- Nhìn kìa, là Lâm Tiêu!
- Đứng ở bên trên, đúng là hắn!
- Lâm Tiêu thật sự còn sống, thiên tài Quận Hiên Dật chúng ta quả nhiên là không thể chiến thắng!
Quận thành Hiên Dật to lớn hiện tại ồn ào tiếng người, hầu như dân chúng nguyên quận thành lao ra khỏi nhà mình, kích động ngước nhìn trời.
Giọng Lâm Tiêu bình thản vang vọng:
- Các vị . . . Ta là Lâm Tiêu, ta đã trở về.
Thanh âm rõ ràng chui vào tai mỗi người, truyền khắp góc quận thành. Thanh âm như có ma lực, Quận thành Hiên Dật sôi trào bỗng chốc yên lặng, mọi người ngước lên cẩn thận lắng nghe.
- Cảm tạ các vị hai năm nay nhớ mong. Ngày xưa Thiên Ma lão nhân đưa ta vào chiến trường ma uyên, ta không khuất phục, không nhận thua. Trải qua nhiều vất vả cực khổ rốt cuộc ta đã về.
- Ta nghe nói Quận vương Đông Phương Hiên Viên và các vị vì một mình Lâm Tiêu mà định khai chiến với Quận Võ Uy, sau đó bị đế quốc trừng phạt, ta vô cùng cảm động, rất tự hào. Lâm Tiêu ta tự hào, vinh hạnh vì là một phần tử của Quận Hiên Dật.
- Nghe nói hai năm nay võ giả Quận Hiên Dật ta và Quận Võ Uy có xung đột, hay chém giết nhau, không biết bao nhiêu võ giả đã chết. Tại đây Lâm Tiêu ta xin tuyên bố, từ hôm nay trở đi mọi chuyện đã là quá khứ. Thiên Ma lão nhân đã chết, Tương Thiên Thần Quận Võ Uy vương cũng chết.
- Bọn họ chết trong tay Lâm Tiêu ta, bất cứ võ giả nào đụng vào võ giả Quận Hiên Dật thì sẽ chịu sự trừng phạt của Quận Hiên Dật ta!
Lâm Tiêu đột nhiên rút chiến đao ra, ánh sáng như thần, tóc dài màu đen bay theo gió, chiến ý đáng sợ cùng với đao ý đại thành cửu phẩm bắn lên cao.
Ầm ầm ầm!
Đao ý đen tung hoành thiên địa, đao ý vô tận kết hợp đao ý tuyệt vọng đan xen vào nhau chém một vết rách to trên bầu trời. Hơi thở khủng bố làm mọi người hút ngụm khí lạnh, bị chấn nhiếp vì nhát đao vô hình của Lâm Tiêu.
- Mọi người cùng nhau đoàn kết, Quận Hiên Dật chúng ta quyết chí tự cường! Vì an nguyên nhà chúng ta, vì quê hương trong lòng, mong các vị cùng ta chiến đấu, chiến!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Sóng âm ngút trời đánh tan mây trắng, quanh quẩn trong thiên địa thật lâu.
Lâm Tiêu nói chuyện rất ngắn gọn, mọi người chìm đắm trong không khí kích động thật lâu. Mãi khi Lâm Tiêu đi một thời gian lâu sau mọi người mới lấy lại tinh thần, bọn họ nhấm nháp lại lời nói, giật mình vì dội dung Lâm Tiêu đã nói. Thiên Ma lão nhân chết, Tương Thiên Thần quận vương cũng chết, lời tuyên bố chém giết bá khí làm mọi người soi trào máu nóng, bị xúc động mạnh.
Nói chuyện xong Lâm Tiêu và đại ca Lâm Hiên, tam muội Lâm Nhu chạy đi Thành Tân Vệ.
Quận thành Hiên Dật cách Thành Tân Vệ cách vài vạn dặm. Nhớ lúc trước mỗi lần Lâm Tiêu về nhà phải mất khoảng một tháng, nhưng giờ đây nếu bay hết sức chỉ vài canh giờ là Thành Tân Vệ đã thấp thoáng phía cuối trời.
