Editor: Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời
Beta_er: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh
Cô đang muốn lên xe, phía sau lại đột nhiên có tiếng gọi. Âm thanh quen thuộc này dù cô không quay đầu lại cũng biết đó là ai. Trình Vũ nghe tiếng bước chân tới gần, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Lục Thừa Duẫn đi đến trước mặt cô, *ấn đường cậu nhíu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, người luôn luôn đãi ôn hòa như cậu ta rất hiếm khi có sắc mặt ngưng trọng giống thời điểm này. So với cậu ta, Trình Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nhìn cậu ta, chờ mở miệng.
*ấn đường:điểm giữa hai lông mày nha =))
Hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ mỉm cười, nụ cười như cười với người bạn cũ sau nhiều năm không gặp hỏi: "Dạo này có khỏe không?"
Người nam nhân này đã từng cho Trình Vũ rất nhiều hồi ức tốt đẹp, từ nhỏ đã quen biết nhau, những tưởng cậu ta sẽ luôn như một người anh trai che chở cô, với cô cậu ta luôn chu đáo cẩn thận về mọi mặt. Nhưng mà cũng là người này, ngay thời điểm cô ngã xuống thì lại kịch liệt đâm một kích.
Khi cô bị ông nội chính miệng vạch trần thân thế, lại bị người ta cùng một câu "không cẩn thận" đẩy xuống lầu té gãy chân nằm trên giường hai tháng, hai tháng đó không nhìn thấy cậu ta cũng không thấy cậu ta đau lòng hay thương tiếc, lại thấy cậu ta cùng người khác đính hôn, quả thực Trình Vũ không thể tin người luôn ôn nhu trong mắt cố, người mỗi khi cô chịu một chút thương tổn đều đau lòng không chịu được, vậy mà lại ruồng bỏ cô, rồi cùng người khác đính hôn.
Trình Vũ từng bất chấp mặt mũi không nhịn được chạy tới hỏi cậu ta, cậu ta lại chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi Trình Vũ, đây là do cha mẹ an bài, anh rất bất đắc dĩ!"
Trình Vũ từng cho rằng cậu ta không giống người khác, cậu sẽ không vì thân phận mà ghét bỏ cô, chỉ là do cô không ngờ cậu ta lại là người coi trọng lợi ích như thế.
Cái gì mà bất đắc dĩ, nếu cậu ta không muốn thì không ai có thể cưỡng ép được. Trình Vũ phẫn nộ, thống khổ, oán hận trong lòng, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ mang theo tự tôn quay đầu rời đi, từ lúc đó cô không còn bất cứ liên hệ gì với hắn.
Khi chuyện xảy ra, cô đã rơi vào tận đáy của cảm xúc chỉ có khi nghĩ về cậu ta mới níu kéo lại chút tia hy vọng cuối cùng nào ngờ cậu ta cũng vứt bỏ cô, tia sáng nhỏ bé duy nhất le lói trong lòng cô thế là đứt mất. Quả thật trăm người lạ đâm chém cũng không bằng một nhát dao cùa người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất, cứ ngỡ sẽ là chỗ dựa tinh thần... nhưng...KHÔNG!!
Giai đoạn đó đúng là đã làm cô khổ sở không thôi, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, đã qua một kiếp, bản thân cô đã trải qua dày vò của sinh tử, vì thế đối với cô bây giờ đó chẳng qua là những chuyện râu ria không đáng nhắc tới mà thôi!
Đã từng, từng có lúc Trình Vũ thề, thề rằng sẽ hận Lục Thừa Duẫn cả đời, nhưng hiện tại khi đối diện với cậu ta, cô không ngờ có thể thản nhiên mỉm cười, thậm chí còn sẽ khách khí nói một câu: "Tôi ổn, cảm ơn anh đã quan tâm."
Không dư thừa, cũng không cần nói thêm gì nữa.
Trình Vũ đang định từ biệt, không ngờ chưa kịp xoay người thì có chiếc xe đang dừng lại bên đường, một cô gái xinh đẹp từ trên xe bước xuống.
Cô ta đứng ở xa nhìn thấy hai người thì hơi hơi ngẩn người, ngay sau đó lại làm như không có việc gì cười cười đi đến chào Trình Vũ.
"Trình Vũ phải đi rồi sao?"
Cô ta đi đến cạnh Lục Thừa Duẫn, kéo tay cậu ta bảo: " Có muốn đi vào ngồi chút nữa không?"
