Ngày nay thông tin quá phát triển, những việc xảy ra ở Hồ Tiên Động bên này chưa đến nửa ngày thì bắt đầu lên men.
Sau đó trong thời gian cực ngắn thì hình thành một phong trào, cuốn khắp các mạng!
Thực ra trong trường hợp bình thường thì không chắc xảy ra sự việc này.
Mỗi tổ chức đều có quy tắc riêng.
Đặc biệt là đám con cháu của cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa coi thường cả gia tộc ẩn thế này, thường ngày lại càng không thèm lên mạng của thế tục bàn luận việc gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là lén quan tâm một chút, nhưng ngại nói với người khác, nếu không sẽ tỏ ra rất lạc hậu.
Nhưng tình hình lần này quá đặc biệt.
Một đám thiên kiêu trẻ tuổi thân phận địa vị cực cao ở di tích Hồ Tiên Động thất bại thảm hại, chết mất mấy người, việc này còn bao gồm luôn cả những thiên tài trẻ tuổi trọng lượng cực cao như con cháu Ngô gia Thanh Hải Ngô Đông, đích truyền phái Cầu Chân Khưu Thiên Tuyết.
Nếu họ chết bình thường trong di tích cổ thì cũng không có gì. Vấn đề mấu chốt là mấy người trẻ tuổi thân phận địa vị đặc biệt đều là bị người ta giết!
Đặc biệt là đám người may mắn chạy thoát quả thực hận Tống Hồng và Phạm Kiến thấu xương.
Còn cả tên gián điệp nữa!
Hận rằng không thể khiến bọn họ tan xương nát thịt!
Vì vậy cũng không quan tâm gì đến giới hạn của tổ chức nữa rồi, họ vừa ra ngoài thì việc đầu tiên là đem chuyện này cho bùng nổ ra.
Sau đó... gần như tất cả hỏa lực đều tập trung trên người Phạm Kiến.
Nguyên nhân rất đơn giản, một mặt là thái độ sau cùng của Phạm Kiến khi đối diện với đám người Phương Tinh cực kỳ hung hăng tồi tệ, mặt khác Tống Hồng quá thần bí, không có ai biết xuất thân lai lịch của hắn, mà chỉ biết hắn là đại sư huynh của Sở Vũ.
Nếu bôi xấu một nhân vật thần bí xuất hiện hay biến mất đều bí mật thì có hơi không đủ sức thuyết phục.
Còn tên gián điệp... mẹ kiếp, bị một con chim lừa gạt thì việc này nói ra sẽ mất mặt.
Vì vậy tên mập rất xui xẻo đã trở thành mục tiêu lớn nhất.
Tất cả nước bẩn đều đổ lên đầu tên mập đích truyền Đạo Môn này.
Như vậy dù hắn không muốn gánh tội cũng không được.
Ở một nơi rất bí mật, vẻ mặt tên mập điên cuồng nhìn máy truyền tin trong tay.
“Đệ tử đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động giết Ngô Đông đệ tử Ngô gia Thanh Hải, nghe nói bộ dạng Ngô Đông lúc chết rất thảm!”
“Có người làm chứng, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động đã giết hại Khưu Thiên Tuyết đích truyền của phái Cầu Chân. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, Khưu Thiên Tuyết đầu lìa khỏi cổ.”
“Theo chứng thực, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến lấy được truyền thừa trong di tích Hồ Tiên Động, các loại dấu vết chỉ rõ rằng trong Hồ Tiên Động từng là động phủ của một Đan Vương Dược Thánh thời thượng cổ...”
“Theo tin tức bên lề, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động đã giết hại...”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, đệ tử đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến vẫn luôn giấu bản lĩnh, thực lực thật sự của hắn đã đạt đến thông mạch cảnh thất đoạn trở lên...”
Tên mập nhìn những tin tức bùng nổ khắp các mạng này thì cả người cũng sắp sụp đổ, hắn phát ra tiếng gào thét căm phẫn: “Đây là chuyện gì vậy? Lão tử từ đầu đến cuối suýt chút nữa chết không nói, lại chỉ nhận được một thanh vũ khí tiêu chuẩn... Ôi chao, đừng có đùa vậy chứ!”
Hắn thật sự muốn sụp đổ rồi, tuy nói trước đây đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn lại không thể ngờ được việc này sẽ phát triển đến mức này.
