Đinh đinh đinh…
Thương ảnh vô hình nhất thời biến mất.
- Vậy mà cũng có thể ngăn trở?
Phong Luân Thương giật mình, chợt cười lạnh:
- Đáng tiếc Vô Ảnh Thương của ta không chỉ ba thương, chết cho ta!
Trong tiếng quát lạnh, một đạo thương ảnh đã âm thầm xuất hiện ngay mi tâm Lâm Tiêu, như quỷ mị nháy mắt đâm trúng đầu của hắn.
Phịch một tiếng, thân thể Lâm Tiêu nổ tung.
- Phong Luân Thương, cẩn thận!
Thiết Mộc chân nhân biến sắc hô to.
Ông, một thân ảnh quỷ mị trống rỗng xuất hiện sau lưng Phong Luân Thương, chính là Lâm Tiêu, vừa rồi thân ảnh bị đánh trúng chỉ là tàn ảnh của hắn.
- Tốc độ chậm như vậy cũng xứng xưng là Phong Luân Thương?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Vô Cực đao lướt qua trong hư không, một đao chém thẳng về hướng Phong Luân Thương.
- Không xong!
Phong Luân Thương kinh hãi, con ngươi co rút lại, trái tim như muốn ngừng đập, cũng may kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, trong khoảnh khắc chân nguyên sôi trào, hóa thành cơn lốc màu xanh sắc bén bao phủ bên ngoài cơ thể, nhìn như đao cuốn, ẩn chứa lực phá hoại cùng lực phòng ngự cực kỳ đáng sợ.
Đao mang chém lên cơn lốc, lực xuyên phá đáng sợ bùng nổ, bắn ra hàng vạn phong nhận.
Không đợi Phong Luân Thương lấy lại tinh thần, hộ thể chân nguyên đã phá, cánh tay trái bay ra ngoài.
- Dừng tay, ngươi dám giết hắn, ta sẽ ngươi chết!
Thiết Mộc chân nhân kinh hãi, hét lên phẫn nộ nhào tới cứu viện.
- Đáng chết, hắn làm sao có thể mạnh như vậy!
Đau đớn thấu xương làm khuôn mặt Phong Luân Thương vặn vẹo, tới lúc này hắn mới hiểu được vì sao Thiên Ma lão nhân có lệnh chờ bọn hắn tới mới ra tay, không nghĩ tới đối phương cường đại tới mức độ này, bất chấp thân thể đã bị trọng thương, Phong Luân Thương điên cuồng thúc giục chân nguyên lao về hướng Thiết Mộc chân nhân.
- Trảm!
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, lại một đạo đao mang cường đại bay ra.
Phốc xuy…
Hộ thể chân nguyên của Phong Luân Thương thật dễ dàng bị xuyên thủng, thân thể đã bị chia thành hai, máu tươi phun trào như suối.
- Chút thực lực ấy cũng muốn giết ta!
Ánh mắt Lâm Tiêu vô cùng lãnh khốc.
- Phong Luân Thương bị Lâm Tiêu đánh chết!
Những người nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người.
- Lâm Tiêu quả nhiên đáng sợ!
Ngay cửa đại điện giao dịch, Chỉ Lan xuất hiện, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: vốn định đi lên giúp đỡ, hiện tại xem ra không cần.
- Xú tiểu tử, chết cho ta, Thiết Mộc Phùng Xuân!
Sắc mặt Thiết Mộc chân nhân xanh mét, chân nguyên ầm ầm thiêu đốt, song chưởng vung ra, thân hình hóa thành lốc xoáy, thiên địa nguyên khí trong phạm vi hơn mười dặm đều bị điên cuồng cắn nuốt, chuyển hóa thành sinh trưởng lực cùng chiến lực cho Thiết Mộc.
Một chưởng đánh ra, thiết mộc vô tận ngưng tụ mà thành hắc sắc cự chưởng, ngay sau đó, không khí nhộn nhạo gợn sóng, uy áp rung trời.
- Mộc ý cảnh sao? Đích xác cường đại!
