rõ cho các ngươi, vì thế mời mấy người các ngươi quay về một chuyến”.
Hứa Phạm hơi chút khinh thường, hừ một tiếng nói: “nói rõ? Sau khi đến Bát Quái Môn chỉ e đầu chúng ta khó giữ nổi, các ông tự xưng đại phái, nhưng trong đầu lấy đâu ra hai chữ công chính”
Hai lão giả đều hơi lo, vừa rồi đuổi theo quá xa, một Hứa Phóng Sơn cũng đủ rồi nhưng sau lưng lão còn có Diệp Thiên Vân , hai người này chỉ cần ra tay, hôm nay ai thắng ai thua thật khó đoán!.
Diệp Thiên Vân xông vào Bát Quái Môn , còn đả thông Thông Thiên Tháp, cuối cùng giết ra một đường máu, người của Bát Quái Môn chết và bị thương vô số, chuyện thế này bất kể môn phái là đúng hay sai đều không quan trọng, nhất định phải có người đứng ra gánh chịu hậu quả. Tần Lỗi đã chết rồi,cũng coi như chết không đối chứng.
Từ Tương Ngưu hai mắt cấp bách, lão nhìn Hứa Phụ lòng bất định nói: “Phóng Sơn, ta và ngươi mặc dù không cùng đường ,nhưng đều là nhất mạch truyền lại! Hôm nay Bát Quái Môn xảy ra chuyện động trời, Diệp Thiên Vân giết chết mười mấy đệ tử, đây là sự thực!Hứa Phạm đã chết, vì thế chúng tôi nhất định phải điều tra rõ chuyện này, tôi nghĩ công đạo ở trong tâm người!”.
Hứa Phụ sau khi bắt đầu nhận ra, một mực trầm mặc, lão cười nói : “Thực ra nói những cái này đều vô tác dụng, Bát Quái Môn các ông mời chúng tôi quay lại điều tra, nhưng là muốn tìm một kẻ chết thay mà thôi, những đệ tử đã chết thì không thể nói rõ cho mọi người”.
Hai người bị chọc đúng tim đen đều có chút giận dữ, câu này chẳng khác nào vạch trần bộ mặt thật, đã không đàm phán được thì chỉ còn dùng tay nói chuyện!.
Từ Tương Ngưu nhìn cơn tức giận, cười lớn: “năm đó Hứa Phóng Sơn khống chế ba vị cao thủ Bát Quái uy phong thế nào, hôm nay để hai chúng tôi hết sức, xem xem võ công của ông có còn như trước hay không!”.
Diệp Thiên Vân không ngờ Hứa Phụ còn có sự tích anh hùng như vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú với mấy người, Bát Quái Môn, Thái Cực Môn, trước nay luôn tương đối thấp chứ cũng không liều lĩnh như Hình Ý.Ba nhà đều là nội gia quyền, về công phu đều có chỗ tương đồng.
Bát Quái Môn bị một số người gọi là “Ma môn”, không phải ma trong ma quỷ, mà là ma trong ma thặng, ý của nó là chỉ Bát Quái Chưởng khi giao thủ lãng phí quá nhiều thời gian, mới được gọi giỡn như vậy.
Võ giả Bát Quái khi giao thủ, giống như đang kiếm ăn, muốn trong quá trình dạo chơi khai thác cơ hội! đi thì nhiều mà giao thủ lại không nhiều, thường chỉ có mấy chiêu mà thôi!
Hứa Phụ một cánh tay để sau lưng, tiến lên trước hai bước, đứng lại chắp tay, nói rất nhẹ nhàng: “Mời!”.
Khổng Ngũ Nhiễm,Từ Tương Ngưu không hẹn mà cùng nhìn nhau, người trước hào hiệp cười nói: “Cũng được, hôm nay để ta đánh trận đầu, xem xem Bát Quái Chưởng của Cung Thị nhất mạch rốt cuộc hay ở chỗ nào!”. Nói xong cởi áo choàng ngắn xuống sân.
Hứa Phạm cười bí hiểm nói với Diệp Thiên Vân bên cạnh: “Hôm nay, nếu chỉ có tôi và cha tôi, chỉ sợ bọn họ sẽ hai đánh một , bây giờ có cậu ở đây, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ!”.