Hiện giờ hắn gần như đã trở thành con chuột qua đường...
Một mặt, tất cả lời đồn đều đang chỉ chứng hắn đã giết rất nhiều con cháu của cổ giáo, cổ phái, thị tộc cổ xưa.
Mặt khác, việc tồi tệ nhất là rất nhiều lời đồn đều đang nói hắn đã nhận được truyền thừa của Hồ Tiên Động!
“Lão tử nếu thật sự nhận được truyền thừa đó thì tốt rồi! Vấn đề là... tao bị oan mà!”
Tên mập như nổi điên lên.
Rất nhanh, điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi đến một cái thì tay run rẩy đến nỗi suýt rơi cả điện thoại.
Điện thoại reo cả nửa ngày, tên mập mới bất chấp nhận cuộc gọi.
“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh rồi à, lại giết chết nhiều con cháu của truyền thừa cổ xưa như vậy. Ha ha ha ha, tác phong này của người không giống là đích truyền Đạo Môn mà giống con cháu của Sát Môn.”
“Sư phụ... con...” Khóe miệng tên mập co giật mạnh.
“Giết thì giết rồi, Đạo Môn chúng ta đã bặt vô âm tín thời gian quá lâu, đến nỗi rất nhiều người đều đã quên mất sự đáng sợ của chúng ta. Đồ đệ ngoan, cho bọn họ thấy chút lợi hại, sư phụ và những người khác đều ở đằng sau lặng lẽ ủng hộ con!”
“Sư phụ, nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, truyền thừa thánh nhân thế nào? Ha ha ha ha, có thích hợp với con không? Nếu thật sự không thích hợp thì con hãy cầm về đây, ngày nay thế giới khôi phục, một môn truyền thừa thánh nhân lại còn là loại Đan Vương Dược Thánh như Hạc Thánh truyền lại thì giá trị không thể ước tính. Tiểu tử con đừng có giở trò quỷ gì đó, lợi ích nên đưa cho con tuyệt đối sẽ không thiếu. Không thể vong ân phụ nghĩa đó nha!”
“Sư phụ... con căn bản không nhận được truyền thừa đó!” Tên mập vẻ mặt than khóc thảm thiết, cuối cùng có cơ hội nói chen vào rồi.
Đầu dây bên đó trầm lặng một lúc, sau đó giọng trở nên trầm xuống.
“Đồ khốn, ngươi gài bẫy người khác lão tử mặc kệ, nhưng nếu ngươi phản bội sư môn... chắc ngươi cũng biết hậu quả! Đệ tử Đạo Môn từ xưa đến này cực ít có người phản bội, tất cả những người phản bội đều có kết cục gì thì từ nhỏ ta đã kể cho ngươi vô số lần rồi!”
“Sư phụ, con thật sự không nhận được, con... con bị người ta hại đó!” Tên mập khóc không ra nước mắt.
“Thế là thế nào?” Đầu dây bên đó, sư phụ của tên mập, một lão già tướng mạo thô tục nghe nói thì sắc mặt bất giác trở nên u ám.
Phạm Kiến là ông ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ nên rất rõ tên khốn này tuy không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng đối với ông ta lại không dám nói dối.
Vừa nãy đám người Đạo Môn họ nhìn thấy tin tức này thì đều vô cùng phấn khởi.
Giết một con cháu truyền thừa cổ xưa trong mắt họ căn bản không được xem là chuyện gì lớn.
Hiện giờ rất nhiều người đều cho rằng Đạo Môn chỉ là cái nghề hạ đẳng, chỉ biết làm một số việc như trộm gà bắt chó đào mộ.
Trên thực tế, Đạo Môn thực sự đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ!
Ở thời đại thượng cổ, phân nhánh sát thủ của Đạo Môn là thế lực có thể chống đối được với Sát Môn thật sự!
Các loại người trong Đạo Môn mới đa dạng, đã xuất hiện quá nhiều nhân vật lớn gây kinh ngạc thế gian.
Thậm chí rất nhiều người có một thân phận khác, mãi cho đến cuối cùng đều không ai biết họ là đệ tử Đạo Môn!
Ngày nay Đạo Môn có hơi suy thoái, nhưng nội tình vẫn còn, những người cấp cao của Đạo Môn đương thời một lòng muốn khôi phục vinh quang đã từng có. Vì vậy khi nhìn thấy tin tức này thì ai nấy đều vui đến phát rồ!
