Hát xong dù mọi người vỗ tay Giản Chu Nghiên vẫn cười cứng ngắt vì sự hoan nghênh đó như là sự trêu chọc vào thứ cô ta lấy làm kiêu ngạo đem ra so tài đã bị vỡ vụn. Văn Hi làm như không thấy Giản Chu Nghiên còn trêu:
“Tôi phát hiện ra Giản Chu Nghiên đánh đàn không bằng Trình Vũ đã đành, sao ca hát cũng không bằng Trình Vũ thế, tốt xấu gì trong giới danh viện Bắc Thành cô cũng đại danh đỉnh đỉnh mà, với Trình Vũ ít người biết cô còn thua, vậy tới địa phương khác thi tài chút công phu này cô không cần đem đi ra ngoài kẻo mất mặt xấu hổ đó.”:
Văn Hi nói xong cả phòng quả thực yên tĩnh như tận thế, mọi người không dám tiếp lời, rốt cuộc đây đường đường là đại tiểu thư không phải ai cũng dám đắc tội.
Đương sự Giản Chu Nghiên tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, cũng cố khách khí một câu:
“Tôi cũng không ngờ là Trình Vũ ca hát hay đến như vậy, thật là cam bái hạ phong.”
Khiêm tốn khéo léo, tiến thối có độ. Không thể không nói Giản Chu Nghiên đã vững vàng hơn so với lần trước ở buổi đấu giá hội sự bình tĩnh này làm Văn Hi có vẻ quá gay gắt, bỏ đá xuống giếng, không phóng khoáng bằng.:
Văn Hi luôn không để ý mấy chuyện này, chỉ không sao bĩu môi.
Trình Vũ cũng lười để ý Giản Chu Nghiên hư tình giả ý, nhàn nhạt ứng một câu: “Quá khen.”
Trình Vũ nói xong tính đi về chỗ ngồi, Giản Chu Nghiên tựa hồ cũng không có chuyện gì, quay thân đi chỉ là khi xoay người Trình Vũ thấy cô ta cố ý dẫm vào góc váy một cái.
Giản Chu Nghiên mặc váy dài đến mắt cá chân, một khi không chú ý đúng là dễ dẫm thật, nhưng rõ ràng Trình Vũ thấy cô ta cố ý.:
Trong chớp nhoáng, kí ức Trình Vũ đột nhiên nhớ đến tiệc sinh nhật đó, vì bị Trình lão tiên sinh kéo đến thang tuyên bố cô chỉ là con nuôi Trình gia, Trình Tư Mông với Giản Chu Nghiên nghe được động tĩnh, từ trong phòng chạy ra xem náo nhiệt, sau đó Trình Vũ thất thần, Giản Chu Nghiên cũng làm giống như vậy, không cẩn thận dẫm góc váy, sau đó ngã đẩy Trình Tư Mông, Trình Tư Mông ngã chúi vào Trình Vũ, Giản Chu Nghiên kịp thời bắt được tay Trình Tư Mông, nhưng không ai kéo Trình Vũ kịp nên cô mới ngã từ thang lầu rồi lăn xuống gãy xương đùi phải.:
Giản Chu Nghiên kinh hoảng chạy xuống lầu, nôn nóng hỏi thăm cô thế nào, nhưng bởi gãy chân rất đau nhưng Trình Vũ vẫn thấy cô ta che không hết được ý cười.
Trình Vũ biết là cô ta cố ý.
Ước chừng vì chuyện này tạo bóng ma tâm lý, cho nên Trình Vũ có động tác phản ứng rất nhanh, thấy cô ta bị góc váy vướng sẽ đẩy về phía trước Trình Vũ theo bản năng lui ra xa, vừa lúc tránh được cô ta đâm vào thân thể.
Giản Chu Nghiên không ngờ được Trình Vũ nhanh đến vậy, không có lực cản cô ta lập tức đâm sầm về phía trước hai bước, may có Thu Đường đỡ bằng không sợ là chụp ếch mất rồi
Giản Chu Nghiên với Trình Vũ ở bên này hấp dẫn không ít người chú ý, trừ bỏ đám Tạ Bác Nghệ ở Đông Bắc chơi bài chơi là không đến còn những người khác đều vây lại hỏi sao thế này.
