Ngũ Vĩ nhíu lông mày, mắt chăm chú nhìn võ đài nói: “Hi vọng Phương Nhược Sơn không sao, thật ra mấy năm nay hắn luôn mong trận đấu này, xem ra năm nay trận đấu này kết thúc thật rồi.”
Diệp Thiên Vân nghe mà không hiểu gì cả nhưng hắn cũng không hỏi Ngũ Vĩ mà tiếp tục nhìn lên võ đài, Phương Nhược Sơn và ông già đều đang bò dậy, hai người đều bị trúng một chưởng nhưng xem ra không nguy hiểm đến tính mạng.
Lực của người luyện Nội Gia Quyền rất mạnh, bọn họ không dựa vào quyền cứng mà đánh người, chủ yếu là vì công phu Nội Gia chú trọng đến toàn bộ sức mạnh nên dồn sức mạnh của cả cơ thể vào nắm đấm, bề ngoài hai người đối quyền thật ra là dùng sức mạnh lớn nhất của mình để giao đấu, ngoài ra trong quyền còn có nội lực khác đặc biệt là ở đẳng cấp của Phương Nhược Sơn, không chết thì quả thật là rất may mắn.
Phương Nhược Sơn lồm cồm bò dậy, xem ra ông ta bị thương không nhẹ, chân của ông ta hoàn toàn không dùng lực, đạp mấy cái nhưng đều không có hiệu quả, nhưng may vẫn còn có thể dùng đến tay. Nhìn độ run của tay thì có thể thấy vết thương không chết người nhưng tổn thương cơ thể là rất lớn, chắc chắn là nội thương chỉ có điều nặng nhẹ thế nào thì chưa rõ.
Ông già râu dài cũng không khá hơn là bao, hai mắt ông ta nhìn chăm chăm vào Phương Nhược Sơn, sau đó hai tay dùng lực đẩy cơ thể dậy, mấy lần đều không được, nhưng ông ta vẫn gắng gượng đến nỗi đập đầu xuống đất mấy lần, mặt đầy bụi, miệng cũng không ngừng phun bụi từ trong mồm ra. Chỉ có điều khi nhổ bụi ra còn có cả vết máu, bộ dạng của ông ta lúc này cũng thật là thảm hại, uy lực của cao thủ Nội Gia hoàn toàn do hai người thể hiện.
Diệp Thiên Vân nghĩ mãi không ra, bèn hỏi Ngũ Vĩ: “Phương Sư thúc tại sao lại đọ sức với ông ta như vậy, cách đó không phải là có chút ….”
Ngũ Vĩ ngồi im, nhìn chăm chú lên võ đài nói: “Thật là ngu ngốc. Ha ha, kì thật bọn họ đã giao đấu nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa ngã ngũ nhưng bây giờ thì tốt rồi, Phương Nhược Sơn cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện rồi, ha ha, khi nãy ngươi có nhìn rõ hai người bọn họ không?"
Diệp Thiên Vân làm sao có thể không nhìn rõ chứ, hắn “Ừ” một tiếng nói: “Nhìn rõ, bọn họ ra tay hai lần.”
Ngũ Vĩ khẽ cười nói: “Không sai, bọn họ ra tay hai lần, lần thứ nhất là để thử nhau, lần thứ hai là đánh thật.”
Diệp Thiên Vân cũng nghĩ như vậy nên gật đầu nói: “Điểm này con cũng nhìn ra, chỉ có điều không biết còn có gì đó bí mật ở đây?”
Ngũ Vĩ nghĩ hồi lâu rổi chầm chậm nói: “Thật ra bọn họ quá hiểu nhau đến nỗi một số mặt còn rõ hơn cả chính bản thân mình, trước mặt một người hiểu mình thì tốt nhất không dùng bất kì tuyệt chiêu nào, chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện, hơn nữa bọn họ cứ chiến đấu theo kiểu đó mãi thì vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí sức lực, kết quả vẫn sẽ như bây giờ không thể phân thắng bại được bởi vậy nên áp dụng những phương pháp đã đánh là hoặc thắng hoặc bại.
