Tất cả mọi người không thể tin được Mekhail lại thua như vậy, trong mắt họ đầy vẻ thất vọng, bởi vì y là niềm kiêu hãnh của giới lính đánh thuê, là nhân vật thủ lĩnh trong cái nghề này, là người sắt Russia, từng là quan chỉ huy Alpha, tất cả ánh hào quang đều tập trung quanh y. Nhưng hôm nay y lại thua bởi một "nước trái cây rắn rỏi" trông rất nhu nhược, kết quả này như một cái tát trời giáng vào mặt họ vậy.
Mekhail tuy thua nhưng lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại trong mắt y còn lóe lên những tia sáng kỳ dị, y đứng dậy khỏi bàn sắt, đưa bàn tay trái ra, cười nói:"Cậu bạn, cậu đã dùng thực lực của cậu để chứng minh tất cả, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều nhìn rõ, tin rằng bọn họ sẽ có lựa chọn chính xác."
Diệp Thiên Vân bắt tay y, cười nhạt một tiếng, nói:"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, so sánh với sự khác biệt trời sinh, tôi càng tin tưởng vào sự huấn luyện sau này hơn."
Mekhail gật đầu, có chút tiếc nuối nói:"Nếu như cậu muốn làm việc, có thể tới tìm tôi!"
Dương Thiên Long nghiêm túc đánh giá Diệp Thiên Vân, sau đó đi tới, rất khâm phục nói:"Anh khiến tôi quá kinh ngạc, nhất là đôi tay của anh, lát nữa nếu có thời gian chúng ta có thể xuống dưới uống một chén."
Tôn Vĩnh Nhân chen vào rất không đúng lúc, gã dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Thiên Vân, nói:"Anh ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào đều tỏa sáng như vậy! Chỉ có điều phải nhận được nụ hôn kia thì mới coi là hoàn mỹ!"
Diệp Thiên Vân nghe vậy thì hơi mỉm cười, sau đó cúi xuống nhìn tấm áo sơ mi đang mặc trên người, phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng ống tay áo phải đã bị rách thành những mảnh vải rủ xuống bên hông, cúc áo ở cổ tay lúc nãy phát lực đã bị bắn văng đi. Kiểu dáng này thoạt nhìn cũng có chút phong cách, trông rất giống lối ăn mặc của đám du côn ở bên ngoài, trông rất buồn cười.
Có điều những người xung quanh lại không nghĩ vậy, người có thể chấn rách cả áo sao có thể là người bình thường được chứ. Hơn nữa bọn họ còn được tận mắt chứng kiến sức mạnh của Diệp Thiên Vân, ngay cả Mekhail lợi dụng tiềm năng cũng không đánh bại được hắn. Đa số người trong quán rượu sau phút thất vọng ban đầu đều nảy lòng hiếu kỳ với Diệp Thiên Vân.
Người chủ trì bước lên đài, hưng phấn nói:"Hôm nay là lần đầu tiên tôi được xem một cuộc đọ sức hay đến như vậy, chúng tôi sẽ thưởng một vạn đô la cho người thắng cuộc, coi như đây là một món quà nhỏ của quán rượu chúng tôi, xin mọi người đón xem tiết mục cuối tuần càng đặc sắc hơn của chúng tôi." Nói xong liền có bồi bàn bưng ra một khay đựng từng tập đô la, người trọng tài đưa tiền cho Diệp Thiên Vân, ở phía dưới liền vang lên những tiếng vỗ tay.
Diệp Thiên Vân nhận lấy một vạn đô la rồi nhẹ nhàng gật đầu, nếu là mấy tháng trước có được số tiền này thì hắn chắc chắn sướng phát điên lên được, nhưng thời đó đã qua lâu rồi, hiện giờ hắn có ít nhất trên năm trăm vạn đô la Mĩ, hơn nữa còn từng tặng cho Phách Khang Sai một trăm vạn đô la, nên hắn không thèm để chút tiền kia vào mắt.
Ngay sau đó người chủ trì càng kích động hơn, nói:"Một vạn đô la đã tặng rồi, tiếp theo chúng ta còn thiếu cái gì nữa?"
Người ngồi dưới cười ầm lên, sau đó huýt sáo trêu chọc, có người còn hô:"Crystal" âm thanh này liền lan ra nhanh như ôn dịch, trong thoáng chốc đã vang khắp cả quán.
