Không biết sao khi nghe tiểu gia hỏa nhà mình nói về anh hai như thế, Trình Vũ cảm thấy khá buồn cười tức giận cứ như vậy tiêu đi không ít.
Tiểu gia hỏa lại nói: “Mẹ đừng nói với cậu hai, dù cậu có dẫn con đi đánh điện tử con cũng là dỗ cậu cho có lệ thôi, sẽ không bị cậu hai dạy hư, với lại đẳng cấp cỡ cậu hai còn không dạy xấu con được đâu haha!”
Nghe thế Trình Vũ nhịn không được cười ra tiếng, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con nói: “Con thật là lanh lợi.”
Hai người ở trên phi cơ ngủ một giấc, thức dậy là phi cơ đã chạm đất, hai người xuống máy bay theo dòng người, liếc mắt một cái đã thấy Lục Vân Cảnh, tiểu gia hỏa dọc đường đi vốn dĩ đã trông chờ ba tới đón, vừa thấy cha, tiểu gia hỏa cả người hưng phấn lên chân ngắn ngũn chạy tới kêu ba ba, rồi duỗi cánh tay chờ ba ba ôm lấy mình. Chỉ là nhóc Lục không nghĩ tới, ba ba hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của mình, bỏ qua mình đi ôm chặt mama ở phía sau.
Lục Niệm Trình: “……”
Lục Vân Cảnh ôm lấy Trình Vũ, ôm thật sự chặt, cọ cọ trên mặt vợ vài cái mới buông ra, giúp vợ chỉnh khăn quàng cổ, hỏi: “Lạnh không?”
Trình Vũ không trả lời, cúi đầu nhìn con trai lại thấy đôi tay tiểu gia hỏa trống không, xấu hổ khoanh tay trước ngực, sau đó mắt trông mong nhìn ba.
Trình Vũ không vui nói: “Niệm Trình chạy tới, sao anh không ôm con một cái?”
Lục Vân Cảnh bị vợ nhắc nhở lúc này mới cúi đầu nhìn tiểu đoàn tử nhà mình chớp chớp ủy khuất, còn ra vẻ đáng thương hề hề gọi: “Ba ba……”
Lục Vân Cảnh cau mày nói: “Vừa mới rồi không thấy được.”
Trình Vũ: “……”
Cái này lão ba này tâm có bao nhiêu lớn mà không thấy được con trai mình, Trình Vũ liền nói: “Vậy hiện tại thấy rồi, còn không ôm con một cái đi.”
Lục Vân Cảnh càng nhăn mày, trầm giọng nói: “Nam tử hán rồi, ôm cái gì mà ôm?”
Tiểu gia hỏa ở trên phi cơ nghe được ba ba tới đón mình, trong lòng cao hứng, cực kì cao hứng, nhưng không ngờ ba ba làm lơ mình, như vậy còn chưa nói cư nhiên còn trầm mặt giáo huấn mình.
Tuy rằng biết nam tử hán khóc là không đúng, nhưng tiểu Niệm Trình cảm thấy trong lòng ủy khuất lắm lắm, nước mắt ở hốc mắt muốn tràn ra, chung quy vẫn nhịn không được, lại sợ bị người ta nhìn thấy, liền ôm chặt chân mẹ, đem cả khuôn mặt dán ở trên đùi mẹ ô ô khóc lên.
Tiểu gia hỏa vừa khóc, tim Trình Vũ cũng đau lên, cô trừng mắt nhìn Lục Vân Cảnh nói: “Anh làm gì thế? Con còn bé như vậy, ôm một cái thì thế nào?”
Nhìn con trai ôm đùi mẹ nức nở khóc Lục Vân Cảnh cũng không phải không đau lòng, anh ngồi xổm xuống kéo con đến trước mặt hỏi:
“Nói cha nghe vì sao con khóc? Không phải cha đã nói với con nam tử hán không thể dễ dàng rơi nước mắt sao?”
Tiểu gia hỏa dùng bắp tay thịt ♪ bàn tay thịt tay lau lung tung nước mắt, lúc này mới nói: “Ba ba không yêu con, ba ba không quan tâm con.”
