Diệp Thiên Vân đang ở trong tình huống xấu hổ, Tôn Vĩnh Nhân cùng lão đầu Hà Sơn đang đấu dũng đấu trí, hắn nhìn hai người rồi nói: “Hai người chú ý hoàn cảnh một chút, đây là sân huấn luyện”.
Tôn Vĩnh Nhân sau khi nghe xong thì ngượng ngùng thu tay, lui ra sau hai bước sau đó mới ủy khuất nói: “Chính là do lão già không biết xấu hổ kia. Không liên quan tới tôi”.
Hà Sơn cũng thu tay về cười hắc hắc nói: “Ta là người không để ý tới ánh mắt thế tục, cuộc đời được bao nhiêu năm chứ, chỉ cần mình sống tự do tự tại, cần gì phải để ý người khác nghĩ gì”.
Diệp Thiên Vân đối với hai người này cũng cảm thấy không còn cách nào, hắn nhìn về phía Hà Sơn hỏi: “Lão tiền bối đến nơi này có gì chỉ giáo?”
Hà Sơn tiện tay ném thứ đoạt được trên mặt đất, bây giờ cũng không trân quý vật kia như lúc nãy nữa, lão phủi phủi tay nói: “Cũng không có gì, hai ngày nay từ nội môn đi ra, trong lúc nhất thời cảm thấy ngứa ngáy cho nên đặc biệt tới tìm cậu qua lại mấy chiêu, sảng khoái một hồi!”
Những đệ tử xung quanh đều dỏng tai lên nghe, Diệp Thiên Vân cảm thấy ở trước mặt đám đông trong đại sảnh không tốt lắm, liền nói: “Đi theo tôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện”.
Hà Sơn phất tay áo, vô lại nói: “Nơi này rất khá, nghe Diêm Phong nói cậu thật sự có tài, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái. Con người ta có một tật xấu, chỉ cần có người danh tiếng lớn là ta liền không nhịn được, cho nên cậu cũng đừng để ý nha!”
Tôn Vĩnh Nhân vốn đã tức khí, vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, hắn cười gằn nói: “Lão tạp mao, lão đừng có ở chỗ này mà lải nhải nữa, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, lão dám gây chuyện ở chỗ này, ta đánh cho lão gãy rớt hết răng bây giờ!”
Hai con mắt Hà Sơn nhìn chằm chằm vào Tôn Vĩnh Nhân, có chút cổ quái nói: “Tốt! tốt! Có thể gặp được loại người cực phẩm như cậu. Quả thật ông trời đối với tôi không tệ, ha ha!”
Diệp Thiên Vân nhìn hành vi hai người, rất là giống nhau, nếu như để để cho hai người đi với nhau chắc hẳn sẽ tạo ra uy lực của đạn hạt nhân, hắn mở miệng nói với Tôn Vĩnh Nhân: “Cậu tới phòng tôi một lúc, lát nữa tôi tới tìm cậu”.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong có chút không cam lòng, hắn do dự một chút rồi gật đầu, nói: “Được rồi! Vì nể mặt anh tôi mới bỏ qua cho lão, nếu không hôm nay tôi sẽ cho lão máu tươi tám thước!” Nói xong cũng không thèm nhìn Hà Sơn, đi lên cầu thang.
Hai mắt Hà Sơn nhìn theo bóng lưng Tôn Vĩnh Nhân. Hắn tự nhủ: “Thật sự là quá giống!”
Diệp Thiên Vân cũng không nghĩ ra tại sao lúc này Hà Sơn đột nhiên rời khỏi võ quán, Diêm Phong hẳn là không biết lão tới nơi này, nghĩ tới đây liền cố ý hỏi: “Hà lão tiền bối. Diêm đại ca có khỏe không?”
Hà Sơn đã khôi phục lại tinh thần, lão không thèm để tâm, nói: “Tôi cũng không biết, hắn đi ra ngoài có chuyện, cho nên tôi tới tìm cậu chơi đùa”. Nói xong hai con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, đánh giá từ trên xuống dưới.
Diệp Thiên Vân “Ừmh” một tiếng, nói: “Như vậy Hà lão cùng tôi đến phòng tiếp khách nha, ở đây ảnh hưởng tới đệ tử đang luyện tập”.
