Chương 5.2 Đi tới Kinh Đô (1)
Mộc Trường Anh quay mặt lại, xấu hổ xấu hổ không dám nhìn vào ánh mắt dò hỏi của con trai, đầu óc bà cũng không có vấn đề, được Mộ Sinh thông não, cộng thêm chuyện của Ngô Miêu Hoa, bà đã tỉnh ngộ từ lâu rồi, cũng hiểu được những gì đã làm với Mộc Sinh lúc trước sai trái như nào, “ Chuyện này....là lỗi của mẹ, vậy nên bây giờ mẹ mới muốn bù đắp cho chị con...”
Nghe thấy lời nói xấu hổ và thận trọng của Mộc Trường Anh, Mộc Nam Tịch có chút phiền muộn, trước đây cậu ghét Mộc Sinh, một phần là vì tính cách của Mộc Sinh, một phần là muốn mẹ quan tâm đến mình nhiều hơn, thế nhưng, thái độ của Mộc Sinh đột nhiên thay đổi, trong lòng cậu có chút mừng rỡ, nhưng lại có một loại bất lực không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Mộc Sinh vang lên:
"Giờ ăn cơm mà hai người chạy đi đâu vậy?"
Hai người lúng túng đẩy cửa bước ra, Mộc Sinh đứng cạnh bàn ăn nhẹ nhìn bọn họ, Mộc Trường Anh kéo ghế ra, cười nói với cô: "Ăn cơm thôi, Nam Tịch, hôm nay chị con nấu cơm đó!"
Mộc Nam Tịch: "..." Trước kia không phải đều do chị ấy nấu sao.
Cậu lập tức hiểu ra, nhất định là Mộc Sinh đã ngừng nấu ăn kể từ sau vụ việc Ngô Miêu Hoa ... Chẳng trách tối hôm qua Mộc Trường Anh lại ra ngoài mua đồ ăn.
Tay nghề nấu nướng của Mộc Sinh quả thực rất đỉnh, khoai tây thái sợi xào chua cay, thịt heo xào tiêu xanh, bắp cải ngâm dấm, canh rau thịt viên, mấy đồ ăn đơn giản vào tay cô đều có đủ sắc hương vị, hoàn toàn đối lập với cơm trong trường, ý niệm không muốn trọ ở trường trong đầu Mộc Nam Tịch lại nổi lên.
"Ngon không?"
Lúc Mộc Nam Sinh đang vùi đầu ăn cơm, Mộc Sinh đột nhiên chống tay vào đầu nhìn cậu hỏi một câu, vẻ mặt có chút mong đợi, Mộc Nam Tịch ngẩn người, chuyện này cũng không cần nói dối, vì thế cậu thành thật gật đầu.
"Ồ ... Vậy thì ăn nhiều một chút."
Mộc Sinh có chút vui vẻ.
Mộ Trường Anh cũng vui mừng, cho rằng hai chị em đã hòa thuận với nhau, bà khẽ nói: "Chị con bảo con ăn nhiều một chút kìa!”
Mộc Nam Tịch: "..." Cậu cảm thấy Mộc Sinh không có ý này.
Mộc Sinh đúng là không có ý này, kiếp trước cô là tai họa trong phòng bếp, rán trứng cũng có thể gây ra hỏa hoạn, kỹ năng nấu nướng bây giờ giống như trời sinh đã biết, hơn nữa lại còn xuất sắc như vậy, nhất định là thừa kế từ nguyên chủ, giống như cho không cô một kỹ năng, nếu để cấp dưới ở kiếp trước biết được, không biết họ có bị hù chết không?
Sau khi ăn xong, Mộc Trường Anh đi rửa bát, Mộc Nam Tích nhăn nhó ngồi trên ghế sô pha như có chuyện muốn nói, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu, Mộc Sinh ngứa mắt cái kiểu ra vẻ ta đây như con gái của cậu ta nên hừ lạnh một tiếng: “Có rắm mau thả!"
Gương mặt Mộc Nam Tịch đen như đít nồi, cậu đứng lên, tức giận đóng sầm cửa lại.
Thấy người ta tức giận bỏ chạy, Mộc Sinh thở dài: "Người trẻ bây giờ thật dễ nổi nóng..."
Sau khi Mộc Trường Anh rửa bát xong, bà đưa Mộc Sinh đi mua điện thoại di động, bà không hỏi Mộc Nam Tịch đã đi đâu, mà cầm túi rồi ra ngoài với Mộc Sinh.
Vừa ra khỏi cửa thì tình cờ gặp Ngô Miêu Hoa, bà ta là một phụ nữ trung niên mập mạp, một mình có thể chiếm chỗ ngồi của ba người, mắt híp, miệng to, hai má như cái bánh bao hấp lên men, mặt đầy mỡ khiến người khác phản cảm, nhìn qua đã biết là người nhiều chuyện, khi nhìn thấy Mộc Sinh, ánh mắt bà ta như gặp quỷ, vội vàng đóng cửa lại.
Mộc Trường Anh thấy vậy thì lắc đầu, trước đây bà có chút căm ghét Ngô Miêu Hoa này, bây giờ thấy người kia sợ Mộc Sinh lại có chút vui mừng, chỉ có Mộc Sinh nhìn về phía nhà của Ngô Miêu Hoa, khóe môi cong lên một độ cong không dễ phát hiện, cô tỏ vẻ điềm nhiên như không bảo Mộc Trường Anh rời đi.
/1674
|