Thiên Tinh Thần Khung Ấn là võ học tinh thần, tuy không chia đẳng cấp, bất cứ võ giả nào cũng tu luyện được nhưng môn võ học tinh thần này loại yếu nhất cũng hơn hẳn võ học thiên giai, gần vương giai. Cảnh giới Nửa Bước Quy Nguyên hiện tại của Lâm Tiêu không thể hoàn toàn thi triển ra thức thứ nhất Địa Khung Ấn.
Địa Khung Ấn, lấy đất làm ấn, nghiền nát tất cả, cơ bản nhất cần tất cả năng lượng của võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ mới ngưng tụ thành hình được.
Phập phụt!
Rất nhiều Nửa bước chân nguyên bị rút đi, lực lượng trong người Lâm Tiêu nhanh chóng khô cạn, máu thịt mất sắc màu, lỗ chân long tràn ra tơ máu.
Dù máu phun tung tóe nhưng mắt Lâm Tiêu sắc lạnh như đao. Lâm Tiêu nuốt ba trong năm viên ngưng chân đan còn lại, dung nhạp toàn bộ năng lượng vào Địa Khung Ấn..
Lâm Tiêu rống to:
- Muốn giết ta, ngươi chết đi!
Lâm Tiêu điểu khiển Địa Khung Ấn thành hình một nửa đè xuống lão nhân bịt mặt.
Không!!!
Địa Khung Ấn mông lung chưa thành hình ầm ầm đè xuống, các tia khí đen di chuyển như khí hỗn độn rũ xuống. Hơi thở đáng sợ làm lòng Minh Thanh gióng lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm cho lão biết nếu liều mạng giết Lâm Tiêu thì sau đó chính gã cũng bị Địa Khung Ấn đáng sợ đập nát không còn mẩu xương.
Vào phút sống chết, Minh Thanh bất chấp mệnh lệnh của Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, lão thu về công kích, dốc sức ngăn cản địa ấn đen từ trên trời giáng xuống. Minh Thanh xoay người định bỏ chạy.
Đáng tiếc đã muộn.
Địa Khung Ấn khủng bố như một tòa thái cổ thần sơn từ trên trời giáng xuống trấn áp thân thể hư vô hơi thở suy yếu của Minh Thanh.
- A!
Nếu Minh Thanh còn ở trạng thái đỉnh cao thì thực lực gà con Nửa Bước Quy Nguyên của Lâm Tiêu và Địa Khung Ấn chưa thành hình cùng lắm gây chút rắc rối cho lão. Nhưng hiện giờ phân thân bị chém, thân thể tổn hại nặng, thực lực của Minh Thanh không bằng mười phần trăm lại bị Địa Khung Ấn nặng cỡ thiên sơn đập trúng. Minh Thanh gào thảm thiết, cơ thể nổ tung thành bãi máu đen bay tứ tán phía chân trời.
Đại ấn đập xuống, Minh Thanh đường đường là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong thế nhưng bị Lâm Tiêu một chiêu đánh chết.
Đông Phương Nguyệt Linh, nam nhân trung niên, đám người Đông Phương Nguyệt Mính tập thể ngơ ngẩn. Nam nhân mặt nạ quỷ cũng ngây người.
Nam nhân mặt nạ quỷ cười phá lên:
- Ha ha ha! Giỏi!!!
Trong thanh âm chứa vui sướng, nam nhân mặt nạ quỷ vui mừng thật lòng vì Lâm Tiêu mạnh mẽ.
Trong lúc mọi người hânh oan, ngây người, giật mình thì nam nhân trung niên hét to một tiếng:
- Hư không xuyên qua!
Ánh mắt nam nhân trung niên kinh hoàng biến thành luồng sáng xông vào tầng mây bão.
Đông Phương Nguyệt Linh cũng nhanh chóng biến mất đuổi theo vào tầng mây, một lát sau nàng ủ rũ quay về.
Vẻ mặt Đông Phương Nguyệt Linh không cam lòng nói:
- Chết tiệt, đã để hắn trốn!
