Diệp Thiên Vân cũng có nhân sinh quan, thế giới quan của riêng mình, hắn cho rằng trên đời này không có ai tốt toàn diện cũng không có ai xấu hoàn toàn. Hai người chỉ là vì quan điểm lập trường không giống nhau nên trong mắt người khác họ đóng vai những nhân vật khác nhau, hoàn toàn không có gì là tuyệt đối.
Tiêu Sắt lúc này cảm thấy không khí có chút nặng nề nên cười nói: “Vậy hung thủ là kẻ nào trong Bát Quái?” Nói xong chính hắn cũng thấy mình có phần đường đột, nên nói thêm: “Đệ yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật.”
Nghe xong Hứa Phạm có chút do dự nói: “Tên hắn là Tần Lỗi, hắn ta là đệ tử nội môn của Bát Quái. Thật ra quan hệ của gia đình tôi với Bát Quái cũng nằm ở chỗ đó, kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ đó thậm chí còn phái người đến nhà tôi trộm cắp nếu như không phải là cô ấy nói với tôi thì những thứ gia truyền quả thật đã bị bọn chúng cướp đi rồi.”
Diệp Thiên Vân rất dị ứng với những thủ đoạn bỉ ổi như thế nhưng những việc sau lưng hắn làm rất kín đáo nên hắn mới hỏi : “Địa vị của hắn trong Bát Quái rất cao?”
Hứa Phạm nghĩ một chút, nghiến răng nói: “Tất nhiên, trong Bát Quái địa vị của hắn cũng ngang bằng Tiêu Hùng, chỉ có điều phẩm chất của hắn thì còn kém xa. Để trở thành chân truyền của Bát Quái chuyện gì hắn cũng dám làm.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hắn còn có một đứa con trai tên là Tần Bảo, tôi nghi ngờ người là do hắn giết.”
Tiêu Sắt vỗ vai Hứa Phạm nói: “Hứa đệ, chuyện đã qua lâu rồi, ta vẫn muốn khuyên đệ phải lí trí một chút, đừng có để thù hận làm cho mù quáng, một người nếu như chỉ sống vì thù hận thì bản thân đệ thiệt thòi nhất thôi.”
Diệp Thiên Vân vẫn giữ sắc mặt bình thản nói: “Anh Hứa Phạm, chuyện này tạm thời đừng nghĩ nữa, hãy ngủ một giấc ngon lành, báo thù cũng không thể vội vàng được nhất định sau này sẽ có cơ hội mà.”
Tiêu Sắt cũng đứng dậy nói: “Thật ra hai hôm tới chúng ta sẽ giao đấu với Bát Quái, có lẽ Thiên Vân sẽ giáp mặt kẻ thù của đệ, đến lúc đó, ta nghĩ rằng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Hứa Phạm gật đầu căm giận nói: “Hai người yên tâm, tôi sẽ không làm những việc ảnh hưởng đến Hình Ý Môn đâu, chỉ mấy hôm nữa thôi là sẽ đến ngày giải quyết ân oán, tôi sẽ lên võ đài quyết sống còn với hắn một trận.”
Diệp Thiên Vân cũng có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ của Hứa Phạm không thay đổi chút nào, hắn vẫn muốn báo thù cho cô gái đó nhưng như vậy thì quá nóng vội, muốn hắn đổi ý cũng không phải là dễ nên hắn nói: “Anh Hứa, anh bình tĩnh lại đi theo như tôi thấy thì quyết sống chết với bọn họ là cách ngu xuẩn nhất, hi vọng anh có thể suy nghĩ thông suốt.” Hắn nói thẳng chứ không hề nể tình mối quan hệ giữa hắn và Hứa Tình, những chuyện này xảy ra với ai hắn cũng đều sẽ nói như vậy.
Hứa Phạm cười ngây ngô: “Có lẽ là vậy nhưng tôi cho rằng đáng để làm thế.”
Hai người đi ra khỏi phòng, Tiêu Sắt gượng cười nói: “Tính cách của hắn như thế rất khó thay đổi. Quả thật là ngu ngốc, hi vọng hắn ta có thể nghĩ thoáng ra, người ngoài rất khó thay đổi được suy nghĩ của hắn.”
