Dương Thiên Long lâm trận ứng biến nhanh chóng dị thường, quay cuồng tiến về phía trước. Hai mắt nhìn quét qua, một tay lôi Tôn Vĩnh Nhân còn đang sững sờ, trong miệng nói với Diệp Thiên Vân:“Chỗ này quá nguy hiểm , chúng ta phải tìm một địa phương an toàn!”
Đồng thời lúc đó Diệp Thiên Vân cũng chuyển động, động tác nhào lộn như hành vân lưu thủy không có chút ngưng lại, hắn bò tới bên cạnh bánh xe đem thân thể co rút lại, sau đó mới định thần quan sát hoàn cảnh bốn phía!
Vị trí bọn họ ở là Bàn Sơn Đạo, đường cái nơi này giống như một con mãng xà quấn quanh núi. Đằng sau cũng chỉ có một lan can tượng trưng, phía dưới đó là vách đá!
Dưới vách đá có một mảnh rừng cây đen kịt, không có bất kỳ địa phương giảm xóc nào, nhìn thoáng qua độ cao phía dưới cũng hơn mười thước!
Trái lại bên cạnh, Trần Cảnh Sinh cách đó hai ba mét, vài vị cảnh sát Hương Cảng Hồng Kông lại thủ hộ ẩn núp dưới xe, thỉnh thoảng bắn ra một phát, không có chút ít dũng khí để tử chiến.
Mặt Dương Thiên Long có chút lạnh lẽo nói:“Những thằng nhóc này, đều từng là thủ hạ của ta trong Lauretto! Hẳn là Áo Nạp Tây Tư thuê tới tìm các ngươi a!”
Tôn Vĩnh Nhân có hai đại cao thủ bảo hộ lấy, không biết kích động như thế nào cho phải, hắn ngẩng đầu nhìn xem tình hình, ngoài miệng nói:“Đây thật sự là Hương Cảng Hồng Kông sao......”
Đột nhiên Dương Thiên Long lấy tay mạnh mẽ túm cổ của hắn.“Phanh” một tiếng, viên đạn bắn vào xe cách người Tôn Vĩnh Nhân vài cm!
Tay Dương Thiên Long xiết chặt, bắt lấy cổ của hắn có chút cả giận nói:“Ngươi không muốn sống nữa! Những người này không chỉ có vậy đâu…Ấn Độ A Tam, một tay bắn tỉa chuyên nghiệp đang nhằm vào chúng ta!”
Bên cạnh truyền đến hai tiếng kêu thê thảm. Diệp Thiên Vân hơi nghiêng người nhìn về phía đó, bên kia Trần Cảnh Sinh tổng cộng có hai chiếc xe, sáu người, nhưng bây giờ hai người đã chết tại chỗ, tất cả đều bị một phát trúng đầu.
Trần Cảnh Sinh đưa tay hướng về phía rừng cây bắn môt phát, cũng không quản rốt cuộc có bắn trúng hay không, trong miệng hung dữ hướng về phía Diệp Thiên Vân hô lên:“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bọn họ là người nào, tại sao tập kích chúng ta?” Chỉ trong vài giây đã chết hai nhân viên cảnh sát. Đều là thủ hạ của hắn, hắn lập tức đỏ mắt!
Mặt Dương Thiên Long không biểu tình nói:“Có phải do các ngươi mang đến không? Đừng nói những lời vô dụng, nhanh cho ta khẩu súng!”
Trần Cảng Sinh tức giận muốn bể phổi, Dương Thiên Long là ác nhân điển hình nhất! Hỏa lực của những người này quá mãnh liệt, từ tài bắn súng thì ít nhất cũng đã trên chức nghiệp tiêu chuẩn. Chỉ là giờ đây không có cơ hội chất vấn bọn họ! Từ trên người môt nhân viên cảnh sát đã chết lấy ra một khẩu súng, ném cho Dương Thiên Long nói:“Ta cần một lời giải thích, bằng không các ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông!”
Diệp Thiên Vân cũng không đứng lên được, những Dong Binh này từ khi ra tay. Như là một cuộc tập bắn vậy. Tiếng súng một mực không ngừng mà phát ra liên tục. Hắn có Kim Chung Tráo. Nhưng mà cũng không khả năng ngăn cản được hỏa lực mạnh như vậy! Hắn dám cam đoan trong thời gian ba giây, là có thể tạo ra mười cái lỗ hổng trên người hắn!