Trình Vũ nhìn thấy Lục Thừa Duẫn nhíu mày đi đến trước mặt Giản Chu Nghiên vươn tay tay đỡ lấy cô ta, hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Chu Nghiên lại làm như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng nói:
“Trình Vũ không sao chứ? Vừa mới rồi thiếu chút nữa đụng vào người cô rồi.”
Trình Vũ híp mắt nhìn Giản Chu Nghiên vờ lo lắng, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy cô ta cố ý dùng mũi chân dẫm vào góc váy, nếu không phải đời trước nhìn thấy cô ta che không hết ý cười, đại khái cô cũng cho rằng cô ta vô tình.:
Nếu vừa rồi Trình Vũ chưa kịp né, cách đó không xa có cây cột vuông vức chân đế, nếu cô đập mặt vào hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cứ không cẩn thận dẫm góc váy, lần đầu thì hại cô té gãy chân rồi cũng giả vờ lo lắng hỏi thăm tình huống, nào là chân thành biểu đạt xin lỗi, nào là hào phóng chi trả tiền thuốc men.
Khi đó tâm tình như ngã xuống vực sâu, không còn dũng khí đứng lên, cô tự thu liễm khí thế thuộc về Trình đại tiểu thư, đối mặt với Giản gia cô bất lực, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy lại công đạo.:
Trở lại, cô còn không tới tìm Giản Chu Ngiên thanh toán ân oán trước kia mà cô ta lại diễn trò cũ, lúc này là muốn hủy hoại cô thế nào nữa, thấy cô gãy chân không thể nhảy múa còn chưa đủ, mà còn muốn trực tiếp hại chết cô hoặc hủy dung cô sao?
Giản Chu Nghiên đã từng nói:
“ Cô xem đi hiện tại cô cũng không phải Trình đại tiểu thư, hơn nữa lại nửa tàn phế, thế thì hãy biết an phận thủ thường, thứ không nên nghĩ thì không cần nghĩ tới.”
Hay muốn cho cô an phận thủ thường, hiện giờ Trình Vũ thật sự không an phận, lần lượt làm cho Giản tiểu thư mang tai mang tiếng, Giản tiểu thư đại khái cảm thấy Trình Vũ thật quá mức chướng mắt nên muốn phế cô hoàn toàn sao.
Sau lưng Trình Vũ không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.
Giản Chu Nghiên thấy cô không nói lời nào, liền sốt ruột đi tới hỏi:
“Trình Vũ không sao chứ? Vừa mới rồi thật là xin lỗi.”:
Trình Vũ nhìn cô ta diễn vẻ lo lắng, áy náy, biểu tình đột nhiên lạnh lùng cười nói:
“Giản tiểu thư, tôi còn nhớ 5 năm trước, khi sinh nhật tôi mười tám cô cũng giống thế này, không cẩn thận vướng chân đụng vào Trình Tư Mông, sau đó Trình Tư Mông đụng vào tôi, tôi cứ như vậy ngã xuống lầu gãy chân.”
Giản Chu Nghiên nghe Trình Vũ nhắc lại, tức khắc làm như không dám tin:
“Trình Vũ cô nói lời này là có ý gì? Rõ ràng khi đó tôi không cố ý. Vừa mới…… Vừa mới rồi rõ ràng cô cũng thấy tôi vướng một chút vào váy, may mà không đụng vào cô, không ngờ cô nghĩ về tôi như vậy, tốt xấu gì cũng là bạn học một hồi, hà tất cô phải nghĩ xấu như vậy về tôi?”
Giản Chu Nghiên chất vấn quả thực hữu lực, hoài nghi rồi vẻ mặt phẫn nộ lại khiến Trình Vũ có vẻ giống một tiểu nhân tâm lý âm u vặn vẹo.:
“ Vướng chân?” Trình Vũ híp mắt nhìn trên mặt đất, cô đi qua chỉ vào chỗ Giản Chu Nghiên vừa ngã: “ Cô nói là chỗ này trơn sao?”