Mái tóc nâu dài uốn quăn càng làm khuôn mặt trắng nõn đó thêm động lòng người, ngũ quan cô ta tinh xảo, dù không trang điểm cũng có thể cho người nhìn một cảm giác kinh diễm - Giản Chu Nghiên, là bạn học cao trung của Trình Vũ, cũng là thiên kim tiểu thư của công ty giấy nhà họ Giản, Giản gia cùng Trình gia thực lực không phân cao thấp, Giản Chu Nghiên và Trình Vũ lại xấp xỉ tuổi nhau, cho nên từ nhỏ hai người thường bị người khác đem ra bàn cân so sánh. Có so sánh liền có cạnh tranh, cho nên từ lúc bắt đầu Giản Chu Nghiên và cô đã chỉ định không thể làm bằng hữu, mà họ đúng là cũng không phải bạn bè.
So tới so lui, mặc kệ là thành tích học tập hay tài nghệ thì Giản Chu Nghiên đều thua Trình Vũ một bậc, trước tuổi mười tám cô và Giản Chu Nghiên có thể coi như là cùng một loại người, tranh cường háo thắng, đều hy vọng mình là tiêu điểm cho mọi người. Nhưng nói cho cùng, Giản Chu Nghiên chuyện gì cũng thua cô một đoạn, tuy rằng trên mặt vẫn khách khách khí khí làm bạn học, nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái với nhau.
Ngày sinh nhật ngày đó, Trình Tư Mông là bạn thân của Giản Chu Nghiên nên tất nhiên là ở phòng Trình Tư Mông chơi, không tham gia, sau khi nghe dưới lầu có biến cố, hai người mới xuống lầu xem náo nhiệt, lại không ngờ rằng lần ấy náo nhiệt như thế.
Trình lão tiên sinh trước mặt mọi người tuyên bố Trình Vũ không phải con cháu Trình gia, Trình Vũ bị đả kích đến thất thần, Giản Chu Nghiên không cẩn thận dẫm váy, cơ thể đụng phải Trình Tư Mông, Trình Tư Mông theo bản năng kéo phía trước, thực không khéo lại kéo trúng Trình Vũ. Không ngoài ý muốn, Trình Vũ từ cầu thang lăn xuống, đùi phải bị gãy, thiếu chút tàn phế.
Xong việc Giản tiểu thư cảm thấy không thể để mọi người cảm thấy bản thân cố ý, phải làm ra vẻ chịu trách nhiệm nên sai người tặng Trình Vũ không ít đồ và tự giác nhận thanh toán tiền thuốc men, thậm chí cô ta còn thành khẩn đứng ở mép giường bệnh xin lỗi Trình Vũ.
Khi đó Trình lão tiên sinh đã tuyên bố thân phận của cô, cũng chính thức thông báo cho mọi người, cô không phải là Trình tiểu thư, về sau cô cũng sẽ không được hưởng thụ quyền lợi của Trình gia, nếu như là trước kia, Giản Chu Nghiên nào có can đảm làm như vậy? Còn không phải là biết thân cô thế cô, cũng biết Trình gia sẽ không bảo hộ cô, cho mới xuống tay sao
Không có Trình gia bảo hộ, hơn nữa cha nuôi cũng còn không còn là người kế nghiệp Trình gia cho nên cũng không thể chống lại Giản gia, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.
Từ lúc Trình Vũ bị Trình gia từ bỏ, gãy chân cô không bao giờ có thể tỏa sáng như lúc trước, thiếu chút nữa tàn phế cũng là lúc cô không bao giờ có thể làm điều mình thích, mà Giản Chu Nghiên có gia tộc bảo vệ, hơn nữa không có Trình Vũ thì càng ngày càng tỏa sáng, hiện giờ ở Bắc Thành cô ta cũng là danh viện số một số hai.
Lúc trước sở dĩ Trình Vũ căm hận Lục Thừa Duẫn không chỉ vì cậu ta vứt bỏ cô, mà còn bởi vì người cậu ta đính hôn không phải ai khác mà lại là Giản Chu Nghiên, vì sao lại là Giản Chu Nghiên chứ? Rõ ràng cậu ta biết đó là kẻ khiến cô té gãy chân! Chỉ cần cậu có chút đau lòng thì sẽ không chọn đính hôn cùng Giản Chu Nghiên rồi.