Trong ba người thì tâm tình Lâm Hiên là kích động nhất. Quê hương làm Lâm Hiên nhớ nhung vấn vương, đã bao nhiêu năm gã chưa về ?
Lâm Tiêu bay vào Thành Tân Vệ mang đến thanh thế khổng lồ kinh động đám cường giả Thành Tân Vệ, mấy cường giả bảo vệ phụ mẫu của hắn. Khi bọn họ thấy mặt Lâm Tiêu thì tập thể ngây người.
- Lâm Tiêu trở lại!
Có người vội vàng chạy vào phủ đệ báo cho hai lão nhân biết.
Lâm Tiêu mới vừa vào cửa thì hai lão nhân vội vàng chạy ra.
- Tiêu nhi, Tiêu nhi, là ngươi thật sao ?
Vì chạy vội vàng nên hai lão nhân lảo đảo suýt té xuống.
Lâm Tiêu vội đỡ hai người:
- Phụ thân, mẫu thân!
Lâm Tiêu nhìn bộ dạng phụ mẫu già nua, mũi hắn đau xót. Mới có hai năm không gặp mà Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan đã già đi mười tuổi, tóc bạc phơ, nếp nhăn đầy gẫy. Đây là dấu hiệu ngày ngày đêm đêm buồn vì cái chết của Lâm Tiêu.
Trần Phượng Lan nắm chặt tay Lâm Tiêu khóc ròng:
- Thật sự là ngươi, Lâm Tiêu, ngươi về rồi. Trở về là tốt, tốt lắm.
Trần Phượng Lan nắm chặt không buông, Lâm Vệ Quốc thì nhìn Lâm Tiêu chòng chọc, hai năm cách biệt nhìn sao cũng không đủ.
Lâm Tiêu xoay ngươi lộ ra Lâm Hiên đứng sau lưng mình:
- Phụ thân, mẫu thân nhìn xem còn ai về đây ?
Hai lão nhân ngây ngốc nhìn Lâm Hiên, giọng run run hỏi:
- Hiên nhi, là ngươi sao ?
Lâm Hiên quỳ xuống:
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã để phụ mẫu chịu khổ.
Nam nhân kiên cường lúc này không kiềm được nữa, nước mắt nóng bỏng lăn dài. Lâm Hiên nhìn phụ mẫu già nua, lòng gã đau như bị dao cắt.
Trần Phượng Lan bắt chặt vai Lâm Tiêu:
- Hiên nhi, cho mẫu thân biết rằng ta không phải đang nằm mơ đi ?
Giờ phút này Trần Phượng Lan không nói nên lời, hai tay run run.
Lâm Hiên khóc rống:
- Mẫu thân, không phải nằm mơ, bất hiếu nhi đã trở lại.
Mắt Lâm Vệ Quốc đỏ hồng, giọt lệ dọc theo nếp nhăn đuôi mắt chảy xuống:
- Mau đứng lên, nhanh kêu hài tử đứng lên!
Hai lão nhân tuy khóc ròng rã nhưng trong lòng tràn ngập kích động, không thể kiềm nén. Trần Phượng Lan, Lâm Vệ Quốc nắm chặt tay ba huynh muội, sợ đây chỉ là giấc mơ.
- Phụ thân, mẫu thân, chúng ta đi vào nói chuyện.
- Được được.
Gia đình vội vàng vào nhà. Đám người nghe tin chạy tới biết bây giờ mình nên làm gì, lòng vui sướng lặng lẽ rời đi không quấy rầy gia đình đoàn tụ.
Gia đình trò chuyện mấy canh giờ. Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan hỏi đủ thứ, Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Lâm Nhu ngoan ngoãn trả lời hết. Cả nhà đoàn viên, tràn ngập ấm áp.
Đêm nay không ai đến quấy rầy, gia đình ăn cơm quây quần bên nhau. Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan tự mình nấu mâm cơm đồ ăn phong phú. Lâm Tiêu muốn ăn thực vật gì mà không được ? Nhưng đây là bữa cơm ngọt ngào nhất hắn từng ăn.