Hà Sơn khởi động tay chân sau đó nói: “Cũng được, đỡ phải làm lỡ tiền đồ của bọn họ”. Nói xong thì cùng đi tới phòng tiếp khách.
Từ khi Diệp Thiên Vân gặp mặt lão thì chỉ biết Hà Sơn là một ngoại gia cao thủ, hơn nữa thân phận còn cao hơn Diêm Phong một bậc.
Hai người tới phòng khách ngồi xuống, sau khi Hà Sơn uống một ngụm trà, nhấm nháp mùi vị sau đó nói: “Quả thật nơi này của cậu không tồi, người cũng nhiều, không giống Bát Cực Môn chúng ta mỗi ngày buồn tẻ, lạnh tanh, có cảm giác như là một trong khu mộ vậy”.
Trong lòng Diệp Thiên Vân vừa động, hắn muốn nắm chặt cơ hội để hiểu rõ hơn về chuyện võ lâm, bởi vậy ra vẻ ung dung nói: “Sao lại thế, Bát Cực Môn đệ tử đông đảo, sao lại nói là buồn tẻ được chứ?”
Hà Sơn nghe xong khoát tay nói: “Cậu không phải là người của Bát Cực Môn chúng ta cho nên không hiểu rõ, trong môn vốn có ba mươi, bốn mươi người. Gần đây xảy ra chuyện Thường Đại Hải, chưởng môn lại phái đi sáu bảy người, khiến cho trong môn không khí trầm lặng. Không phải là khu mộ thì là gì?”
Diệp Thiên Vân nghe được sự tình của Bát Cực Môn, Bát Cực Môn là một trong mười đại môn phái thế mà chỉ có ba mươi bốn mươi người. Điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, hắn tiếp tục nói: “Tôi quen biết người của Bát Cực Môn cũng khá nhiều, Lâm Thanh Hoành, Triệu Phi Vân, còn có Trình Cương”.
Hà Sơn làm ra dáng vẻ không có gì đáng kể, lão nhìn nóc nhà nói rằng: “Ừmh, những người này trước đó vài ngày cũng đi ra ngoài, vì bọn hắn đi, cho nên mới vắng vẻ, nhưng mà Triệu Phi Vân cùng với Trình Cương vừa chết”. Lời này nói ra rất bình thản, dường như chuyện này xảy ra như cơm bữa.
Diệp Thiên Vân tùy tiện hỏi: “Vậy ngài cũng có một số bằng hữu trong giang hồ, tại sao không đến những nơi đó tìm vài lão bằng hữu?”
Hà Sơn bĩu môi nói: “Xa lắm, không muốn đi!” Dường như lão đã nhớ ra mục đích tới đây, hai tròng mắt trừng lên nói: “Tôi tới nơi này tìm cậu so vài chiêu, chúng ta ngồi đây làm gì?”
Diệp Thiên Vân liếc mắt, lão Hà Sơn này là điển hình của lối tư duy hỗn loạn, liền nói: “So chiêu chia ra rất nhiều loại luận võ, luận đạo, hai điều này từ trước tới giờ không tách rời nhau”.
Hà Sơn nghe xong vuốt ve chòm râu, nói: “Ừmh, đạo lý thì đúng là như vậy, cậu học Hình Ý Quyền hả?”
Diệp Thiên Vân nuốt nước bọt nói: “Đúng vậy! Tôi cũng luyện qua Bát Cực Quyền, nhưng mà đều tự học là chính, chưa từng bái sư”.
Hà Sơn đánh giá hắn một chút, nói: “Cậu luyện cả nội gia lẫn ngoại gia, chẳng lẽ không sợ trở thành phế nhân sao?”
Diệp Thiên Vân cho tới giờ còn chưa nghe ai nói như vậy, liền hỏi: “Chữ ‘phế’ ở đây nên hiểu ra sao?”
Hà Sơn trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Cùng luyện sở học của hai nhà không phải là không có, nhưng mà chưa từng nghe qua có ai luyện tới đại thành, võ học nằm ở chữ ‘chuyên’, nếu như không chuyên làm sao có được thành tựu”.
