Võ Đạo Tông Sư

Chương 49 - May Mắn Soi Sáng

/52


Sau khi Ngô Thế Thông rời đi, lôi đài như trở thành mảnh đất thuộc về riêng Lâu Thành. Cậu nhận lấy mọi tràng vỗ tay, mọi lời khen từ khán giả. Nền đá xanh dưới chân phản chiếu ánh nắng chiếu xuyên qua mái vòm trong suốt. Cả không gian nhuộm đầy sắc vàng rực rỡ.

Lâu Thành cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cậu học theo các cường giả cảnh giới Ngoại Cương trong ngũ đại hàm tước chiến, lần lượt thi lễ về bốn phía. Một tràng vỗ tay và reo hò lại vang lên.

Cậu hít sâu một hơi rồi quay người bước đến đường biên. Cậu lấy lại áo khoác, điện thoại và các vật tùy thân từ tay giám sát viên rồi bước dọc xuống bậc thang.

Đúng lúc này, ánh mắt cậu chợt tập trung nhìn về một người. Diệp Du Đình mặc võ phục màu phấn trắng đang đứng gần lôi đài. Gần đấy còn có Bạch Tùng vừa đấu thắng và những võ giả cấp chín chuyên nghiệp mà mấy ngày nay cậu hay xem trận đấu của bọn họ. Phía xa xa là chàng trai ở cùng khách sạn với cậu, người đã dùng Thiết Sa Chưởng đánh bại nhiều đối thủ - Vương Diệp.

Tư thế bọn họ đều khác nhau nhưng điểm chung là ánh mắt bọn họ đều tập trung vào cậu!

Nháy mắt, Lâu Thành như bị điện giật. Sau một hồi tê dại, cậu cảm thấy rất vui. Đồng thời, trong lòng cậu còn xuất hiện một loại cảm giác như đạt được một thành tựu rất lớn. Võ giả cấp chín chuyên nghiệp cũng chú ý đến trận đấu của cậu sao?

Bốp bốp bốp! Diệp Du Đình thản nhiên đối diện với cái nhìn chăm chú của Lâu Thành, rồi cô vỗ tay ra hiệu rằng cậu đã đấu rất khá. Bạch Tùng và các võ giả khác khẽ vuốt cằm để biểu thị sự tán dương của bản thân với cậu.

Đây là sự chấp thuận của cường giả, chấp nhận rằng cậu đã tiếp cận được cấp bậc võ đạo của bọn họ!

Cảm giác đạt được thành tựu càng lớn hơn. Cậu lần lượt làm động tác chào hỏi với họ rồi đi về hướng khán đài thưa người. Cậu muốn nhanh chóng chia sẻ tin chiến thắng này cho Nghiêm Triết Kha nghe.

Cậu vừa mới bước lên bậc thang, tìm kiếm một chỗ không người thì đột nhiên có người gọi cậu:

“Lâu Thành.”

Ai vậy? Người quen nào vậy? Lâu Thành vừa sợ vừa kinh ngạc. Cậu mờ mịt nhìn sang nhưng chỉ thấy một gương mặt xa lạ, không quen biết.

Một chàng trai trẻ tuổi dựng ngón cái với cậu rồi nói:

“Cậu đánh khá lắm!”

Những người xem bên cạnh cũng hùa theo:

“Tên nhóc cậu lợi hại đấy!”

“Tốt, tốt, đây là một trong những trận đấu hay nhất giải đấu này!”

Nhìn những gương mặt xa lạ tươi cười chúc mừng cậu, thân thiết gọi tên cậu, khen cậu đánh hay, trong đầu cậu chợt nảy ra hai câu thơ: “Chớ sợ đường đời không tri kỷ, biết đâu ở nơi xa có người biết đến ta.”

Trong một thành phố xa lạ, nơi cách quê nhà cả ngàn cây số, vậy mà cậu lại có cảm giác ấm áp như khi trở về quê cũ. Sự nhiệt tình của những người ở đây đã khiến cậu còn vui hơn cả khi giành được chiến thắng trên lôi đài.

“Hèn gì Long Vương lại nói rằng khi bản thân đã nếm được vị ngọt của chiến thắng, thì sẽ không bao giờ muốn nếm lại vị đắng chát của sự thất bại...” Cậu nghĩ.

