Hiện tại Trình Vũ có thể lý giải vì sao Lục Vân Cảnh biến thành người như vậy, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ ghét bỏ, chịu bao lạnh nhạt khi dễ, không có người cho anh ấm áp, cuối cùng anh càng cường đại thì không ai đơn thuần đến bên anh ấy nữa.
Trương Ngọc nói anh máu lạnh vô tình lục thân không nhận, thứ hỗn đản nhưng anh thật hỗn đản sao? Anh nói cái gì trong khả năng anh sẽ cho cô hết, mua hoa cho cô, giúp cô băng bó vết thương chẳng hề nghiêm trọng.
Không, Lục Vân Cảnh không phải là người như vậy, không phải như vậy, không phải anh lục thân không nhận, không phải vì xấu xa đến mức không có ai thích. Không phải, cho dù trải qua quá nhiều sự tàn khốc, Trình Vũ tin rằng người nhìn như lãnh tâm quạnh quẽ thế, nhưng nam nhân này đáy lòng vẫn đáng quý như cũ.
Trong lòng cô thấy khó chịu, chóp mũi cũng muốn lên men, ngửa đầu trì hoãn một hồi lâu mới ổn một ít.
Điều chỉnh tâm tình cô lái xe trở về nhà. Thấy Thất tẩu Trình Vũ liền hỏi: “Lục tiên sinh ở nơi nào?”
Thất tẩu chỉ hướng hậu viện: “Ở phía sau đấy phu nhân”
Tâm Trình Vũ trầm xuống, mưa lớn như vậy Lục Vân Cảnh còn muốn ở sân huấn luyện sao? Cũng không cần phải như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, cô nhấc chân đi ra hậu viện, thất tẩu vội vàng đuổi theo:
“Phu nhân đang mưa, cô không cần đi ra, kẻo ướt quần áo.”
Trình Vũ giống như không nghe thấy, chui vào trong màn mưa, Thất tẩu thấy thế, vội căng dù đuổi theo. Cả đám Kim Lê Dương đang đứng ngoài sân huấn luyện, mấy bảo không bung dù Kim Lê Dương thấy cô lại đây, vội hỏi: “Phu nhân mưa to thế ngài tới làm gì?”
Trình Vũ không nói gì, ánh mắt hướng vào sân huấn luyện, lại thấy Lục Vân Cảnh cởi trần trong mưa to vượt qua thử thách ở sân huấn luyện.
“Mưa lớn như vậy anh ấy còn ở bên trong……”
Kim Lê Dương nói: “Đây là quy định, chỉ cần tới thời gian thì mặc kệ gió mưa tiên sinh đều phải huấn luyện.”
Trình Vũ trầm mặt nhìn Lục Vân Cảnh, vừa lúc nhìn đến cảnh anh ấy băng qua thiết võng thì trượt chân trong đất, anh vẫn như không cảm giác đứng lên tiếp tục.
Trình Vũ xem mà lòng khó chịu, cứ té ngã lại bò dậy không biết thời gian trải qua đã mấy năm, cứ nghĩ đến Lục Vân Cảnh, nhìn anh ấy mang theo vết thương, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh anh áy bị người khi dễ. Bị một đám người vây quanh ném đá, nhổ nước bọt vào, những kẻ tự xưng là danh môn đệ tử trước mặt anh lại hóa thành kẻ lưu manh, nói anh con hoang đê tiện, khinh bỉ coi thường anh ấy. Hiện tại, rốt cuộc anh đã đứng lên, những kẻ đã từng khi dễ anh đều bị anh áp bức hoặc là tự sát, hoặc là điên, anh trở thành nỗi sợ mang tên Lục Vân Cảnh, anh đứng ở chỗ cao đàn áp đảo hết thảy phía dưới, nhưng có bao người biết vì muốn thoát khỏi vị trí u ám đó, rời thế giới đó anh chịu khổ thế nào.
Đang kéo xà đơn Lục Vân Cảnh vô tình nhìn ra ngoài sân huấn luyện thì thấy Trình Vũ, anh sửng sốt một chút ngay sau đó thân hình thoăn thoắt bước nhanh tới.