Tuy trên miệng mắng tên khốn Phạm Kiến tự tư tự lợi, lại một mình đi tìm kiếm di tích thánh nhân, nhưng trong lòng lại rất kiêu hãnh.
Cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa, bao gồm cả gia tộc ẩn thế, những truyền thừa cổ xưa này có quan niệm tông giáo, tông môn cực kỳ mãnh liệt!
Một khi gia nhập vào thì cả đời không thay đổi!
Kẻ phản bội là thứ không ai đếm xỉa đến nhất.
Đây là tín điều cổ xưa!
Có lẽ trong mắt người thế tục thời nay, loại tín niệm này đã lỗi thời rồi, lạc hậu rồi, cho rằng con người là tự do... nhưng trong mắt những truyền thừa cổ xưa này lại vẫn thực hiện rất có hiệu quả!
Vì vậy tên mập nhận được lợi ích, người trong môn phái đỏ mắt thì đỏ mắt nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn!
Phạm Kiến ở đầu dây bên này vẻ mặt khóc than nói dối với sư phụ, hắn không dám nói hồn phách hiện giờ của bản thân đã bị người khác lấy đi một phần. Nếu như vậy thì sư phụ hắn chắc chắn sẽ nổi điên.
Thà rằng hi sinh hắn chứ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sở Vũ.
Hắn còn chưa muốn chết, vì vậy hắn chỉ nói với sư phụ hắn ở trong Hồ Tiên Động quả thực nhận được một chút cơ duyên nhỏ, cảnh giới nhỏ tăng lên một tầng, trở thành thông mạch cảnh thất đoạn.
Bị đám khốn kiếp không lấy được chút gì cả đó đố kỵ nên đã ra sức hại hắn.
Còn mấy người Ngô Đông, Khưu Thiên Tuyết đó là người khác giết, nhưng hiện giờ hắn đã khó mà biện giải được.
“Xin sư phụ làm chủ cho con, họ đố kỵ với đồ nhi, lại xem thường xuất thân của đồ nhi, không ngừng nói lời chế nhạo đồ nhi, đồ nhi phẫn nộ khó mà nhẫn nhịn nên đã giáo huấn mấy người bọn họ. Kết quả, hiện giờ họ đem tất cả nước bẩn đều đổ lên người đồ nhi, hu hu hu...”
Tên mập vì muốn thêm phần chân thực, còn nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Sư phụ của Phạm Kiến, lão già thô tục đó sau khi nghe những lời của tên mập thì trước hết là cáu tiết, nhưng nghe đến cuối cùng thì không nhịn được mà cười lên.
“Thằng nhóc, khóc con khỉ? Lão tử hỏi ngươi, đám khốn kiếp đó có thể bắt được ngươi không?”
Tên mập cầm điện thoại, nói: “Dĩ nhiên là không thể! Đừng nói đám cặn bã đó, dù là một đám tu sĩ Tiên Thiên đến cũng đừng hòng bắt được con!”
“Vậy không phải được rồi ư? Không bắt được ngươi thì dù hận ngươi đến chết thì cũng làm được gì?”
Lão già thô tục cười: “Đồ đệ ngoan, vì để nêu cao tên tuổi của Đạo Môn chúng ta, ngươi cứ xem như là hi sinh một chút. Ngoan, đừng sợ nhé, chờ bọn sư phụ đột phá một chút nữa, bước vào vương giả cảnh thì không sợ họ, sau này sư phụ giúp ngươi trút giận!”
“Sư phụ... như vậy đồ nhi áp lực rất lớn đó!” Tên mập kêu oan.
“Được rồi, không sao không sao, dù gì thì ngươi cũng nấp đông ẩn tây quen rồi, nếu đám người đó đều đổ nước bẩn lên người ngươi thì cứ làm ra chút chuyện lớn cho họ xem! Mời lão tổ tông bọn họ ra phơi nắng!”
Nếu Sở Vũ nghe thấy lời này thì sẽ hiểu ngay rằng sự vô xỉ của tên mập này là từ đâu ra.
“Sư phụ...”
“Được rồi được rồi, bọn ta còn có việc, lát nữa ngươi hãy cố gắng tìm kiếm thử xem ai có được truyền thừa Hạc Thánh? Chúng ta không thể gánh cái tội này một cách vô duyên vô cớ được!”
