La Thiên Đô tập trung tất cả lực lượng tung một quyền.
Ầm ầm ầm!
Lần này Đông Phương Nguyệt Mính càng thảm, nàng bay ra xa mấy trăm thước, phun ra máu tươi ồ ạt.
Đông Phương Hiên Viên lắc người đỡ Đông Phương Nguyệt Mính, lo lắng hỏi:
- Mính nhi, có sao không?
Đông Phương Hiên Viên lạnh lùng nhìn La Thiên Đô, sát khí hiển hiện.
Nhưng Đông Phương Hiên Viên không thể rục rịch. Sau lưng La Thiên Đô là La Sơn tông, tông môn đáng sợ có Vương giả Sinh Tử cảnh, ngang hàng với đế quốc. Quận Hiên Dật nho nhỏ của Đông Phương Hiên Viên khó thể so sánh với đối phương.
Đông Phương Nguyệt Mính lắc đầu, nói:
- Phụ vương, ta không sao.
Nhưng lòng thất vọng nặng còn hơn vết thương ngoài da.
Đông Phương Hiên Viên biết suy nghĩ của Đông Phương Nguyệt Mính, an ủi:
- Đừng để bụng, không có gì ghê gớm cả. Ngươi mới đột phá Quy Nguyên cảnh có vài ngày, La Thiên Đô thì đột phá thời gian không ngắn.
La Thiên Đô lắc đầu, nói:
- Lãng phí thời gian của ta.
La Thiên Đô nhìn chằm chằm bên dưới, rống to:
- Lâm Tiêu, ngươi còn chưa ra sao?
Tiếng rống của La Thiên Đô như sấm chớp mắt truyền khắp Quận thành Hiên Dật.
Lâm Nhu ở trong Trại huấn luyện thiên tài nghiến răng, siết chặt hai quyền:
- Tiểu tử này!
Mấy đệ tử khác vẻ mặt lo lắng. Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ đột phá Quy Nguyên cảnh nhưng bị đối phương một quyền đánh gục, La Thiên Đô đáng sợ như thế dù bây giờ Lâm Tiêu sư huynh xuất quan thì có đánh lại không?
Đông Phương Hiên Viên tức giận quát:
- Càn rỡ! La Thiên Đô, đây không phải nơi cho ngươi giương oai!
Đông Phương Hiên Viên bùng nổ khí thế, gã không nhịn được nữa.
Đột nhiên dưới Trại huấn luyện thiên tài vọng lên thanh âm trong trẻo:
- Quận vương Đông Phương Hiên Viên, La Thiên Đô tìm ta, cứ giao cho ta giải quyết đi.
Thanh âm cực kỳ bá đạo, như chiến đao rút khỏi vỏ bay lên cao, kéo theo tinh thần mọi người.
Mọi người reo lên:
- Lâm Tiêu sư huynh xuất quan!
Lúc trước La Thiên Đô đứng ngạo nghễ trên trời, bá đạo như thiên thần, để lại dấu vết khó xóa nhòa trong lòng các đệ tử Quận Hiên Dật. Cho đến nay bọn họ chỉ nghe nói sự tích đại tái Phong Vân bảng, Lâm Tiêu sư huynh đánh bại La Thiên Đô của La Sơn tông. Trận chiến ngày ấy đặc sắc, nóng bỏng biết bao. Hiện tại La Thiên Đô tự mình đến, bọn họ đã hiểu Lâm Tiêu sư huynh đánh bại nhân vật mạnh mẽ và đáng sợ cỡ nào. Thoáng chốc địa vị của Lâm Tiêu vươn cao vô hạn trong lòng bọn họ.
Thanh âm trong treo nói xong từ lầu chính Trại huấn luyện thiên tài, Lâm Tiêu mặc áo đen chậm rãi bước lên cao. Biểu tình Lâm Tiêu ung dung, không vui không buồn, ánh mắt không dao động, bước từng bước lên trời.
- Đạp không khí, Lâm Tiêu sư huynh cũng đột phá Quy Nguyên cảnh!
- Chuyện này từ khi nào? Tại sao chúng ta không biết?