Đối với lời này Diệp Thiên Vân cũng không quá đồng ý, nếu như chỉ đơn thuần chữ ‘chuyên’ thì có thể hiểu là chuyên tâm luyện võ học, đây là một loại tinh thần, vì võ đạo mà cả đời phấn đấu, nhưng mà nói như nói “chuyên” là chỉ chuyên một nhà quyền pháp thì quá bó hẹp, hiểu biết rộng rãi mới là chính đạo, hắn trầm mặc không nói lên suy nghĩ của mình.
Hà Sơn nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên Vân còn tưởng là hắn bị thuyết phục, vểnh mặt lên nói: “Cậu rất giống một vị sư huynh của ta…” Nói tới đây thì không nói gì nữa.
Diệp Thiên Vân trái lại có chút khó hiểu, hắn đang cân nhắc xem lời nói đó có thể tin được mấy phần, Hà Sơn mặc dù hay nói chuyện không đâu, nhưng về phương diện võ học thì lão hẳn là sẽ không nói hươu nói vượn.
Hà Sơn thấy dáng vẻ của hắn như vậy biết hắn không tin, nhất thời tức giận, nói: “Không tin hai chúng ta có thể tỷ thí một lúc!” Không hề báo trước ở trên ghế đánh ngang một quyền về phía hắn.
Lúc này hai người cách nhau một cái bàn, Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ lời lão nói, không ngờ Hà Sơn lại thích đấu kiểu này, nói xong là đánh quyền tới ngay, bởi vậy lông mày dựng lên, cánh tay đưa lên vừa vặn đỡ một quyền này.
Bát Cực Quyền kình lực chú trọng vào Băng, Hám, Đột, Kích vì vậy mà Băng có thế tới như núi lở, mà Hám là chỉ chấn động như núi cao, Đột Kích là cách tấn công bất ngờ, động tác dứt khoát. Phát lực trong nháy mắt mạnh như giương cung, phát ra bùng nổ như hỏa đạn, thế động linh hoạt, nhanh như chớp, lấy mạnh mẽ làm chính.
Một chiêu này của Hà Sơn cơ hồ đến đồng thời với câu nói, mà Diệp Thiên Vân mặc dù ra tay so với lão chậm hơn một chút, nhưng mà phát sau đến trước, đã kịp cản quyền phía trước đang lao tới.
Vừa chạm chiêu thì truyền ra tiếng vang, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lực đạo không nhỏ, Diệp Thiên Vân cùng Hà Sơn đều bị kình lực như đạn của đối phương bức bách phải đứng lên.
Hà Sơn vẻ mặt kinh hỉ nhìn Diệp Thiên Vân kêu lên: “Đối thủ tốt! Thật sự là đối thủ tốt! Lần trước cùng cậu thử qua một chiêu còn nghĩ rằng cậu may mắn, không ngờ rằng cậu thật sự có tài…”
Giờ đây Diệp Thiên Vân toàn thân đề phòng, để ngừa Hà Sơn kia đột ngột xuất sát chiêu, nếu như vậy thì mình sẽ vô cùng bị động, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hà Sơn, bất ngờ không bằng phòng ngự, lập tức đánh ra Băng quyền. Tay như Lưu Tinh, mắt tựa như điện, hai câu này vừa hiện lên trong đầu hắn.
Hà Sơn lúc này gào lên, lão vừa muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ quyền của Diệp Thiên Vân đã tới rồi, động tác vô thanh vô tức đánh lên người lão, hơn nữa quyền này trúng giữa vai trái, Hà Sơn lập tức bị đánh văng ra ngoài.
Diệp Thiên Vân trời sinh không bao giờ chịu thiệt thòi, nhất là trên con đường võ học, ra tay cực kỳ tàn nhẫn với lại rất bá đạo, hai loại phong cách này cùng nhau kết hợp hình thành nên quyền phong của hắn.
Một quyền này đánh Hà Sơn bay xa ba thước, vừa vặn văng tới nơi đồ cổ, lập tức đại bộ phận vật phẩm trang trí rơi xuống đất, rất nhiều đồ sứ bị chấn nát, trong lúc nhất thời trong phòng không ngừng vang lên tiếng lốp bốp.
