Edit + Beta: Súp Lơ
“……Vậy thì nhân lúc cô vẫn đang dạt dào cảm xúc, mình tranh thủ quay nốt cho xong cảnh cuối cùng của cô đi.”
Ôn Lệ gật đầu: “Được.”
Sau một thời gian ngắn để các nhân viên nghỉ ngơi và điều chỉnh thiết bị, Cừu Bình lại lớn tiếng kêu gọi mọi người chuẩn bị quay.
“Nào, tất cả mọi người chuẩn bị nhanh lên, quay cảnh cuối cùng của cô Ôn, một lát nữa còn phải chúc mừng cô Ôn đóng máy.”
Các nhân viên đồng thanh trả lời.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này ở Tân Thành là âm mấy chục độ, hiện giờ chỗ mà bọn họ đang quay là ở bên trong ngục tối được bao quanh bởi đá, nơi này được dựng lên trong khu chuyên dùng để quay phim. Không có hệ thống các thiết bị sưởi ấm, vì muốn thể hiện được cảnh tượng chân thật nhất, khi dựng nhà lao này mọi người đã để chừa khe hở giữa các cục đá, gió lạnh tê tái buốt tận xương lọt vào trong từ những chỗ đó. Không cần quan tâm xung quanh có nhiều đống lửa và một số thiết bị giữ ấm cỡ nhỏ, mọi người vẫn mặc áo lông thật dày bọc mình kín mít.
Trên người Ôn Lệ mặc duy nhất trang phục diễn sườn xám phong phanh, mà bộ đồ đó đã bị chà đạp làm hỏng không còn dáng vẻ lúc ban đầu. Cô hít sâu thêm mấy cái, làm tốt công tác chuẩn bị, cổ vũ bản thân, sốc tinh thần quyết tâm bỏ tấm thảm đang bọc trên người mình ra, nằm xuống mặt đất lạnh lẽo.
Người tạo hình ngồi xổm bên cạnh ‘tạo máu’ lên mặt và trên người giúp cô.
Tống Nghiên mặc áo khoác dài lông chồn trên người, dù nó không thể so với áo lông ấm áp nhưng ít nhất còn chắn được gió, Ôn Lệ cực kỳ hâm mộ, vẫy vẫy tay gọi anh lại.
Người đàn ông đi đến chỗ cô ngồi xổm xuống, Ôn Lệ nhấc chỗ lông chồn trên cổ áo anh lên, thoải mái vuốt vuốt mấy cái.
Tống Nghiên cúi đầu cười mấy tiếng, đặt bàn tay ấm áp lên trên bụng của cô, rồi tiếp tục dùng bàn tay khô ráo và ấm nóng của mình để sưởi ấm cho cô.
“Kiên trì thêm chút nữa.”
Ôn Lệ lạnh đến mức cả người phát run, cô cắn chặt răng, hít hít mũi, tự tin nhìn anh ra dấu ‘Ok’.
Cảnh diễn cuối cùng trước khi Ôn Lệ đóng máy là cảnh sinh ly tử biệt của Tống Loan Loan và Ôn Đình Phong, bởi vậy nên nó cần cảm xúc đạt đến mức cao trào, phải gắng hết sức diễn làm sao để thật bùng nổ. Cừu Bình sắp xếp giảng giải cảnh diễn này một hồi, mục đích nhằm hy vọng cô có thể dựa vào những cảm xúc đã có sẵn từ cảnh trước để hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, để diễn cảnh cuối cùng thành công và trọn vẹn nhất.
Loan Loan đã chết, chết trong một mùa đông, chết trong địa lao lạnh lẽo âm u đầy mùi máu, quần áo tả tơi, đau khổ vô cùng, chật vật đến tột cùng.
Nhân viên phụ trách giơ bảng Clapperboard đánh cạch một tiếng, cảnh cuối cùng chính thức bắt đầu quay.
Bối cảnh quay phim ở đây không được thoải mái như khi đóng phim truyền hình, nó không khác gì một bài kiểm tra lớn dành cho các diễn viên về việc thể hiện cảm xúc và kỹ năng nói thoại. Dưới những gánh nặng mà cơ thể và tâm lý phải chịu đựng, Ôn Lệ nhắm mặt lại một lát, lúc cô mở mắt ra lần nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt.
Môi cô khô nứt, trên đó còn những vết máu đã khô, gian nan mở miệng, tuyệt vọng nhìn về phía người đàn ông trước mặt, im lặng cầu xin.
Lúc này đạo diễn và nhà sản xuất nheo mắt suy nghĩ, nhìn gắt gao vào màn hình giám sát, quan sát thật kỹ những thay đổi của từng biểu cảm hay chi tiết nhỏ mà hai diễn viên đang thể hiện trong màn hình.
Ở trước máy quay, Tống Nghiên cần phải thể hiện cảm xúc tuyệt vọng bi thương ít hơn và không được rõ ràng như Ôn Lệ. Ôn Lệ có thể thoải mái phát tiết hết những cảm xúc trong người, vì trước đấy cô đã phải chịu khổ hình, dây thanh quản của cô bị phế hư hoàn toàn, không thể nói ra thành lời, tiếng khóc lớn nghe đến tan nát cõi lòng. Còn Tống Nghiên thiên về hướng âm thầm chịu đựng, vì trong kịch bản xây dựng nhân vật nó phải như vậy, cho dù anh muốn khóc cũng không được khóc ra thành tiếng, cho dù đang rất tức giận đau lòng đến cùng cực nhưng không được phát tiết ra ngoài.
Trong màn hình, hàm dưới người đàn ông run run, các cơ phần cổ trên người đang không ngừng co rút, nó như thể anh đang bị đầu độc và không thể nói được một chữ nào. Ánh mắt đau xót thê lương, từng đốm lửa phản chiếu cảnh ngục tối trong mắt anh bất chợt bị dập tắt, không hề khóc lớn thảm thiết mà là im hơi lặng tiếng, nén nhịn nước mắt, khổ sở đến mức muốn lôi sạch ruột gan ra ngoài.