Giản Chu Nghiên làm như đúng lý hợp tình nói:
“Đương nhiên, nếu không phải bởi vì nó trơn thì sao tôi ngã được?”
Trình Vũ cúi đầu cười cười:
“Tôi cũng muốn xem chỗ này trơn thế nào.”
Trình Vũ đi qua đi đem chân dẫm lên trên, không ngờ trợt chân, cô kinh hô một tiếng, thân thể “Vô pháp tự khống chế” lao về phía trước một cái, không nghiêng không lệch đánh vào người Giản Chu Nghiên, Trình Vũ làm động tác quá mức bất ngờ, Giản Chu Nghiên căn bản không kịp phản ứng lại, liền bị đâm ngã quỵ luôn, mà Lục Thừa Duẫn cũng duỗi tay kéo không kịp.:
Hôm nay Giản Chu Nghiên mang giày cao gót, vốn dĩ trọng tâm không ổn định, cái trán của cô ta trực tiếp đụng vào góc cột vuông vức, chân trụ có điêu khắc, ngã một cái là trán Giản Chu Nghiên tức khắc đổ máu.
Mọi người phục hồi tinh thần, trước là Trình Tư Mông nhìn cái trán đổ máu của Giản Chu Nghiên cô ta lập tức che miệng sợ hãi: “Trời ạ, đổ máu rồi!”
Giản Chu Nghiên bị va chạm đau đến nổ đom đóm, giờ phút này cũng không rảnh để ý thân phận mà nhe răng trợn mắt, rên rỉ không ngừng. Lục Thừa Duẫn vội vàng đỡ cô ta lên nhìn máu đổ đầy trán cũng hoảng sợ, vội dùng tay đè vết thương lại.:
Giản Chu Nghiên chậm rãi hoàn hồn, nhìn lòng bàn tay dính đầy máu, tức khắc kinh hô, khóc ròng: “Tôi…… Mặt của tôi.” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta đỏ mắt nhìn chằm chằm qua Trình Vũ, không còn áy náy, hoảng loạn, mà cắn răng gằn từng chữ: “Trình Vũ, cô dựa vào cái gì?!”
Dựa vào cái gì? Bất quá chỉ là ngã vỡ trán thôi, so với việc cô mất một chân thì quả thực nhẹ hơn nhiều, hơn nữa cô ta lại vẫn diễn trò cũ, nếu lần này không nhờ Trình Vũ phản ứng mau, vậy người bị ngã vào cây cột chính là cô, khi đó không biết có phải chỉ đơn giản là xướt đầu như vậy.
Trình Tư Mông thấy Giản Chu Nghiên đổ máu cũng nổi giận, quát:
“Trình Vũ là cô cố ý? Chu Nghiên đã nói chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, cậu ấy cũng áy náy, nên bồi thường cũng đã bồi thường, đã nhiều năm như vậy rồi cô còn nhắc chuyện xưa rồi xuống tay làm gì, cô không thấy mình thật quá đáng sao?!”:
Thu Đường cũng nói:
“ Đúng thế Trình Vũ, dù nói thế nào cũng là bạn học một hồi, Chu Nghiên sợ đụng vào cô mà lo lắng muốn chết, chỉ chớp mắt cô lại ra tay nặng như vậy, tâm cô không khỏi quá xấu xa đi.”
Lục Thừa Duẫn cũng dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Trình Vũ, tựa hồ như dò hỏi rồi còn trách cứ.
Trình Vũ lạnh mắt nhìn những người này, hít sâu một hơi, diễn theo Giản Chu Nghiên vừa mới rồi, kinh hoảng cộng áy náy bộ dáng hối lỗi:
“Xin lỗi, vốn dĩ tôi chỉ là muốn thử một chút có phải trơn hay không thôi mà, không ngờ Chu Nghiên quả nhiên không gạt tôi, chỗ này thật sự trơn, xin lỗi nha Chu Nghiên, vừa mới rồi tôi hiểu lầm cô, tôi cũng không đoán được trơn như vậy, không chú ý đụng ngã cô.”