Nghe được lời này lòng Lục Vân Cảnh cũng không rõ có tư vị gì, anh vẫn xụ mặt nhưng giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều:
“Hôm nay cha chỉ nói một lần con nên nhớ kỹ.”
Tiểu gia hỏa tuy còn nức nở nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lục Vân Cảnh liền nói:
“Ba ba không phải không yêu thương con nhưng mà ba ba muốn con trở nên dũng cảm kiên cường, con là tiểu nam tử hán, trên người của con phải biết đảm đương, có trách nhiệm, nam tử hán không nên ủy khuất, cần ôm ấp mà phải mạnh mẽ đi trợ giúp người khác, con hiểu chứ?”
Tiểu gia hỏa cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật gật đầu.
Lục Vân Cảnh giúp con trai lau khô nước mắt, lại sờ sờ đầu của con, tiểu gia hỏa lúc này mới nín khóc.
Trình Vũ nhìn cha con hai người, tuy rằng cô có chút không tán đồng cách Lục Vân Cảnh dạy con, nhưng là cha mẹ luôn phải có một người diễn vai phản diện, cô diễn vai chính như vậy Lục Vân Cảnh đương nhiên chính là phản diện cho nên anh sẽ nghiêm khắc một ít, như vậy con trai của họ mới có thể giống anh kiên cường, dũng cảm, có trách nhiệm.
Trình Vũ cảm thấy Lục tiên sinh thật sự làm cha không tồi, lại cảm thấy bản thân có được hai nam nhân này là đủ hạnh phúc, cô nhịn không được ngồi xổm xuống ôm hai người thật chặt.
Tiểu gia hỏa bị kẹp bên trong có điểm ngốc ngốc, to mắt nhìn cha lại nhìn mẹ.
Lục Vân Cảnh không nói gì, ôm trong chốc lát Trình Vũ mới buông ra, sau đó họ nắm tay nhau ra sân bay.
Tay trái một nam nhân trưởng thành, tay phải là một nam nhân bé con, Trình Vũ cảm thấy thực thỏa mãn kiếp này.
Lục tiên sinh rất muốn có nữ nhi, Trình Vũ nghĩ vậy cô lại nỗ lực vì anh sinh một nữ nhi thôi.
- -----oOo------
Tiểu gia hỏa lại nói: “Mẹ đừng nói với cậu hai, dù cậu có dẫn con đi đánh điện tử con cũng là dỗ cậu cho có lệ thôi, sẽ không bị cậu hai dạy hư, với lại đẳng cấp cỡ cậu hai còn không dạy xấu con được đâu haha!”
Nghe thế Trình Vũ nhịn không được cười ra tiếng, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con nói: “Con thật là lanh lợi.”
Hai người ở trên phi cơ ngủ một giấc, thức dậy là phi cơ đã chạm đất, hai người xuống máy bay theo dòng người, liếc mắt một cái đã thấy Lục Vân Cảnh, tiểu gia hỏa dọc đường đi vốn dĩ đã trông chờ ba tới đón, vừa thấy cha, tiểu gia hỏa cả người hưng phấn lên chân ngắn ngũn chạy tới kêu ba ba, rồi duỗi cánh tay chờ ba ba ôm lấy mình. Chỉ là nhóc Lục không nghĩ tới, ba ba hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của mình, bỏ qua mình đi ôm chặt mama ở phía sau.
Lục Niệm Trình: “……”
Lục Vân Cảnh ôm lấy Trình Vũ, ôm thật sự chặt, cọ cọ trên mặt vợ vài cái mới buông ra, giúp vợ chỉnh khăn quàng cổ, hỏi: “Lạnh không?”
Trình Vũ không trả lời, cúi đầu nhìn con trai lại thấy đôi tay tiểu gia hỏa trống không, xấu hổ khoanh tay trước ngực, sau đó mắt trông mong nhìn ba.
Trình Vũ không vui nói: “Niệm Trình chạy tới, sao anh không ôm con một cái?”
Lục Vân Cảnh bị vợ nhắc nhở lúc này mới cúi đầu nhìn tiểu đoàn tử nhà mình chớp chớp ủy khuất, còn ra vẻ đáng thương hề hề gọi: “Ba ba……”
Lục Vân Cảnh cau mày nói: “Vừa mới rồi không thấy được.”