Lão già thô tục nói rồi lại an ủi đồ đệ mấy câu thì ngắt điện thoại.
Tên mập thở dài một hơi, quệt đi mồ hôi trên trán, nói thầm coi như là ứng phó được rồi.
Đám lão già Đạo Môn này đều là đám thần kinh, nếu để họ biết chân tướng thì lớn chuyện mất.
May mà hắn đánh lừa được rồi, tạm thời là đã an toàn.
Thôi vậy, gánh tội thì gánh tội, nhưng mình phải khiến tên cho kiếp Sở Vũ biết, phải để hắn nhớ tình cảm gia đây không bán rẻ hắn!
Tên mập nghĩ rồi thì hai ngón tay múp míp chuyển động như bay, soạn một tin nhắn trên di động gửi cho Sở Vũ.
Sau đó tên mập lấy ra một số trang phục, sau khi sờ mó một hồi thì biến thành một người khác.
Đeo một cái kính gọng đen, mặc một bộ âu phục, cũng không mập như lúc nãy, cả người trông có vẻ hào hoa phong nhã, dưới nách kẹp một túi công văn.
Không biết từ đâu xuất hiện một chiếc xe bình thường, trông có vẻ không khác gì với những người đi làm ở thế tục.
Tuy không giống như thuật biến mặt của Sở Vũ không chê vào đâu được, nhưng ít nhất người có thể nhìn ra hắn hóa trang thì ở thế giới hiện giờ cũng không có mấy người!
Đích truyền Đạo Môn, các loại thủ đoạn nhiều vô kể.
Cũng chính là xui xẻo mới rơi vào tay của Sở Vũ.
Chốc lát sau, tên mập lái chiếc xe đó từ từ lên cao tốc.
Ở trên xe còn gọi một cuộc điện thoại.
“Vương Tổng, ừm, là tôi, ha ha, rất thuận lợi, tuần sau ký hợp đồng! Tăng lương? Ha ha ha, cảm ơn Vương Tổng, ừm... làm việc với Vương Tổng đó là vinh hạnh của Tiểu Phạm tôi...”
Sau đó trong thời gian cực ngắn thì hình thành một phong trào, cuốn khắp các mạng!
Thực ra trong trường hợp bình thường thì không chắc xảy ra sự việc này.
Mỗi tổ chức đều có quy tắc riêng.
Đặc biệt là đám con cháu của cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa coi thường cả gia tộc ẩn thế này, thường ngày lại càng không thèm lên mạng của thế tục bàn luận việc gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là lén quan tâm một chút, nhưng ngại nói với người khác, nếu không sẽ tỏ ra rất lạc hậu.
Nhưng tình hình lần này quá đặc biệt.
Một đám thiên kiêu trẻ tuổi thân phận địa vị cực cao ở di tích Hồ Tiên Động thất bại thảm hại, chết mất mấy người, việc này còn bao gồm luôn cả những thiên tài trẻ tuổi trọng lượng cực cao như con cháu Ngô gia Thanh Hải Ngô Đông, đích truyền phái Cầu Chân Khưu Thiên Tuyết.
Nếu họ chết bình thường trong di tích cổ thì cũng không có gì. Vấn đề mấu chốt là mấy người trẻ tuổi thân phận địa vị đặc biệt đều là bị người ta giết!
Đặc biệt là đám người may mắn chạy thoát quả thực hận Tống Hồng và Phạm Kiến thấu xương.
Còn cả tên gián điệp nữa!
Hận rằng không thể khiến bọn họ tan xương nát thịt!
Vì vậy cũng không quan tâm gì đến giới hạn của tổ chức nữa rồi, họ vừa ra ngoài thì việc đầu tiên là đem chuyện này cho bùng nổ ra.
Sau đó... gần như tất cả hỏa lực đều tập trung trên người Phạm Kiến.
Nguyên nhân rất đơn giản, một mặt là thái độ sau cùng của Phạm Kiến khi đối diện với đám người Phương Tinh cực kỳ hung hăng tồi tệ, mặt khác Tống Hồng quá thần bí, không có ai biết xuất thân lai lịch của hắn, mà chỉ biết hắn là đại sư huynh của Sở Vũ.