Người chủ trì làm như đã lỡ quên mất, nói:"Đúng rồi, còn có nụ hôn nồng nàn của Crystal tiểu thư xinh đẹp nóng bỏng nữa chứ."
Diệp Thiên Vân phất tay cắt ngang:"Thôi đi, mọi người chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, nụ hôn nụ hôn nóng bỏng của Crystal tiểu thư tôi khó có thể hưởng thụ được."
Không ngờ hắn lại có thể cự tuyệt một phần thưởng mê người như thế, mọi người không khỏi thấy thất vọng, đây là tiết mục bọn họ trông đợi nhất, mà ngay cả Crystal sau khi nghe được cũng ngẩn ra.
Người chủ trì rất nhanh trí, nói:"Được rồi, có vẻ như "nước trái cây rắn rỏi" của chúng ta thấy hơi xấu hổ, vậy thì hôm nay bỏ qua cho cậu ta, chẳng phải sau này mọi người vẫn còn cơ hội sao?"
Mọi người xuống đài, Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân quay trở lại chỗ vừa rồi ngồi uống nước trái cây, nụ cười lấy lòng trên mặt Lý Duy Tư giống hệt vẻ mặt của mấy người rao bán dao cạo râu chạy điện ở bên ngoài, y nói:"Không ngờ anh lại có sức mạnh lớn đến vậy, khi nào rảnh rỗi có thể dạy tôi luyện có được không." Sau đó y quay sang nói với người phục vụ quầy bar:"Cho hai anh bạn của tôi một bia và một nước trái cây, phải là loại tốt nhất!"
Tôn Vĩnh Nhân nói rất ngạo nghễ:"Thật ra thì là do tôi một mình huấn luyện, tất cả kế hoạch huấn luyện của anh ấy đều do tôi đặt ra, nếu như anh cần thì có thể liên hệ với tôi, có điều chi phí sẽ hơi cao đấy." Lý Duy Tư nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân gật đầu, nói:"Ừ, cần thì có thể liên lạc với cậu ta."
Hắn vừa nói xong, Dương Thiên Long liền đi tới từ gần đó, đến bên cạnh Lý Duy Tư phất phất tay, sau đó chiếm luôn chỗ của y.
Lý Duy Tư rất biết điều, dẫn theo Tôn Vĩnh Nhân đi sang bên cạnh ngồi chờ.
Dương Thiên Long nhìn bọn họ rời đi rồi kêu một cốc bia, sau đó nhìn chằm chằm tủ rượu phía trước, nói:"Xem ra anh không cùng nghề với chúng tôi."
Diệp Thiên Vân gật đầu, rút thuốc ra mời hắn một điếu rồi chậm rãi nói:"Tôi là một du khách, chủ yếu là muốn tham quan cảnh vật của San Francisco thôi."
Dương Thiên Long nhận lấy điếu thuốc rồi nhìn một lát, sau đó giống như đang hồi tưởng lại quá khứ, nói:"Thuốc thơm thật, kể từ khi tôi rời khỏi cố hương đã không hút nó nữa." Vừa nói y vừa lấy ra một tờ danh thiếp, nói:"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay, đây là địa chỉ và điện thoại của tôi, ở San Francisco nếu gặp chuyện phiền phức có thể tới tìm tôi!" Y cũng không nhiều lời, nói xong liền gật đầu với Diệp Thiên Vân rồi đứng dậy bỏ đi.
Diệp Thiên Vân khoát khoát tay với Tôn Vĩnh Nhân đang mải mê khoác lác rồi đánh mắt cho gã một cái.
Tôn Vĩnh Nhân thấy vậy thì nói một hai câu với Lý Duy Tư, sau đó đứng dậy đi tới:"Bây giờ đi sao?"
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói:"Thời gian không còn sớm nữa, về thôi!"
Hai người rời khỏi quán rượu, đi lên đường dành cho người đi bộ định gọi một chiếc taxi để quay về khách sạn, Tôn Vĩnh Nhân vẫn tiếc nuối nói:"Bỏ qua nụ hôn của Crystal thật đáng tiếc mà!"
Diệp Thiên Vân liếc gã một cái, thấy phía xa có một chiếc taxi thì vẫy tay, sau đó nói:"Tốt nhất cậu nên tự lo cho bản thân mình thì hơn!"
Xe taxi đang lăn bánh tới, đột nhiên ở phía sau nó xuất hiện một chiếc Hummer. Sau khi dùng tốc độ tám mươi dặm vượt qua taxi, chiếc Hummer dừng lại sát phía trước hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, tiểu thư Crystal thò đầu ra, trừng mắt với Diệp Thiên Vân rồi nói:"Để tôi đưa các anh một đoạn đường!"