Hom sau, đám cường giả Thành Tân Vệ kéo đến bái phỏng. Thành chủ Trang Dịch, tổng quản Võ điện Chử Vĩ Thần, bằng hữu tốt Kỷ Hồng.
Đám người Kỷ Hồng sau khi tốt nghiệp từ Trại huấn luyện thiên tài không ở lại quận thành mà trở về Thành Tân Vệ. Thực lực của bọn họ đã đến đỉnh Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, đứng trong nhóm thực lực mạnh nhất Thành Tân Vệ. Bọn họ dạy võ nghệ trong các đại thế lực, bồi dưỡng thiên tài.
Trong khi gia đình Lâm Tiêu đoàn viên.
Chuyện xảy ra ở Quận Võ Uy như gió lốc thổi quét tạo thành động đất dữ dội trong Đế quốc Võ Linh.
- Các người nghe gì không ? Mới gần đây Quận vương Võ Uy triệu tập các quận đại hội, giữa đường chui ra một cường giả đại sát tứ phương, giết quận vương Tương Thiên Thần tại chỗ. Quận thành Võ Uy máu chảy thành sông, cường giả phủ quận vương không người sống sót.
- Có nghe. Sau đại chiến nghe nói có thú triều công thành, Quận Võ Uy suýt bị đánh chiếm, xóa tên khỏi đế quốc.
- Thật làm người ta rung động. Nghe đồn cường giả đại sát tứ phương là đại tái Phong Vân bảng đế quốc quý trước, Lâm Tiêu.
- Cái gì ? Là hắn ? Chẳng phải Lâm Tiêu đã bị Thiên Ma lão nhân giết rồi sao ? Có lộn không vậy ?
- Không sai đâu. Lúc đó tất cả cường giả Quận Võ Uy, quận vương đều có mặt. Nghe nói Thiên Ma lão nhân cũng xuất hiện và bị Lâm Tiêu giết tại chỗ, không chừa mẩu xương.
- Đứng ở bên trên, đúng là hắn!
- Lâm Tiêu thật sự còn sống, thiên tài Quận Hiên Dật chúng ta quả nhiên là không thể chiến thắng!
Quận thành Hiên Dật to lớn hiện tại ồn ào tiếng người, hầu như dân chúng nguyên quận thành lao ra khỏi nhà mình, kích động ngước nhìn trời.
Giọng Lâm Tiêu bình thản vang vọng:
- Các vị . . . Ta là Lâm Tiêu, ta đã trở về.
Thanh âm rõ ràng chui vào tai mỗi người, truyền khắp góc quận thành. Thanh âm như có ma lực, Quận thành Hiên Dật sôi trào bỗng chốc yên lặng, mọi người ngước lên cẩn thận lắng nghe.
- Cảm tạ các vị hai năm nay nhớ mong. Ngày xưa Thiên Ma lão nhân đưa ta vào chiến trường ma uyên, ta không khuất phục, không nhận thua. Trải qua nhiều vất vả cực khổ rốt cuộc ta đã về.
- Ta nghe nói Quận vương Đông Phương Hiên Viên và các vị vì một mình Lâm Tiêu mà định khai chiến với Quận Võ Uy, sau đó bị đế quốc trừng phạt, ta vô cùng cảm động, rất tự hào. Lâm Tiêu ta tự hào, vinh hạnh vì là một phần tử của Quận Hiên Dật.
- Nghe nói hai năm nay võ giả Quận Hiên Dật ta và Quận Võ Uy có xung đột, hay chém giết nhau, không biết bao nhiêu võ giả đã chết. Tại đây Lâm Tiêu ta xin tuyên bố, từ hôm nay trở đi mọi chuyện đã là quá khứ. Thiên Ma lão nhân đã chết, Tương Thiên Thần Quận Võ Uy vương cũng chết.
- Bọn họ chết trong tay Lâm Tiêu ta, bất cứ võ giả nào đụng vào võ giả Quận Hiên Dật thì sẽ chịu sự trừng phạt của Quận Hiên Dật ta!
