Nghê Tử Cường vỗ chưởng đào một cái hang, gã chui vào trong. Nghê Tử Cường lấy một viên Hoạt Lực Chi Châu to cỡ móng cái ra khỏi không gian giới chỉ, gã hấp thu sức sống trong Hoạt Lực Chi Châu, chậm rãi chữa lành vết thương.
Nghê Tử Cường bị thương quá nặng, dù có Hoạt Lực Chi Châu, muốn hoàn toàn khỏe mạnh cần một, hai ngày.
Nghê Tử Cường mới chìm vào tu luyện không lâu thì . . .
Ầm!
Ngọn đồi Nghê Tử Cường ẩn núp bỗng chốc sụp đổ.
Nghê Tử Cường sợ hết hồn hết vía, bốn con yêu thú đến nhanh vậy? Chúng nó đuổi theo mau vậy sao?
Nghê Tử Cường ngước nhìn trời, thấy một người cười tủm tỉm từ trên trời giáng xuống.
Lòng Nghê Tử Cường chìm xuống:
- Là ngươi . . .
Người đến là Lâm Tiêu.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiến đấu với ta tiếp sao?
Nghê Tử Cường cố ra vẻ bình tĩnh nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Mới rồi không đánh lại ta, bây giờ vẫn như vậy.
Lâm Tiêu nhếch mép:
- Vậy sao?
Bỗng một đao chém ra.
Vù vù vù!
Lôi hà màu lam tuôn ra đập vào người Nghê Tử Cường.
Cơ thể Nghê Tử Cường chỉ mới phục hồi chút ít lại rách toạc, gã phun máu:
- Phụt!
- Đáng ghét!
Lúc này Nghê Tử Cường không rảnh suy nghĩ Lâm Tiêu làm cách nào tìm được gã, Nghê Tử Cường liều thân thể mang vết thương lại vận dụng Hư Không áo giáp bay nhanh đi xa.
Lâm Tiêu điểm một cái:
- Muốn đi? Đoạt Nguyên Linh chỉ!
Ngón tay hư vô xẹt qua cơ thể Nghê Tử Cường mang đi mảng lớn chân nguyên, lực lượng không gian. Nghê Tử Cường từ giữa hư không rớt ra. Lâm Tiêu vọt tới ngay, ánh mắt sắc bén lại chỉ một cái.
- Vô Không Thần chỉ!
Sau khi đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, Lâm Tiêu dồn rất nhiều tâm huyết nghiên cứu Vô Không Thần chỉ, rốt cuộc tu luyện thành thức thứ bốn Vô Không Thần chỉ mạnh nhất trong Vô Không Thần chỉ.
Ầm ầm ầm!
Giữa hư không thoáng chốc xuất hiện ngón tay to dài trăm trượng. Ánh sáng lấp lánh trên ngón tay toát ra khí hỗn độn mông lung, toàn bộ hư không chấn động phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Nghê Tử Cường thấy ngón tay khổng lồ đè xuống thì lộ vẻ kinh hoàng. Nghê Tử Cường gầm lên, thiêu đốt chân nguyên, dốc hết sức vỗ một chưởng. Nhưng Vô Không Thần chỉ của Lâm Tiêu quá khủng bố, khí thế cường đại đè ép, cơ thể Nghê Tử Cường bị thương nặng khó thể nhúc nhích. Chưởng bị nổ nát, Nghê Tử Cường trơ mắt nhìn ngón tay giáng xuống.
- A!
Nghê Tử Cường từ giữa trời bị ngón tay Lâm Tiêu nhấn xuống.
Một tiếng ầm cực lớn vang lên. Chỉ thấy ngay sau đó mặt đất thủng cái hố vừa sâu vừa to, Nghê Tử Cường bị nhấn chặt vào trong đất bùn. Lúc này ngón tay cực lớn của Lâm Tiêu còn tiếp tục lướt dưới đất thêm trăm thước nữa rồi mới chậm rãi tan biến.