Diệp Thiên Vân gật đầu, Tiêu Sắt cũng đã cố hết sức rồi, nhưng Hứa Phạm không nghe thì cũng hết cách, hắn trầm tư nói: “Nói thế là tốt rồi, những chuyện thế này chúng ta có khuyên cũng không được, cũng hết cách rồi, rốt cục người quyết định cũng là hắn. Hắn có suy nghĩ, có chủ ý, nếu như hắn không muốn thay đổi thì cũng không thể thay đổi được gì.”
Tiêu Sắt “Ừ” một tiếng nói: “Thiên Vân, đệ phải chăng là đã có cái nhìn phiến diện đối với Bát Quái sau chuyện này?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Cũng chẳng có gì, mỗi môn phái đều không thiếu những kẻ như thế. Đệ sẽ không vì chuyện này mà thay đổi cách nhìn với một môn phái đâu.”
Tiêu Sắt gật đầu, hắn nhìn lên trời, thấy mặt trời đã nhô lên bèn cười nói: “Bận rộn cả đêm, ta thấy có lẽ nên đi ngủ thì tốt hơn nếu không thì cả ngày không có tinh thần làm gì cả.”
Ngày hôm sau khi Diệp Thiên Vân tỉnh dậy thì cũng đã gần mười giờ. Đêm qua đầu óc hắn đã hoạt động quá nhiều nên hôm nay hắn phải ngủ bù. Sau khi tỉnh dậy, hắn thấy khỏe hơn chỉ có điều khi mở mắt ra hắn lại nhớ đến chuyện của Hứa Phạm, trong lòng khẽ trùng xuống.
Theo như lời của Tiêu Hùng thì hắn đang nghỉ ngơi vì còn hai trận đấu nữa nhưng hắn rất muốn xem công phu của các môn phái khác ra sao nên sau khi rửa mặt xong hắn lại chạy đến võ đài.
Đến sau núi hắn nhìn thấy trên võ đài đang có trận đấu, ngày hôm qua hắn cũng mới chỉ xem được một nửa nên tình hình bây giờ thế nào hắn cũng không rõ lắm. Đến chỗ hôm qua hắn nhìn thấy Ngũ Vĩ và Tiêu Sắt đang ngồi đó xem và còn có thêm một người nữa đó là Hứa Phạm.
Tinh thần Tiêu Sắt khá tốt, trông có vẻ rất phấn khởi. Hắn nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì đứng dậy nói: “Tiểu đệ, trong đệ có vẻ khỏe hơn rồi đấy, tối nay đệ có một trận đấu, đấu với Thái Cực Môn, ta nghĩ đệ nên tìm Lý Thiên Kiêu thương lượng chút đi.”
Ngũ Vĩ cũng quay đầu vè phía hắn cười nói: “Ta thấy không đáng lo lắm chỉ cần ngươi thận trọng thì không vấn đề gì.”
Hôm qua khi Diệp Thiên Vân xem quyển sổ thứ tự thì hắn lại quên không xem mình lúc nào sẽ thi đấu, bây giờ mới biết là chiều nay, không nhịn được cười nói: “Cũng tốt, đã mấy ngày rồi không được động tay động chân, hi vọng lần này học hỏi thêm được nhiều thứ.”
Tiêu Sắt bĩu môi một cái, sáng nay Diệp Thiên Vân phải đi giải quyết một việc, thoáng cái hắn đã quên mất.
Hứa Phạm nhìn chăm chú vào võ đài. Diệp Thiên Vân cũng thấy tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm nên không làm phiền. Hắn quay sang phía Ngũ Vĩ nói: “Ngũ sư thúc, bây giờ cuộc đấu võ đến đâu rồi?”
Ngũ Vĩ cười nói: “Đường Xuất Môn thắng rồi, lát nữa sẽ giao đấu với Tây Bắc Môn, quyết định thứ hạng. Ta thấy ngươi không phải để ý những chuyện này mà hãy thương lượng với Lý Thiên Kiêu của Bắc Phái đi nếu không thì lên võ đài cô ta lại cho ngươi ít thuốc bôi mắt.”
Diệp Thanh Vân “Ừ” một tiếng, bây giờ hắn không muốn đi nhưng tình hình này hắn không đi không được, đến lúc đó chỉ cần cô ta nổi giận thì sẽ thành ba người đánh một người nên hắn đang nghĩ cách để hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.
