Diệp Thiên Vân đợi sau khi Ngô Hạo Thiên rời đi mới bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Thật ra thì cả căn phòng cũng không có gì, chỉ có một cái tủ, một cái bàn, còn có một cái giường, mấy cái này ở trong phòng cũng tối đủ dùng, không có TV, bài biện nổi bật, chẳng những không có máy tính mà ngay cả phương tiện công nghệ cao cũng cách biệt nơi này nốt.
Diệp Thiên Vân cầm một cái khăn bắt đầu lau dọn trong này, thật ra thì chủ yếu là do bụi bám tương đối nhiều bởi vì thời gian dài không có ai dọn dẹp. Lý Thiên Kiêu từng ở trong phòng này, có điều bây giờ phòng đã đổi chủ, sau khi Diệp Thiên Vân vào ở tất nhiên là muốn mấy thứ đồ của mình ra rồi.
Diệp Thiên Vân vốn là muốn lấy áo quần ra sau đó bỏ vào trong tủ, chỉ là khi mở bên trong ra mới phát hiện rất nhiều áo quần Lý Thiên Kiêu vẫn chưa lấy đi cho nên hắn đành phải chuyển áo quần của Lý Thiên Kiêu sang một bên, sau đó mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà nhét quần áo vào. Cái tủ này để đồ của một người thì vẫn còn rộng, nhưng muốn để đồ của hai người, thì rõ ràng là không đủ chỗ. Cũng may Lý Thiên Kiêu tựa hồ đã lấy đi một ít đồ, nếu không căn bản là không có chỗ để quần áo.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì trời lúc này đã tối. Diệp Thiên Vân ngày đầu tiên tới nơi này vốn là muốn làm quen với hoàn cảnh, có điều suy nghĩ một lát cuối cùng cũng chọn quên đi, Ngô Hạo Thiên từng nói qua không nên tùy tiện đi lại, cho nên hắn cũng chỉ ở lì trong phòng.
Trong lúc rảnh rỗi, thứ còn lại Diệp Thiên Vân có thể làm cũng chỉ là ngủ. Hắn nằm trên giường có hơi cứng này, bởi vì thân thể có hơi nặng nên phát ra thanh âm "cót két, cót két", căn bản là không thể làm những động tác khác.
Diệp Thiên Vân ở trong phòng này phát hiện một cái cuốn sổ màu đen, xem ra là của Lý Thiên Kiêu, hắn mở ra nhìn sơ qua, hóa ra là một quyển nhật ký. Cho nên hắn lại gập lại, tôn trọng riêng tư của người khác là nguyên tắc trước sau như một của hắn. Tiện tay bỏ cuốn sổ lên bàn.
Lúc tới cũng không lấy chăn đệm, cho nên cũng chỉ có thể dùng của Lý Thiêu Kiêu, trên chăn vẫn còn chút mùi thơm thoang thoảng. Mặc dù hắn có chút không quen, có điều so với ổ chó của Đồng Thiết Dân vẫn khá hơn nhiều, ít nhất không cần phải ngửi cái mùi hoa quả thối.
Ở nơi lạ lẫm này, Diệp Thiên Vân lại nghĩ tới tình huống giao thủ vào ban ngày, Lý Tông Hồ ra tay rất có đặc thù, cũng rất có phong cách hợp với Hình Ý Quyền, cẩn thận mà nói thì chiêu đó có chút giống Đẩu Động Loa Toàn Kình, có điều cẩn thận phân biệt thì lại có chút khác biệt, Diệp Thiên Vân nghiên cứu kỹ phương thức ra tay ban ngày của Lý Tông Hồ một chút. Quả thật khiến hắn có chút thu hoạch.
Chiêu thức của Lý Tông Hồ rất quái dị, đầu tiên là tiếp nhận lực lượng của đối phương, sau đó tháo gỡ kình đạo. Sau khi đợi lực lượng đối phương tác dụng hết toàn bộ, lão mới phát lực phản kích.