Dưới lòng đất, Nghê Tử Cường không còn vẻ tươm tất hăng hái ban đầu. Quần áo rách rưới, máu chảy ròng ròng. Trừ Hư Không áo giáp lành lặn ra toàn thân Nghê Tử Cường không có miếng thịt nguyên vẹn.
- Khụ khụ.
Vù vù vù!
Lực hút sinh ra kéo Nghê Tử Cường khỏi lòng đất.
Nghê Tử Cường máu me đầy mặt, hung tợn hăm dọa:
- Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi muốn gì? Mau thả ta ra. Ngươi biết không? Nếu ngươi giết ta thì các thiên tài Đế quốc Thiên Huyền sẽ không tha cho ngươi. Không chỉ có ngươi, người thân, bằng hữu của ngươi đều phải chết. Đế quốc Võ Linh không che chở ngươi được đâu!
- Vẫn còn to mồm vậy sao?
Lâm Tiêu vỗ chưởng đánh bay Nghê Tử Cường, lăn lông lốc mấy vòng dưới đất. Mặt Nghê Tử Cường sưng úp như trái dưa hấu, nếu không nhờ phút mấu chốt Hư Không áo giáp phát ra lực lượng hư vô thì một chưởng này đủ đập chết gã.
- Đáng ghét!
Nghê Tử Cường chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, gã tức điên. Nghê Tử Cường rót cảm giác vào một khối ngọc giản đặt trong ngực, sốt ruột nói:
- Tại sao cường giả Đế quốc Thiên Huyền còn chưa đến? Chẳng phải nói khi khởi động hồn ngọc thì tất cả võ giả có hồn ngọc trong phạm vi vạn dặm sẽ cảm giác được sao?
Hồn ngọc do tông môn siêu khổng lồ Hồn tông của Đế quốc Thiên Huyền thiết lập. Hồn tông cực kỳ cường đại, là đệ nhất tông môn của Đế quốc Thiên Huyền, đỉnh cao nhất trong đại lục Thương Khung. Trước khi vào Sinh Tử Quỳnh Lâu, Hồn tông cho mỗi thiên tài một khối hồn ngọc. Miễn khởi động hồn ngọc thì cường giả nắm giữ hồn ngọc trong phạm vi vạn dặm sẽ cảm nhận được, đến cứu người.
Đế quốc Thiên Huyền giống như Đế quốc Thần Võ, là đế quốc cực kỳ thịnh hành tranh đấu và chém giết, giữa các võ giả ân oán đan xen. Võ giả được kêu đến có khả năng rất lớn là bỏ đá xuống giếng, nên ban đầu Nghê Tử Cường không khởi động hồn ngọc. Nhưng mắt thấy cái chết đến nơi, Nghê Tử Cường không lo nghĩ nhiều.
Nghê Tử Cường câu giờ:
- Lâm Tiêu, ngươi đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng cho. Trừ Hư Không áo giáp ra ta còn báu vật khác, miễn ngươi không giết ta thì tất cả báu vật của ta đều thuộc về ngươi!
Trong bụng Nghê Tử Cường thì thầm nghĩ:
- Chờ võ giả Đế quốc Thiên Huyền ta đến, chờ xem ta bầm thây ngươi ra. Không chỉ có ngươi, toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh phải chết!
Trong khi Nghê Tử Cường cố gắng khởi động hồn ngọc, Lâm Tiêu tu luyện Cửu Ngự Phân Thần quyết lập tứ cảm nhận được dao động kỳ lạ ngay:
- A? Dao động thật lạ lùng, tương tự với dao động linh hồn, truyền ra từ người Nghê Tử Cường.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng sắc lạnh:
- Chết đi!
Lâm Tiêu vỗ chưởng xuống đầu Lâm Tiêu.
Ong ong ong!
Lực lượng hư không phát ra từ Hư Không áo giáp muốn ngăn cản Lâm Tiêu công kích.