Nếu như một hai người bình thường sử dụng súng, hắn còn có thể liều mạng một phen! Nhưng mà đối diện với những người này, hiển nhiên không thể so với người bình thường được! Nhìn thoáng qua Dương Thiên Long. Muốn biết hắn có biện pháp gì hay không!
Dương Thiên Long lắc đầu, quay đầu lại nói với Trần Cảnh Sinh:“Mất bao lâu cảnh sát mới có thể chạy đến tiếp viện?”
Ngay lúc đó, tay trái Trần Cảnh Sinh trúng đạn, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng! Hắn cả giận nói:“Đến cái rắm, nơi này là giữa sườn núi, đợi bọn họ đến thì chúng ta đã sớm xuống địa ngục!”
Tôn Vĩnh Nhân ngồi dưới đất cười hắc hắc, trong ánh mắt thoáng hiện tà khí nói:“Vì sao không phải là thiên đường, nơi đó mới có thể có ánh mặt trời!” Hắn không có tác dụng. Nên mấy người đều tự động loại bỏ!
Từ lúc tiếng súng vang lên đến bây giờ. Cũng đã gần một phút đồng hồ gì đó, Diệp Thiên Vân lần đầu đối mặt với cái loại đấu pháp hung ác này. Công phu hoàn toàn không dùng được. Ở đây không phải võ lâm, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì dùng bất kỳ phương pháp nào cũng được cho phép.
Dong Binh đã tạo thành một phạm vi hoả lực, đem vây hãm toàn bộ bọn họ trong đó, hơn nữa phạm vi không ngừng co rút lại! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trong hai phút nữa có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Trần Cảnh Sinh bên kia mặc dù chịu hỏa lực nhỏ một chút, nhưng vài nhân viên cảnh sát của bọn họ đều trở tay không kịp. Trong nháy mắt, cũng chỉ còn lại có một mình hắn!
Điều này làm cho hắn khóc không ra nước mắt, quay lại bắn ra ba phát, sau đó lăn đến bên cạnh Dương Thiên Long!
Không thể không nói là hắn may mắn, vậy mà có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bụm lấy tay trái nhìn mấy người, thần sắc có chút quái dị nói:“Tại sao các ngươi lại chọc đến bọn liều mạng như vậy? Đến mười cảnh sát Hương Cảng Hồng Kông cũng chống cự không nổi thế công của bọn họ, nhanh nghĩ biện pháp trốn đi!”
Hắn ngoài ý muốn chạy thoát được tới đây, Dương Thiên Long có chút bất mãn, bởi vì tất cả công kích đều bị hấp dẫn theo, nói:“Nếu ngươi ở bên kia kiên trì một hồi, có lẽ còn có hy vọng chạy trốn!”
Trần Cảnh Sinh xoay người ngồi xuống, tức giận mắng:“Kiên trì? Ngươi thử xem, kiên trì để bị mất mạng à!”
Trong lúc đó, những người kia đã gia tăng không ít gánh nặng, Diệp Thiên Vân nhìn xuống phía dưới một chút, đánh giá sơ bộ thấy căn bản không có khả năng bò xuống dưới, hắn tương đối tỉnh táo nói với Dương Thiên Long:“Ta nhảy xuống trước, sau đó đến các ngươi?”
Dương Thiên Long nhìn xuống phía dưới một cái, lập tức sắc mặt có chút trắng bệch nói:“Không được, nơi này rất cao ! Hơn nữa từ nơi này có thể nhìn thấu xuống đó, với cách bắn của bọn hắn, chúng ta không chạy thoát được đâu!”
Trần Cảnh Sinh liếc một cái, lẩm bẩm nói:“Con mẹ nó điên rồi!”
Tôn Vĩnh Nhân dựa vào bánh xe của chiếc Mercedes, miệng mở rộng phát ra thanh âm rung động nói:“Từ nơi này nhảy xuống, chết chắc đó!”
Trước mắt Diệp Thiên Vân chỉ có biện pháp này, nếu như là hắn, hắn sẽ nhảy xuống sau đó liền ẩn núp, hẳn là có thể bình yên vô sự. Chỉ là còn có Dương Thiên Long cùng Tôn Vĩnh Nhân, tất nhiên bọn họ không thể tiêu sái như vậy được!
