Khoảng thời gian này, tâm trạng Ngô Đông rất không tốt. Sau khi bị tên đầu đinh xúi giục, anh ta trầm mặc một lát rồi gật đầu nói: “Vậy để tôi canh chừng giúp các cậu.”
“Được!” Tên đầu đinh đứng dậy duỗi người.
Tên có hình xăm đặt chai bia xuống, cẩn thận hỏi lại một câu: “Thực lực thằng đó như thế nào? Cấp mấy nghiệp dư?”
Ngô Đông cười một tiếng: “Yên tâm. Nó chỉ là tay mơ, mới luyện võ, còn chưa đạt được cấp chín nghiệp dư. Bọn cậu có thể dễ dàng xử lý nó.”
Tên đầu đinh và tên có hình xăm bỏ học và bước chân vào xã hội đen từ sớm. Bình thường hai kẻ này hay ẩu đả đánh nhau nên quyền cước khá tốt. Vì muốn leo lên cấp cao hơn trong giới, hai kẻ này mới cố gắng làm quen với Trần Trường Hoa và Ngô Đông để có thể học lỏm võ đạo chính quy. Mặc dù mấy chuyện như ăn nhậu, cá cược, gái gú, chuyện nào bọn họ cũng có phần nhưng cũng khá chịu khó luyện võ, lại thường xuyên được “thực hành” nên hiện giờ thực lực thuộc tầm cấp bảy nghiệp dư. Vì thế, Ngô Đông rất yên tâm giao Lâu Thành cho hai tên này xử lý.
“Vậy còn không đơn giản sao? Đảm bảo Đông ca sẽ cảm thấy hài lòng.” Tên đầu đinh cười một tiếng.
Tên có hình xăm suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Chờ một chút, hai người có ai biết tiếng Đông Bắc không? Dạy tôi vài câu đi.”
“Hả?” Ngô Đông và tên đầu đinh đều cảm thấy mờ mịt.
Tên có hình xăm giải thích: “Dù sao Đại học Tùng Thành cũng là đại học tốt nhất ở Tùng Thành, cũng nổi tiếng cả nước. Mấy tên xã hội đen chúng tôi mà gây chuyện trong đây thì rất dễ bị bắt. Dù bọn tôi có chừng mực thì chắc gì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Không chừng còn bị vài giảng viên bắt gặp. Bây giờ trời tối, không thể nhìn rõ mặt, lát nữa tôi sẽ nói giọng Đông Bắc. Sau đó có xảy ra chuyện gì cũng không thể truy ra bọn tôi. Anh thấy đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.” Ngô Đông cũng sợ hai tên này bị truy ra sẽ làm liên lụy đến anh ta.
Tên đầu đinh khó hiểu nói: “Trời tối như vậy, giảng viên nào chạy đến đây chứ?”
“Đêm tối hẹn hò với sinh viên nữ, như thế này không phải là rất tuyệt sao?” Tên có hình xăm cười bỉ ổi nói.
.........
Men theo con đường nhỏ bên hồ, Lâu Thành chậm rãi chạy đến nơi hay luyện Trang Công. Một nửa mặt hồ Vi Thủy phản chiếu ánh sáng từ đèn của khu ký túc xá và khu giảng đường, trông như một nhánh biển bạc đang hiện hữu nơi đây. Nửa còn lại chìm trong đêm tối tĩnh mịch, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp ánh sáng phản chiếu của một ngọn đèn đường đang đứng cô đơn chiếu sáng ở đâu đó gần đấy. Sát mép hồ ấy là nơi thu hút các cặp đôi “dã uyên ương” (1) và đây cũng là nơi Lâu Thành đang đứng.
Quan sát xung quanh là thói quen của võ giả. Trải qua một đoạn thời gian khổ luyện, điều này đã trở thành bản năng của Lâu Thành. Lúc chạy bộ ven hồ, cậu thấy có hai bóng người ở trong rừng cây bên hồ nên vô thức nhìn lâu hơn một chút.
Tên có hình xăm lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lâu Thành ngẩn người. Không ngờ mới nhìn một chút mà đối phương đã phản ứng như thế. Vì không thích gây sự nên cậu khiêm tốn trả lời: “Không nhìn gì cả, không có ý gì cả.”
