Vô Địch Dị Giới

Chương 13 - Chương 12: Kỳ Đại Hội Đầy Bất Ngờ 3

/31


Hắn đột nhiên ngước lên, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy cao xanh lạnh lùng, vầng trăng nhạt treo cao. Hắn ngây dại ngắm, đờ đẫn cả người.

Sáng sớm, mọi người thức dậy.

Đỗ Tất Thư vặn lưng, lớn tiếng than thở:

-Thật là, ngủ một tối mà lưng sắp gẫy rồi, hôm nay làm sao thi đấu được đây?

Lão ngũ Lữ Đại Tín cau mày bảo:

-Lão lục, đừng có kêu ca nữa, ta cũng ngủ một tối, mà chưa thấy lưng có vấn đề gì.

Tống Đại Nhân đứng bên cũng bảo:

-Đúng đó, lão lục tối qua than vãn suốt, còn chưa đủ sao? Đệ không thấy lão ngũ và tiểu sư đệ đều chẳng nói năng gì ư?

Đỗ Tất Thư đảo mắt hỏi:

-Ngũ sư huynh da dày thịt đầy, chẳng có cảm giác gì hết, không tin huynh hỏi tiểu sư đệ, xem xem.. Í, tiểu sư đệ, làm sao mà mắt đầy tia máu thế này, tối qua quả thật không ngủ nghê gì được à?

Trương Tiểu Phàm đã thu dọn xong chăn đệm, lúc ấy đang ngồi trên một cái ghế dài, thẫn thờ trông ra ngoài cửa sổ, chẳng có phản ứng gì. Đại Hoàng thì nằm bên chân hắn, Tiểu Hôi lật nghịch mớ lông da của con chó, hình như tìm bắt rận.

Đỗ Tất Thư bước qua, vỗ mạnh lên vai hắn. Trương Tiểu Phàm giật mình, nhảy bắn lên, làm Đại Hoàng và Tiểu Hôi sợ thót, hắn ngoảnh đầu nhìn bốn xung quanh, hỏi:

-Chuyện, chuyện gì thế?

Đỗ Tất Thư cau mày:

-Tiểu Phàm, đệ làm sao mà chẳng còn tí hồn vía nào nữa vậy, đêm qua không ngủ được à?

Trương Tiểu Phàm ngây người, lắc đầu nói:

-Đâu, đâu có.

Đỗ Tất Thư hỏi:

-Làm sao mà mắt đầy tia máu, đỏ cả lên thế kia?

Trương Tiểu Phàm toan nói, Hà Đại Trí từ bên kia đã đi lại chen ngang:

-Lão lục, khỏi lo chuyện tầm phào nữa, tiểu sư đệ tinh thần không tốt cũng không sao, đằng nào hôm nay y cũng không đấu mà qua vòng, nhưng đệ mà chậm đi rửa mặt súc miệng, để lỡ giờ thi đấu, thì đừng có trách ai cả.

Đỗ Tất Thư sực nhớ, chẳng hỏi Trương Tiểu Phàm ngủ có ngon không nữa, xông lại cướp lấy chậu, bất kể Lữ Đại Tín, Trịnh Đại Lễ đang rửa mặt, làm nước bắn tung toé, miệng bô lô ba la:

-Hừ, tiểu sư đệ số tốt quá, các huynh nhìn cái vẻ muốn chết mà không chết được của y kìa, thật là… A, ngũ sư huynh, mau đưa trả chậu rửa cho đệ, đệ muộn mất rồi đây này!

-Phì, ta vẫn còn chưa rửa cơ này!

Trương Tiểu Phàm nhìn mấy vị sư huynh ở bên kia phòng tranh luận không ngớt chỉ vì một cái chậu, trong lòng cảm thấy chán ngấy, bèn đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đến bậu cửa, Tống Đại Nhân đột nhiên từ đằng sau gọi với theo:

-Tiểu sư đệ, đã rửa mặt chưa đấy?

Trương Tiểu Phàm ngoái đầu đáp:

-Rửa rồi, đại sư huynh.

Tống Đại Nhân gật đầu nói:

-Thế thì tốt, đệ đi ra ngoài trước cũng không sao, có điều lát nữa phải đến nhà ăn dùng cơm sáng nhé, biết chưa?