Anh đen mặt nói: “ Cô tới nơi này làm gì? Trời mưa to, mau đi vào nhà!”
Trình Vũ nhìn anh đen mặt cô lại không cảm thấy anh đáng sợ, nước mưa tạt vào gương mặt anh, nhìn người anh dính bùn, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Móc ra một cái khăn giấy, khăn giấy dính nước là ướt, nhéo khăn giấy giúp anh ấy lau bùn trên, cô cười rộ lên lại thực ôn nhu tươi cười phát ra từ nội tâm:
“Trời mưa thì đi vào nhà nghỉ ngơi, không cần lăn lộn.”
Cũng không biết có phải cô cười quá mị lực nên anh ngẩn ra một chút.
“Mau trở về!” Anh lại hạ giọng rống một câu.
Trình Vũ bất mãn dẩu miệng:
“ Nói chuyện bình thường không được sao? Làm gì hung dữ vậy?”
Lục Vân Cảnh trầm mặt không nói gì, đáng ra phải dùng khí thế bức cô trở về, chỉ là Trình Vũ hiện giờ đã không còn sợ, cô thẳng eo ra vẻ đương nhiên nói: “ Về thì phải cùng nhau về, mưa lớn như vậy còn luyện cái gì?”
“……”
Anh ấy lại trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên anh ngồi xổm xuống, Trình Vũ không hiểu gì thì thấy anh trực tiếp bế ngang cô lên bước nhanh vào biệt thự, Thất tẩu vội vàng cầm ô đuổi theo tới chỗ hai người.
Trình Vũ bị anh ôm vào trong ngực, khi phản ứng lại cô ngẩng đầu nhìn anh, tất nhiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nước mưa theo sườn mặt chảy xuống trên người cô, cô cũng không chút để ý, đây là lần thứ hai được anh ôm ấp, cái ôm vẫn ấm áp vững chải, làm cô dần cảm thoải mái hơn nữa đây là anh chủ động ôm cô.
Cúi đầu cười cười duỗi tay ôm cổ anh, cảm nhận thân thể anh cứng đờ một chút.
Ôm cô tới phòng mới buông xuống rồi trầm giọng nói: “Đi tắm đi!”
Trình Vũ không động đậy, nghiêng đầu cười:
“ Anh cứ giục em đi tắm là lo em bị cảm lạnh sao?”
“……”
Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt cô, chả nói gì liền đi ra ngoài, Trình Vũ nhìn bóng dáng anh đi bĩu môi, thầm nghĩ anh thật chả có một chút tình thú nào cả.
Trình Vũ thoải mái tắm rửa thay đổi quần áo rồi xuống lầu, Thất tẩu đã nấu canh ấm người, Trình Vũ uống một ngụm chỉ cảm thấy hơi ấm của nước canh theo thực quản làm ấm tới dạ dày.
Trong chốc lát Lục Vân Cảnh cũng thay xong quần áo xuống lầu, mặc quần áo ở nhà màu xám đậm, bởi vì lấy sự thoải mái làm chủ cho nên không chú trọng hình thức mà Lục Vân Cảnh mặc trên người vẫn cảm giác đẹp. Tóc mới gội tùy ý xõa trên đỉnh đầu, hoàn toàn hết chật vật như lúc nãy, hiện tại sạch sẽ, ưu nhã, anh tuấn lại tiêu sái, thật là càng xem càng thuận mắt.
Trình Vũ vẫy tay: “Mau tới đây uống canh cho ấm áp.”
Anh ấy đi tới ngồi ở sô pha đối diện, hai chân rất dài, ngồi xuống tách chân ra cũng có cảm giác soái.
