Diệp Thiên Vân vào ngày thứ bảy đã có thể xuống giường đi lại, việc này cũng đã vượt ra khỏi phạm trù của cơ thể con người rồi, một người đang sống sờ sờ nhưng tim lại ngừng đập. Điều này khiến bất cứ người có hiểu biết về y học đều rất kinh ngạc, thương thế của Diệp Thiên Vân không phải nội thương, mà là ngoại thương. Loại thương thế này không thể chữa trị, ngoại trừ thứ duy trì mạng sống thì không còn thứ gì khác, nhưng hắn lại có thể sống lại, còn có thể xuống giường đi lại, mấy bác sĩ đều muốn kiểm tra thân thể Diệp Thiên Vân có điều lại bị hắn cự tuyệt. . . .
Diệp Thiên Vân trong mấy ngày này cũng không ngừng tự hỏi về cuộc tỷ thí giữa hai người. Chiêu thức của Cổ Phàm khiến hắn phải thu chiêu không ngừng, từ từng góc độ, mỗi một động tác, thậm chí là từng thói quen rất nhỏ mà không ai chú ý, gã đều nghiên cứu hết lần này tới lần khác tới khi thấu triệt. Cổ Phàm này rất xứng được gọi là tông sư một đời của Trạc Cước, tôi luyện bán sống bán chết nhiều năm khiến cho chiêu thức của gã trở nên tinh luyện, Diệp thiên Vân bắt chước hơn trăm lần, nhưng lại phát hiện không cách nào phòng ngự được một cước kia của gã, Cổ Phàm hèn hạ vô sỉ, nhưng thực lực của gã thì người khác lại chẳng cách nào xem thường được!
Diệp Thiên Vân cũng từ trong trận chiến này đạt được thứ mình cần, đó chính là "Tự biết bản thân", khiêu chiến với một người vượt qua nặng lực thừa nhận của mình, vậy trận chiến này chính là giáo huấn, hắn đem vị trí của mình trong võ lâm định vị rõ ra ngoài. Bất cứ kẻ nào đều không phải là vô địch, nếu hắn làm một đánh giá cứng nhắc về năng lực của mình, vậy cũng chỉ có thể vùng vẫy trong đời thứ hai của Hình Ý Môn, chống lại người như Cổ Phàm căn bản là không có cơ hội thắng, thiếu hụt không chỉ là kinh nghiệm, mà còn là sự tôi luyện máu tanh, sự quyết đoán sống hay chết! Đúng vậy, vẫn còn thiếu nhiều!
Diệp Thiên Vân hận Cổ Phàm, hận rất trần trụi, hắn cũng không phải là một người khoan dung, bằng không cũng đã không đi được đến ngày hôm nay. Sự giáo huấn của Cổ Phàm đã tát hắn một cái thật đau mà hắn cũng muốn trả lại cho gã! Không ai có thể sau khi giáo huấn xong lại phủi mông như không có việc gì mà rời đi được, ai cũng không được! Hắn muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân mà đứng lên một lần nữa. Đây là nguyên tắc làm người của hắn, sẽ không vì bất cứ thất bại gì mà lùi bước! Té từ nơi nào thì sẽ đừng lên từ nơi đó. Cuộc sống vẫn còn dài, cứ chờ đấy mà xem!
Diệp Thiên Vân định đi lại trong Hình Ý Môn một chút, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi hắn, lúc đang đi tới đột nhiên có một cánh tay mềm mại, bóng loáng nắm chặt tay hắn.
Hứa Tình từ phía sau rất cẩn thận, hơi dùng sức dìu lấy hắn. Nhưng miệng lại trách: "Tiểu Vân, sao anh không nói với tôi đã một mình chạy đi rồi, tôi chỉ mới đi vào toilet mà anh đã đi xa như vậy, xem ra thương thế của anh không nặng nếu không cũng sẽ chẳng vui vẻ như bây giờ".