Cách xử lý cảm xúc của hai người khác hẳn nhau, một người động một người tĩnh, một người trôi thả một người che giấu, cả hai đều nắm chắc và làm tốt đặc điểm của vai diễn.
Khi tiếng súng vang lên, cảnh quay cuối này kết thúc, Cừu Bình dụi dụi khóe mắt, tạm hòa hoãn mấy giây sau mới thấp giọng hô: “Cắt!”
Dễ dàng nhận thấy Ôn Lệ chưa thể thoát khỏi tâm trạng và cảm xúc của nhân vật vừa diễn, cảnh cuối cùng đã quay xong. Cô đã không còn cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất, nằm trên đó không nhúc nhích, khóc đến mức cả người xụi lơ mềm nhũn, hai mắt nhắm chặt không chịu mở, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt vẫn đang chảy rất nhiều.
Tống Nghiên cũng chưa thể thoát vai ngay được, nhắm mắt cúi đầu xoa xoa mí mắt, cổ họng nghẹn ngào.
Diễn viên nhập tâm vào vai diễn, phát huy hết phần sức lực để diễn, sau khi kết thúc không thoát vai được hay có tác dụng chậm là chuyện hết sức bình thường. Các nhân viên thức thời không ai đi lên quấy rầy mà đợi bọn họ từ từ lấy lại trạng thái quay về lúc đầu.
Trên mặt đất rất lạnh, Tống Nghiên ôm Ôn Lệ vào lòng an ủi.
Nhìn có vẻ như Tống Nghiên đang an ủi cô nhưng không hiểu sao Ôn Lệ có cảm giác như anh ôm cô là anh đang tự xoa dịu bản thân.
Hình như người đàn ông này sợ điều gì đó, hơi thở gấp gáp, một đôi tay vững vàng giữ cô thật chắc, ngồi trên mặt đất ôm người vào lòng, không thả lỏng một chút nào, ép buộc cô không thể động đậy.
Được bao bọc trong vòng ôm rộng rãi và ấm áp, Ôn Lệ không còn để ý đến chuyện mình có thể cử động được nữa hay không. Các thần kinh căng thẳng buộc chặt thả lỏng hơn, tự nhiên khóc càng nhiều càng to hơn.
Cừu Bình không biết nên khóc hay nên cười, nghiêng đầu với đùa với những người khác: “Ai không biết chắc nghĩ Tống Nghiên bắt nạt vợ mình đấy.”
Ôn Lệ túm chặt quần áo trên người Tống Nghiên, dù đầu óc đã như một vũng bùn nhưng vừa nghe thấy lời của đạo diễn đã lập tức nức nở nói chuyện thay Tống Nghiên: “Sao anh ấy có thể bắt nạt tôi được…..”
Tống Nghiên sửng sốt, bật cười: “Em ngốc à, đạo diễn Cừu đang nói đùa.”
Ôn Lệ ngây ngốc mở to hai con mắt đẫm lệ, chưa thể suy nghĩ logic mạch lạc trong giây lát: “Hả?”
Cô vừa mới nói gì đó theo bản năng?
Cừu Bình cười đến độ hai bả vai rung bần bật: “Bà Tống rất ghê nha? Được rồi, bây giờ chúng tôi đều biết từ trước đến nay Tống Nghiên không nỡ bắt nạt cô.”
Bầu không khí nặng nề đè nén trên phim trường vừa rồi đã thay đổi hẳn, tất cả nhân viên ở đây đều bật cười, có mấy người trẻ tuổi lớn gan hô to mấy tiếng “Cô Ôn cho chúng ta ăn cơm chó.”
Cảnh quay cuối cùng kết thúc, đoàn làm phim cố ý chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng Ôn Lệ đóng máy.
“Những vất vả khổ sở cô phải chịu suốt mấy tháng nay không phải thứ vô ích bỏ đi, tôi không chọn lầm người.” Cừu Bình nâng chén cùng Ôn Lệ, ngẩng lên uống một hơi rượu trong ly, cười to, “Lão Chu càng không nhìn lầm người.”
Biên kịch Chu nói với giọng kiêu ngạo: “Tôi đã nói rồi mà, sẽ không khiến ông thất vọng.”
Ôn Lệ nhận hết những lời khen ngợi từ đạo diễn đến biên kịch rồi còn cả một phần lớn các nhân viên làm việc ở đoàn làm phim. Trong lúc đang đắc ý dào dạt vẫn không quên bưng chén rượu đến cảm ơn Tống Nghiên.
“Thầy Tống, em kính anh một ly.”
Dường như Tống Nghiên thấy khá ngạc nhiên vì cô mời mình uống rượu nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, giơ chén về hướng cô.
“Trong cảnh cuối cùng đó anh diễn quá tốt, vốn em không kích động đến mức vậy đâu, em phải cảm ơn anh.” Ôn Lệ nói lời cảm ơn chính thức đến anh, “Hợp tác rất vui vẻ.”
Tống Nghiên cười, chạm vào cốc cô: “Phải cảm ơn em nữa, hợp tác vui vẻ.”
Hai vợ chồng thích chơi trò khách sáo, mọi người đứng cạnh vừa xem vừa ‘Chậc chậc chậc’.
Ôn Lệ nghiêm túc nói cảm ơn Tống Nghiên nhưng thật ra lời cảm ơn mà Tống Nghiên nói với Ôn Lệ cũng không phải là anh nói xã giao qua lại cho có.
Quả thực cô tiến bộ rất nhanh, trong cảnh diễn cuối cùng vào chiều nay, anh bị cô tác động nên tiến vào trạng thái và tìm được cảm xúc.
