Chỉ thấy một người phụ nữ thanh lịch ngồi trên ghế sofa, bà mặc chiếc đầm liền trong bộ sưu tập thu đông của Dior, những bông hoa lan được thêu tinh tế trên chiếc khăn nhung màu trắng sữa, phần nhụy hoa còn được đính kim cương, điểm nổi bật nhất chính là sự kết hợp giữa chiếc trâm cài áo màu xà cườm xanh nhạt trước ngực, cùng với đôi bông tai hình chiếc lá cùng màu trên tai bà.
An Điềm không thể không nhìn lên khuôn mặt của mẹ Tô tổng, khuôn mặt bà đầy đặn và trọn trịa, ngũ quan cân đối, đôi mắt sáng, mũi rất thẳng, giống như vẻ chuẩn mực của người phụ nữ vượng phu, tuy không nghiêng nước nghiên thành, nhưng cơ thể toát lên sự thanh lịch và điềm tĩnh sau những thử thách của năm tháng.
An Điềm ngẩn người ra nhìn một lúc, quên cả chào hỏi Tần Thanh Nguyệt.
Tần Thanh Nguyệt cũng cảm thấy có người đang nhìn bà, liền quay đầu lại.
Tuy nhiên, khi Tần Thanh Nguyệt nhìn thấy dung mạo cô gái trước mặt, bà vẫn ngồi đó nhưng vô cùng ngạc nhiên kêu to: "Điềm Điềm!"
An Điềm tuy không biết Tần Thanh Nguyệt gọi ai, nhưng vội hoàn hồn cúi đầu chào Tần Thanh Nguyệt: "Phu nhân chủ tịch, chào cô!"
Tần Thanh Nguyệt không nói gì liền đứng dậy, bà đến trước mặt An Điềm, nắm tay An Điềm, lại nhìn thật kỹ An Điềm: Giống quá, quả thật giống quá!
Lúc Tần Thanh Nguyệt còn trẻ, học đại học ở thành phố G, bà có một người bạn tên là Nhậm Điềm, cô là tiểu thư một gia đình giàu có, nhưng tính tình và mọi mặt đều rất tốt, sau đó học chung một trường đại học, lại là bạn cùng phòng nên tự nhiên trở thành bạn thân của nhau.
Sau đó, sau khi Nhậm Điềm tốt nghiệp thì trở về thành phố H.
Do khoảng cách thành phố G và H rất xa, Tần Thanh Nguyệt và Nhậm Điềm rất ít gặp nhau, họ chỉ liên lạc qua điện thoại, Tần Thanh Nguyệt còn nhớ, sau đó Nhậm Điềm lấy được một người đàn ông rất tốt, nghe nói làm về bất động sản. 25 năm trước, Nhậm Điềm còn có sinh một đứa con gái gọi là Nhiên Nhiên, cùng âm với Nhậm Điềm.
Khi con gái Nhậm Điềm vừa chào đời thì Tô Thanh Dương cũng vừa được sinh ra, nhưng lúc đó sự nghiệp của Tô Dược Lâm vừa khởi sắc, Tần Thanh Nguyệt vừa phải chăm con vừa phải làm việc, còn phải chăm sóc cả Tô Dược Lâm.
Cứ bận suốt, Nhậm Điềm từ từ mất liên hệ. Đợi đến khi sự nghiệp của Tô Dược Lâm dần thành đạt, Tần Thanh Nguyệt muốn liên lạc lại với người bạn tốt của mình nhưng không được. Ngay cả chồng và đứa con gái của Nhậm Điềm cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Mấy năm trước, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm vì chuyện làm ăn mà chuyển nhà đến thánh phố H, Tần Thanh Nguyệt muốn tìm lại bạn cũ, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được.
Tần Thanh Nguyệt bây giờ nhìn An Điềm, khiến cô nhớ về người bạn cũ của mình là Nhậm Điềm.
"Cô tên gì?" Tần Thanh Nguyệt nhìn nét mặt giống Nhậm Điềm y như đúc của An Điềm vui vẻ hỏi.
"Con... con tên An Điềm." An Điềm cúi đầu, không biết tại sao phu nhân chủ tịch lại đột nhiên nhiệt tình với bản thân như vậy.
"An Điềm? " Tần Thanh Nguyệt đọc nhẩm tên An Điềm một lần, đột nhiên bà lườm cô một cái, lạnh lùng bỏ tay An Điềm ra.
Tần Thanh Nguyệt dùng ánh mắt xét nét nhìn An Điềm: "Cô chính là An Điềm gì đó sao?"
An Điềm lừa con trai tôi đây sao! Tần Thanh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Con là trợ lý của cô Lâm, An Điềm." An Điềm nhìn thấy cánh tay mình bị bỏ ra cảm thấy rất kỳ lạ, cô lạc lõng cúi đầu xuống.