Trình Vũ: “……”
Cái này lão ba này tâm có bao nhiêu lớn mà không thấy được con trai mình, Trình Vũ liền nói: “Vậy hiện tại thấy rồi, còn không ôm con một cái đi.”
Lục Vân Cảnh càng nhăn mày, trầm giọng nói: “Nam tử hán rồi, ôm cái gì mà ôm?”
Tiểu gia hỏa ở trên phi cơ nghe được ba ba tới đón mình, trong lòng cao hứng, cực kì cao hứng, nhưng không ngờ ba ba làm lơ mình, như vậy còn chưa nói cư nhiên còn trầm mặt giáo huấn mình.
Tuy rằng biết nam tử hán khóc là không đúng, nhưng tiểu Niệm Trình cảm thấy trong lòng ủy khuất lắm lắm, nước mắt ở hốc mắt muốn tràn ra, chung quy vẫn nhịn không được, lại sợ bị người ta nhìn thấy, liền ôm chặt chân mẹ, đem cả khuôn mặt dán ở trên đùi mẹ ô ô khóc lên.
Tiểu gia hỏa vừa khóc, tim Trình Vũ cũng đau lên, cô trừng mắt nhìn Lục Vân Cảnh nói: “Anh làm gì thế? Con còn bé như vậy, ôm một cái thì thế nào?”
Nhìn con trai ôm đùi mẹ nức nở khóc Lục Vân Cảnh cũng không phải không đau lòng, anh ngồi xổm xuống kéo con đến trước mặt hỏi:
“Nói cha nghe vì sao con khóc? Không phải cha đã nói với con nam tử hán không thể dễ dàng rơi nước mắt sao?”
Tiểu gia hỏa dùng bắp tay thịt ♪ bàn tay thịt tay lau lung tung nước mắt, lúc này mới nói: “Ba ba không yêu con, ba ba không quan tâm con.”
Nghe được lời này lòng Lục Vân Cảnh cũng không rõ có tư vị gì, anh vẫn xụ mặt nhưng giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều:
“Hôm nay cha chỉ nói một lần con nên nhớ kỹ.”
Tiểu gia hỏa tuy còn nức nở nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lục Vân Cảnh liền nói:
“Ba ba không phải không yêu thương con nhưng mà ba ba muốn con trở nên dũng cảm kiên cường, con là tiểu nam tử hán, trên người của con phải biết đảm đương, có trách nhiệm, nam tử hán không nên ủy khuất, cần ôm ấp mà phải mạnh mẽ đi trợ giúp người khác, con hiểu chứ?”
Tiểu gia hỏa cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật gật đầu.
Lục Vân Cảnh giúp con trai lau khô nước mắt, lại sờ sờ đầu của con, tiểu gia hỏa lúc này mới nín khóc.
Trình Vũ nhìn cha con hai người, tuy rằng cô có chút không tán đồng cách Lục Vân Cảnh dạy con, nhưng là cha mẹ luôn phải có một người diễn vai phản diện, cô diễn vai chính như vậy Lục Vân Cảnh đương nhiên chính là phản diện cho nên anh sẽ nghiêm khắc một ít, như vậy con trai của họ mới có thể giống anh kiên cường, dũng cảm, có trách nhiệm.
Trình Vũ cảm thấy Lục tiên sinh thật sự làm cha không tồi, lại cảm thấy bản thân có được hai nam nhân này là đủ hạnh phúc, cô nhịn không được ngồi xổm xuống ôm hai người thật chặt.
Tiểu gia hỏa bị kẹp bên trong có điểm ngốc ngốc, to mắt nhìn cha lại nhìn mẹ.
Lục Vân Cảnh không nói gì, ôm trong chốc lát Trình Vũ mới buông ra, sau đó họ nắm tay nhau ra sân bay.
Tay trái một nam nhân trưởng thành, tay phải là một nam nhân bé con, Trình Vũ cảm thấy thực thỏa mãn kiếp này.
Lục tiên sinh rất muốn có nữ nhi, Trình Vũ nghĩ vậy cô lại nỗ lực vì anh sinh một nữ nhi thôi.
- -----oOo------
/76
|