- Ta có chừng mực.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói, trước khi ra tay hắn đã có chuẩn bị vẹn toàn.
- Lệ Vương đã phế, như vậy hẳn nên tiến hành việc kế tiếp.
Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm, thu thập xong đồ đạc của mình sau đó phóng lên cao, rất có thể hắn sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.
- Ngươi muốn rời đi sao?
Triệu Nguyệt Như nghĩ Lâm Tiêu muốn rời khỏi Đảo Mê Thất, nhắc nhở:
- Nếu ngươi muốn tránh né chấp pháp điện đuổi bắt thì có thể đi tới hải vực tây bộ Đảo Mê Thất, cuối hải vực có một mảnh đất không gian rối loạn, nơi đó vô cùng nguy hiểm, rất ít người dám đi vào bên trong, bởi vậy sẽ rất khó bị phát hiện, ngoài ra đáy biển cũng là nơi tốt tránh né đuổi giết, đáng tiếc dưới đáy biển có hải yêu rất cường đại.
- Ta đã biết, nhưng ta không định rời đi.
- Vậy ngươi…?
- Đi xem chấp pháp điện phân đảo mà thôi.
- Cái gì?
Triệu Nguyệt Như trợn mắt há hốc mồm, Lâm Tiêu chẳng những không định bỏ trốn, ngược lại còn muốn đi chấp pháp điện, nơi đó không như Lệ Thiên hội, bên trong thật nhiều Nửa Bước Vương Giả, hơn nữa phân đảo chủ là một Nửa Bước Vương Giả cao cấp, Lệ Vương căn bản không thể đánh đồng.
- Không được, ta phải đi xem.
Nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu đi xa, Triệu Nguyệt Như cắn răng đi theo.
- Tiểu tử kia rời đi rồi, phương hướng hình như là…chấp pháp điện phân đảo!
- Cái gì? Chấp pháp điện phân đảo, hắn muốn làm gì?
- Nhanh đi theo xem sao.
Hành động của Lâm Tiêu đồng thời làm cho các võ giả chú ý, bọn họ đều biết chuyện vừa rồi sẽ không đơn giản chấm dứt như vậy, Lệ Thiên hội bị hủy, chấp pháp điện nhất định sẽ có hành động, bởi vậy ở lại nơi này quan sát, không nghĩ tới quả nhiên có thu hoạch.
Chẳng lẽ tiểu tử kia còn muốn khiêu chiến chấp pháp điện hay sao? Trong lòng mọi người vô cùng rung động, ánh mắt cuồng nhiệt.
Sưu sưu sưu…
Bọn hắn theo sát phía sau.
Chấp pháp điện phân đảo nằm ở vị trí trọng yếu nhất trên đảo thứ ba, như một tòa tháp cao đứng vững trung ương đảo, nhìn xuống cả phân đảo.
- Người nào?
Là trung tâm hành chính cả phân đảo, chấp pháp điện phân đảo luôn thủ vệ sâm nghiêm, mà con đường Lâm Tiêu phi hành thật trực tiếp, lập tức làm hộ vệ chấp pháp điện chú ý.
Bá!
Thân hình dừng trên bậc thang phân điện, Lâm Tiêu mở miệng nói:
- Tại hạ Lâm Tiêu, tới gặp phân đảo chủ đảo thứ ba.
- Là hắn?
Vài tên hộ vệ ngẩn ra, tận sâu trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, bọn hắn vừa nghe nói hành vi của Lâm Tiêu, hiện tại chứng kiến đối phương lập tức đi tới phân điện, cho rằng hắn muốn tới gây rối, trong lòng họ nhất thời liền khẩn trương.
- Người chờ ở đây, để ta đi vào thông bẩm một chút.
Đầu lĩnh hộ vệ nhắc nhở, bước nhanh vào trong đại điện, mặc dù hắn là cao thủ vô địch Quy nguyên cảnh, nhưng đứng trước mặt Lâm Tiêu cũng không dám quá mức hung hăng càn quấy.
Giờ phút này bên trong điện, đám người Lệ Vương đang phẫn nộ tố cáo với ba võ giả gì đó, ba võ giả khí tức nồng đậm, thân mặc hắc bào viền vàng, đều là cao thủ Nửa Bước Vương Giả, thân phận trưởng lão Đảo Mê Thất.
Trong dĩ vãng, mặc dù ba người là trưởng lão, địa vị cao hơn Lệ Vương không ít, nhưng bởi vì đều là Nửa Bước Vương Giả nên xem như ngang vai ngang vế, nhưng hiện tại Lệ Vương đã trở thành phế nhân nên phải khom lưng khuỵu gối trước mặt bọn họ, không còn tư cách kiêu ngạo như ngày trước.