Tiêu Sắt nhìn bộ dạng của Diệp Thiên Vân là biết hắn ta cũng thấy khó khăn nên nói: “Thế nào tiểu sư đệ, có cần ta đi cùng không?”
Diệp Thiên Vân bây giờ không đi không được, nếu như hắn đi một mình thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, chi bằng cho Tiêu Sắt đi cùng. Có hắn ở giữa giảng hòa mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hai người đi lên khán đài, rẽ vài chỗ mới nhìn thấy Lý Thiên Kiê, cô ta đang ngồi xem trận đấu.
Tiêu Sắt tiến đến gần chắp tay chào rồi nói: “Lý sư muội, ta và Diệp Thiên Vân tìm muội suốt, quả thật là không dễ tìm.”
Lý Thiên Kiêu dường như đã đoán trước được hai người sẽ đến, cô ta làm làm ra vẻ cười mà lại không phải là cười nói: “Mấy ngày không gặp, ta rất nhớ sư huynh, ngày hôm đó trên núi quả thật khiến người ta khó quên.”
Người đứng cạnh đang giỏng tai lắng nghe không khỏi thán phục, dù là tốt hay xấu thì đều để lại ấn tượng sâu sắc cho Lý Thiên Kiêu.
Tiêu Sắt chỉ còn biết cười gượng rồi nói: “Sư muội, hôm đó chỉ là trêu đùa chút thôi mà, không phải ngay cả trò đùa vặt vãnh đó muội cũng không thể bỏ qua được chứ?”
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng của Lý Thiên Kiêu thì thấy khó chịu, có chuyện gì thì nói ra nhưng lại cứ úp mở thật là phiền nhiễu bèn nói: “Lý sư muội, hôm đó ta không có ý gì chỉ là muốn góp vui thôi.”
Lý Thiên Kiêu nhẹ nhàng hứ một tiếng rồi nói: “Trong thiên hạ này làm gì có chuyện nào trùng hợp như thế? Rõ ràng là anh cố ý.”
Tiêu Sắt vốn dĩ cũng chỉ có ý tốt muốn khuyên răn nhưng không ngờ lại còn bị Lý thiên Kiêu kéo vào nên cũng nói thêm: “Tiểu đệ không phải người như thế đâu, hắn cũng không giỏi nói đùa. Hôm đó chỉ là ta ngẫu nhiên chọn một việc không ngờ lại khiến cho muội hiểu nhầm…”
Lý Thiên Kiêu dường như vẫn thấy chưa đủ, cô ta đứng dậy nói: “Rõ ràng là cố ý lại còn cố tình không công nhận, trên đời này chẳng có chuyện đơn giản như thế đâu.”
Diệp Thiên Vân nhìn Lý Thiên Kiêu, hắn vốn không thích tranh cãi với phụ nữ nhưng lúc này quả thật khiến hắn thấy ghét kinh khủng. Thật ra chuyện này hai bên cùng nhường một bước thì có phải là đã xong rồi không nên hắn ta nói: “Đại sư huynh, chúng ta quay về thôi.”
Lý Thiên Kiêu nghe xong tức giận nói: “Chuyện của ngày hôm đó rõ ràng là anh không đúng lẽ nào anh không nên xin lỗi tôi?”
Tiêu Sắt vẫn còn muốn khuyên hai câu nữa nhưng nghe lời Diệp Thiên Vân cũng thấy Lý Thiên Kiêu quá đáng, hắn cũng không thèm tức giận nữa mà cười ha ha nói: “Lý sư muội, ta đã chủ động đến giảng hòa nhưng muội lại không chịu vậy thì đừng trách ta. Chỉ có điều phải nói rõ điều này, Diệp Thiên Vân sư đệ không phải là người thích bắt nạt phụ nữ mà ngay cả khi muội muốn giảng hòa còn phải xem hắn có muốn không đã. Cáo từ!”, vừa dứt lời hắn quay lưng cùng Diệp Thiên Vân bước đi.
Lý Thiên kiêu nhìn hai người đi khuất có chút hối hận, da mặt của Tiêu Sắt và Diệp Thiên Vân không dày, bây giờ thì mất mặt quá rồi. Sau này kì thật không dễ nhìn mặt nhau nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.
Trên đường về Tiêu Sắt thấy hắn làm vậy có chút đường đột bèn thận trọng nói: “Tiểu đệ, chúng ta đã xả được cơn giận nhưng trận đấu tính thế nào đây?