Bưng canh uống một ngụm sắc mặt cũng không biến hóa gì mà Trình Vũ vẫn cảm thấy đặc biệt có mị lực. Chân dài, vai dày rộng, vòng eo đầy múi, còn cái dáng ngồi hết thảy đều tản ra hormone nam tính, mặt cô bỗng nóng lên, trong đầu không khống chế được nhảy ra một ít cảnh hạ lưu, hình ảnh đó tuy không tốt nhưng càng nghĩ càng không thể khống chế, bật thốt lên một câu:
“Lục Vân Cảnh, chúng ta sinh con đi!”
Nói xong tự cô còn bị dọa, bỗng nhiên hoàn hồn, hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ xong rồi xong rồi, trực tiếp nói thế, không e lệ chút nào.
Lại không ngờ Lục Vân Cảnh nghe thế, giống như bị sét đánh, tay run lên nước canh đổ nửa chén ra tay cũng không cảm giác được, anh ấy chăm chú nhìn vào trên người cô, nửa ngày mới hỏi một câu:
“ Cô…… Nói cái gì?”
Trình Vũ: “……”
Lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, Trình Vũ muốn thu hồi cũng không có khả năng, cô cắn cắn môi, đơn giản liền làm ra vẻ mặt đương nhiên nói:
“Chúng ta là vợ chồng, sinh con cũng là thiên kinh địa nghĩa?”
Ngoài dự kiến là tự nhiên Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt cô, trực tiếp đứng dậy giống như là không nghe lời cô nói, lạnh lùng ném lại một câu: “Ăn cơm trước đi.”
Trình Vũ chú ý tư thế đi của anh cứng đờ, đi đến bàn ăn liền tùy tay cầm một lọ tương salad đổ lên đĩa bò bít tết, thất tẩu thấy thế vội nói:
“Ai da tiên sinh, sao lại đem tương cho salad đổ lên bò bít tết chứ?” Thất tẩu chỉ chỉ một cái bình nhỏ bên cạnh:
“Cái này mới là tương ớt.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh âm trầm đem tương cho salad ném trên bàn, đáng sợ phân phó: “Lấy ra!”
Thất tẩu hoảng sợ vội đem tương cho salad lấy khỏi miếng bò bít tết.
Trình Vũ chậm rãi rì đi đến đối diện ngồi xuống, trải khăn ăn cũng không có y giễu cợt anh, chỉ là Lục tiên sinh lại phạm loại sai lầm nhỏ này, nguyên bản còn thẹn thùng thế nhưng giờ cô đánh bạo lên, ăn một miếng bít tết, chớp chớp mắt:
“Lục tiên sinh, vấn đề em vừa mới hỏi anh còn chưa có trả lời đâu! Chúng ta sinh hài tử thì thế nào?”
Lục Vân Cảnh tránh tầm mắt cô, uống một ngụm nước, không lưu tình chút nào nói một câu:
“ Thứ đáng ghét thế, muốn làm cái gì?”
Trình Vũ quả thực sợ ngây người, vẻ mặt bất mãn phản bác:
“Nào có gì chán ghét? Con trẻ đáng yêu nhất?”
Lục Vân Cảnh không hé răng, Trình Vũ cũng không ngờ Lục Vân Cảnh thấy ghét con nít, cô thấy không có cách nào giao tiếp nên cũng không phản ứng gì nữa.
Trình Vũ ăn xong liền trở về phòng, nghĩ đến cảnh vừa mới rồi mặt lại nóng, không ngờ cô trực tiếp nói muốn cùng Lục Vân Cảnh sinh con, Lục Vân Cảnh không thích con nít. Trình Vũ thở dài đi đến cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, trên cây có treo đèn kéo dài từ hậu viện ra xa, Trong phòng thực ấm áp, ngọn đèn dầu cũng thực ấm áp, cô nắm thật chặt quần áo, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc kệ nói như thế nào, cô cảm kích với những điều Lục tiên sinh làm cho mình, anh ấy chịu nhiều đau khổ, chưa từng có ai thiệt tình đối xử tốt với anh, vậy thì về sau cô đối với anh tốt một chút.
Sáng ngày hôm sau Trình Vũ liền tìm Thất tẩu
để học nấu cơm, Lục Vân Cảnh xuống lầu vừa lúc thấy cô cùng thất tẩu đem bánh mì, sữa bò còn có chè đậu đỏ bưng lên.
