Vô Địch Hắc Quyền

Chương 302: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

/662


Diệp Thiên Vân di chuyển hai lần thì ba đệ tử chỉ còn lại một người. Đồng môn cũng đối đãi như vậy, hắn đâu chỉ hạ thủ bất lưu tình! Một người còn lại cũng không dám kêu lên bởi vì mắt của Diệp Thiên Vân đang đặt lên người hắn.

Diệp Thiên Vân vẫn rất bình tĩnh, nhưng so với bất kỳ vẻ mặt của hắn vào lúc nào khác thì đều đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì lúc hắn giết người mới lạnh lùng như vậy, hắn buông thi thể trong tay xuống, hỏi: "Vì sao lại vây công Tiêu Sắt?" . .

Đệ tử Tây phái này bị dọa cho mụ mị, hắn lắp bắp nói: "Là...Là...Là vì...." Hắn còn chưa nói xong, từ quần xuất hiện một vết nước, mà ngay sau đó nước theo ống quần chảy xuống.

Hắn muốn nói nhưng không thốt nên lời, gấp đến mức tiểu ra quần, hắn hung hăng vả vào miệng mình mấy cái, sau đó khóc rống lên.

Diệp Thiên Vân cố ý để lại một tên, cũng không biết hắn có hiểu rõ chuyện hay không,nhưng xem tình hình hiện tại thì hẳn là có biết chút ít bằng không cũng sẽ không như vậy cho nên hắn chưa vội ra tay, yên lặng đợi đáp án. Những người này chết cũng không có gì đáng tiếc.

Còn Ưng lão quái, bây giờ lão hận không thể đi tới vả lên cái miệng của tên đệ tử Tây phái kia.

Thủ đoạn của Diệp Thiên Vân quả thật là rất tàn độc, quá phù hợp với ba yêu cầu của bản thân, phù hợp tới mức lão không thể tin vào chuyện xảy ra trước mắt. Vừa ra tay liền giết sau bảy người, ai dám nói hắn không can đảm, ai dám nói hắn không tàn độc!

Ưng lão quái không ngờ rằng ngay cả đồng môn Diệp Thiên Vân cũng giết sạch sẽ, khi vừa giết người thứ nhất thì lão còn có phần không tin, nhưng mà chỉ do vài giây chậm trễ, thoáng lưỡng lự, khiến cho đệ tử Hình Ý Môn chết sạch.

Phong cách của Diệp Thiên Vân cuối cùng lão đã hiểu rõ nhưng mà lúc này cũng đã muộn, dáng vẻ điềm tĩnh vô hại của hắn những thực ra lại là một mãnh thú hung dữ, ẩn chứa sự hung tàn và giết chóc.

Đệ tử Tây phái vừa rồi còn sợ hãi nhưng mà lúc này đã tốt hơn rất nhiều, Diệp Thiên Vân cách hắn chừng bốn năm mét, điều này làm cho hắn sinh ra một loại ảo tưởng là hắn có thể chạy thoát khỏi phạm vi khống chế của Diệp Thiên Vân, cho nên hắn nói: "Là thế này... Hôm nay Tiêu Sắt..."

Nói đến đây đột nhiên hắn quay người bỏ chạy, liều mạng chạy về phía trước mà miệng thì hét lên: "Có ai không! Diệp Thiên Vân giết người! Mau tới...." .

Diệp Thiên Vân rất ghét kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường như vậy, hôm nay nếu như hắn ta sống sót, như vậy sẽ là một 'nét bút hỏng' trong cả chuỗi sự kiện vừa phát sinh. Đến lúc đó, hắn sẽ đâm bị thóc, chọc bị gạo, bịa đặt sinh sự cho nên chân hơi động, tiếp theo thân thể vọt lên. Trong đời đệ tử thứ ba có rất ít người có tốc độ sánh được với hắn, trong chớp mắt đã tới sau lưng của đệ tử Tây phái kia. Ngay sau đó nhảy vọt lên, chân đá vào lưng đối phương.

"Bịch!" Đệ tử Tây phái kia giống như bị một chiếc xe tải đâm vào người, thân thể bay lên, đầu ở trước thân thể ở phía sau, đầu đập lên một cái thân cây, óc văng tung tóe!

Diệp Thiên Vân hạ xuống mặt đất mới thở phào một hơi, sau khi giết chết kẻ này hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều bởi vì người đối chất cũng chỉ còn có hắn ta, giờ thì muốn nói thế nào cũng được. Nếu như vừa rồi lưu lại người này thì lúc đó sự tình sẽ rất khó giải quyết, 'nhổ cỏ phải nhổ tận gốc' chính là đạo lý này.