Diệp Thiên Vân mặc dù không rõ thân thủ cao thấp của mấy người, nhưng từ lời nói thì hai lão giả của Bát Quái Môn rất kiêng kỵ Hứa Phụ .Người luyện Bát Quái chưởng, phàm võ công chính thống đều là bồi dưỡng tạo nên tâm lý “bình thản”. Nếu không có tính nhẫn nại, sợ là Bát Quái Chưởng này cũng không luyện được.
Diệp Thiên Vân đặt mình vào hoàn cảnh của người khác ngẫm nghĩ, nếu chỉ một mình mình ở đây, sợ là không nói hai câu liền động thủ, xem ra đỉnh cao võ học còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Bát Quái chú ý năm điểm: tay, mắt, thân, pháp, bước,hai người đều là người trong nghề , đương nhiên không thể so sánh với người bình thường, cho nên đều có chút phong thái của đại sư, cả hai đều tự kiềm chế tìm cơ hội, thể hiện Bát Quái đồ hình vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay trong lúc tĩnh lặng này, Hứa Phụ và Khổng Ngũ Nhiễm lại là cũng lúc tìm thấy cơ hội, hai người nháy mắt ra tay.
“Ba , ba” hai tiếng, đột ngột phân ra như nam châm đẩy nhau, sắc mặt hai người biến đổi!
Tay của Diệp Thiên Vân bất giác động đậy, trong lòng có chút ngứa ngáy. Khi hắn ở nhà Hứa Tình, đã từng học qua Bát Quái Chưởng, vừa rồi hai người đồng thời phát chưởng lực, nhưng là tấn công vào vị trí không giống nhau.
Lực của Bát Quái Chưởng đều chú ý tam không bốn thúc. Tam không là thể xác không, tinh thần không, bàn tay không, ngụ ý thành Viên Không ! Bốn thúc, lấy eo thúc vai, lấy vai thúc khuỷu tay, lấy khuỷu tay thúc cổ tay,lấy cổ tay thúc ngón tay, đó là bốn thúc trên. Lấy eo thúc hông, lấy hông thúc đầu gối,lấy đầu gối thúc mắt cá chân, lấy mắt cá chân thúc bàn chân, là bốn thúc dưới.
Thân pháp của Hứa Phụ linh hoạt, võ công sử dụng là Kinh đạn giật, nổ.Thực ra Bát Quái Chưởng tầng cao nhất phát lực là sự hòa hợp giữa bốn thứ kinh,đạn, giật, nổ.Kinh là tính bất ngờ, Đạn là tính co duỗi, Giật là tính chấn động, Nổ là lực đột ngột vỡ tan rồi tạo ra sức mạnh.
Khổng Ngũ Nhiễm thân pháp phiên diêu, chưởng tung ra có lực lăng không,hiển nhiên là về trình độ thua kém không ít
Đều nói thắng bại chỉ trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần hai bên hơi không cẩn thận, nhất định là một chiêu Càn Khôn!
Không ai ngờ tới, chỉ là không đến một giây, Hứa Phụ đã chuyển quyền, người cũng theo chiêu thức mà thay đổi, đột nhiên tiến đến trước mặt Khổng Ngũ Nhiễm , chân siết chặt khóa chân đối phương, cánh tay đột nhiên nhanh co duỗi cực nhanh!.
Khổng Ngũ Nhiễm chỉ là trong lúc phản ứng đã bị đánh trúng , thân thể giống như bị lò xo bắn ra,bắn ra bổ nhào xuống đất!
Diệp Thiên Vân trong lòng phập phồng bất định, ai nói Bát Quái Chưởng Ma, cái này rõ ràng còn nhanh hơn Hình Ý vài phần!
Râu của Hứa Phụ vì tức khí vểnh hết lên, xem ra Hứa Tình là viên ngọc quý trong tay lão, mở miệng muốn đánh, hoàn toàn biến thành diễn xuất giang hồ, nhớ lại lúc trước cảnh cáo mình không được giết choc, bỗng thấy hơi buồn cười, có những lúc con người là chuyện không liên quan đến mình, nếu là người trong cuộc đương nhiên khó có thể kiềm chế
Hứa Phạm bĩu môi tức giận, hắn nhìn ra suy nghĩ của Diệp Thiên Vân ,thấp giọng nói: “Cha tôi mấy năm gần đây dưỡng khí công phu lên rồi, gặp mấy chuyện như vậy thì không phát hỏa như trước! Có điều bản chất con người không thay đổi, bình thường luôn không cho tôi làm cái này, cái kia”.