Tuy rằng luyện võ tăng thêm dũng khí, trước đó cậu còn mong gặp phải lưu manh để có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng khi thật sự gặp phải thì cậu lại hành động theo thói quen và tính cách. Huống hồ lão Thi đã nói, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, dù có hung hăng tàn nhẫn như thế nào cũng không coi là gì cả, nhưng với tư cách là một võ giả, dù không sợ gặp phải phiền phức nhưng vẫn nên cố gắng tránh gây chuyện.
“Mẹ nó, còn dám mò BB (2)…” Tên có hình xăm trong lúc vội vã chỉ học được hai câu này nên không dám nhiều lời. Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho tên đầu đinh đi lên trước cản Lâu Thành, còn bản thân thì chặn đường lui của cậu.
Lâu Thành không phải là kẻ ngốc, nhìn vẻ mặt hung hăng và hành động của đối phương, trong lòng cậu đã đoán được ít nhiều: “Tên này đang cố tình gây sự!”
Hơn nữa, hai tên này dù chia ra chặn trước, chặn sau nhưng bước chân vững vàng. Điều này thể hiện rằng thực lực của bọn chúng trên cấp chín nghiệp dư!
Người bình thường tập luyện quyền cước thường không chú ý đến bộ pháp dưới chân. Người có thể giữ vững bước chân trong những trận ẩu đả, người đó chắc chắn là người luyện võ.
Hai bên cách nhau không xa, đây là khoảng cách mà hai người đang cãi nhau có thể lập tức đánh nhau. Thấy tên đầu đinh sắp tát mình, Lâu Thành đột nhiên bỏ chạy về phía bên cạnh. Bước chân cậu dần nhanh hơn, cậu chạy vào rừng cây bên hồ.
Chạy về phía rừng cây.
Chạy...
Chạy!
Tên đầu đinh và tên có hình xăm ngây người ra nhìn nhau. Mẹ nó, thằng đó thế mà lại bỏ chạy?
Theo kinh nghiệm của bọn họ, khi xảy ra mâu thuẫn, thường thì người ta sẽ giải thích hoặc là dùng lý lẽ để biện luận. Nếu xảy ra đánh nhau, những kẻ nhu nhược sẽ cầu xin bọn họ bỏ qua, mà mấy kẻ không chịu thua thì xông lên đánh với bọn họ một trận, tới khi đánh không lại mới bỏ chạy. Không ai ngờ tới cậu ta chưa nói gì đã bỏ chạy như thế, chạy nhanh hơn cả thỏ!
Mẹ kiếp! Chạy sao? Xem mày chạy được đến đâu! Hai người lấy lại tinh thần, nhổ nước miếng rồi đuổi theo Lâu Thành. Vì cảm thấy mất mặt nên cơ mặt bọn họ trở nên vặn vẹo.
Nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân đuổi theo, Lâu Thành không dám dừng lại. Vì thông thuộc địa hình ở đây, nên Lâu Thành chạy một mạch xuyên qua cánh rừng lưa thưa bên hồ, chạy ra con đường ngoài rừng, đến nơi bình thường cậu hay rèn luyện sức chịu đựng.
Con đường này vừa dẫn tới khu giảng đường vừa đi qua một ngọn núi trong trường. Núi này không cao lắm, chỉ cao tầm mười mét, núi này đúng ra nên gọi là “gò đất” sẽ hợp lý hơn. Trên đó có xây thư viện lớn nhất Tùng Thành. Mà con đường này chạy vòng qua núi nhỏ ấy, chạy thẳng đến khu phía tây rộng lớn còn đang xây dựng. Lâu Thành rẽ sang hướng chạy về núi nhỏ.
Tên đầu đinh và tên có hình xăm vừa hét lớn vừa chạy ra khỏi rừng cây. Khi thấy Lâu Thành chạy trốn về phía núi nhỏ thì hai tên này mừng thầm: “Thằng nhãi này hoảng sợ nên chạy bừa rồi!”
Nếu Lâu Thành trốn về hướng dẫn tới khu giảng đường, hai tên này chắc chắn sẽ không dám đuổi theo gây chuyện nữa. Nhưng cậu lại không chạy về hướng ấy nên hai tên này chắc mẩm là sẽ tẩn cậu một trận nhớ đời.