Thây phơi đầy trên đất, Diệp Thiên Vân quay người lại nhìn, không còn một người nào còn sống. Nếu là đã giết thì cũng không cần nói đến tình cảm làm gì! Vốn là vừa rồi chính Ưng lão quái gợi ý, bây giờ đã làm theo ý lão, như vậy Ưng lão quái cũng sẽ có một phần trách nhiệm.

Hiện tại hắn không thể đi cũng không đi được bởi vì chuyện này không nhỏ, nếu bây giờ bỏ đi thì chuyện này thật sự sẽ ầm ĩ vô cùng, cho nên hắn ở lại chờ đợi. Vừa rồi kẻ kia đã phát ra 'tín hiệu' cầu cứu, nhất định sẽ có người đi tới.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, từ một gian nhà cách đây không xa có hai người đi tới, phỏng chừng cũng đã nghe thấy tiếng thét đầy sợ hãi kia mới xuất hiện, hai người kia đều đã ngoài năm mươi tuổi, rất dễ dàng nhận ra đó là đệ tử của Hình Ý Môn. Hai người đi ra còn cười cười nói nói, lúc cách Diệp Thiên Vân bảy, tám bước thì đột nhiên dừng lại.

Hai người đều không thể tin vào mắt mình, cùng dụi hai con ngươi, đây thực sự là một lò mổ, thi thể đầy đất, có cái ngay cả đầu cũng biến mất.

Một người trong đó bước nhanh tiến lên nhìn, hét lớn: "Dưới đất là đệ tử của chúng ta!"

Sau khi nhận định xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên Vân, một người thân thể không ngừng run rẩy đưa ngón tay chỉ vào Diệp Thiên Vân lắp bắp nói: "Là người phương nào giết đệ tử Hình Ý Môn chúng ta?"

Sau khi Diệp Thiên Vân thấy có hai người tiến đến, hắn liền chú ý, trong đó có một người hắn nhận ra, là đệ tử Tây phái đời thứ hai, tên là Hoàng Thánh. Hai người đã gặp nhau trong hội võ thuật, thậm chí đã có nói chuyện với nhau.

Diệp Thiên Vân ôm quyền hướng về phía hai người, nói: "Bái kiến hai vị sư thúc, ta là Diệp Thiên Vân đệ tử Trung mạch!"

Hoàng Thánh mặt mày nhăn nhó, hắn ngồi xuống, sau đó cẩn thận xem xét thương thế cũng những người này, tiếp theo đứng lên dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, nói: "Nhất định là ngươi, Diệp Thiên Vân, cách giết người này chúng ta đã từng thấy qua ở hội võ thuật, tại sao ngươi lại giết đệ tử Tây phái? Dù gì chúng ta cũng là đồng môn, ngươi cùng bọn họ là sư huynh đệ đồng môn!"

Diệp Thiên Vân đã dám giết người thì đương nhiên không sợ ánh mắt của hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Hôm nay cùng đại sư huynh của ta cùng nhau đi ngang qua địa giới Tây phái không ngờ bị vây công, đại sư huynh của ta bị đánh trọng thương. Ta cũng là bất đắc dĩ mới ra tay như vậy!"

Hoàng Thánh cười gằn, nói: "Diệp Thiên Vân, ngươi đừng có ngụy biện, ngươi như thế nào thì đệ tử Hình Ý Môn từ trên xuống dưới đều hiểu rõ! Giết người không chớp mắt, đệ tử Tây phái chúng ta tránh ngươi còn không kịp đâu ra mà dám chọc vào sát thần như ngươi!"

Diệp Thiên Vân không nói gì, hai người kia không thể làm chủ được, mặc dù bọn họ là đệ tử đời thứ hai nhưng cũng chỉ có thể nói hắn như vậy, về phần quyết định thì phải do phái chủ. Cho nên hắn vẫn bảo trì trầm mặc, cùng bọn họ cãi vã vô ích, không bằng bảo trì chút thể lực còn hơn!

Hoàng Thánh nói với người bên cạnh: "Sư đệ, ta ở đây trông coi, ngươi nhanh đi tìm chủ phái. Có ta ở đây có thể yên tâm, ta không tin hắn còn có thể giết ta!"

Sư đệ của Hoàng Thánh "Dạ" một tiếng, sau đó nghiến răng nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp Thiên Vân, ngươi quá tàn độc. Lại tàn sát cả đồng môn, chờ sau khi ta bẩm báo với chủ phái, sẽ cùng ngươi đối chất! Nếu ngươi dám ra tay với sư huynh của ta thì Tây phái chúng ta sẽ đuổi giết ngươi đến tận chân trời góc biển". Nói xong quay người bỏ đi!

Diệp Thiên Vân cũng chưa đến mức gặp một người thì giết một người, hắn vốn cũng không muốn rời đi, bởi vì ở sau lưng còn có một người, người này có thể giúp hắn gạt bỏ mọi phiền phức. Nếu như hắn bỏ đi thì cũng không có tác dụng gì, giết nhiều người như vậy sớm muộn gì cũng bị điều tra ra, đến lúc đó sự tình có thể thay đổi về bản chất cho nên sự việc hôm nay tốt nhất là giải quyết lập tức, đây là biện pháp tốt nhất!