Tống Nghiên nhớ mười năm trước trong một chương trình truyền hình nào đó Ôn Lệ đã vô tình nói một câu.
—–Người còn sống ở trên đời này, đối với tôi mà nói đó là niềm vui lớn nhất.
Hình như anh đã hiểu rõ hết hàm ý trong câu nói đó.
May mắn bọn họ được sống trong thời kỳ hòa bình phát triển, tuy phải chờ đợi lâu nhưng đến cuối cùng vẫn rất tốt vì đã gặp lại nhau.
—
Trong bốn diễn viên chính của bộ phim, Ôn Lệ là người có ít cảnh diễn nhất nên là người đóng máy sớm nhất.
Nhưng mà ba người còn lại bao gồm cả Tống Nghiên cũng chuẩn bị lần lượt đóng máy vào cuối tuần sau khi cô chính thức rời đoàn phim mấy ngày.
Đoàn phim chọn quay phim vào những ngày đông lạnh giá nhất ở Tân Thành, đợi đến lúc bộ phim được quay xong, thời tiết đang bắt đầu vào xuân.
<< Băng Thành >> được lên kế hoạch và quay phim vào năm ngoài, đến đầu năm nay thì đóng máy, trải qua khâu kiểm duyệt rồi cắt thêm các thứ, còn phải làm hậu kỳ chỉnh sửa, đến tận qua nửa năm nay mới bắt đầu tuyên truyền.
Nội dung phim thiên về đề tài hoạt động gián điệp trong thời chiến của đất nước, dẫn đến việc khi << Băng Thành >> được thông báo chuẩn bị chiếu thì có ưu thế hơn các bộ phim thương mại khác, thu hút độ chú ý rất cao.
Lần này Ôn Lệ chuyển hình oanh liệt, từ năm ngoái đến năm nay đều không vào đoàn làm phim mới để quay các bộ phim khác. Nếu như nhân vật được cô thể hiện tốt trên màn ảnh, điều đó có nghĩa sau này cô sẽ có nhiều sự lựa chọn về các kịch bản có độ chênh lệch hơn chứ không chỉ giới hạn trong mỗi loại hình phim thần tượng.
Nếu không thành công, nhiều nhất chỉ bị cộng đồng mạng cười nhạo chế giễu là đống bùn nát không vượt qua được bức tường cao. Rồi cô sẽ quay lại vị trí làm lưu lượng của mình, đợi các kịch bản phim thần tượng đến tìm, rồi như cũ chọn ra kịch bản có nội dung và đội ngũ sản xuất tốt nhất.
Hậu quả đề lại về sau là cô sẽ khó lấy được những tài nguyên phim điện ảnh ở cấp bậc cao như << Băng Thành >>, muốn lại càng khó như lên trời.
Cả Ôn Lệ và ekip làm việc của mình đều có chung một suy nghĩ là không muốn bỏ qua cơ hội chuyển hình tuyệt vời này. Cho nên trước khi bộ phim được công chiếu, tất cả mọi người đều dồn sự tập trung và sức lực vào việc tuyên truyền cho << Băng Thành >>.
Trong khoảng thời gian này cô chạy theo đoàn làm phim đến rất nhiều thành phố để tuyên truyền, mà bọn họ cũng có ý muốn mượn độ hot CP của cô và Tống Nghiên. Phim vẫn chưa được chiếu nhưng trên tài khoản Weibo của bộ phim đã đăng không ít ảnh và video hậu trường phía sau, hơn nữa hai diễn viên còn lại đều là ảnh đế ảnh hậu, được xếp vào hàng ngũ lớp người đi trước đầy kinh nghiệm, danh tiếng của hai người họ vô cùng tốt. Bộ phim tuyên truyền rất ổn, cuối cùng đợi đến kỳ nghỉ hè, phía bên nhận bán vé chính thức của << Băng Thành >> dù chưa được mở chính thức nhưng các trang chuyên bình luận phim điện ảnh lớn đã đưa ra dự đoán và đánh giá về doanh thu phòng bán vé. Hầu như họ nghĩ nó sẽ đột phá và làm nên lịch sử mới, vượt xa tất cả các bộ phim chiếu rạp trong mấy năm gần đây.
Song song với việc tuyên truyền rầm rộ công khai, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tin tức tiêu cực cắn trả lại.
Về phần làm rõ xem mấy thông tin xấu tiêu cực thích phá đó nó đến từ nguyên nhân cạnh tranh công việc giữa các công ty nhà sản xuất phim hay do những người cùng ngành có xung đột lợi ích với đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính. Tất cả đều không thể biết hết được.
Vào mấy ngày,m trước khi bộ phim mở bán vé chính thức, có một câu hỏi đến từ người nặc danh đăng trên một diễn đàn hỏi đáp giới giải trí được blogger lấy mang về đăng trên Weibo.
“Theo bạn, một số dưa nghe có vẻ không đúng lắm nhưng nó lại là dưa thật trong giới giải trí?”
Câu trả lời mới nhất: “Có dưa náy xác thực, nếu công khai ra ngoài sẽ khiến đôi CP nổi nhất trong giới toang.
Thật ra đôi CP nào đó là vợ chồng hợp đồng thôi, hai năm trước đã có ý định ly hôn. Kết quả trước khi hai người họ ly hôn đã quyết định tham gia chương trình thực tế, xong nổi như cồn. Hai người ăn tiền lời từ việc ghép CP, thuận tiện nhà trai còn giúp nhà gái nhận miếng bánh lớn thơm ngon của bộ phim điện ảnh đỉnh cao, là thứ mà cả đời này ekip làm việc của cô ta đừng mong nghĩ đến. Hai người vì lợi ích mà đã thống nhất tiếp tục hợp đồng mới và không ly hôn.