Lúc này trong đại điện truyền vào tiếng xôn xao.
- Sao lại thế này?
Một lão giả có mái tóc hoa râm nhíu mày quát hỏi.
Một hộ pháp bước vào nói:
- Tam trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, có một cao thủ tên Lâm Tiêu đi tới ngoài điện yêu cầu gặp phân đảo chủ.
Đám người Lệ Vương biến sắc.
- Cái gì? Không nghĩ tới chúng ta chưa đi tìm hắn, hắn lại tự mình tìm tới, xem ra hoàn toàn không đem chấp pháp điện chúng ta để vào trong mắt ah.
Ngũ trưởng lão đột nhiên cười lạnh nói.
- Lá gan không nhỏ, lại dám tới chấp pháp điện phân đảo, xem ra rất có tin tưởng, nếu không phải có chỗ dựa vào thì là người ngu xuẩn!
Lục trưởng lão cũng cười lạnh mở miệng.
Tam trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Phân đảo chủ mới bế quan chưa lâu, làm gì có rảnh gặp hắn, chúng ta đi ra xem người kia rốt cục có năng lực gì, lại có lá gan như vậy.
Dứt lời, ba người đi ra đại sảnh, một lát sau đã ra ngoài điện, đám người Lệ Vương theo sát phía sau.
- Là tam trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão chấp pháp điện phân đảo thứ ba.
- Lệ Thiên hội Lệ Vương lại ở chung một chỗ với bọn họ, tiểu tử kia gặp phiền toái.
- Lệ Vương thống trị khu vực này lâu như vậy, khẳng định có quan hệ với chấp pháp điện, xem ra ba vị trưởng lão này đứng sau lưng hắn.
Thanh âm nghị luận của mọi người truyền vào trong tai Lâm Tiêu.
- Ba vị trưởng lão, chính là hắn, hắn làm trái quy củ Đảo Mê Thất, đoạt đi toàn bộ thượng phẩm nguyên thạch trên người ta, tội ác tày trời!
Lệ Vương nhìn Lâm Tiêu hung tợn nói, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
- Ta đã biết.
Tam trưởng lão thản nhiên nói, sau đó bước tới, trong mắt hiện hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Lâm Tiêu đi, nghe nói ngươi che giấu cấp bậc, lấy lệnh bài thân phận không phù hợp thực lực của mình, hơn nữa lại không tuân thể quy củ Đảo Mê Thất, tùy ý đoạt lấy tài sản người khác, ta không muốn tin lời nói của một bên, hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn bó tay chịu trói nhận thẩm phán, ngươi yên tâm, Đảo Mê Thất sẽ không đổ oan người tốt, cũng sẽ không bỏ qua ác nhân nào.
- Tam trưởng lão, còn vô nghĩa với hắn làm gì, trước bắt lại nói sau.
Lục trưởng lão nhìn chằm chằm Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, ngẩng đầu nói:
- Trên Đảo Mê Thất ta chỉ nghe qua chấp pháp điện có tư cách chấp pháp, hàng năm nhất định nộp lên nguyên thạch, nhưng Lệ Thiên hội ngang nhiên thu thuế, hoành hành ngang ngược, tùy ý vơ vét tài sản dân chúng trên đảo, không biết phải tính tội gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trên Đảo Mê Thất hắc thế lực hoành hành, thu thuế, mặc dù không công khai quy củ nhưng đây là một trong những tiềm quy tắc âm thầm, lời này của Lâm Tiêu chẳng phải là muốn lật đổ quy củ ngầm trước kia hay sao?
- Hắn có tội hay không cũng không tới lượt ngươi quan tâm, nhưng chính ngươi, suy nghĩ kỹ một chút, ta nói lần cuối cùng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không chỉ còn con đường chết!
Tam trưởng lão sao lại không biết quy củ trong này, thậm chí khu vực phía đông đảo thứ ba còn thuộc về quyền quản hạt của hắn, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão, trong đó một bộ phận nguyên thạch phân ra cho hắn, cho nên ở trong mắt hắn, Lệ Vương hội làm sao có tội.
Ngược lại, sau khi Lâm Tiêu phế đi Lệ Vương, còn phá hủy tài lộ của bọn hắn, phải biết rằng số lượng trưởng lão trên đảo thứ ba có mười người, ba người họ quản hạt khu phía đông trên đảo, Lệ Vương hội là thế lực khá lớn dưới tay họ, lợi nhuận cũng rất cao.
Đây cũng là nguyên nhân ba người họ ra mặt, chuyện của Lệ Vương lại không quan hệ lớn tới những trưởng lão khác trên đảo thứ ba.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói, trước khi ra tay hắn đã có chuẩn bị vẹn toàn.