Một lúc lâu, Hà Sơn bò dậy phủi bụi đất trên người, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Vân, nói: “Thủ đoạn hay! Ta…” Nói tới đây đột nhiên không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, dường như đã khắc sâu, sợ bị trúng độc thủ một lần nữa.
Hai người đang ở chỗ này giằng co, bên ngoài vang lên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng lập tức nói: “Diệp tiên sinh xảy ra chuyện gì vậy, có cần…”
Diệp Thiên Vân nhìn chằm chằm vào Hà Sơn, miệng nói với người phục vụ viên: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi…” Hắn rất kinh ngạc khi Hà Sơn trúng một kích của mình mà không chịu thương tổn gì, không kìm được mà sinh ra hứng thú.
Quyền vừa rồi mặc dù chưa phát ra toàn lực, nhưng đánh lên thân thể thì vô cùng kinh khủng, thế mà đối phương chỉ bị đánh bay đi, điều này càng làm cho Diệp Thiên Vân thêm kích thích.
Hà Sơn cười hắc hắc, sau đó đột nhiên hạ thấp thân thể, bước tới gần Diệp Thiên Vân, đột nhiên khuỷu tay đưa ra dò xét.
Lúc này chiến ý của Diệp Thiên Vân đã bùng lên điên cuồng, hắn lui về phía sau một bước, đồng thời nhanh chóng xuất ra Đẩu Động Quyền, không tới một giây đã đánh ra bốn, năm quyền. Mỗi quyền đều có lực xoáy, lực đạo vô cùng lớn. Lần đầu tiên hắn gặp được người có thể chịu được quyền của mình, không kìm được mà có chút mất khống chế, mỗi chiêu đều đánh ra toàn lực.
Hà Sơn vừa rồi còn có ý muốn trêu đùa Diệp Thiên Vân, nhưng mà liên tiếp lấy cứng chọi cứng, mới ba bốn quyền đã chịu không nổi, thân thể lui nhanh về phía sau, được một khoảng cách an toàn lão mới há mồn thở dốc, chỉ ngắn ngủi mấy giây mà trên trán đã ra mồ hôi hột.
Lão nhìn Diệp Thiên Vân hồi lâu, không thể tin nói: “Mẹ nó, ngươi trêu chọc ta! Loa Toàn Kình này mà là ngươi tự nghĩ ra sao?”
Tôn Vĩnh Nhân sau khi nghe xong thì ngượng ngùng thu tay, lui ra sau hai bước sau đó mới ủy khuất nói: “Chính là do lão già không biết xấu hổ kia. Không liên quan tới tôi”.
Hà Sơn cũng thu tay về cười hắc hắc nói: “Ta là người không để ý tới ánh mắt thế tục, cuộc đời được bao nhiêu năm chứ, chỉ cần mình sống tự do tự tại, cần gì phải để ý người khác nghĩ gì”.
Diệp Thiên Vân đối với hai người này cũng cảm thấy không còn cách nào, hắn nhìn về phía Hà Sơn hỏi: “Lão tiền bối đến nơi này có gì chỉ giáo?”
Hà Sơn tiện tay ném thứ đoạt được trên mặt đất, bây giờ cũng không trân quý vật kia như lúc nãy nữa, lão phủi phủi tay nói: “Cũng không có gì, hai ngày nay từ nội môn đi ra, trong lúc nhất thời cảm thấy ngứa ngáy cho nên đặc biệt tới tìm cậu qua lại mấy chiêu, sảng khoái một hồi!”
Những đệ tử xung quanh đều dỏng tai lên nghe, Diệp Thiên Vân cảm thấy ở trước mặt đám đông trong đại sảnh không tốt lắm, liền nói: “Đi theo tôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện”.
Hà Sơn phất tay áo, vô lại nói: “Nơi này rất khá, nghe Diêm Phong nói cậu thật sự có tài, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái. Con người ta có một tật xấu, chỉ cần có người danh tiếng lớn là ta liền không nhịn được, cho nên cậu cũng đừng để ý nha!”
Tôn Vĩnh Nhân vốn đã tức khí, vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, hắn cười gằn nói: “Lão tạp mao, lão đừng có ở chỗ này mà lải nhải nữa, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, lão dám gây chuyện ở chỗ này, ta đánh cho lão gãy rớt hết răng bây giờ!”