——–
P/s: Bây giờ bộ phim sắp được chiếu. Để rồi xem cuối cùng nhà gái có sức chịu đựng mạnh mẽ mà nhận lấy mấy lời sỉ nhục không. Nếu gánh không được đến lúc đó khiến danh tiếng bán vé của bộ phim nát tan hoang, làm hại danh tiếng nhà trai bị kéo xuống theo, không biết chừng nhà trai sẽ dứt khoát quyết định hủy hợp đồng giữa hai người. Ôi đến lúc ấy nhóm fan CP chờ mà bị sập phòng đi.”
Tin vớ vẩn này ám chỉ danh tính thật quá rõ ràng, vừa đăng lên Weibo đã chuẩn bị leo lên hotsearch.
[Muối????]
[Tôi vừa xa ngã vào hố mà giờ cô nói cho tôi biết thật ra Muối là vợ chồng hợp đồng??]
[Không phải đâu, tôi đã xem đi xem lại mùa hai của Thế Gian Có Người mấy lần, tập cuối xem lại không dưới mười lần luôn. Tôi cảm thấy bọn họ rất ngọt ngào mà ta?? Nếu như tất cả những thứ đó là giả, là do họ tự diễn thì Hollywood thiếu vợ chồng Muối giải Oscar [nhún vai giơ hai tay]]
[Năm trước lúc << Thế Gian Có Người >> chưa được phát sóng, lúc nào chả xuất hiện mấy tin đồn nói Tống Nghiên và Ôn Lệ kết hôn theo hợp đồng. Nhưng tại thời điểm đó bọn họ không có mấy tấm ảnh chụp chung cảnh hai người đứng cùng nhau, thế thì muốn lăng xê xào CP tình cảm thắm thiết bằng cách nào? Trong giới giải trí này sợ rằng có nhiều đôi vợ chồng giả lắm, dù cho bọn họ có là vợ chồng hợp đồng thì cũng không ngạc nhiên]
[Mùa hai của << Thế Gian Có Người >> nổi lớn luôn, đã xác thực chính xác Muối quen biết nhau từ lúc còn trẻ, là mối tình đầu của nhau, tại đây một năm đã thu hút rất nhiều người khác sa vào hố, bao gồm phần lớn người xem nước ngoài đến từ khu vực Đông Á. Dạo gần đây << Thế Gian Có Người >> định làm mùa ba, mặc dù hai người họ không tiếp tục tham gia nhưng vẫn tuyên truyền cho giai đoạn trước khi mở quay mùa mới của chương trình đấy thôi]
Dưa ‘Vợ chồng hợp đồng’ được xào lại vào thời điểm này nó là tin xấu ảnh sẽ hưởng đến việc bộ phim sắp chiếu.
Thế mới thấy tin đồn vớ vẩn này đã nhắm chuẩn thời gian để tung ra, đang cố ý tạo nên một xu thế trận chiến lớn.
Đương nhiên cả nhà trai nhà gái đều bị mắng, mà bộ phim << Băng Thành >> vẫn chưa chiếu nhưng đã phải nhận đủ những nhận xét ác ý khác nhau.
[Ha ha, một con chuột nhả cứt phá hủy một nồi nước]
[Có Ôn Lệ chắc chắn bộ phim sẽ hỏng]
Bên nhà sản xuất phim và các nghệ sĩ phản ứng làm việc nhanh chóng, không để hướng dư luận lên men bùng phát lớn đã cho bộ phận quan hệ xử lý đúng lúc đúng chỗ.
Cùng lúc đó, << Băng Thành >> mở bán vé, bộ phim sẽ được công chiếu ở một số rạp của các thành phố trên cả nước.
Ngày đầu tiên bán vé, trên diễn đàn phim điện ảnh xuất hiện bài post đầu tiên.
“Đã mua vé << Băng Thành >>, bây giờ chuẩn bị vào trong rạp xem phim, theo ba diễn viên ảnh đế ảnh hậu mà đến, không đánh giá cao Ôn Lệ, tôi rất phục khi cô ấy diễn phim thần tượng nhưng diễn trên màn ảnh lớn tôi còn ừmmmmm…. Tóm lại các anh em hãy chờ tôi xem xong rồi tôi sẽ phản ánh lại, nếu nó thực sự nát như tương thì tôi sẽ giúp mọi người tháo gỡ bom mìn, sẽ không để mọi người lãng phí tiền.”
[Chờ lz quay lại]
[Cảm ơn chủ post, chúc anh cả đời mạnh khỏe hạnh phúc]
Hai tiếng sau, lần công chiếu đầu tiên của bộ phim kết thúc, mọi người chờ đợi đã lâu bắt đầu thúc giục chủ post quay lại phát biểu cảm nghĩ.
[Chủ post!!! Người đâu!!!!]
[Chủ bài, anh nói câu gì đi chứ!!!]
Trong lúc mọi người đang kêu gào gọi người thì phải đến lâu sau người mới xuất hiện sau khi mất tích gần ba tiếng.
“Tôi đây tôi đây, tôi quay lại rồi đây, xin lỗi các anh em, tôi không kiên trì được.”
[Có ý gì?]
[Phim dở đến mức đó luôn à? Phim chưa chiếu xong mà ông đã rời đi trước rồi?]
Chủ post quay lại trả lời: [Nói tiếp thì rất mất mặt, một thằng đàn ông gần ba mươi tuổi suýt chút nữa khóc mù luôn con mắt. Tôi thu hồi lại mấy lời nói về Ôn Lệ trong bài đăng trước, tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy đã kết hôn tôi cũng muốn lấy cô ấy làm vợ, nguyện làm fan liếm cẩu]
Việc chủ post đột nhiên thay đổi suy nghĩ về Ôn Lệ nhanh như một cơn gió khiến các anh em đang chờ đợi ý kiến phản hồi trong bài trở tay không kịp.
[???]
[Chủ post, anh bị hack tài khoản à????]