Đối phương đã sớm đặt ra kế hoạch hoàn hảo, bất luận khả năng gì đều đã đoán trước, thì làm sao bọn họ có thể chạy trốn! Dương Thiên Long rụt đầu lại nói:“Nhìn thấy cỗ xe tải không, đó có thể là hy vọng duy nhất của chúng ta! Những người này không phải là người mới nhập môn, chỉ cần chúng ta đi nhầm một bước thì hôm nay đều mai táng ở đây! Ta vừa rồi muốn đậu xe ở ngay đó, như vậy chúng ta có thể đào thoát, nhưng lốp xe bị bắn nổ, chỉ có thể phái một người tới bên kia trước, đem xe tải lại đây!”
Trong rừng cây, những Dong Binh đang ẩn nấp chậm rãi hiện ra thân hình, bắt đầu từ từ tiến tới gần!
Dương Thiên Long hung hăng nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân nói:“Ta đi lầy xe tải bên kia, các ngươi ở chỗ này chờ ta!”
Trần Cảnh Sinh nhìn thấy xe tải cách đó mười mét, mặc dù hắn cũng từng trải qua loại chiến đấu này, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi nói:“Không thể đi, bọn họ đều là cao thủ xạ kích!”
Dương Thiên Long thình lình tát cho hắn một cái, mắng nhiếc nói:“Nếu ở đây thì hai phút nữa cũng chết! Thà liều mạng có khi còn đường sống!”
Tôn Vĩnh Nhân nhìn thấy Dương Thiên Long muốn liều mạng, mình lại không giúp được gì, hắn có chút cảm động nói:“Long ca, ngươi yên tâm! Nếu vạn nhất có chuyện gì, ta thề sẽ đem đầu của Áo Nạp Tây Tư cắt bỏ để tế ngươi, sau đó lại đi cùng ngươi!”
Dương Thiên Long nở nụ cười như có như không, nét mặt không thay đổi gì nhiều, thản nhiên nói:“Hảo hảo sống sót a! Đời này có thể làm bằng hữu cùng các ngươi, ta cũng không hối hận!” Nói xong liền chuẩn bị tung người ra phía trước.
Diệp Thiên Vân hiểu rõ thân thủ của Dương Thiên Long, nói đến thoát thân, hắn tự tin rằng bất cứ người nào ở đây cũng không tốt bằng mình. Bởi vậy một tay giữ chặt lấy Thiên Long, thong dong nói:“Các ngươi ở đây hấp dẫn hỏa lực, chuyện còn lại giao cho ta!”
Dương Thiên Long vội la lên:“Thiên Vân, ngươi............”
Diệp Thiên Vân đã phân tích và phán đoán rất lâu, khả năng thành công của hắn so với Dương Thiên Long cao hơn gấp bội! Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể đào thoát khỏi nơi này, cho dù là bị thương thương thì một thời gian ngắn sẽ bình phục.
Huống hồ lần trước hắn cũng trải qua tình huống đồng dạng, khi đó Kim Chung Tráo còn đang sơ kỳ, xa xa không bằng thực lực bây giờ, mà hắn cũng không chết. Hắn vừa cười vừa nói:“Yên tâm đi, ta sẽ tận lực sống sót!”
Dương Thiên Long liếc Diệp Thiên Vân thật sâu, mặc dù những tay súng này bởi vì Diệp Thiên Vân mà tới, nhưng hắn cũng không hối hận khi gặp chuyện này, càng nguy hiểm lại càng có thể khảo nghiệm một người! Vô luận khi nào thì Diệp Thiên Vân cũng là bằng hữu chân chính.
Trần Cảnh Sinh lấy lại bình tĩnh, biết thành bại là trong lúc này, đem ba khẩu súng trong tay ra, đưa cho Tôn Vĩnh Nhân một khẩu nói:“Chúng ta yểm hộ hắn, ta đếm một hai ba, chúng ta đồng thời nổ súng, tranh thủ hấp dẫn một ít hỏa lực!”
Diệp Thiên Vân hiểu ý, xe tải ở bên kia, tới được đó cũng không nhất định còn sống! Dù sao cũng tử không bằng liều mạng một phen! Khoảng cách quá xa, lại không có cái gì che chắn, viên đạn nhất định sẽ bắn trúng thân thể!