Trương Tiểu Phàm ứng tiếng:

-Biết rồi.

Nói đoạn bước ra, Tiểu Hôi cất tiếng chi chí gọi, rồi chạy lại lao lên vai hắn, Đại Hoàng thấy Tiểu Hôi đi, cũng uể oải bò dậy, ngúc ngoắc cái đuôi theo ra. Trên hành lang, Trương Tiểu Phàm thấy hai bên đầy những đệ tử các chi phái vừa mới ngủ dậy đang tíu ta tíu tít, hắn cứ chậm rãi bước, vô tình đưa chân đến Vân Hải.

Lúc này trời hãy còn sớm, chỉ có vài đệ tử Thanh Vân đang đi lại trên quảng trường. Gió núi trong lành thổi tới, lướt qua khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, để lại chút cảm giác lành lạnh.

Giống như đêm qua!

Trái tim Trương Tiểu Phàm nhói đau, năm nay hắn là một thiếu niên 16 tuổi, đã chớm biết yêu. Sống trên Đại Trúc Phong năm năm, cùng Điền Linh Nhi sớm chiều bên nhau, từ nhỏ hắn đã nuôi trong lòng một mầm tình ái đối với vị sư tỷ mỹ lệ hoạt bát này. Chẳng ngờ đêm qua, chính mắt nhìn thấy Điền Linh Nhi và Tề Hạo lén gặp nhau, hệt như sét đánh ngang tai, tâm tư rối loạn.

Lúc ấy trong đầu hắn rối bời bời, những cảnh đêm qua làm hắn đau muốn chết cứ giở đi giở lại từng màn, người hắn vô định dật dờ, bước đi không mục đích.

“Í?” thốt nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên cạnh, làm Trương Tiểu Phàm giật thót, sực tỉnh từ giữa mớ tâm tưởng mê loạn. Hắn ngoảnh nhìn sang, thì ra là một đệ tử trẻ trung, ngũ quan thanh tú, mình mặc trường bào, khoảng trên dưới 20 tuổi, tay cầm một cái quạt thếp vàng dường như có vẽ núi non sông hồ, lúc ấy đang đi lại, có điều cặp mắt to sáng chẳng liếc Trương Tiểu Phàm lấy một cái, mà cứ nhìn chăm chăm vào con khỉ Tiểu Hôi đang vắt vẻo trên vai. Tiểu Hôi thấy người ta cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lại rất là cổ quái, thì phát bực, soạt một tiếng lật tay lên cào với sang, người đó bối rối không kịp tránh, sém chút nữa là mặt bị rách toạc rồi, cũng may y phản ứng lanh lẹ, hất mạnh đầu về phía sau, chỉ trong tích tắc là tránh được qua.

Trương Tiểu Phàm kinh hãi, vội vàng quát Tiểu Hôi, rồi ngoảnh đầu lại nhìn người đó, thấy y giật mình thon thót, tay vuốt mặt, miệng lẩm nhẩm:

-Hiểm quá, hiểm quá.

Trương Tiểu Phàm trong lòng áy náy bèn bảo:

-Sư huynh này, rất xin lỗi!

Chẳng ngờ người đó không bực bội, lại mỉm cười xua xua tay:

-Không sao, là ta nhất thời sơ ý, quên bẵng đi mất Tam Nhãn Linh Hầu tính vốn rất nóng nảy, dễ làm người khác bị thương!

Người kia mở to mắt, nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:

-Tam Nhãn Linh Hầu, thế làm sao mà người có được nó?

Trương Tiểu Phàm đáp:

-Ta trước đây chặt trúc trong rừng gặp phải nó, bị nó chọi quả thông mấy lần, sau đó nó theo ta về.