Hai con mắt Hà Sơn nhìn chằm chằm vào Tôn Vĩnh Nhân, có chút cổ quái nói: “Tốt! tốt! Có thể gặp được loại người cực phẩm như cậu. Quả thật ông trời đối với tôi không tệ, ha ha!”
Diệp Thiên Vân nhìn hành vi hai người, rất là giống nhau, nếu như để để cho hai người đi với nhau chắc hẳn sẽ tạo ra uy lực của đạn hạt nhân, hắn mở miệng nói với Tôn Vĩnh Nhân: “Cậu tới phòng tôi một lúc, lát nữa tôi tới tìm cậu”.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong có chút không cam lòng, hắn do dự một chút rồi gật đầu, nói: “Được rồi! Vì nể mặt anh tôi mới bỏ qua cho lão, nếu không hôm nay tôi sẽ cho lão máu tươi tám thước!” Nói xong cũng không thèm nhìn Hà Sơn, đi lên cầu thang.
Hai mắt Hà Sơn nhìn theo bóng lưng Tôn Vĩnh Nhân. Hắn tự nhủ: “Thật sự là quá giống!”
Diệp Thiên Vân cũng không nghĩ ra tại sao lúc này Hà Sơn đột nhiên rời khỏi võ quán, Diêm Phong hẳn là không biết lão tới nơi này, nghĩ tới đây liền cố ý hỏi: “Hà lão tiền bối. Diêm đại ca có khỏe không?”
Hà Sơn đã khôi phục lại tinh thần, lão không thèm để tâm, nói: “Tôi cũng không biết, hắn đi ra ngoài có chuyện, cho nên tôi tới tìm cậu chơi đùa”. Nói xong hai con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, đánh giá từ trên xuống dưới.
Diệp Thiên Vân “Ừmh” một tiếng, nói: “Như vậy Hà lão cùng tôi đến phòng tiếp khách nha, ở đây ảnh hưởng tới đệ tử đang luyện tập”.
Hà Sơn khởi động tay chân sau đó nói: “Cũng được, đỡ phải làm lỡ tiền đồ của bọn họ”. Nói xong thì cùng đi tới phòng tiếp khách.
Từ khi Diệp Thiên Vân gặp mặt lão thì chỉ biết Hà Sơn là một ngoại gia cao thủ, hơn nữa thân phận còn cao hơn Diêm Phong một bậc.
Hai người tới phòng khách ngồi xuống, sau khi Hà Sơn uống một ngụm trà, nhấm nháp mùi vị sau đó nói: “Quả thật nơi này của cậu không tồi, người cũng nhiều, không giống Bát Cực Môn chúng ta mỗi ngày buồn tẻ, lạnh tanh, có cảm giác như là một trong khu mộ vậy”.
Trong lòng Diệp Thiên Vân vừa động, hắn muốn nắm chặt cơ hội để hiểu rõ hơn về chuyện võ lâm, bởi vậy ra vẻ ung dung nói: “Sao lại thế, Bát Cực Môn đệ tử đông đảo, sao lại nói là buồn tẻ được chứ?”
Hà Sơn nghe xong khoát tay nói: “Cậu không phải là người của Bát Cực Môn chúng ta cho nên không hiểu rõ, trong môn vốn có ba mươi, bốn mươi người. Gần đây xảy ra chuyện Thường Đại Hải, chưởng môn lại phái đi sáu bảy người, khiến cho trong môn không khí trầm lặng. Không phải là khu mộ thì là gì?”
Diệp Thiên Vân nghe được sự tình của Bát Cực Môn, Bát Cực Môn là một trong mười đại môn phái thế mà chỉ có ba mươi bốn mươi người. Điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, hắn tiếp tục nói: “Tôi quen biết người của Bát Cực Môn cũng khá nhiều, Lâm Thanh Hoành, Triệu Phi Vân, còn có Trình Cương”.
Hà Sơn làm ra dáng vẻ không có gì đáng kể, lão nhìn nóc nhà nói rằng: “Ừmh, những người này trước đó vài ngày cũng đi ra ngoài, vì bọn hắn đi, cho nên mới vắng vẻ, nhưng mà Triệu Phi Vân cùng với Trình Cương vừa chết”. Lời này nói ra rất bình thản, dường như chuyện này xảy ra như cơm bữa.