Trước sự nhiệt tình của những người xa lạ ấy, Lâu Thành ngại ngùng như cô dâu sắp về nhà chồng. Cậu cười đáp lại rồi nhanh chóng lủi đến một khu khán đài hẻo lánh.

Mở khóa màn hình điện thoại, cậu đăng nhập QQ. Vốn định giả vờ ủ rũ để trêu Nghiêm Triết Kha nhưng sự vui sướng trong lòng dâng tràn khiến cậu chỉ muốn lập tức nói cho cô biết. Cậu gửi ngay icon chống nạnh cười to cho cô: “Đã không phụ kỳ vọng của tổ chức đối với tôi.”

Nghiêm Triết Kha gửi icon đắc chí cười to: “Tốt, tốt! Nhưng mà, tổ chức là ai?”

“Tổ chức họ Nghiêm, tên Kha. Thật may khi cậu đã truyền may mắn cho tôi, suýt chút nữa là thua rồi!” Lâu Thành gửi icon cười xấu xa và trả lời.

Nghiêm Triết Kha gửi icon nắm tay reo hò: “Biết thì tốt! Trận đấu rất cam go sao?”

Cô cực kỳ có hứng thú với các trận đấu của Lâu Thành.

Câu này của cô khiến Lâu Thành nhớ đến lời bạn học Tình Thánh từng nói. Điều quan trọng khi nói chuyện với con gái chính là cả hai phải hợp ý hoặc có cùng sở thích. Mà cậu và Nghiêm Triết Kha có cùng đam mê dành cho võ đạo.

“Ngô Thế Thông nhỏ tuổi thế mà thâm thật. Cậu ta tận dụng lợi thế tôi không biết rõ về loại võ công của mình mà cố ý tạo ra một cái bẫy. Cậu ta chỉ dùng Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ để kéo dài thời gian. Cậu ta còn đánh đổi chuyện bản thân ở thế bị động để khiến tôi mất cảnh giác. Sau đó cậu ta nắm lấy cơ hội tôi đánh vào ngực mình mà tóm lấy tay tôi. Lúc đó tôi mới phát hiện ra nền móng của võ công cậu ta chính là Kim Chung Tráo. Và ngay ở đầu trận, cậu ta đã tạo ra cái bẫy để tôi từ từ nhảy vào.” Lâu Thành miêu tả đơn giản ký ức mới mẻ vừa rồi cho Nghiêm Triết Kha nghe.

Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con khiếp sợ: “Làm tôi sợ muốn chết! Thú thật, nếu không phải biết rõ cậu thắng thì tôi không nghĩ rằng cậu có thể lật ngược được tình thế một cách ngoạn mục vậy đâu.”

Thấy cô kinh ngạc, sự vui sướng trong lòng Lâu Thành lại tăng thêm gấp bội: “Vẫn còn may là công phu nhập “tĩnh” của tôi khá tốt, luyện Ngưng Thủy Trang cũng khá thành công. Sau khi cậu ta bắt được cổ tay tôi, thông qua nơi tiếp xúc ấy, tôi lại có thể dùng Thính Kình để “lắng nghe”, dự đoán chiêu thức tiếp theo của đối phương. Từ đó tôi có thể dễ dàng ngăn cản đòn tấn công của cậu ta hoặc công kích Tráo Môn cậu ta, và từng bước đi tới chiến thắng.”

“Thính Kình của cậu mạnh như vậy sao?” Nghiêm Triết Kha gửi icon củ cà rốt kinh ngạc đến ngây người.

Ngừng một chút, cô lại nhắn tiếp: “Tôi vừa mới vào trang thông tin của giải đấu cậu tham gia. Trên trang đấy có đăng đoạn video giao đấu của cậu. Giờ tôi xem video trước đã, lát lại nói chuyện.”

Trận đấu đặc sắc ở lôi đài trung tâm đương nhiên sẽ được ban tổ chức quan tâm đến.

“Ha ha, xem xong nhớ lưu lại nha. Khi nào tôi về khách sạn thì cậu gửi cho tôi.” Mặt Lâu Thành đầy ý cười, nhắn lại cho cô. Sau đó, cậu dời ánh mắt về phía lôi đài trung tâm. Cậu quan sát và phân tích thật kỹ từng chiêu thức của hai bên rồi mô phỏng lại cách mà cậu sẽ ứng phó với chiêu thức ấy.

