Diệp Thiên Vân gọi một cú điện thoại cho Lưu Tùng rồi trực tiếp về nhà, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, vì vậy bây giờ mới bắt đầu huấn luyện, có đôi khi cho dù năm phút đồng hồ, Diệp Thiên Vân cũng có thể lợi dụng, luyện Ngũ Hành Quyền không vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân nhận được điện thoại của Diêm Phong, nói hắn đã liên lạc thẳng với phó hiệu trưởng, chuyện này hẳn có thể giải quyết.
Diệp Thiên Vân cũng thở dài một hơi, kỳ thực hắn cố sức trốn khỏi chốn võ lâm này, chỉ là không ngờ lại phải nhờ Diêm Phong mới giải quyết được, hắn gọi điện cho Lưu Tùng, lúc này Lưu Tùng chưa rời giường, liền hẹn gặp ở phòng mình.
Diệp Thiên vân đẩy cửa vào phát hiện vài người trong phòng đã bắt đầu chuẩn bị đi học, Vương Bằng và Trần Nhiên đều ở trong phòng, vừa thấy Diệp Thiên Vân tới, cười nói: "Cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi tới?"
Diệp Thiên Vân hơi gật đầu, hắn biết Lưu Tùng đang giận dỗi bọn họ, suy nghĩ một chút nói: "Sắp thi rồi đó, thu xếp được chưa?"
Vương Bằng cười ha hả nói: "Mồng 1 tháng 5, cũng chuẩn bị tàm tạm rồi, nhưng là cậu có khả năng không được, nghe nói năm nay kiểm tra trốn học rất nghiêm, tôi định gọi điện cho cậu, nhưng cậu đổi số, tốt nhất là sớm lo liệu đi, không nên...." Hắn tuy chưa nói xong, nhưng cũng hiểu được ý áy náy.
Diệp Thiên Vân "ừ" một tiếng, lúc này mới nói: ''Đang thu xếp đây, được rồi đang giận dỗi các người hả?"
Trần Nhiên đưa chén nước cho Diệp Thiên Vân, hèn mọn nói: "Mẹ nó, hắn chả có cái gì tốt, cần gì để ý đến hắn."
Diệp Thiên Vân nghe hai bên nói, thoạt nhìn một số việc Lưu Tùng hôm qua cũng không nói thật, không khỏi nhíu mày: "Các ngươi làm sao thế?"
Vương Bằng thở dài nói: "Không có gì, chỉ là gần đây hơi mâu thuẫn với Lưu Tùng, cũng không phải chuyện lớn gì."
Đang nói đến đó, Lưu Tùng hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, thấy Diệp Thiên Vân không khỏi hưng phấn nói: "Có tin tức hả? Ha ha, Thiên Vân, lúc quan trọng chỉ có thể trông vào cậu." hắn hưng phấn khoa chân múa tay vui sướng, thoạt nhìn là kích động muốn chết.
Diệp Thiên Vân hiện tại cũng không có tâm tình quản chuyện của bọn họ, liền nói: "Chín rưỡi đến gặp trực tiếp phó hiệu trưởng là được."
Lưu Tùng nghĩ một chút nói: "Sớm đi đi, chậm trễ không tốt."
Hai người đi gặp Mã phó hiệu trưởng quản lý giáo học, chỉ là không ngờ Mã hiệu trưởng cực kì hóa khí, nói mấy câu liền xử lý chuyện phiền phức của hai người sạch sành sanh.
Thư kí xinh đẹp của Mã hiệu trưởng pha trà cho hai người, Mã hiệu trưởng nhìn thư kí cười ha ha nói: "Thiên Vân, sau này trong trường có chuyện gì có thể đến tìm nàng, chuyện có thể giải quyết nhất định sẽ giúp cậu giải quyết."
Nữ thư kí xinh đẹp đưa ra danh thiếp phụ họa theo: "Có việc cứ tìm tôi, hiệu trưởng hay đi công tác, rất ít ở trưởng học."