Giản Chu Nghiên kéo tay Lục Thừa Duẫn, lúm đồng tiền sâu như hoa: "Tôi cùng Thừa Duẫn mấy tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó Trình Vũ nhớ tới tham gia nha, Thừa Duẫn thấy cô tới cũng sẽ cao hứng."
Sắc mặt Trình Vũ cũng không có biến chuyển gì, chỉ gật gật đầu, nói cho có lệ: " Chúc mừng hai người trước, đến lúc đó nếu rảnh tôi sẽ đến."
Trình Vũ không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian nên lên xe rời đi.
Trở lại Phong Lam Nhã Vọng, Trình Vũ cho tài xế tiến vào gara, cô vào biệt thự đang muốn lên lầu thì thấy dì Thất từ phòng bếp đi ra, ngẫm nghĩ liền hỏi: "Tiên sinh đã trở lại à?"
Dì Thất chỉ phía sau: "Tiên sinh đã về được một lát, giờ ở phía sau rèn luyện."
Trình Vũ theo bản năng liếc qua hậu viện, thầm nghĩ buổi sáng mới rèn luyện, lúc này lại rèn luyện, Lục Vân Cảnh thật đúng là có động lực.
Trình Vũ nghĩ ngợi một lúc, quyết định không lên lầu nữa mà đi ra hậu viện. Đi qua hoa viên là đến sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh, sân huấn luyện khá rộng, cửa phía trước mở, trước cửa có bốn năm nam nhân, đó đều là vệ sĩ của Lục Vân Cảnh, khi Lục Vân Cảnh huấn luyện bọn họ đều ở cửa đợi lệnh, đương nhiên cũng vì nếu Lục Vân Cảnh khi huấn luyện gặp chuyện ngoài ý muốn thì họ phải vào bảo vệ.
Nghe tiếng bước chân, mấy người họ quay đầu nhìn qua, thấy là Trình Vũ, họ lập tức cung kính gật đầu chào: "Phu nhân."
Tuy rằng Trình Vũ và Lục Vân Cảnh quan hệ xa cách, nhưng thân là vợ Lục Vân Cảnh, những vệ sĩ này luôn luôn tôn trọng cô. Người đứng đầu không chỉ là vệ sĩ cho Lục Vân Cảnh mà còn kiêm chức trợ lý, Trình Vũ cũng biết Kim Lê Dương.
Khác với ông chủ luôn âm trầm, sắc mặt Kim Lê Dương lại luôn hòa ái, gặp ai cũng ba phần cười, lúc này liền cười ha hả hỏi: " Sao phu nhân lại tới bên này?"
Lục Vân Cảnh và cô luôn sinh hoạt trong ranh giới rõ ràng, đối với địa bàn riêng của Lục Vân Cảnh, Trình Vũ chưa bao giờ tới gần, nên cũng dễ hiểu vì sao Kim Lê Dương nhìn thấy cô xuất hiện ở chỗ này sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trình Vũ có chút xấu hổ, cười cười nói: "Tới hậu viện tản bộ, vừa lúc đi đến bên này thì tới xem chút."
"Thì ra là thế."
Kim Lê Dương gật đầu cười, ngay sau đó lại cung kính nói: " Xin phu nhân cứ tự nhiên."
Lúc sau Kim Lê Dương liền biết điều không nói thêm gì nữa, Trình Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỗ Lục Vân Cảnh huấn luyện khá giống sân huấn luyện quân đội, thiết kế rất nhiều chướng ngại vật, theo thời gian quy định vượt qua các chướng ngại vật, hết vòng này lại đến vòng khác
Lăn trong đất là Lục Vân Cảnh trên người mồ hôi như ướt đẫm, chỉ mặc độc một cái quần dài, nửa người trên trần trụi cơ bắp rắn chắc, có lực.
Không biết từ khi nào, thiếu niên gầy gò trong ấn tượng của cô đã đã biến thành nam nhân cao lớn cường tráng này. Lúc trước anh có thể một lầntấn công duy nhất đã lấy được quyền lực của Lục gia chứng tỏ anh đã có kế hoạch từ rất sớm, hơn nữa thân thể cường tráng thế này cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cũng không biết anh ở trong tối đã tiêu tốn bao công sức. Lục gia nhiều kẻ thông minh mưu mẹo như thế cũng không phát hiện được âm mưu, cuối cùng bị anh đánh đến trở tay không kịp, có thể hiểu được người này tâm cơ kín đáo thế nào.