Diệp Thiên Vân mỉm cười, hắn và Hứa Tình sau cuộc nói chuyện ngày đó, đều chú ý lẫn nhau, mâu thuẫn cũng không giải quyết mà lại cố ý giấu đi. Hai người không ngừng dây dưa, trong lúc vô tình đã dựng nên một phần tình cảm, đoạn tình cảm này chỉ có thể tỉ mỉ che chở mà không chịu được ngoại lực quá lớn.
Trong lòng hai người đều biết rõ, chỗ mâu thuẫn của bọn họ, chẳng qua chỉ là do nhất thời người nọ không cải biến được người kia, điều này cũng giống như bọn họ đang đi tới một cây cầu gỗ, hai người sớm muộn cũng có ngày va chạm, chỉ là đều giả bộ làm như không thấy thôi. Tư tưởng bất đồng ít nhất định sẽ sinh ra tư tưởng bất đồng lớn. Đây cũng là một loại bất đắc dĩ của hai người. Hai người giống như Romeo và Juliet, nhưng mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ít nhất là như bây giờ, bọn họ đang cố gắng làm chỗ dựa cho đối phương. Đây cũng là tình yêu, có thể vượt qua bất kỳ thời gian nào, bất kỳ khoảng cách nào thậm chí là bất cứ vấn đề nào!
Hứa Tình thấy hắn lại ngây người ra, không tự chủ mà vỗ đầu Diệp Thiên Vân, sẳng giọng: "Nhóc tiểu Vân. Anh lại nghĩ bậy gì thế?"
Diệp Thiên Vân cười nói: "Cô nhìn trời này, thật ra bình thường tôi cũng không thấy nó xanh lắm, nhưng hôm nay lại đột nhiên thấy nó rất xanh, cho nên cảm thấy trước kia tựa hồ sống có chút vô dụng!"
Hứa Tình đỡ hắn đến một cái ghế sơn gỗ, tức giận nói: "Anh bình thường chắc chắn là bận quá nhiều việc, làm sao có thời gian ngắm những thứ này, nếu ngày nào anh cũng ngắm, nhất định sẽ cảm thấy rất chán!"
Lúc này Diệp Thiên Vân mới thực sự dừng lại, hồi tưởng con đường đã đi một chút, nhìn phong cảnh chưa từng chú ý một chút, cũng có một phen cảm xúc khác. Nhìn phong cảnh xung quanh là một chuyện rất thích thú, Diệp Thiên Vân dành thời gian quá dài cho võ thuật nên căn bản cũng không có thời gian ngắm nhìn.
Sau khi về tới phòng bệnh cũng vừa lúc Diệp Thiên Vân nghênh đón một vị khách, Tiêu Sắt tới, hơn nữa còn cầm một vài thứ như đồ bổ, xem ra chắc là mua dưới chân núi về, trên núi không có thứ này. Vẻ mặt của gã hôm nay rất khác thường ngày, xem ra có một chút nghiêm túc, chau mày giống như đang có chuyện sầu muộn.
Hứa Tình thấy Tiêu Sắt tới liền cười nói với Diệp Thiên Vân: "Các người cứ trò chuyện đi, tôi đi giặt quần áo của anh một lúc". Nói xong cũng không để ý đến hai người nữa, đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Sắt vừa thấy Hứa Tình rời đi liền cười nói: "Người anh em thật không tệ. Ít nhất ở trong này còn có bạn gái chiếu cố cho, con gái trong Hình Ý Môn có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn bạo lực cực kỳ!
Diệp Thiên Vân nghe xong lời của gã nói cũng cười cười, mấy ngày nay Hứa Tình gần như là ngày đêm không rời, đối với mình cũng coi như không tệ. Con gái bây giờ có rất ít kiên nhẫn, biết cách chiếu cố người khác càng ít hơn cho nên hắn cũng gật đầu nói: "Đúng là bạn nữ. Nhưng không phải là bạn gái".