Diệp Thiên Vân thấy bộ dạng của Mã hiệu trưởng liền biết Diêm Phong nói không ít lời có ích cho mình, lập tức cười nói: "Vậy cảm ơn mã hiệu trưởng, chúng tôi xin cáo từ trước."
Lưu Tùng trong chuyện này chỉ là kẻ đứng xem, khiến cho thị giác hắn rất ư là chấn động. Một chuyện khó giải quyết, đến tay Diệp Thiên Vân lại như trở bàn tay, đó là năng lực a, sau khi rời khỏi không khỏi bội phục nói: "Thiên Vân, cậu thật có mặt mũi, hai ba câu đã thu xếp xong, sau này tôi phải học tập cậu nhiều."
Công đại lần này áp dụng hình phạt nghiêm với học sinh trốn tiết, hơn trăm học sinh, đại bộ phận bị đuổi học, còn lại ghi vào học bạ, thủ đoạn như vậy, khiến học sinh hay trốn học trong trường đứng ngồi không yên.
Đương nhiên vẫn có cá lọt lưới, Diệp Thiên Vân là một trong đó, sau khi công bố danh sách không có tên hắn, nhiều giáo viên biết hắn nhất định có quan hệ, một học kỳ không đi học buổi nào, vậy mà không có trong tên trong danh sách, nhiều kẻ chửi mắng sau lưng hắn.
Diệp Thiên Vân cả học kỳ chỉ đi có vài ngày, là mấy ngày thi, đối với chuyện thi cử hắn không lo, cách năm ngày cầm tài liệu xem qua, nhớ được gần hết.
Thi cử xong xuôi, Diệp Thiên Vân làm xong kế hoạch, hắn giải quyết mọi chuyện gần như xong hết, hai ngày nữa cha mẹ hắn sẽ tới, khi bọn họ về, sẽ tiếp tục học Thập Nhị Hình, ôn lại toàn bộ công phu, sau đó tiếp tục phá chướng đột phá võ công.
Vì vậy hắn cũng muốn bắt đầu kế hoạch, liền gọi điện cho Hứa Tình.
Giọng nói mềm mại của Hứa Tình truyền tới: "Thiên Vân, anh sao gọi điện sớm như vậy? hiện tại mấy giờ rồi?"
Diệp Thiên Vân sủng sốt, nhìn đồng hồ, hắn vừa thi xong, hiện tại đã hơn 12h, chính là bữa cơm trưa, vô ý thức nói: ''Buổi trưa a, sao cô lại bảo muộn?"
Hứa Tình không có ý giải thích, chỉ nở nụ cười, sau đó dùng giọng nói dễ nghe nói: "Ừm, hôm qua xem phim Hàn Quốc, cảm động quá, vì thế cả đêm không ngủ."
Diệp Thiên Vân buồn cười nói: "Được, anh hỏi xem em khỏe chưa, vài ngày nữa cha mẹ anh tới, em phải nhớ kĩ đó."
Hứa Tình ở bên kia im lặng một lát, sau đó nhanh nhảu nói: ''Một giờ sau, gặp ở dưới nhà em, nhưng anh phải mời em ăn."
Diệp Thiên Vân nói: ''Không vấn đề."
Dưới phòng Hứa Tình, Diệp Thiên Vân vừa tới, thấy nàng đang đứng ở cửa liền mở xe nói: "vào đi."
Hứa Tình không trả lời, dùng ánh mắt chăm chú xe của Diệp Thiên Vân, lúc sau mới reo lên: "Thiên Vân, anh sao biết em thích xe này, mau mở cửa, em phải ngồi thử." nói xong vui vẻ lôi kéo tay Diệp Thiên Vân.
Xe lao đi, Hứa Tình vừa nghe nhạc vừa nói: "Em mới tìm được một nhà hàng đồ tây, đảm bảo anh thích."
Diệp Thiên Vân cười mà không nói, thời gian này ngoài luyện tập hắn hầu như không có sở thích gì khác, hắn cũng hiểu Hứa Tình rất bướng bỉnh, đại bộ phận đều thích làm những trò tinh quái, khó có thể sửa được.
