Chương 8.
Với sức mạnh vạn năng của thần mặt trời. Và sức mạnh thần kì của ánh trăng. Cộng thêm sự hòa hợp đầy ăn ý của ngày và đêm. Đứa bé thiên thần cực dễ thương đã ra đời với cái tên Nhất Khánh Phàm Hạo. Nhưng cũng bởi dân gian có câu “Tạo hóa đố hồng nhan”. Cũng bởi cái thân phận “Hồng nhan” mà hắn còn được vạn vật uy ái cho cái nạn “trời đánh”.
Bởi vậy mới có cái ngược đời hiện tại.
Bởi vậy mới có nước mắt hồng nhan Phàm Hạo.
Bởi vậy mới có sợi tơ hồng oan trái này.
Biệt thự ngoại ô Hà Nội nhà họ Nhất Khánh.
Cuộc họp gia đình bắt đầu với mục đích thống nhất các điều khoản hôn nhân sắp tới của đại tiểu thư Nhất Khánh Như Vũ và chồng tương lai.
Phòng khách.
Nhất Khánh Phàm Hạo hiên ngang với áo sơ mi và quần jean đen giản dị. Đây là lần đầu tiên hắn được mặc đồ nam sau hơn 2 tháng khổ sai.
Quan điểm của hắn là:
-Theo tôi thấy thì hãy hủy hôn ước này đi và thả tự do cho Tôi!!! – Hắn muốn nói “tao” kinh khủng nhưng tại sau 2 tháng học hành chăm chỉ… hắn đã mất dần…
Sii nhìn hắn, Nhất Khánh Bách Chiến cũng nhìn hắn. Cả hai người đồng loạt nói một câu: “Thiên thần!”
Và suy nghĩ giản đơn mà khó khăn là tự do của hắn tan vỡ hàng ngàn hàng vạn mảnh.
-“Chị” hãy an phận đi! Có sao thì chị cũng sắp phải về nhà chồng rồi!
Papa hắn cũng gật đầu đồng tình trước lời nói của Sii. Nhưng hắn nào phải con ngựa non chỉ háu đá không biết rút kinh nghiệm. Hắn có một lí lẽ riêng, một lí do rất riêng. Bỗng!
Hắn nảy ra một khái niệm mà hắn đáng lí ra phải phát hiện ra từ lâu lâu lắm rồi:
-Đúng rồi!!! Sii rõ ràng là 1 đứa con gái 100%, nhà bên kia có đứa con trai 100%! Hai đứa cộng vào thì thành đôi! Tại sao lại bắt tôi giả gái chứ???
Trong căn phòng đượm vẻ trầm, buồn, vui lẫn lộn. Những bức tranh chân dung nổi tiếng khắp thế giới được trưng bày kiểu cách và hòa hợp trên tường. Để có được những bước tranh tuyệt vời như vậy ông Bách Chiến đã phải tốn không ít tiền bạc và công sức. Đã phải thân pha vào một cuộc chiến đẫm mồ hôi giàng tranh quý.
Và ngay lúc này cũng có một cuộc chiến tại gia ông phải giải quyết. Ông phải đưa ra một câu trả lời đích đáng nhất để làm vừa lòng thằng con trai-gái phá gia chi tử Nhất Khánh Phàm Hạo này:
-Vì 18 năm trước tao hứa gả con gái đầu lòng cho con trai Hà Bác Ninh!
-Sii “đa” không phải là con gái đầu lòng à!!! – Hắn chỉ thẳng tay về phía Sii, ánh mắt đanh thép thể hiện ý chí không đổi thay.
Vẫn rất khoan thái ngồi trên sofa, Sii nở nụ cười đắc ý:
-Chị mới là con gái đầu lòng chứ! Hơn nữa em gái chị mới có 15 tuổi, lại có cả hôn thê đẹp trai! Ha ha!
Thấy Sii cười 2 nàng Nenxi duyên dáng sau lưng cũng ngả nghiên e lệ cười.
“Cười gì mà cười! Thấy kinh!” Hắn bắt tia mắt về phía Nenxi nhưng cũng nhanh tắt ngủm vì hắn sợ bị phát hiện.
-Người yêu mày ngậm củ tỏi lâu rồi, ngồi xổm ngắm gà khỏa thân rồi! 15 tuổi à! Anh mày 17 này!
Điều cấm kị nhất đối với Sii là việc bị nhắc đến cái tên Phan Anh và “die”. Nó giận dữ vô cùng, cũng bởi cơn giận không nguôi này mà nó ra tay hạ sát ông anh trai. Nhưng nó cũng biết điểm dừng. Điểm dừng của nó hiện tại là tạt nước. Nó vớ lấy li nước trên bàn và tạt thẳng vào mặt hắn.
Nước trắng tinh bắt lên mặt hắn, cái làn nước lạnh giá làm hắn tỉnh táo hắn. Cơn giận cũng chuyển sang âm nhiệt khác. 0°C.