Nghĩ tới đây, hắn mở cửa xe ra, toàn thân phát lực đẩy về phía trước,“Răng rắc” Một tiếng, cửa xe không chịu nổi lực lượng cự đại, bị Diệp Thiên Vân bẻ gẫy. Hắn dùng làm quen với sức nặng cửa xe một chút, nở nụ cười với mấy người rồi nói:“Chúc ta may mắn đi!”
Tôn Vĩnh Nhân bằng hữu tình thâm, thấy một màn như vậy, nước mắt thiếu chút nữa không kiềm được mà rơi xuống, cố nén lại gật nhẹ đầu, với hắn mà nói Diệp Thiên Vân là bằng hữu, là bằng hữu của cả đời!
Trần Cảnh Sinh có chút khẩn trương xoa xoa mồ hôi trong tay, tập trung lại, nói:“Một….hai….ba!” Tiếng cuối cùng vừa phát ra, ba người đồng thời nổ súng!
Cũng ngay lúc đó, Diệp Thiên Vân dùng lực lượng vừa phải đẩy cửa xe về phía trước, thân thể giống con cóc bật lên mãnh liệt tháo chạy theo, sức bật làm hắn nhanh chóng bay sát mặt đất! Hắn tận lực bật lên, không để cho thân thể lộ ra .
Đối diện, các dong binh thật vất vả mới khống chế được tình hình, nhưng trong nháy mắt hỏa lực của đối phương đại tăng, còn có một cái cửa xe bay ra !
Lãng Khoa nhìn thấy đằng sau cửa xe có hai cái chân, lập tức hô:“Nổ súng, đằng sau cửa xe có người!”
Tất cả Dong Binh đều phản ứng lại, nhắm ngay cánh cửa xe đang bay, nhanh chóng thúc đẩy cò súng!
Diệp Thiên Vân cơ hồ song song cùng mặt đất, lúc đối phương phát hiện thì hắn càng ngày càng gần với mục tiêu! Một tay khẽ chống trên mặt đất, trong miệng quát khẽ, đem lực lượng toàn thân tập trung ở một điểm, lần thứ hai phát lực, như tia chớp chạy trốn ra ngoài!
Dương Thiên Long nhìn thấy động tác này trong nháy mắt như si như say! Tôn Vĩnh Nhân thì đã quên nổ súng, Diệp Thiên Vân so với trong phim ảnh thì động tác càng mau lẹ, càng rung động hơn!
Đồng thời lúc đó Diệp Thiên Vân cũng chuyển động, động tác nhào lộn như hành vân lưu thủy không có chút ngưng lại, hắn bò tới bên cạnh bánh xe đem thân thể co rút lại, sau đó mới định thần quan sát hoàn cảnh bốn phía!
Vị trí bọn họ ở là Bàn Sơn Đạo, đường cái nơi này giống như một con mãng xà quấn quanh núi. Đằng sau cũng chỉ có một lan can tượng trưng, phía dưới đó là vách đá!
Dưới vách đá có một mảnh rừng cây đen kịt, không có bất kỳ địa phương giảm xóc nào, nhìn thoáng qua độ cao phía dưới cũng hơn mười thước!
Trái lại bên cạnh, Trần Cảnh Sinh cách đó hai ba mét, vài vị cảnh sát Hương Cảng Hồng Kông lại thủ hộ ẩn núp dưới xe, thỉnh thoảng bắn ra một phát, không có chút ít dũng khí để tử chiến.
Mặt Dương Thiên Long có chút lạnh lẽo nói:“Những thằng nhóc này, đều từng là thủ hạ của ta trong Lauretto! Hẳn là Áo Nạp Tây Tư thuê tới tìm các ngươi a!”
Tôn Vĩnh Nhân có hai đại cao thủ bảo hộ lấy, không biết kích động như thế nào cho phải, hắn ngẩng đầu nhìn xem tình hình, ngoài miệng nói:“Đây thật sự là Hương Cảng Hồng Kông sao......”
Đột nhiên Dương Thiên Long lấy tay mạnh mẽ túm cổ của hắn.“Phanh” một tiếng, viên đạn bắn vào xe cách người Tôn Vĩnh Nhân vài cm!
Tay Dương Thiên Long xiết chặt, bắt lấy cổ của hắn có chút cả giận nói:“Ngươi không muốn sống nữa! Những người này không chỉ có vậy đâu…Ấn Độ A Tam, một tay bắn tỉa chuyên nghiệp đang nhằm vào chúng ta!”