Lúc hai tên kia chạy xuyên qua rừng cây, Ngô Đông vốn chờ xem trò vui lại cảm thấy không yên lòng. Anh ta sợ hai tên này không kiềm chế được lại gây ra chuyện lớn gì đó, làm liên lụy đến anh ta nên cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Người chạy, kẻ đuổi, người tiếp tục chạy, kẻ phía sau vẫn đuổi theo. Tên đầu đinh và tên có hình xăm vì thường ngày hay ăn chơi, rượu chè, gái gú nên mau chóng xuống sức. Khoảng cách giữa Lâu Thành và bọn họ cũng dần cách xa hơn, cả hai tên này đã bắt đầu muốn từ bỏ.
Mẹ kiếp! Nhớ năm xưa ông đây chạy một mạch qua năm con phố đấy!
Đúng lúc này, hai tên này phát hiện Lâu Thành đã chạy chậm lại. Thế là bọn họ nhìn nhau cười, đáy mắt hiện ra tia hưng phấn và hung ác.
Chúng ta không chạy nổi, tên nhóc này chắc chắn cũng không chạy nổi!
Ráng thêm chút nữa, đến khi đuổi kịp nó, chúng ta sẽ cho nó “đẹp mặt”!
Chạy vòng ra núi nhỏ, hai người đuổi theo đến mảnh đất hoang ở khu phía tây. Đuổi theo một lúc, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn lại. Nhưng, lại chạy tiếp một lúc, tên đầu đinh đã không còn sức để đuổi theo nữa. Anh ta dừng lại, thở hổn hển nói: “Mẹ... hộc... kiếp... thằng... thằng nhãi này... mẹ nó... chạy dai thật!”
Tên có hình xăm chạy thêm hai bước nữa thì đuối sức, lưng cúi xuống, hai tay chống trên đầu gối, đưa mắt nhìn bóng dáng Lâu Thành chạy càng lúc càng xa: “Mệt, mệt chết bố mày rồi, chân muốn nhũn ra luôn...” Tiếng anh ta nói chuyện tựa như tiếng kéo ống bễ, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Ngô Đông cũng đã đuổi kịp hai người. Anh ta thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Thấy hai người không tiếp tục đuổi theo nữa, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm rồi dừng lại cách đó không xa. Sau đó, anh ta liên tục nôn khan, nôn đến thở không kịp.
“Đủ... đủ rồi... Đừng đuổi theo nữa... Lãng... lãng phí thời gian...” Phổi không còn tốt vì hút nhiều thuốc, lại chạy nhanh và chạy một quãng đường dài như vậy, Ngô Đông cảm thấy mắt mình tối lại.
Anh ta vừa dứt lời, mắt đột nhiên nhìn chăm chăm về một phía. Trong màn đêm đen kịt, một bóng người đang chạy tới. Là Lâu Thành!
“Cậu...” Tên có hình xăm và tên đầu đinh kinh ngạc.
“Cậu ta còn dám chạy về sao?”
Chăm chú nhìn kỹ, bọn họ thấy mặt Lâu Thành vẫn như thường, hô hấp nhẹ nhàng, không hề có biểu hiệu mệt mỏi nào của việc chạy một quãng đường xa như thế.
Mẹ nó, đúng là quái vật mà! Tên đầu đinh và tên có hình xăm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nhìn ba người đang há mồm thở dốc trước mắt, mặt Lâu Thành mang đầy ý cười, không nói gì. Rồi đột nhiên cậu tung ra một quyền, chân phát lực, truyền qua eo và dẫn lực đến nắm tay, lực toàn thân tập trung lại một chỗ và mạnh mẽ đánh vào giữa ngực tên đầu đinh.
Tên đầu đinh muốn giơ tay đánh trả nhưng tay chân bủn rủn, thở không ra hơi. Động tác của anh ta bị chậm một nhịp nên bị Lâu Thành đánh trúng một quyền.
