Lạc Tuyết khom lưng , nhặt cái gì ở trên đất lên.
Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm , ánh mắt hơi nheo lại . Ah , là cái bóp tiền , không biết bên trong bao nhiều tiền nữa.
“ Ai làm rơi đây?” Lạc Tuyết nhìn bốn phía , một người cũng không có , nhưng sao lại có bóp tiền ở đây , ngón tay cô buông lỏng , bóp tiền trong tay dừng trên tay Đường Mặc Vũ , đôi tay nhỏ bé kia cướp lấy định mở bóp tiền ra.
“ Tiểu Vũ , không được động , của người khác đấy.” Lạc Tuyết vội vàng ngăn cản , nhưng tay anh còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô , bóp tiền đã mở ra , bên trong ví có rất nhiều tiền , không đếm được là bao nhiêu . Không có ba ngàn , cũng phải năm . Chủ nhân ví này cũng lạ , để nhiều tiền mặt trong ví tiền như vậy mà không sợ bị mất hay sao.
“ Nào , Tiểu Vũ , không được tò mò.” Lạc Tuyết vội vàng lấy lại , cô bế Đường Mặc Vũ ở một bên , rồi lườm anh . “Tiểu Vũ , đây là của người khác , chúng ta phải đứng ở chỗ này tìm chủ nhân của chiếc ví đó đến , tiền nhiều như vậy , chắc họ bị mất cũng sót ruột lắm.”
Song , Đường Mặc Vũ cứ giằng lấy chiếc ví. Của người khác á , đầu óc cô có vấn đề à? Số tiền này cho chúng ta cuộc sống đầy đủ được một thời gian , không cần phải hằng ngày đi nhặt rác , cũng không cần kẻ đói người no , càng không cần lúc nào cũng lo lắng .
“ Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết giơ Đường Mặc Vũ lên , nhìn trong mắt nó lơ đễnh , lúc này cô biết rõ Tiểu Vũ đang nghĩ gì . Tiểu Vũ của cô tuy không phải là đứa trẻ xinh đẹp gì , nhưng chắc chắn , nó thông minh hơn các đứa trẻ khác rất nhiều.
Đường Mặc Vũ cầm ví giơ lên cao , hai tay cầm chặt ví tiền , anh sẽ không đưa cho cô . Đồ xấu xí ngu si , anh làm điều này không phải vì cô hay sao? Có số tiền đó , cô không phải vất vả làm việc , được ăn ngon hơn.
“ Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết cố lấy ví tiền trên tay Tiểu Vũ , thấy nó lắc đầu : “ Tiểu Vũ , đây là tiền của người khác , chúng ta không thể lấy . Chúng ta nghèo thật nhưng nhân cách không nghèo , mẹ biết nhiều người khinh thường mẹ , chỉ là mẹ quyết không làm có lỗi với bản thân , có lỗi với người khác. Có nhiều người bảo mẹ ngốc , mà con biết không , có lẽ người bị mất kia đang lo lắng đi tìm ví tiền , cũng có thể số tiền đó dùng để chữa bệnh . Chúng ta dùng tiền chúng ta kiếm , còn tiền của người khác , nhất định không được động , biết chưa?”
Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm , ánh mắt hơi nheo lại . Ah , là cái bóp tiền , không biết bên trong bao nhiều tiền nữa.
“ Ai làm rơi đây?” Lạc Tuyết nhìn bốn phía , một người cũng không có , nhưng sao lại có bóp tiền ở đây , ngón tay cô buông lỏng , bóp tiền trong tay dừng trên tay Đường Mặc Vũ , đôi tay nhỏ bé kia cướp lấy định mở bóp tiền ra.
“ Tiểu Vũ , không được động , của người khác đấy.” Lạc Tuyết vội vàng ngăn cản , nhưng tay anh còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô , bóp tiền đã mở ra , bên trong ví có rất nhiều tiền , không đếm được là bao nhiêu . Không có ba ngàn , cũng phải năm . Chủ nhân ví này cũng lạ , để nhiều tiền mặt trong ví tiền như vậy mà không sợ bị mất hay sao.
“ Nào , Tiểu Vũ , không được tò mò.” Lạc Tuyết vội vàng lấy lại , cô bế Đường Mặc Vũ ở một bên , rồi lườm anh . “Tiểu Vũ , đây là của người khác , chúng ta phải đứng ở chỗ này tìm chủ nhân của chiếc ví đó đến , tiền nhiều như vậy , chắc họ bị mất cũng sót ruột lắm.”
Song , Đường Mặc Vũ cứ giằng lấy chiếc ví. Của người khác á , đầu óc cô có vấn đề à? Số tiền này cho chúng ta cuộc sống đầy đủ được một thời gian , không cần phải hằng ngày đi nhặt rác , cũng không cần kẻ đói người no , càng không cần lúc nào cũng lo lắng .
“ Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết giơ Đường Mặc Vũ lên , nhìn trong mắt nó lơ đễnh , lúc này cô biết rõ Tiểu Vũ đang nghĩ gì . Tiểu Vũ của cô tuy không phải là đứa trẻ xinh đẹp gì , nhưng chắc chắn , nó thông minh hơn các đứa trẻ khác rất nhiều.
Đường Mặc Vũ cầm ví giơ lên cao , hai tay cầm chặt ví tiền , anh sẽ không đưa cho cô . Đồ xấu xí ngu si , anh làm điều này không phải vì cô hay sao? Có số tiền đó , cô không phải vất vả làm việc , được ăn ngon hơn.
“ Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết cố lấy ví tiền trên tay Tiểu Vũ , thấy nó lắc đầu : “ Tiểu Vũ , đây là tiền của người khác , chúng ta không thể lấy . Chúng ta nghèo thật nhưng nhân cách không nghèo , mẹ biết nhiều người khinh thường mẹ , chỉ là mẹ quyết không làm có lỗi với bản thân , có lỗi với người khác. Có nhiều người bảo mẹ ngốc , mà con biết không , có lẽ người bị mất kia đang lo lắng đi tìm ví tiền , cũng có thể số tiền đó dùng để chữa bệnh . Chúng ta dùng tiền chúng ta kiếm , còn tiền của người khác , nhất định không được động , biết chưa?”
/133
|