Xe chạy đến một nhà hàng tiêu chuẩn, Diệp Thiên Vân nhìn thấy quen quen, hình như nhà hàng này hắn đã tới, rất nổi tiếng ở Băng thành.
Hứa Tình mau chóng nhảy xuống xe, sau đó cười nói: "Lão thổ, anh đã từng tới sao? Em mỗi tháng đều tới một lần, mong là anh sẽ ăn quen."
Diệp Thiên Vân cười không nói, hắn gần đây chỉ thích luyện tập không còn thói quen nào khác, Hứa Tình thấy vậy nhăn mũi, giơ năm tay nhỏ thị uy: '' Anh rõ ràng tới rồi mà không nói, thì ra thời gian dài như vậy đều chê cười em." nói xong nghiêng đầu miệng chu lên, bộ dạng tức giận nhìn qua rất là khả ái.
Diệp Thiên Vân vừa muốn trả lời, cũng không ngờ có hia người đi tới, một nam một nữ đến trước mặt hai người dừng lại, người nam nói: "Sao không đi vào? Vừa rồi em cao hứng lắm mà?"
Diệp Thiên Vân nhấc đầu, không ngờ là Kỳ Giai Trữ, không khỏi sửng dốt, hai người không cùng thi một điểm, vì vậy cũng không gặp nhau, lúc này bên cạnh Kỳ Giai Trữ là một cậu sinh viên.
Hứa Tình cũng phát hiện ra Kỳ Giai Trữ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, nói: "Thiên vân, đây là bạn anh sao?"
Diệp Thiên Vân chợt tỉnh, hơi gật đầu nói: "Cô ấy là bạn tốt của anh, Kỳ Giai Trữ."
Hứa Tình vươn tay, vừa cười vừa nói: "Xin chào, tôi là Hứa Tình, là bạn của Thiên Vân, rất vui được gặp cô."
Kỳ Giai Trữ khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân sắc mặt vui vẻ vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Tình thì sắc mặt xấu đi, đến khi Hứa Tình nói hai chữ Thiên Vân, sắc mặt nàng trắng bệch, vô ý siết chặt bàn tay Hứa Tình.
Cậu học sinh kia gật đầu với Diệp Thiên Vân, sau đó cười nói với Kỳ Giai Trữ: "Giai Trữ, em giới thiệu bạn em đi."
Kỳ Giai Trữ vốn sắc mặt không tốt, nghe xong lời này vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, đột nhiên nói: "Diệp Thiên Vân, em hận anh." Nói xong liền không để ý đến cậu sinh viên kia, lau nước mắt bỏ chạy.
Cậu sinh viên kia xấu hổ vô cùng, quay lại áy náy nói với Diệp Thiên Vân: "Cô ấy vừa rồi rất tốt, không biết sao lại thành ra như thế, các bạn cứ đi ăn cơm đi, tôi đi xem nàng." nói xong chạy đi.
Diệp Thiên Vân về tới Băng thành vẫn không liên lạc với Kỳ Giai Trữ, bởi vì hắn nghĩ hai người không cần phải liên lạc, Kỳ Giai Trữ là một cô gái tốt, nhưng không thể ở cùng nàng, vì vậy không rước lấy phiền, ai biết hôm nay lại xảy ra chuyện này, hắn có chút mơ hồ.
Hứa Tình chậm rãi ngồi xuống, nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Vân, cổ quái nói: ''Không ngờ anh còn có cố sự như vậy, em còn tưởng rằng chỉ có trong tiểu thuyết chứ, không ngờ hôm nay lại trải qua một lần, nhưng lạ có cảm giác quái lạ, cứ như em là người thứ ba."
Diệp Thiên Vân nhẹ nhấp một ngụm rượu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Cô ấy là bạn học của anh, quan hệ trước đây không tệ."
Hứa Tình không tin, nũng nịu nói: 'Em thấy không giống, vẫn cảm giác hai người có cố sự gì, hơn nữa còn không phải đơn giản, nói cho em nghe đi."