Giản Chu Nghiên: “……”:
Trình Vũ nhìn qua vết thương, ánh mắt lo lắng cắn cắn môi, bộ dạng áy náy nói:
“Thật là thực xin lỗi nha Chu Nghiên, chảy máu nhiều như vậy sợ là phá tướng, bất quá không sao, Chu Nghiên cô cứ việc trị liệu, tiền thuốc men tôi bỏ ra là được.”
Giản Chu Nghiên cũng đã từng như thế, nhìn cô mất chân mất cả tự tôn và sở thích, vẻ mặt nôn nóng, áy náy nói với Trình Vũ:
“Trời ạ, ngã thành như vậy, chắc phải cưa chân mất, Trình Vũ là tôi không tốt nhưng cô yên tâm, cứ việc trị liệu tiền thuốc men tôi sẽ phụ trách.”
Hiện giờ, lời nói tương đồng chỉ là khác người nhận.
Cái mặt Giản Chu Nghiên có thể nói là xuất sắc ngoạn mục, đại khái là bị Trình Vũ nói “Phá tướng” đâm đến, nên khống chế không được lửa giận, cắn răng quát::
“ Cô không cần ở chỗ này giả mù sa mưa, rõ ràng chính là cô cố ý!”
Trình Vũ vẻ mặt vô tội trả lời”
“Chu Nghiên sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải cô cũng cảm thấy nó trơn mà? Cô xem, vừa mới rồi không phải thiếu chút nữa cô té sao? Như thế sao có thể tại tôi? Chỉ có thể là do quá trợt.”
Giản Chu Nghiên: “……”
Nhìn ra được Giản Chu Nghiên tức muốn chết mà không cãi được, do Trình Vũ nói câu nào cũng có lí, xác thật cũng là do cô nói trơn nên vấp váy, không ngờ Trình Vũ lại dùng đó để phản bác.
Giản Chu Nghiên ức chế không thể phát tiết, liền dựa vào ngực Lục Thừa Duẫn anh anh khóc lên:
“Thừa Duẫn, em đau quá, Trình Vũ cố ý trả thù, là cô ta cố ý.”:
Quả thực cô ta khóc thật đáng thương, Lục Thừa Duẫn nhìn vết thương càng thấy cô ta mảnh mai chọc người thương tiếc, Lục Thừa Duẫn nhìn thoáng qua Trình Vũ, thở dài an ủi:
“Không khóc nhé, cô ấy cũng xin lỗi em rồi.”
Giản Chu Nghiên không dám tin nhìn hắn, cắn cắn môi, cố nén cảm xúc, lại ủy khuất nói:
“Em thật sự rất đau, Thừa Duẫn.”
Lục Thừa Duẫn không nói gì thêm, chỉ ôn nhu sờ soạng đầu cô ta vài cái.
Trình Vũ thấy thế theo bản năng dời ánh mắt qua chỗ khác.
Thu Đường nhịn không được, nói thẳng::
“Nếu không chúng ta trực tiếp báo cảnh sát đi, là cố ý đả thương người hay là thật sự vô tình, cảnh sát sẽ định đoạt.”
Thu Đường nói xong, Trình Tư Mông liếc mắt, Thu Đường khó hiểu nói:
“Làm sao vậy? Có gì phải sợ?” Với cô ta Trình Vũ có là Lục phu nhân thì thế nào, nghe nói Lục Vân Cảnh có nhiều nữ nhân bên ngoài, bất quá cô vợ này chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến có đập cửa, lớp trưởng đi mở cửa, lại thấy ngoài cửa có một phục vụ, trên tay bưng khay nói:
“ Qúy khách, Lục tiên sinh nghe nói phu nhân ở bên này tham gia họp lớp, nên dặn dò phụ vụ bưng tôm hùm hấp đặc biệt của hội sở mời mọi người nhấm nháp.”:
Lớp trưởng nhìn thoáng qua Trình Vũ sau đó nhận đồ ăn, gửi lời cảm ơn đến Lục tiên sinh giúp.