Bả vai hắn gồng lên, nước ở mặt, cổ và tóc chảy xuống sàn từng giọt không định sẵn. Mặt hắn cúi gằm, tay nắm chặt kìm nén dòng cảm xúc điên cuồng. Giọng hắn ồm ồm với những tiếng nghiễn răng đanh đách:
-Tao cho mày 2 cơ hội, 1 là quỳ xuống xin lỗi, 2 là cầu xin và quỳ gối…!!!!!!
Cả 2 đều giống nhau mà!
-Để tao nói cho mày lần cuối. Nếu mày ngoan ngoãn lên xe hoa về nhà chồng, tao sẽ ngừng tìm kiếm con bé đó và nếu mày thật sự tìm thấy nó hay yêu một ai khác, tao sẽ để mày làm gì mình muốn…
Ba hắn lạnh lùng nói khi thấy hắn như vậy. Ông đã chứng kiến sự thay đổi đến đáng sợ của hắn khi gặp con bé có chiếc ô “thiên thần” đó. Từ một đứa ít nói, mặt lúc nào cũng lạnh băng. Nhất Khánh Phàm Hạo bỗng trở thành đứa miệng sinh ra trước người. Lúc nào cũng cười, cũng đùa bỡn, cũng ngang ngạnh. Ông thật sự muốt biến cô gái có sức ảnh hưởng đến hắn là ai!
-Không cần!!! Lúc ấy thì ai thèm cười tôi nữa!!! – Hắn gắt lên, khó chịu vô cùng. Bởi nếu cô gái ấy biết hắn đã có “CHỒNG” thì…
Cuộc nói chuyện lên đến cao trào khi hắn cố thoát thân bằng cách nhảy ra ngoài ban công phòng khách ở tầng hai. Và hắn nhảy thật. Ngu!
Nhảy từ tầng 1 sẽ không chết, nặng lắm thì chảy máu vào bệnh viện. Nhảy từ tầng 3 có thể sẽ đi tong về chơi cùng cụ tổ. Tầng 2 thì nắm chọn xác suất 50-50, chết cũng được mà vào viện cũng được…
Vì hắn là một nhân vật đặc biệt, phải cho là rất đặc biệt và được uy ái lắm lắm mới thoát chết nhưng với cái trò nổ quả đà nên hắn bị gãy chân. Nhập viện và được trả về vì quẫn nhiễu và làm ồn.
Lúc được trả về hắn mới hối hận. Đáng lẽ ra hắn nên ngoan ngoãn một chút thì đâu có bị đưa về cái nhà tù bằng biệt thự to đùng này chứ!!!
Hắn hối hận lắm!
Hối hận lắm lắm!
Với sức mạnh vạn năng của thần mặt trời. Và sức mạnh thần kì của ánh trăng. Cộng thêm sự hòa hợp đầy ăn ý của ngày và đêm. Đứa bé thiên thần cực dễ thương đã ra đời với cái tên Nhất Khánh Phàm Hạo. Nhưng cũng bởi dân gian có câu “Tạo hóa đố hồng nhan”. Cũng bởi cái thân phận “Hồng nhan” mà hắn còn được vạn vật uy ái cho cái nạn “trời đánh”.
Bởi vậy mới có cái ngược đời hiện tại.
Bởi vậy mới có nước mắt hồng nhan Phàm Hạo.
Bởi vậy mới có sợi tơ hồng oan trái này.
Biệt thự ngoại ô Hà Nội nhà họ Nhất Khánh.
Cuộc họp gia đình bắt đầu với mục đích thống nhất các điều khoản hôn nhân sắp tới của đại tiểu thư Nhất Khánh Như Vũ và chồng tương lai.
Phòng khách.
Nhất Khánh Phàm Hạo hiên ngang với áo sơ mi và quần jean đen giản dị. Đây là lần đầu tiên hắn được mặc đồ nam sau hơn 2 tháng khổ sai.
Quan điểm của hắn là:
-Theo tôi thấy thì hãy hủy hôn ước này đi và thả tự do cho Tôi!!! – Hắn muốn nói “tao” kinh khủng nhưng tại sau 2 tháng học hành chăm chỉ… hắn đã mất dần…
Sii nhìn hắn, Nhất Khánh Bách Chiến cũng nhìn hắn. Cả hai người đồng loạt nói một câu: “Thiên thần!”
Và suy nghĩ giản đơn mà khó khăn là tự do của hắn tan vỡ hàng ngàn hàng vạn mảnh.
-“Chị” hãy an phận đi! Có sao thì chị cũng sắp phải về nhà chồng rồi!
Papa hắn cũng gật đầu đồng tình trước lời nói của Sii. Nhưng hắn nào phải con ngựa non chỉ háu đá không biết rút kinh nghiệm. Hắn có một lí lẽ riêng, một lí do rất riêng. Bỗng!
Hắn nảy ra một khái niệm mà hắn đáng lí ra phải phát hiện ra từ lâu lâu lắm rồi:
-Đúng rồi!!! Sii rõ ràng là 1 đứa con gái 100%, nhà bên kia có đứa con trai 100%! Hai đứa cộng vào thì thành đôi! Tại sao lại bắt tôi giả gái chứ???
