Vào ngày thứ ba sau khi An Điềm dọn đến biệt thự, Cao Lỗi bất ngờ ghé thăm.
“Cố tổng, có tin tốt.” Cao Lỗi đến phòng sách của Cố Thiên Tuấn, người vốn điềm tĩnh như anh, vậy mà trong giọng nói bây giờ lại có vẻ phấn khích như thể sắp có một sự kiện lớn ngã ngũ.
“Anh nói đi.” Cố Thiên Tuấn uống một ngụm nước. Chỉ cần mọi việc đi đúng theo kế hoạch của mình thì kết quả nhận được dĩ nhiên sẽ như mình dự đoán.
“Xe của Chu Minh Phong đã được cảnh sát trục vớt. Theo như thẩm định của chuyên gia, xác nhận rằng có người đã giở trò với thiết bị phanh số. Và người bán cho xe cho Chu Mộng Chỉ ở chợ đen, chúng tôi cũng đã điều tra được rồi. Anh ta có thể làm nhân chứng cho việc Chu Mộng Chỉ cố ý giết người. Bây giờ, chỉ cần đem người này, cũng như tên hung thủ đã giết Dương Thanh Lộ rồi bỏ trốn giao cho cảnh sát, phần còn lại sẽ dễ xử hơn cho chúng ta.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. Bây giờ Chu Hán Khanh không còn làm ở Cố Thị nữa, phần thế lực còn lại ở Cố Thị cũng đã bị loại trừ. Chu Mộng Chỉ cũng sắp trở thành một kẻ tội phạm, chỉ cần xảy ra sơ suất gì thì số cổ phần trong tay cô ta sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình.
Chỉ là, thân phận của Chu Mộng Chỉ vẫn là người vợ hợp pháp của mình, nên có lẽ phía cảnh sát sẽ vì nể mặt mình mà xử nhẹ.
Việc mà Cố Thiên Tuấn phải làm bây giờ chính là, phải đích thân đến đồn cảnh sát một chuyến, nhắc lại chuyện cũ với trưởng đồn, đồng thời kêu họ bắt giữ Chu Mộng Chỉ theo đúng trình tự pháp luật, sau đó đưa ra phán quyết theo luật.
Còn về chuyện Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đã giấu anh để làm những việc kinh tởm kia, Cố Thiên Tuấn không định truy cứu. Bởi vì bây giờ anh đã có An Điềm rồi, không cần phải truy cứu những việc đó nữa, cứ để hai người họ tự sinh tự diệt trong tù vậy!
“Anh đi thông báo, kêu họ đem những bằng chứng đó, đến đợi tôi ở công ty Cố Thị. Tôi muốn đích thân đến đồn cảnh sát một chuyến.” Cố Thiên Tuấn suy ngẫm rồi nói.
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị xe ngay.” Cao Lỗi gật đầu. Anh quay người đi, rồi đột nhiên dừng bước lại như thể sực nhớ ra điều gì đó.
“Có chuyện gì?” Cố Thiên Tuấn đang mặc áo vest vào đưa mắt nhìn sang Cao Lỗi.
“Cố tổng, tôi còn chuyện này quên nói với anh.” Cao Lỗi quay người lại và nói với vẻ lấy làm lạ. “Sáng nay, nhân viên bảo vệ ở biệt thự gọi cho tôi. Họ nói buổi tối của ba ngày trước, Chu Mộng Chỉ tự nhiên bị ngất đi, và đã được Chu Hán Khanh vừa đến đó cứu giúp kịp thời, đưa đến bệnh viện, chị Lý giúp việc cũng đi theo luôn. Ban đầu họ nghĩ anh cũng biết chuyện đó, nên không có thông báo gì. Nhưng bây giờ Chu Mộng Chỉ vẫn chưa về, nên họ gọi cho tôi để hỏi thử.”
“…” Đôi lông mày lưỡi mác của Cố Thiên Tuấn nhíu lại. Chu Hán Khanh trở lại thành phố H để thăm Chu Mộng Chỉ, anh không ngạc nhiên chút nào. Tuy nhiên, cho đến bây giờ anh vẫn chưa lật bài ngửa với Chu Mộng Chỉ, cô ta bị ốm mà lại không gọi cho anh, anh cũng cảm thấy rất khả nghi.