Diệp Thiên Vân không nghĩ như vậy, nếu là hắn thì hắn sẽ không làm như vậy bởi vì về cơ bản như vậy là đang đánh cược với chính mình, thậm chí là đem tính mạng ra đánh cược. Diệp Thiên Vân không phải là không dám mà chỉ là cảm thấy hai người làm như vậy chẳng có gì hay ho cả, kết quả cuối cùng chỉ là hai người cùng bị thương, như vậy cách này vốn dĩ không thể giải quyết được vấn đề. Nếu như đã đánh cược tính mạng của mình thì phải lấy nhỏ đánh lớn, không mở được ngũ ngũ thì không đáng giá như vậy.
Ngũ Vĩ khẽ cười nói: “Con bây giờ vẫn chưa hiểu hết, sau này có lẽ sẽ hiểu ra thôi, bởi vì con chưa gặp đối thủ nào như thế.” Nói xong ông ta lại nhìn lên võ đài.
Phương Nhược Sơn cũng không hồi phục lại được như trước nhưng sau một thời gian dài ông ta cũng đã đứng lên được, ông già râu dài lại không được như thế, nhìn thấy Phương Nhược sơn đứng dậy, ông ta có chút lo lắng nhưng cố gắng một hồi cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Chính lúc đó, tất cả mọi người của Hình Ý Môn đều đứng dậy cổ vũ, tiếng hoan hô vang vọng khắp núi, khiến cho mấy con chim líu lo hót trên cành cũng sợ hãi mà bay đi. Trận này Phương Nhược Sơn đã giúp quyết định thứ hạng cho Hình Ý Môn bởi vì ông ta và Diệp Thiên Vân đều thắng một trận, thêm vào đó còn một trận không phải đấu tiếp nữa. Thật ra vị trí thứ ba và thứ tư cũng chỉ cách nhau một bậc nhưng xưng hô lại khác, Hình Ý Môn muốn được gọi theo cái cách mà chỉ ba môn phái đứng đầu mới được gọi như thế, hơn nữa còn có thêm nhiều điểm tốt khác nữa nên mọi người trong Hình Ý Môn trên dưới ai nấy đều vui mừng.
Diệp Thiên Vân tiếp tục ngồi đó xem trận đấu, hiện tại nhiệm vụ thi đấu của hắn đã hoàn thành nên có thể ghi lại những trận đấu về sau để khi nào trở về tiến hành nghiên cứu một phen.
Thiếu Lâm, Võ Đang đã mạnh từ lâu rồi, hai phái căn cơ thâm hậu hơn nữa nhân mạch cũng dày, ai đến với hai phái này hầu như đều trở thành người luyện võ.
Nhắc tới Võ Đang, mọi người đều nghĩ tới Trương Tam Phong, sau đó là Thái Cực Quyền, nhưng Thái Cực Quyền do ai sáng tạo ra vẫn còn chưa có câu trả lời chính xác song không thể phủ nhận rằng Trương Tam Phong và Thái Cực Quyền vẫn có sức ảnh hưởng lớn. Thật ra công phu chủ yếu của Võ Đang là Thái Ất Ngũ Hành Quyền, Đương Thái Ất Miên Chưởng, Đương Quyền Thái Cực.
Khi còn ở Mĩ, Diệp Thiên Vân đã từng chứng kiến Võ Đang chưởng pháp, khi đó cũng đang trong thời khắc quan trọng, nếu như không phải vì mấy chưởng đó, hắn đã không thể đạt tới cảnh giới thứ tư của Kim Chung Tráo, có thể nói áp lực bên ngoài lại thành ra có ích. Lúc này quan sát trận đấu cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Thiếu Lâm thì càng không phải nói, người hai phái khi giao đấu với nhau cũng có vẻ tương đối hòa khí, hoàn toàn không có chuyện môn phái khác sống chết đấu nhau như thế. .