Bầu không khí ngưng động nhờ bàn tôm đến mà sinh động không ít, món tôm này là món đặc sắc ở đây, còn tưởng rằng không thể ăn thỏa thích lại không được tặng một đống.
- -----oOo------
“Tôi phát hiện ra Giản Chu Nghiên đánh đàn không bằng Trình Vũ đã đành, sao ca hát cũng không bằng Trình Vũ thế, tốt xấu gì trong giới danh viện Bắc Thành cô cũng đại danh đỉnh đỉnh mà, với Trình Vũ ít người biết cô còn thua, vậy tới địa phương khác thi tài chút công phu này cô không cần đem đi ra ngoài kẻo mất mặt xấu hổ đó.”:
Văn Hi nói xong cả phòng quả thực yên tĩnh như tận thế, mọi người không dám tiếp lời, rốt cuộc đây đường đường là đại tiểu thư không phải ai cũng dám đắc tội.
Đương sự Giản Chu Nghiên tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, cũng cố khách khí một câu:
“Tôi cũng không ngờ là Trình Vũ ca hát hay đến như vậy, thật là cam bái hạ phong.”
Khiêm tốn khéo léo, tiến thối có độ. Không thể không nói Giản Chu Nghiên đã vững vàng hơn so với lần trước ở buổi đấu giá hội sự bình tĩnh này làm Văn Hi có vẻ quá gay gắt, bỏ đá xuống giếng, không phóng khoáng bằng.:
Văn Hi luôn không để ý mấy chuyện này, chỉ không sao bĩu môi.
Trình Vũ cũng lười để ý Giản Chu Nghiên hư tình giả ý, nhàn nhạt ứng một câu: “Quá khen.”
Trình Vũ nói xong tính đi về chỗ ngồi, Giản Chu Nghiên tựa hồ cũng không có chuyện gì, quay thân đi chỉ là khi xoay người Trình Vũ thấy cô ta cố ý dẫm vào góc váy một cái.
Giản Chu Nghiên mặc váy dài đến mắt cá chân, một khi không chú ý đúng là dễ dẫm thật, nhưng rõ ràng Trình Vũ thấy cô ta cố ý.:
Trong chớp nhoáng, kí ức Trình Vũ đột nhiên nhớ đến tiệc sinh nhật đó, vì bị Trình lão tiên sinh kéo đến thang tuyên bố cô chỉ là con nuôi Trình gia, Trình Tư Mông với Giản Chu Nghiên nghe được động tĩnh, từ trong phòng chạy ra xem náo nhiệt, sau đó Trình Vũ thất thần, Giản Chu Nghiên cũng làm giống như vậy, không cẩn thận dẫm góc váy, sau đó ngã đẩy Trình Tư Mông, Trình Tư Mông ngã chúi vào Trình Vũ, Giản Chu Nghiên kịp thời bắt được tay Trình Tư Mông, nhưng không ai kéo Trình Vũ kịp nên cô mới ngã từ thang lầu rồi lăn xuống gãy xương đùi phải.:
Giản Chu Nghiên kinh hoảng chạy xuống lầu, nôn nóng hỏi thăm cô thế nào, nhưng bởi gãy chân rất đau nhưng Trình Vũ vẫn thấy cô ta che không hết được ý cười.
Trình Vũ biết là cô ta cố ý.
Ước chừng vì chuyện này tạo bóng ma tâm lý, cho nên Trình Vũ có động tác phản ứng rất nhanh, thấy cô ta bị góc váy vướng sẽ đẩy về phía trước Trình Vũ theo bản năng lui ra xa, vừa lúc tránh được cô ta đâm vào thân thể.
Giản Chu Nghiên không ngờ được Trình Vũ nhanh đến vậy, không có lực cản cô ta lập tức đâm sầm về phía trước hai bước, may có Thu Đường đỡ bằng không sợ là chụp ếch mất rồi
Giản Chu Nghiên với Trình Vũ ở bên này hấp dẫn không ít người chú ý, trừ bỏ đám Tạ Bác Nghệ ở Đông Bắc chơi bài chơi là không đến còn những người khác đều vây lại hỏi sao thế này.