Đương nhiên ở trong này có hai cái bí quyết, một là tháo, hai là dính. Hai thứ này nếu thiếu một thì đều không được, đây cũng là thành quả mới nhất được Diệp Thiên Vân nghiên cứu ra, phương pháp giảm bớt lực rất nguy hiểm, nếu lỡ như thất thủ thì sẽ gặp phải công kích như bão táp, cho nên thời gian và lực đạo đều phải nắm vững đến độ lộ hỏa thuần thanh (nhuần nhuyễn) mới được.
Điểm thứ hai chính là "dính", lúc đối phương ra quyền phải nghĩ cách để hắn khó có thể thu hồi, lúc ấy khi Diệp Thiên Vân đánh ra Băng quyền thì có một loại cảm giác đó chính là tay theo Lý Tông Hồ mà động, ở đây chắc chắn là có chút bí quyết bằng không chắc chắn sẽ không có cảm giác như thế. Bí quyết một chiêu này chính là ở tiết tấu, khống chế tốt tiết tấu lúc hai bên quyết chiến, sau đó dự đoán sớm một chút.
Diệp Thiên Vân không có việc nên lúc này chỉ có thể mượn những thứ này làm niềm vui, đem từng chiêu từng thức nghiên cứu hết, bằng không cứ ở mãi trong căn phòng vừa nhỏ lại vừa bức bối ai cũng chẳng chịu được. Trong quá trình học tập hứng thú chiếm tỷ trọng rất lớn, bằng không rất khó sinh ra niềm vui thú với võ thuật, cũng sẽ chẳng nỗ lực học tập. Hai thứ này bổ trợ cho nhau...
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Vân sau khi thức dậy vừa định đi tới sân đấu kia luyện quyền một chút, nhưng lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Ngô Hạo Thiên, còn có cả Đinh lão quái kia, hơn nữa còn mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện ở trong một gian phòng, mà rõ ràng là trong phòng ít nhất có từ hai người trở lên.
Diệp Thiên Vân biết nhất đại tông sư của Hình Ý Môn có Vô Vi Đạo Nhân, Ngô Hạo Thiên, Đinh lão quái, còn có Lý Tông Hồ, nghe tiếng từ phòng mà xem thì hình như là đại bộ phận. Nghĩ tới đây, hắn hơi ôm quyền nói: "Chào các vị!" Hắn cũng không theo bối phận để chào, chỉ rất tự nhiên mà bắt chuyện.
Đinh lão quái tựa hồ đối với sự chào hỏi này rất hài lòng, lão dùng con mắt của vạn năm cũng không mở ra được kia mà nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân nói: "Đúng là hiếm có, dậy sớm là tốt, thanh niên bây giờ đều lười biếng, sao giống thời kia của chúng ta chứ! Cái thời mà Tiểu Nhật Bản tiến vào Trung Quốc, người nào cũng đều dậy sớm, khi đó sống cũng có hứng khởi, ngày này qua ngày khác lấy việc giết bọn chúng làm thú vui..." .
Ngô Hạo Thiên đang luyện công, nghe Đinh lão quái này nói liền lập tức ngừng lại, cả giận nói: "Lão không thể nói thứ khác à, cứ tiểu Nhật Bản này, tiểu Nhật Bản khác. Ta đã nghe lão nói mấy chục năm rồi, mau luyện quyền đi!"
Đinh lão quái vẫn còn có chút cằn nhằn, có điều cũng không để ý đến Diệp Thiên Vân nữa mà lại bắt đầu luyện Hình Ý Quyền, có điều đánh ra hơi chậm có hơi giống tốc độ rùa bò.
Diệp Thiên Vân nhìn qua bên cạnh, con chó vàng lại chạy tới, cứ vờn tới vờn lui quanh người Diệp Thiên Vân, cũng không biết nó muốn làm gì.
Ngô Hạo Thiên thì nhắm mắt lại đánh Hình Ý Quyền, lão một bên ra quyền, một bên thong thả nói: "Diệp Thiên Vân. Cậu ở trong này nhìn nhiều, nghe nhiều đi, buổi sáng ngủ dậy cũng nên luyện một chút quyền, thả lỏng gân cốt!"