“Thế này đi!” Cố Thiên Tuấn suy nghĩ một lúc và nói với Cao Lỗi. “Bây giờ chúng ta cứ đến đồn cảnh sát trước. Sau đó, anh cử người gọi cho anh hai của tôi, hỏi anh ấy xem Chu Mộng Chỉ đang nằm ở bệnh viện nào. Đến lúc đó, cảnh sát đến vây bắt, cũng sẽ bớt tốn chút sức lực.”
“Vâng.” Cao Lỗi nói rồi vội vàng rời khỏi phòng sách. Còn Cố Thiên Tuấn, sau khi thắt cà vạt xong, cũng bước xuống cầu thang trong bộ vest màu xám bạc.
Khi anh bước ra khỏi hành lang của biệt thự, hình dáng của Cố Thiên Tuấn đột nhiên khựng lại. Anh quay ngoắt đầu lại, nhìn về An Điềm đang ở cách đó không xa.
Lúc này, An Điềm đang ngồi chơi xích đu dưới tán cây tử đằng bên ngoài biệt thự, trên những cành non xanh mướt đang nở rộ những bông hoa màu tím nhạt đan xen vào nhau một cách có nghệ thuật.
An Điềm đang mặc một chiếc váy liền dài tay bằng cotton màu trắng, đôi giày lười cũng màu trắng để lộ hai mắt cá chân xinh đẹp, mái tóc đen buộc nghiêng qua một bên. Ánh nắng chiếu vào cơ thể An Điềm, khiến cả người cô trông như đang phát ra ánh sáng.
Cố Thiên Tuấn nheo mắt lại và nhìn vào An Điềm: Nếu thời gian có thể trôi chầm chậm như thế này, đó cũng là một niềm hạnh phúc đầm ấm.
“Cố tổng, xe đã chuẩn bị xong. Anh…”
Cố Thiên Tuấn giơ tay lên ngắt lời Cao Lỗi đang đứng sau lưng mình, mắt anh vẫn tập trung vào An Điềm đang ở cách đó không xa: “Anh lên xe chờ tôi trước đi, tôi có vài điều muốn nói với An Điềm.”
“Vâng.” Cao Lỗi gật đầu, rồi rất biết điều lái xe đi xa một chút.
Cố Thiên Tuấn nhìn vào bóng lưng của An Điềm nở một nụ cười nham hiểm, rồi nhấc bàn chân dài lên đi đến chỗ An Điềm.
Lúc này, An Điềm đang nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời với một tâm trạng dễ chịu. Cô hơi nâng cằm lên, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, làn da trắng ngần sáng bóng.
“Ưm…” An Điềm đột nhiên cảm thấy môi mình rất khác, cô liền mở to mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của Cố Thiên Tuấn.
“Tránh ra!” An Điềm vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra rồi đứng dậy khỏi xích đu. Cô lén liếc nhìn những người vệ sĩ áo đen đang tuần tra ở cách đó không xa, rồi chất vấn Cố Thiên Tuấn bằng giọng vừa xấu hổ vừa giận dỗi. “Cố Thiên Tuấn, anh không nhìn thấy ở đây có đầy người à?”
“Chậc, tại anh suy nghĩ không chu đáo...” Mặt Cố Thiên Tuấn đầy hối lỗi. Sau đó, anh cúi đầu xuống gần An Điềm và hỏi: “Vậy, hay chúng ta đến một nơi không có ai và tiếp tục nhé?”
“Tôi không có ý này!” An Điềm luôn bị Cố Thiên Tuấn chọc cho dựng tóc gáy lên vào bất cứ mọi lúc. Cô hất chùm tóc đang cột ở một bên ra sau rồi hét lên. “Ý tôi là, anh muốn đi đâu hóng mát thì đi đi, đừng có chọc tôi!”
“Nhưng, chỉ ở chỗ em là mát nhất.” Cố Thiên Tuấn bước tới ôm eo của An Điềm một cách tự nhiên. Anh nhìn vào đôi má ửng hồng vì phấn khích và ngại ngùng của An Điềm, không kìm được lòng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đó.
Tuy nhiên, một cái làm sao đủ?
Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, rồi đặt những nụ hôn lên trên trán, mũi và môi của An Điềm…
Rồi bất giác, Cố Thiên Tuấn khéo léo mở hai hàm răng dè dặt của An Điềm và bắt đầu cuộc tấn công. Ban đầu An Điềm còn vùng vẫy kịch liệt, nhưng chưa đầy một phút, cô vô thức nhắm mắt lại, từ dè dặt chuyển sang chủ động để đáp lại Cố Thiên Tuấn.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng từ một bên, chiếu bóng của hai người trên mặt đất. Gió thổi nhè nhẹ, cây cối rợp bóng, mọi thứ trông thật đẹp.
Lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ ơi, chú Cố ơi, hai người đang làm gì vậy?”
An Điềm đang nhắm nghiền mắt nghe thấy giọng của An An, liền vội vàng mở mắt ra.
Đưa tay lên cố gắng đẩy Cố Thiên Tuấn ra, An Điềm bụm miệng mình ngượng ngùng quay người đi, không dám nhìn An An.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Sao mình có thể làm việc xấu hổ này ngay trước mặt An An? Chút nữa phải giải thích với con thế nào đây? An Điềm vỗ vỗ vào đôi má đỏ ửng của mình, ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng Cố Thiên Tuấn bị đẩy ra thì thản nhiên như không, anh đưa tay ra vuốt tóc của An Điềm, rồi nhìn sang An An: “An An, con là đàn ông rồi, sao có thể tùy tiện bắt nạt mẹ như thế? Con không nhìn thấy bà xã của chú đang xấu hổ à?”
“Bà xã?” An An và An Điềm đồng thanh hét lên.
An An giơ đôi chân nhỏ lên và chạy đến trước mặt Cố Thiên Tuấn rồi hỏi: “Chú Cố ơi, sao chú lại gọi mẹ con là bà xã vậy? Hai người kết hôn khi nào thế? Sao con không biết?”
“Phải đó, Cố Thiên Tuấn. Sao anh lại ăn nói lung tung như vậy? Từ khi nào mà tôi…”
“Suỵt…” Cố Thiên Tuấn đặt ngón tay trỏ lên môi An Điềm, nghiêng người dựa sát tai cô và giải thích: “Hôn nhau thường là việc mà những người yêu nhau và các cặp vợ chồng mới làm. Nếu anh không nói như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với tâm hồn trẻ thơ non nớt của An An đấy.”
“Cố tổng, có tin tốt.” Cao Lỗi đến phòng sách của Cố Thiên Tuấn, người vốn điềm tĩnh như anh, vậy mà trong giọng nói bây giờ lại có vẻ phấn khích như thể sắp có một sự kiện lớn ngã ngũ.
“Anh nói đi.” Cố Thiên Tuấn uống một ngụm nước. Chỉ cần mọi việc đi đúng theo kế hoạch của mình thì kết quả nhận được dĩ nhiên sẽ như mình dự đoán.
“Xe của Chu Minh Phong đã được cảnh sát trục vớt. Theo như thẩm định của chuyên gia, xác nhận rằng có người đã giở trò với thiết bị phanh số. Và người bán cho xe cho Chu Mộng Chỉ ở chợ đen, chúng tôi cũng đã điều tra được rồi. Anh ta có thể làm nhân chứng cho việc Chu Mộng Chỉ cố ý giết người. Bây giờ, chỉ cần đem người này, cũng như tên hung thủ đã giết Dương Thanh Lộ rồi bỏ trốn giao cho cảnh sát, phần còn lại sẽ dễ xử hơn cho chúng ta.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. Bây giờ Chu Hán Khanh không còn làm ở Cố Thị nữa, phần thế lực còn lại ở Cố Thị cũng đã bị loại trừ. Chu Mộng Chỉ cũng sắp trở thành một kẻ tội phạm, chỉ cần xảy ra sơ suất gì thì số cổ phần trong tay cô ta sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình.
Chỉ là, thân phận của Chu Mộng Chỉ vẫn là người vợ hợp pháp của mình, nên có lẽ phía cảnh sát sẽ vì nể mặt mình mà xử nhẹ.
Việc mà Cố Thiên Tuấn phải làm bây giờ chính là, phải đích thân đến đồn cảnh sát một chuyến, nhắc lại chuyện cũ với trưởng đồn, đồng thời kêu họ bắt giữ Chu Mộng Chỉ theo đúng trình tự pháp luật, sau đó đưa ra phán quyết theo luật.