Diệp Thiên Vân được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng lại không học được thực chất của vấn đề, điều này khiến cho hắn cảm thấy bức bối, hai phái rõ ràng là đều đã thi đấu trước đó, trận này thậm chí còn không đặc sắc bằng trận trước.
Hội võ đã đi được một nửa, cuối cùng cũng chỉ còn lại ân oán mà thôi, Diệp Thiên Vân không hề lo lắng bởi lẽ chuyện này là không thể tránh được, sống trong võ lâm sớm muộn gì thì cũng gây ra ân oán, nên nếu như có thù oán gì thì hắn cũng chấp nhận.
Diệp Thiên Vân trở về phòng, hắn định nghỉ một lát, dưỡng sức, bây giờ có hai chuyện hắn phải suy nghĩ, một là tiếp tục luyện tập Kim Chung Tráo, đương nhiên chuyện này cũng có chút nguy hiểm, hơn nữa hội võ vẫn chưa kết thúc bởi vậy hắn cũng không muốn luyện tập bây giờ. Hai là phải nghiên cứu trận đấu vừa rồi, cái này khiến hắn thấy rất thú vị, rất nhiều người luyện công phu giấu tuyệt chiêu trong đầu, tĩnh tâm nghiên cứu võ thuật, một việc thật thú vị, ngay cả khi chỉ học được có một chiểu thức thì cũng coi là có thu hoạch rồi.
Diệp Thiên Vân đang muốn đánh một giấc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, nói đúng hơn là tiếng phá cửa. Hắn nhướng mày, lúc này bị quấy rầy khiến hắn thấy rất khó chịu, không còn cách nào khác, hắn đành phải nhấc chân đứng dậy bước ra mở cửa, đột nhiên từ cửa một cánh tay vừa nhỏ vừa trắng ra quyền lao thẳng tới trước mặt hắn.
Diệp Thiên Vân theo phản xạ đỡ tay, sau đó định phát lực nhưng hắn ta chợt nhận ra quyền này chẳng có chút sức mạnh uy hiếp nào cả nên mới quyết định lấy lại bình tĩnh nhìn xem sao, hóa ra Hứa Tình đang đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ ngầu, xem ra vừa mới khóc xong.
Diệp Thiên Vân nhanh chóng rút tay lại, ôn tồn hỏi: “Cô làm sao thế?”
Hứa Tình mặc quần áo của Tiểu Phong, trông khá gọn gàng, cô ta đẩy Diệp Thiên Vân bước vào phòng, sau đó ngồi phịch xuống giường, bực tức nói: “Hôm nay các anh đều đi tham gia hội võ, chỉ có tôi ở đây buồn muốn chết, tôi thấy không thoải mái.”
Diệp Thiên Vân quên mất cô ta đang ở Hình Ý Môn nên cũng thấy có chút vô tâm, dù sao thì Hứa Tình cũng là một người bạn, hơn nữa so với người khác mà nói thì có thể coi là thân thiết, bởi vậy nên hắn vội vàng rót một cốc nước cẩn thận đưa cho Hứa Tình, áy náy nói : “Tôi nên đến thăm cô sau khi thi đấu xong, khi nãy đấu võ có hơi mệt nên tôi nhất thời quên mất.”
Hứa Tình vừa nghe thấy hai chữ hội võ liền tỏ ra rất tò mò, cô ta đứng dậy vội vàng nói: “Anh kể tôi nghe về hội võ đi? Cha tôi và anh tôi khi trở về chẳng nói gì về chuyện này cả.”
Diệp Thiên Vân nghe xong liền nhận ra, hôm nay hắn giết chết một người nên hai người bọn họ không muốn kể, nên hắn thở dài nói thật: “Hôm nay tôi giết chết đối thủ của mình.” .