Tiêu Sắt cười một tiếng, gã trêu: "Mấy ngày nay tinh thần cậu tốt lên không ít, xem chừng chỉ thêm ít ngày nữa là có thể khôi phục, thằng nhóc cậu thật đúng là một quái thai, bị thương nặng như vậy mà chỉ mấy ngày đã có thể xuống giường đi lại rồi".
Diệp Thiên Vân không muốn dây dưa ở chuyện này, cho nên "Ừ" một tiếng nói: "Gần đây có bận gì sao?"
Tiêu Sắt liền thở dài nói: "Cục diện hỗn loạn còn lại của hội võ thuật cuối cùng chung quy cần có người thu dọn. Thật không may người đó chính là tôi, cho nên mấy ngày này không có không thời gian rảnh tới thăm cậu".
Diệp Thiên Vân thấy gã chau mày tựa hồ có việc, liền cười hỏi: "Gần đây anh có chuyện khó gì phải giải quyết à?"
Tiêu Sắt cười ha hả nói: "Thiên Vân. Cậu hận cha tôi không?"
Diệp Thiên Vân sửng sốt, chuyện này từ đâu mà ra vậy. Lập tức lắc đầu nói: "Hận ông ấy làm gì?"
Tiêu Sắt cân nhắc hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lần này Hình Ý Môn phụ cậu, tôi tin trong lòng cậu cũng không quá thoải mái!"
Trong lòng Diệp Thiên Vân "phì phì" một tiếng, hắn từ sau khi trận đấu kết thúc vẫn chưa tình nghĩ tới chuyện này, chuyện đám Hình Ý Môn không giúp mình cũng chỉ là thứ yếu, hắn tin tưởng vào sự cố gắng và thực lực của bản thân. Lúc trước Hình Ý Môn cũng bảo hắn đến phía sau núi tránh một thời gian, có điều lúc ấy hắn đã cự tuyệt. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Chuyện này cũng chẳng có gì đáng hận, có hai con đường là tôi tự mình lựa chọn, chuyện đó chẳng liên quan gì đến Hình Ý Môn!"
Tiêu Sắt cười khổ nói: "Tiểu sư đệ. Thật ra thì hôm nay là do cha tôi bảo tôi nói với cậu chuyện này, chuyện phát sinh lúc trước, cha tôi thật ra đã nói với môn chủ chuyện này, vì chuyện này mà đã mấy phen không chạy, có điều môn chủ tựa hồ có suy nghĩ khác, cho nên mới trì hoãn mà không nói với cậu".
Diệp Thiên Vân hiểu được dụng ý của Tiêu Hùng, gã là muốn thông qua Tiêu Sắt để nói chuyện với mình, bởi vì ở trong Hình Ý Môn cũng chỉ có Tiêu Sắt có thể nói chuyện với mình, cho nên cũng không đánh đố, nói thẳng luôn: "Phái chủ còn nói gì không?"
Tiêu Sắt ngồi ở trước giường Diệp Thiên Vân. Sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hôm nay cha tôi cũng đã nói chuyện từng trải qua với tôi, thật ra ân oán giữa cậu với Trạc Cước Môn là ở lúc trước khi vào Hình Ý Môn, cho nên chuyện này với Hình Ý Môn lúc trước cũng không có quan hệ, nên Hình Ý Môn cũng không thể ra mặt. Có điều cha tôi cũng thật lòng muốn giúp cậu cho nên mới bảo cậu đến phía sau núi tạm lánh một thời gian, đây là điều có thể làm được lớn nhất trong khả năng của mạch chúng ta. Dù sao cha tôi cũng không phải là môn chủ Hình Ý Môn, quyết định của người còn phải được hàng trên chấp nhận".
Bản thân Diệp Thiên Vân cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này, có điều nghe Tiêu Sắt nói xong thì thắc mắc cũng hết, Tiêu Hùng là thông qua miệng Tiêu Sắt truyền một cái tin. Đó là gã có tâm mà không có lực, bởi vì lời gã nói không phải là quyết định cuối cùng của Hình Ý Môn, nghĩ một lát hắn mặt không đổi sắc nói: "Vậy sư huynh anh hãy thay tôi cảm ơn phái chủ, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp!"