Diệp Thiên Vân vốn là ngủ dậy xong thì muốn luyện quyền, cho nên sau khi nghe lời Ngô Hạo Thiên nói cũng không nói gì, nhà này mặc dù không tính là quá lớn, lại có một ít động vật có điều cũng không ảnh hưởng đến việc luyện tập. Hắn bắt đầu luyện Hình Ý Ngũ Hành Quyền, lúc luyện tập hắn không cần nhìn địa điểm, không cần nhìn hoàn cảnh, chỉ cần sau khi luyện qua một bộ là có thể tự động quên đi chuyện vật xung quanh, hoàn toàn có thể đắm chìm trong Hình ý Quyền, ở đâu hắn cũng đều như thế cho nên hắn khi đã bắt đầu luyện thì sẽ không dừng được, quyền pháp cũng đi rất cương mãnh. Tiếng gió thổi khi luyện bắt đầu vang lên, thân thể cũng linh hoạt đến cực điểm.
Ngô Hạo Thiên và Đinh lão quái vốn cũng luyện quyền, có điều lại vì quyền pháp của Diệp Thiên Vân mà ngừng lại, ai cũng đều chắp tay sau lưng đứng xem, trong ánh mắt phảng phất có chút lưu luyến, mà trên mặt rõ ràng là đang nhớ lại trước kia, có lẽ quyền pháp của Diệp Thiên Vân mang lại cho bọn họ một chút hồi ức, cho nên hai người cũng đều nhìn không chút nhúc nhích, giống như thời gian đã mất đi kia đang diễn ra trước mắt một lần nữa.
Một lúc lâu sau, có một thanh âm cổ quái nói: "Còn ở đây mà nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Chẳng lẽ các người còn có thể sống cả đời sao?" Tiếng nói vừa dứt, từ bên trong có một lão già đầu trọc đi ra. Chỉ là lông mày hơi ngắn, con mắt dài nhỏ, trên mặt còn có một vết sẹo, kéo dài từ góc trái của mặt cho đến phía dưới góc phải. Khiến cho khuôn mặt có chút dữ tợn.
Diệp Thiên Vân vốn đang luyện Ngũ Hành quyền, nhưng lại bị giọng nói này làm bừng tỉnh. Hắn cũng dừng lại quan sát lão già này. Lão mặc áo choàng ngắn màu đen. Có chút giống nhân vật phản diễn trong phim truyền hình, lại có chút giống ác bá, chỉ là vì đã già, nên nhìn qua có hơi kém một chút, có điều vẻ sắc bén thoáng hiện trong mắt vẫn như cũ chứng minh lão không phải là người dễ trêu chọc. .
Con chó vàng thấy lão cũng nơm nớp lo sợ, muốn chạy mà không dám chạy, chỉ là nép ra phía sau Diệp Thiên Vân. Xem ra người này cũng không thích chó lắm.
Lão già này lông mày dựng ngược nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân nói: "Sư phụ của cậu là ai?"
Diệp Thiên Vân hơi sững sờ. Sau đó nói: "Tôi không có sư phụ!"
Lão già này nóng nảy vô cùng. Lão trừng mắt nói: "Đúng là nói bậy. Vậy Hình Ý của cậu, là không học ai mà tự thành chắc?"
Diệp Thiên Vân mặc dù biết đời thứ nhất đều coi như là cao thủ, có điều cũng không thể mặc người ta vê qua nắn lại, hắn chậm rãi nói: "Vâng!". Miệng mặc dù trả lời, có điều ánh mặt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lão già lông mày ngắn!
Ngô Hạo Thiên đi lên vẫy tay nói: "Ưng lão quái, lão không cần cả ngày trừng mắt dựng mũi thế đâu. Chẳng lẽ người trong thiên hạ đều phải tôn kính lão sao?"
Diệp Thiên Vân vừa nghe ngoại trừ lão tạp mao Ngô Hạo Thiên, còn có một Đinh lão quái, một Ưng lão quái, tên gọi như vậy thế mà lại dễ nhớ hơn, chỉ là có chút hơi khôi hài, có chút giống tên mấy quái nhân võ hiệp trong tiểu thuyết.