Mắt Hứa Tình dãn ra sau đó tức giận vỗ vai Diệp Thiên Vân nói: “Còn muốn lừa tôi hả? Anh nghĩ tôi ngốc thế sao?”
Diệp Thiên Vân cũng không muốn giấu, hắn giết người ở thuyền chở dầu Hứa Tình đã từng chứng kiến nên hắn lắc đầu nói: “Đây dù sao cũng là chuyện trong võ lâm, võ thuật đã giết chết rất nhiều người.”
Hứa Tình xem ra không phải là không thể chấp nhận chuyện này, cô ta nghĩ hồi lâu rồi nói: “Thể nào tôi hỏi anh tôi nhưng anh ấy không nói, hóa ra là chuyện này khủng khiếp như vậy.” Cô ta không hề sợ hãi ngược lại còn ngồi lại gần Diệp thiên vân, khẽ rung chân, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì nữa. .
Diệp Thiên Vân nhìn cô ta nói: “Chuyện như vậy không biết cũng tốt, hôm nay cô không ra ngoài đi dạo một vòng sao?”
Hứa Tình nhìn xuống chân lắc đầu nói: “Ở đây tôi đâu có quen biết ai, cứ chạy linh tinh nhỡ có chuyện gì thì sao? Thế nên tôi ở trong phòng cả ngày, không có hứng thú gì cả.” Nói xong cô ta bĩu môi, trông thật đáng yêu.
Diệp Thiên Vân bất giác cảm thấy trong lòng hắn có chút trìu mến, hắn nhìn đồng hồ vẫn chưa đến ba giờ nên nhẹ nhàng nói: “Vậy thì thế này đi, tôi dẫn cô đi chơi một chút, coi như là bồi thường.” Diệp Thiên Vân không nói gì, hóa ra là hắn bị lừa.
Hứa Tình dường như đang đợi câu nói này, vừa nghe thấy vậy lập tức nhảy từ trên giường xuống, khẽ vỗ vai hắn cười: “Thiên Vân, tôi chỉ đợi câu này của anh thôi.”
Diệp Thiên Vân nghe mà không hiểu gì cả nhưng hắn cũng không hỏi Ngũ Vĩ mà tiếp tục nhìn lên võ đài, Phương Nhược Sơn và ông già đều đang bò dậy, hai người đều bị trúng một chưởng nhưng xem ra không nguy hiểm đến tính mạng.
Lực của người luyện Nội Gia Quyền rất mạnh, bọn họ không dựa vào quyền cứng mà đánh người, chủ yếu là vì công phu Nội Gia chú trọng đến toàn bộ sức mạnh nên dồn sức mạnh của cả cơ thể vào nắm đấm, bề ngoài hai người đối quyền thật ra là dùng sức mạnh lớn nhất của mình để giao đấu, ngoài ra trong quyền còn có nội lực khác đặc biệt là ở đẳng cấp của Phương Nhược Sơn, không chết thì quả thật là rất may mắn.
Phương Nhược Sơn lồm cồm bò dậy, xem ra ông ta bị thương không nhẹ, chân của ông ta hoàn toàn không dùng lực, đạp mấy cái nhưng đều không có hiệu quả, nhưng may vẫn còn có thể dùng đến tay. Nhìn độ run của tay thì có thể thấy vết thương không chết người nhưng tổn thương cơ thể là rất lớn, chắc chắn là nội thương chỉ có điều nặng nhẹ thế nào thì chưa rõ.
Ông già râu dài cũng không khá hơn là bao, hai mắt ông ta nhìn chăm chăm vào Phương Nhược Sơn, sau đó hai tay dùng lực đẩy cơ thể dậy, mấy lần đều không được, nhưng ông ta vẫn gắng gượng đến nỗi đập đầu xuống đất mấy lần, mặt đầy bụi, miệng cũng không ngừng phun bụi từ trong mồm ra. Chỉ có điều khi nhổ bụi ra còn có cả vết máu, bộ dạng của ông ta lúc này cũng thật là thảm hại, uy lực của cao thủ Nội Gia hoàn toàn do hai người thể hiện.