Tiêu Sắt khoát tay nói: "Báo đáp thì không cần. Cậu đã cống hiến rất nhiều cho hệ mạch, chuyện này ai cũng có thể nhận ra được. Cha tôi lúc nói về Trạc Cước môn hình như còn ngầm ám chỉ phía sau bọn họ cũng có môn phái, có điều vẫn chưa lộ diện cho nên Hình Ý môn cũng không tiện ra mặt! Trạc Cước Môn đã sắp tiêu đời, nên bọn họ chuyện gì cũng đều có thể làm ra được, đến lúc đó quậy võ lâm thành một bãi nước đục, sau đó kéo cả Hình Ý Môn vào trong thị phi luôn".
Diệp Thiên Vân nghe xong chuyện này cũng có chút giận, Trạc Cước Môn vẫn luôn dây dưa mãi ở chuyện này. Thật ra nếu nói đạo lý bọn họ làm sao có thể đứng trong võ lâm chứ, cho nên lập tức nói: "Vậy lúc trước tôi không phải là nhân sĩ võ lâm, bọn họ phái người vây công tôi thì nói thế nào?"
Tiêu Sắt tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, gã thở dài nói: "Lúc trước sau khi cậu giao thủ với Trạc Cước Môn, cậu liền biến thành nhân sĩ võ lâm. Hơn nữa ủy ban trọng tài đã xem xét quyết định qua rồi. Vây công cậu nhưng cậu lại không bị bất cứ thương tổn gì, mà Trạc Cước Môn bọn họ lại chết năm sáu người, cho nên mới có cục diện ngày hôm nay. Nếu không phải trọng tài tiếp tay. Vậy chuyện của cậu cũng sẽ không được bỏ qua".
Diệp Thiên Vân lúc này mới nhớ tới tin tức Lâm Thanh Hoành để lại khi ở Mỹ, Trương Thiên Phóng từng qua lại với trọng tài ủy ban, còn từng giải thích về mấy chuyện này cho nên cuối cùng mới được xác định là thuộc về loại tỷ thí bình thường, mà trước đây Hình Ý Môn cũng đã thả ra tin tức muốn tìm mình. Chẳng lẽ thật sự có âm mưu gì ư?
Diệp Thiên Vân trong mấy ngày này cũng không ngừng tự hỏi về cuộc tỷ thí giữa hai người. Chiêu thức của Cổ Phàm khiến hắn phải thu chiêu không ngừng, từ từng góc độ, mỗi một động tác, thậm chí là từng thói quen rất nhỏ mà không ai chú ý, gã đều nghiên cứu hết lần này tới lần khác tới khi thấu triệt. Cổ Phàm này rất xứng được gọi là tông sư một đời của Trạc Cước, tôi luyện bán sống bán chết nhiều năm khiến cho chiêu thức của gã trở nên tinh luyện, Diệp thiên Vân bắt chước hơn trăm lần, nhưng lại phát hiện không cách nào phòng ngự được một cước kia của gã, Cổ Phàm hèn hạ vô sỉ, nhưng thực lực của gã thì người khác lại chẳng cách nào xem thường được!
Diệp Thiên Vân cũng từ trong trận chiến này đạt được thứ mình cần, đó chính là "Tự biết bản thân", khiêu chiến với một người vượt qua nặng lực thừa nhận của mình, vậy trận chiến này chính là giáo huấn, hắn đem vị trí của mình trong võ lâm định vị rõ ra ngoài. Bất cứ kẻ nào đều không phải là vô địch, nếu hắn làm một đánh giá cứng nhắc về năng lực của mình, vậy cũng chỉ có thể vùng vẫy trong đời thứ hai của Hình Ý Môn, chống lại người như Cổ Phàm căn bản là không có cơ hội thắng, thiếu hụt không chỉ là kinh nghiệm, mà còn là sự tôi luyện máu tanh, sự quyết đoán sống hay chết! Đúng vậy, vẫn còn thiếu nhiều!