Lâm Tiêu thấy vậy liền thi triển nhất muội chân hỏa ngay:
- Nhất muội chân hỏa!
Phập phụt!
Lửa hư vô chui vào trán Nghê Tử Cường, cắt đứt mọi cơ hội sống.
Nghê Tử Cường chết, Hư Không áo giáp trên người gã và không gian giới chỉ trên tay thành vật vô chủ. Lâm Tiêu không thèm nhìn, hắn phất tay cất hết vào không gian Thương Long Tí.
Sau khi Hư Không áo giáp được nhấc lên, một khối ngọc giản toát ra dao động linh hồn kỳ lạ lộ ra.
- Quả nhiên có điều lạ.
Bốp!
Lâm Tiêu vươn một ngón tay nghiền nát ngọc giản, hắn vọt lên cao, nhảy vài cái biến mất phía chân trời.
Lâm Tiêu rời đi mấy chục giây sau.
Vù vù vù!
Vài cường giả từ xa bay đến, đáp xuống sơn cốc.
- Mới rồi dao động hồn ngọc truyền ra từ dây, là ai gặp nguy hiểm khởi động hồn ngọc?
- Tìm đi! Dao động hồn ngọc biến mất chắc từ chỗ này.
- Đã tìm được!
Vù vù vù!
Mấy bóng người nhảy vọt tới trước xác chết của Nghê Tử Cường.
- Không ngờ là Nghê Tử Cường, ai giết hắn?
- Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường đã mất. Thực lực của Nghê Tử Cường không phải là đỉnh cao nhất nhưng cũng cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, cộng với Hư Không áo giáp, trừ cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ ra võ giả bình thường không thể giết chết hắn.
- Rốt cuộc là ai? Lăng Thiên Hậu của Đế quốc Thần Võ hay Tiêu Thu Tuyết của Đế quốc Minh Nguyệt?
Mấy người biểu tình trầm trọng.
- Hừ! Mặc kệ là ai, may mắn chúng ta không chạy đến ngay, nếu không cũng sẽ gặp nguy hiểm.
- Đúng vậy! Cường giả có thể giết Nghê Tử Cường thì chắc chắn chúng ta không đấu lại.
Nghê Tử Cường bị thương quá nặng, dù có Hoạt Lực Chi Châu, muốn hoàn toàn khỏe mạnh cần một, hai ngày.
Nghê Tử Cường mới chìm vào tu luyện không lâu thì . . .
Ầm!
Ngọn đồi Nghê Tử Cường ẩn núp bỗng chốc sụp đổ.
Nghê Tử Cường sợ hết hồn hết vía, bốn con yêu thú đến nhanh vậy? Chúng nó đuổi theo mau vậy sao?
Nghê Tử Cường ngước nhìn trời, thấy một người cười tủm tỉm từ trên trời giáng xuống.
Lòng Nghê Tử Cường chìm xuống:
- Là ngươi . . .
Người đến là Lâm Tiêu.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiến đấu với ta tiếp sao?
Nghê Tử Cường cố ra vẻ bình tĩnh nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Mới rồi không đánh lại ta, bây giờ vẫn như vậy.
Lâm Tiêu nhếch mép:
- Vậy sao?
Bỗng một đao chém ra.
Vù vù vù!
Lôi hà màu lam tuôn ra đập vào người Nghê Tử Cường.
Cơ thể Nghê Tử Cường chỉ mới phục hồi chút ít lại rách toạc, gã phun máu:
- Phụt!
- Đáng ghét!
Lúc này Nghê Tử Cường không rảnh suy nghĩ Lâm Tiêu làm cách nào tìm được gã, Nghê Tử Cường liều thân thể mang vết thương lại vận dụng Hư Không áo giáp bay nhanh đi xa.
Lâm Tiêu điểm một cái:
- Muốn đi? Đoạt Nguyên Linh chỉ!