Trong căn phòng đượm vẻ trầm, buồn, vui lẫn lộn. Những bức tranh chân dung nổi tiếng khắp thế giới được trưng bày kiểu cách và hòa hợp trên tường. Để có được những bước tranh tuyệt vời như vậy ông Bách Chiến đã phải tốn không ít tiền bạc và công sức. Đã phải thân pha vào một cuộc chiến đẫm mồ hôi giàng tranh quý.
Và ngay lúc này cũng có một cuộc chiến tại gia ông phải giải quyết. Ông phải đưa ra một câu trả lời đích đáng nhất để làm vừa lòng thằng con trai-gái phá gia chi tử Nhất Khánh Phàm Hạo này:
-Vì 18 năm trước tao hứa gả con gái đầu lòng cho con trai Hà Bác Ninh!
-Sii “đa” không phải là con gái đầu lòng à!!! – Hắn chỉ thẳng tay về phía Sii, ánh mắt đanh thép thể hiện ý chí không đổi thay.
Vẫn rất khoan thái ngồi trên sofa, Sii nở nụ cười đắc ý:
-Chị mới là con gái đầu lòng chứ! Hơn nữa em gái chị mới có 15 tuổi, lại có cả hôn thê đẹp trai! Ha ha!
Thấy Sii cười 2 nàng Nenxi duyên dáng sau lưng cũng ngả nghiên e lệ cười.
“Cười gì mà cười! Thấy kinh!” Hắn bắt tia mắt về phía Nenxi nhưng cũng nhanh tắt ngủm vì hắn sợ bị phát hiện.
-Người yêu mày ngậm củ tỏi lâu rồi, ngồi xổm ngắm gà khỏa thân rồi! 15 tuổi à! Anh mày 17 này!
Điều cấm kị nhất đối với Sii là việc bị nhắc đến cái tên Phan Anh và “die”. Nó giận dữ vô cùng, cũng bởi cơn giận không nguôi này mà nó ra tay hạ sát ông anh trai. Nhưng nó cũng biết điểm dừng. Điểm dừng của nó hiện tại là tạt nước. Nó vớ lấy li nước trên bàn và tạt thẳng vào mặt hắn.
Nước trắng tinh bắt lên mặt hắn, cái làn nước lạnh giá làm hắn tỉnh táo hắn. Cơn giận cũng chuyển sang âm nhiệt khác. 0°C.
Bả vai hắn gồng lên, nước ở mặt, cổ và tóc chảy xuống sàn từng giọt không định sẵn. Mặt hắn cúi gằm, tay nắm chặt kìm nén dòng cảm xúc điên cuồng. Giọng hắn ồm ồm với những tiếng nghiễn răng đanh đách:
-Tao cho mày 2 cơ hội, 1 là quỳ xuống xin lỗi, 2 là cầu xin và quỳ gối…!!!!!!
Cả 2 đều giống nhau mà!
-Để tao nói cho mày lần cuối. Nếu mày ngoan ngoãn lên xe hoa về nhà chồng, tao sẽ ngừng tìm kiếm con bé đó và nếu mày thật sự tìm thấy nó hay yêu một ai khác, tao sẽ để mày làm gì mình muốn…
Ba hắn lạnh lùng nói khi thấy hắn như vậy. Ông đã chứng kiến sự thay đổi đến đáng sợ của hắn khi gặp con bé có chiếc ô “thiên thần” đó. Từ một đứa ít nói, mặt lúc nào cũng lạnh băng. Nhất Khánh Phàm Hạo bỗng trở thành đứa miệng sinh ra trước người. Lúc nào cũng cười, cũng đùa bỡn, cũng ngang ngạnh. Ông thật sự muốt biến cô gái có sức ảnh hưởng đến hắn là ai!
-Không cần!!! Lúc ấy thì ai thèm cười tôi nữa!!! – Hắn gắt lên, khó chịu vô cùng. Bởi nếu cô gái ấy biết hắn đã có “CHỒNG” thì…
Cuộc nói chuyện lên đến cao trào khi hắn cố thoát thân bằng cách nhảy ra ngoài ban công phòng khách ở tầng hai. Và hắn nhảy thật. Ngu!
Nhảy từ tầng 1 sẽ không chết, nặng lắm thì chảy máu vào bệnh viện. Nhảy từ tầng 3 có thể sẽ đi tong về chơi cùng cụ tổ. Tầng 2 thì nắm chọn xác suất 50-50, chết cũng được mà vào viện cũng được…
Vì hắn là một nhân vật đặc biệt, phải cho là rất đặc biệt và được uy ái lắm lắm mới thoát chết nhưng với cái trò nổ quả đà nên hắn bị gãy chân. Nhập viện và được trả về vì quẫn nhiễu và làm ồn.
Lúc được trả về hắn mới hối hận. Đáng lẽ ra hắn nên ngoan ngoãn một chút thì đâu có bị đưa về cái nhà tù bằng biệt thự to đùng này chứ!!!
Hắn hối hận lắm!
Hối hận lắm lắm!
/15
|