Diệp Thiên Vân hận Cổ Phàm, hận rất trần trụi, hắn cũng không phải là một người khoan dung, bằng không cũng đã không đi được đến ngày hôm nay. Sự giáo huấn của Cổ Phàm đã tát hắn một cái thật đau mà hắn cũng muốn trả lại cho gã! Không ai có thể sau khi giáo huấn xong lại phủi mông như không có việc gì mà rời đi được, ai cũng không được! Hắn muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân mà đứng lên một lần nữa. Đây là nguyên tắc làm người của hắn, sẽ không vì bất cứ thất bại gì mà lùi bước! Té từ nơi nào thì sẽ đừng lên từ nơi đó. Cuộc sống vẫn còn dài, cứ chờ đấy mà xem!
Diệp Thiên Vân định đi lại trong Hình Ý Môn một chút, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi hắn, lúc đang đi tới đột nhiên có một cánh tay mềm mại, bóng loáng nắm chặt tay hắn.
Hứa Tình từ phía sau rất cẩn thận, hơi dùng sức dìu lấy hắn. Nhưng miệng lại trách: "Tiểu Vân, sao anh không nói với tôi đã một mình chạy đi rồi, tôi chỉ mới đi vào toilet mà anh đã đi xa như vậy, xem ra thương thế của anh không nặng nếu không cũng sẽ chẳng vui vẻ như bây giờ".
Diệp Thiên Vân mỉm cười, hắn và Hứa Tình sau cuộc nói chuyện ngày đó, đều chú ý lẫn nhau, mâu thuẫn cũng không giải quyết mà lại cố ý giấu đi. Hai người không ngừng dây dưa, trong lúc vô tình đã dựng nên một phần tình cảm, đoạn tình cảm này chỉ có thể tỉ mỉ che chở mà không chịu được ngoại lực quá lớn.
Trong lòng hai người đều biết rõ, chỗ mâu thuẫn của bọn họ, chẳng qua chỉ là do nhất thời người nọ không cải biến được người kia, điều này cũng giống như bọn họ đang đi tới một cây cầu gỗ, hai người sớm muộn cũng có ngày va chạm, chỉ là đều giả bộ làm như không thấy thôi. Tư tưởng bất đồng ít nhất định sẽ sinh ra tư tưởng bất đồng lớn. Đây cũng là một loại bất đắc dĩ của hai người. Hai người giống như Romeo và Juliet, nhưng mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ít nhất là như bây giờ, bọn họ đang cố gắng làm chỗ dựa cho đối phương. Đây cũng là tình yêu, có thể vượt qua bất kỳ thời gian nào, bất kỳ khoảng cách nào thậm chí là bất cứ vấn đề nào!
Hứa Tình thấy hắn lại ngây người ra, không tự chủ mà vỗ đầu Diệp Thiên Vân, sẳng giọng: "Nhóc tiểu Vân. Anh lại nghĩ bậy gì thế?"
Diệp Thiên Vân cười nói: "Cô nhìn trời này, thật ra bình thường tôi cũng không thấy nó xanh lắm, nhưng hôm nay lại đột nhiên thấy nó rất xanh, cho nên cảm thấy trước kia tựa hồ sống có chút vô dụng!"
Hứa Tình đỡ hắn đến một cái ghế sơn gỗ, tức giận nói: "Anh bình thường chắc chắn là bận quá nhiều việc, làm sao có thời gian ngắm những thứ này, nếu ngày nào anh cũng ngắm, nhất định sẽ cảm thấy rất chán!"
Lúc này Diệp Thiên Vân mới thực sự dừng lại, hồi tưởng con đường đã đi một chút, nhìn phong cảnh chưa từng chú ý một chút, cũng có một phen cảm xúc khác. Nhìn phong cảnh xung quanh là một chuyện rất thích thú, Diệp Thiên Vân dành thời gian quá dài cho võ thuật nên căn bản cũng không có thời gian ngắm nhìn.