Võ công Bát Quái của Hứa Phụ nguyên là nhất mạch Cung Thị Bát Quái, lần trước Diệp Thiên Vân đấu cùng, vốn là không rõ thực lực của lão, lần này có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên không thể để mất.
Diệp Thiên Vân thoáng quay đầu lại nhìn Hứa Tình ngủ bên cạnh, hít thở phả ra mùi hương riêng của phụ nữ. Nhớ lúc chung hoạn nạn, cùng sinh tử, chỉ trong khoảnh khắc đó mới hiểu được thâm tình của hai người, hai thế giới khác nhau chia cách con người ta, nhưng lòng lại không hề xa cách.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân cảm thấy hơi mỏi, khẽ khàng đặt Hứa Tình xuống đất, cố để cô ấy nghỉ ngơi, một cô gái không biết võ công, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng có phần làm khó cô ấy.
Thời gian mấy người nghỉ ngơi, hai bóng người đã đuổi đến phía sau, Diệp Thiên Vân biết nơi này cách Bát Quái Môn cũng không phải là xa, nên nói : “Người khác không đuổi theo sao?”.
Hứa Phạm cười khì khì, chỉ con đường phía sau Diệp Thiên Vân nói: “Từ đây trở đi đã chuẩn bị xe rồi!Tôi và cha vốn định giống cậu đi cứu Hứa Tình , đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận! Huống hồ cao thủ thực sự trong Bát Quái Môn đâu thể chỉ có mấy người!”.
Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn theo. Mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe nhỏ đằng sau cái cây, cái đó hẳn là cái lần trước Hứa Tình đi,cũng bật cười, bốn người ngồi lên chiếc xe này không biết có chật chội không.
Hai người đã tới nơi, dừng chân cách đó không xa. Một lão giả râu dài đến ngực, vết sẹo dài gần năm tấc chạy dài khuôn mặt, tướng mạo cực kỳ hung hãn, một vị khác thì con mắt dài nhỏ, không cười cũng như cười, một thân áo choàng trắng trong đêm càng chói mắt. Điều đầu tiên họ ý thức là nhìn trước sau, xem xem có mai phục hay không, sau đó mới quan sát mấy người Diệp Thiên Vân
Hứa Phụ một thân quần áo đi đêm. Mặc dù tuổi không ít nhưng lại rất phong độ, lão trầm giọng nói: “Khổng Ngũ Nhiễm, Từ Tương Ngưu! Bát Quái Môn vậy mà lại ra tay với con gái tôi, chẳng lẽ quy tắc giang hồ đã trở thành tấm giấy lộn?”
Lão giả râu dài nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hứa Phụ , dường như có chút xấu hổ,đầu hơi nghiêng nghiêng, cũng không đáp lời.
Áo trắng Bạch Tương Ngưu khẽ cười nói: “Hứa Phóng Sơn, trái một câu Bát Quái Môn, phải một câu Bát Quái Môn , ngươi chả nhẽ không phải người Bát Quái Môn sao? Mấy lần để ngươi gia nhập đều kéo ba kéo bốn! Ngoài cung mạch các người, truyền nhân Bát Quái có gốc gác đều đã nhập phái. Ngươi nhập Hoàng Tuyền , có mặt mũi nào đi gặp Cung sư?”
Cơ thể Diệp Thiên Vân hồi phục một chút, nghe ý tứ Hứa Phụ vừa rồi là muốn lấy một địch hai, mấy chuyện này lại liên quan đến nội bộ Bát Quái Môn , vì thế hắn cũng không nói chen vào.
Hứa Phạm là bản gia, đương nhiên không cho mình là người ngoài, khinh thường đáp: “Bát Quái Môn này không phải Bát Quái Môn ,các ông tự nói xem, từ lúc thành lập môn phái cho đến nay đã làm bao nhiêu chuyện tốt! lừa gạt, gian dâm , cướp bóc.
Râu dài Khổng Ngũ Nhiễm nghe thấy Hứa Phạm nói không lựa lời, Bát Quái Môn đâu ra mà làm mấy chuyện này, không chịu được liền tức giận nói: “Mày là chó hoang nhà ai mà sủa ở đây! Bát Quái Môn luôn lấy phát huy võ học làm nhiệm vụ. trước giờ không có những chuyện ngươi nói!”.