Nam nhân mặt nạ quỷ lắc đầu, nói:
- Thôi, bỏ qua đí.
Dường như cái chết của Minh Thanh trút giận cho nam nhân mặt nạ quỷ.
Bên kia, Lâm Tiêu vượt mức thi triển Địa Khung Ấn khiến Nửa Bước Quy Nguyên gần như cạn kiệt, hắn điều khiển cánh vô hình đáp xuống lưng Cụ Phong Ưng.
- Khụ khụ!
Mọi người quan tâm lo lắng hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi có sao không?
Lâm Tiêu gật đầu, nói:
- Ta không sao.
Lâm Tiêu đưa mắt nhìn nam nhân mặt nạ quỷ, chắp tay nói:
- Đa tạ các hạ lại lần nữa cứu mạng.
Nam nhân mặt nạ quỷ bước lên lưng Cụ Phong Ưng, ánh mắt vui mừng, thân thiết nhìn Lâm Tiêu:
- Không có gì.
Lâm Tiêu thầm khó hiểu:
- Người này là ai? Vì sao nhìn mắt hắn làm ta thấy thân quen quá?
Lúc này Quận chúa Đông Phương Nguyệt Linh đến gần nam nhân mặt nạ quỷ, nói:
- Đa tạ các hạ giúp đỡ, ta là Đông Phương Nguyệt Linh, quận chúa của Quận Hiên Dật. Ân đức không nói cảm tạ nhiều, sau này nếu các hạ có rảnh hãy đến Quận Hiên Dật của ta làm khách, chắc chắn Quận Hiên Dật ta sẽ chiêu đãi nhiệt tình.
Giọng nam nhân mặt nạ quỷ khàn khàn nói:
- Quận chúa khách sáo, ta chỉ đi ngang qua.
Nam nhân mặt nạ quỷ không nhìn Đông Phương Nguyệt Linh. Lâm Tiêu trực giác đối phương cố ý né Đông Phương Nguyệt Linh.
Đông Phương Nguyệt Linh cười nói:
- Các hạ đừng khiêm tốn.
Đông Phương Nguyệt Linh còn định nói gì đột nhiên con ngươi co rút, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ thân hình nam nhân mặt nạ quỷ. Đông Phương Nguyệt Linh lộ vẻ hoang mang, sau đó mắt trợn to khó tin.
- Ngươi là . . .!
Vù vù vù!
Thân hình khẽ động, Đông Phương Nguyệt Linh với ánh mắt khiếp sọ lao nhanh đến gần nam nhân mặt lạ quỷ kia.
Nam nhân mặt nạ quỷ thấy thế vội thụt lùi lại, chắp tay:
- Mấy vị đi đường cẩn thận, nếu đã giải quyết xong việc thì tại hạ xin cáo từ.
Đông Phương Nguyệt Linh hét to một tiếng:
- Khoan đã!
Người Đông Phương Nguyệt Linh run rẩy, giọng run run.
Mọi người giật mình vì biểu hiện của Đông Phương Nguyệt Linh.
Trước mắt bao người, giọng Đông Phương Nguyệt Linh run run, mắt ngấn lệ:
- Là ngươi, Lâm Hiên?
Nam nhân mặt nạ quỷ rùng mình, mắt lóe tình cảm khác lạ, gã dời ánh mắt sang hướng khác, khàn giọng nói:
- Xin lỗi, quận chúa nhận sai người rồi.
Mắt Đông Phương Nguyệt Linh đỏ hồng, thanh âm càng lúc càng kiên định:
- Không, ta sẽ không nhận lầm, ta chết cũng không nhận lầm hơi thở trên người của ngươi!
Đông Phương Nguyệt Linh nghẹn ngào xông lên:
- Ngươi chính là Lâm Hiên, dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!
Lâm Tiêu hóa đá thầm nghĩ:
- Cái gì? Nam nhân mặt nạ quỷ là đại ca Lâm Hiên?
Lâm Tiêu bật thốt:
- Đại ca!
Nam nhân mặt nạ quỷ lấy lại bình tĩnh, né tránh Đông Phương Nguyệt Linh.