Bên cạnh truyền đến hai tiếng kêu thê thảm. Diệp Thiên Vân hơi nghiêng người nhìn về phía đó, bên kia Trần Cảnh Sinh tổng cộng có hai chiếc xe, sáu người, nhưng bây giờ hai người đã chết tại chỗ, tất cả đều bị một phát trúng đầu.
Trần Cảnh Sinh đưa tay hướng về phía rừng cây bắn môt phát, cũng không quản rốt cuộc có bắn trúng hay không, trong miệng hung dữ hướng về phía Diệp Thiên Vân hô lên:“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bọn họ là người nào, tại sao tập kích chúng ta?” Chỉ trong vài giây đã chết hai nhân viên cảnh sát. Đều là thủ hạ của hắn, hắn lập tức đỏ mắt!
Mặt Dương Thiên Long không biểu tình nói:“Có phải do các ngươi mang đến không? Đừng nói những lời vô dụng, nhanh cho ta khẩu súng!”
Trần Cảng Sinh tức giận muốn bể phổi, Dương Thiên Long là ác nhân điển hình nhất! Hỏa lực của những người này quá mãnh liệt, từ tài bắn súng thì ít nhất cũng đã trên chức nghiệp tiêu chuẩn. Chỉ là giờ đây không có cơ hội chất vấn bọn họ! Từ trên người môt nhân viên cảnh sát đã chết lấy ra một khẩu súng, ném cho Dương Thiên Long nói:“Ta cần một lời giải thích, bằng không các ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông!”
Diệp Thiên Vân cũng không đứng lên được, những Dong Binh này từ khi ra tay. Như là một cuộc tập bắn vậy. Tiếng súng một mực không ngừng mà phát ra liên tục. Hắn có Kim Chung Tráo. Nhưng mà cũng không khả năng ngăn cản được hỏa lực mạnh như vậy! Hắn dám cam đoan trong thời gian ba giây, là có thể tạo ra mười cái lỗ hổng trên người hắn!
Nếu như một hai người bình thường sử dụng súng, hắn còn có thể liều mạng một phen! Nhưng mà đối diện với những người này, hiển nhiên không thể so với người bình thường được! Nhìn thoáng qua Dương Thiên Long. Muốn biết hắn có biện pháp gì hay không!
Dương Thiên Long lắc đầu, quay đầu lại nói với Trần Cảnh Sinh:“Mất bao lâu cảnh sát mới có thể chạy đến tiếp viện?”
Ngay lúc đó, tay trái Trần Cảnh Sinh trúng đạn, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng! Hắn cả giận nói:“Đến cái rắm, nơi này là giữa sườn núi, đợi bọn họ đến thì chúng ta đã sớm xuống địa ngục!”
Tôn Vĩnh Nhân ngồi dưới đất cười hắc hắc, trong ánh mắt thoáng hiện tà khí nói:“Vì sao không phải là thiên đường, nơi đó mới có thể có ánh mặt trời!” Hắn không có tác dụng. Nên mấy người đều tự động loại bỏ!
Từ lúc tiếng súng vang lên đến bây giờ. Cũng đã gần một phút đồng hồ gì đó, Diệp Thiên Vân lần đầu đối mặt với cái loại đấu pháp hung ác này. Công phu hoàn toàn không dùng được. Ở đây không phải võ lâm, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì dùng bất kỳ phương pháp nào cũng được cho phép.
Dong Binh đã tạo thành một phạm vi hoả lực, đem vây hãm toàn bộ bọn họ trong đó, hơn nữa phạm vi không ngừng co rút lại! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trong hai phút nữa có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Trần Cảnh Sinh bên kia mặc dù chịu hỏa lực nhỏ một chút, nhưng vài nhân viên cảnh sát của bọn họ đều trở tay không kịp. Trong nháy mắt, cũng chỉ còn lại có một mình hắn!
Điều này làm cho hắn khóc không ra nước mắt, quay lại bắn ra ba phát, sau đó lăn đến bên cạnh Dương Thiên Long!
Không thể không nói là hắn may mắn, vậy mà có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bụm lấy tay trái nhìn mấy người, thần sắc có chút quái dị nói:“Tại sao các ngươi lại chọc đến bọn liều mạng như vậy? Đến mười cảnh sát Hương Cảng Hồng Kông cũng chống cự không nổi thế công của bọn họ, nhanh nghĩ biện pháp trốn đi!”