Bộp!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Huyệt Thiên Trung của tên đầu đinh bị đánh trúng. Anh ta lập tức cảm thấy khó thở, xương cốt đau đớn. Anh ta lùi ra sau hai bước. Bộ pháp của Lâu Thành vẫn không rối loạn, cậu theo sát phía sau, đè lên hai bả vai anh ta, một chân đưa lên tạo thế, tay dùng lực quăng anh ta về phía tên có hình xăm đang muốn xông lên, khiến tên này - tay chân cũng đang mềm nhũn - lảo đảo.
Lâu Thành không bỏ qua cơ hội này, bước lên một bước, vặn lưng và đá một cước vào giữa chân trái của tên có hình xăm.
“Á!” Tên có hình xăm kêu lên thảm thiết. Dù không đến mức gãy xương, nhưng lại đau đến thấu xương, đau đến thở không ra hơi như tên đầu đinh kia. Lúc này, cả hai tên này đều không còn sức đánh nhau nữa.
Sau khi xử lý xong hai tên kia, Lâu Thành nhìn về phía Ngô Đông. Cậu khẽ mỉm cười: “Ra là sư huynh Ngô Đông muốn dạy dỗ tôi, xem ra tôi phải nhờ sư huynh chỉ bảo rồi!”
Vẻ mặt Ngô Đông hung ác nhìn cậu: “Ông đây... ông đây rất mệt, chẳng lẽ cậu không thấy thế sao? Ai... ai cũng chạy... chạy như nhau mà!”
Tôi là cao thủ cấp hai nghiệp dư! Cậu là cái thá gì chứ?
Thật xin lỗi! Tôi vẫn chưa cảm thấy mệt... Lâu Thành bình tĩnh bày ra tư thế nghênh chiến.
Mặc dù Ngô Đông là cao thủ cấp hai nghiệp dư, nhưng sư phụ từng nói, anh ta uống rượu bia quá nhiều, làm tổn hại đến cơ thể, xem như đã thành “tàn phế”. Bây giờ, anh ta còn đang đuối sức, chân tay mềm nhũn, hô hấp khó khăn. Anh ta như vậy mà mình còn không dám khiêu chiến để giao đấu thực tế một trận, thì mình còn học võ làm gì?
(1) Dã uyên ương: cặp đôi thân mật ở nơi ánh sáng mờ mờ và không kín đáo.
(2) BB: chỉ những em gái ngực bự.
“Được!” Tên đầu đinh đứng dậy duỗi người.
Tên có hình xăm đặt chai bia xuống, cẩn thận hỏi lại một câu: “Thực lực thằng đó như thế nào? Cấp mấy nghiệp dư?”
Ngô Đông cười một tiếng: “Yên tâm. Nó chỉ là tay mơ, mới luyện võ, còn chưa đạt được cấp chín nghiệp dư. Bọn cậu có thể dễ dàng xử lý nó.”
Tên đầu đinh và tên có hình xăm bỏ học và bước chân vào xã hội đen từ sớm. Bình thường hai kẻ này hay ẩu đả đánh nhau nên quyền cước khá tốt. Vì muốn leo lên cấp cao hơn trong giới, hai kẻ này mới cố gắng làm quen với Trần Trường Hoa và Ngô Đông để có thể học lỏm võ đạo chính quy. Mặc dù mấy chuyện như ăn nhậu, cá cược, gái gú, chuyện nào bọn họ cũng có phần nhưng cũng khá chịu khó luyện võ, lại thường xuyên được “thực hành” nên hiện giờ thực lực thuộc tầm cấp bảy nghiệp dư. Vì thế, Ngô Đông rất yên tâm giao Lâu Thành cho hai tên này xử lý.
“Vậy còn không đơn giản sao? Đảm bảo Đông ca sẽ cảm thấy hài lòng.” Tên đầu đinh cười một tiếng.
Tên có hình xăm suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Chờ một chút, hai người có ai biết tiếng Đông Bắc không? Dạy tôi vài câu đi.”
“Hả?” Ngô Đông và tên đầu đinh đều cảm thấy mờ mịt.