Diệp Thiên Vân nghĩ mãi không ra, bèn hỏi Ngũ Vĩ: “Phương Sư thúc tại sao lại đọ sức với ông ta như vậy, cách đó không phải là có chút ….”
Ngũ Vĩ ngồi im, nhìn chăm chú lên võ đài nói: “Thật là ngu ngốc. Ha ha, kì thật bọn họ đã giao đấu nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa ngã ngũ nhưng bây giờ thì tốt rồi, Phương Nhược Sơn cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện rồi, ha ha, khi nãy ngươi có nhìn rõ hai người bọn họ không?"
Diệp Thiên Vân làm sao có thể không nhìn rõ chứ, hắn “Ừ” một tiếng nói: “Nhìn rõ, bọn họ ra tay hai lần.”
Ngũ Vĩ khẽ cười nói: “Không sai, bọn họ ra tay hai lần, lần thứ nhất là để thử nhau, lần thứ hai là đánh thật.”
Diệp Thiên Vân cũng nghĩ như vậy nên gật đầu nói: “Điểm này con cũng nhìn ra, chỉ có điều không biết còn có gì đó bí mật ở đây?”
Ngũ Vĩ nghĩ hồi lâu rổi chầm chậm nói: “Thật ra bọn họ quá hiểu nhau đến nỗi một số mặt còn rõ hơn cả chính bản thân mình, trước mặt một người hiểu mình thì tốt nhất không dùng bất kì tuyệt chiêu nào, chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện, hơn nữa bọn họ cứ chiến đấu theo kiểu đó mãi thì vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí sức lực, kết quả vẫn sẽ như bây giờ không thể phân thắng bại được bởi vậy nên áp dụng những phương pháp đã đánh là hoặc thắng hoặc bại.
Diệp Thiên Vân không nghĩ như vậy, nếu là hắn thì hắn sẽ không làm như vậy bởi vì về cơ bản như vậy là đang đánh cược với chính mình, thậm chí là đem tính mạng ra đánh cược. Diệp Thiên Vân không phải là không dám mà chỉ là cảm thấy hai người làm như vậy chẳng có gì hay ho cả, kết quả cuối cùng chỉ là hai người cùng bị thương, như vậy cách này vốn dĩ không thể giải quyết được vấn đề. Nếu như đã đánh cược tính mạng của mình thì phải lấy nhỏ đánh lớn, không mở được ngũ ngũ thì không đáng giá như vậy.
Ngũ Vĩ khẽ cười nói: “Con bây giờ vẫn chưa hiểu hết, sau này có lẽ sẽ hiểu ra thôi, bởi vì con chưa gặp đối thủ nào như thế.” Nói xong ông ta lại nhìn lên võ đài.
Phương Nhược Sơn cũng không hồi phục lại được như trước nhưng sau một thời gian dài ông ta cũng đã đứng lên được, ông già râu dài lại không được như thế, nhìn thấy Phương Nhược sơn đứng dậy, ông ta có chút lo lắng nhưng cố gắng một hồi cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Chính lúc đó, tất cả mọi người của Hình Ý Môn đều đứng dậy cổ vũ, tiếng hoan hô vang vọng khắp núi, khiến cho mấy con chim líu lo hót trên cành cũng sợ hãi mà bay đi. Trận này Phương Nhược Sơn đã giúp quyết định thứ hạng cho Hình Ý Môn bởi vì ông ta và Diệp Thiên Vân đều thắng một trận, thêm vào đó còn một trận không phải đấu tiếp nữa. Thật ra vị trí thứ ba và thứ tư cũng chỉ cách nhau một bậc nhưng xưng hô lại khác, Hình Ý Môn muốn được gọi theo cái cách mà chỉ ba môn phái đứng đầu mới được gọi như thế, hơn nữa còn có thêm nhiều điểm tốt khác nữa nên mọi người trong Hình Ý Môn trên dưới ai nấy đều vui mừng.