Lâm Tiêu không dám khinh thường, chân nguyên thiêu đốt, đao ý tỏa khắp, Thái Huyền đao hiện trong hư không.
- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Nhân Ngục đao!
Chưởng ảnh bị phân thành hai, va chạm cùng đao liền tan mất.
- Không có khả năng, chết cho ta!
Thiết Mộc khiếp sợ gầm lên giận dữ, song chưởng liên tục đánh ra, chỉ một thoáng không trung biến thành chưởng ảnh bao trùm, như sóng thần mãnh liệt đánh về hướng Lâm Tiêu.
Đao mang sáng ngời, Lâm Tiêu không ngừng chém tới, song phương chiến đấu kịch liệt, điên cuồng giao thủ, nhất thời mỗi bên một nửa, sàn sàn lẫn nhau.
- Người này lợi hại!
Mọi người than thở sợ hãi, hiện tại mới hiểu được vì sao Quận Võ Lăng phải công khai đánh chết Lâm Tiêu, bởi vì đã bất đắc dĩ, nếu còn lưu thời gian cho hắn trưởng thành, Quận Võ Lăng sẽ rơi vào nguy cơ thật lớn.
- Đáng giận, Đại Diệt Uy Thiên chưởng!
Không đánh trúng Lâm Tiêu, Thiết Mộc thở hổn hển, toàn thân tràn ngập hắc vụ, chưởng ảnh thật lớn bay ra, chân nguyên lưu chuyển, giống như hết thảy đều phải tan biến.
- Thông Thiên Nhất Đao!
Lâm Tiêu không hề khinh thường, vung đao cắt mở hư không.
Oanh một tiếng, song phương lại hợp một kích, tiếng nổ vang lên kịch liệt, hai bên bay ngược ra sau vài trăm thước.
Ca sát…
Kình khí tản ra, mặt đường nứt vỡ ra, từng vết rạn như mạng nhện lan ra, nhìn rợn cả người.
- Cao thủ Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh quả nhiên cường đại, chân nguyên đã cô đọng tới mức hùng hậu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng!
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng.
Hắn không ngốc, trước đó đối phương chỉ đi theo hắn, nhưng không động thủ, hiển nhiên nếu không phải có điều băn khoăn thì đang chờ đợi trợ giúp, nhưng khả năng thứ nhất không lớn, như vậy chỉ còn khả năng thứ hai, trên người Lâm Tiêu mặc dù có Chân Quang Huyễn La Tráo, nhưng đối mặt với võ giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong tấn công thì kiên trì không được bao lâu, hơn nữa không cách nào đánh bại đối phương, chẳng qua kéo dài chút thời gian chống cự mà thôi.
- Ở đây quá nhiều người, không thể cho Phân thân Toản Địa Giáp xuất hiện, xem ra chỉ phải thi triển Thiên Tinh Thần Khung Ấn!
Lâm Tiêu lại rút đao xông lên, đem ý cảnh Phân Thân Hóa Ảnh quyết dung nhập bên trong, thân thể lướt qua không trung thật quỷ mị, nơi nơi tràn ngập tàn ảnh vô cùng vô tận.
- Xú tiểu tử, xem ta giết chết ngươi!
Sắc mặt Thiết Mộc chân nhân dữ tợn, tuy rằng nhất thời không bắt được Lâm Tiêu nhưng vẫn cực kỳ tự tin với mình, bàn tay vung ra, thân hình biến thành hư vô mờ mịt vây quanh đem chưởng ảnh bao phủ Lâm Tiêu, từng tầng từng tầng càng thêm đáng sợ, càng thêm cường đại.
- Đoạt Nguyên Linh Chỉ!
Phốc xuy…
Lâm Tiêu điểm ra, ngón tay thật lớn ngưng tụ trên trời cao, đem chân nguyên trên người Thiết Mộc đánh vỡ một tầng, ngay sau đó thúc giục Huyền Kim thuẫn ngăn cản chưởng ảnh tấn công.