Ngón tay hư vô xẹt qua cơ thể Nghê Tử Cường mang đi mảng lớn chân nguyên, lực lượng không gian. Nghê Tử Cường từ giữa hư không rớt ra. Lâm Tiêu vọt tới ngay, ánh mắt sắc bén lại chỉ một cái.
- Vô Không Thần chỉ!
Sau khi đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, Lâm Tiêu dồn rất nhiều tâm huyết nghiên cứu Vô Không Thần chỉ, rốt cuộc tu luyện thành thức thứ bốn Vô Không Thần chỉ mạnh nhất trong Vô Không Thần chỉ.
Ầm ầm ầm!
Giữa hư không thoáng chốc xuất hiện ngón tay to dài trăm trượng. Ánh sáng lấp lánh trên ngón tay toát ra khí hỗn độn mông lung, toàn bộ hư không chấn động phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Nghê Tử Cường thấy ngón tay khổng lồ đè xuống thì lộ vẻ kinh hoàng. Nghê Tử Cường gầm lên, thiêu đốt chân nguyên, dốc hết sức vỗ một chưởng. Nhưng Vô Không Thần chỉ của Lâm Tiêu quá khủng bố, khí thế cường đại đè ép, cơ thể Nghê Tử Cường bị thương nặng khó thể nhúc nhích. Chưởng bị nổ nát, Nghê Tử Cường trơ mắt nhìn ngón tay giáng xuống.
- A!
Nghê Tử Cường từ giữa trời bị ngón tay Lâm Tiêu nhấn xuống.
Một tiếng ầm cực lớn vang lên. Chỉ thấy ngay sau đó mặt đất thủng cái hố vừa sâu vừa to, Nghê Tử Cường bị nhấn chặt vào trong đất bùn. Lúc này ngón tay cực lớn của Lâm Tiêu còn tiếp tục lướt dưới đất thêm trăm thước nữa rồi mới chậm rãi tan biến.
Dưới lòng đất, Nghê Tử Cường không còn vẻ tươm tất hăng hái ban đầu. Quần áo rách rưới, máu chảy ròng ròng. Trừ Hư Không áo giáp lành lặn ra toàn thân Nghê Tử Cường không có miếng thịt nguyên vẹn.
- Khụ khụ.
Vù vù vù!
Lực hút sinh ra kéo Nghê Tử Cường khỏi lòng đất.
Nghê Tử Cường máu me đầy mặt, hung tợn hăm dọa:
- Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi muốn gì? Mau thả ta ra. Ngươi biết không? Nếu ngươi giết ta thì các thiên tài Đế quốc Thiên Huyền sẽ không tha cho ngươi. Không chỉ có ngươi, người thân, bằng hữu của ngươi đều phải chết. Đế quốc Võ Linh không che chở ngươi được đâu!
- Vẫn còn to mồm vậy sao?
Lâm Tiêu vỗ chưởng đánh bay Nghê Tử Cường, lăn lông lốc mấy vòng dưới đất. Mặt Nghê Tử Cường sưng úp như trái dưa hấu, nếu không nhờ phút mấu chốt Hư Không áo giáp phát ra lực lượng hư vô thì một chưởng này đủ đập chết gã.
- Đáng ghét!
Nghê Tử Cường chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, gã tức điên. Nghê Tử Cường rót cảm giác vào một khối ngọc giản đặt trong ngực, sốt ruột nói:
- Tại sao cường giả Đế quốc Thiên Huyền còn chưa đến? Chẳng phải nói khi khởi động hồn ngọc thì tất cả võ giả có hồn ngọc trong phạm vi vạn dặm sẽ cảm giác được sao?
Hồn ngọc do tông môn siêu khổng lồ Hồn tông của Đế quốc Thiên Huyền thiết lập. Hồn tông cực kỳ cường đại, là đệ nhất tông môn của Đế quốc Thiên Huyền, đỉnh cao nhất trong đại lục Thương Khung. Trước khi vào Sinh Tử Quỳnh Lâu, Hồn tông cho mỗi thiên tài một khối hồn ngọc. Miễn khởi động hồn ngọc thì cường giả nắm giữ hồn ngọc trong phạm vi vạn dặm sẽ cảm nhận được, đến cứu người.