- -----oOo------
“……Vậy thì nhân lúc cô vẫn đang dạt dào cảm xúc, mình tranh thủ quay nốt cho xong cảnh cuối cùng của cô đi.”
Ôn Lệ gật đầu: “Được.”
Sau một thời gian ngắn để các nhân viên nghỉ ngơi và điều chỉnh thiết bị, Cừu Bình lại lớn tiếng kêu gọi mọi người chuẩn bị quay.
“Nào, tất cả mọi người chuẩn bị nhanh lên, quay cảnh cuối cùng của cô Ôn, một lát nữa còn phải chúc mừng cô Ôn đóng máy.”
Các nhân viên đồng thanh trả lời.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này ở Tân Thành là âm mấy chục độ, hiện giờ chỗ mà bọn họ đang quay là ở bên trong ngục tối được bao quanh bởi đá, nơi này được dựng lên trong khu chuyên dùng để quay phim. Không có hệ thống các thiết bị sưởi ấm, vì muốn thể hiện được cảnh tượng chân thật nhất, khi dựng nhà lao này mọi người đã để chừa khe hở giữa các cục đá, gió lạnh tê tái buốt tận xương lọt vào trong từ những chỗ đó. Không cần quan tâm xung quanh có nhiều đống lửa và một số thiết bị giữ ấm cỡ nhỏ, mọi người vẫn mặc áo lông thật dày bọc mình kín mít.
Trên người Ôn Lệ mặc duy nhất trang phục diễn sườn xám phong phanh, mà bộ đồ đó đã bị chà đạp làm hỏng không còn dáng vẻ lúc ban đầu. Cô hít sâu thêm mấy cái, làm tốt công tác chuẩn bị, cổ vũ bản thân, sốc tinh thần quyết tâm bỏ tấm thảm đang bọc trên người mình ra, nằm xuống mặt đất lạnh lẽo.
Người tạo hình ngồi xổm bên cạnh ‘tạo máu’ lên mặt và trên người giúp cô.
Tống Nghiên mặc áo khoác dài lông chồn trên người, dù nó không thể so với áo lông ấm áp nhưng ít nhất còn chắn được gió, Ôn Lệ cực kỳ hâm mộ, vẫy vẫy tay gọi anh lại.
Người đàn ông đi đến chỗ cô ngồi xổm xuống, Ôn Lệ nhấc chỗ lông chồn trên cổ áo anh lên, thoải mái vuốt vuốt mấy cái.
Tống Nghiên cúi đầu cười mấy tiếng, đặt bàn tay ấm áp lên trên bụng của cô, rồi tiếp tục dùng bàn tay khô ráo và ấm nóng của mình để sưởi ấm cho cô.
“Kiên trì thêm chút nữa.”
Ôn Lệ lạnh đến mức cả người phát run, cô cắn chặt răng, hít hít mũi, tự tin nhìn anh ra dấu ‘Ok’.
Cảnh diễn cuối cùng trước khi Ôn Lệ đóng máy là cảnh sinh ly tử biệt của Tống Loan Loan và Ôn Đình Phong, bởi vậy nên nó cần cảm xúc đạt đến mức cao trào, phải gắng hết sức diễn làm sao để thật bùng nổ. Cừu Bình sắp xếp giảng giải cảnh diễn này một hồi, mục đích nhằm hy vọng cô có thể dựa vào những cảm xúc đã có sẵn từ cảnh trước để hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, để diễn cảnh cuối cùng thành công và trọn vẹn nhất.
Loan Loan đã chết, chết trong một mùa đông, chết trong địa lao lạnh lẽo âm u đầy mùi máu, quần áo tả tơi, đau khổ vô cùng, chật vật đến tột cùng.
Nhân viên phụ trách giơ bảng Clapperboard đánh cạch một tiếng, cảnh cuối cùng chính thức bắt đầu quay.
Bối cảnh quay phim ở đây không được thoải mái như khi đóng phim truyền hình, nó không khác gì một bài kiểm tra lớn dành cho các diễn viên về việc thể hiện cảm xúc và kỹ năng nói thoại. Dưới những gánh nặng mà cơ thể và tâm lý phải chịu đựng, Ôn Lệ nhắm mặt lại một lát, lúc cô mở mắt ra lần nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt.
Môi cô khô nứt, trên đó còn những vết máu đã khô, gian nan mở miệng, tuyệt vọng nhìn về phía người đàn ông trước mặt, im lặng cầu xin.
Lúc này đạo diễn và nhà sản xuất nheo mắt suy nghĩ, nhìn gắt gao vào màn hình giám sát, quan sát thật kỹ những thay đổi của từng biểu cảm hay chi tiết nhỏ mà hai diễn viên đang thể hiện trong màn hình.
Ở trước máy quay, Tống Nghiên cần phải thể hiện cảm xúc tuyệt vọng bi thương ít hơn và không được rõ ràng như Ôn Lệ. Ôn Lệ có thể thoải mái phát tiết hết những cảm xúc trong người, vì trước đấy cô đã phải chịu khổ hình, dây thanh quản của cô bị phế hư hoàn toàn, không thể nói ra thành lời, tiếng khóc lớn nghe đến tan nát cõi lòng. Còn Tống Nghiên thiên về hướng âm thầm chịu đựng, vì trong kịch bản xây dựng nhân vật nó phải như vậy, cho dù anh muốn khóc cũng không được khóc ra thành tiếng, cho dù đang rất tức giận đau lòng đến cùng cực nhưng không được phát tiết ra ngoài.
Trong màn hình, hàm dưới người đàn ông run run, các cơ phần cổ trên người đang không ngừng co rút, nó như thể anh đang bị đầu độc và không thể nói được một chữ nào. Ánh mắt đau xót thê lương, từng đốm lửa phản chiếu cảnh ngục tối trong mắt anh bất chợt bị dập tắt, không hề khóc lớn thảm thiết mà là im hơi lặng tiếng, nén nhịn nước mắt, khổ sở đến mức muốn lôi sạch ruột gan ra ngoài.