Ưng lão quái không để ý gì tới Ngô Hạo Thiên, chỉ cười âm hiểm nói: "Hắc hắc! Có chút không phục sao, vậy thì để ta tiếp đón cậu!" Nói xong thân thể của lão nhảy tới cách Diệp Thiên Vân không xa, sau đó dùng thức Ưng Hình trong Hình Ý phóng thẳng về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bình thường giao thủ rất ít luyện mười hai hình của Hình Ý Quyền, mà là cường điệu Ngũ Hình Quyền trong Hình Ý quyền hơn, bởi vì Ngũ Hình quyền chính là quyền mẫu của Hình Ý, còn mười hai hình này có chút là từ Ngũ Hình Quyền biến hóa mà nên, hắn lần này vừa giao thủ đã gặp Ưng Hình, cho nên chân phải lui về sau, sau đó hai tay vừa động, thân thể thu về sau, tiếp đó chính là tiến bộ Băng quyền!
Ưng lão quái chân vừa động đã nhắm tới trước ngực Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân một chút cũng không sợ. Băng quyền của hắn không hề thay đổi, quyền phong hung mãnh dị thường cũng nhắm tới trước ngực Ưng lão quái, rất có kiểu dạng dùng chiêu đổi chiêu. .
Quyền Ưng lão quái lúc cách Diệp Thiên Vân không xa đột nhiên lại đổi thức, sau đó xoay người ngăn Băng quyền của Diệp Thiên Vân lại. Lui về sau một bước ngạc nhiên nói: "Thật là không muốn người ta sống mà!"
Băng quyền của Diệp Thiên Vân bị hóa thành vô hình, Ưng lão quái này tựa hồ quyền pháp cũng chẳng kém Lý Tông Hồ là bao, cũng dùng thức dính, bằng không tuyệt sẽ không dễ dàng như thế đã hóa giải Băng quyền, hắn lúc đang xuất quyền liền nghĩ xong rồi, giao thủ với tông sư Hình Ý Môn, chiêu thức là không thể so sánh được, vậy quả thực là chính mình tìm tai vạ chỉ có lấy cứng chọi cứng mới vẫn có thể xem là một biện pháp tốt thôi!
Ưng lão quái mỉm cười, trên mặt hơi có vẻ âm trầm. Lão mở miệng nói: "Quyền pháp này của cậu căn bản là không đúng, có thể luyện Hình Ý Quyền thành mạnh mẽ như vậy. Thật đúng là không phải người thường!"
Thật ra thì cả căn phòng cũng không có gì, chỉ có một cái tủ, một cái bàn, còn có một cái giường, mấy cái này ở trong phòng cũng tối đủ dùng, không có TV, bài biện nổi bật, chẳng những không có máy tính mà ngay cả phương tiện công nghệ cao cũng cách biệt nơi này nốt.
Diệp Thiên Vân cầm một cái khăn bắt đầu lau dọn trong này, thật ra thì chủ yếu là do bụi bám tương đối nhiều bởi vì thời gian dài không có ai dọn dẹp. Lý Thiên Kiêu từng ở trong phòng này, có điều bây giờ phòng đã đổi chủ, sau khi Diệp Thiên Vân vào ở tất nhiên là muốn mấy thứ đồ của mình ra rồi.
Diệp Thiên Vân vốn là muốn lấy áo quần ra sau đó bỏ vào trong tủ, chỉ là khi mở bên trong ra mới phát hiện rất nhiều áo quần Lý Thiên Kiêu vẫn chưa lấy đi cho nên hắn đành phải chuyển áo quần của Lý Thiên Kiêu sang một bên, sau đó mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà nhét quần áo vào. Cái tủ này để đồ của một người thì vẫn còn rộng, nhưng muốn để đồ của hai người, thì rõ ràng là không đủ chỗ. Cũng may Lý Thiên Kiêu tựa hồ đã lấy đi một ít đồ, nếu không căn bản là không có chỗ để quần áo.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì trời lúc này đã tối. Diệp Thiên Vân ngày đầu tiên tới nơi này vốn là muốn làm quen với hoàn cảnh, có điều suy nghĩ một lát cuối cùng cũng chọn quên đi, Ngô Hạo Thiên từng nói qua không nên tùy tiện đi lại, cho nên hắn cũng chỉ ở lì trong phòng.
Trong lúc rảnh rỗi, thứ còn lại Diệp Thiên Vân có thể làm cũng chỉ là ngủ. Hắn nằm trên giường có hơi cứng này, bởi vì thân thể có hơi nặng nên phát ra thanh âm "cót két, cót két", căn bản là không thể làm những động tác khác.