Nam nhân mặt nạ quỷ xoay người, lắc đầu nói:
- Các người nhận sai người rồi.
- Không!
Lần này người nói không là Lâm Tiêu, hắn nhìn bóng lưng quen thuộc, ánh mắt dần chắc chắn.
Các loại ký ức về đại ca Lâm Hiên hiện lên trong đầu Lâm Tiêu. Thật ra Lâm Tiêu chưa từng thấy người thật, ký ức về đại ca Lâm Hiên toàn là từ linh hồn vốn có, nhưng cảm giác huyết mạch tương thông đó hòa vào máu và thịt xương của Lâm Tiêu, không thể thay đổi được.
Nam nhân mặt nạ quỷ tóc đen đúng là rất giống đại ca Lâm Hiên của hắn.
Không, Lâm Tiêu có thể cảm giác được nam nhân mặt nạ quỷ đúng là đại ca Lâm Hiên.
- Hèn gì lúc trước ta cảm giác ánh mắt của hắn quen thuộc, thì ra là đại ca Lâm Hiên.
Trong lòng Lâm Tiêu rối như tơ vò, hắn đã hiểu vì sao khi gặp nguy hiểm là nam nhân mặt nạ quỷ sẽ xuất hiện. Nếu nam nhân mặt nạ quỷ là Lâm Hiên thì mọi giải thích đều hợp lý. Có lẽ nam nhân mặt nạ quỷ luôn đi theo bên cạnh, âm thầm bảo vệ Lâm Tiêu. Nhưng tại sao đại ca Lâm Hiên có mặt trong mật thất cung điện cổ địa Thái Thần? Năm xưa chẳng phải đại ca Lâm Hiên đã bị võ giả Hắc Long trại giết ở Yêu Ma lĩnh sao?
Càng khiến Lâm Tiêu giật mình là thực lực của đại ca Lâm Hiên. Ngày xưa khi Lâm Hiên mất tích mới là chân võ giả đỉnh tam chuyển, mười năm qua đi gã thể hiện thực lực đã là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong. Tốc độ tu luyện khiến người sợ hãi, không thua gì Lâm Tiêu.
Nam nhân mặt nạ quỷ khàn giọng, lạnh lùng nói:
- Không, ta nói rồi, các người đã nhận sai người.
Địa Khung Ấn, lấy đất làm ấn, nghiền nát tất cả, cơ bản nhất cần tất cả năng lượng của võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ mới ngưng tụ thành hình được.
Phập phụt!
Rất nhiều Nửa bước chân nguyên bị rút đi, lực lượng trong người Lâm Tiêu nhanh chóng khô cạn, máu thịt mất sắc màu, lỗ chân long tràn ra tơ máu.
Dù máu phun tung tóe nhưng mắt Lâm Tiêu sắc lạnh như đao. Lâm Tiêu nuốt ba trong năm viên ngưng chân đan còn lại, dung nhạp toàn bộ năng lượng vào Địa Khung Ấn..
Lâm Tiêu rống to:
- Muốn giết ta, ngươi chết đi!
Lâm Tiêu điểu khiển Địa Khung Ấn thành hình một nửa đè xuống lão nhân bịt mặt.
Không!!!
Địa Khung Ấn mông lung chưa thành hình ầm ầm đè xuống, các tia khí đen di chuyển như khí hỗn độn rũ xuống. Hơi thở đáng sợ làm lòng Minh Thanh gióng lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm cho lão biết nếu liều mạng giết Lâm Tiêu thì sau đó chính gã cũng bị Địa Khung Ấn đáng sợ đập nát không còn mẩu xương.
Vào phút sống chết, Minh Thanh bất chấp mệnh lệnh của Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, lão thu về công kích, dốc sức ngăn cản địa ấn đen từ trên trời giáng xuống. Minh Thanh xoay người định bỏ chạy.
Đáng tiếc đã muộn.
Địa Khung Ấn khủng bố như một tòa thái cổ thần sơn từ trên trời giáng xuống trấn áp thân thể hư vô hơi thở suy yếu của Minh Thanh.
- A!