Hồi lâu sau, tiếng báo tin nhắn QQ vang lên. Nghiêm Triết Kha gửi icon bé ngây thơ ôm một đống đồ ăn vặt: “Dù đã nghe cậu nói sơ qua một lần, nhưng khi xem video, tôi vẫn thấy đổ mồ hôi hột thay cho cậu. Đúng là căng thẳng muốn chết! May mà công phu Thính Kình của cậu lợi hại, nếu không thì chắc cậu đã bị đối thủ đánh bại. Cam à, cậu thoáng cái đã mạnh lên như thế... Cuối cùng là khi nhìn cậu dùng Thính Kình đánh giáp lá cà, tôi có cảm giác về mặt này, cậu không hề thua kém anh họ tôi chút nào đâu.”

“Thính Kình được luyện thành dựa trên trình độ nhập “tĩnh” và Ngưng Thủy Trang. Tôi khá có tài trong phương diện này. Mà lão Thi chẳng phải cũng bảo cậu cũng có khả năng này sao.” Lâu Thành lại thừa cơ tâng bốc Nghiêm Triết Kha.

Nghiêm Triết Kha gửi icon liên tiếp gật đầu: “Nghe nói, khi luyện Ngưng Thủy Trang và công phu nhập “tĩnh” đến trình độ cao nhất sẽ luyện ra được một chiêu cực mạnh trong Băng Bộ tuyệt học. Đó chính là Động Địch Băng Tâm. Chiêu này có thể giúp cậu khi khai triển sẽ nhận ra tâm trạng tiêu cực của đối thủ, soi rõ từng hành động xung quanh và phân tích ra sơ hở của đối phương...”

“Sao cậu nói giống như những gì sách viết thế nhỉ... Có phải vừa tra tìm rồi sao chép sang không?” Lâu Thành gửi icon cười trộm.

Nghiêm Triết Kha gửi icon kinh ngạc: “Đừng có nói toạc ra như thế chứ...”

Hai người đùa giỡn một hồi, Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Tôi phải đi ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài ăn cơm à?” Lâu Thành định xem hết trận đấu cuối cùng ở lôi đài trung tâm rồi mới rời võ quán và tìm một quán nào đó lấp đầy bao tử. Chiều nay võ quán còn có vòng đấu loại thứ năm.

“Không phải, tôi phải về nhà tổ để làm bánh mật với bà ngoại. Ngoại tôi luôn cảm thấy bánh bán ở ngoài không ngon bằng mình làm nên luôn tự làm. Còn ăn thì chắc là trên đường đi đến nhà tổ, tôi sẽ ăn đại cái gì đó.” Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con ngây ngô vẫy đuôi.

“Làm bánh mật...” Lâu Thành gửi icon hai mắt sáng rực. Bản thân cậu cũng hay nhìn thấy bánh mật được bán tại siêu thị và các cửa hàng.

“Đây là phong tục ăn tết của nhiều nơi ở bên này. Ở Tú Sơn không có cái này, tôi biết là cậu sẽ không biết chuyện này đâu.” Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con cười lăn ra đất.

Lâu Thành gửi icon đỏ mặt: “Phong tục ăn tết ở Tú Sơn là ăn bánh ngọt gạo nếp và làm lạp xưởng thịt. Đúng rồi, hôm nay cậu dùng loại icon mới ra à?”

“He he, có phải trông rất ngây ngô và ngốc nghếch không? Loại icon nào thú vị tôi đều tải về cả. Lúc dùng mấy icon này, tôi tự cảm thấy mình cũng ngây ngô theo.” Nghiêm Triết Kha dùng icon khỉ vỗ tay cười ha ha.

Cậu vừa xem trận tranh tài, vừa trò chuyện câu được câu không với Nghiêm Triết Kha. Hết trận đấu, cậu đến một quán gần đó ăn một bữa ăn đơn giản, rồi trở lại võ quán chờ lịch thi đấu của vòng đấu loại thứ năm.

“Buổi chiều phải tập võ nên tôi không thể biết ngay kết quả thi đấu chiều nay của cậu rồi.” Nghiêm Triết Kha gửi icon đáng thương.

“Yên tâm, dù hôm nay có đấu hai trận, nhưng với sức chịu đựng của tôi và chỉ cần không gặp phải cấp chín chuyên nghiệp, tôi chắc chắn sẽ thắng.”