Trình Vũ nhìn anh nhoẻn miệng cười, rất là đắc ý nói:
“Hôm nay bữa sáng là do em tự thân làm, anh mau tới nếm thử xem có thích không.”
Lục Vân Cảnh đi tới, liếc mắt nhìn trên bàn, biểu tình thật không thể nhìn ra hỉ nộ, chỉ là khi thu hồi ánh mắt lại nói một câu: “ Cô không cần làm mấy chuyện này.”
Trình Vũ nói:
“ Cũng không có gì mà, em nguyện ý vì Lục tiên sinh làm bữa sáng hehe.”
Anh Lục ngẩng đầu nhìn cô một cái, Trình Vũ đem bánh mì đặt trước mặt anh nói:
“ Nghe thất tẩu nói anh thích ăn bánh bao chay với bánh mì đen, lần trước ăn em cảm giác thấy bánh bao chay không ngon, cho nên em làm bánh mì đen nè, biết anh không thích ăn đường, cho nên không có thêm đường.”
Lại bê một chén chè đậu đỏ tới nói: “Chè cũng không có nhiều đường, anh yên tâm đi.”
“ Tay cô sao vậy?” Lục Vân Cảnh lại hỏi một câu.
Trình Vũ nhìn mu bàn tay bị rộp cũng không để ý nói:
“Vừa mới rồi không cẩn thận đụng giá nướng một chút.”
Anh cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn, Trình Vũ cũng không quan tâm vết bỏng, cầm bánh mì chấm sữa nhẹ nhàng cắn một miếng.
Chè đậu đỏ khi nấu có thêm bo bo và bột năng nên hơi sền sệt, Trình Vũ nướng bánh mì thật sự giòn, đậu đỏ thực mềm, hương vị quyện vào nhau vị thật ra khá ổn, Trình Vũ ăn vài phiến bánh lại thêm một chén chè đậu đỏ mới bỏ qua.
Lục Vân Cảnh vẫn thong thả ăn, dù sao anh ấy ăn gì cũng thế, Trình Vũ coi như là anh thích.
- -----oOo------
Trương Ngọc nói anh máu lạnh vô tình lục thân không nhận, thứ hỗn đản nhưng anh thật hỗn đản sao? Anh nói cái gì trong khả năng anh sẽ cho cô hết, mua hoa cho cô, giúp cô băng bó vết thương chẳng hề nghiêm trọng.
Không, Lục Vân Cảnh không phải là người như vậy, không phải như vậy, không phải anh lục thân không nhận, không phải vì xấu xa đến mức không có ai thích. Không phải, cho dù trải qua quá nhiều sự tàn khốc, Trình Vũ tin rằng người nhìn như lãnh tâm quạnh quẽ thế, nhưng nam nhân này đáy lòng vẫn đáng quý như cũ.
Trong lòng cô thấy khó chịu, chóp mũi cũng muốn lên men, ngửa đầu trì hoãn một hồi lâu mới ổn một ít.
Điều chỉnh tâm tình cô lái xe trở về nhà. Thấy Thất tẩu Trình Vũ liền hỏi: “Lục tiên sinh ở nơi nào?”
Thất tẩu chỉ hướng hậu viện: “Ở phía sau đấy phu nhân”
Tâm Trình Vũ trầm xuống, mưa lớn như vậy Lục Vân Cảnh còn muốn ở sân huấn luyện sao? Cũng không cần phải như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, cô nhấc chân đi ra hậu viện, thất tẩu vội vàng đuổi theo:
“Phu nhân đang mưa, cô không cần đi ra, kẻo ướt quần áo.”
Trình Vũ giống như không nghe thấy, chui vào trong màn mưa, Thất tẩu thấy thế, vội căng dù đuổi theo. Cả đám Kim Lê Dương đang đứng ngoài sân huấn luyện, mấy bảo không bung dù Kim Lê Dương thấy cô lại đây, vội hỏi: “Phu nhân mưa to thế ngài tới làm gì?”