Diệp Thiên Vân tùy tiện hỏi: “Vậy ngài cũng có một số bằng hữu trong giang hồ, tại sao không đến những nơi đó tìm vài lão bằng hữu?”
Hà Sơn bĩu môi nói: “Xa lắm, không muốn đi!” Dường như lão đã nhớ ra mục đích tới đây, hai tròng mắt trừng lên nói: “Tôi tới nơi này tìm cậu so vài chiêu, chúng ta ngồi đây làm gì?”
Diệp Thiên Vân liếc mắt, lão Hà Sơn này là điển hình của lối tư duy hỗn loạn, liền nói: “So chiêu chia ra rất nhiều loại luận võ, luận đạo, hai điều này từ trước tới giờ không tách rời nhau”.
Hà Sơn nghe xong vuốt ve chòm râu, nói: “Ừmh, đạo lý thì đúng là như vậy, cậu học Hình Ý Quyền hả?”
Diệp Thiên Vân nuốt nước bọt nói: “Đúng vậy! Tôi cũng luyện qua Bát Cực Quyền, nhưng mà đều tự học là chính, chưa từng bái sư”.
Hà Sơn đánh giá hắn một chút, nói: “Cậu luyện cả nội gia lẫn ngoại gia, chẳng lẽ không sợ trở thành phế nhân sao?”
Diệp Thiên Vân cho tới giờ còn chưa nghe ai nói như vậy, liền hỏi: “Chữ ‘phế’ ở đây nên hiểu ra sao?”
Hà Sơn trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Cùng luyện sở học của hai nhà không phải là không có, nhưng mà chưa từng nghe qua có ai luyện tới đại thành, võ học nằm ở chữ ‘chuyên’, nếu như không chuyên làm sao có được thành tựu”.
Đối với lời này Diệp Thiên Vân cũng không quá đồng ý, nếu như chỉ đơn thuần chữ ‘chuyên’ thì có thể hiểu là chuyên tâm luyện võ học, đây là một loại tinh thần, vì võ đạo mà cả đời phấn đấu, nhưng mà nói như nói “chuyên” là chỉ chuyên một nhà quyền pháp thì quá bó hẹp, hiểu biết rộng rãi mới là chính đạo, hắn trầm mặc không nói lên suy nghĩ của mình.
Hà Sơn nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên Vân còn tưởng là hắn bị thuyết phục, vểnh mặt lên nói: “Cậu rất giống một vị sư huynh của ta…” Nói tới đây thì không nói gì nữa.
Diệp Thiên Vân trái lại có chút khó hiểu, hắn đang cân nhắc xem lời nói đó có thể tin được mấy phần, Hà Sơn mặc dù hay nói chuyện không đâu, nhưng về phương diện võ học thì lão hẳn là sẽ không nói hươu nói vượn.
Hà Sơn thấy dáng vẻ của hắn như vậy biết hắn không tin, nhất thời tức giận, nói: “Không tin hai chúng ta có thể tỷ thí một lúc!” Không hề báo trước ở trên ghế đánh ngang một quyền về phía hắn.
Lúc này hai người cách nhau một cái bàn, Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ lời lão nói, không ngờ Hà Sơn lại thích đấu kiểu này, nói xong là đánh quyền tới ngay, bởi vậy lông mày dựng lên, cánh tay đưa lên vừa vặn đỡ một quyền này.
Bát Cực Quyền kình lực chú trọng vào Băng, Hám, Đột, Kích vì vậy mà Băng có thế tới như núi lở, mà Hám là chỉ chấn động như núi cao, Đột Kích là cách tấn công bất ngờ, động tác dứt khoát. Phát lực trong nháy mắt mạnh như giương cung, phát ra bùng nổ như hỏa đạn, thế động linh hoạt, nhanh như chớp, lấy mạnh mẽ làm chính.
Một chiêu này của Hà Sơn cơ hồ đến đồng thời với câu nói, mà Diệp Thiên Vân mặc dù ra tay so với lão chậm hơn một chút, nhưng mà phát sau đến trước, đã kịp cản quyền phía trước đang lao tới.