Đế quốc Thiên Huyền giống như Đế quốc Thần Võ, là đế quốc cực kỳ thịnh hành tranh đấu và chém giết, giữa các võ giả ân oán đan xen. Võ giả được kêu đến có khả năng rất lớn là bỏ đá xuống giếng, nên ban đầu Nghê Tử Cường không khởi động hồn ngọc. Nhưng mắt thấy cái chết đến nơi, Nghê Tử Cường không lo nghĩ nhiều.
Nghê Tử Cường câu giờ:
- Lâm Tiêu, ngươi đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng cho. Trừ Hư Không áo giáp ra ta còn báu vật khác, miễn ngươi không giết ta thì tất cả báu vật của ta đều thuộc về ngươi!
Trong bụng Nghê Tử Cường thì thầm nghĩ:
- Chờ võ giả Đế quốc Thiên Huyền ta đến, chờ xem ta bầm thây ngươi ra. Không chỉ có ngươi, toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh phải chết!
Trong khi Nghê Tử Cường cố gắng khởi động hồn ngọc, Lâm Tiêu tu luyện Cửu Ngự Phân Thần quyết lập tứ cảm nhận được dao động kỳ lạ ngay:
- A? Dao động thật lạ lùng, tương tự với dao động linh hồn, truyền ra từ người Nghê Tử Cường.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng sắc lạnh:
- Chết đi!
Lâm Tiêu vỗ chưởng xuống đầu Lâm Tiêu.
Ong ong ong!
Lực lượng hư không phát ra từ Hư Không áo giáp muốn ngăn cản Lâm Tiêu công kích.
Lâm Tiêu thấy vậy liền thi triển nhất muội chân hỏa ngay:
- Nhất muội chân hỏa!
Phập phụt!
Lửa hư vô chui vào trán Nghê Tử Cường, cắt đứt mọi cơ hội sống.
Nghê Tử Cường chết, Hư Không áo giáp trên người gã và không gian giới chỉ trên tay thành vật vô chủ. Lâm Tiêu không thèm nhìn, hắn phất tay cất hết vào không gian Thương Long Tí.
Sau khi Hư Không áo giáp được nhấc lên, một khối ngọc giản toát ra dao động linh hồn kỳ lạ lộ ra.
- Quả nhiên có điều lạ.
Bốp!
Lâm Tiêu vươn một ngón tay nghiền nát ngọc giản, hắn vọt lên cao, nhảy vài cái biến mất phía chân trời.
Lâm Tiêu rời đi mấy chục giây sau.
Vù vù vù!
Vài cường giả từ xa bay đến, đáp xuống sơn cốc.
- Mới rồi dao động hồn ngọc truyền ra từ dây, là ai gặp nguy hiểm khởi động hồn ngọc?
- Tìm đi! Dao động hồn ngọc biến mất chắc từ chỗ này.
- Đã tìm được!
Vù vù vù!
Mấy bóng người nhảy vọt tới trước xác chết của Nghê Tử Cường.
- Không ngờ là Nghê Tử Cường, ai giết hắn?
- Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường đã mất. Thực lực của Nghê Tử Cường không phải là đỉnh cao nhất nhưng cũng cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, cộng với Hư Không áo giáp, trừ cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ ra võ giả bình thường không thể giết chết hắn.
- Rốt cuộc là ai? Lăng Thiên Hậu của Đế quốc Thần Võ hay Tiêu Thu Tuyết của Đế quốc Minh Nguyệt?
Mấy người biểu tình trầm trọng.
- Hừ! Mặc kệ là ai, may mắn chúng ta không chạy đến ngay, nếu không cũng sẽ gặp nguy hiểm.
- Đúng vậy! Cường giả có thể giết Nghê Tử Cường thì chắc chắn chúng ta không đấu lại.
/1338
|