"Tôi thì có gì mà không hiểu được chứ? Hôm nay anh lạ lắm đấy." Đường Tinh Khanh cố làm mình không tỏ ra quá khó chịu.
Nam Cường Thịnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, anh lắc đầu như đang phủ định suy nghĩ của bản thân mình.
"Anh đang nghi ngờ tôi à?" Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi thất vọng, quan hệ giữa hai người vốn thân thiết, đôi bên đều tin tưởng lẫn nhau, thậm chí Nam Cường Thịnh còn hiểu Đường Tinh Khanh hơn Đông Phùng ở nhiều phương diện khác nữa.
Anh ta thở dài, "Không phải vậy, mà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Chỉ là, anh cảm thấy em có việc giấu anh thôi."
Nam Cường Thịnh đã nói đến vậy, nhưng Đường Tinh Khanh sao có thể kể mọi chuyện ra được? Đợi khi mọi chuyện bình thường trở lại thì nói cũng không muộn, dù sao cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với người khác."
Đường Tinh Khanh trả lời rất nghiêm túc, "Đúng là có giấu anh vài chuyện, nhưng đều có nguyên nhân cả, mong anh đừng hỏi đến."
Nam Cường Thịnh nhún vai, "Em không nói cho anh biết, anh cũng bó tay. Thôi, không còn gì để nói nữa, em đi nghỉ đi, anh sẽ cử người đi tìm Doãn Thu Ngọc."
Tuy không thể tóm được kẻ hãm hại và hacker đã giúp tập đoàn Đông Phùng, nhưng tìm Doãn Thu Ngọc không phải việc làm khó được Nam Cường Thịnh.
...
Tại một căn phòng trong nhà Nam Cường Thịnh, màn hình máy tính hắt ra ánh sáng xanh, ngồi trước máy tính là hacker nhỏ Đường Ngũ Tuấn.
Cậu nhíu mày nghiêm túc, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng. Ngón tay trắng trẻo lướt trên bàn phím, tuy tiếng rất nhỏ nhưng rất có nhịp điệu.
Giờ cậu đang rất căng thẳng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kích thích và sảng khoái. Việc cậu đang làm hiện tại không phải là đột nhập hệ thống, xâm nhập vào máy tính cá nhân, mà đang cùng một người khác phân cao thấp.
Người kia chính là hacker phe Tịch Song.
Không ai mong tìm được Đông Phùng Lưu hơn Đường Ngũ Tuấn, nhưng cao thủ hacker của Tịch Sở, Đường Ngũ Tuấn không thể lên mạng và xâm nhập vào thông tin của Doãn Thu Ngọc một cách dễ dàng như trước. Vì người kia đang chờ cậu ở đó, chỉ cần cậu có bất kỳ hành động nào, hắn sẽ phát hiện ra vị trí của cậu ngay lập tức.
Điều làm Đường Ngũ Tuấn cảm thấy phiền muộn là hacker kia dựng lên một hệ thống bảo vệ Doãn Thu Ngọc, ngay khi cậu xâm nhập vào hắn sẽ kéo cậu ra khỏi bóng tối.
Đường Ngũ Tuấn cũng có cách đối phó, cậu trang bị một hệ thống che giấu IP trên máy tính nhà Nam Cường Thịnh, nói cách khác, nếu đối phương muốn tra vị trí của cậu thì cũng phải phá một hệ thống.
Tình huống mà cậu phải đối mặt là đôi bên đồng thời tấn công, ai phá được hệ thống trước thì người đó thắng.
Thậm chí cậu còn không muốn lãng phí một giây nào để hô hấp, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ ra một chuỗi ký tự dài. Đối phương đã đạt đến 45%, và cậu cũng vậy. Chỉ cần thả lỏng một giây thôi cũng sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Toàn bộ tiềm năng của Đường Ngũ Tuấn đều bị khơi dậy hoàn toàn, khi cuộc chiến gần ngã ngũ, cậu mới nở nụ cười.
Đối phương đã đạt đến 98%, còn cậu đã gần đến 99%.
...
Chỉ cần một giây nữa thôi.
"Tuấn vẫn chưa ngủ à?"
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, giọng Nam Cường Thịnh vọng vào.