Nếu bôi xấu một nhân vật thần bí xuất hiện hay biến mất đều bí mật thì có hơi không đủ sức thuyết phục.
Còn tên gián điệp... mẹ kiếp, bị một con chim lừa gạt thì việc này nói ra sẽ mất mặt.
Vì vậy tên mập rất xui xẻo đã trở thành mục tiêu lớn nhất.
Tất cả nước bẩn đều đổ lên đầu tên mập đích truyền Đạo Môn này.
Như vậy dù hắn không muốn gánh tội cũng không được.
Ở một nơi rất bí mật, vẻ mặt tên mập điên cuồng nhìn máy truyền tin trong tay.
“Đệ tử đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động giết Ngô Đông đệ tử Ngô gia Thanh Hải, nghe nói bộ dạng Ngô Đông lúc chết rất thảm!”
“Có người làm chứng, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động đã giết hại Khưu Thiên Tuyết đích truyền của phái Cầu Chân. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, Khưu Thiên Tuyết đầu lìa khỏi cổ.”
“Theo chứng thực, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến lấy được truyền thừa trong di tích Hồ Tiên Động, các loại dấu vết chỉ rõ rằng trong Hồ Tiên Động từng là động phủ của một Đan Vương Dược Thánh thời thượng cổ...”
“Theo tin tức bên lề, đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến ở di tích Hồ Tiên Động đã giết hại...”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, đệ tử đích truyền Đạo Môn Phạm Kiến vẫn luôn giấu bản lĩnh, thực lực thật sự của hắn đã đạt đến thông mạch cảnh thất đoạn trở lên...”
Tên mập nhìn những tin tức bùng nổ khắp các mạng này thì cả người cũng sắp sụp đổ, hắn phát ra tiếng gào thét căm phẫn: “Đây là chuyện gì vậy? Lão tử từ đầu đến cuối suýt chút nữa chết không nói, lại chỉ nhận được một thanh vũ khí tiêu chuẩn... Ôi chao, đừng có đùa vậy chứ!”
Hắn thật sự muốn sụp đổ rồi, tuy nói trước đây đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn lại không thể ngờ được việc này sẽ phát triển đến mức này.
Hiện giờ hắn gần như đã trở thành con chuột qua đường...
Một mặt, tất cả lời đồn đều đang chỉ chứng hắn đã giết rất nhiều con cháu của cổ giáo, cổ phái, thị tộc cổ xưa.
Mặt khác, việc tồi tệ nhất là rất nhiều lời đồn đều đang nói hắn đã nhận được truyền thừa của Hồ Tiên Động!
“Lão tử nếu thật sự nhận được truyền thừa đó thì tốt rồi! Vấn đề là... tao bị oan mà!”
Tên mập như nổi điên lên.
Rất nhanh, điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi đến một cái thì tay run rẩy đến nỗi suýt rơi cả điện thoại.
Điện thoại reo cả nửa ngày, tên mập mới bất chấp nhận cuộc gọi.
“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh rồi à, lại giết chết nhiều con cháu của truyền thừa cổ xưa như vậy. Ha ha ha ha, tác phong này của người không giống là đích truyền Đạo Môn mà giống con cháu của Sát Môn.”
“Sư phụ... con...” Khóe miệng tên mập co giật mạnh.
“Giết thì giết rồi, Đạo Môn chúng ta đã bặt vô âm tín thời gian quá lâu, đến nỗi rất nhiều người đều đã quên mất sự đáng sợ của chúng ta. Đồ đệ ngoan, cho bọn họ thấy chút lợi hại, sư phụ và những người khác đều ở đằng sau lặng lẽ ủng hộ con!”
“Sư phụ, nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, truyền thừa thánh nhân thế nào? Ha ha ha ha, có thích hợp với con không? Nếu thật sự không thích hợp thì con hãy cầm về đây, ngày nay thế giới khôi phục, một môn truyền thừa thánh nhân lại còn là loại Đan Vương Dược Thánh như Hạc Thánh truyền lại thì giá trị không thể ước tính. Tiểu tử con đừng có giở trò quỷ gì đó, lợi ích nên đưa cho con tuyệt đối sẽ không thiếu. Không thể vong ân phụ nghĩa đó nha!”
“Sư phụ... con căn bản không nhận được truyền thừa đó!” Tên mập vẻ mặt than khóc thảm thiết, cuối cùng có cơ hội nói chen vào rồi.