Đương nhiên, vạn vật trên đời này đều không thể dễ dàng như trở bàn tay mà có được, Lục Vân Cảnh nếm mật nằm gai chịu bao nhiêu khổ sở cũng chỉ có mình anh biết rõ, trên người anh còn lưu lại bao nhiêu là vết sẹo cũng đủ chứng minh điều đó.
Trong lúc không để ý Lục Vân Cảnh lại luyện thêm một vòng nữa, khi anh từ sân huấn luyện đi ra, có vệ sĩ lập tức đem khăn tắm phủ thêm cho anh, Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ, sắc mặt cũng không biến hóa gì, chỉ hỏi:
"Sao em ở chỗ này?"
Trình Vũ phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện Lục Vân Cảnh đã luyện xong rồi, cứ thế cô ngơ ngác đứng ở đây nhìn anh đến khi anh kết thúc tập luyện.
Trình Vũ ngượng quá thành thẹn, đành cười gượng hai tiếng:
"Em tản bộ tới nơi này, nhân tiện lại đây nhìn thử."
Lục Vân Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng liền đi qua người cô luôn. Trình Vũ quay đầu nhìn bóng dáng anh, trên người anh cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, nhờ vóc dáng cao lớn đó mà càng làm cho người khác cảm giác uy nghiêm bức người.
Trên thực tế, vừa mới rồi ở Trình gia sở dĩ Trình Vũ tự tin vậy, nhiều ít cũng vì hiện giờ cô là vợ Lục Vân Cảnh. Trình gia chịu nhịn nói trắng ra do kiêng kị Lục Vân Cảnh mà thôi. Trình Tư Mông nói chẳng sai, đúng thật cô chính là cáo mượn oai hùm.
Nếu không có Lục Vân Cảnh chống lưng cô có thể là gì của họ? Có thể chống đối Trình gia sao?
Cũng vì có Lục Vân Cảnh nên những kẻ chuyên bỏ đá xuống giếng sẽ không ở trước mặt mà chế nhạo cô, mẹ nuôi ở Trình gia cũng sẽ không yên ổn như thế. Chỗ dựa to lớn thế này mà kiếp trước cô lại làm như không thấy, đã thế còn trốn tránh rất xa. Mà cũng không thể trách cô được, khi đó cô đối với cuộc sống đã chết lặng, tâm lý muốn trốn tránh cũng có thể hiểu được, cái gì cũng phải có lần đầu mà. Bây giờ đã không phải lần đầu nữa, hà cớ gì mà bỏ lỡ chứ?
Bây giờ cô đã biết sinh mệnh mình chỉ còn lại mấy năm ngắn ngủi, dù gì cũng chết sớm, chi bằng sống thoải mái một chút. Cô muốn cuộc đời của mình xuất sắc, đem những chuyện kiếp trước chưa hoàn thành làm xong sớm một chút, như vậy mới không phụ trọng sinh một lần.
Nếu Lục Vân Cảnh không muốn ly hôn, sao cô không thay đổi phương thức ở chung, làm vợ chồng chân chính là cùng anh cải thiện mối quan hệ, về sau cuộc sống của cô cũng sẽ dễ dàng hơn.
Chưa kể đến, kiếp trước chính anh đã cứu cô nên chắc không đến nổi vì cô làm mấy chuyện thiếu chút liêm sỉ mà giết cô đấy chứ? haha!
Nghĩ đến đây, Trình Vũ liền mở miệng gọi:
"Vân...... Vân Cảnh."
Follow Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời để cập nhật tình hình chương mới nhất nhé:3
Ta chỉ đăng mỗi trên wattpad. Nếu đọc truyện mà ta edit vui lòng xem ở trang chính chủ nghennn
- -------------------
29/7/2020
Vì muốn nam chính của các nàng xuất hiện nhiều hơn mà trẫm đã edit chương ngày hôm nay dài ơi là dài đấyyy, không là trẫm đã cắt xén qua ngày mai rồi đóa. Trẫm có nên vì thế mà mai không đăng chương không nhể =))))
Spoil: Nam chính từ chương sau sẽ xuất hiện nhiều hơn ~(つˆДˆ)つ。☆
2900 từ ( Bao gồm những lời nói đi vào lòng người của Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời)
Beta_er: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh
Cô đang muốn lên xe, phía sau lại đột nhiên có tiếng gọi. Âm thanh quen thuộc này dù cô không quay đầu lại cũng biết đó là ai. Trình Vũ nghe tiếng bước chân tới gần, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Lục Thừa Duẫn đi đến trước mặt cô, *ấn đường cậu nhíu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, người luôn luôn đãi ôn hòa như cậu ta rất hiếm khi có sắc mặt ngưng trọng giống thời điểm này. So với cậu ta, Trình Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nhìn cậu ta, chờ mở miệng.