- Có trò hay xem, chắc chắn Lâm Tiêu sư huynh sẽ thắng!
Trong phút chốc các võ giả Quận Hiên Dật nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, La Thiên Đô.
La Thiên Đô nheo mắt nói:
- Lâm Tiêu, rốt cuộc ngươi xuất hiện.
La Thiên Đô nhìn ra được trong người Lâm Tiêu chứa khí thế vô cùng đáng sợ. Khí thế nội liễm như núi lửa chưa bùng nổ, lực lượng hùng hậu vô cùng.
La Thiên Đô nhếch môi, lòng tràn đầy tự tin nghĩ thầm:
- Hơn một năm qua Lâm Tiêu cũng không lười biếng, thực lực tăng lên nhiều. Tiếc rằng chiến thắng cuối cùng thuộc về ta.
Đông Phương Hiên Viên ôm Đông Phương Nguyệt Mính đến trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi có nắm chắc không?
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Quận vương Đông Phương Hiên Viên yên tâm, chỉ là kẻ thua cuộc. Dù có cho hắn tu luyện bao lâu thì hắn không thể đánh bại ta, quá khứ như thế nào, hiện tại vẫn như vậy, về sau cũng sẽ như vậy.
Trong thanh âm toát ra tự tin vô cùng.
Lời Lâm Tiêu nói rõ ràng lọt vào tay La Thiên Đô.
- Hừ!
Mặt La Thiên Đô vặn vẹo đáng sợ hừ lạnh một tiếng:
- Người ta nói La Thiên Đô ta cuồng vọng, thật ra ngươi cuồng hơn. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ở trước mặt La Thiên Đô ta thì ngươi không là gì cả. Ta sẽ tự tay đánh bại ngươi trước các võ giả Quận Hiên Dật, cho mọi người biết đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ đế quốc Võ Linh thật sự là La Thiên Đô ta chứ không phải Lâm Tiêu nhà ngươi!
Câu cuối La Thiên Đô gần như rít gào, mặt vặn vẹo khủng bố.
- Vậy sao?
Lâm Tiêu thản nhiên nói:
- Ý nghĩ đó của ngươi sẽ không thực hiện được. Trong đại tái Phong Vân bảng là như vậy, trong Thiên Tinh Cung là như vậy, trong Thần Nguyên Trì là như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Lâm Tiêu càng hờ hững thì La Thiên Đô càng tức điên. Lúc đối diện người khác La Thiên Đô rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao thấy Lâm Tiêu là gã tức điên. Cảm giác điên cuồng muốn trút ra đó làm La Thiên Đô nóng đầu.
Bên dưới Quận thành Hiên Dật, các võ giả trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ La Thiên Đô kiêu ngạo, cao cao tại thượng trước mặt bất cứ ai nhưng khi đối diện Lâm Tiêu sẽ thất thố như vậy.
La Bá Thiên sắc mặt âm trầm, mắt tối sầm:
- Lão tổ nói đúng, mấy lần thất bại, Lâm Tiêu đã trở thành ma chướng trong lòng Thiên Đô. Không đánh bại Lâm Tiêu thì Thiên Đô khó tiến bộ, khó có thành tựu lớn. Đánh bại được Lâm Tiêu, sau này Thiên Đô biển rộng mặc cá bơi lội, trời cao mặc chim bay lượn, như cưỡi gió hóa rồng bay lên chín tầng trời.
Lâm Tiêu đứng trên bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, ta đã xuất hiện, muốn đánh sao thì tùy. Ngươi cứ ra tay đi.
Võ phục màu đen bay phần phật trong gió, nhẹ nhàng như tiên.
Chiến ý đậm đặc đến tột đỉnh trong mắt La Thiên Đô, gã rống to:
- Được, đỡ chiêu này trước, Hoàng Đạo Long Quyền, Địa Hoàng Long Phi Thiên Tham Trảo!
Hư ảnh hoàng long khổng lồ dâng lên sau lưng La Thiên Đô, móng vuốt chụp mạnh vào Lâm Tiêu.