Cách xử lý cảm xúc của hai người khác hẳn nhau, một người động một người tĩnh, một người trôi thả một người che giấu, cả hai đều nắm chắc và làm tốt đặc điểm của vai diễn.
Khi tiếng súng vang lên, cảnh quay cuối này kết thúc, Cừu Bình dụi dụi khóe mắt, tạm hòa hoãn mấy giây sau mới thấp giọng hô: “Cắt!”
Dễ dàng nhận thấy Ôn Lệ chưa thể thoát khỏi tâm trạng và cảm xúc của nhân vật vừa diễn, cảnh cuối cùng đã quay xong. Cô đã không còn cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất, nằm trên đó không nhúc nhích, khóc đến mức cả người xụi lơ mềm nhũn, hai mắt nhắm chặt không chịu mở, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt vẫn đang chảy rất nhiều.
Tống Nghiên cũng chưa thể thoát vai ngay được, nhắm mắt cúi đầu xoa xoa mí mắt, cổ họng nghẹn ngào.
Diễn viên nhập tâm vào vai diễn, phát huy hết phần sức lực để diễn, sau khi kết thúc không thoát vai được hay có tác dụng chậm là chuyện hết sức bình thường. Các nhân viên thức thời không ai đi lên quấy rầy mà đợi bọn họ từ từ lấy lại trạng thái quay về lúc đầu.
Trên mặt đất rất lạnh, Tống Nghiên ôm Ôn Lệ vào lòng an ủi.
Nhìn có vẻ như Tống Nghiên đang an ủi cô nhưng không hiểu sao Ôn Lệ có cảm giác như anh ôm cô là anh đang tự xoa dịu bản thân.
Hình như người đàn ông này sợ điều gì đó, hơi thở gấp gáp, một đôi tay vững vàng giữ cô thật chắc, ngồi trên mặt đất ôm người vào lòng, không thả lỏng một chút nào, ép buộc cô không thể động đậy.
Được bao bọc trong vòng ôm rộng rãi và ấm áp, Ôn Lệ không còn để ý đến chuyện mình có thể cử động được nữa hay không. Các thần kinh căng thẳng buộc chặt thả lỏng hơn, tự nhiên khóc càng nhiều càng to hơn.
Cừu Bình không biết nên khóc hay nên cười, nghiêng đầu với đùa với những người khác: “Ai không biết chắc nghĩ Tống Nghiên bắt nạt vợ mình đấy.”
Ôn Lệ túm chặt quần áo trên người Tống Nghiên, dù đầu óc đã như một vũng bùn nhưng vừa nghe thấy lời của đạo diễn đã lập tức nức nở nói chuyện thay Tống Nghiên: “Sao anh ấy có thể bắt nạt tôi được…..”
Tống Nghiên sửng sốt, bật cười: “Em ngốc à, đạo diễn Cừu đang nói đùa.”
Ôn Lệ ngây ngốc mở to hai con mắt đẫm lệ, chưa thể suy nghĩ logic mạch lạc trong giây lát: “Hả?”
Cô vừa mới nói gì đó theo bản năng?
Cừu Bình cười đến độ hai bả vai rung bần bật: “Bà Tống rất ghê nha? Được rồi, bây giờ chúng tôi đều biết từ trước đến nay Tống Nghiên không nỡ bắt nạt cô.”
Bầu không khí nặng nề đè nén trên phim trường vừa rồi đã thay đổi hẳn, tất cả nhân viên ở đây đều bật cười, có mấy người trẻ tuổi lớn gan hô to mấy tiếng “Cô Ôn cho chúng ta ăn cơm chó.”
Cảnh quay cuối cùng kết thúc, đoàn làm phim cố ý chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng Ôn Lệ đóng máy.
“Những vất vả khổ sở cô phải chịu suốt mấy tháng nay không phải thứ vô ích bỏ đi, tôi không chọn lầm người.” Cừu Bình nâng chén cùng Ôn Lệ, ngẩng lên uống một hơi rượu trong ly, cười to, “Lão Chu càng không nhìn lầm người.”
Biên kịch Chu nói với giọng kiêu ngạo: “Tôi đã nói rồi mà, sẽ không khiến ông thất vọng.”
Ôn Lệ nhận hết những lời khen ngợi từ đạo diễn đến biên kịch rồi còn cả một phần lớn các nhân viên làm việc ở đoàn làm phim. Trong lúc đang đắc ý dào dạt vẫn không quên bưng chén rượu đến cảm ơn Tống Nghiên.
“Thầy Tống, em kính anh một ly.”
Dường như Tống Nghiên thấy khá ngạc nhiên vì cô mời mình uống rượu nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, giơ chén về hướng cô.
“Trong cảnh cuối cùng đó anh diễn quá tốt, vốn em không kích động đến mức vậy đâu, em phải cảm ơn anh.” Ôn Lệ nói lời cảm ơn chính thức đến anh, “Hợp tác rất vui vẻ.”
Tống Nghiên cười, chạm vào cốc cô: “Phải cảm ơn em nữa, hợp tác vui vẻ.”
Hai vợ chồng thích chơi trò khách sáo, mọi người đứng cạnh vừa xem vừa ‘Chậc chậc chậc’.
Ôn Lệ nghiêm túc nói cảm ơn Tống Nghiên nhưng thật ra lời cảm ơn mà Tống Nghiên nói với Ôn Lệ cũng không phải là anh nói xã giao qua lại cho có.
Quả thực cô tiến bộ rất nhanh, trong cảnh diễn cuối cùng vào chiều nay, anh bị cô tác động nên tiến vào trạng thái và tìm được cảm xúc.