Diệp Thiên Vân ở trong phòng này phát hiện một cái cuốn sổ màu đen, xem ra là của Lý Thiên Kiêu, hắn mở ra nhìn sơ qua, hóa ra là một quyển nhật ký. Cho nên hắn lại gập lại, tôn trọng riêng tư của người khác là nguyên tắc trước sau như một của hắn. Tiện tay bỏ cuốn sổ lên bàn.
Lúc tới cũng không lấy chăn đệm, cho nên cũng chỉ có thể dùng của Lý Thiêu Kiêu, trên chăn vẫn còn chút mùi thơm thoang thoảng. Mặc dù hắn có chút không quen, có điều so với ổ chó của Đồng Thiết Dân vẫn khá hơn nhiều, ít nhất không cần phải ngửi cái mùi hoa quả thối.
Ở nơi lạ lẫm này, Diệp Thiên Vân lại nghĩ tới tình huống giao thủ vào ban ngày, Lý Tông Hồ ra tay rất có đặc thù, cũng rất có phong cách hợp với Hình Ý Quyền, cẩn thận mà nói thì chiêu đó có chút giống Đẩu Động Loa Toàn Kình, có điều cẩn thận phân biệt thì lại có chút khác biệt, Diệp Thiên Vân nghiên cứu kỹ phương thức ra tay ban ngày của Lý Tông Hồ một chút. Quả thật khiến hắn có chút thu hoạch.
Chiêu thức của Lý Tông Hồ rất quái dị, đầu tiên là tiếp nhận lực lượng của đối phương, sau đó tháo gỡ kình đạo. Sau khi đợi lực lượng đối phương tác dụng hết toàn bộ, lão mới phát lực phản kích.
Đương nhiên ở trong này có hai cái bí quyết, một là tháo, hai là dính. Hai thứ này nếu thiếu một thì đều không được, đây cũng là thành quả mới nhất được Diệp Thiên Vân nghiên cứu ra, phương pháp giảm bớt lực rất nguy hiểm, nếu lỡ như thất thủ thì sẽ gặp phải công kích như bão táp, cho nên thời gian và lực đạo đều phải nắm vững đến độ lộ hỏa thuần thanh (nhuần nhuyễn) mới được.
Điểm thứ hai chính là "dính", lúc đối phương ra quyền phải nghĩ cách để hắn khó có thể thu hồi, lúc ấy khi Diệp Thiên Vân đánh ra Băng quyền thì có một loại cảm giác đó chính là tay theo Lý Tông Hồ mà động, ở đây chắc chắn là có chút bí quyết bằng không chắc chắn sẽ không có cảm giác như thế. Bí quyết một chiêu này chính là ở tiết tấu, khống chế tốt tiết tấu lúc hai bên quyết chiến, sau đó dự đoán sớm một chút.
Diệp Thiên Vân không có việc nên lúc này chỉ có thể mượn những thứ này làm niềm vui, đem từng chiêu từng thức nghiên cứu hết, bằng không cứ ở mãi trong căn phòng vừa nhỏ lại vừa bức bối ai cũng chẳng chịu được. Trong quá trình học tập hứng thú chiếm tỷ trọng rất lớn, bằng không rất khó sinh ra niềm vui thú với võ thuật, cũng sẽ chẳng nỗ lực học tập. Hai thứ này bổ trợ cho nhau...
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Vân sau khi thức dậy vừa định đi tới sân đấu kia luyện quyền một chút, nhưng lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Ngô Hạo Thiên, còn có cả Đinh lão quái kia, hơn nữa còn mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện ở trong một gian phòng, mà rõ ràng là trong phòng ít nhất có từ hai người trở lên.
Diệp Thiên Vân biết nhất đại tông sư của Hình Ý Môn có Vô Vi Đạo Nhân, Ngô Hạo Thiên, Đinh lão quái, còn có Lý Tông Hồ, nghe tiếng từ phòng mà xem thì hình như là đại bộ phận. Nghĩ tới đây, hắn hơi ôm quyền nói: "Chào các vị!" Hắn cũng không theo bối phận để chào, chỉ rất tự nhiên mà bắt chuyện.