"Vậy thì đúng rồi!" Tần Thanh Nguyệt nhìn An Điềm đầy ẩn ý, sau đó ngồi xuống sofa, quay đầu đi không thèm nhìn An Điềm.
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh cũng sững sờ, cô cũng không biết tại sao Tần Thanh Nguyệt lại như thế, bà quay ngoắt 180 độ với An Điềm, cô chuyển đành chuyển chủ đề: "Cô ơi, bây giờ con pha trà cho cô nhé!"
"Được!" Tần Thanh Nguyệt trở lại vẻ mặt nhân từ khi đối diện với Lâm Hiểu Hiểu.
Để cho bầu không khí không quá gượng gạo, Lâm Hiểu Hiểu vừa rót trà vừa nói với An Điềm: "An Điềm cô về trước đi, chỗ tôi không còn việc gì nữa!"
An Điềm gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhưng đi chưa được hai bước thì Tần Thanh Nguyệt nói: "An Điềm gì đó, cô qua đây."
An Điềm không hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngoan ngoãn dừng bước, cô đến trước mặt Tần Thanh Nguyệt: "Phu nhân chủ tịch, cho hỏi có chuyện gì ạ?"
"Cũng không có gì." Tần Thanh Nguyệt ho nhẹ một cái, không thèm nhìn An Điềm dặn dò, "Chỉ là tôi cảm thấy một chút nữa sẽ có chuyện, nên cô đứng ngoài cửa phòng làm việc của Hiểu Hiểu, đợi tôi gọi thì cô vào đây."
Lúc đó An Điềm sững sờ, cô nhìn khuôn mặt hiền lành của bà, tại sao lại làm khó mình thế? Rõ ràng cô đâu làm gì cả?
Lẽ nào là vì Tô Thanh Dương?
Nghĩ đến Tô Thanh Dương, An Điềm thở dài, đành gật đầu: "Dạ, phu nhân chủ tịch."
An Điềm trả lời xong Tần Thanh Nguyệt thì đẩy cửa đi ra đứng ngoài cửa, đợi Tần Thanh Nguyệt sai bảo.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy Tần Thanh Nguyệt làm khó An Điềm như vậy cũng có chút ngại.
Hơn nữa Lâm Hiểu Hiểu được gia đình bảo vệ rất tốt, nên tính tình thẳng thắn, cô hai tay đưa tách trà đã pha cho Tần Thanh Nguyệt, tò mò hỏi: "Cô Tần, tại sao cô lại đối xử với An Điềm như vậy?"
Tần Thanh Nguyệt mím môi nhẹ uống một ngụm trà của Lâm Hiểu Hiểu rồi mới nhìn cô nói: "Hiểu Hiểu, con cảm thấy An Điềm này thế nào?"
"Rất tốt ạ." Lâm Hiểu Hiểu trả lời một cách khó hiểu, "Bây giờ con và An Điềm là bạn tốt!"
"Vậy à." Tần Thanh Nguyệt gật đầu, trong lòng nghĩ: Thủ đoạn của An Điềm này cao đấy, không những mê hoặc con trai mình mà còn trở thành bạn tốt của Lâm Hiểu Hiểu!
"Hiểu Hiểu, nghe cô nói này, sau này đừng qua lại với An Điềm kia nữa." Tần Thanh Nguyệt nói với Lâm Hiểu Hiểu một cách chân tình.
"Không qua lại với An Điềm?" Lâm Hiểu Hiểu cau mày cảm thấy kỳ lạ, cô nghĩ một lúc mới cười hỏi, "Cô Tần, có phải vì anh Tô thích An Điềm, nên cô mới đối xử với cô ấy như vậy không?"
"Con, sao con lại biết?" Tần Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên, bà vốn chỉ muốn nói đến đó, nhưng Tần Thanh Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ngờ Lâm Hiểu Hiểu lại biết được!
"Con biết mới đây không lâu! Là An Điềm nói với con đấy!" Lâm Hiểu Hiểu cười, cô biết mình đoán đúng rồi, cô nắm tay của Tần Thanh Nguyệt nói, "Cô Tần, cô yên tâm, An Điềm không phải là người như thế. Anh Tô thích cô ấy, cô ấy cũng rất bối rối, thậm chí cô ấy còn tác hợp hai con với nhau nữa!"
"Thật sao?" Tần Thanh Nguyệt không tin nổi, An Điềm này lại thật thà thế sao!
"Thật đấy ạ!" Lâm Hiểu Hiểu gật đầu chắc nịch, "An Điềm nói với con là bây giờ cô ấy chỉ muốn nuôi dạy con trai cho tốt, những việc khác tạm thời không muốn nghĩ đến."