Gã đệ tử Thanh Vân trẻ tuổi kia trông như sắp rơi tuột cả hàm dưới, lắp ba lắp bắp:

-Chọi mấy quả thông rồi theo về, chọi mấy quả thông rồi theo về…

Trương Tiểu Phàm thấy thần sắc y kỳ quái quá, bèn lắc lắc đầu, xoay mình bỏ đi, chẳng ngờ mới đi được mấy bước, đã thấy người kia chạy lên theo, cười đưa đẩy, khe khẽ nói:

-Vị sư đệ này, à, không, sư huynh, huynh…

Trương Tiểu Phàm lần đầu trong đời được người ta kêu là sư huynh, mà trông y ít nhất cũng phải trên hai mươi rồi, liền vội vàng đáp: “Ồ, không dám, có chuyện gì huynh cứ nói đi.”

Người kia dừng một lát, cười đưa đẩy, nói:

-Ha ha, sư đệ thật là giản dị dễ gần, à, thế này đi, ta xin tự giới thiệu, ta họ Tăng, thảo tự Thư Thư, là đệ tử Phong Hồi Phong. Chẳng hay sư đệ tên là…

Trương Tiểu Phàm đáp:

-Đệ là Trương Tiểu Phàm bên Đại Trúc Phong, Tăng Thư Thư sư huynh… ồ, Thư Thư ư?

Người kia ngây ra, rồi tức thời mặt hơi đỏ lên, cười lúng túng đáp:

-Dào, cũng chẳng phải ta cố ý làm ra vẻ đứng trên đệ, chữ Thư Thư của ta là chỉ sách trong sách vở, không phải là chú trong cha chú. Cái này đều tại cha ta, năm đó mẹ đã đặt tên cho ta là Anh Hùng, đệ thử gọi Tăng Anh Hùng mà xem, nghe có khí phách làm sao. Nhưng cha thấy ta từ nhỏ ham đọc sách, bèn khăng khăng đặt tên là Thư Thư, cứ như trò đùa, đúng thật là.Ăn xong cơm sáng, chúng đệ tử Thanh Vân Môn đều đến Vân Hải. Trên quảng trường cơ man nào là người chen vai thích cánh, nhìn nhân khí cường thịnh, có thể thấy sự hưng vượng của Thanh Vân Môn.

Trên quảng trường rộng mênh mông, trong khi ai nấy còn đang dùng cơm, người ta đã dựng lên tám khu đài khổng lồ, ghép từ những cây gỗ to bằng thân người, mỗi đài cách nhau chừng mười mấy trượng, đặt theo phương vị bát quái, giờ đã đông đặc người đứng phía dưới, phía trước và phía sau. Khu đài lớn nhất nằm ở quẻ Càn, nơi đây còn dựng thêm một tấm bảng cao, trên đó khảm những chữ vàng, cỡ bằng cái bát, viết tên và số thăm của tất cả các đệ tử tham gia tỷ thí. Tên của Trương Tiểu Phàm trông rất nổi, sắp ở vị trí số 1, bên phần đối thủ là một khoảng trống.

Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, len lén nhìn các sư huynh đang đứng kề bên, ai cũng mỉm cười, riêng lục sư huynh Đỗ Tất Thư vẫn cứ than vãn:

-Bất công, bất công, bất…

“Im đi!” một tiếng gắt khẽ, từ bên cạnh vẳng tới, mọi người giật mình, ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Điền Bất Dịch, Tô Như và Điền Linh Nhi đang cùng đi lại. Bọn đệ tử Đại Trúc Phong vội vàng tham kiến: “Sư phụ, sư nương!”

Điền Bất Dịch gật đầu, không nói gì, Tô Như thì bảo:

-Lát nữa là bắt đầu thi đấu rồi, các con phải gắng sức lên, biết chưa?

“Dạ biết.” Mọi người đồng thanh đáp.

Tô Như quay nhìn Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm thì chỉ liếc Điền Linh Nhi sau lưng sư nương, thấy cô ta hôm nay dường như đẹp hơn mọi ngày, vẻ mặt hân hoan, cặp mắt hạnh tươi long lanh, rõ ràng tâm trạng rất phấn khởi.

Trương Tiểu Phàm lòng như muối xát, bất giác cúi đầu xuống.

Tô Như thấy thần sắc đồ đệ không được bình thường, bèn bước lại gọi.:

-Tiểu Phàm con làm sao đấy

Trương Tiểu Phàm vội vàng ngẩng đầu thưa:

-Dạ, sư nương.

Tô Như ngắm hắn, hỏi:

-Con không sao chứ?