- Lệ Vương đã phế, như vậy hẳn nên tiến hành việc kế tiếp.
Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm, thu thập xong đồ đạc của mình sau đó phóng lên cao, rất có thể hắn sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.
- Ngươi muốn rời đi sao?
Triệu Nguyệt Như nghĩ Lâm Tiêu muốn rời khỏi Đảo Mê Thất, nhắc nhở:
- Nếu ngươi muốn tránh né chấp pháp điện đuổi bắt thì có thể đi tới hải vực tây bộ Đảo Mê Thất, cuối hải vực có một mảnh đất không gian rối loạn, nơi đó vô cùng nguy hiểm, rất ít người dám đi vào bên trong, bởi vậy sẽ rất khó bị phát hiện, ngoài ra đáy biển cũng là nơi tốt tránh né đuổi giết, đáng tiếc dưới đáy biển có hải yêu rất cường đại.
- Ta đã biết, nhưng ta không định rời đi.
- Vậy ngươi…?
- Đi xem chấp pháp điện phân đảo mà thôi.
- Cái gì?
Triệu Nguyệt Như trợn mắt há hốc mồm, Lâm Tiêu chẳng những không định bỏ trốn, ngược lại còn muốn đi chấp pháp điện, nơi đó không như Lệ Thiên hội, bên trong thật nhiều Nửa Bước Vương Giả, hơn nữa phân đảo chủ là một Nửa Bước Vương Giả cao cấp, Lệ Vương căn bản không thể đánh đồng.
- Không được, ta phải đi xem.
Nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu đi xa, Triệu Nguyệt Như cắn răng đi theo.
- Tiểu tử kia rời đi rồi, phương hướng hình như là…chấp pháp điện phân đảo!
- Cái gì? Chấp pháp điện phân đảo, hắn muốn làm gì?
- Nhanh đi theo xem sao.
Hành động của Lâm Tiêu đồng thời làm cho các võ giả chú ý, bọn họ đều biết chuyện vừa rồi sẽ không đơn giản chấm dứt như vậy, Lệ Thiên hội bị hủy, chấp pháp điện nhất định sẽ có hành động, bởi vậy ở lại nơi này quan sát, không nghĩ tới quả nhiên có thu hoạch.
Chẳng lẽ tiểu tử kia còn muốn khiêu chiến chấp pháp điện hay sao? Trong lòng mọi người vô cùng rung động, ánh mắt cuồng nhiệt.
Sưu sưu sưu…
Bọn hắn theo sát phía sau.
Chấp pháp điện phân đảo nằm ở vị trí trọng yếu nhất trên đảo thứ ba, như một tòa tháp cao đứng vững trung ương đảo, nhìn xuống cả phân đảo.
- Người nào?
Là trung tâm hành chính cả phân đảo, chấp pháp điện phân đảo luôn thủ vệ sâm nghiêm, mà con đường Lâm Tiêu phi hành thật trực tiếp, lập tức làm hộ vệ chấp pháp điện chú ý.
Bá!
Thân hình dừng trên bậc thang phân điện, Lâm Tiêu mở miệng nói:
- Tại hạ Lâm Tiêu, tới gặp phân đảo chủ đảo thứ ba.
- Là hắn?
Vài tên hộ vệ ngẩn ra, tận sâu trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, bọn hắn vừa nghe nói hành vi của Lâm Tiêu, hiện tại chứng kiến đối phương lập tức đi tới phân điện, cho rằng hắn muốn tới gây rối, trong lòng họ nhất thời liền khẩn trương.
- Người chờ ở đây, để ta đi vào thông bẩm một chút.
Đầu lĩnh hộ vệ nhắc nhở, bước nhanh vào trong đại điện, mặc dù hắn là cao thủ vô địch Quy nguyên cảnh, nhưng đứng trước mặt Lâm Tiêu cũng không dám quá mức hung hăng càn quấy.
Giờ phút này bên trong điện, đám người Lệ Vương đang phẫn nộ tố cáo với ba võ giả gì đó, ba võ giả khí tức nồng đậm, thân mặc hắc bào viền vàng, đều là cao thủ Nửa Bước Vương Giả, thân phận trưởng lão Đảo Mê Thất.
Trong dĩ vãng, mặc dù ba người là trưởng lão, địa vị cao hơn Lệ Vương không ít, nhưng bởi vì đều là Nửa Bước Vương Giả nên xem như ngang vai ngang vế, nhưng hiện tại Lệ Vương đã trở thành phế nhân nên phải khom lưng khuỵu gối trước mặt bọn họ, không còn tư cách kiêu ngạo như ngày trước.