Còn về chuyện Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đã giấu anh để làm những việc kinh tởm kia, Cố Thiên Tuấn không định truy cứu. Bởi vì bây giờ anh đã có An Điềm rồi, không cần phải truy cứu những việc đó nữa, cứ để hai người họ tự sinh tự diệt trong tù vậy!
“Anh đi thông báo, kêu họ đem những bằng chứng đó, đến đợi tôi ở công ty Cố Thị. Tôi muốn đích thân đến đồn cảnh sát một chuyến.” Cố Thiên Tuấn suy ngẫm rồi nói.
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị xe ngay.” Cao Lỗi gật đầu. Anh quay người đi, rồi đột nhiên dừng bước lại như thể sực nhớ ra điều gì đó.
“Có chuyện gì?” Cố Thiên Tuấn đang mặc áo vest vào đưa mắt nhìn sang Cao Lỗi.
“Cố tổng, tôi còn chuyện này quên nói với anh.” Cao Lỗi quay người lại và nói với vẻ lấy làm lạ. “Sáng nay, nhân viên bảo vệ ở biệt thự gọi cho tôi. Họ nói buổi tối của ba ngày trước, Chu Mộng Chỉ tự nhiên bị ngất đi, và đã được Chu Hán Khanh vừa đến đó cứu giúp kịp thời, đưa đến bệnh viện, chị Lý giúp việc cũng đi theo luôn. Ban đầu họ nghĩ anh cũng biết chuyện đó, nên không có thông báo gì. Nhưng bây giờ Chu Mộng Chỉ vẫn chưa về, nên họ gọi cho tôi để hỏi thử.”
“…” Đôi lông mày lưỡi mác của Cố Thiên Tuấn nhíu lại. Chu Hán Khanh trở lại thành phố H để thăm Chu Mộng Chỉ, anh không ngạc nhiên chút nào. Tuy nhiên, cho đến bây giờ anh vẫn chưa lật bài ngửa với Chu Mộng Chỉ, cô ta bị ốm mà lại không gọi cho anh, anh cũng cảm thấy rất khả nghi.
“Thế này đi!” Cố Thiên Tuấn suy nghĩ một lúc và nói với Cao Lỗi. “Bây giờ chúng ta cứ đến đồn cảnh sát trước. Sau đó, anh cử người gọi cho anh hai của tôi, hỏi anh ấy xem Chu Mộng Chỉ đang nằm ở bệnh viện nào. Đến lúc đó, cảnh sát đến vây bắt, cũng sẽ bớt tốn chút sức lực.”
“Vâng.” Cao Lỗi nói rồi vội vàng rời khỏi phòng sách. Còn Cố Thiên Tuấn, sau khi thắt cà vạt xong, cũng bước xuống cầu thang trong bộ vest màu xám bạc.
Khi anh bước ra khỏi hành lang của biệt thự, hình dáng của Cố Thiên Tuấn đột nhiên khựng lại. Anh quay ngoắt đầu lại, nhìn về An Điềm đang ở cách đó không xa.
Lúc này, An Điềm đang ngồi chơi xích đu dưới tán cây tử đằng bên ngoài biệt thự, trên những cành non xanh mướt đang nở rộ những bông hoa màu tím nhạt đan xen vào nhau một cách có nghệ thuật.
An Điềm đang mặc một chiếc váy liền dài tay bằng cotton màu trắng, đôi giày lười cũng màu trắng để lộ hai mắt cá chân xinh đẹp, mái tóc đen buộc nghiêng qua một bên. Ánh nắng chiếu vào cơ thể An Điềm, khiến cả người cô trông như đang phát ra ánh sáng.
Cố Thiên Tuấn nheo mắt lại và nhìn vào An Điềm: Nếu thời gian có thể trôi chầm chậm như thế này, đó cũng là một niềm hạnh phúc đầm ấm.
“Cố tổng, xe đã chuẩn bị xong. Anh…”
Cố Thiên Tuấn giơ tay lên ngắt lời Cao Lỗi đang đứng sau lưng mình, mắt anh vẫn tập trung vào An Điềm đang ở cách đó không xa: “Anh lên xe chờ tôi trước đi, tôi có vài điều muốn nói với An Điềm.”
“Vâng.” Cao Lỗi gật đầu, rồi rất biết điều lái xe đi xa một chút.