Diệp Thiên Vân lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là mình đệ lên võ đài mà, đến lúc đó đệ không ra tay thì coi như xong rồi.”
Tiêu Sắt lúc này cảm thấy không khí có chút nặng nề nên cười nói: “Vậy hung thủ là kẻ nào trong Bát Quái?” Nói xong chính hắn cũng thấy mình có phần đường đột, nên nói thêm: “Đệ yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật.”
Nghe xong Hứa Phạm có chút do dự nói: “Tên hắn là Tần Lỗi, hắn ta là đệ tử nội môn của Bát Quái. Thật ra quan hệ của gia đình tôi với Bát Quái cũng nằm ở chỗ đó, kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ đó thậm chí còn phái người đến nhà tôi trộm cắp nếu như không phải là cô ấy nói với tôi thì những thứ gia truyền quả thật đã bị bọn chúng cướp đi rồi.”
Diệp Thiên Vân rất dị ứng với những thủ đoạn bỉ ổi như thế nhưng những việc sau lưng hắn làm rất kín đáo nên hắn mới hỏi : “Địa vị của hắn trong Bát Quái rất cao?”
Hứa Phạm nghĩ một chút, nghiến răng nói: “Tất nhiên, trong Bát Quái địa vị của hắn cũng ngang bằng Tiêu Hùng, chỉ có điều phẩm chất của hắn thì còn kém xa. Để trở thành chân truyền của Bát Quái chuyện gì hắn cũng dám làm.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hắn còn có một đứa con trai tên là Tần Bảo, tôi nghi ngờ người là do hắn giết.”
Tiêu Sắt vỗ vai Hứa Phạm nói: “Hứa đệ, chuyện đã qua lâu rồi, ta vẫn muốn khuyên đệ phải lí trí một chút, đừng có để thù hận làm cho mù quáng, một người nếu như chỉ sống vì thù hận thì bản thân đệ thiệt thòi nhất thôi.”
Diệp Thiên Vân vẫn giữ sắc mặt bình thản nói: “Anh Hứa Phạm, chuyện này tạm thời đừng nghĩ nữa, hãy ngủ một giấc ngon lành, báo thù cũng không thể vội vàng được nhất định sau này sẽ có cơ hội mà.”
Tiêu Sắt cũng đứng dậy nói: “Thật ra hai hôm tới chúng ta sẽ giao đấu với Bát Quái, có lẽ Thiên Vân sẽ giáp mặt kẻ thù của đệ, đến lúc đó, ta nghĩ rằng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Hứa Phạm gật đầu căm giận nói: “Hai người yên tâm, tôi sẽ không làm những việc ảnh hưởng đến Hình Ý Môn đâu, chỉ mấy hôm nữa thôi là sẽ đến ngày giải quyết ân oán, tôi sẽ lên võ đài quyết sống còn với hắn một trận.”
Diệp Thiên Vân cũng có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ của Hứa Phạm không thay đổi chút nào, hắn vẫn muốn báo thù cho cô gái đó nhưng như vậy thì quá nóng vội, muốn hắn đổi ý cũng không phải là dễ nên hắn nói: “Anh Hứa, anh bình tĩnh lại đi theo như tôi thấy thì quyết sống chết với bọn họ là cách ngu xuẩn nhất, hi vọng anh có thể suy nghĩ thông suốt.” Hắn nói thẳng chứ không hề nể tình mối quan hệ giữa hắn và Hứa Tình, những chuyện này xảy ra với ai hắn cũng đều sẽ nói như vậy.
Hứa Phạm cười ngây ngô: “Có lẽ là vậy nhưng tôi cho rằng đáng để làm thế.”
Hai người đi ra khỏi phòng, Tiêu Sắt gượng cười nói: “Tính cách của hắn như thế rất khó thay đổi. Quả thật là ngu ngốc, hi vọng hắn ta có thể nghĩ thoáng ra, người ngoài rất khó thay đổi được suy nghĩ của hắn.”
Diệp Thiên Vân gật đầu, Tiêu Sắt cũng đã cố hết sức rồi, nhưng Hứa Phạm không nghe thì cũng hết cách, hắn trầm tư nói: “Nói thế là tốt rồi, những chuyện thế này chúng ta có khuyên cũng không được, cũng hết cách rồi, rốt cục người quyết định cũng là hắn. Hắn có suy nghĩ, có chủ ý, nếu như hắn không muốn thay đổi thì cũng không thể thay đổi được gì.”