Hứa Phạm lúc này mồm mép không nói nên lời, chỉ vào Hứa Tình nằm trên mặt đất lạnh lùng nói: “Được, cái khác không nói, chỉ nói em tôi đến Bát Quái Môn các ông như thế nào? Cha con Tần Thị còn muốn nuốt trôi tuyệt học gia truyền nhà chúng ta!”.
Khổng Ngũ Nhiễm hình như cũng biết chuyện hôm nay nên cũng nén giận nói: “Chuyện này chúng tôi không biết, đợi điều tra rõ nhất định sẽ nói rõ cho các ngươi, vì thế mời mấy người các ngươi quay về một chuyến”.
Hứa Phạm hơi chút khinh thường, hừ một tiếng nói: “nói rõ? Sau khi đến Bát Quái Môn chỉ e đầu chúng ta khó giữ nổi, các ông tự xưng đại phái, nhưng trong đầu lấy đâu ra hai chữ công chính”
Hai lão giả đều hơi lo, vừa rồi đuổi theo quá xa, một Hứa Phóng Sơn cũng đủ rồi nhưng sau lưng lão còn có Diệp Thiên Vân , hai người này chỉ cần ra tay, hôm nay ai thắng ai thua thật khó đoán!.
Diệp Thiên Vân xông vào Bát Quái Môn , còn đả thông Thông Thiên Tháp, cuối cùng giết ra một đường máu, người của Bát Quái Môn chết và bị thương vô số, chuyện thế này bất kể môn phái là đúng hay sai đều không quan trọng, nhất định phải có người đứng ra gánh chịu hậu quả. Tần Lỗi đã chết rồi,cũng coi như chết không đối chứng.
Từ Tương Ngưu hai mắt cấp bách, lão nhìn Hứa Phụ lòng bất định nói: “Phóng Sơn, ta và ngươi mặc dù không cùng đường ,nhưng đều là nhất mạch truyền lại! Hôm nay Bát Quái Môn xảy ra chuyện động trời, Diệp Thiên Vân giết chết mười mấy đệ tử, đây là sự thực!Hứa Phạm đã chết, vì thế chúng tôi nhất định phải điều tra rõ chuyện này, tôi nghĩ công đạo ở trong tâm người!”.
Hứa Phụ sau khi bắt đầu nhận ra, một mực trầm mặc, lão cười nói : “Thực ra nói những cái này đều vô tác dụng, Bát Quái Môn các ông mời chúng tôi quay lại điều tra, nhưng là muốn tìm một kẻ chết thay mà thôi, những đệ tử đã chết thì không thể nói rõ cho mọi người”.
Hai người bị chọc đúng tim đen đều có chút giận dữ, câu này chẳng khác nào vạch trần bộ mặt thật, đã không đàm phán được thì chỉ còn dùng tay nói chuyện!.
Từ Tương Ngưu nhìn cơn tức giận, cười lớn: “năm đó Hứa Phóng Sơn khống chế ba vị cao thủ Bát Quái uy phong thế nào, hôm nay để hai chúng tôi hết sức, xem xem võ công của ông có còn như trước hay không!”.
Diệp Thiên Vân không ngờ Hứa Phụ còn có sự tích anh hùng như vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú với mấy người, Bát Quái Môn, Thái Cực Môn, trước nay luôn tương đối thấp chứ cũng không liều lĩnh như Hình Ý.Ba nhà đều là nội gia quyền, về công phu đều có chỗ tương đồng.
Bát Quái Môn bị một số người gọi là “Ma môn”, không phải ma trong ma quỷ, mà là ma trong ma thặng, ý của nó là chỉ Bát Quái Chưởng khi giao thủ lãng phí quá nhiều thời gian, mới được gọi giỡn như vậy.
Võ giả Bát Quái khi giao thủ, giống như đang kiếm ăn, muốn trong quá trình dạo chơi khai thác cơ hội! đi thì nhiều mà giao thủ lại không nhiều, thường chỉ có mấy chiêu mà thôi!
Hứa Phụ một cánh tay để sau lưng, tiến lên trước hai bước, đứng lại chắp tay, nói rất nhẹ nhàng: “Mời!”.