Đầu dây bên đó trầm lặng một lúc, sau đó giọng trở nên trầm xuống.
“Đồ khốn, ngươi gài bẫy người khác lão tử mặc kệ, nhưng nếu ngươi phản bội sư môn... chắc ngươi cũng biết hậu quả! Đệ tử Đạo Môn từ xưa đến này cực ít có người phản bội, tất cả những người phản bội đều có kết cục gì thì từ nhỏ ta đã kể cho ngươi vô số lần rồi!”
“Sư phụ, con thật sự không nhận được, con... con bị người ta hại đó!” Tên mập khóc không ra nước mắt.
“Thế là thế nào?” Đầu dây bên đó, sư phụ của tên mập, một lão già tướng mạo thô tục nghe nói thì sắc mặt bất giác trở nên u ám.
Phạm Kiến là ông ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ nên rất rõ tên khốn này tuy không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng đối với ông ta lại không dám nói dối.
Vừa nãy đám người Đạo Môn họ nhìn thấy tin tức này thì đều vô cùng phấn khởi.
Giết một con cháu truyền thừa cổ xưa trong mắt họ căn bản không được xem là chuyện gì lớn.
Hiện giờ rất nhiều người đều cho rằng Đạo Môn chỉ là cái nghề hạ đẳng, chỉ biết làm một số việc như trộm gà bắt chó đào mộ.
Trên thực tế, Đạo Môn thực sự đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ!
Ở thời đại thượng cổ, phân nhánh sát thủ của Đạo Môn là thế lực có thể chống đối được với Sát Môn thật sự!
Các loại người trong Đạo Môn mới đa dạng, đã xuất hiện quá nhiều nhân vật lớn gây kinh ngạc thế gian.
Thậm chí rất nhiều người có một thân phận khác, mãi cho đến cuối cùng đều không ai biết họ là đệ tử Đạo Môn!
Ngày nay Đạo Môn có hơi suy thoái, nhưng nội tình vẫn còn, những người cấp cao của Đạo Môn đương thời một lòng muốn khôi phục vinh quang đã từng có. Vì vậy khi nhìn thấy tin tức này thì ai nấy đều vui đến phát rồ!
Tuy trên miệng mắng tên khốn Phạm Kiến tự tư tự lợi, lại một mình đi tìm kiếm di tích thánh nhân, nhưng trong lòng lại rất kiêu hãnh.
Cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa, bao gồm cả gia tộc ẩn thế, những truyền thừa cổ xưa này có quan niệm tông giáo, tông môn cực kỳ mãnh liệt!
Một khi gia nhập vào thì cả đời không thay đổi!
Kẻ phản bội là thứ không ai đếm xỉa đến nhất.
Đây là tín điều cổ xưa!
Có lẽ trong mắt người thế tục thời nay, loại tín niệm này đã lỗi thời rồi, lạc hậu rồi, cho rằng con người là tự do... nhưng trong mắt những truyền thừa cổ xưa này lại vẫn thực hiện rất có hiệu quả!
Vì vậy tên mập nhận được lợi ích, người trong môn phái đỏ mắt thì đỏ mắt nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn!
Phạm Kiến ở đầu dây bên này vẻ mặt khóc than nói dối với sư phụ, hắn không dám nói hồn phách hiện giờ của bản thân đã bị người khác lấy đi một phần. Nếu như vậy thì sư phụ hắn chắc chắn sẽ nổi điên.
Thà rằng hi sinh hắn chứ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sở Vũ.
Hắn còn chưa muốn chết, vì vậy hắn chỉ nói với sư phụ hắn ở trong Hồ Tiên Động quả thực nhận được một chút cơ duyên nhỏ, cảnh giới nhỏ tăng lên một tầng, trở thành thông mạch cảnh thất đoạn.
Bị đám khốn kiếp không lấy được chút gì cả đó đố kỵ nên đã ra sức hại hắn.
Còn mấy người Ngô Đông, Khưu Thiên Tuyết đó là người khác giết, nhưng hiện giờ hắn đã khó mà biện giải được.