*ấn đường:điểm giữa hai lông mày nha =))
Hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ mỉm cười, nụ cười như cười với người bạn cũ sau nhiều năm không gặp hỏi: "Dạo này có khỏe không?"
Người nam nhân này đã từng cho Trình Vũ rất nhiều hồi ức tốt đẹp, từ nhỏ đã quen biết nhau, những tưởng cậu ta sẽ luôn như một người anh trai che chở cô, với cô cậu ta luôn chu đáo cẩn thận về mọi mặt. Nhưng mà cũng là người này, ngay thời điểm cô ngã xuống thì lại kịch liệt đâm một kích.
Khi cô bị ông nội chính miệng vạch trần thân thế, lại bị người ta cùng một câu "không cẩn thận" đẩy xuống lầu té gãy chân nằm trên giường hai tháng, hai tháng đó không nhìn thấy cậu ta cũng không thấy cậu ta đau lòng hay thương tiếc, lại thấy cậu ta cùng người khác đính hôn, quả thực Trình Vũ không thể tin người luôn ôn nhu trong mắt cố, người mỗi khi cô chịu một chút thương tổn đều đau lòng không chịu được, vậy mà lại ruồng bỏ cô, rồi cùng người khác đính hôn.
Trình Vũ từng bất chấp mặt mũi không nhịn được chạy tới hỏi cậu ta, cậu ta lại chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi Trình Vũ, đây là do cha mẹ an bài, anh rất bất đắc dĩ!"
Trình Vũ từng cho rằng cậu ta không giống người khác, cậu sẽ không vì thân phận mà ghét bỏ cô, chỉ là do cô không ngờ cậu ta lại là người coi trọng lợi ích như thế.
Cái gì mà bất đắc dĩ, nếu cậu ta không muốn thì không ai có thể cưỡng ép được. Trình Vũ phẫn nộ, thống khổ, oán hận trong lòng, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ mang theo tự tôn quay đầu rời đi, từ lúc đó cô không còn bất cứ liên hệ gì với hắn.
Khi chuyện xảy ra, cô đã rơi vào tận đáy của cảm xúc chỉ có khi nghĩ về cậu ta mới níu kéo lại chút tia hy vọng cuối cùng nào ngờ cậu ta cũng vứt bỏ cô, tia sáng nhỏ bé duy nhất le lói trong lòng cô thế là đứt mất. Quả thật trăm người lạ đâm chém cũng không bằng một nhát dao cùa người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất, cứ ngỡ sẽ là chỗ dựa tinh thần... nhưng...KHÔNG!!
Giai đoạn đó đúng là đã làm cô khổ sở không thôi, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, đã qua một kiếp, bản thân cô đã trải qua dày vò của sinh tử, vì thế đối với cô bây giờ đó chẳng qua là những chuyện râu ria không đáng nhắc tới mà thôi!
Đã từng, từng có lúc Trình Vũ thề, thề rằng sẽ hận Lục Thừa Duẫn cả đời, nhưng hiện tại khi đối diện với cậu ta, cô không ngờ có thể thản nhiên mỉm cười, thậm chí còn sẽ khách khí nói một câu: "Tôi ổn, cảm ơn anh đã quan tâm."
Không dư thừa, cũng không cần nói thêm gì nữa.
Trình Vũ đang định từ biệt, không ngờ chưa kịp xoay người thì có chiếc xe đang dừng lại bên đường, một cô gái xinh đẹp từ trên xe bước xuống.
Cô ta đứng ở xa nhìn thấy hai người thì hơi hơi ngẩn người, ngay sau đó lại làm như không có việc gì cười cười đi đến chào Trình Vũ.
"Trình Vũ phải đi rồi sao?"
Cô ta đi đến cạnh Lục Thừa Duẫn, kéo tay cậu ta bảo: " Có muốn đi vào ngồi chút nữa không?"