Trên cả con đường, chỉ còn một tài xế taxi đang thầm chửi rủa.
Mekhail tuy thua nhưng lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại trong mắt y còn lóe lên những tia sáng kỳ dị, y đứng dậy khỏi bàn sắt, đưa bàn tay trái ra, cười nói:"Cậu bạn, cậu đã dùng thực lực của cậu để chứng minh tất cả, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều nhìn rõ, tin rằng bọn họ sẽ có lựa chọn chính xác."
Diệp Thiên Vân bắt tay y, cười nhạt một tiếng, nói:"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, so sánh với sự khác biệt trời sinh, tôi càng tin tưởng vào sự huấn luyện sau này hơn."
Mekhail gật đầu, có chút tiếc nuối nói:"Nếu như cậu muốn làm việc, có thể tới tìm tôi!"
Dương Thiên Long nghiêm túc đánh giá Diệp Thiên Vân, sau đó đi tới, rất khâm phục nói:"Anh khiến tôi quá kinh ngạc, nhất là đôi tay của anh, lát nữa nếu có thời gian chúng ta có thể xuống dưới uống một chén."
Tôn Vĩnh Nhân chen vào rất không đúng lúc, gã dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Thiên Vân, nói:"Anh ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào đều tỏa sáng như vậy! Chỉ có điều phải nhận được nụ hôn kia thì mới coi là hoàn mỹ!"
Diệp Thiên Vân nghe vậy thì hơi mỉm cười, sau đó cúi xuống nhìn tấm áo sơ mi đang mặc trên người, phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng ống tay áo phải đã bị rách thành những mảnh vải rủ xuống bên hông, cúc áo ở cổ tay lúc nãy phát lực đã bị bắn văng đi. Kiểu dáng này thoạt nhìn cũng có chút phong cách, trông rất giống lối ăn mặc của đám du côn ở bên ngoài, trông rất buồn cười.
Có điều những người xung quanh lại không nghĩ vậy, người có thể chấn rách cả áo sao có thể là người bình thường được chứ. Hơn nữa bọn họ còn được tận mắt chứng kiến sức mạnh của Diệp Thiên Vân, ngay cả Mekhail lợi dụng tiềm năng cũng không đánh bại được hắn. Đa số người trong quán rượu sau phút thất vọng ban đầu đều nảy lòng hiếu kỳ với Diệp Thiên Vân.
Người chủ trì bước lên đài, hưng phấn nói:"Hôm nay là lần đầu tiên tôi được xem một cuộc đọ sức hay đến như vậy, chúng tôi sẽ thưởng một vạn đô la cho người thắng cuộc, coi như đây là một món quà nhỏ của quán rượu chúng tôi, xin mọi người đón xem tiết mục cuối tuần càng đặc sắc hơn của chúng tôi." Nói xong liền có bồi bàn bưng ra một khay đựng từng tập đô la, người trọng tài đưa tiền cho Diệp Thiên Vân, ở phía dưới liền vang lên những tiếng vỗ tay.
Diệp Thiên Vân nhận lấy một vạn đô la rồi nhẹ nhàng gật đầu, nếu là mấy tháng trước có được số tiền này thì hắn chắc chắn sướng phát điên lên được, nhưng thời đó đã qua lâu rồi, hiện giờ hắn có ít nhất trên năm trăm vạn đô la Mĩ, hơn nữa còn từng tặng cho Phách Khang Sai một trăm vạn đô la, nên hắn không thèm để chút tiền kia vào mắt.
Ngay sau đó người chủ trì càng kích động hơn, nói:"Một vạn đô la đã tặng rồi, tiếp theo chúng ta còn thiếu cái gì nữa?"
Người ngồi dưới cười ầm lên, sau đó huýt sáo trêu chọc, có người còn hô:"Crystal" âm thanh này liền lan ra nhanh như ôn dịch, trong thoáng chốc đã vang khắp cả quán.
Người chủ trì làm như đã lỡ quên mất, nói:"Đúng rồi, còn có nụ hôn nồng nàn của Crystal tiểu thư xinh đẹp nóng bỏng nữa chứ."
Diệp Thiên Vân phất tay cắt ngang:"Thôi đi, mọi người chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, nụ hôn nụ hôn nóng bỏng của Crystal tiểu thư tôi khó có thể hưởng thụ được."