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như vậy, Tần Thanh Nguyệt suy nghĩ: Nếu An Điềm muốn quyến rũ con trai mình, cô ta tuyệt đối sẽ không thẳng thắn với Lâm Hiểu Hiểu như vậy, lại còn tác hợp cho hai người.
Lẽ nào, bà ấy thật sự đã hiểu lầm An Điềm rồi?
An Điềm không thể không nhìn lên khuôn mặt của mẹ Tô tổng, khuôn mặt bà đầy đặn và trọn trịa, ngũ quan cân đối, đôi mắt sáng, mũi rất thẳng, giống như vẻ chuẩn mực của người phụ nữ vượng phu, tuy không nghiêng nước nghiên thành, nhưng cơ thể toát lên sự thanh lịch và điềm tĩnh sau những thử thách của năm tháng.
An Điềm ngẩn người ra nhìn một lúc, quên cả chào hỏi Tần Thanh Nguyệt.
Tần Thanh Nguyệt cũng cảm thấy có người đang nhìn bà, liền quay đầu lại.
Tuy nhiên, khi Tần Thanh Nguyệt nhìn thấy dung mạo cô gái trước mặt, bà vẫn ngồi đó nhưng vô cùng ngạc nhiên kêu to: "Điềm Điềm!"
An Điềm tuy không biết Tần Thanh Nguyệt gọi ai, nhưng vội hoàn hồn cúi đầu chào Tần Thanh Nguyệt: "Phu nhân chủ tịch, chào cô!"
Tần Thanh Nguyệt không nói gì liền đứng dậy, bà đến trước mặt An Điềm, nắm tay An Điềm, lại nhìn thật kỹ An Điềm: Giống quá, quả thật giống quá!
Lúc Tần Thanh Nguyệt còn trẻ, học đại học ở thành phố G, bà có một người bạn tên là Nhậm Điềm, cô là tiểu thư một gia đình giàu có, nhưng tính tình và mọi mặt đều rất tốt, sau đó học chung một trường đại học, lại là bạn cùng phòng nên tự nhiên trở thành bạn thân của nhau.
Sau đó, sau khi Nhậm Điềm tốt nghiệp thì trở về thành phố H.
Do khoảng cách thành phố G và H rất xa, Tần Thanh Nguyệt và Nhậm Điềm rất ít gặp nhau, họ chỉ liên lạc qua điện thoại, Tần Thanh Nguyệt còn nhớ, sau đó Nhậm Điềm lấy được một người đàn ông rất tốt, nghe nói làm về bất động sản. 25 năm trước, Nhậm Điềm còn có sinh một đứa con gái gọi là Nhiên Nhiên, cùng âm với Nhậm Điềm.
Khi con gái Nhậm Điềm vừa chào đời thì Tô Thanh Dương cũng vừa được sinh ra, nhưng lúc đó sự nghiệp của Tô Dược Lâm vừa khởi sắc, Tần Thanh Nguyệt vừa phải chăm con vừa phải làm việc, còn phải chăm sóc cả Tô Dược Lâm.
Cứ bận suốt, Nhậm Điềm từ từ mất liên hệ. Đợi đến khi sự nghiệp của Tô Dược Lâm dần thành đạt, Tần Thanh Nguyệt muốn liên lạc lại với người bạn tốt của mình nhưng không được. Ngay cả chồng và đứa con gái của Nhậm Điềm cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Mấy năm trước, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm vì chuyện làm ăn mà chuyển nhà đến thánh phố H, Tần Thanh Nguyệt muốn tìm lại bạn cũ, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được.
Tần Thanh Nguyệt bây giờ nhìn An Điềm, khiến cô nhớ về người bạn cũ của mình là Nhậm Điềm.
"Cô tên gì?" Tần Thanh Nguyệt nhìn nét mặt giống Nhậm Điềm y như đúc của An Điềm vui vẻ hỏi.
"Con... con tên An Điềm." An Điềm cúi đầu, không biết tại sao phu nhân chủ tịch lại đột nhiên nhiệt tình với bản thân như vậy.
"An Điềm? " Tần Thanh Nguyệt đọc nhẩm tên An Điềm một lần, đột nhiên bà lườm cô một cái, lạnh lùng bỏ tay An Điềm ra.
Tần Thanh Nguyệt dùng ánh mắt xét nét nhìn An Điềm: "Cô chính là An Điềm gì đó sao?"
An Điềm lừa con trai tôi đây sao! Tần Thanh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Con là trợ lý của cô Lâm, An Điềm." An Điềm nhìn thấy cánh tay mình bị bỏ ra cảm thấy rất kỳ lạ, cô lạc lõng cúi đầu xuống.
"Vậy thì đúng rồi!" Tần Thanh Nguyệt nhìn An Điềm đầy ẩn ý, sau đó ngồi xuống sofa, quay đầu đi không thèm nhìn An Điềm.