Hắn ngoài ý muốn chạy thoát được tới đây, Dương Thiên Long có chút bất mãn, bởi vì tất cả công kích đều bị hấp dẫn theo, nói:“Nếu ngươi ở bên kia kiên trì một hồi, có lẽ còn có hy vọng chạy trốn!”
Trần Cảnh Sinh xoay người ngồi xuống, tức giận mắng:“Kiên trì? Ngươi thử xem, kiên trì để bị mất mạng à!”
Trong lúc đó, những người kia đã gia tăng không ít gánh nặng, Diệp Thiên Vân nhìn xuống phía dưới một chút, đánh giá sơ bộ thấy căn bản không có khả năng bò xuống dưới, hắn tương đối tỉnh táo nói với Dương Thiên Long:“Ta nhảy xuống trước, sau đó đến các ngươi?”
Dương Thiên Long nhìn xuống phía dưới một cái, lập tức sắc mặt có chút trắng bệch nói:“Không được, nơi này rất cao ! Hơn nữa từ nơi này có thể nhìn thấu xuống đó, với cách bắn của bọn hắn, chúng ta không chạy thoát được đâu!”
Trần Cảnh Sinh liếc một cái, lẩm bẩm nói:“Con mẹ nó điên rồi!”
Tôn Vĩnh Nhân dựa vào bánh xe của chiếc Mercedes, miệng mở rộng phát ra thanh âm rung động nói:“Từ nơi này nhảy xuống, chết chắc đó!”
Trước mắt Diệp Thiên Vân chỉ có biện pháp này, nếu như là hắn, hắn sẽ nhảy xuống sau đó liền ẩn núp, hẳn là có thể bình yên vô sự. Chỉ là còn có Dương Thiên Long cùng Tôn Vĩnh Nhân, tất nhiên bọn họ không thể tiêu sái như vậy được!
Đối phương đã sớm đặt ra kế hoạch hoàn hảo, bất luận khả năng gì đều đã đoán trước, thì làm sao bọn họ có thể chạy trốn! Dương Thiên Long rụt đầu lại nói:“Nhìn thấy cỗ xe tải không, đó có thể là hy vọng duy nhất của chúng ta! Những người này không phải là người mới nhập môn, chỉ cần chúng ta đi nhầm một bước thì hôm nay đều mai táng ở đây! Ta vừa rồi muốn đậu xe ở ngay đó, như vậy chúng ta có thể đào thoát, nhưng lốp xe bị bắn nổ, chỉ có thể phái một người tới bên kia trước, đem xe tải lại đây!”
Trong rừng cây, những Dong Binh đang ẩn nấp chậm rãi hiện ra thân hình, bắt đầu từ từ tiến tới gần!
Dương Thiên Long hung hăng nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân nói:“Ta đi lầy xe tải bên kia, các ngươi ở chỗ này chờ ta!”
Trần Cảnh Sinh nhìn thấy xe tải cách đó mười mét, mặc dù hắn cũng từng trải qua loại chiến đấu này, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi nói:“Không thể đi, bọn họ đều là cao thủ xạ kích!”
Dương Thiên Long thình lình tát cho hắn một cái, mắng nhiếc nói:“Nếu ở đây thì hai phút nữa cũng chết! Thà liều mạng có khi còn đường sống!”
Tôn Vĩnh Nhân nhìn thấy Dương Thiên Long muốn liều mạng, mình lại không giúp được gì, hắn có chút cảm động nói:“Long ca, ngươi yên tâm! Nếu vạn nhất có chuyện gì, ta thề sẽ đem đầu của Áo Nạp Tây Tư cắt bỏ để tế ngươi, sau đó lại đi cùng ngươi!”
Dương Thiên Long nở nụ cười như có như không, nét mặt không thay đổi gì nhiều, thản nhiên nói:“Hảo hảo sống sót a! Đời này có thể làm bằng hữu cùng các ngươi, ta cũng không hối hận!” Nói xong liền chuẩn bị tung người ra phía trước.
Diệp Thiên Vân hiểu rõ thân thủ của Dương Thiên Long, nói đến thoát thân, hắn tự tin rằng bất cứ người nào ở đây cũng không tốt bằng mình. Bởi vậy một tay giữ chặt lấy Thiên Long, thong dong nói:“Các ngươi ở đây hấp dẫn hỏa lực, chuyện còn lại giao cho ta!”