Giọng nói Hứa Tình như kèm theo gì đó, rất đặc biệt, bởi nàng ghen! Diệp Thiên Vân đột nhiên đầu to ra, vô ý lắc đầu nói: "Thực sự không có chuyện đặc biệt gì."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân nhận được điện thoại của Diêm Phong, nói hắn đã liên lạc thẳng với phó hiệu trưởng, chuyện này hẳn có thể giải quyết.
Diệp Thiên Vân cũng thở dài một hơi, kỳ thực hắn cố sức trốn khỏi chốn võ lâm này, chỉ là không ngờ lại phải nhờ Diêm Phong mới giải quyết được, hắn gọi điện cho Lưu Tùng, lúc này Lưu Tùng chưa rời giường, liền hẹn gặp ở phòng mình.
Diệp Thiên vân đẩy cửa vào phát hiện vài người trong phòng đã bắt đầu chuẩn bị đi học, Vương Bằng và Trần Nhiên đều ở trong phòng, vừa thấy Diệp Thiên Vân tới, cười nói: "Cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi tới?"
Diệp Thiên Vân hơi gật đầu, hắn biết Lưu Tùng đang giận dỗi bọn họ, suy nghĩ một chút nói: "Sắp thi rồi đó, thu xếp được chưa?"
Vương Bằng cười ha hả nói: "Mồng 1 tháng 5, cũng chuẩn bị tàm tạm rồi, nhưng là cậu có khả năng không được, nghe nói năm nay kiểm tra trốn học rất nghiêm, tôi định gọi điện cho cậu, nhưng cậu đổi số, tốt nhất là sớm lo liệu đi, không nên...." Hắn tuy chưa nói xong, nhưng cũng hiểu được ý áy náy.
Diệp Thiên Vân "ừ" một tiếng, lúc này mới nói: ''Đang thu xếp đây, được rồi đang giận dỗi các người hả?"
Trần Nhiên đưa chén nước cho Diệp Thiên Vân, hèn mọn nói: "Mẹ nó, hắn chả có cái gì tốt, cần gì để ý đến hắn."
Diệp Thiên Vân nghe hai bên nói, thoạt nhìn một số việc Lưu Tùng hôm qua cũng không nói thật, không khỏi nhíu mày: "Các ngươi làm sao thế?"
Vương Bằng thở dài nói: "Không có gì, chỉ là gần đây hơi mâu thuẫn với Lưu Tùng, cũng không phải chuyện lớn gì."
Đang nói đến đó, Lưu Tùng hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, thấy Diệp Thiên Vân không khỏi hưng phấn nói: "Có tin tức hả? Ha ha, Thiên Vân, lúc quan trọng chỉ có thể trông vào cậu." hắn hưng phấn khoa chân múa tay vui sướng, thoạt nhìn là kích động muốn chết.
Diệp Thiên Vân hiện tại cũng không có tâm tình quản chuyện của bọn họ, liền nói: "Chín rưỡi đến gặp trực tiếp phó hiệu trưởng là được."
Lưu Tùng nghĩ một chút nói: "Sớm đi đi, chậm trễ không tốt."
Hai người đi gặp Mã phó hiệu trưởng quản lý giáo học, chỉ là không ngờ Mã hiệu trưởng cực kì hóa khí, nói mấy câu liền xử lý chuyện phiền phức của hai người sạch sành sanh.
Thư kí xinh đẹp của Mã hiệu trưởng pha trà cho hai người, Mã hiệu trưởng nhìn thư kí cười ha ha nói: "Thiên Vân, sau này trong trường có chuyện gì có thể đến tìm nàng, chuyện có thể giải quyết nhất định sẽ giúp cậu giải quyết."
Nữ thư kí xinh đẹp đưa ra danh thiếp phụ họa theo: "Có việc cứ tìm tôi, hiệu trưởng hay đi công tác, rất ít ở trưởng học."
Diệp Thiên Vân thấy bộ dạng của Mã hiệu trưởng liền biết Diêm Phong nói không ít lời có ích cho mình, lập tức cười nói: "Vậy cảm ơn mã hiệu trưởng, chúng tôi xin cáo từ trước."