Oanh oanh oanh…
Từng tầng công kích oanh thẳng lên Huyền Kim thuẫn, sóng xung kích tản ra bốn phương tám hướng khiến võ giả bên dưới hốt hoảng chạy trốn.
- Được rồi, nếu còn tiếp tục đấu như vậy Thành Hắc Lĩnh sẽ bị bọn hắn hủy đi.
Chỉ Lan cùng vài đại cao thủ Thành Hắc Lĩnh liếc nhau, chuẩn bị ra tay.
Thành Hắc Lĩnh là do vài thế lực lớn gần bên liên hợp quản lý, mặc dù cao thủ Quy nguyên cảnh ở trong thành không bị ràng buộc, thường thường có phát sinh xung đột bọn hắn sẽ không can dự, nhưng cuộc chiến kịch liệt như Lâm Tiêu cùng Thiết Mộc chân nhân sẽ tạo thành phá hư nhất định cho Thành Hắc Lĩnh, nếu còn tiếp tục tùy ý cho hai người giao thủ, chỉ sợ tổn thất trong thành sẽ thật lớn.
Ngay trong lúc bọn họ vận chuyển chân nguyên vừa định phóng lên cao, cục diện giằng co trên bầu trời đột nhiên thay đổi.
Oanh long long…
Dùng Huyền Kim thuẫn ngăn cản công kích của Thiết Mộc chân nhân, Lâm Tiêu không ngừng lui về phía sau, khí tức phù phiếm, nhưng nương khoảnh khắc này Lâm Tiêu rốt cục đem Thiên Tinh Thần Khung Ấn áp súc tới cực hạn.
Trong mắt lóe lên tinh mang, tay phải vung cao, một cỗ tinh thần khí tức từ trong thân thể hắn tuôn tràn, bầu trời như có vô số tinh quang rơi xuống, hội tụ trên tay phải của hắn, ngay sau đó nhắm ngay Thiết Mộc chân nhân hung hăng vỗ tới.
- Thiên Tinh Thần Khung Ấn - Địa Khung Ấn!
Thương ảnh vô hình nhất thời biến mất.
- Vậy mà cũng có thể ngăn trở?
Phong Luân Thương giật mình, chợt cười lạnh:
- Đáng tiếc Vô Ảnh Thương của ta không chỉ ba thương, chết cho ta!
Trong tiếng quát lạnh, một đạo thương ảnh đã âm thầm xuất hiện ngay mi tâm Lâm Tiêu, như quỷ mị nháy mắt đâm trúng đầu của hắn.
Phịch một tiếng, thân thể Lâm Tiêu nổ tung.
- Phong Luân Thương, cẩn thận!
Thiết Mộc chân nhân biến sắc hô to.
Ông, một thân ảnh quỷ mị trống rỗng xuất hiện sau lưng Phong Luân Thương, chính là Lâm Tiêu, vừa rồi thân ảnh bị đánh trúng chỉ là tàn ảnh của hắn.
- Tốc độ chậm như vậy cũng xứng xưng là Phong Luân Thương?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Vô Cực đao lướt qua trong hư không, một đao chém thẳng về hướng Phong Luân Thương.
- Không xong!
Phong Luân Thương kinh hãi, con ngươi co rút lại, trái tim như muốn ngừng đập, cũng may kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, trong khoảnh khắc chân nguyên sôi trào, hóa thành cơn lốc màu xanh sắc bén bao phủ bên ngoài cơ thể, nhìn như đao cuốn, ẩn chứa lực phá hoại cùng lực phòng ngự cực kỳ đáng sợ.
Đao mang chém lên cơn lốc, lực xuyên phá đáng sợ bùng nổ, bắn ra hàng vạn phong nhận.
Không đợi Phong Luân Thương lấy lại tinh thần, hộ thể chân nguyên đã phá, cánh tay trái bay ra ngoài.
- Dừng tay, ngươi dám giết hắn, ta sẽ ngươi chết!
Thiết Mộc chân nhân kinh hãi, hét lên phẫn nộ nhào tới cứu viện.