Dương Thiên Long vội la lên:“Thiên Vân, ngươi............”
Diệp Thiên Vân đã phân tích và phán đoán rất lâu, khả năng thành công của hắn so với Dương Thiên Long cao hơn gấp bội! Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể đào thoát khỏi nơi này, cho dù là bị thương thương thì một thời gian ngắn sẽ bình phục.
Huống hồ lần trước hắn cũng trải qua tình huống đồng dạng, khi đó Kim Chung Tráo còn đang sơ kỳ, xa xa không bằng thực lực bây giờ, mà hắn cũng không chết. Hắn vừa cười vừa nói:“Yên tâm đi, ta sẽ tận lực sống sót!”
Dương Thiên Long liếc Diệp Thiên Vân thật sâu, mặc dù những tay súng này bởi vì Diệp Thiên Vân mà tới, nhưng hắn cũng không hối hận khi gặp chuyện này, càng nguy hiểm lại càng có thể khảo nghiệm một người! Vô luận khi nào thì Diệp Thiên Vân cũng là bằng hữu chân chính.
Trần Cảnh Sinh lấy lại bình tĩnh, biết thành bại là trong lúc này, đem ba khẩu súng trong tay ra, đưa cho Tôn Vĩnh Nhân một khẩu nói:“Chúng ta yểm hộ hắn, ta đếm một hai ba, chúng ta đồng thời nổ súng, tranh thủ hấp dẫn một ít hỏa lực!”
Diệp Thiên Vân hiểu ý, xe tải ở bên kia, tới được đó cũng không nhất định còn sống! Dù sao cũng tử không bằng liều mạng một phen! Khoảng cách quá xa, lại không có cái gì che chắn, viên đạn nhất định sẽ bắn trúng thân thể!
Nghĩ tới đây, hắn mở cửa xe ra, toàn thân phát lực đẩy về phía trước,“Răng rắc” Một tiếng, cửa xe không chịu nổi lực lượng cự đại, bị Diệp Thiên Vân bẻ gẫy. Hắn dùng làm quen với sức nặng cửa xe một chút, nở nụ cười với mấy người rồi nói:“Chúc ta may mắn đi!”
Tôn Vĩnh Nhân bằng hữu tình thâm, thấy một màn như vậy, nước mắt thiếu chút nữa không kiềm được mà rơi xuống, cố nén lại gật nhẹ đầu, với hắn mà nói Diệp Thiên Vân là bằng hữu, là bằng hữu của cả đời!
Trần Cảnh Sinh có chút khẩn trương xoa xoa mồ hôi trong tay, tập trung lại, nói:“Một….hai….ba!” Tiếng cuối cùng vừa phát ra, ba người đồng thời nổ súng!
Cũng ngay lúc đó, Diệp Thiên Vân dùng lực lượng vừa phải đẩy cửa xe về phía trước, thân thể giống con cóc bật lên mãnh liệt tháo chạy theo, sức bật làm hắn nhanh chóng bay sát mặt đất! Hắn tận lực bật lên, không để cho thân thể lộ ra .
Đối diện, các dong binh thật vất vả mới khống chế được tình hình, nhưng trong nháy mắt hỏa lực của đối phương đại tăng, còn có một cái cửa xe bay ra !
Lãng Khoa nhìn thấy đằng sau cửa xe có hai cái chân, lập tức hô:“Nổ súng, đằng sau cửa xe có người!”
Tất cả Dong Binh đều phản ứng lại, nhắm ngay cánh cửa xe đang bay, nhanh chóng thúc đẩy cò súng!
Diệp Thiên Vân cơ hồ song song cùng mặt đất, lúc đối phương phát hiện thì hắn càng ngày càng gần với mục tiêu! Một tay khẽ chống trên mặt đất, trong miệng quát khẽ, đem lực lượng toàn thân tập trung ở một điểm, lần thứ hai phát lực, như tia chớp chạy trốn ra ngoài!
Dương Thiên Long nhìn thấy động tác này trong nháy mắt như si như say! Tôn Vĩnh Nhân thì đã quên nổ súng, Diệp Thiên Vân so với trong phim ảnh thì động tác càng mau lẹ, càng rung động hơn!
/662
|