Nghiêm Triết Kha gửi icon cười trộm: “Nhưng trực giác của tôi mách bảo tôi rằng chiều này cậu sẽ được vào thẳng vòng tổ đấu. Thời gian thi đấu chắc đã sắp xếp xong trong hôm nay rồi nhỉ? Tôi còn phải sắp xếp xem nên luyện võ vào buổi sáng hay buổi chiều.”

“Vậy thì tôi không nói thêm gì nữa, nếu không xui xẻo của tôi lại lây sang lời tiên đoán của cậu.” Lâu Thành đưa sẵn ra cái cớ cho cô để phòng ngừa trường hợp lời cô nói không thành hiện thực.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Một giờ rưỡi chiều, lịch thi đấu vòng loại thứ năm được công bố lên trên màn hình lớn. Thời gian thi đấu bắt đầu từ hai giờ rưỡi và kết thúc vào lúc năm giờ. Số lượng lôi đài chiều nay chỉ còn lại ba cái.

Lâu Thành tập trung nhìn lên màn hình lớn, tìm kiếm tên và mã số của mình.

“Số 656: Lâu Thành, trực tiếp tiến vào vòng trong…” Lâu Thành vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, rồi đứng bật dậy. Cậu nhanh chóng nhắn tin cho Nghiêm Triết Kha: “Cảm ơn miệng ngọc răng ngà của huấn luyện viên Nghiêm với lời tiên đoán cực kỳ chính xác. Sự may mắn của cậu đã soi sáng cuộc đời tôi!”

Vậy nghĩa là cậu ấy đã được vào thẳng vòng tổ đấu.

Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con vui mừng đốt pháo: “He he, định làm gì để báo đáp tôi đây?”

“Lấy thân báo đáp…”

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài cậu lại dùng icon đỏ mặt mỉm cười: “Lúc trước đã thiếu cậu một chầu đi ăn, nếu giờ lại mời đi ăn nữa thì không đủ thể hiện lòng thành.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nghiêm Triết Kha gửi icon quái thú nhỏ gật đầu.

Lâu Thành lập tức cảm tạ trời đất, cảm tạ vận mệnh đã cho cậu cơ hội này. Hai tay cậu lướt nhanh trên bàn phím điện thoại: “Có muốn tôi mời cậu đi chơi khắp Tùng Thành và tìm ăn những món ăn ngon và độc đáo không?”

“A, cái này khó nói lắm. Học kỳ sau còn phải tham gia huấn luyện đặc biệt nữa…” Nghiêm Triết Kha gửi icon đỉnh đầu có dấu chấm hỏi.

Lâu Thành nhìn thấu được sự do dự của cô. Cậu cố ý chuyển đề tài: “Vậy cứ để đó xem thế nào đã, đến lúc đó hãy nói tiếp. Mà cậu có muốn học kỳ mới, tôi mang đặc sản Tú Sơn lên cho cậu không? Kỳ nghỉ đông này không về, chắc cậu nhớ đặc sản Tú Sơn lắm.”

“Muốn muốn muốn! Cực kỳ muốn! Chờ tới hè, tôi sẽ về ăn hết cả Tú Sơn luôn!”Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt sáng lóe lên. Sau đó, cô lại gửi icon thở dài: “Tôi muốn ăn trứng chim cút kho bán bên cạnh tiệm sách Tân Hoa, cà nướng của ông Lưu, bánh kẹp thịt bò chưng phía sau trường... Mấy món này không thể nào mang lên được…”

Lâu Thành mỉm cười. Cậu im lặng lưu lại những món ngon mà Nghiêm Triết Kha nhắc đến vào danh mục ghi chú trên điện thoại.

Lúc sắp đến hai giờ, Nghiêm Triết Kha phải đến phòng luyện võ của nhà tổ. Lâu Thành vì được tiến thẳng vào vòng tổ đấu nên cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Cậu khoanh tay lại, lang thang trong võ quán, dùng thái độ nhàn nhã đi xem các tuyển thủ khác thi đấu. Thỉnh thoảng cậu quay lại vài đoạn video ngắn để tối về bàn luận với Nghiêm Triết Kha.

Lúc rảnh rỗi, cậu bỗng nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn ngày vừa rồi. Cậu cảm thấy mọi chuyện cứ như một giấc mộng đẹp đẽ không có thật.

Cậu thật sự đã tiến vào vòng tổ đấu!

/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status