- Đáng chết, hắn làm sao có thể mạnh như vậy!
Đau đớn thấu xương làm khuôn mặt Phong Luân Thương vặn vẹo, tới lúc này hắn mới hiểu được vì sao Thiên Ma lão nhân có lệnh chờ bọn hắn tới mới ra tay, không nghĩ tới đối phương cường đại tới mức độ này, bất chấp thân thể đã bị trọng thương, Phong Luân Thương điên cuồng thúc giục chân nguyên lao về hướng Thiết Mộc chân nhân.
- Trảm!
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, lại một đạo đao mang cường đại bay ra.
Phốc xuy…
Hộ thể chân nguyên của Phong Luân Thương thật dễ dàng bị xuyên thủng, thân thể đã bị chia thành hai, máu tươi phun trào như suối.
- Chút thực lực ấy cũng muốn giết ta!
Ánh mắt Lâm Tiêu vô cùng lãnh khốc.
- Phong Luân Thương bị Lâm Tiêu đánh chết!
Những người nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người.
- Lâm Tiêu quả nhiên đáng sợ!
Ngay cửa đại điện giao dịch, Chỉ Lan xuất hiện, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: vốn định đi lên giúp đỡ, hiện tại xem ra không cần.
- Xú tiểu tử, chết cho ta, Thiết Mộc Phùng Xuân!
Sắc mặt Thiết Mộc chân nhân xanh mét, chân nguyên ầm ầm thiêu đốt, song chưởng vung ra, thân hình hóa thành lốc xoáy, thiên địa nguyên khí trong phạm vi hơn mười dặm đều bị điên cuồng cắn nuốt, chuyển hóa thành sinh trưởng lực cùng chiến lực cho Thiết Mộc.
Một chưởng đánh ra, thiết mộc vô tận ngưng tụ mà thành hắc sắc cự chưởng, ngay sau đó, không khí nhộn nhạo gợn sóng, uy áp rung trời.
- Mộc ý cảnh sao? Đích xác cường đại!
Lâm Tiêu không dám khinh thường, chân nguyên thiêu đốt, đao ý tỏa khắp, Thái Huyền đao hiện trong hư không.
- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Nhân Ngục đao!
Chưởng ảnh bị phân thành hai, va chạm cùng đao liền tan mất.
- Không có khả năng, chết cho ta!
Thiết Mộc khiếp sợ gầm lên giận dữ, song chưởng liên tục đánh ra, chỉ một thoáng không trung biến thành chưởng ảnh bao trùm, như sóng thần mãnh liệt đánh về hướng Lâm Tiêu.
Đao mang sáng ngời, Lâm Tiêu không ngừng chém tới, song phương chiến đấu kịch liệt, điên cuồng giao thủ, nhất thời mỗi bên một nửa, sàn sàn lẫn nhau.
- Người này lợi hại!
Mọi người than thở sợ hãi, hiện tại mới hiểu được vì sao Quận Võ Lăng phải công khai đánh chết Lâm Tiêu, bởi vì đã bất đắc dĩ, nếu còn lưu thời gian cho hắn trưởng thành, Quận Võ Lăng sẽ rơi vào nguy cơ thật lớn.
- Đáng giận, Đại Diệt Uy Thiên chưởng!
Không đánh trúng Lâm Tiêu, Thiết Mộc thở hổn hển, toàn thân tràn ngập hắc vụ, chưởng ảnh thật lớn bay ra, chân nguyên lưu chuyển, giống như hết thảy đều phải tan biến.
- Thông Thiên Nhất Đao!
Lâm Tiêu không hề khinh thường, vung đao cắt mở hư không.
Oanh một tiếng, song phương lại hợp một kích, tiếng nổ vang lên kịch liệt, hai bên bay ngược ra sau vài trăm thước.
Ca sát…
Kình khí tản ra, mặt đường nứt vỡ ra, từng vết rạn như mạng nhện lan ra, nhìn rợn cả người.
- Cao thủ Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh quả nhiên cường đại, chân nguyên đã cô đọng tới mức hùng hậu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng!