Trình Vũ không nói gì, ánh mắt hướng vào sân huấn luyện, lại thấy Lục Vân Cảnh cởi trần trong mưa to vượt qua thử thách ở sân huấn luyện.
“Mưa lớn như vậy anh ấy còn ở bên trong……”
Kim Lê Dương nói: “Đây là quy định, chỉ cần tới thời gian thì mặc kệ gió mưa tiên sinh đều phải huấn luyện.”
Trình Vũ trầm mặt nhìn Lục Vân Cảnh, vừa lúc nhìn đến cảnh anh ấy băng qua thiết võng thì trượt chân trong đất, anh vẫn như không cảm giác đứng lên tiếp tục.
Trình Vũ xem mà lòng khó chịu, cứ té ngã lại bò dậy không biết thời gian trải qua đã mấy năm, cứ nghĩ đến Lục Vân Cảnh, nhìn anh ấy mang theo vết thương, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh anh áy bị người khi dễ. Bị một đám người vây quanh ném đá, nhổ nước bọt vào, những kẻ tự xưng là danh môn đệ tử trước mặt anh lại hóa thành kẻ lưu manh, nói anh con hoang đê tiện, khinh bỉ coi thường anh ấy. Hiện tại, rốt cuộc anh đã đứng lên, những kẻ đã từng khi dễ anh đều bị anh áp bức hoặc là tự sát, hoặc là điên, anh trở thành nỗi sợ mang tên Lục Vân Cảnh, anh đứng ở chỗ cao đàn áp đảo hết thảy phía dưới, nhưng có bao người biết vì muốn thoát khỏi vị trí u ám đó, rời thế giới đó anh chịu khổ thế nào.
Đang kéo xà đơn Lục Vân Cảnh vô tình nhìn ra ngoài sân huấn luyện thì thấy Trình Vũ, anh sửng sốt một chút ngay sau đó thân hình thoăn thoắt bước nhanh tới.
Anh đen mặt nói: “ Cô tới nơi này làm gì? Trời mưa to, mau đi vào nhà!”
Trình Vũ nhìn anh đen mặt cô lại không cảm thấy anh đáng sợ, nước mưa tạt vào gương mặt anh, nhìn người anh dính bùn, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Móc ra một cái khăn giấy, khăn giấy dính nước là ướt, nhéo khăn giấy giúp anh ấy lau bùn trên, cô cười rộ lên lại thực ôn nhu tươi cười phát ra từ nội tâm:
“Trời mưa thì đi vào nhà nghỉ ngơi, không cần lăn lộn.”
Cũng không biết có phải cô cười quá mị lực nên anh ngẩn ra một chút.
“Mau trở về!” Anh lại hạ giọng rống một câu.
Trình Vũ bất mãn dẩu miệng:
“ Nói chuyện bình thường không được sao? Làm gì hung dữ vậy?”
Lục Vân Cảnh trầm mặt không nói gì, đáng ra phải dùng khí thế bức cô trở về, chỉ là Trình Vũ hiện giờ đã không còn sợ, cô thẳng eo ra vẻ đương nhiên nói: “ Về thì phải cùng nhau về, mưa lớn như vậy còn luyện cái gì?”
“……”
Anh ấy lại trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên anh ngồi xổm xuống, Trình Vũ không hiểu gì thì thấy anh trực tiếp bế ngang cô lên bước nhanh vào biệt thự, Thất tẩu vội vàng cầm ô đuổi theo tới chỗ hai người.
Trình Vũ bị anh ôm vào trong ngực, khi phản ứng lại cô ngẩng đầu nhìn anh, tất nhiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nước mưa theo sườn mặt chảy xuống trên người cô, cô cũng không chút để ý, đây là lần thứ hai được anh ôm ấp, cái ôm vẫn ấm áp vững chải, làm cô dần cảm thoải mái hơn nữa đây là anh chủ động ôm cô.
Cúi đầu cười cười duỗi tay ôm cổ anh, cảm nhận thân thể anh cứng đờ một chút.