Mái tóc nâu dài uốn quăn càng làm khuôn mặt trắng nõn đó thêm động lòng người, ngũ quan cô ta tinh xảo, dù không trang điểm cũng có thể cho người nhìn một cảm giác kinh diễm - Giản Chu Nghiên, là bạn học cao trung của Trình Vũ, cũng là thiên kim tiểu thư của công ty giấy nhà họ Giản, Giản gia cùng Trình gia thực lực không phân cao thấp, Giản Chu Nghiên và Trình Vũ lại xấp xỉ tuổi nhau, cho nên từ nhỏ hai người thường bị người khác đem ra bàn cân so sánh. Có so sánh liền có cạnh tranh, cho nên từ lúc bắt đầu Giản Chu Nghiên và cô đã chỉ định không thể làm bằng hữu, mà họ đúng là cũng không phải bạn bè.
So tới so lui, mặc kệ là thành tích học tập hay tài nghệ thì Giản Chu Nghiên đều thua Trình Vũ một bậc, trước tuổi mười tám cô và Giản Chu Nghiên có thể coi như là cùng một loại người, tranh cường háo thắng, đều hy vọng mình là tiêu điểm cho mọi người. Nhưng nói cho cùng, Giản Chu Nghiên chuyện gì cũng thua cô một đoạn, tuy rằng trên mặt vẫn khách khách khí khí làm bạn học, nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái với nhau.
Ngày sinh nhật ngày đó, Trình Tư Mông là bạn thân của Giản Chu Nghiên nên tất nhiên là ở phòng Trình Tư Mông chơi, không tham gia, sau khi nghe dưới lầu có biến cố, hai người mới xuống lầu xem náo nhiệt, lại không ngờ rằng lần ấy náo nhiệt như thế.
Trình lão tiên sinh trước mặt mọi người tuyên bố Trình Vũ không phải con cháu Trình gia, Trình Vũ bị đả kích đến thất thần, Giản Chu Nghiên không cẩn thận dẫm váy, cơ thể đụng phải Trình Tư Mông, Trình Tư Mông theo bản năng kéo phía trước, thực không khéo lại kéo trúng Trình Vũ. Không ngoài ý muốn, Trình Vũ từ cầu thang lăn xuống, đùi phải bị gãy, thiếu chút tàn phế.
Xong việc Giản tiểu thư cảm thấy không thể để mọi người cảm thấy bản thân cố ý, phải làm ra vẻ chịu trách nhiệm nên sai người tặng Trình Vũ không ít đồ và tự giác nhận thanh toán tiền thuốc men, thậm chí cô ta còn thành khẩn đứng ở mép giường bệnh xin lỗi Trình Vũ.
Khi đó Trình lão tiên sinh đã tuyên bố thân phận của cô, cũng chính thức thông báo cho mọi người, cô không phải là Trình tiểu thư, về sau cô cũng sẽ không được hưởng thụ quyền lợi của Trình gia, nếu như là trước kia, Giản Chu Nghiên nào có can đảm làm như vậy? Còn không phải là biết thân cô thế cô, cũng biết Trình gia sẽ không bảo hộ cô, cho mới xuống tay sao
Không có Trình gia bảo hộ, hơn nữa cha nuôi cũng còn không còn là người kế nghiệp Trình gia cho nên cũng không thể chống lại Giản gia, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.
Từ lúc Trình Vũ bị Trình gia từ bỏ, gãy chân cô không bao giờ có thể tỏa sáng như lúc trước, thiếu chút nữa tàn phế cũng là lúc cô không bao giờ có thể làm điều mình thích, mà Giản Chu Nghiên có gia tộc bảo vệ, hơn nữa không có Trình Vũ thì càng ngày càng tỏa sáng, hiện giờ ở Bắc Thành cô ta cũng là danh viện số một số hai.
Lúc trước sở dĩ Trình Vũ căm hận Lục Thừa Duẫn không chỉ vì cậu ta vứt bỏ cô, mà còn bởi vì người cậu ta đính hôn không phải ai khác mà lại là Giản Chu Nghiên, vì sao lại là Giản Chu Nghiên chứ? Rõ ràng cậu ta biết đó là kẻ khiến cô té gãy chân! Chỉ cần cậu có chút đau lòng thì sẽ không chọn đính hôn cùng Giản Chu Nghiên rồi.