Nếu Minh Thanh còn ở trạng thái đỉnh cao thì thực lực gà con Nửa Bước Quy Nguyên của Lâm Tiêu và Địa Khung Ấn chưa thành hình cùng lắm gây chút rắc rối cho lão. Nhưng hiện giờ phân thân bị chém, thân thể tổn hại nặng, thực lực của Minh Thanh không bằng mười phần trăm lại bị Địa Khung Ấn nặng cỡ thiên sơn đập trúng. Minh Thanh gào thảm thiết, cơ thể nổ tung thành bãi máu đen bay tứ tán phía chân trời.
Đại ấn đập xuống, Minh Thanh đường đường là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong thế nhưng bị Lâm Tiêu một chiêu đánh chết.
Đông Phương Nguyệt Linh, nam nhân trung niên, đám người Đông Phương Nguyệt Mính tập thể ngơ ngẩn. Nam nhân mặt nạ quỷ cũng ngây người.
Nam nhân mặt nạ quỷ cười phá lên:
- Ha ha ha! Giỏi!!!
Trong thanh âm chứa vui sướng, nam nhân mặt nạ quỷ vui mừng thật lòng vì Lâm Tiêu mạnh mẽ.
Trong lúc mọi người hânh oan, ngây người, giật mình thì nam nhân trung niên hét to một tiếng:
- Hư không xuyên qua!
Ánh mắt nam nhân trung niên kinh hoàng biến thành luồng sáng xông vào tầng mây bão.
Đông Phương Nguyệt Linh cũng nhanh chóng biến mất đuổi theo vào tầng mây, một lát sau nàng ủ rũ quay về.
Vẻ mặt Đông Phương Nguyệt Linh không cam lòng nói:
- Chết tiệt, đã để hắn trốn!
Nam nhân mặt nạ quỷ lắc đầu, nói:
- Thôi, bỏ qua đí.
Dường như cái chết của Minh Thanh trút giận cho nam nhân mặt nạ quỷ.
Bên kia, Lâm Tiêu vượt mức thi triển Địa Khung Ấn khiến Nửa Bước Quy Nguyên gần như cạn kiệt, hắn điều khiển cánh vô hình đáp xuống lưng Cụ Phong Ưng.
- Khụ khụ!
Mọi người quan tâm lo lắng hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi có sao không?
Lâm Tiêu gật đầu, nói:
- Ta không sao.
Lâm Tiêu đưa mắt nhìn nam nhân mặt nạ quỷ, chắp tay nói:
- Đa tạ các hạ lại lần nữa cứu mạng.
Nam nhân mặt nạ quỷ bước lên lưng Cụ Phong Ưng, ánh mắt vui mừng, thân thiết nhìn Lâm Tiêu:
- Không có gì.
Lâm Tiêu thầm khó hiểu:
- Người này là ai? Vì sao nhìn mắt hắn làm ta thấy thân quen quá?
Lúc này Quận chúa Đông Phương Nguyệt Linh đến gần nam nhân mặt nạ quỷ, nói:
- Đa tạ các hạ giúp đỡ, ta là Đông Phương Nguyệt Linh, quận chúa của Quận Hiên Dật. Ân đức không nói cảm tạ nhiều, sau này nếu các hạ có rảnh hãy đến Quận Hiên Dật của ta làm khách, chắc chắn Quận Hiên Dật ta sẽ chiêu đãi nhiệt tình.
Giọng nam nhân mặt nạ quỷ khàn khàn nói:
- Quận chúa khách sáo, ta chỉ đi ngang qua.
Nam nhân mặt nạ quỷ không nhìn Đông Phương Nguyệt Linh. Lâm Tiêu trực giác đối phương cố ý né Đông Phương Nguyệt Linh.
Đông Phương Nguyệt Linh cười nói:
- Các hạ đừng khiêm tốn.
Đông Phương Nguyệt Linh còn định nói gì đột nhiên con ngươi co rút, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ thân hình nam nhân mặt nạ quỷ. Đông Phương Nguyệt Linh lộ vẻ hoang mang, sau đó mắt trợn to khó tin.