Trương Tiểu Phàm vội lắc đầu:

-Không sao, sư nương.

Con là niềm hi vong của mọi người, chú ý giũ gìn sức khỏe con biết không Đại Trúc Phong chúng ta đặt hết hi vọng vào con. Tiểu Phàm lòng ấm áp nhìn sư nương rồi đáp:

-Vâng đệ tử nhớ rồi.

Đạo Huyền Chân Nhân và Thương Tùng Đạo Nhân cùng xuất hiện, Đạo Huyền Chân Nhân tiến lên một bước, nhìn khắp lượt đệ tử đang đứng phía dưới, cất giọng sang sảng nói:

-Bắt đầu thi đấu.

Sáu mươi ba người dự thi, tám đả lôi đài, phân thành bốn lượt. Lượt đầu tiên trong 16 người, đệ tử Đại Trúc Phong chỉ có mỗi Điền Linh Nhi thượng đài tỷ thí. Trận đấu này diễn ra trên lôi đài ở vị trí quẻ Ly phía tây, người của Đại Trúc Phong bèn ùn ùn kéo nhau sang đó.

Đối thủ của Điền Linh Nhi là một đệ tử Triêu Dương Phong, họ Thân tên Thiên Đẩu, lúc ấy vừa nhảy phắt lên lôi đài, thân hình rất ngay ngắn, phía dưới lan tiếng xì xào khen ngợi. Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn, thấy quanh đài quẻ Ly này, dễ phải đến hơn một trăm người, trong đó phần lớn là đệ tử Triêu Dương Phong, cả thủ toạ là Thương Chính Lương cũng đến xem, trên mặt lộ nét cười điềm đạm, hiển nhiên là rất coi trọng Thân Thiên Đẩu.

Điền Bất Dịch và mọi người đến dưới đài, lập tức cả bọn chìm lỉm luôn trong đám đệ tử Triêu Dương Phong, trước sau trái phải chỗ nào cũng thấy người mặc trang phục Triêu Dương Phong. Điền Bất Dịch chẳng thèm để ý, đưa mắt liếc Thương Chính Lương đứng mãi đằng xa, đúng lúc ông ta cũng đang đưa mắt liếc lại. Ánh mắt hai người gặp nhau, phảng phất có tia lửa nhàn nhạt, nhưng họ đều mỉm cười, như không có chuyện gì.

Lúc ấy bọn đệ tử cũng vừa đưa ghế tới cho mấy vị trưởng bối, Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi xuống, Điền Linh Nhi tiến đến trước mặt, thưa:

-Cha, mẹ, con lên đài đây.

Điền Bất Dịch nhìn con gái:

-Đi đi.

Tô Như nói đầy thương yêu:

-Cẩn thận nhé.

Điền Linh Nhi liếc lên phía trên đài, mặt lộ nét cười, ung dung thư thái:

-Cha mẹ hãy đợi tin tốt lành của con.

Nói đoạn cô ta xoay mình, vẫn tươi cười như thế, tay trái dẫn pháp quyết: “Lên!”

Tiếng hô vừa dứt, ráng tà nhoang nhoáng, Hổ Phách Chu Lăng bên hông bật ra, lượn xuống dưới chân, đẩy Điền Linh Nhi lên, thân hình thon mảnh giữa vùng ráng đỏ trông như tiên nữ, bay về phía lôi đài.

Một chiêu này hiển lộ, đã vượt xa Thân Thiên Đẩu vừa phóc như con khỉ lên đài, lại thêm Điền Linh Nhi dung mạo đẹp đẽ, bọn đệ tử phía dưới, kể cả đám con trai đông đảo bên Triêu Dương Phong, tức thì vỗ tay như sấm động, đến nỗi rất nhiều người ở những sàn đấu xa xa cũng ngoảnh đầu nhìn sang.

Trương Tiểu Phàm và mấy đệ tử Đại Trúc Phong đứng xúm xít sau lưng sư phụ sư nương, nghe thấy Tô Như mỉm cười nói với Điền Bất Dịch:

-Xem ra Linh Nhi tu hành có tinh tiến.

Điền Bất Dịch khẽ cười, tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt rất phấn chấn.

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status