Diệp Thiên Vân tiếp tục ngồi đó xem trận đấu, hiện tại nhiệm vụ thi đấu của hắn đã hoàn thành nên có thể ghi lại những trận đấu về sau để khi nào trở về tiến hành nghiên cứu một phen.
Thiếu Lâm, Võ Đang đã mạnh từ lâu rồi, hai phái căn cơ thâm hậu hơn nữa nhân mạch cũng dày, ai đến với hai phái này hầu như đều trở thành người luyện võ.
Nhắc tới Võ Đang, mọi người đều nghĩ tới Trương Tam Phong, sau đó là Thái Cực Quyền, nhưng Thái Cực Quyền do ai sáng tạo ra vẫn còn chưa có câu trả lời chính xác song không thể phủ nhận rằng Trương Tam Phong và Thái Cực Quyền vẫn có sức ảnh hưởng lớn. Thật ra công phu chủ yếu của Võ Đang là Thái Ất Ngũ Hành Quyền, Đương Thái Ất Miên Chưởng, Đương Quyền Thái Cực.
Khi còn ở Mĩ, Diệp Thiên Vân đã từng chứng kiến Võ Đang chưởng pháp, khi đó cũng đang trong thời khắc quan trọng, nếu như không phải vì mấy chưởng đó, hắn đã không thể đạt tới cảnh giới thứ tư của Kim Chung Tráo, có thể nói áp lực bên ngoài lại thành ra có ích. Lúc này quan sát trận đấu cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Thiếu Lâm thì càng không phải nói, người hai phái khi giao đấu với nhau cũng có vẻ tương đối hòa khí, hoàn toàn không có chuyện môn phái khác sống chết đấu nhau như thế. .
Diệp Thiên Vân được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng lại không học được thực chất của vấn đề, điều này khiến cho hắn cảm thấy bức bối, hai phái rõ ràng là đều đã thi đấu trước đó, trận này thậm chí còn không đặc sắc bằng trận trước.
Hội võ đã đi được một nửa, cuối cùng cũng chỉ còn lại ân oán mà thôi, Diệp Thiên Vân không hề lo lắng bởi lẽ chuyện này là không thể tránh được, sống trong võ lâm sớm muộn gì thì cũng gây ra ân oán, nên nếu như có thù oán gì thì hắn cũng chấp nhận.
Diệp Thiên Vân trở về phòng, hắn định nghỉ một lát, dưỡng sức, bây giờ có hai chuyện hắn phải suy nghĩ, một là tiếp tục luyện tập Kim Chung Tráo, đương nhiên chuyện này cũng có chút nguy hiểm, hơn nữa hội võ vẫn chưa kết thúc bởi vậy hắn cũng không muốn luyện tập bây giờ. Hai là phải nghiên cứu trận đấu vừa rồi, cái này khiến hắn thấy rất thú vị, rất nhiều người luyện công phu giấu tuyệt chiêu trong đầu, tĩnh tâm nghiên cứu võ thuật, một việc thật thú vị, ngay cả khi chỉ học được có một chiểu thức thì cũng coi là có thu hoạch rồi.
Diệp Thiên Vân đang muốn đánh một giấc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, nói đúng hơn là tiếng phá cửa. Hắn nhướng mày, lúc này bị quấy rầy khiến hắn thấy rất khó chịu, không còn cách nào khác, hắn đành phải nhấc chân đứng dậy bước ra mở cửa, đột nhiên từ cửa một cánh tay vừa nhỏ vừa trắng ra quyền lao thẳng tới trước mặt hắn.