Cố Thiên Tuấn nhìn vào bóng lưng của An Điềm nở một nụ cười nham hiểm, rồi nhấc bàn chân dài lên đi đến chỗ An Điềm.
Lúc này, An Điềm đang nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời với một tâm trạng dễ chịu. Cô hơi nâng cằm lên, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, làn da trắng ngần sáng bóng.
“Ưm…” An Điềm đột nhiên cảm thấy môi mình rất khác, cô liền mở to mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của Cố Thiên Tuấn.
“Tránh ra!” An Điềm vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra rồi đứng dậy khỏi xích đu. Cô lén liếc nhìn những người vệ sĩ áo đen đang tuần tra ở cách đó không xa, rồi chất vấn Cố Thiên Tuấn bằng giọng vừa xấu hổ vừa giận dỗi. “Cố Thiên Tuấn, anh không nhìn thấy ở đây có đầy người à?”
“Chậc, tại anh suy nghĩ không chu đáo...” Mặt Cố Thiên Tuấn đầy hối lỗi. Sau đó, anh cúi đầu xuống gần An Điềm và hỏi: “Vậy, hay chúng ta đến một nơi không có ai và tiếp tục nhé?”
“Tôi không có ý này!” An Điềm luôn bị Cố Thiên Tuấn chọc cho dựng tóc gáy lên vào bất cứ mọi lúc. Cô hất chùm tóc đang cột ở một bên ra sau rồi hét lên. “Ý tôi là, anh muốn đi đâu hóng mát thì đi đi, đừng có chọc tôi!”
“Nhưng, chỉ ở chỗ em là mát nhất.” Cố Thiên Tuấn bước tới ôm eo của An Điềm một cách tự nhiên. Anh nhìn vào đôi má ửng hồng vì phấn khích và ngại ngùng của An Điềm, không kìm được lòng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đó.
Tuy nhiên, một cái làm sao đủ?
Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, rồi đặt những nụ hôn lên trên trán, mũi và môi của An Điềm…
Rồi bất giác, Cố Thiên Tuấn khéo léo mở hai hàm răng dè dặt của An Điềm và bắt đầu cuộc tấn công. Ban đầu An Điềm còn vùng vẫy kịch liệt, nhưng chưa đầy một phút, cô vô thức nhắm mắt lại, từ dè dặt chuyển sang chủ động để đáp lại Cố Thiên Tuấn.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng từ một bên, chiếu bóng của hai người trên mặt đất. Gió thổi nhè nhẹ, cây cối rợp bóng, mọi thứ trông thật đẹp.
Lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ ơi, chú Cố ơi, hai người đang làm gì vậy?”
An Điềm đang nhắm nghiền mắt nghe thấy giọng của An An, liền vội vàng mở mắt ra.
Đưa tay lên cố gắng đẩy Cố Thiên Tuấn ra, An Điềm bụm miệng mình ngượng ngùng quay người đi, không dám nhìn An An.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Sao mình có thể làm việc xấu hổ này ngay trước mặt An An? Chút nữa phải giải thích với con thế nào đây? An Điềm vỗ vỗ vào đôi má đỏ ửng của mình, ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng Cố Thiên Tuấn bị đẩy ra thì thản nhiên như không, anh đưa tay ra vuốt tóc của An Điềm, rồi nhìn sang An An: “An An, con là đàn ông rồi, sao có thể tùy tiện bắt nạt mẹ như thế? Con không nhìn thấy bà xã của chú đang xấu hổ à?”
“Bà xã?” An An và An Điềm đồng thanh hét lên.
An An giơ đôi chân nhỏ lên và chạy đến trước mặt Cố Thiên Tuấn rồi hỏi: “Chú Cố ơi, sao chú lại gọi mẹ con là bà xã vậy? Hai người kết hôn khi nào thế? Sao con không biết?”
“Phải đó, Cố Thiên Tuấn. Sao anh lại ăn nói lung tung như vậy? Từ khi nào mà tôi…”
“Suỵt…” Cố Thiên Tuấn đặt ngón tay trỏ lên môi An Điềm, nghiêng người dựa sát tai cô và giải thích: “Hôn nhau thường là việc mà những người yêu nhau và các cặp vợ chồng mới làm. Nếu anh không nói như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với tâm hồn trẻ thơ non nớt của An An đấy.”
/540
|