Ôm cô tới phòng mới buông xuống rồi trầm giọng nói: “Đi tắm đi!”
Trình Vũ không động đậy, nghiêng đầu cười:
“ Anh cứ giục em đi tắm là lo em bị cảm lạnh sao?”
“……”
Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt cô, chả nói gì liền đi ra ngoài, Trình Vũ nhìn bóng dáng anh đi bĩu môi, thầm nghĩ anh thật chả có một chút tình thú nào cả.
Trình Vũ thoải mái tắm rửa thay đổi quần áo rồi xuống lầu, Thất tẩu đã nấu canh ấm người, Trình Vũ uống một ngụm chỉ cảm thấy hơi ấm của nước canh theo thực quản làm ấm tới dạ dày.
Trong chốc lát Lục Vân Cảnh cũng thay xong quần áo xuống lầu, mặc quần áo ở nhà màu xám đậm, bởi vì lấy sự thoải mái làm chủ cho nên không chú trọng hình thức mà Lục Vân Cảnh mặc trên người vẫn cảm giác đẹp. Tóc mới gội tùy ý xõa trên đỉnh đầu, hoàn toàn hết chật vật như lúc nãy, hiện tại sạch sẽ, ưu nhã, anh tuấn lại tiêu sái, thật là càng xem càng thuận mắt.
Trình Vũ vẫy tay: “Mau tới đây uống canh cho ấm áp.”
Anh ấy đi tới ngồi ở sô pha đối diện, hai chân rất dài, ngồi xuống tách chân ra cũng có cảm giác soái.
Bưng canh uống một ngụm sắc mặt cũng không biến hóa gì mà Trình Vũ vẫn cảm thấy đặc biệt có mị lực. Chân dài, vai dày rộng, vòng eo đầy múi, còn cái dáng ngồi hết thảy đều tản ra hormone nam tính, mặt cô bỗng nóng lên, trong đầu không khống chế được nhảy ra một ít cảnh hạ lưu, hình ảnh đó tuy không tốt nhưng càng nghĩ càng không thể khống chế, bật thốt lên một câu:
“Lục Vân Cảnh, chúng ta sinh con đi!”
Nói xong tự cô còn bị dọa, bỗng nhiên hoàn hồn, hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ xong rồi xong rồi, trực tiếp nói thế, không e lệ chút nào.
Lại không ngờ Lục Vân Cảnh nghe thế, giống như bị sét đánh, tay run lên nước canh đổ nửa chén ra tay cũng không cảm giác được, anh ấy chăm chú nhìn vào trên người cô, nửa ngày mới hỏi một câu:
“ Cô…… Nói cái gì?”
Trình Vũ: “……”
Lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, Trình Vũ muốn thu hồi cũng không có khả năng, cô cắn cắn môi, đơn giản liền làm ra vẻ mặt đương nhiên nói:
“Chúng ta là vợ chồng, sinh con cũng là thiên kinh địa nghĩa?”
Ngoài dự kiến là tự nhiên Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt cô, trực tiếp đứng dậy giống như là không nghe lời cô nói, lạnh lùng ném lại một câu: “Ăn cơm trước đi.”
Trình Vũ chú ý tư thế đi của anh cứng đờ, đi đến bàn ăn liền tùy tay cầm một lọ tương salad đổ lên đĩa bò bít tết, thất tẩu thấy thế vội nói:
“Ai da tiên sinh, sao lại đem tương cho salad đổ lên bò bít tết chứ?” Thất tẩu chỉ chỉ một cái bình nhỏ bên cạnh:
“Cái này mới là tương ớt.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh âm trầm đem tương cho salad ném trên bàn, đáng sợ phân phó: “Lấy ra!”
Thất tẩu hoảng sợ vội đem tương cho salad lấy khỏi miếng bò bít tết.