Trình Vũ nhìn thấy Lục Thừa Duẫn nhíu mày đi đến trước mặt Giản Chu Nghiên vươn tay tay đỡ lấy cô ta, hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Chu Nghiên lại làm như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng nói:
“Trình Vũ không sao chứ? Vừa mới rồi thiếu chút nữa đụng vào người cô rồi.”
Trình Vũ híp mắt nhìn Giản Chu Nghiên vờ lo lắng, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy cô ta cố ý dùng mũi chân dẫm vào góc váy, nếu không phải đời trước nhìn thấy cô ta che không hết ý cười, đại khái cô cũng cho rằng cô ta vô tình.:
Nếu vừa rồi Trình Vũ chưa kịp né, cách đó không xa có cây cột vuông vức chân đế, nếu cô đập mặt vào hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cứ không cẩn thận dẫm góc váy, lần đầu thì hại cô té gãy chân rồi cũng giả vờ lo lắng hỏi thăm tình huống, nào là chân thành biểu đạt xin lỗi, nào là hào phóng chi trả tiền thuốc men.
Khi đó tâm tình như ngã xuống vực sâu, không còn dũng khí đứng lên, cô tự thu liễm khí thế thuộc về Trình đại tiểu thư, đối mặt với Giản gia cô bất lực, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy lại công đạo.:
Trở lại, cô còn không tới tìm Giản Chu Ngiên thanh toán ân oán trước kia mà cô ta lại diễn trò cũ, lúc này là muốn hủy hoại cô thế nào nữa, thấy cô gãy chân không thể nhảy múa còn chưa đủ, mà còn muốn trực tiếp hại chết cô hoặc hủy dung cô sao?
Giản Chu Nghiên đã từng nói:
“ Cô xem đi hiện tại cô cũng không phải Trình đại tiểu thư, hơn nữa lại nửa tàn phế, thế thì hãy biết an phận thủ thường, thứ không nên nghĩ thì không cần nghĩ tới.”
Hay muốn cho cô an phận thủ thường, hiện giờ Trình Vũ thật sự không an phận, lần lượt làm cho Giản tiểu thư mang tai mang tiếng, Giản tiểu thư đại khái cảm thấy Trình Vũ thật quá mức chướng mắt nên muốn phế cô hoàn toàn sao.
Sau lưng Trình Vũ không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.
Giản Chu Nghiên thấy cô không nói lời nào, liền sốt ruột đi tới hỏi:
“Trình Vũ không sao chứ? Vừa mới rồi thật là xin lỗi.”:
Trình Vũ nhìn cô ta diễn vẻ lo lắng, áy náy, biểu tình đột nhiên lạnh lùng cười nói:
“Giản tiểu thư, tôi còn nhớ 5 năm trước, khi sinh nhật tôi mười tám cô cũng giống thế này, không cẩn thận vướng chân đụng vào Trình Tư Mông, sau đó Trình Tư Mông đụng vào tôi, tôi cứ như vậy ngã xuống lầu gãy chân.”
Giản Chu Nghiên nghe Trình Vũ nhắc lại, tức khắc làm như không dám tin:
“Trình Vũ cô nói lời này là có ý gì? Rõ ràng khi đó tôi không cố ý. Vừa mới…… Vừa mới rồi rõ ràng cô cũng thấy tôi vướng một chút vào váy, may mà không đụng vào cô, không ngờ cô nghĩ về tôi như vậy, tốt xấu gì cũng là bạn học một hồi, hà tất cô phải nghĩ xấu như vậy về tôi?”
Giản Chu Nghiên chất vấn quả thực hữu lực, hoài nghi rồi vẻ mặt phẫn nộ lại khiến Trình Vũ có vẻ giống một tiểu nhân tâm lý âm u vặn vẹo.:
“ Vướng chân?” Trình Vũ híp mắt nhìn trên mặt đất, cô đi qua chỉ vào chỗ Giản Chu Nghiên vừa ngã: “ Cô nói là chỗ này trơn sao?”
Giản Chu Nghiên làm như đúng lý hợp tình nói:
“Đương nhiên, nếu không phải bởi vì nó trơn thì sao tôi ngã được?”