Diệp Thiên Vân theo phản xạ đỡ tay, sau đó định phát lực nhưng hắn ta chợt nhận ra quyền này chẳng có chút sức mạnh uy hiếp nào cả nên mới quyết định lấy lại bình tĩnh nhìn xem sao, hóa ra Hứa Tình đang đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ ngầu, xem ra vừa mới khóc xong.
Diệp Thiên Vân nhanh chóng rút tay lại, ôn tồn hỏi: “Cô làm sao thế?”
Hứa Tình mặc quần áo của Tiểu Phong, trông khá gọn gàng, cô ta đẩy Diệp Thiên Vân bước vào phòng, sau đó ngồi phịch xuống giường, bực tức nói: “Hôm nay các anh đều đi tham gia hội võ, chỉ có tôi ở đây buồn muốn chết, tôi thấy không thoải mái.”
Diệp Thiên Vân quên mất cô ta đang ở Hình Ý Môn nên cũng thấy có chút vô tâm, dù sao thì Hứa Tình cũng là một người bạn, hơn nữa so với người khác mà nói thì có thể coi là thân thiết, bởi vậy nên hắn vội vàng rót một cốc nước cẩn thận đưa cho Hứa Tình, áy náy nói : “Tôi nên đến thăm cô sau khi thi đấu xong, khi nãy đấu võ có hơi mệt nên tôi nhất thời quên mất.”
Hứa Tình vừa nghe thấy hai chữ hội võ liền tỏ ra rất tò mò, cô ta đứng dậy vội vàng nói: “Anh kể tôi nghe về hội võ đi? Cha tôi và anh tôi khi trở về chẳng nói gì về chuyện này cả.”
Diệp Thiên Vân nghe xong liền nhận ra, hôm nay hắn giết chết một người nên hai người bọn họ không muốn kể, nên hắn thở dài nói thật: “Hôm nay tôi giết chết đối thủ của mình.” .
Mắt Hứa Tình dãn ra sau đó tức giận vỗ vai Diệp Thiên Vân nói: “Còn muốn lừa tôi hả? Anh nghĩ tôi ngốc thế sao?”
Diệp Thiên Vân cũng không muốn giấu, hắn giết người ở thuyền chở dầu Hứa Tình đã từng chứng kiến nên hắn lắc đầu nói: “Đây dù sao cũng là chuyện trong võ lâm, võ thuật đã giết chết rất nhiều người.”
Hứa Tình xem ra không phải là không thể chấp nhận chuyện này, cô ta nghĩ hồi lâu rồi nói: “Thể nào tôi hỏi anh tôi nhưng anh ấy không nói, hóa ra là chuyện này khủng khiếp như vậy.” Cô ta không hề sợ hãi ngược lại còn ngồi lại gần Diệp thiên vân, khẽ rung chân, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì nữa. .
Diệp Thiên Vân nhìn cô ta nói: “Chuyện như vậy không biết cũng tốt, hôm nay cô không ra ngoài đi dạo một vòng sao?”
Hứa Tình nhìn xuống chân lắc đầu nói: “Ở đây tôi đâu có quen biết ai, cứ chạy linh tinh nhỡ có chuyện gì thì sao? Thế nên tôi ở trong phòng cả ngày, không có hứng thú gì cả.” Nói xong cô ta bĩu môi, trông thật đáng yêu.
Diệp Thiên Vân bất giác cảm thấy trong lòng hắn có chút trìu mến, hắn nhìn đồng hồ vẫn chưa đến ba giờ nên nhẹ nhàng nói: “Vậy thì thế này đi, tôi dẫn cô đi chơi một chút, coi như là bồi thường.” Diệp Thiên Vân không nói gì, hóa ra là hắn bị lừa.
Hứa Tình dường như đang đợi câu nói này, vừa nghe thấy vậy lập tức nhảy từ trên giường xuống, khẽ vỗ vai hắn cười: “Thiên Vân, tôi chỉ đợi câu này của anh thôi.”
/662
|