Cô âm thầm thở dài một hơi, lại nghe được Lục Vân Cảnh nói: "Em gọi anh lại muốn nói cái gì?"
"Em.." Trong ánh mắt mạnh mẽ của anh, cô lấy đâu ra dũng khí để nói những.. lời kia muốn hòa hoãn quan hệ tốt với, do dự trong chốc lát cô chỉ nói: "Em.. Vừa lấy xe của anh đi ra goài."
Không nghĩ tới, anh nói: : "Về sau những loại chuyện như thế này không cần nói cho cho anh biết, em là Bà Lục, tất cả những đồ vật ở đây đều là của em."
"..."
Anh nói xong cũng quay người rời đi, mà cô lại thật lâu sau mới hoàn hồn, anh nói rất hay và cũng đúng vậy, cô là Bà Lục, là vợ trên danh nghĩa của anh, đồ vật trong nhà anh tự nhiên cũng là của cô.
Chỉ nghe những gì anh nói, Trình Vũ đã có một loại cảm giác anh đã coi cô trở thành là người một nhà, Trình Vũ vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ chính mình quả thực nghĩ nhiều rồi.
Lúc ăn cơm Trình Vũ có nhiều lần muốn tìm lời nói trò chuyện với anh, nhưng lần nào cô cũng nhìn lên và thấy sắc mặt âm trầm của anh nên cô cũng không biết mở miệng như thế nào.
Người này thật sự là thâm bất khả trắc, chỉ đơn Giản đối mặt với anh cũng có thể khiến người ta sợ hãi, có vẻ như muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Lục Vân Cảnh còn phải cần một ít thời gian.
* thâm bất khả trắc: Không thể hiểu rõ (dò xét)
**
Ngày hôm sau, Trình Vũ đến công ty làm thủ tục từ chức, sau khi trở về xử lý xong công việc của ba nuôi, cô tùy tiện tìm một công ty nhỏ để đi làm. Quyền lợi và đãi ngộ không tốt lắm, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ là tùy tiện làm một thời gian mà thôi, bởi vì là công ty nhỏ cho nên từ chức cũng rất dễ dàng.
Trình Vũ vừa mới từ chức đi ra thì nhận được điện thoại của người bạn tốt Văn Hi, giọng nói của Văn Hi lười biếng hỏi cô, "Người bận rộn, buổi chiều có rảnh không?"
Trình Vũ cười cười, cũng dùng giọng điệu lười biếng trả lời cô ấy: "Không bận đây này! Mình vừa từ chức, bây giờ mình là người rảnh rỗi rồi."
"Từ chức?" Văn Hi đặc biệt kinh ngạc, sau đó cô ấy đã dành nửa tiếng để Balabala nói cái công việc rách nát cô làm trước kia, sau đó cô ấy nói rốt cục cô cũng nghĩ thông suốt việc từ bỏ công việc này, Balabala hết mới nói tới chính sự, "Vừa vặn, đã buổi chiều cậu không có việc gì, chúng ta cùng đi làm spa, Hân Dao cũng đi."
Trình Vũ đồng ý và cúp điện thoại, đến thời gian ước định, cô bèn trực tiếp lái xe đến đó.
Câu lạc bộ Beauty SPA rất quen thuộc với Trình Vũ, trước kia cô thường xuyên đi với bạn bè, khi cô đến Văn Hi cùng Minh Hân Dao đã tới rồi.
Văn Hi cùng Minh Hân Dao đều là đều là bạn thân tốt nhất của cô, Văn Hi thuộc tuýp người vô tư, cắt bỏ tóc không dài hơn nam là bao, cô mặc một chiếc áo tay ngắn rộng và một chiếc quần đáy chuông, cách ăn mặc và trang điểm đều trung tính. Văn Hi và cô từ nhỏ đã biết nhau, từ tiểu học bắt đầu là bạn học, cô ấy cũng là người duy nhất vẫn kết bạn với cô ngay cả khi thân phận của cô bị vạch trần.
Mà so sánh cô với Minh Hân Dao thì Hân Dao thục nữ hơn nhiều, Hân Dao là một người đẹp dịu dàng và nhỏ nhắn với mái tóc dài, mặc váy trắng và đi một đôi giày trắng. Cô và Trình Vũ là bạn học cùng trường cấp 3, lúc trước trường cấp 3 mà Trình Vũ theo học thuộc về trường trung học quý tộc, những học sinh có thể đến trường là những người giàu có hoặc quý tộc. Gia đình Hân Dao thuộc người trong gia tộc bị sa sút kia, ở trong một đám con dòng cháu giống quý tộc, gia cảnh của Hân Dao tương đối yếu, hơn nữa từ trước đến nay cô đều nhát gan nhu nhược, cho nên ở trong trường học thường xuyên bị bắt nạt. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn dịu dàng và tốt bụng như một thiên thần nhỏ, trước khi thân phận củaTrình Vũ bị vạch trần, hai người cũng chỉ là bạn học bình thường, cũng không có quá nhiều giao tiếp. Sau khi thân phận của Trình Vũ bị vạch trần, cô nhận lấy và phải chịu đựng rất nhiều lời chế ngạo của bạn học, có đôi khi còn có thể bị làm khó dễ, mà Hân Dao lại xuất hiện vào lúc đó, cô ấy an ủi cô, chăm sóc cô rất chu đáo, cũng từ lúc đó cô và Hân Dao trở thành bạn tốt cho tới bây giờ.