“Xin sư phụ làm chủ cho con, họ đố kỵ với đồ nhi, lại xem thường xuất thân của đồ nhi, không ngừng nói lời chế nhạo đồ nhi, đồ nhi phẫn nộ khó mà nhẫn nhịn nên đã giáo huấn mấy người bọn họ. Kết quả, hiện giờ họ đem tất cả nước bẩn đều đổ lên người đồ nhi, hu hu hu...”
Tên mập vì muốn thêm phần chân thực, còn nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Sư phụ của Phạm Kiến, lão già thô tục đó sau khi nghe những lời của tên mập thì trước hết là cáu tiết, nhưng nghe đến cuối cùng thì không nhịn được mà cười lên.
“Thằng nhóc, khóc con khỉ? Lão tử hỏi ngươi, đám khốn kiếp đó có thể bắt được ngươi không?”
Tên mập cầm điện thoại, nói: “Dĩ nhiên là không thể! Đừng nói đám cặn bã đó, dù là một đám tu sĩ Tiên Thiên đến cũng đừng hòng bắt được con!”
“Vậy không phải được rồi ư? Không bắt được ngươi thì dù hận ngươi đến chết thì cũng làm được gì?”
Lão già thô tục cười: “Đồ đệ ngoan, vì để nêu cao tên tuổi của Đạo Môn chúng ta, ngươi cứ xem như là hi sinh một chút. Ngoan, đừng sợ nhé, chờ bọn sư phụ đột phá một chút nữa, bước vào vương giả cảnh thì không sợ họ, sau này sư phụ giúp ngươi trút giận!”
“Sư phụ... như vậy đồ nhi áp lực rất lớn đó!” Tên mập kêu oan.
“Được rồi, không sao không sao, dù gì thì ngươi cũng nấp đông ẩn tây quen rồi, nếu đám người đó đều đổ nước bẩn lên người ngươi thì cứ làm ra chút chuyện lớn cho họ xem! Mời lão tổ tông bọn họ ra phơi nắng!”
Nếu Sở Vũ nghe thấy lời này thì sẽ hiểu ngay rằng sự vô xỉ của tên mập này là từ đâu ra.
“Sư phụ...”
“Được rồi được rồi, bọn ta còn có việc, lát nữa ngươi hãy cố gắng tìm kiếm thử xem ai có được truyền thừa Hạc Thánh? Chúng ta không thể gánh cái tội này một cách vô duyên vô cớ được!”
Lão già thô tục nói rồi lại an ủi đồ đệ mấy câu thì ngắt điện thoại.
Tên mập thở dài một hơi, quệt đi mồ hôi trên trán, nói thầm coi như là ứng phó được rồi.
Đám lão già Đạo Môn này đều là đám thần kinh, nếu để họ biết chân tướng thì lớn chuyện mất.
May mà hắn đánh lừa được rồi, tạm thời là đã an toàn.
Thôi vậy, gánh tội thì gánh tội, nhưng mình phải khiến tên cho kiếp Sở Vũ biết, phải để hắn nhớ tình cảm gia đây không bán rẻ hắn!
Tên mập nghĩ rồi thì hai ngón tay múp míp chuyển động như bay, soạn một tin nhắn trên di động gửi cho Sở Vũ.
Sau đó tên mập lấy ra một số trang phục, sau khi sờ mó một hồi thì biến thành một người khác.
Đeo một cái kính gọng đen, mặc một bộ âu phục, cũng không mập như lúc nãy, cả người trông có vẻ hào hoa phong nhã, dưới nách kẹp một túi công văn.
Không biết từ đâu xuất hiện một chiếc xe bình thường, trông có vẻ không khác gì với những người đi làm ở thế tục.
Tuy không giống như thuật biến mặt của Sở Vũ không chê vào đâu được, nhưng ít nhất người có thể nhìn ra hắn hóa trang thì ở thế giới hiện giờ cũng không có mấy người!
Đích truyền Đạo Môn, các loại thủ đoạn nhiều vô kể.
Cũng chính là xui xẻo mới rơi vào tay của Sở Vũ.
Chốc lát sau, tên mập lái chiếc xe đó từ từ lên cao tốc.
Ở trên xe còn gọi một cuộc điện thoại.
“Vương Tổng, ừm, là tôi, ha ha, rất thuận lợi, tuần sau ký hợp đồng! Tăng lương? Ha ha ha, cảm ơn Vương Tổng, ừm... làm việc với Vương Tổng đó là vinh hạnh của Tiểu Phạm tôi...”
/61
|