- Ngươi là . . .!
Vù vù vù!
Thân hình khẽ động, Đông Phương Nguyệt Linh với ánh mắt khiếp sọ lao nhanh đến gần nam nhân mặt lạ quỷ kia.
Nam nhân mặt nạ quỷ thấy thế vội thụt lùi lại, chắp tay:
- Mấy vị đi đường cẩn thận, nếu đã giải quyết xong việc thì tại hạ xin cáo từ.
Đông Phương Nguyệt Linh hét to một tiếng:
- Khoan đã!
Người Đông Phương Nguyệt Linh run rẩy, giọng run run.
Mọi người giật mình vì biểu hiện của Đông Phương Nguyệt Linh.
Trước mắt bao người, giọng Đông Phương Nguyệt Linh run run, mắt ngấn lệ:
- Là ngươi, Lâm Hiên?
Nam nhân mặt nạ quỷ rùng mình, mắt lóe tình cảm khác lạ, gã dời ánh mắt sang hướng khác, khàn giọng nói:
- Xin lỗi, quận chúa nhận sai người rồi.
Mắt Đông Phương Nguyệt Linh đỏ hồng, thanh âm càng lúc càng kiên định:
- Không, ta sẽ không nhận lầm, ta chết cũng không nhận lầm hơi thở trên người của ngươi!
Đông Phương Nguyệt Linh nghẹn ngào xông lên:
- Ngươi chính là Lâm Hiên, dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!
Lâm Tiêu hóa đá thầm nghĩ:
- Cái gì? Nam nhân mặt nạ quỷ là đại ca Lâm Hiên?
Lâm Tiêu bật thốt:
- Đại ca!
Nam nhân mặt nạ quỷ lấy lại bình tĩnh, né tránh Đông Phương Nguyệt Linh.
Nam nhân mặt nạ quỷ xoay người, lắc đầu nói:
- Các người nhận sai người rồi.
- Không!
Lần này người nói không là Lâm Tiêu, hắn nhìn bóng lưng quen thuộc, ánh mắt dần chắc chắn.
Các loại ký ức về đại ca Lâm Hiên hiện lên trong đầu Lâm Tiêu. Thật ra Lâm Tiêu chưa từng thấy người thật, ký ức về đại ca Lâm Hiên toàn là từ linh hồn vốn có, nhưng cảm giác huyết mạch tương thông đó hòa vào máu và thịt xương của Lâm Tiêu, không thể thay đổi được.
Nam nhân mặt nạ quỷ tóc đen đúng là rất giống đại ca Lâm Hiên của hắn.
Không, Lâm Tiêu có thể cảm giác được nam nhân mặt nạ quỷ đúng là đại ca Lâm Hiên.
- Hèn gì lúc trước ta cảm giác ánh mắt của hắn quen thuộc, thì ra là đại ca Lâm Hiên.
Trong lòng Lâm Tiêu rối như tơ vò, hắn đã hiểu vì sao khi gặp nguy hiểm là nam nhân mặt nạ quỷ sẽ xuất hiện. Nếu nam nhân mặt nạ quỷ là Lâm Hiên thì mọi giải thích đều hợp lý. Có lẽ nam nhân mặt nạ quỷ luôn đi theo bên cạnh, âm thầm bảo vệ Lâm Tiêu. Nhưng tại sao đại ca Lâm Hiên có mặt trong mật thất cung điện cổ địa Thái Thần? Năm xưa chẳng phải đại ca Lâm Hiên đã bị võ giả Hắc Long trại giết ở Yêu Ma lĩnh sao?
Càng khiến Lâm Tiêu giật mình là thực lực của đại ca Lâm Hiên. Ngày xưa khi Lâm Hiên mất tích mới là chân võ giả đỉnh tam chuyển, mười năm qua đi gã thể hiện thực lực đã là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong. Tốc độ tu luyện khiến người sợ hãi, không thua gì Lâm Tiêu.
Nam nhân mặt nạ quỷ khàn giọng, lạnh lùng nói:
- Không, ta nói rồi, các người đã nhận sai người.
/1338
|