Trình Vũ chậm rãi rì đi đến đối diện ngồi xuống, trải khăn ăn cũng không có y giễu cợt anh, chỉ là Lục tiên sinh lại phạm loại sai lầm nhỏ này, nguyên bản còn thẹn thùng thế nhưng giờ cô đánh bạo lên, ăn một miếng bít tết, chớp chớp mắt:
“Lục tiên sinh, vấn đề em vừa mới hỏi anh còn chưa có trả lời đâu! Chúng ta sinh hài tử thì thế nào?”
Lục Vân Cảnh tránh tầm mắt cô, uống một ngụm nước, không lưu tình chút nào nói một câu:
“ Thứ đáng ghét thế, muốn làm cái gì?”
Trình Vũ quả thực sợ ngây người, vẻ mặt bất mãn phản bác:
“Nào có gì chán ghét? Con trẻ đáng yêu nhất?”
Lục Vân Cảnh không hé răng, Trình Vũ cũng không ngờ Lục Vân Cảnh thấy ghét con nít, cô thấy không có cách nào giao tiếp nên cũng không phản ứng gì nữa.
Trình Vũ ăn xong liền trở về phòng, nghĩ đến cảnh vừa mới rồi mặt lại nóng, không ngờ cô trực tiếp nói muốn cùng Lục Vân Cảnh sinh con, Lục Vân Cảnh không thích con nít. Trình Vũ thở dài đi đến cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, trên cây có treo đèn kéo dài từ hậu viện ra xa, Trong phòng thực ấm áp, ngọn đèn dầu cũng thực ấm áp, cô nắm thật chặt quần áo, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc kệ nói như thế nào, cô cảm kích với những điều Lục tiên sinh làm cho mình, anh ấy chịu nhiều đau khổ, chưa từng có ai thiệt tình đối xử tốt với anh, vậy thì về sau cô đối với anh tốt một chút.
Sáng ngày hôm sau Trình Vũ liền tìm Thất tẩu
để học nấu cơm, Lục Vân Cảnh xuống lầu vừa lúc thấy cô cùng thất tẩu đem bánh mì, sữa bò còn có chè đậu đỏ bưng lên.
Trình Vũ nhìn anh nhoẻn miệng cười, rất là đắc ý nói:
“Hôm nay bữa sáng là do em tự thân làm, anh mau tới nếm thử xem có thích không.”
Lục Vân Cảnh đi tới, liếc mắt nhìn trên bàn, biểu tình thật không thể nhìn ra hỉ nộ, chỉ là khi thu hồi ánh mắt lại nói một câu: “ Cô không cần làm mấy chuyện này.”
Trình Vũ nói:
“ Cũng không có gì mà, em nguyện ý vì Lục tiên sinh làm bữa sáng hehe.”
Anh Lục ngẩng đầu nhìn cô một cái, Trình Vũ đem bánh mì đặt trước mặt anh nói:
“ Nghe thất tẩu nói anh thích ăn bánh bao chay với bánh mì đen, lần trước ăn em cảm giác thấy bánh bao chay không ngon, cho nên em làm bánh mì đen nè, biết anh không thích ăn đường, cho nên không có thêm đường.”
Lại bê một chén chè đậu đỏ tới nói: “Chè cũng không có nhiều đường, anh yên tâm đi.”
“ Tay cô sao vậy?” Lục Vân Cảnh lại hỏi một câu.
Trình Vũ nhìn mu bàn tay bị rộp cũng không để ý nói:
“Vừa mới rồi không cẩn thận đụng giá nướng một chút.”
Anh cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn, Trình Vũ cũng không quan tâm vết bỏng, cầm bánh mì chấm sữa nhẹ nhàng cắn một miếng.
Chè đậu đỏ khi nấu có thêm bo bo và bột năng nên hơi sền sệt, Trình Vũ nướng bánh mì thật sự giòn, đậu đỏ thực mềm, hương vị quyện vào nhau vị thật ra khá ổn, Trình Vũ ăn vài phiến bánh lại thêm một chén chè đậu đỏ mới bỏ qua.
Lục Vân Cảnh vẫn thong thả ăn, dù sao anh ấy ăn gì cũng thế, Trình Vũ coi như là anh thích.
- -----oOo------
/76
|