Giản Chu Nghiên kéo tay Lục Thừa Duẫn, lúm đồng tiền sâu như hoa: "Tôi cùng Thừa Duẫn mấy tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó Trình Vũ nhớ tới tham gia nha, Thừa Duẫn thấy cô tới cũng sẽ cao hứng."
Sắc mặt Trình Vũ cũng không có biến chuyển gì, chỉ gật gật đầu, nói cho có lệ: " Chúc mừng hai người trước, đến lúc đó nếu rảnh tôi sẽ đến."
Trình Vũ không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian nên lên xe rời đi.
Trở lại Phong Lam Nhã Vọng, Trình Vũ cho tài xế tiến vào gara, cô vào biệt thự đang muốn lên lầu thì thấy dì Thất từ phòng bếp đi ra, ngẫm nghĩ liền hỏi: "Tiên sinh đã trở lại à?"
Dì Thất chỉ phía sau: "Tiên sinh đã về được một lát, giờ ở phía sau rèn luyện."
Trình Vũ theo bản năng liếc qua hậu viện, thầm nghĩ buổi sáng mới rèn luyện, lúc này lại rèn luyện, Lục Vân Cảnh thật đúng là có động lực.
Trình Vũ nghĩ ngợi một lúc, quyết định không lên lầu nữa mà đi ra hậu viện. Đi qua hoa viên là đến sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh, sân huấn luyện khá rộng, cửa phía trước mở, trước cửa có bốn năm nam nhân, đó đều là vệ sĩ của Lục Vân Cảnh, khi Lục Vân Cảnh huấn luyện bọn họ đều ở cửa đợi lệnh, đương nhiên cũng vì nếu Lục Vân Cảnh khi huấn luyện gặp chuyện ngoài ý muốn thì họ phải vào bảo vệ.
Nghe tiếng bước chân, mấy người họ quay đầu nhìn qua, thấy là Trình Vũ, họ lập tức cung kính gật đầu chào: "Phu nhân."
Tuy rằng Trình Vũ và Lục Vân Cảnh quan hệ xa cách, nhưng thân là vợ Lục Vân Cảnh, những vệ sĩ này luôn luôn tôn trọng cô. Người đứng đầu không chỉ là vệ sĩ cho Lục Vân Cảnh mà còn kiêm chức trợ lý, Trình Vũ cũng biết Kim Lê Dương.
Khác với ông chủ luôn âm trầm, sắc mặt Kim Lê Dương lại luôn hòa ái, gặp ai cũng ba phần cười, lúc này liền cười ha hả hỏi: " Sao phu nhân lại tới bên này?"
Lục Vân Cảnh và cô luôn sinh hoạt trong ranh giới rõ ràng, đối với địa bàn riêng của Lục Vân Cảnh, Trình Vũ chưa bao giờ tới gần, nên cũng dễ hiểu vì sao Kim Lê Dương nhìn thấy cô xuất hiện ở chỗ này sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trình Vũ có chút xấu hổ, cười cười nói: "Tới hậu viện tản bộ, vừa lúc đi đến bên này thì tới xem chút."
"Thì ra là thế."
Kim Lê Dương gật đầu cười, ngay sau đó lại cung kính nói: " Xin phu nhân cứ tự nhiên."
Lúc sau Kim Lê Dương liền biết điều không nói thêm gì nữa, Trình Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỗ Lục Vân Cảnh huấn luyện khá giống sân huấn luyện quân đội, thiết kế rất nhiều chướng ngại vật, theo thời gian quy định vượt qua các chướng ngại vật, hết vòng này lại đến vòng khác
Lăn trong đất là Lục Vân Cảnh trên người mồ hôi như ướt đẫm, chỉ mặc độc một cái quần dài, nửa người trên trần trụi cơ bắp rắn chắc, có lực.
Không biết từ khi nào, thiếu niên gầy gò trong ấn tượng của cô đã đã biến thành nam nhân cao lớn cường tráng này. Lúc trước anh có thể một lầntấn công duy nhất đã lấy được quyền lực của Lục gia chứng tỏ anh đã có kế hoạch từ rất sớm, hơn nữa thân thể cường tráng thế này cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cũng không biết anh ở trong tối đã tiêu tốn bao công sức. Lục gia nhiều kẻ thông minh mưu mẹo như thế cũng không phát hiện được âm mưu, cuối cùng bị anh đánh đến trở tay không kịp, có thể hiểu được người này tâm cơ kín đáo thế nào.