Đinh lão quái tựa hồ đối với sự chào hỏi này rất hài lòng, lão dùng con mắt của vạn năm cũng không mở ra được kia mà nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân nói: "Đúng là hiếm có, dậy sớm là tốt, thanh niên bây giờ đều lười biếng, sao giống thời kia của chúng ta chứ! Cái thời mà Tiểu Nhật Bản tiến vào Trung Quốc, người nào cũng đều dậy sớm, khi đó sống cũng có hứng khởi, ngày này qua ngày khác lấy việc giết bọn chúng làm thú vui..." .
Ngô Hạo Thiên đang luyện công, nghe Đinh lão quái này nói liền lập tức ngừng lại, cả giận nói: "Lão không thể nói thứ khác à, cứ tiểu Nhật Bản này, tiểu Nhật Bản khác. Ta đã nghe lão nói mấy chục năm rồi, mau luyện quyền đi!"
Đinh lão quái vẫn còn có chút cằn nhằn, có điều cũng không để ý đến Diệp Thiên Vân nữa mà lại bắt đầu luyện Hình Ý Quyền, có điều đánh ra hơi chậm có hơi giống tốc độ rùa bò.
Diệp Thiên Vân nhìn qua bên cạnh, con chó vàng lại chạy tới, cứ vờn tới vờn lui quanh người Diệp Thiên Vân, cũng không biết nó muốn làm gì.
Ngô Hạo Thiên thì nhắm mắt lại đánh Hình Ý Quyền, lão một bên ra quyền, một bên thong thả nói: "Diệp Thiên Vân. Cậu ở trong này nhìn nhiều, nghe nhiều đi, buổi sáng ngủ dậy cũng nên luyện một chút quyền, thả lỏng gân cốt!"
Diệp Thiên Vân vốn là ngủ dậy xong thì muốn luyện quyền, cho nên sau khi nghe lời Ngô Hạo Thiên nói cũng không nói gì, nhà này mặc dù không tính là quá lớn, lại có một ít động vật có điều cũng không ảnh hưởng đến việc luyện tập. Hắn bắt đầu luyện Hình Ý Ngũ Hành Quyền, lúc luyện tập hắn không cần nhìn địa điểm, không cần nhìn hoàn cảnh, chỉ cần sau khi luyện qua một bộ là có thể tự động quên đi chuyện vật xung quanh, hoàn toàn có thể đắm chìm trong Hình ý Quyền, ở đâu hắn cũng đều như thế cho nên hắn khi đã bắt đầu luyện thì sẽ không dừng được, quyền pháp cũng đi rất cương mãnh. Tiếng gió thổi khi luyện bắt đầu vang lên, thân thể cũng linh hoạt đến cực điểm.
Ngô Hạo Thiên và Đinh lão quái vốn cũng luyện quyền, có điều lại vì quyền pháp của Diệp Thiên Vân mà ngừng lại, ai cũng đều chắp tay sau lưng đứng xem, trong ánh mắt phảng phất có chút lưu luyến, mà trên mặt rõ ràng là đang nhớ lại trước kia, có lẽ quyền pháp của Diệp Thiên Vân mang lại cho bọn họ một chút hồi ức, cho nên hai người cũng đều nhìn không chút nhúc nhích, giống như thời gian đã mất đi kia đang diễn ra trước mắt một lần nữa.
Một lúc lâu sau, có một thanh âm cổ quái nói: "Còn ở đây mà nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Chẳng lẽ các người còn có thể sống cả đời sao?" Tiếng nói vừa dứt, từ bên trong có một lão già đầu trọc đi ra. Chỉ là lông mày hơi ngắn, con mắt dài nhỏ, trên mặt còn có một vết sẹo, kéo dài từ góc trái của mặt cho đến phía dưới góc phải. Khiến cho khuôn mặt có chút dữ tợn.
Diệp Thiên Vân vốn đang luyện Ngũ Hành quyền, nhưng lại bị giọng nói này làm bừng tỉnh. Hắn cũng dừng lại quan sát lão già này. Lão mặc áo choàng ngắn màu đen. Có chút giống nhân vật phản diễn trong phim truyền hình, lại có chút giống ác bá, chỉ là vì đã già, nên nhìn qua có hơi kém một chút, có điều vẻ sắc bén thoáng hiện trong mắt vẫn như cũ chứng minh lão không phải là người dễ trêu chọc. .