Lưu Tùng trong chuyện này chỉ là kẻ đứng xem, khiến cho thị giác hắn rất ư là chấn động. Một chuyện khó giải quyết, đến tay Diệp Thiên Vân lại như trở bàn tay, đó là năng lực a, sau khi rời khỏi không khỏi bội phục nói: "Thiên Vân, cậu thật có mặt mũi, hai ba câu đã thu xếp xong, sau này tôi phải học tập cậu nhiều."
Công đại lần này áp dụng hình phạt nghiêm với học sinh trốn tiết, hơn trăm học sinh, đại bộ phận bị đuổi học, còn lại ghi vào học bạ, thủ đoạn như vậy, khiến học sinh hay trốn học trong trường đứng ngồi không yên.
Đương nhiên vẫn có cá lọt lưới, Diệp Thiên Vân là một trong đó, sau khi công bố danh sách không có tên hắn, nhiều giáo viên biết hắn nhất định có quan hệ, một học kỳ không đi học buổi nào, vậy mà không có trong tên trong danh sách, nhiều kẻ chửi mắng sau lưng hắn.
Diệp Thiên Vân cả học kỳ chỉ đi có vài ngày, là mấy ngày thi, đối với chuyện thi cử hắn không lo, cách năm ngày cầm tài liệu xem qua, nhớ được gần hết.
Thi cử xong xuôi, Diệp Thiên Vân làm xong kế hoạch, hắn giải quyết mọi chuyện gần như xong hết, hai ngày nữa cha mẹ hắn sẽ tới, khi bọn họ về, sẽ tiếp tục học Thập Nhị Hình, ôn lại toàn bộ công phu, sau đó tiếp tục phá chướng đột phá võ công.
Vì vậy hắn cũng muốn bắt đầu kế hoạch, liền gọi điện cho Hứa Tình.
Giọng nói mềm mại của Hứa Tình truyền tới: "Thiên Vân, anh sao gọi điện sớm như vậy? hiện tại mấy giờ rồi?"
Diệp Thiên Vân sủng sốt, nhìn đồng hồ, hắn vừa thi xong, hiện tại đã hơn 12h, chính là bữa cơm trưa, vô ý thức nói: ''Buổi trưa a, sao cô lại bảo muộn?"
Hứa Tình không có ý giải thích, chỉ nở nụ cười, sau đó dùng giọng nói dễ nghe nói: "Ừm, hôm qua xem phim Hàn Quốc, cảm động quá, vì thế cả đêm không ngủ."
Diệp Thiên Vân buồn cười nói: "Được, anh hỏi xem em khỏe chưa, vài ngày nữa cha mẹ anh tới, em phải nhớ kĩ đó."
Hứa Tình ở bên kia im lặng một lát, sau đó nhanh nhảu nói: ''Một giờ sau, gặp ở dưới nhà em, nhưng anh phải mời em ăn."
Diệp Thiên Vân nói: ''Không vấn đề."
Dưới phòng Hứa Tình, Diệp Thiên Vân vừa tới, thấy nàng đang đứng ở cửa liền mở xe nói: "vào đi."
Hứa Tình không trả lời, dùng ánh mắt chăm chú xe của Diệp Thiên Vân, lúc sau mới reo lên: "Thiên Vân, anh sao biết em thích xe này, mau mở cửa, em phải ngồi thử." nói xong vui vẻ lôi kéo tay Diệp Thiên Vân.
Xe lao đi, Hứa Tình vừa nghe nhạc vừa nói: "Em mới tìm được một nhà hàng đồ tây, đảm bảo anh thích."
Diệp Thiên Vân cười mà không nói, thời gian này ngoài luyện tập hắn hầu như không có sở thích gì khác, hắn cũng hiểu Hứa Tình rất bướng bỉnh, đại bộ phận đều thích làm những trò tinh quái, khó có thể sửa được.
Xe chạy đến một nhà hàng tiêu chuẩn, Diệp Thiên Vân nhìn thấy quen quen, hình như nhà hàng này hắn đã tới, rất nổi tiếng ở Băng thành.