Tên có hình xăm giải thích: “Dù sao Đại học Tùng Thành cũng là đại học tốt nhất ở Tùng Thành, cũng nổi tiếng cả nước. Mấy tên xã hội đen chúng tôi mà gây chuyện trong đây thì rất dễ bị bắt. Dù bọn tôi có chừng mực thì chắc gì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Không chừng còn bị vài giảng viên bắt gặp. Bây giờ trời tối, không thể nhìn rõ mặt, lát nữa tôi sẽ nói giọng Đông Bắc. Sau đó có xảy ra chuyện gì cũng không thể truy ra bọn tôi. Anh thấy đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.” Ngô Đông cũng sợ hai tên này bị truy ra sẽ làm liên lụy đến anh ta.
Tên đầu đinh khó hiểu nói: “Trời tối như vậy, giảng viên nào chạy đến đây chứ?”
“Đêm tối hẹn hò với sinh viên nữ, như thế này không phải là rất tuyệt sao?” Tên có hình xăm cười bỉ ổi nói.
.........
Men theo con đường nhỏ bên hồ, Lâu Thành chậm rãi chạy đến nơi hay luyện Trang Công. Một nửa mặt hồ Vi Thủy phản chiếu ánh sáng từ đèn của khu ký túc xá và khu giảng đường, trông như một nhánh biển bạc đang hiện hữu nơi đây. Nửa còn lại chìm trong đêm tối tĩnh mịch, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp ánh sáng phản chiếu của một ngọn đèn đường đang đứng cô đơn chiếu sáng ở đâu đó gần đấy. Sát mép hồ ấy là nơi thu hút các cặp đôi “dã uyên ương” (1) và đây cũng là nơi Lâu Thành đang đứng.
Quan sát xung quanh là thói quen của võ giả. Trải qua một đoạn thời gian khổ luyện, điều này đã trở thành bản năng của Lâu Thành. Lúc chạy bộ ven hồ, cậu thấy có hai bóng người ở trong rừng cây bên hồ nên vô thức nhìn lâu hơn một chút.
Tên có hình xăm lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lâu Thành ngẩn người. Không ngờ mới nhìn một chút mà đối phương đã phản ứng như thế. Vì không thích gây sự nên cậu khiêm tốn trả lời: “Không nhìn gì cả, không có ý gì cả.”
Tuy rằng luyện võ tăng thêm dũng khí, trước đó cậu còn mong gặp phải lưu manh để có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng khi thật sự gặp phải thì cậu lại hành động theo thói quen và tính cách. Huống hồ lão Thi đã nói, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, dù có hung hăng tàn nhẫn như thế nào cũng không coi là gì cả, nhưng với tư cách là một võ giả, dù không sợ gặp phải phiền phức nhưng vẫn nên cố gắng tránh gây chuyện.
“Mẹ nó, còn dám mò BB (2)…” Tên có hình xăm trong lúc vội vã chỉ học được hai câu này nên không dám nhiều lời. Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho tên đầu đinh đi lên trước cản Lâu Thành, còn bản thân thì chặn đường lui của cậu.
Lâu Thành không phải là kẻ ngốc, nhìn vẻ mặt hung hăng và hành động của đối phương, trong lòng cậu đã đoán được ít nhiều: “Tên này đang cố tình gây sự!”
Hơn nữa, hai tên này dù chia ra chặn trước, chặn sau nhưng bước chân vững vàng. Điều này thể hiện rằng thực lực của bọn chúng trên cấp chín nghiệp dư!
Người bình thường tập luyện quyền cước thường không chú ý đến bộ pháp dưới chân. Người có thể giữ vững bước chân trong những trận ẩu đả, người đó chắc chắn là người luyện võ.
Hai bên cách nhau không xa, đây là khoảng cách mà hai người đang cãi nhau có thể lập tức đánh nhau. Thấy tên đầu đinh sắp tát mình, Lâu Thành đột nhiên bỏ chạy về phía bên cạnh. Bước chân cậu dần nhanh hơn, cậu chạy vào rừng cây bên hồ.
Chạy về phía rừng cây.
Chạy...
Chạy!
Tên đầu đinh và tên có hình xăm ngây người ra nhìn nhau. Mẹ nó, thằng đó thế mà lại bỏ chạy?