Xẹt xẹt xẹt!
Vuốt rồng khổng lồ mông lung chứa khí thế không thể ngăn cản, mạnh hơn lúc đối chiến với Đông Phương Nguyệt Mính rất nhiều. Vừa lên La Thiên Đô đã đẩy sức chiến đấu tới đỉnh cao nhất. Không động thì thôi, động như hoàng long, quân lâm thiên hạ.
Lâm Tiêu rút Thái Huyền đao, quát to:
- Lục Đạo Luân Hồi!
Đao khí tung hoành biến ảo làm lục đạo luân hồi, chống đỡ hết thảy.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú đinh tai, chân nguyên giữa hai người bùng nổ như sấm sét chói mắt. Vô số chân nguyên lại như điện quang uốn lượn, chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ làm hư không kêu ầm ầm, gợn sóng khuếch tán.
- Đáng sợ quá, bầu trời như bị xé rách.
- Mới rồi La Thiên Đô dùng chiêu này đánh bại Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ, giờ bị Lâm Tiêu sư huynh ngăn lại.
- Không uổng là Lâm Tiêu sư huynh.
Bên dưới vang lên những tiếng hô thán phục. Bọn họ là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài chưa từng thấy qua kiểu chiến đấu đáng sợ thế này, cuộc quyết đấu đại biểu đỉnh cao nhất thế hệ trẻ đế quốc Võ Linh. Đám người trợn tròn mắt không muốn bỏ qua một chút biến đổi, bọn họ biết cuối cùng ai thắng ai thua thì được chứng kiến quyết đấu giữa thiên tài, giúp ích rất lớn cho tu luyện sau này của bọn họ.
Giọng Lâm Tiêu lạnh nhạt vang vọng trong thiên địa:
- Đây là lực lượng mạnh nhất của ngươi sau khi đột phá? Tầm thường quá. Ngươi từng dùng chiêu này trong đại tái Phong Vân bảng, nhưng hoàn toàn không làm gì được ta. Muốn thắng thì lấy ra bản lĩnh thật của mình đi.
Ầm ầm ầm!
Lần này Đông Phương Nguyệt Mính càng thảm, nàng bay ra xa mấy trăm thước, phun ra máu tươi ồ ạt.
Đông Phương Hiên Viên lắc người đỡ Đông Phương Nguyệt Mính, lo lắng hỏi:
- Mính nhi, có sao không?
Đông Phương Hiên Viên lạnh lùng nhìn La Thiên Đô, sát khí hiển hiện.
Nhưng Đông Phương Hiên Viên không thể rục rịch. Sau lưng La Thiên Đô là La Sơn tông, tông môn đáng sợ có Vương giả Sinh Tử cảnh, ngang hàng với đế quốc. Quận Hiên Dật nho nhỏ của Đông Phương Hiên Viên khó thể so sánh với đối phương.
Đông Phương Nguyệt Mính lắc đầu, nói:
- Phụ vương, ta không sao.
Nhưng lòng thất vọng nặng còn hơn vết thương ngoài da.
Đông Phương Hiên Viên biết suy nghĩ của Đông Phương Nguyệt Mính, an ủi:
- Đừng để bụng, không có gì ghê gớm cả. Ngươi mới đột phá Quy Nguyên cảnh có vài ngày, La Thiên Đô thì đột phá thời gian không ngắn.
La Thiên Đô lắc đầu, nói:
- Lãng phí thời gian của ta.
La Thiên Đô nhìn chằm chằm bên dưới, rống to:
- Lâm Tiêu, ngươi còn chưa ra sao?
Tiếng rống của La Thiên Đô như sấm chớp mắt truyền khắp Quận thành Hiên Dật.
Lâm Nhu ở trong Trại huấn luyện thiên tài nghiến răng, siết chặt hai quyền:
- Tiểu tử này!
Mấy đệ tử khác vẻ mặt lo lắng. Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ đột phá Quy Nguyên cảnh nhưng bị đối phương một quyền đánh gục, La Thiên Đô đáng sợ như thế dù bây giờ Lâm Tiêu sư huynh xuất quan thì có đánh lại không?