Khổng Ngũ Nhiễm,Từ Tương Ngưu không hẹn mà cùng nhìn nhau, người trước hào hiệp cười nói: “Cũng được, hôm nay để ta đánh trận đầu, xem xem Bát Quái Chưởng của Cung Thị nhất mạch rốt cuộc hay ở chỗ nào!”. Nói xong cởi áo choàng ngắn xuống sân.
Hứa Phạm cười bí hiểm nói với Diệp Thiên Vân bên cạnh: “Hôm nay, nếu chỉ có tôi và cha tôi, chỉ sợ bọn họ sẽ hai đánh một , bây giờ có cậu ở đây, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ!”.
Diệp Thiên Vân mặc dù không rõ thân thủ cao thấp của mấy người, nhưng từ lời nói thì hai lão giả của Bát Quái Môn rất kiêng kỵ Hứa Phụ .Người luyện Bát Quái chưởng, phàm võ công chính thống đều là bồi dưỡng tạo nên tâm lý “bình thản”. Nếu không có tính nhẫn nại, sợ là Bát Quái Chưởng này cũng không luyện được.
Diệp Thiên Vân đặt mình vào hoàn cảnh của người khác ngẫm nghĩ, nếu chỉ một mình mình ở đây, sợ là không nói hai câu liền động thủ, xem ra đỉnh cao võ học còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Bát Quái chú ý năm điểm: tay, mắt, thân, pháp, bước,hai người đều là người trong nghề , đương nhiên không thể so sánh với người bình thường, cho nên đều có chút phong thái của đại sư, cả hai đều tự kiềm chế tìm cơ hội, thể hiện Bát Quái đồ hình vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay trong lúc tĩnh lặng này, Hứa Phụ và Khổng Ngũ Nhiễm lại là cũng lúc tìm thấy cơ hội, hai người nháy mắt ra tay.
“Ba , ba” hai tiếng, đột ngột phân ra như nam châm đẩy nhau, sắc mặt hai người biến đổi!
Tay của Diệp Thiên Vân bất giác động đậy, trong lòng có chút ngứa ngáy. Khi hắn ở nhà Hứa Tình, đã từng học qua Bát Quái Chưởng, vừa rồi hai người đồng thời phát chưởng lực, nhưng là tấn công vào vị trí không giống nhau.
Lực của Bát Quái Chưởng đều chú ý tam không bốn thúc. Tam không là thể xác không, tinh thần không, bàn tay không, ngụ ý thành Viên Không ! Bốn thúc, lấy eo thúc vai, lấy vai thúc khuỷu tay, lấy khuỷu tay thúc cổ tay,lấy cổ tay thúc ngón tay, đó là bốn thúc trên. Lấy eo thúc hông, lấy hông thúc đầu gối,lấy đầu gối thúc mắt cá chân, lấy mắt cá chân thúc bàn chân, là bốn thúc dưới.
Thân pháp của Hứa Phụ linh hoạt, võ công sử dụng là Kinh đạn giật, nổ.Thực ra Bát Quái Chưởng tầng cao nhất phát lực là sự hòa hợp giữa bốn thứ kinh,đạn, giật, nổ.Kinh là tính bất ngờ, Đạn là tính co duỗi, Giật là tính chấn động, Nổ là lực đột ngột vỡ tan rồi tạo ra sức mạnh.
Khổng Ngũ Nhiễm thân pháp phiên diêu, chưởng tung ra có lực lăng không,hiển nhiên là về trình độ thua kém không ít
Đều nói thắng bại chỉ trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần hai bên hơi không cẩn thận, nhất định là một chiêu Càn Khôn!
Không ai ngờ tới, chỉ là không đến một giây, Hứa Phụ đã chuyển quyền, người cũng theo chiêu thức mà thay đổi, đột nhiên tiến đến trước mặt Khổng Ngũ Nhiễm , chân siết chặt khóa chân đối phương, cánh tay đột nhiên nhanh co duỗi cực nhanh!.
Khổng Ngũ Nhiễm chỉ là trong lúc phản ứng đã bị đánh trúng , thân thể giống như bị lò xo bắn ra,bắn ra bổ nhào xuống đất!
Diệp Thiên Vân trong lòng phập phồng bất định, ai nói Bát Quái Chưởng Ma, cái này rõ ràng còn nhanh hơn Hình Ý vài phần!
/662
|