Đương nhiên, vạn vật trên đời này đều không thể dễ dàng như trở bàn tay mà có được, Lục Vân Cảnh nếm mật nằm gai chịu bao nhiêu khổ sở cũng chỉ có mình anh biết rõ, trên người anh còn lưu lại bao nhiêu là vết sẹo cũng đủ chứng minh điều đó.
Trong lúc không để ý Lục Vân Cảnh lại luyện thêm một vòng nữa, khi anh từ sân huấn luyện đi ra, có vệ sĩ lập tức đem khăn tắm phủ thêm cho anh, Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ, sắc mặt cũng không biến hóa gì, chỉ hỏi:
"Sao em ở chỗ này?"
Trình Vũ phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện Lục Vân Cảnh đã luyện xong rồi, cứ thế cô ngơ ngác đứng ở đây nhìn anh đến khi anh kết thúc tập luyện.
Trình Vũ ngượng quá thành thẹn, đành cười gượng hai tiếng:
"Em tản bộ tới nơi này, nhân tiện lại đây nhìn thử."
Lục Vân Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng liền đi qua người cô luôn. Trình Vũ quay đầu nhìn bóng dáng anh, trên người anh cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, nhờ vóc dáng cao lớn đó mà càng làm cho người khác cảm giác uy nghiêm bức người.
Trên thực tế, vừa mới rồi ở Trình gia sở dĩ Trình Vũ tự tin vậy, nhiều ít cũng vì hiện giờ cô là vợ Lục Vân Cảnh. Trình gia chịu nhịn nói trắng ra do kiêng kị Lục Vân Cảnh mà thôi. Trình Tư Mông nói chẳng sai, đúng thật cô chính là cáo mượn oai hùm.
Nếu không có Lục Vân Cảnh chống lưng cô có thể là gì của họ? Có thể chống đối Trình gia sao?
Cũng vì có Lục Vân Cảnh nên những kẻ chuyên bỏ đá xuống giếng sẽ không ở trước mặt mà chế nhạo cô, mẹ nuôi ở Trình gia cũng sẽ không yên ổn như thế. Chỗ dựa to lớn thế này mà kiếp trước cô lại làm như không thấy, đã thế còn trốn tránh rất xa. Mà cũng không thể trách cô được, khi đó cô đối với cuộc sống đã chết lặng, tâm lý muốn trốn tránh cũng có thể hiểu được, cái gì cũng phải có lần đầu mà. Bây giờ đã không phải lần đầu nữa, hà cớ gì mà bỏ lỡ chứ?
Bây giờ cô đã biết sinh mệnh mình chỉ còn lại mấy năm ngắn ngủi, dù gì cũng chết sớm, chi bằng sống thoải mái một chút. Cô muốn cuộc đời của mình xuất sắc, đem những chuyện kiếp trước chưa hoàn thành làm xong sớm một chút, như vậy mới không phụ trọng sinh một lần.
Nếu Lục Vân Cảnh không muốn ly hôn, sao cô không thay đổi phương thức ở chung, làm vợ chồng chân chính là cùng anh cải thiện mối quan hệ, về sau cuộc sống của cô cũng sẽ dễ dàng hơn.
Chưa kể đến, kiếp trước chính anh đã cứu cô nên chắc không đến nổi vì cô làm mấy chuyện thiếu chút liêm sỉ mà giết cô đấy chứ? haha!
Nghĩ đến đây, Trình Vũ liền mở miệng gọi:
"Vân...... Vân Cảnh."
Follow Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời để cập nhật tình hình chương mới nhất nhé:3
Ta chỉ đăng mỗi trên wattpad. Nếu đọc truyện mà ta edit vui lòng xem ở trang chính chủ nghennn
- -------------------
29/7/2020
Vì muốn nam chính của các nàng xuất hiện nhiều hơn mà trẫm đã edit chương ngày hôm nay dài ơi là dài đấyyy, không là trẫm đã cắt xén qua ngày mai rồi đóa. Trẫm có nên vì thế mà mai không đăng chương không nhể =))))
Spoil: Nam chính từ chương sau sẽ xuất hiện nhiều hơn ~(つˆДˆ)つ。☆
2900 từ ( Bao gồm những lời nói đi vào lòng người của Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời)
/20
|