Vừa chạm chiêu thì truyền ra tiếng vang, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lực đạo không nhỏ, Diệp Thiên Vân cùng Hà Sơn đều bị kình lực như đạn của đối phương bức bách phải đứng lên.
Hà Sơn vẻ mặt kinh hỉ nhìn Diệp Thiên Vân kêu lên: “Đối thủ tốt! Thật sự là đối thủ tốt! Lần trước cùng cậu thử qua một chiêu còn nghĩ rằng cậu may mắn, không ngờ rằng cậu thật sự có tài…”
Giờ đây Diệp Thiên Vân toàn thân đề phòng, để ngừa Hà Sơn kia đột ngột xuất sát chiêu, nếu như vậy thì mình sẽ vô cùng bị động, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hà Sơn, bất ngờ không bằng phòng ngự, lập tức đánh ra Băng quyền. Tay như Lưu Tinh, mắt tựa như điện, hai câu này vừa hiện lên trong đầu hắn.
Hà Sơn lúc này gào lên, lão vừa muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ quyền của Diệp Thiên Vân đã tới rồi, động tác vô thanh vô tức đánh lên người lão, hơn nữa quyền này trúng giữa vai trái, Hà Sơn lập tức bị đánh văng ra ngoài.
Diệp Thiên Vân trời sinh không bao giờ chịu thiệt thòi, nhất là trên con đường võ học, ra tay cực kỳ tàn nhẫn với lại rất bá đạo, hai loại phong cách này cùng nhau kết hợp hình thành nên quyền phong của hắn.
Một quyền này đánh Hà Sơn bay xa ba thước, vừa vặn văng tới nơi đồ cổ, lập tức đại bộ phận vật phẩm trang trí rơi xuống đất, rất nhiều đồ sứ bị chấn nát, trong lúc nhất thời trong phòng không ngừng vang lên tiếng lốp bốp.
Một lúc lâu, Hà Sơn bò dậy phủi bụi đất trên người, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Vân, nói: “Thủ đoạn hay! Ta…” Nói tới đây đột nhiên không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, dường như đã khắc sâu, sợ bị trúng độc thủ một lần nữa.
Hai người đang ở chỗ này giằng co, bên ngoài vang lên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng lập tức nói: “Diệp tiên sinh xảy ra chuyện gì vậy, có cần…”
Diệp Thiên Vân nhìn chằm chằm vào Hà Sơn, miệng nói với người phục vụ viên: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi…” Hắn rất kinh ngạc khi Hà Sơn trúng một kích của mình mà không chịu thương tổn gì, không kìm được mà sinh ra hứng thú.
Quyền vừa rồi mặc dù chưa phát ra toàn lực, nhưng đánh lên thân thể thì vô cùng kinh khủng, thế mà đối phương chỉ bị đánh bay đi, điều này càng làm cho Diệp Thiên Vân thêm kích thích.
Hà Sơn cười hắc hắc, sau đó đột nhiên hạ thấp thân thể, bước tới gần Diệp Thiên Vân, đột nhiên khuỷu tay đưa ra dò xét.
Lúc này chiến ý của Diệp Thiên Vân đã bùng lên điên cuồng, hắn lui về phía sau một bước, đồng thời nhanh chóng xuất ra Đẩu Động Quyền, không tới một giây đã đánh ra bốn, năm quyền. Mỗi quyền đều có lực xoáy, lực đạo vô cùng lớn. Lần đầu tiên hắn gặp được người có thể chịu được quyền của mình, không kìm được mà có chút mất khống chế, mỗi chiêu đều đánh ra toàn lực.
Hà Sơn vừa rồi còn có ý muốn trêu đùa Diệp Thiên Vân, nhưng mà liên tiếp lấy cứng chọi cứng, mới ba bốn quyền đã chịu không nổi, thân thể lui nhanh về phía sau, được một khoảng cách an toàn lão mới há mồn thở dốc, chỉ ngắn ngủi mấy giây mà trên trán đã ra mồ hôi hột.
Lão nhìn Diệp Thiên Vân hồi lâu, không thể tin nói: “Mẹ nó, ngươi trêu chọc ta! Loa Toàn Kình này mà là ngươi tự nghĩ ra sao?”
/662
|