Lúc này trong đại điện truyền vào tiếng xôn xao.
- Sao lại thế này?
Một lão giả có mái tóc hoa râm nhíu mày quát hỏi.
Một hộ pháp bước vào nói:
- Tam trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, có một cao thủ tên Lâm Tiêu đi tới ngoài điện yêu cầu gặp phân đảo chủ.
Đám người Lệ Vương biến sắc.
- Cái gì? Không nghĩ tới chúng ta chưa đi tìm hắn, hắn lại tự mình tìm tới, xem ra hoàn toàn không đem chấp pháp điện chúng ta để vào trong mắt ah.
Ngũ trưởng lão đột nhiên cười lạnh nói.
- Lá gan không nhỏ, lại dám tới chấp pháp điện phân đảo, xem ra rất có tin tưởng, nếu không phải có chỗ dựa vào thì là người ngu xuẩn!
Lục trưởng lão cũng cười lạnh mở miệng.
Tam trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Phân đảo chủ mới bế quan chưa lâu, làm gì có rảnh gặp hắn, chúng ta đi ra xem người kia rốt cục có năng lực gì, lại có lá gan như vậy.
Dứt lời, ba người đi ra đại sảnh, một lát sau đã ra ngoài điện, đám người Lệ Vương theo sát phía sau.
- Là tam trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão chấp pháp điện phân đảo thứ ba.
- Lệ Thiên hội Lệ Vương lại ở chung một chỗ với bọn họ, tiểu tử kia gặp phiền toái.
- Lệ Vương thống trị khu vực này lâu như vậy, khẳng định có quan hệ với chấp pháp điện, xem ra ba vị trưởng lão này đứng sau lưng hắn.
Thanh âm nghị luận của mọi người truyền vào trong tai Lâm Tiêu.
- Ba vị trưởng lão, chính là hắn, hắn làm trái quy củ Đảo Mê Thất, đoạt đi toàn bộ thượng phẩm nguyên thạch trên người ta, tội ác tày trời!
Lệ Vương nhìn Lâm Tiêu hung tợn nói, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
- Ta đã biết.
Tam trưởng lão thản nhiên nói, sau đó bước tới, trong mắt hiện hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Lâm Tiêu đi, nghe nói ngươi che giấu cấp bậc, lấy lệnh bài thân phận không phù hợp thực lực của mình, hơn nữa lại không tuân thể quy củ Đảo Mê Thất, tùy ý đoạt lấy tài sản người khác, ta không muốn tin lời nói của một bên, hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn bó tay chịu trói nhận thẩm phán, ngươi yên tâm, Đảo Mê Thất sẽ không đổ oan người tốt, cũng sẽ không bỏ qua ác nhân nào.
- Tam trưởng lão, còn vô nghĩa với hắn làm gì, trước bắt lại nói sau.
Lục trưởng lão nhìn chằm chằm Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, ngẩng đầu nói:
- Trên Đảo Mê Thất ta chỉ nghe qua chấp pháp điện có tư cách chấp pháp, hàng năm nhất định nộp lên nguyên thạch, nhưng Lệ Thiên hội ngang nhiên thu thuế, hoành hành ngang ngược, tùy ý vơ vét tài sản dân chúng trên đảo, không biết phải tính tội gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trên Đảo Mê Thất hắc thế lực hoành hành, thu thuế, mặc dù không công khai quy củ nhưng đây là một trong những tiềm quy tắc âm thầm, lời này của Lâm Tiêu chẳng phải là muốn lật đổ quy củ ngầm trước kia hay sao?
- Hắn có tội hay không cũng không tới lượt ngươi quan tâm, nhưng chính ngươi, suy nghĩ kỹ một chút, ta nói lần cuối cùng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không chỉ còn con đường chết!
Tam trưởng lão sao lại không biết quy củ trong này, thậm chí khu vực phía đông đảo thứ ba còn thuộc về quyền quản hạt của hắn, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão, trong đó một bộ phận nguyên thạch phân ra cho hắn, cho nên ở trong mắt hắn, Lệ Vương hội làm sao có tội.
Ngược lại, sau khi Lâm Tiêu phế đi Lệ Vương, còn phá hủy tài lộ của bọn hắn, phải biết rằng số lượng trưởng lão trên đảo thứ ba có mười người, ba người họ quản hạt khu phía đông trên đảo, Lệ Vương hội là thế lực khá lớn dưới tay họ, lợi nhuận cũng rất cao.
Đây cũng là nguyên nhân ba người họ ra mặt, chuyện của Lệ Vương lại không quan hệ lớn tới những trưởng lão khác trên đảo thứ ba.
/1338
|