Trình Vũ cúi đầu cười cười:
“Tôi cũng muốn xem chỗ này trơn thế nào.”
Trình Vũ đi qua đi đem chân dẫm lên trên, không ngờ trợt chân, cô kinh hô một tiếng, thân thể “Vô pháp tự khống chế” lao về phía trước một cái, không nghiêng không lệch đánh vào người Giản Chu Nghiên, Trình Vũ làm động tác quá mức bất ngờ, Giản Chu Nghiên căn bản không kịp phản ứng lại, liền bị đâm ngã quỵ luôn, mà Lục Thừa Duẫn cũng duỗi tay kéo không kịp.:
Hôm nay Giản Chu Nghiên mang giày cao gót, vốn dĩ trọng tâm không ổn định, cái trán của cô ta trực tiếp đụng vào góc cột vuông vức, chân trụ có điêu khắc, ngã một cái là trán Giản Chu Nghiên tức khắc đổ máu.
Mọi người phục hồi tinh thần, trước là Trình Tư Mông nhìn cái trán đổ máu của Giản Chu Nghiên cô ta lập tức che miệng sợ hãi: “Trời ạ, đổ máu rồi!”
Giản Chu Nghiên bị va chạm đau đến nổ đom đóm, giờ phút này cũng không rảnh để ý thân phận mà nhe răng trợn mắt, rên rỉ không ngừng. Lục Thừa Duẫn vội vàng đỡ cô ta lên nhìn máu đổ đầy trán cũng hoảng sợ, vội dùng tay đè vết thương lại.:
Giản Chu Nghiên chậm rãi hoàn hồn, nhìn lòng bàn tay dính đầy máu, tức khắc kinh hô, khóc ròng: “Tôi…… Mặt của tôi.” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta đỏ mắt nhìn chằm chằm qua Trình Vũ, không còn áy náy, hoảng loạn, mà cắn răng gằn từng chữ: “Trình Vũ, cô dựa vào cái gì?!”
Dựa vào cái gì? Bất quá chỉ là ngã vỡ trán thôi, so với việc cô mất một chân thì quả thực nhẹ hơn nhiều, hơn nữa cô ta lại vẫn diễn trò cũ, nếu lần này không nhờ Trình Vũ phản ứng mau, vậy người bị ngã vào cây cột chính là cô, khi đó không biết có phải chỉ đơn giản là xướt đầu như vậy.
Trình Tư Mông thấy Giản Chu Nghiên đổ máu cũng nổi giận, quát:
“Trình Vũ là cô cố ý? Chu Nghiên đã nói chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, cậu ấy cũng áy náy, nên bồi thường cũng đã bồi thường, đã nhiều năm như vậy rồi cô còn nhắc chuyện xưa rồi xuống tay làm gì, cô không thấy mình thật quá đáng sao?!”:
Thu Đường cũng nói:
“ Đúng thế Trình Vũ, dù nói thế nào cũng là bạn học một hồi, Chu Nghiên sợ đụng vào cô mà lo lắng muốn chết, chỉ chớp mắt cô lại ra tay nặng như vậy, tâm cô không khỏi quá xấu xa đi.”
Lục Thừa Duẫn cũng dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Trình Vũ, tựa hồ như dò hỏi rồi còn trách cứ.
Trình Vũ lạnh mắt nhìn những người này, hít sâu một hơi, diễn theo Giản Chu Nghiên vừa mới rồi, kinh hoảng cộng áy náy bộ dáng hối lỗi:
“Xin lỗi, vốn dĩ tôi chỉ là muốn thử một chút có phải trơn hay không thôi mà, không ngờ Chu Nghiên quả nhiên không gạt tôi, chỗ này thật sự trơn, xin lỗi nha Chu Nghiên, vừa mới rồi tôi hiểu lầm cô, tôi cũng không đoán được trơn như vậy, không chú ý đụng ngã cô.”