Tiêu Sắt “Ừ” một tiếng nói: “Thiên Vân, đệ phải chăng là đã có cái nhìn phiến diện đối với Bát Quái sau chuyện này?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Cũng chẳng có gì, mỗi môn phái đều không thiếu những kẻ như thế. Đệ sẽ không vì chuyện này mà thay đổi cách nhìn với một môn phái đâu.”
Tiêu Sắt gật đầu, hắn nhìn lên trời, thấy mặt trời đã nhô lên bèn cười nói: “Bận rộn cả đêm, ta thấy có lẽ nên đi ngủ thì tốt hơn nếu không thì cả ngày không có tinh thần làm gì cả.”
Ngày hôm sau khi Diệp Thiên Vân tỉnh dậy thì cũng đã gần mười giờ. Đêm qua đầu óc hắn đã hoạt động quá nhiều nên hôm nay hắn phải ngủ bù. Sau khi tỉnh dậy, hắn thấy khỏe hơn chỉ có điều khi mở mắt ra hắn lại nhớ đến chuyện của Hứa Phạm, trong lòng khẽ trùng xuống.
Theo như lời của Tiêu Hùng thì hắn đang nghỉ ngơi vì còn hai trận đấu nữa nhưng hắn rất muốn xem công phu của các môn phái khác ra sao nên sau khi rửa mặt xong hắn lại chạy đến võ đài.
Đến sau núi hắn nhìn thấy trên võ đài đang có trận đấu, ngày hôm qua hắn cũng mới chỉ xem được một nửa nên tình hình bây giờ thế nào hắn cũng không rõ lắm. Đến chỗ hôm qua hắn nhìn thấy Ngũ Vĩ và Tiêu Sắt đang ngồi đó xem và còn có thêm một người nữa đó là Hứa Phạm.
Tinh thần Tiêu Sắt khá tốt, trông có vẻ rất phấn khởi. Hắn nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì đứng dậy nói: “Tiểu đệ, trong đệ có vẻ khỏe hơn rồi đấy, tối nay đệ có một trận đấu, đấu với Thái Cực Môn, ta nghĩ đệ nên tìm Lý Thiên Kiêu thương lượng chút đi.”
Ngũ Vĩ cũng quay đầu vè phía hắn cười nói: “Ta thấy không đáng lo lắm chỉ cần ngươi thận trọng thì không vấn đề gì.”
Hôm qua khi Diệp Thiên Vân xem quyển sổ thứ tự thì hắn lại quên không xem mình lúc nào sẽ thi đấu, bây giờ mới biết là chiều nay, không nhịn được cười nói: “Cũng tốt, đã mấy ngày rồi không được động tay động chân, hi vọng lần này học hỏi thêm được nhiều thứ.”
Tiêu Sắt bĩu môi một cái, sáng nay Diệp Thiên Vân phải đi giải quyết một việc, thoáng cái hắn đã quên mất.
Hứa Phạm nhìn chăm chú vào võ đài. Diệp Thiên Vân cũng thấy tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm nên không làm phiền. Hắn quay sang phía Ngũ Vĩ nói: “Ngũ sư thúc, bây giờ cuộc đấu võ đến đâu rồi?”
Ngũ Vĩ cười nói: “Đường Xuất Môn thắng rồi, lát nữa sẽ giao đấu với Tây Bắc Môn, quyết định thứ hạng. Ta thấy ngươi không phải để ý những chuyện này mà hãy thương lượng với Lý Thiên Kiêu của Bắc Phái đi nếu không thì lên võ đài cô ta lại cho ngươi ít thuốc bôi mắt.”
Diệp Thanh Vân “Ừ” một tiếng, bây giờ hắn không muốn đi nhưng tình hình này hắn không đi không được, đến lúc đó chỉ cần cô ta nổi giận thì sẽ thành ba người đánh một người nên hắn đang nghĩ cách để hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.
Tiêu Sắt nhìn bộ dạng của Diệp Thiên Vân là biết hắn ta cũng thấy khó khăn nên nói: “Thế nào tiểu sư đệ, có cần ta đi cùng không?”