Đường Ngũ Tuấn cưỡng chế tắt nguồn trong nháy mắt, máy tính và bàn phím tắt ngúm chỉ trong một tích tắc.
Căn phòng tối om, chỉ nghe thấy hơi thở của cậu.
"Chú Thịnh làm cháu thót cả tim, cháu đang xem phim kinh dị đây này..." Đường Ngũ Tuấn vuốt mồ hôi trên trán, "Chú vào phòng mà cũng không gõ cửa gì cả, thật là."
"Ôi, chú xin lỗi Tuấn nhé, là lỗi của chú, nhưng cháu nên ngủ sớm đi." Anh ta nói xong thì đóng cửa lại.
Đường Ngũ Tuấn nằm phịch xuống giường, cậu cảm thấy ảo não vô cùng.
"Thành công đã ngay trong tầm mắt rồi, đúng lúc này lại..." Đường Ngũ Tuấn nản đến mức không thấy buồn ngủ, đồng thời cũng thầm thấy may rằng mình phản ứng nhanh, nếu không sẽ bị bắt ngay tại trận.
"Sau này mình phải cẩn thận hơn mới được. Nhưng thắng được tên kia một lần, thì ắt sẽ có lần sau." Đường Ngũ Tuấn cười đắc ý.
Không ngờ tin này đã đến tai Tịch Song, tuy hắn không hiểu vì sao Đường Ngũ Tuấn lại ngưng tấn công vào giây phút cuối cùng, nhưng hắn nghĩ phải điều thêm mấy hacker nữa đối phó với cậu.
Hắn ra lệnh, đối thủ Đường Ngũ Tuấn biến thành ba người, hơn nữa còn có thể tăng lên nữa.
Chênh lệch giữa địch với ta là quá lớn!
Thật không công bằng!
Nếu Đường Ngũ Tuấn biết chuyện này, hẳn sẽ tức giận và mắng chửi Tịch Song.
...
Hôm sau, Đường Ngũ Tuấn vừa ngủ dậy đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ khác từ ngoài cửa vọng vào, cậu mơ màng đi ra ngoài, phát hiện đó là Phương Minh.
Thì ra Phương Minh nghe nói hai mẹ con Đường Tinh Khanh đang ở nhờ trong nhà ntc, bèn chạy đến tìm cô tâm sự. Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau nên nói mãi cũng không hết chuyện.
Phương Minh thấy Đường Ngũ Tuấn uể oải bước ra khỏi phòng thì giật mình hỏi, "Cháu gặp ác mộng à? Sao hai mắt đỏ bừng thế này, chẳng lẽ cũng thức đêm?"
Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu ngáp một cái, "Cháu gặp ác mộng, trong mơ cháu thấy dì Phương Minh."
Đường Ngũ Tuấn nói xong thì bị Phương Minh đập một cái vào mông.
"Dì không dễ bắt nạt như mẹ cháu đâu nhé, xem cháu còn dám trêu dì nữa không." Phương Minh bế Đường Ngũ Tuấn lên, đánh mông xong lại nhéo má cậu.
Đường Ngũ Tuấn gặp phải Phương Minh cũng chỉ có thể bó tay chịu trận.
"Dì thấy cháu nên về phòng ngủ tiếp thì hơn, dì với mẹ cháu còn phải bàn việc quan trọng." Phương Minh nói nghiêm túc.
"Giữa phụ nữ thì có chuyện gì quan trọng chứ, nói tới nói lui cũng chỉ vài ba chuyện mà thôi. Dì với mẹ đừng quan tâm cháu, cháu nằm ở đây nghỉ lát, tiện nghe thêm ít tin tức." Đường Ngũ Tuấn nhảy lên ghế sopha rồi ngồi đó ngủ gật.
Phương Minh lắc đầu đầy bất đắc dĩ rồi nhìn Đường Tinh Khanh.
"Hai người nói chuyện đi, tiện ru ngủ cho cháu..."
Cậu còn chưa nói xong đã bị ném một cái gối vào đầu. Đường Ngũ Tuấn tiện tay cầm gối nằm lên sô pha ngủ.
Hai người phụ nữ bật cười, Phương Minh cười xong thì nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, "Nếu tên Đông Phùng Lưu kia có thể tốt bằng một nửa Tuấn thì tốt rồi."