Tống Nghiên nhớ mười năm trước trong một chương trình truyền hình nào đó Ôn Lệ đã vô tình nói một câu.
—–Người còn sống ở trên đời này, đối với tôi mà nói đó là niềm vui lớn nhất.
Hình như anh đã hiểu rõ hết hàm ý trong câu nói đó.
May mắn bọn họ được sống trong thời kỳ hòa bình phát triển, tuy phải chờ đợi lâu nhưng đến cuối cùng vẫn rất tốt vì đã gặp lại nhau.
—
Trong bốn diễn viên chính của bộ phim, Ôn Lệ là người có ít cảnh diễn nhất nên là người đóng máy sớm nhất.
Nhưng mà ba người còn lại bao gồm cả Tống Nghiên cũng chuẩn bị lần lượt đóng máy vào cuối tuần sau khi cô chính thức rời đoàn phim mấy ngày.
Đoàn phim chọn quay phim vào những ngày đông lạnh giá nhất ở Tân Thành, đợi đến lúc bộ phim được quay xong, thời tiết đang bắt đầu vào xuân.
<< Băng Thành >> được lên kế hoạch và quay phim vào năm ngoài, đến đầu năm nay thì đóng máy, trải qua khâu kiểm duyệt rồi cắt thêm các thứ, còn phải làm hậu kỳ chỉnh sửa, đến tận qua nửa năm nay mới bắt đầu tuyên truyền.
Nội dung phim thiên về đề tài hoạt động gián điệp trong thời chiến của đất nước, dẫn đến việc khi << Băng Thành >> được thông báo chuẩn bị chiếu thì có ưu thế hơn các bộ phim thương mại khác, thu hút độ chú ý rất cao.
Lần này Ôn Lệ chuyển hình oanh liệt, từ năm ngoái đến năm nay đều không vào đoàn làm phim mới để quay các bộ phim khác. Nếu như nhân vật được cô thể hiện tốt trên màn ảnh, điều đó có nghĩa sau này cô sẽ có nhiều sự lựa chọn về các kịch bản có độ chênh lệch hơn chứ không chỉ giới hạn trong mỗi loại hình phim thần tượng.
Nếu không thành công, nhiều nhất chỉ bị cộng đồng mạng cười nhạo chế giễu là đống bùn nát không vượt qua được bức tường cao. Rồi cô sẽ quay lại vị trí làm lưu lượng của mình, đợi các kịch bản phim thần tượng đến tìm, rồi như cũ chọn ra kịch bản có nội dung và đội ngũ sản xuất tốt nhất.
Hậu quả đề lại về sau là cô sẽ khó lấy được những tài nguyên phim điện ảnh ở cấp bậc cao như << Băng Thành >>, muốn lại càng khó như lên trời.
Cả Ôn Lệ và ekip làm việc của mình đều có chung một suy nghĩ là không muốn bỏ qua cơ hội chuyển hình tuyệt vời này. Cho nên trước khi bộ phim được công chiếu, tất cả mọi người đều dồn sự tập trung và sức lực vào việc tuyên truyền cho << Băng Thành >>.
Trong khoảng thời gian này cô chạy theo đoàn làm phim đến rất nhiều thành phố để tuyên truyền, mà bọn họ cũng có ý muốn mượn độ hot CP của cô và Tống Nghiên. Phim vẫn chưa được chiếu nhưng trên tài khoản Weibo của bộ phim đã đăng không ít ảnh và video hậu trường phía sau, hơn nữa hai diễn viên còn lại đều là ảnh đế ảnh hậu, được xếp vào hàng ngũ lớp người đi trước đầy kinh nghiệm, danh tiếng của hai người họ vô cùng tốt. Bộ phim tuyên truyền rất ổn, cuối cùng đợi đến kỳ nghỉ hè, phía bên nhận bán vé chính thức của << Băng Thành >> dù chưa được mở chính thức nhưng các trang chuyên bình luận phim điện ảnh lớn đã đưa ra dự đoán và đánh giá về doanh thu phòng bán vé. Hầu như họ nghĩ nó sẽ đột phá và làm nên lịch sử mới, vượt xa tất cả các bộ phim chiếu rạp trong mấy năm gần đây.
Song song với việc tuyên truyền rầm rộ công khai, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tin tức tiêu cực cắn trả lại.
Về phần làm rõ xem mấy thông tin xấu tiêu cực thích phá đó nó đến từ nguyên nhân cạnh tranh công việc giữa các công ty nhà sản xuất phim hay do những người cùng ngành có xung đột lợi ích với đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính. Tất cả đều không thể biết hết được.
Vào mấy ngày,m trước khi bộ phim mở bán vé chính thức, có một câu hỏi đến từ người nặc danh đăng trên một diễn đàn hỏi đáp giới giải trí được blogger lấy mang về đăng trên Weibo.
“Theo bạn, một số dưa nghe có vẻ không đúng lắm nhưng nó lại là dưa thật trong giới giải trí?”
Câu trả lời mới nhất: “Có dưa náy xác thực, nếu công khai ra ngoài sẽ khiến đôi CP nổi nhất trong giới toang.
Thật ra đôi CP nào đó là vợ chồng hợp đồng thôi, hai năm trước đã có ý định ly hôn. Kết quả trước khi hai người họ ly hôn đã quyết định tham gia chương trình thực tế, xong nổi như cồn. Hai người ăn tiền lời từ việc ghép CP, thuận tiện nhà trai còn giúp nhà gái nhận miếng bánh lớn thơm ngon của bộ phim điện ảnh đỉnh cao, là thứ mà cả đời này ekip làm việc của cô ta đừng mong nghĩ đến. Hai người vì lợi ích mà đã thống nhất tiếp tục hợp đồng mới và không ly hôn.