Đông Phương Hiên Viên tức giận quát:
- Càn rỡ! La Thiên Đô, đây không phải nơi cho ngươi giương oai!
Đông Phương Hiên Viên bùng nổ khí thế, gã không nhịn được nữa.
Đột nhiên dưới Trại huấn luyện thiên tài vọng lên thanh âm trong trẻo:
- Quận vương Đông Phương Hiên Viên, La Thiên Đô tìm ta, cứ giao cho ta giải quyết đi.
Thanh âm cực kỳ bá đạo, như chiến đao rút khỏi vỏ bay lên cao, kéo theo tinh thần mọi người.
Mọi người reo lên:
- Lâm Tiêu sư huynh xuất quan!
Lúc trước La Thiên Đô đứng ngạo nghễ trên trời, bá đạo như thiên thần, để lại dấu vết khó xóa nhòa trong lòng các đệ tử Quận Hiên Dật. Cho đến nay bọn họ chỉ nghe nói sự tích đại tái Phong Vân bảng, Lâm Tiêu sư huynh đánh bại La Thiên Đô của La Sơn tông. Trận chiến ngày ấy đặc sắc, nóng bỏng biết bao. Hiện tại La Thiên Đô tự mình đến, bọn họ đã hiểu Lâm Tiêu sư huynh đánh bại nhân vật mạnh mẽ và đáng sợ cỡ nào. Thoáng chốc địa vị của Lâm Tiêu vươn cao vô hạn trong lòng bọn họ.
Thanh âm trong treo nói xong từ lầu chính Trại huấn luyện thiên tài, Lâm Tiêu mặc áo đen chậm rãi bước lên cao. Biểu tình Lâm Tiêu ung dung, không vui không buồn, ánh mắt không dao động, bước từng bước lên trời.
- Đạp không khí, Lâm Tiêu sư huynh cũng đột phá Quy Nguyên cảnh!
- Chuyện này từ khi nào? Tại sao chúng ta không biết?
- Có trò hay xem, chắc chắn Lâm Tiêu sư huynh sẽ thắng!
Trong phút chốc các võ giả Quận Hiên Dật nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, La Thiên Đô.
La Thiên Đô nheo mắt nói:
- Lâm Tiêu, rốt cuộc ngươi xuất hiện.
La Thiên Đô nhìn ra được trong người Lâm Tiêu chứa khí thế vô cùng đáng sợ. Khí thế nội liễm như núi lửa chưa bùng nổ, lực lượng hùng hậu vô cùng.
La Thiên Đô nhếch môi, lòng tràn đầy tự tin nghĩ thầm:
- Hơn một năm qua Lâm Tiêu cũng không lười biếng, thực lực tăng lên nhiều. Tiếc rằng chiến thắng cuối cùng thuộc về ta.
Đông Phương Hiên Viên ôm Đông Phương Nguyệt Mính đến trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi có nắm chắc không?
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Quận vương Đông Phương Hiên Viên yên tâm, chỉ là kẻ thua cuộc. Dù có cho hắn tu luyện bao lâu thì hắn không thể đánh bại ta, quá khứ như thế nào, hiện tại vẫn như vậy, về sau cũng sẽ như vậy.
Trong thanh âm toát ra tự tin vô cùng.
Lời Lâm Tiêu nói rõ ràng lọt vào tay La Thiên Đô.
- Hừ!
Mặt La Thiên Đô vặn vẹo đáng sợ hừ lạnh một tiếng:
- Người ta nói La Thiên Đô ta cuồng vọng, thật ra ngươi cuồng hơn. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ở trước mặt La Thiên Đô ta thì ngươi không là gì cả. Ta sẽ tự tay đánh bại ngươi trước các võ giả Quận Hiên Dật, cho mọi người biết đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ đế quốc Võ Linh thật sự là La Thiên Đô ta chứ không phải Lâm Tiêu nhà ngươi!
Câu cuối La Thiên Đô gần như rít gào, mặt vặn vẹo khủng bố.
- Vậy sao?