Theo kinh nghiệm của bọn họ, khi xảy ra mâu thuẫn, thường thì người ta sẽ giải thích hoặc là dùng lý lẽ để biện luận. Nếu xảy ra đánh nhau, những kẻ nhu nhược sẽ cầu xin bọn họ bỏ qua, mà mấy kẻ không chịu thua thì xông lên đánh với bọn họ một trận, tới khi đánh không lại mới bỏ chạy. Không ai ngờ tới cậu ta chưa nói gì đã bỏ chạy như thế, chạy nhanh hơn cả thỏ!
Mẹ kiếp! Chạy sao? Xem mày chạy được đến đâu! Hai người lấy lại tinh thần, nhổ nước miếng rồi đuổi theo Lâu Thành. Vì cảm thấy mất mặt nên cơ mặt bọn họ trở nên vặn vẹo.
Nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân đuổi theo, Lâu Thành không dám dừng lại. Vì thông thuộc địa hình ở đây, nên Lâu Thành chạy một mạch xuyên qua cánh rừng lưa thưa bên hồ, chạy ra con đường ngoài rừng, đến nơi bình thường cậu hay rèn luyện sức chịu đựng.
Con đường này vừa dẫn tới khu giảng đường vừa đi qua một ngọn núi trong trường. Núi này không cao lắm, chỉ cao tầm mười mét, núi này đúng ra nên gọi là “gò đất” sẽ hợp lý hơn. Trên đó có xây thư viện lớn nhất Tùng Thành. Mà con đường này chạy vòng qua núi nhỏ ấy, chạy thẳng đến khu phía tây rộng lớn còn đang xây dựng. Lâu Thành rẽ sang hướng chạy về núi nhỏ.
Tên đầu đinh và tên có hình xăm vừa hét lớn vừa chạy ra khỏi rừng cây. Khi thấy Lâu Thành chạy trốn về phía núi nhỏ thì hai tên này mừng thầm: “Thằng nhãi này hoảng sợ nên chạy bừa rồi!”
Nếu Lâu Thành trốn về hướng dẫn tới khu giảng đường, hai tên này chắc chắn sẽ không dám đuổi theo gây chuyện nữa. Nhưng cậu lại không chạy về hướng ấy nên hai tên này chắc mẩm là sẽ tẩn cậu một trận nhớ đời.
Lúc hai tên kia chạy xuyên qua rừng cây, Ngô Đông vốn chờ xem trò vui lại cảm thấy không yên lòng. Anh ta sợ hai tên này không kiềm chế được lại gây ra chuyện lớn gì đó, làm liên lụy đến anh ta nên cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Người chạy, kẻ đuổi, người tiếp tục chạy, kẻ phía sau vẫn đuổi theo. Tên đầu đinh và tên có hình xăm vì thường ngày hay ăn chơi, rượu chè, gái gú nên mau chóng xuống sức. Khoảng cách giữa Lâu Thành và bọn họ cũng dần cách xa hơn, cả hai tên này đã bắt đầu muốn từ bỏ.
Mẹ kiếp! Nhớ năm xưa ông đây chạy một mạch qua năm con phố đấy!
Đúng lúc này, hai tên này phát hiện Lâu Thành đã chạy chậm lại. Thế là bọn họ nhìn nhau cười, đáy mắt hiện ra tia hưng phấn và hung ác.
Chúng ta không chạy nổi, tên nhóc này chắc chắn cũng không chạy nổi!
Ráng thêm chút nữa, đến khi đuổi kịp nó, chúng ta sẽ cho nó “đẹp mặt”!
Chạy vòng ra núi nhỏ, hai người đuổi theo đến mảnh đất hoang ở khu phía tây. Đuổi theo một lúc, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn lại. Nhưng, lại chạy tiếp một lúc, tên đầu đinh đã không còn sức để đuổi theo nữa. Anh ta dừng lại, thở hổn hển nói: “Mẹ... hộc... kiếp... thằng... thằng nhãi này... mẹ nó... chạy dai thật!”
Tên có hình xăm chạy thêm hai bước nữa thì đuối sức, lưng cúi xuống, hai tay chống trên đầu gối, đưa mắt nhìn bóng dáng Lâu Thành chạy càng lúc càng xa: “Mệt, mệt chết bố mày rồi, chân muốn nhũn ra luôn...” Tiếng anh ta nói chuyện tựa như tiếng kéo ống bễ, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Ngô Đông cũng đã đuổi kịp hai người. Anh ta thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Thấy hai người không tiếp tục đuổi theo nữa, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm rồi dừng lại cách đó không xa. Sau đó, anh ta liên tục nôn khan, nôn đến thở không kịp.