Không ngờ hắn lại có thể cự tuyệt một phần thưởng mê người như thế, mọi người không khỏi thấy thất vọng, đây là tiết mục bọn họ trông đợi nhất, mà ngay cả Crystal sau khi nghe được cũng ngẩn ra.
Người chủ trì rất nhanh trí, nói:"Được rồi, có vẻ như "nước trái cây rắn rỏi" của chúng ta thấy hơi xấu hổ, vậy thì hôm nay bỏ qua cho cậu ta, chẳng phải sau này mọi người vẫn còn cơ hội sao?"
Mọi người xuống đài, Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân quay trở lại chỗ vừa rồi ngồi uống nước trái cây, nụ cười lấy lòng trên mặt Lý Duy Tư giống hệt vẻ mặt của mấy người rao bán dao cạo râu chạy điện ở bên ngoài, y nói:"Không ngờ anh lại có sức mạnh lớn đến vậy, khi nào rảnh rỗi có thể dạy tôi luyện có được không." Sau đó y quay sang nói với người phục vụ quầy bar:"Cho hai anh bạn của tôi một bia và một nước trái cây, phải là loại tốt nhất!"
Tôn Vĩnh Nhân nói rất ngạo nghễ:"Thật ra thì là do tôi một mình huấn luyện, tất cả kế hoạch huấn luyện của anh ấy đều do tôi đặt ra, nếu như anh cần thì có thể liên hệ với tôi, có điều chi phí sẽ hơi cao đấy." Lý Duy Tư nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân gật đầu, nói:"Ừ, cần thì có thể liên lạc với cậu ta."
Hắn vừa nói xong, Dương Thiên Long liền đi tới từ gần đó, đến bên cạnh Lý Duy Tư phất phất tay, sau đó chiếm luôn chỗ của y.
Lý Duy Tư rất biết điều, dẫn theo Tôn Vĩnh Nhân đi sang bên cạnh ngồi chờ.
Dương Thiên Long nhìn bọn họ rời đi rồi kêu một cốc bia, sau đó nhìn chằm chằm tủ rượu phía trước, nói:"Xem ra anh không cùng nghề với chúng tôi."
Diệp Thiên Vân gật đầu, rút thuốc ra mời hắn một điếu rồi chậm rãi nói:"Tôi là một du khách, chủ yếu là muốn tham quan cảnh vật của San Francisco thôi."
Dương Thiên Long nhận lấy điếu thuốc rồi nhìn một lát, sau đó giống như đang hồi tưởng lại quá khứ, nói:"Thuốc thơm thật, kể từ khi tôi rời khỏi cố hương đã không hút nó nữa." Vừa nói y vừa lấy ra một tờ danh thiếp, nói:"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay, đây là địa chỉ và điện thoại của tôi, ở San Francisco nếu gặp chuyện phiền phức có thể tới tìm tôi!" Y cũng không nhiều lời, nói xong liền gật đầu với Diệp Thiên Vân rồi đứng dậy bỏ đi.
Diệp Thiên Vân khoát khoát tay với Tôn Vĩnh Nhân đang mải mê khoác lác rồi đánh mắt cho gã một cái.
Tôn Vĩnh Nhân thấy vậy thì nói một hai câu với Lý Duy Tư, sau đó đứng dậy đi tới:"Bây giờ đi sao?"
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói:"Thời gian không còn sớm nữa, về thôi!"
Hai người rời khỏi quán rượu, đi lên đường dành cho người đi bộ định gọi một chiếc taxi để quay về khách sạn, Tôn Vĩnh Nhân vẫn tiếc nuối nói:"Bỏ qua nụ hôn của Crystal thật đáng tiếc mà!"
Diệp Thiên Vân liếc gã một cái, thấy phía xa có một chiếc taxi thì vẫy tay, sau đó nói:"Tốt nhất cậu nên tự lo cho bản thân mình thì hơn!"
Xe taxi đang lăn bánh tới, đột nhiên ở phía sau nó xuất hiện một chiếc Hummer. Sau khi dùng tốc độ tám mươi dặm vượt qua taxi, chiếc Hummer dừng lại sát phía trước hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, tiểu thư Crystal thò đầu ra, trừng mắt với Diệp Thiên Vân rồi nói:"Để tôi đưa các anh một đoạn đường!"
Trên cả con đường, chỉ còn một tài xế taxi đang thầm chửi rủa.
/662
|