Lâm Tiêu thản nhiên nói:
- Ý nghĩ đó của ngươi sẽ không thực hiện được. Trong đại tái Phong Vân bảng là như vậy, trong Thiên Tinh Cung là như vậy, trong Thần Nguyên Trì là như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Lâm Tiêu càng hờ hững thì La Thiên Đô càng tức điên. Lúc đối diện người khác La Thiên Đô rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao thấy Lâm Tiêu là gã tức điên. Cảm giác điên cuồng muốn trút ra đó làm La Thiên Đô nóng đầu.
Bên dưới Quận thành Hiên Dật, các võ giả trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ La Thiên Đô kiêu ngạo, cao cao tại thượng trước mặt bất cứ ai nhưng khi đối diện Lâm Tiêu sẽ thất thố như vậy.
La Bá Thiên sắc mặt âm trầm, mắt tối sầm:
- Lão tổ nói đúng, mấy lần thất bại, Lâm Tiêu đã trở thành ma chướng trong lòng Thiên Đô. Không đánh bại Lâm Tiêu thì Thiên Đô khó tiến bộ, khó có thành tựu lớn. Đánh bại được Lâm Tiêu, sau này Thiên Đô biển rộng mặc cá bơi lội, trời cao mặc chim bay lượn, như cưỡi gió hóa rồng bay lên chín tầng trời.
Lâm Tiêu đứng trên bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, ta đã xuất hiện, muốn đánh sao thì tùy. Ngươi cứ ra tay đi.
Võ phục màu đen bay phần phật trong gió, nhẹ nhàng như tiên.
Chiến ý đậm đặc đến tột đỉnh trong mắt La Thiên Đô, gã rống to:
- Được, đỡ chiêu này trước, Hoàng Đạo Long Quyền, Địa Hoàng Long Phi Thiên Tham Trảo!
Hư ảnh hoàng long khổng lồ dâng lên sau lưng La Thiên Đô, móng vuốt chụp mạnh vào Lâm Tiêu.
Xẹt xẹt xẹt!
Vuốt rồng khổng lồ mông lung chứa khí thế không thể ngăn cản, mạnh hơn lúc đối chiến với Đông Phương Nguyệt Mính rất nhiều. Vừa lên La Thiên Đô đã đẩy sức chiến đấu tới đỉnh cao nhất. Không động thì thôi, động như hoàng long, quân lâm thiên hạ.
Lâm Tiêu rút Thái Huyền đao, quát to:
- Lục Đạo Luân Hồi!
Đao khí tung hoành biến ảo làm lục đạo luân hồi, chống đỡ hết thảy.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú đinh tai, chân nguyên giữa hai người bùng nổ như sấm sét chói mắt. Vô số chân nguyên lại như điện quang uốn lượn, chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ làm hư không kêu ầm ầm, gợn sóng khuếch tán.
- Đáng sợ quá, bầu trời như bị xé rách.
- Mới rồi La Thiên Đô dùng chiêu này đánh bại Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ, giờ bị Lâm Tiêu sư huynh ngăn lại.
- Không uổng là Lâm Tiêu sư huynh.
Bên dưới vang lên những tiếng hô thán phục. Bọn họ là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài chưa từng thấy qua kiểu chiến đấu đáng sợ thế này, cuộc quyết đấu đại biểu đỉnh cao nhất thế hệ trẻ đế quốc Võ Linh. Đám người trợn tròn mắt không muốn bỏ qua một chút biến đổi, bọn họ biết cuối cùng ai thắng ai thua thì được chứng kiến quyết đấu giữa thiên tài, giúp ích rất lớn cho tu luyện sau này của bọn họ.
Giọng Lâm Tiêu lạnh nhạt vang vọng trong thiên địa:
- Đây là lực lượng mạnh nhất của ngươi sau khi đột phá? Tầm thường quá. Ngươi từng dùng chiêu này trong đại tái Phong Vân bảng, nhưng hoàn toàn không làm gì được ta. Muốn thắng thì lấy ra bản lĩnh thật của mình đi.
/1338
|