Diệp Thiên Vân bây giờ không đi không được, nếu như hắn đi một mình thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, chi bằng cho Tiêu Sắt đi cùng. Có hắn ở giữa giảng hòa mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hai người đi lên khán đài, rẽ vài chỗ mới nhìn thấy Lý Thiên Kiê, cô ta đang ngồi xem trận đấu.
Tiêu Sắt tiến đến gần chắp tay chào rồi nói: “Lý sư muội, ta và Diệp Thiên Vân tìm muội suốt, quả thật là không dễ tìm.”
Lý Thiên Kiêu dường như đã đoán trước được hai người sẽ đến, cô ta làm làm ra vẻ cười mà lại không phải là cười nói: “Mấy ngày không gặp, ta rất nhớ sư huynh, ngày hôm đó trên núi quả thật khiến người ta khó quên.”
Người đứng cạnh đang giỏng tai lắng nghe không khỏi thán phục, dù là tốt hay xấu thì đều để lại ấn tượng sâu sắc cho Lý Thiên Kiêu.
Tiêu Sắt chỉ còn biết cười gượng rồi nói: “Sư muội, hôm đó chỉ là trêu đùa chút thôi mà, không phải ngay cả trò đùa vặt vãnh đó muội cũng không thể bỏ qua được chứ?”
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng của Lý Thiên Kiêu thì thấy khó chịu, có chuyện gì thì nói ra nhưng lại cứ úp mở thật là phiền nhiễu bèn nói: “Lý sư muội, hôm đó ta không có ý gì chỉ là muốn góp vui thôi.”
Lý Thiên Kiêu nhẹ nhàng hứ một tiếng rồi nói: “Trong thiên hạ này làm gì có chuyện nào trùng hợp như thế? Rõ ràng là anh cố ý.”
Tiêu Sắt vốn dĩ cũng chỉ có ý tốt muốn khuyên răn nhưng không ngờ lại còn bị Lý thiên Kiêu kéo vào nên cũng nói thêm: “Tiểu đệ không phải người như thế đâu, hắn cũng không giỏi nói đùa. Hôm đó chỉ là ta ngẫu nhiên chọn một việc không ngờ lại khiến cho muội hiểu nhầm…”
Lý Thiên Kiêu dường như vẫn thấy chưa đủ, cô ta đứng dậy nói: “Rõ ràng là cố ý lại còn cố tình không công nhận, trên đời này chẳng có chuyện đơn giản như thế đâu.”
Diệp Thiên Vân nhìn Lý Thiên Kiêu, hắn vốn không thích tranh cãi với phụ nữ nhưng lúc này quả thật khiến hắn thấy ghét kinh khủng. Thật ra chuyện này hai bên cùng nhường một bước thì có phải là đã xong rồi không nên hắn ta nói: “Đại sư huynh, chúng ta quay về thôi.”
Lý Thiên Kiêu nghe xong tức giận nói: “Chuyện của ngày hôm đó rõ ràng là anh không đúng lẽ nào anh không nên xin lỗi tôi?”
Tiêu Sắt vẫn còn muốn khuyên hai câu nữa nhưng nghe lời Diệp Thiên Vân cũng thấy Lý Thiên Kiêu quá đáng, hắn cũng không thèm tức giận nữa mà cười ha ha nói: “Lý sư muội, ta đã chủ động đến giảng hòa nhưng muội lại không chịu vậy thì đừng trách ta. Chỉ có điều phải nói rõ điều này, Diệp Thiên Vân sư đệ không phải là người thích bắt nạt phụ nữ mà ngay cả khi muội muốn giảng hòa còn phải xem hắn có muốn không đã. Cáo từ!”, vừa dứt lời hắn quay lưng cùng Diệp Thiên Vân bước đi.
Lý Thiên kiêu nhìn hai người đi khuất có chút hối hận, da mặt của Tiêu Sắt và Diệp Thiên Vân không dày, bây giờ thì mất mặt quá rồi. Sau này kì thật không dễ nhìn mặt nhau nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.
Trên đường về Tiêu Sắt thấy hắn làm vậy có chút đường đột bèn thận trọng nói: “Tiểu đệ, chúng ta đã xả được cơn giận nhưng trận đấu tính thế nào đây?
Diệp Thiên Vân lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là mình đệ lên võ đài mà, đến lúc đó đệ không ra tay thì coi như xong rồi.”
/662
|