Sau khi về tới phòng bệnh cũng vừa lúc Diệp Thiên Vân nghênh đón một vị khách, Tiêu Sắt tới, hơn nữa còn cầm một vài thứ như đồ bổ, xem ra chắc là mua dưới chân núi về, trên núi không có thứ này. Vẻ mặt của gã hôm nay rất khác thường ngày, xem ra có một chút nghiêm túc, chau mày giống như đang có chuyện sầu muộn.
Hứa Tình thấy Tiêu Sắt tới liền cười nói với Diệp Thiên Vân: "Các người cứ trò chuyện đi, tôi đi giặt quần áo của anh một lúc". Nói xong cũng không để ý đến hai người nữa, đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Sắt vừa thấy Hứa Tình rời đi liền cười nói: "Người anh em thật không tệ. Ít nhất ở trong này còn có bạn gái chiếu cố cho, con gái trong Hình Ý Môn có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn bạo lực cực kỳ!
Diệp Thiên Vân nghe xong lời của gã nói cũng cười cười, mấy ngày nay Hứa Tình gần như là ngày đêm không rời, đối với mình cũng coi như không tệ. Con gái bây giờ có rất ít kiên nhẫn, biết cách chiếu cố người khác càng ít hơn cho nên hắn cũng gật đầu nói: "Đúng là bạn nữ. Nhưng không phải là bạn gái".
Tiêu Sắt cười một tiếng, gã trêu: "Mấy ngày nay tinh thần cậu tốt lên không ít, xem chừng chỉ thêm ít ngày nữa là có thể khôi phục, thằng nhóc cậu thật đúng là một quái thai, bị thương nặng như vậy mà chỉ mấy ngày đã có thể xuống giường đi lại rồi".
Diệp Thiên Vân không muốn dây dưa ở chuyện này, cho nên "Ừ" một tiếng nói: "Gần đây có bận gì sao?"
Tiêu Sắt liền thở dài nói: "Cục diện hỗn loạn còn lại của hội võ thuật cuối cùng chung quy cần có người thu dọn. Thật không may người đó chính là tôi, cho nên mấy ngày này không có không thời gian rảnh tới thăm cậu".
Diệp Thiên Vân thấy gã chau mày tựa hồ có việc, liền cười hỏi: "Gần đây anh có chuyện khó gì phải giải quyết à?"
Tiêu Sắt cười ha hả nói: "Thiên Vân. Cậu hận cha tôi không?"
Diệp Thiên Vân sửng sốt, chuyện này từ đâu mà ra vậy. Lập tức lắc đầu nói: "Hận ông ấy làm gì?"
Tiêu Sắt cân nhắc hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lần này Hình Ý Môn phụ cậu, tôi tin trong lòng cậu cũng không quá thoải mái!"
Trong lòng Diệp Thiên Vân "phì phì" một tiếng, hắn từ sau khi trận đấu kết thúc vẫn chưa tình nghĩ tới chuyện này, chuyện đám Hình Ý Môn không giúp mình cũng chỉ là thứ yếu, hắn tin tưởng vào sự cố gắng và thực lực của bản thân. Lúc trước Hình Ý Môn cũng bảo hắn đến phía sau núi tránh một thời gian, có điều lúc ấy hắn đã cự tuyệt. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Chuyện này cũng chẳng có gì đáng hận, có hai con đường là tôi tự mình lựa chọn, chuyện đó chẳng liên quan gì đến Hình Ý Môn!"
Tiêu Sắt cười khổ nói: "Tiểu sư đệ. Thật ra thì hôm nay là do cha tôi bảo tôi nói với cậu chuyện này, chuyện phát sinh lúc trước, cha tôi thật ra đã nói với môn chủ chuyện này, vì chuyện này mà đã mấy phen không chạy, có điều môn chủ tựa hồ có suy nghĩ khác, cho nên mới trì hoãn mà không nói với cậu".