Hoàng Thánh nhìn thi thể dưới mặt đất, lòng đau như cắt, hắn lật lật những thi thể kia nhìn về phía Diệp Thiên Vân giận dữ nói: "Đây đều là tương lai của Tây phái ta, toàn bộ do ngươi giết chết thậm chí toàn bộ đều chết không toàn thây, quả thật là bụng dạ khó lường!"

Diệp Thiên Vân ngẩn ra, giết người thì quy về tội giết người thôi, còn đeo thêm cho mình cái tội gây tổn hại cho Tây phái, như vậy chính là vu oan cho mình, cho nên lạnh nhạt nói: "Cũng chưa biết ai bụng dạ khó lường. Nhiều người như vậy vây công ta sao không nói là bụng dạ khó lường, còn về Tây phái, trong Tây phái chỉ có mấy người này thôi sao? Hơn nữa những kẻ này đều là hạng người đánh lén hèn hạ, cũng không biết là người nào dạy bảo nên!"

Hoàng Thánh thiếu chút nữa uất ức công tâm mà chết, hắn đứng lên chỉ vào Diệp Thiên Vân mà nói: "Được lắm! Ngươi dám chửi bới Tây phái chúng ta như vậy, ngươi đừng tưởng rằng trong Hình Ý Môn này ngươi đã là giỏi nhất, ta cho ngươi biết ngươi còn non kém lắm!"

Diệp Thiên Vân ghét nhất là bị người ta chụp mũ, động một chút lại đem cá nhân liên hệ tới cả môn phái, hoặc là làm bới móc thêm thắt về ý đồ giết người, hắn chỉ báo thù, Tiêu Sắt chịu một quyền kia không thể bỏ qua.

Diệp Thiên Vân tuy lạnh lùng nhưng cũng phân biệt được người tốt kẻ xấu, làm người từ trước đến nay đều như vậy, Tiêu Sắt là huynh đệ của hắn, lúc đó chứng kiến Tiêu Sắt bị kẻ khác đánh trọng thương, sao có thể không tức giận? Lập tức giết chết không lưu tình!

Cho nên Diệp Thiên Vân lạnh lùng cười nói: "Tây phái thì sao chứ!"

Lúc này Hoàng Thánh cũng không có biện pháp nào, nếu như động thủ thì nhất định không phải là đối thủ của Diệp Thiên Vân cho nên chỉ có thể mở miệng cãi lý. Khấu thỉ bồn tử (1), thì phải duy trì nói chuyện không động thủ đó cũng là một 'độc môn tuyệt kỹ'. Nếu không kẻ kia mà tức giận động thủ vậy thì kết quả của hắn ta so với những thi thể trên mặt đất cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đây cũng là kẻ tự mình biết mình.

Hai người ở chỗ này giằng co chừng năm phút thì người của Tây phái đi tới, kẻ đi đầu chính là chủ phái mà Diệp Thiên Vân từng thấy qua, xem dáng vẻ bước đi là biết đang rất nôn nóng, hắn đi tới gần cũng không nói lời nào, mà đứng cách đó không xa quan sát thi thể dưới đất. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Vân, từ nét mặt có thể thấy hắn đang phẫn nộ vô cùng, chỉ có điều đang tận lực áp chế không bộc phát ra mà thôi.

Bốn người theo sát phía sau đều là đệ tử đời thứ hai của Tây phái, hơn nữa tất cả đều trợn trừng mắt nhìn về phía Diệp Thiên Vân.

Bởi vì chủ phái không nói lời nào cho nên những kẻ dưới cũng không có ai lên tiếng, cả hiện trường im lặng, dường như đang đợi cái gì đó!

Sau một thời gian, từ phía đối diện cũng có năm, sáu người đi tới. Diệp Thiên Vân quay người lại nhìn thì phát hiện ra là Tiêu Hùng đi đầu, đi theo phía sau gòn Vô Tình Tử, Ngũ Vĩ, Hình Tri, còn có người rất ít lộ diện là Phương Nhược Sơn, người trong phái đều đã tụ lại ở đây!

Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu được vì sao chủ phái của Tây phái không nói lời nào, thì ra là cảm thấy Diệp Thiên Vân không đủ tư cách. Trực tiếp gọi Tiêu Hùng tới, là muốn trực tiếp chất vất kẻ cùng cấp bậc.

Tiêu Hùng đi tới, trước tiên đi một vòng rồi mới đứng lại. Đúng lúc này, chủ phái của Tây phái mở miệng nói: "Tiêu Hùng, ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào!"

(1): Đơm đặt chuyện xấu đổ lên đầu người khác.


/662

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status