Giản Chu Nghiên: “……”:
Trình Vũ nhìn qua vết thương, ánh mắt lo lắng cắn cắn môi, bộ dạng áy náy nói:
“Thật là thực xin lỗi nha Chu Nghiên, chảy máu nhiều như vậy sợ là phá tướng, bất quá không sao, Chu Nghiên cô cứ việc trị liệu, tiền thuốc men tôi bỏ ra là được.”
Giản Chu Nghiên cũng đã từng như thế, nhìn cô mất chân mất cả tự tôn và sở thích, vẻ mặt nôn nóng, áy náy nói với Trình Vũ:
“Trời ạ, ngã thành như vậy, chắc phải cưa chân mất, Trình Vũ là tôi không tốt nhưng cô yên tâm, cứ việc trị liệu tiền thuốc men tôi sẽ phụ trách.”
Hiện giờ, lời nói tương đồng chỉ là khác người nhận.
Cái mặt Giản Chu Nghiên có thể nói là xuất sắc ngoạn mục, đại khái là bị Trình Vũ nói “Phá tướng” đâm đến, nên khống chế không được lửa giận, cắn răng quát::
“ Cô không cần ở chỗ này giả mù sa mưa, rõ ràng chính là cô cố ý!”
Trình Vũ vẻ mặt vô tội trả lời”
“Chu Nghiên sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải cô cũng cảm thấy nó trơn mà? Cô xem, vừa mới rồi không phải thiếu chút nữa cô té sao? Như thế sao có thể tại tôi? Chỉ có thể là do quá trợt.”
Giản Chu Nghiên: “……”
Nhìn ra được Giản Chu Nghiên tức muốn chết mà không cãi được, do Trình Vũ nói câu nào cũng có lí, xác thật cũng là do cô nói trơn nên vấp váy, không ngờ Trình Vũ lại dùng đó để phản bác.
Giản Chu Nghiên ức chế không thể phát tiết, liền dựa vào ngực Lục Thừa Duẫn anh anh khóc lên:
“Thừa Duẫn, em đau quá, Trình Vũ cố ý trả thù, là cô ta cố ý.”:
Quả thực cô ta khóc thật đáng thương, Lục Thừa Duẫn nhìn vết thương càng thấy cô ta mảnh mai chọc người thương tiếc, Lục Thừa Duẫn nhìn thoáng qua Trình Vũ, thở dài an ủi:
“Không khóc nhé, cô ấy cũng xin lỗi em rồi.”
Giản Chu Nghiên không dám tin nhìn hắn, cắn cắn môi, cố nén cảm xúc, lại ủy khuất nói:
“Em thật sự rất đau, Thừa Duẫn.”
Lục Thừa Duẫn không nói gì thêm, chỉ ôn nhu sờ soạng đầu cô ta vài cái.
Trình Vũ thấy thế theo bản năng dời ánh mắt qua chỗ khác.
Thu Đường nhịn không được, nói thẳng::
“Nếu không chúng ta trực tiếp báo cảnh sát đi, là cố ý đả thương người hay là thật sự vô tình, cảnh sát sẽ định đoạt.”
Thu Đường nói xong, Trình Tư Mông liếc mắt, Thu Đường khó hiểu nói:
“Làm sao vậy? Có gì phải sợ?” Với cô ta Trình Vũ có là Lục phu nhân thì thế nào, nghe nói Lục Vân Cảnh có nhiều nữ nhân bên ngoài, bất quá cô vợ này chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến có đập cửa, lớp trưởng đi mở cửa, lại thấy ngoài cửa có một phục vụ, trên tay bưng khay nói:
“ Qúy khách, Lục tiên sinh nghe nói phu nhân ở bên này tham gia họp lớp, nên dặn dò phụ vụ bưng tôm hùm hấp đặc biệt của hội sở mời mọi người nhấm nháp.”:
Lớp trưởng nhìn thoáng qua Trình Vũ sau đó nhận đồ ăn, gửi lời cảm ơn đến Lục tiên sinh giúp.
Bầu không khí ngưng động nhờ bàn tôm đến mà sinh động không ít, món tôm này là món đặc sắc ở đây, còn tưởng rằng không thể ăn thỏa thích lại không được tặng một đống.
- -----oOo------
/76
|