Lâm Tiêu đột nhiên rút chiến đao ra, ánh sáng như thần, tóc dài màu đen bay theo gió, chiến ý đáng sợ cùng với đao ý đại thành cửu phẩm bắn lên cao.
Ầm ầm ầm!
Đao ý đen tung hoành thiên địa, đao ý vô tận kết hợp đao ý tuyệt vọng đan xen vào nhau chém một vết rách to trên bầu trời. Hơi thở khủng bố làm mọi người hút ngụm khí lạnh, bị chấn nhiếp vì nhát đao vô hình của Lâm Tiêu.
- Mọi người cùng nhau đoàn kết, Quận Hiên Dật chúng ta quyết chí tự cường! Vì an nguyên nhà chúng ta, vì quê hương trong lòng, mong các vị cùng ta chiến đấu, chiến!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Sóng âm ngút trời đánh tan mây trắng, quanh quẩn trong thiên địa thật lâu.
Lâm Tiêu nói chuyện rất ngắn gọn, mọi người chìm đắm trong không khí kích động thật lâu. Mãi khi Lâm Tiêu đi một thời gian lâu sau mọi người mới lấy lại tinh thần, bọn họ nhấm nháp lại lời nói, giật mình vì dội dung Lâm Tiêu đã nói. Thiên Ma lão nhân chết, Tương Thiên Thần quận vương cũng chết, lời tuyên bố chém giết bá khí làm mọi người soi trào máu nóng, bị xúc động mạnh.
Nói chuyện xong Lâm Tiêu và đại ca Lâm Hiên, tam muội Lâm Nhu chạy đi Thành Tân Vệ.
Quận thành Hiên Dật cách Thành Tân Vệ cách vài vạn dặm. Nhớ lúc trước mỗi lần Lâm Tiêu về nhà phải mất khoảng một tháng, nhưng giờ đây nếu bay hết sức chỉ vài canh giờ là Thành Tân Vệ đã thấp thoáng phía cuối trời.
Trong ba người thì tâm tình Lâm Hiên là kích động nhất. Quê hương làm Lâm Hiên nhớ nhung vấn vương, đã bao nhiêu năm gã chưa về ?
Lâm Tiêu bay vào Thành Tân Vệ mang đến thanh thế khổng lồ kinh động đám cường giả Thành Tân Vệ, mấy cường giả bảo vệ phụ mẫu của hắn. Khi bọn họ thấy mặt Lâm Tiêu thì tập thể ngây người.
- Lâm Tiêu trở lại!
Có người vội vàng chạy vào phủ đệ báo cho hai lão nhân biết.
Lâm Tiêu mới vừa vào cửa thì hai lão nhân vội vàng chạy ra.
- Tiêu nhi, Tiêu nhi, là ngươi thật sao ?
Vì chạy vội vàng nên hai lão nhân lảo đảo suýt té xuống.
Lâm Tiêu vội đỡ hai người:
- Phụ thân, mẫu thân!
Lâm Tiêu nhìn bộ dạng phụ mẫu già nua, mũi hắn đau xót. Mới có hai năm không gặp mà Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan đã già đi mười tuổi, tóc bạc phơ, nếp nhăn đầy gẫy. Đây là dấu hiệu ngày ngày đêm đêm buồn vì cái chết của Lâm Tiêu.
Trần Phượng Lan nắm chặt tay Lâm Tiêu khóc ròng:
- Thật sự là ngươi, Lâm Tiêu, ngươi về rồi. Trở về là tốt, tốt lắm.
Trần Phượng Lan nắm chặt không buông, Lâm Vệ Quốc thì nhìn Lâm Tiêu chòng chọc, hai năm cách biệt nhìn sao cũng không đủ.
Lâm Tiêu xoay ngươi lộ ra Lâm Hiên đứng sau lưng mình:
- Phụ thân, mẫu thân nhìn xem còn ai về đây ?