Hứa Tình mau chóng nhảy xuống xe, sau đó cười nói: "Lão thổ, anh đã từng tới sao? Em mỗi tháng đều tới một lần, mong là anh sẽ ăn quen."
Diệp Thiên Vân cười không nói, hắn gần đây chỉ thích luyện tập không còn thói quen nào khác, Hứa Tình thấy vậy nhăn mũi, giơ năm tay nhỏ thị uy: '' Anh rõ ràng tới rồi mà không nói, thì ra thời gian dài như vậy đều chê cười em." nói xong nghiêng đầu miệng chu lên, bộ dạng tức giận nhìn qua rất là khả ái.
Diệp Thiên Vân vừa muốn trả lời, cũng không ngờ có hia người đi tới, một nam một nữ đến trước mặt hai người dừng lại, người nam nói: "Sao không đi vào? Vừa rồi em cao hứng lắm mà?"
Diệp Thiên Vân nhấc đầu, không ngờ là Kỳ Giai Trữ, không khỏi sửng dốt, hai người không cùng thi một điểm, vì vậy cũng không gặp nhau, lúc này bên cạnh Kỳ Giai Trữ là một cậu sinh viên.
Hứa Tình cũng phát hiện ra Kỳ Giai Trữ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, nói: "Thiên vân, đây là bạn anh sao?"
Diệp Thiên Vân chợt tỉnh, hơi gật đầu nói: "Cô ấy là bạn tốt của anh, Kỳ Giai Trữ."
Hứa Tình vươn tay, vừa cười vừa nói: "Xin chào, tôi là Hứa Tình, là bạn của Thiên Vân, rất vui được gặp cô."
Kỳ Giai Trữ khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân sắc mặt vui vẻ vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Tình thì sắc mặt xấu đi, đến khi Hứa Tình nói hai chữ Thiên Vân, sắc mặt nàng trắng bệch, vô ý siết chặt bàn tay Hứa Tình.
Cậu học sinh kia gật đầu với Diệp Thiên Vân, sau đó cười nói với Kỳ Giai Trữ: "Giai Trữ, em giới thiệu bạn em đi."
Kỳ Giai Trữ vốn sắc mặt không tốt, nghe xong lời này vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, đột nhiên nói: "Diệp Thiên Vân, em hận anh." Nói xong liền không để ý đến cậu sinh viên kia, lau nước mắt bỏ chạy.
Cậu sinh viên kia xấu hổ vô cùng, quay lại áy náy nói với Diệp Thiên Vân: "Cô ấy vừa rồi rất tốt, không biết sao lại thành ra như thế, các bạn cứ đi ăn cơm đi, tôi đi xem nàng." nói xong chạy đi.
Diệp Thiên Vân về tới Băng thành vẫn không liên lạc với Kỳ Giai Trữ, bởi vì hắn nghĩ hai người không cần phải liên lạc, Kỳ Giai Trữ là một cô gái tốt, nhưng không thể ở cùng nàng, vì vậy không rước lấy phiền, ai biết hôm nay lại xảy ra chuyện này, hắn có chút mơ hồ.
Hứa Tình chậm rãi ngồi xuống, nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Vân, cổ quái nói: ''Không ngờ anh còn có cố sự như vậy, em còn tưởng rằng chỉ có trong tiểu thuyết chứ, không ngờ hôm nay lại trải qua một lần, nhưng lạ có cảm giác quái lạ, cứ như em là người thứ ba."
Diệp Thiên Vân nhẹ nhấp một ngụm rượu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Cô ấy là bạn học của anh, quan hệ trước đây không tệ."
Hứa Tình không tin, nũng nịu nói: 'Em thấy không giống, vẫn cảm giác hai người có cố sự gì, hơn nữa còn không phải đơn giản, nói cho em nghe đi."
Giọng nói Hứa Tình như kèm theo gì đó, rất đặc biệt, bởi nàng ghen! Diệp Thiên Vân đột nhiên đầu to ra, vô ý lắc đầu nói: "Thực sự không có chuyện đặc biệt gì."
/662
|