Nam Cường Thịnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, anh lắc đầu như đang phủ định suy nghĩ của bản thân mình.
"Anh đang nghi ngờ tôi à?" Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi thất vọng, quan hệ giữa hai người vốn thân thiết, đôi bên đều tin tưởng lẫn nhau, thậm chí Nam Cường Thịnh còn hiểu Đường Tinh Khanh hơn Đông Phùng ở nhiều phương diện khác nữa.
Anh ta thở dài, "Không phải vậy, mà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Chỉ là, anh cảm thấy em có việc giấu anh thôi."
Nam Cường Thịnh đã nói đến vậy, nhưng Đường Tinh Khanh sao có thể kể mọi chuyện ra được? Đợi khi mọi chuyện bình thường trở lại thì nói cũng không muộn, dù sao cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với người khác."
Đường Tinh Khanh trả lời rất nghiêm túc, "Đúng là có giấu anh vài chuyện, nhưng đều có nguyên nhân cả, mong anh đừng hỏi đến."
Nam Cường Thịnh nhún vai, "Em không nói cho anh biết, anh cũng bó tay. Thôi, không còn gì để nói nữa, em đi nghỉ đi, anh sẽ cử người đi tìm Doãn Thu Ngọc."
Tuy không thể tóm được kẻ hãm hại và hacker đã giúp tập đoàn Đông Phùng, nhưng tìm Doãn Thu Ngọc không phải việc làm khó được Nam Cường Thịnh.
...
Tại một căn phòng trong nhà Nam Cường Thịnh, màn hình máy tính hắt ra ánh sáng xanh, ngồi trước máy tính là hacker nhỏ Đường Ngũ Tuấn.
Cậu nhíu mày nghiêm túc, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng. Ngón tay trắng trẻo lướt trên bàn phím, tuy tiếng rất nhỏ nhưng rất có nhịp điệu.
Giờ cậu đang rất căng thẳng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kích thích và sảng khoái. Việc cậu đang làm hiện tại không phải là đột nhập hệ thống, xâm nhập vào máy tính cá nhân, mà đang cùng một người khác phân cao thấp.
Người kia chính là hacker phe Tịch Song.
Không ai mong tìm được Đông Phùng Lưu hơn Đường Ngũ Tuấn, nhưng cao thủ hacker của Tịch Sở, Đường Ngũ Tuấn không thể lên mạng và xâm nhập vào thông tin của Doãn Thu Ngọc một cách dễ dàng như trước. Vì người kia đang chờ cậu ở đó, chỉ cần cậu có bất kỳ hành động nào, hắn sẽ phát hiện ra vị trí của cậu ngay lập tức.
Điều làm Đường Ngũ Tuấn cảm thấy phiền muộn là hacker kia dựng lên một hệ thống bảo vệ Doãn Thu Ngọc, ngay khi cậu xâm nhập vào hắn sẽ kéo cậu ra khỏi bóng tối.
Đường Ngũ Tuấn cũng có cách đối phó, cậu trang bị một hệ thống che giấu IP trên máy tính nhà Nam Cường Thịnh, nói cách khác, nếu đối phương muốn tra vị trí của cậu thì cũng phải phá một hệ thống.
Tình huống mà cậu phải đối mặt là đôi bên đồng thời tấn công, ai phá được hệ thống trước thì người đó thắng.
Thậm chí cậu còn không muốn lãng phí một giây nào để hô hấp, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ ra một chuỗi ký tự dài. Đối phương đã đạt đến 45%, và cậu cũng vậy. Chỉ cần thả lỏng một giây thôi cũng sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Toàn bộ tiềm năng của Đường Ngũ Tuấn đều bị khơi dậy hoàn toàn, khi cuộc chiến gần ngã ngũ, cậu mới nở nụ cười.
Đối phương đã đạt đến 98%, còn cậu đã gần đến 99%.
...
Chỉ cần một giây nữa thôi.
"Tuấn vẫn chưa ngủ à?"
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, giọng Nam Cường Thịnh vọng vào.
Đường Ngũ Tuấn cưỡng chế tắt nguồn trong nháy mắt, máy tính và bàn phím tắt ngúm chỉ trong một tích tắc.