——–
P/s: Bây giờ bộ phim sắp được chiếu. Để rồi xem cuối cùng nhà gái có sức chịu đựng mạnh mẽ mà nhận lấy mấy lời sỉ nhục không. Nếu gánh không được đến lúc đó khiến danh tiếng bán vé của bộ phim nát tan hoang, làm hại danh tiếng nhà trai bị kéo xuống theo, không biết chừng nhà trai sẽ dứt khoát quyết định hủy hợp đồng giữa hai người. Ôi đến lúc ấy nhóm fan CP chờ mà bị sập phòng đi.”
Tin vớ vẩn này ám chỉ danh tính thật quá rõ ràng, vừa đăng lên Weibo đã chuẩn bị leo lên hotsearch.
[Muối????]
[Tôi vừa xa ngã vào hố mà giờ cô nói cho tôi biết thật ra Muối là vợ chồng hợp đồng??]
[Không phải đâu, tôi đã xem đi xem lại mùa hai của Thế Gian Có Người mấy lần, tập cuối xem lại không dưới mười lần luôn. Tôi cảm thấy bọn họ rất ngọt ngào mà ta?? Nếu như tất cả những thứ đó là giả, là do họ tự diễn thì Hollywood thiếu vợ chồng Muối giải Oscar [nhún vai giơ hai tay]]
[Năm trước lúc << Thế Gian Có Người >> chưa được phát sóng, lúc nào chả xuất hiện mấy tin đồn nói Tống Nghiên và Ôn Lệ kết hôn theo hợp đồng. Nhưng tại thời điểm đó bọn họ không có mấy tấm ảnh chụp chung cảnh hai người đứng cùng nhau, thế thì muốn lăng xê xào CP tình cảm thắm thiết bằng cách nào? Trong giới giải trí này sợ rằng có nhiều đôi vợ chồng giả lắm, dù cho bọn họ có là vợ chồng hợp đồng thì cũng không ngạc nhiên]
[Mùa hai của << Thế Gian Có Người >> nổi lớn luôn, đã xác thực chính xác Muối quen biết nhau từ lúc còn trẻ, là mối tình đầu của nhau, tại đây một năm đã thu hút rất nhiều người khác sa vào hố, bao gồm phần lớn người xem nước ngoài đến từ khu vực Đông Á. Dạo gần đây << Thế Gian Có Người >> định làm mùa ba, mặc dù hai người họ không tiếp tục tham gia nhưng vẫn tuyên truyền cho giai đoạn trước khi mở quay mùa mới của chương trình đấy thôi]
Dưa ‘Vợ chồng hợp đồng’ được xào lại vào thời điểm này nó là tin xấu ảnh sẽ hưởng đến việc bộ phim sắp chiếu.
Thế mới thấy tin đồn vớ vẩn này đã nhắm chuẩn thời gian để tung ra, đang cố ý tạo nên một xu thế trận chiến lớn.
Đương nhiên cả nhà trai nhà gái đều bị mắng, mà bộ phim << Băng Thành >> vẫn chưa chiếu nhưng đã phải nhận đủ những nhận xét ác ý khác nhau.
[Ha ha, một con chuột nhả cứt phá hủy một nồi nước]
[Có Ôn Lệ chắc chắn bộ phim sẽ hỏng]
Bên nhà sản xuất phim và các nghệ sĩ phản ứng làm việc nhanh chóng, không để hướng dư luận lên men bùng phát lớn đã cho bộ phận quan hệ xử lý đúng lúc đúng chỗ.
Cùng lúc đó, << Băng Thành >> mở bán vé, bộ phim sẽ được công chiếu ở một số rạp của các thành phố trên cả nước.
Ngày đầu tiên bán vé, trên diễn đàn phim điện ảnh xuất hiện bài post đầu tiên.
“Đã mua vé << Băng Thành >>, bây giờ chuẩn bị vào trong rạp xem phim, theo ba diễn viên ảnh đế ảnh hậu mà đến, không đánh giá cao Ôn Lệ, tôi rất phục khi cô ấy diễn phim thần tượng nhưng diễn trên màn ảnh lớn tôi còn ừmmmmm…. Tóm lại các anh em hãy chờ tôi xem xong rồi tôi sẽ phản ánh lại, nếu nó thực sự nát như tương thì tôi sẽ giúp mọi người tháo gỡ bom mìn, sẽ không để mọi người lãng phí tiền.”
[Chờ lz quay lại]
[Cảm ơn chủ post, chúc anh cả đời mạnh khỏe hạnh phúc]
Hai tiếng sau, lần công chiếu đầu tiên của bộ phim kết thúc, mọi người chờ đợi đã lâu bắt đầu thúc giục chủ post quay lại phát biểu cảm nghĩ.
[Chủ post!!! Người đâu!!!!]
[Chủ bài, anh nói câu gì đi chứ!!!]
Trong lúc mọi người đang kêu gào gọi người thì phải đến lâu sau người mới xuất hiện sau khi mất tích gần ba tiếng.
“Tôi đây tôi đây, tôi quay lại rồi đây, xin lỗi các anh em, tôi không kiên trì được.”
[Có ý gì?]
[Phim dở đến mức đó luôn à? Phim chưa chiếu xong mà ông đã rời đi trước rồi?]
Chủ post quay lại trả lời: [Nói tiếp thì rất mất mặt, một thằng đàn ông gần ba mươi tuổi suýt chút nữa khóc mù luôn con mắt. Tôi thu hồi lại mấy lời nói về Ôn Lệ trong bài đăng trước, tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy đã kết hôn tôi cũng muốn lấy cô ấy làm vợ, nguyện làm fan liếm cẩu]
Việc chủ post đột nhiên thay đổi suy nghĩ về Ôn Lệ nhanh như một cơn gió khiến các anh em đang chờ đợi ý kiến phản hồi trong bài trở tay không kịp.
[???]
[Chủ post, anh bị hack tài khoản à????]
- -----oOo------
/100
|