Con chó vàng thấy lão cũng nơm nớp lo sợ, muốn chạy mà không dám chạy, chỉ là nép ra phía sau Diệp Thiên Vân. Xem ra người này cũng không thích chó lắm.
Lão già này lông mày dựng ngược nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân nói: "Sư phụ của cậu là ai?"
Diệp Thiên Vân hơi sững sờ. Sau đó nói: "Tôi không có sư phụ!"
Lão già này nóng nảy vô cùng. Lão trừng mắt nói: "Đúng là nói bậy. Vậy Hình Ý của cậu, là không học ai mà tự thành chắc?"
Diệp Thiên Vân mặc dù biết đời thứ nhất đều coi như là cao thủ, có điều cũng không thể mặc người ta vê qua nắn lại, hắn chậm rãi nói: "Vâng!". Miệng mặc dù trả lời, có điều ánh mặt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lão già lông mày ngắn!
Ngô Hạo Thiên đi lên vẫy tay nói: "Ưng lão quái, lão không cần cả ngày trừng mắt dựng mũi thế đâu. Chẳng lẽ người trong thiên hạ đều phải tôn kính lão sao?"
Diệp Thiên Vân vừa nghe ngoại trừ lão tạp mao Ngô Hạo Thiên, còn có một Đinh lão quái, một Ưng lão quái, tên gọi như vậy thế mà lại dễ nhớ hơn, chỉ là có chút hơi khôi hài, có chút giống tên mấy quái nhân võ hiệp trong tiểu thuyết.
Ưng lão quái không để ý gì tới Ngô Hạo Thiên, chỉ cười âm hiểm nói: "Hắc hắc! Có chút không phục sao, vậy thì để ta tiếp đón cậu!" Nói xong thân thể của lão nhảy tới cách Diệp Thiên Vân không xa, sau đó dùng thức Ưng Hình trong Hình Ý phóng thẳng về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bình thường giao thủ rất ít luyện mười hai hình của Hình Ý Quyền, mà là cường điệu Ngũ Hình Quyền trong Hình Ý quyền hơn, bởi vì Ngũ Hình quyền chính là quyền mẫu của Hình Ý, còn mười hai hình này có chút là từ Ngũ Hình Quyền biến hóa mà nên, hắn lần này vừa giao thủ đã gặp Ưng Hình, cho nên chân phải lui về sau, sau đó hai tay vừa động, thân thể thu về sau, tiếp đó chính là tiến bộ Băng quyền!
Ưng lão quái chân vừa động đã nhắm tới trước ngực Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân một chút cũng không sợ. Băng quyền của hắn không hề thay đổi, quyền phong hung mãnh dị thường cũng nhắm tới trước ngực Ưng lão quái, rất có kiểu dạng dùng chiêu đổi chiêu. .
Quyền Ưng lão quái lúc cách Diệp Thiên Vân không xa đột nhiên lại đổi thức, sau đó xoay người ngăn Băng quyền của Diệp Thiên Vân lại. Lui về sau một bước ngạc nhiên nói: "Thật là không muốn người ta sống mà!"
Băng quyền của Diệp Thiên Vân bị hóa thành vô hình, Ưng lão quái này tựa hồ quyền pháp cũng chẳng kém Lý Tông Hồ là bao, cũng dùng thức dính, bằng không tuyệt sẽ không dễ dàng như thế đã hóa giải Băng quyền, hắn lúc đang xuất quyền liền nghĩ xong rồi, giao thủ với tông sư Hình Ý Môn, chiêu thức là không thể so sánh được, vậy quả thực là chính mình tìm tai vạ chỉ có lấy cứng chọi cứng mới vẫn có thể xem là một biện pháp tốt thôi!
Ưng lão quái mỉm cười, trên mặt hơi có vẻ âm trầm. Lão mở miệng nói: "Quyền pháp này của cậu căn bản là không đúng, có thể luyện Hình Ý Quyền thành mạnh mẽ như vậy. Thật đúng là không phải người thường!"
/662
|