Hai lão nhân ngây ngốc nhìn Lâm Hiên, giọng run run hỏi:
- Hiên nhi, là ngươi sao ?
Lâm Hiên quỳ xuống:
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã để phụ mẫu chịu khổ.
Nam nhân kiên cường lúc này không kiềm được nữa, nước mắt nóng bỏng lăn dài. Lâm Hiên nhìn phụ mẫu già nua, lòng gã đau như bị dao cắt.
Trần Phượng Lan bắt chặt vai Lâm Tiêu:
- Hiên nhi, cho mẫu thân biết rằng ta không phải đang nằm mơ đi ?
Giờ phút này Trần Phượng Lan không nói nên lời, hai tay run run.
Lâm Hiên khóc rống:
- Mẫu thân, không phải nằm mơ, bất hiếu nhi đã trở lại.
Mắt Lâm Vệ Quốc đỏ hồng, giọt lệ dọc theo nếp nhăn đuôi mắt chảy xuống:
- Mau đứng lên, nhanh kêu hài tử đứng lên!
Hai lão nhân tuy khóc ròng rã nhưng trong lòng tràn ngập kích động, không thể kiềm nén. Trần Phượng Lan, Lâm Vệ Quốc nắm chặt tay ba huynh muội, sợ đây chỉ là giấc mơ.
- Phụ thân, mẫu thân, chúng ta đi vào nói chuyện.
- Được được.
Gia đình vội vàng vào nhà. Đám người nghe tin chạy tới biết bây giờ mình nên làm gì, lòng vui sướng lặng lẽ rời đi không quấy rầy gia đình đoàn tụ.
Gia đình trò chuyện mấy canh giờ. Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan hỏi đủ thứ, Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Lâm Nhu ngoan ngoãn trả lời hết. Cả nhà đoàn viên, tràn ngập ấm áp.
Đêm nay không ai đến quấy rầy, gia đình ăn cơm quây quần bên nhau. Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan tự mình nấu mâm cơm đồ ăn phong phú. Lâm Tiêu muốn ăn thực vật gì mà không được ? Nhưng đây là bữa cơm ngọt ngào nhất hắn từng ăn.
Hom sau, đám cường giả Thành Tân Vệ kéo đến bái phỏng. Thành chủ Trang Dịch, tổng quản Võ điện Chử Vĩ Thần, bằng hữu tốt Kỷ Hồng.
Đám người Kỷ Hồng sau khi tốt nghiệp từ Trại huấn luyện thiên tài không ở lại quận thành mà trở về Thành Tân Vệ. Thực lực của bọn họ đã đến đỉnh Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, đứng trong nhóm thực lực mạnh nhất Thành Tân Vệ. Bọn họ dạy võ nghệ trong các đại thế lực, bồi dưỡng thiên tài.
Trong khi gia đình Lâm Tiêu đoàn viên.
Chuyện xảy ra ở Quận Võ Uy như gió lốc thổi quét tạo thành động đất dữ dội trong Đế quốc Võ Linh.
- Các người nghe gì không ? Mới gần đây Quận vương Võ Uy triệu tập các quận đại hội, giữa đường chui ra một cường giả đại sát tứ phương, giết quận vương Tương Thiên Thần tại chỗ. Quận thành Võ Uy máu chảy thành sông, cường giả phủ quận vương không người sống sót.
- Có nghe. Sau đại chiến nghe nói có thú triều công thành, Quận Võ Uy suýt bị đánh chiếm, xóa tên khỏi đế quốc.
- Thật làm người ta rung động. Nghe đồn cường giả đại sát tứ phương là đại tái Phong Vân bảng đế quốc quý trước, Lâm Tiêu.
- Cái gì ? Là hắn ? Chẳng phải Lâm Tiêu đã bị Thiên Ma lão nhân giết rồi sao ? Có lộn không vậy ?
- Không sai đâu. Lúc đó tất cả cường giả Quận Võ Uy, quận vương đều có mặt. Nghe nói Thiên Ma lão nhân cũng xuất hiện và bị Lâm Tiêu giết tại chỗ, không chừa mẩu xương.
/1338
|