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh cũng sững sờ, cô cũng không biết tại sao Tần Thanh Nguyệt lại như thế, bà quay ngoắt 180 độ với An Điềm, cô chuyển đành chuyển chủ đề: "Cô ơi, bây giờ con pha trà cho cô nhé!"
"Được!" Tần Thanh Nguyệt trở lại vẻ mặt nhân từ khi đối diện với Lâm Hiểu Hiểu.
Để cho bầu không khí không quá gượng gạo, Lâm Hiểu Hiểu vừa rót trà vừa nói với An Điềm: "An Điềm cô về trước đi, chỗ tôi không còn việc gì nữa!"
An Điềm gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhưng đi chưa được hai bước thì Tần Thanh Nguyệt nói: "An Điềm gì đó, cô qua đây."
An Điềm không hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngoan ngoãn dừng bước, cô đến trước mặt Tần Thanh Nguyệt: "Phu nhân chủ tịch, cho hỏi có chuyện gì ạ?"
"Cũng không có gì." Tần Thanh Nguyệt ho nhẹ một cái, không thèm nhìn An Điềm dặn dò, "Chỉ là tôi cảm thấy một chút nữa sẽ có chuyện, nên cô đứng ngoài cửa phòng làm việc của Hiểu Hiểu, đợi tôi gọi thì cô vào đây."
Lúc đó An Điềm sững sờ, cô nhìn khuôn mặt hiền lành của bà, tại sao lại làm khó mình thế? Rõ ràng cô đâu làm gì cả?
Lẽ nào là vì Tô Thanh Dương?
Nghĩ đến Tô Thanh Dương, An Điềm thở dài, đành gật đầu: "Dạ, phu nhân chủ tịch."
An Điềm trả lời xong Tần Thanh Nguyệt thì đẩy cửa đi ra đứng ngoài cửa, đợi Tần Thanh Nguyệt sai bảo.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy Tần Thanh Nguyệt làm khó An Điềm như vậy cũng có chút ngại.
Hơn nữa Lâm Hiểu Hiểu được gia đình bảo vệ rất tốt, nên tính tình thẳng thắn, cô hai tay đưa tách trà đã pha cho Tần Thanh Nguyệt, tò mò hỏi: "Cô Tần, tại sao cô lại đối xử với An Điềm như vậy?"
Tần Thanh Nguyệt mím môi nhẹ uống một ngụm trà của Lâm Hiểu Hiểu rồi mới nhìn cô nói: "Hiểu Hiểu, con cảm thấy An Điềm này thế nào?"
"Rất tốt ạ." Lâm Hiểu Hiểu trả lời một cách khó hiểu, "Bây giờ con và An Điềm là bạn tốt!"
"Vậy à." Tần Thanh Nguyệt gật đầu, trong lòng nghĩ: Thủ đoạn của An Điềm này cao đấy, không những mê hoặc con trai mình mà còn trở thành bạn tốt của Lâm Hiểu Hiểu!
"Hiểu Hiểu, nghe cô nói này, sau này đừng qua lại với An Điềm kia nữa." Tần Thanh Nguyệt nói với Lâm Hiểu Hiểu một cách chân tình.
"Không qua lại với An Điềm?" Lâm Hiểu Hiểu cau mày cảm thấy kỳ lạ, cô nghĩ một lúc mới cười hỏi, "Cô Tần, có phải vì anh Tô thích An Điềm, nên cô mới đối xử với cô ấy như vậy không?"
"Con, sao con lại biết?" Tần Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên, bà vốn chỉ muốn nói đến đó, nhưng Tần Thanh Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ngờ Lâm Hiểu Hiểu lại biết được!
"Con biết mới đây không lâu! Là An Điềm nói với con đấy!" Lâm Hiểu Hiểu cười, cô biết mình đoán đúng rồi, cô nắm tay của Tần Thanh Nguyệt nói, "Cô Tần, cô yên tâm, An Điềm không phải là người như thế. Anh Tô thích cô ấy, cô ấy cũng rất bối rối, thậm chí cô ấy còn tác hợp hai con với nhau nữa!"
"Thật sao?" Tần Thanh Nguyệt không tin nổi, An Điềm này lại thật thà thế sao!
"Thật đấy ạ!" Lâm Hiểu Hiểu gật đầu chắc nịch, "An Điềm nói với con là bây giờ cô ấy chỉ muốn nuôi dạy con trai cho tốt, những việc khác tạm thời không muốn nghĩ đến."
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như vậy, Tần Thanh Nguyệt suy nghĩ: Nếu An Điềm muốn quyến rũ con trai mình, cô ta tuyệt đối sẽ không thẳng thắn với Lâm Hiểu Hiểu như vậy, lại còn tác hợp cho hai người.
Lẽ nào, bà ấy thật sự đã hiểu lầm An Điềm rồi?
/540
|