Diệp Thiên Vân hiểu được dụng ý của Tiêu Hùng, gã là muốn thông qua Tiêu Sắt để nói chuyện với mình, bởi vì ở trong Hình Ý Môn cũng chỉ có Tiêu Sắt có thể nói chuyện với mình, cho nên cũng không đánh đố, nói thẳng luôn: "Phái chủ còn nói gì không?"
Tiêu Sắt ngồi ở trước giường Diệp Thiên Vân. Sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hôm nay cha tôi cũng đã nói chuyện từng trải qua với tôi, thật ra ân oán giữa cậu với Trạc Cước Môn là ở lúc trước khi vào Hình Ý Môn, cho nên chuyện này với Hình Ý Môn lúc trước cũng không có quan hệ, nên Hình Ý Môn cũng không thể ra mặt. Có điều cha tôi cũng thật lòng muốn giúp cậu cho nên mới bảo cậu đến phía sau núi tạm lánh một thời gian, đây là điều có thể làm được lớn nhất trong khả năng của mạch chúng ta. Dù sao cha tôi cũng không phải là môn chủ Hình Ý Môn, quyết định của người còn phải được hàng trên chấp nhận".
Bản thân Diệp Thiên Vân cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này, có điều nghe Tiêu Sắt nói xong thì thắc mắc cũng hết, Tiêu Hùng là thông qua miệng Tiêu Sắt truyền một cái tin. Đó là gã có tâm mà không có lực, bởi vì lời gã nói không phải là quyết định cuối cùng của Hình Ý Môn, nghĩ một lát hắn mặt không đổi sắc nói: "Vậy sư huynh anh hãy thay tôi cảm ơn phái chủ, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp!"
Tiêu Sắt khoát tay nói: "Báo đáp thì không cần. Cậu đã cống hiến rất nhiều cho hệ mạch, chuyện này ai cũng có thể nhận ra được. Cha tôi lúc nói về Trạc Cước môn hình như còn ngầm ám chỉ phía sau bọn họ cũng có môn phái, có điều vẫn chưa lộ diện cho nên Hình Ý môn cũng không tiện ra mặt! Trạc Cước Môn đã sắp tiêu đời, nên bọn họ chuyện gì cũng đều có thể làm ra được, đến lúc đó quậy võ lâm thành một bãi nước đục, sau đó kéo cả Hình Ý Môn vào trong thị phi luôn".
Diệp Thiên Vân nghe xong chuyện này cũng có chút giận, Trạc Cước Môn vẫn luôn dây dưa mãi ở chuyện này. Thật ra nếu nói đạo lý bọn họ làm sao có thể đứng trong võ lâm chứ, cho nên lập tức nói: "Vậy lúc trước tôi không phải là nhân sĩ võ lâm, bọn họ phái người vây công tôi thì nói thế nào?"
Tiêu Sắt tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, gã thở dài nói: "Lúc trước sau khi cậu giao thủ với Trạc Cước Môn, cậu liền biến thành nhân sĩ võ lâm. Hơn nữa ủy ban trọng tài đã xem xét quyết định qua rồi. Vây công cậu nhưng cậu lại không bị bất cứ thương tổn gì, mà Trạc Cước Môn bọn họ lại chết năm sáu người, cho nên mới có cục diện ngày hôm nay. Nếu không phải trọng tài tiếp tay. Vậy chuyện của cậu cũng sẽ không được bỏ qua".
Diệp Thiên Vân lúc này mới nhớ tới tin tức Lâm Thanh Hoành để lại khi ở Mỹ, Trương Thiên Phóng từng qua lại với trọng tài ủy ban, còn từng giải thích về mấy chuyện này cho nên cuối cùng mới được xác định là thuộc về loại tỷ thí bình thường, mà trước đây Hình Ý Môn cũng đã thả ra tin tức muốn tìm mình. Chẳng lẽ thật sự có âm mưu gì ư?
/662
|