“Đủ... đủ rồi... Đừng đuổi theo nữa... Lãng... lãng phí thời gian...” Phổi không còn tốt vì hút nhiều thuốc, lại chạy nhanh và chạy một quãng đường dài như vậy, Ngô Đông cảm thấy mắt mình tối lại.
Anh ta vừa dứt lời, mắt đột nhiên nhìn chăm chăm về một phía. Trong màn đêm đen kịt, một bóng người đang chạy tới. Là Lâu Thành!
“Cậu...” Tên có hình xăm và tên đầu đinh kinh ngạc.
“Cậu ta còn dám chạy về sao?”
Chăm chú nhìn kỹ, bọn họ thấy mặt Lâu Thành vẫn như thường, hô hấp nhẹ nhàng, không hề có biểu hiệu mệt mỏi nào của việc chạy một quãng đường xa như thế.
Mẹ nó, đúng là quái vật mà! Tên đầu đinh và tên có hình xăm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nhìn ba người đang há mồm thở dốc trước mắt, mặt Lâu Thành mang đầy ý cười, không nói gì. Rồi đột nhiên cậu tung ra một quyền, chân phát lực, truyền qua eo và dẫn lực đến nắm tay, lực toàn thân tập trung lại một chỗ và mạnh mẽ đánh vào giữa ngực tên đầu đinh.
Tên đầu đinh muốn giơ tay đánh trả nhưng tay chân bủn rủn, thở không ra hơi. Động tác của anh ta bị chậm một nhịp nên bị Lâu Thành đánh trúng một quyền.
Bộp!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Huyệt Thiên Trung của tên đầu đinh bị đánh trúng. Anh ta lập tức cảm thấy khó thở, xương cốt đau đớn. Anh ta lùi ra sau hai bước. Bộ pháp của Lâu Thành vẫn không rối loạn, cậu theo sát phía sau, đè lên hai bả vai anh ta, một chân đưa lên tạo thế, tay dùng lực quăng anh ta về phía tên có hình xăm đang muốn xông lên, khiến tên này - tay chân cũng đang mềm nhũn - lảo đảo.
Lâu Thành không bỏ qua cơ hội này, bước lên một bước, vặn lưng và đá một cước vào giữa chân trái của tên có hình xăm.
“Á!” Tên có hình xăm kêu lên thảm thiết. Dù không đến mức gãy xương, nhưng lại đau đến thấu xương, đau đến thở không ra hơi như tên đầu đinh kia. Lúc này, cả hai tên này đều không còn sức đánh nhau nữa.
Sau khi xử lý xong hai tên kia, Lâu Thành nhìn về phía Ngô Đông. Cậu khẽ mỉm cười: “Ra là sư huynh Ngô Đông muốn dạy dỗ tôi, xem ra tôi phải nhờ sư huynh chỉ bảo rồi!”
Vẻ mặt Ngô Đông hung ác nhìn cậu: “Ông đây... ông đây rất mệt, chẳng lẽ cậu không thấy thế sao? Ai... ai cũng chạy... chạy như nhau mà!”
Tôi là cao thủ cấp hai nghiệp dư! Cậu là cái thá gì chứ?
Thật xin lỗi! Tôi vẫn chưa cảm thấy mệt... Lâu Thành bình tĩnh bày ra tư thế nghênh chiến.
Mặc dù Ngô Đông là cao thủ cấp hai nghiệp dư, nhưng sư phụ từng nói, anh ta uống rượu bia quá nhiều, làm tổn hại đến cơ thể, xem như đã thành “tàn phế”. Bây giờ, anh ta còn đang đuối sức, chân tay mềm nhũn, hô hấp khó khăn. Anh ta như vậy mà mình còn không dám khiêu chiến để giao đấu thực tế một trận, thì mình còn học võ làm gì?
(1) Dã uyên ương: cặp đôi thân mật ở nơi ánh sáng mờ mờ và không kín đáo.
(2) BB: chỉ những em gái ngực bự.
/52
|