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng.
Hắn không ngốc, trước đó đối phương chỉ đi theo hắn, nhưng không động thủ, hiển nhiên nếu không phải có điều băn khoăn thì đang chờ đợi trợ giúp, nhưng khả năng thứ nhất không lớn, như vậy chỉ còn khả năng thứ hai, trên người Lâm Tiêu mặc dù có Chân Quang Huyễn La Tráo, nhưng đối mặt với võ giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong tấn công thì kiên trì không được bao lâu, hơn nữa không cách nào đánh bại đối phương, chẳng qua kéo dài chút thời gian chống cự mà thôi.
- Ở đây quá nhiều người, không thể cho Phân thân Toản Địa Giáp xuất hiện, xem ra chỉ phải thi triển Thiên Tinh Thần Khung Ấn!
Lâm Tiêu lại rút đao xông lên, đem ý cảnh Phân Thân Hóa Ảnh quyết dung nhập bên trong, thân thể lướt qua không trung thật quỷ mị, nơi nơi tràn ngập tàn ảnh vô cùng vô tận.
- Xú tiểu tử, xem ta giết chết ngươi!
Sắc mặt Thiết Mộc chân nhân dữ tợn, tuy rằng nhất thời không bắt được Lâm Tiêu nhưng vẫn cực kỳ tự tin với mình, bàn tay vung ra, thân hình biến thành hư vô mờ mịt vây quanh đem chưởng ảnh bao phủ Lâm Tiêu, từng tầng từng tầng càng thêm đáng sợ, càng thêm cường đại.
- Đoạt Nguyên Linh Chỉ!
Phốc xuy…
Lâm Tiêu điểm ra, ngón tay thật lớn ngưng tụ trên trời cao, đem chân nguyên trên người Thiết Mộc đánh vỡ một tầng, ngay sau đó thúc giục Huyền Kim thuẫn ngăn cản chưởng ảnh tấn công.
Oanh oanh oanh…
Từng tầng công kích oanh thẳng lên Huyền Kim thuẫn, sóng xung kích tản ra bốn phương tám hướng khiến võ giả bên dưới hốt hoảng chạy trốn.
- Được rồi, nếu còn tiếp tục đấu như vậy Thành Hắc Lĩnh sẽ bị bọn hắn hủy đi.
Chỉ Lan cùng vài đại cao thủ Thành Hắc Lĩnh liếc nhau, chuẩn bị ra tay.
Thành Hắc Lĩnh là do vài thế lực lớn gần bên liên hợp quản lý, mặc dù cao thủ Quy nguyên cảnh ở trong thành không bị ràng buộc, thường thường có phát sinh xung đột bọn hắn sẽ không can dự, nhưng cuộc chiến kịch liệt như Lâm Tiêu cùng Thiết Mộc chân nhân sẽ tạo thành phá hư nhất định cho Thành Hắc Lĩnh, nếu còn tiếp tục tùy ý cho hai người giao thủ, chỉ sợ tổn thất trong thành sẽ thật lớn.
Ngay trong lúc bọn họ vận chuyển chân nguyên vừa định phóng lên cao, cục diện giằng co trên bầu trời đột nhiên thay đổi.
Oanh long long…
Dùng Huyền Kim thuẫn ngăn cản công kích của Thiết Mộc chân nhân, Lâm Tiêu không ngừng lui về phía sau, khí tức phù phiếm, nhưng nương khoảnh khắc này Lâm Tiêu rốt cục đem Thiên Tinh Thần Khung Ấn áp súc tới cực hạn.
Trong mắt lóe lên tinh mang, tay phải vung cao, một cỗ tinh thần khí tức từ trong thân thể hắn tuôn tràn, bầu trời như có vô số tinh quang rơi xuống, hội tụ trên tay phải của hắn, ngay sau đó nhắm ngay Thiết Mộc chân nhân hung hăng vỗ tới.
- Thiên Tinh Thần Khung Ấn - Địa Khung Ấn!
/1338
|