Căn phòng tối om, chỉ nghe thấy hơi thở của cậu.
"Chú Thịnh làm cháu thót cả tim, cháu đang xem phim kinh dị đây này..." Đường Ngũ Tuấn vuốt mồ hôi trên trán, "Chú vào phòng mà cũng không gõ cửa gì cả, thật là."
"Ôi, chú xin lỗi Tuấn nhé, là lỗi của chú, nhưng cháu nên ngủ sớm đi." Anh ta nói xong thì đóng cửa lại.
Đường Ngũ Tuấn nằm phịch xuống giường, cậu cảm thấy ảo não vô cùng.
"Thành công đã ngay trong tầm mắt rồi, đúng lúc này lại..." Đường Ngũ Tuấn nản đến mức không thấy buồn ngủ, đồng thời cũng thầm thấy may rằng mình phản ứng nhanh, nếu không sẽ bị bắt ngay tại trận.
"Sau này mình phải cẩn thận hơn mới được. Nhưng thắng được tên kia một lần, thì ắt sẽ có lần sau." Đường Ngũ Tuấn cười đắc ý.
Không ngờ tin này đã đến tai Tịch Song, tuy hắn không hiểu vì sao Đường Ngũ Tuấn lại ngưng tấn công vào giây phút cuối cùng, nhưng hắn nghĩ phải điều thêm mấy hacker nữa đối phó với cậu.
Hắn ra lệnh, đối thủ Đường Ngũ Tuấn biến thành ba người, hơn nữa còn có thể tăng lên nữa.
Chênh lệch giữa địch với ta là quá lớn!
Thật không công bằng!
Nếu Đường Ngũ Tuấn biết chuyện này, hẳn sẽ tức giận và mắng chửi Tịch Song.
...
Hôm sau, Đường Ngũ Tuấn vừa ngủ dậy đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ khác từ ngoài cửa vọng vào, cậu mơ màng đi ra ngoài, phát hiện đó là Phương Minh.
Thì ra Phương Minh nghe nói hai mẹ con Đường Tinh Khanh đang ở nhờ trong nhà ntc, bèn chạy đến tìm cô tâm sự. Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau nên nói mãi cũng không hết chuyện.
Phương Minh thấy Đường Ngũ Tuấn uể oải bước ra khỏi phòng thì giật mình hỏi, "Cháu gặp ác mộng à? Sao hai mắt đỏ bừng thế này, chẳng lẽ cũng thức đêm?"
Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu ngáp một cái, "Cháu gặp ác mộng, trong mơ cháu thấy dì Phương Minh."
Đường Ngũ Tuấn nói xong thì bị Phương Minh đập một cái vào mông.
"Dì không dễ bắt nạt như mẹ cháu đâu nhé, xem cháu còn dám trêu dì nữa không." Phương Minh bế Đường Ngũ Tuấn lên, đánh mông xong lại nhéo má cậu.
Đường Ngũ Tuấn gặp phải Phương Minh cũng chỉ có thể bó tay chịu trận.
"Dì thấy cháu nên về phòng ngủ tiếp thì hơn, dì với mẹ cháu còn phải bàn việc quan trọng." Phương Minh nói nghiêm túc.
"Giữa phụ nữ thì có chuyện gì quan trọng chứ, nói tới nói lui cũng chỉ vài ba chuyện mà thôi. Dì với mẹ đừng quan tâm cháu, cháu nằm ở đây nghỉ lát, tiện nghe thêm ít tin tức." Đường Ngũ Tuấn nhảy lên ghế sopha rồi ngồi đó ngủ gật.
Phương Minh lắc đầu đầy bất đắc dĩ rồi nhìn Đường Tinh Khanh.
"Hai người nói chuyện đi, tiện ru ngủ cho cháu..."
Cậu còn chưa nói xong đã bị ném một cái gối vào đầu. Đường Ngũ Tuấn tiện tay cầm gối nằm lên sô pha ngủ.
Hai người phụ nữ bật cười, Phương Minh cười xong thì nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, "Nếu tên Đông Phùng Lưu kia có thể tốt bằng một nửa Tuấn thì tốt rồi."
/488
|