Ở kiếp trước cô ra đi đột ngột không kịp chào từ biệt hai người bạn tốt, cũng không biết sau khi hai người nghe tin cô ra đi họ có buồn không.
Theo lẽ thường Văn Hi oán trách cô đến quá muộn khiến cho các cô ấy phải đợi thật lâu, mà Hân Dao lại thiện lương hơn nhiều, cô cũng không trách cứ Trình Vũ, ngược lại còn chuẩn bị một món quà cho cô.
Trình Vũ tiếp nhận trà lài mà Hân Dao đưa cho, bất đắc dĩ cười cười nói: "Tại sao lại đưa trà cho chúng mình vậy? Lần trước đưa mình còn chưa uống hết đâu."
Hân Dao nói: "Đây là mình mới làm đấy. Nó ngon hơn lần trước."
Nhà của Hân Dao là buôn bán lá trà, những năm gần đây cô ấy cũng bắt đầu bắt tay vào làm hỗ trợ việc kinh doanh trong nhà. Thỉnh thoảng, cô ấy tự chuẩn bị một ít trà lài thơm và mỗi lần cô ấy và Văn Hi lại mang tới một ít để cho các cô nếm thử hương vị.
Trình Vũ cười đã tiếp nhận nàng lễ vật, mỉm cười nhận món quà của cô, sau đó cả ba người họ đi thay đồ để làm đẹp.
Kỹ thuật viên thẩm mỹ nhẹ nhàng xoa bóp mát xa tại trên mặt, Trình Vũ thoải mái hé mắt, thầm nghĩ cảm giác khỏe mạnh thật là tốt.
Văn Hi dường như nghĩ tới điều gì, nói với hai người họ: "Đúng rồi, buổi tối hôm nay có một yến hội nhỏ, là bạn học thời cấp 3 của chúng ta tổ chức, hai người còn nhớ rõ Liên Bắc Pha không?"
Liên Bắc Pha? Trình Vũ còn có ấn tượng đối với người này, anh ta là lớp trưởng, làm người cũng được, có khiếu khá hài hước.
Văn Hi lại hỏi: "Bây giờ cậu ấy đang bán xe, tối nay tổ chức tiệc đấu giá. Dù sao đều là bạn học cũ, cậu cũng cùng đi tới đó đi?"
Trình Vũ đối với xe cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhân tiện nói: "Được rồi, mình còn có việc phải trở về."
Văn Hi bĩu môi nói: "Bây giờ cậu đã từ chức thì còn có thể làm gì? Hơn nữa Hân Dao so cậu còn phải trở về hơn cũng phải đi, cậu cũng đừng mất hứng."
Trình Vũ: "..."
Ở kiếp trước, cô chưa bao giờ dự yến tiệc kể từ sinh nhật lần thứ mười tám, có ích lợi gì chứ? Cô đã không còn con gái nhà họ Trình được mọi người chú mực nữa, thậm chí còn sẽ chọc đến người khác cười nhạo, cô làm gì tự làm mình mất mặt.
Có lẽ là tâm tình kiếp trước ảnh hưởng đến cô, cho nên ở kiếp này cô vừa nghe đến yến hội thì vô ý thức cự tuyệt, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, đi tham gia yến hội cũng không có việc gì.
Trải qua nhiều như vậy cô cũng nghĩ thông suốt, cô cũng nhận ra đi qua hết thảy khó khăn không có gì là không đối mặt được.
Đại tiệc đấu giá xe hơi được tổ chức trong một nhà máy bỏ hoang, nhưng rõ ràng nhà máy này đã được sửa sang lại, nhìn từ xa trông đã đổ nát và cũ kỹ, nhưng khi lại gần nó lại mang một vẻ đẹp suy tàn hiện đại.
Một số lượng lớn ô tô hạng sang đậu ngay ngắn bên ngoài nhà máy, hiển nhiên những chiếc xe này không phải để bán đấu giá, Trình Vũ nhìn những.. chiếc xe sang trọng, vẻ mặt khó hiểu hỏi Văn Hi: "Cậu xác định đây chỉ là một yến hội của đấu giá nhỏ?"
Văn Hi không có coi thành chuyện gì to tát, ôm lấy bờ vai của cô nói: "Quản nó lớn hay nhỏ không quan trọng, dù sao có chỗ vui chơi là được."
"..."
Dấu giá yến này trong hội trường có thể nói là một hang động độc nhất vô nhị, bên trong rất lớn, bố trí được cũng có điểm đặc sắc, lộ ra một chút không khí hoài cổ và pha chút đặc điểm công nghiệp hiện đại.
Hội trường chính giữa đỗ hai chiếc xe đấu giá, đều là xe hạng sang phiên bản giới hạn được nhập khẩu và không nhiều người có thể mua được.
Mà bốn phía thì có những vị khách tham dự cuộc đấu giá. Một vài người đầu tiên đi tới lấy vài ly Champagne để uống, chỉ đi loanh quanh đi dạo như vậy, Hân Dao lại đột nhiên kéo tay hai người nói: "Các cậu mau nhìn."
/20
|