Edit + Beta: Súp Lơ
Anh chàng phổi lớn hét lên một tiếng, ở đây những ai hiểu thì cười, ngươi không hiểu sẽ ngơ ngác một lúc, rồi sẽ hiểu ra, cười theo.
Nhóm giám khảo bao gồm những người là đạo diễn lớn và nhà sản xuất có tiếng trong giới sản xuất phim đều cho Tống Nghiên mặt mũi, có cười cũng không cười quá lộ liễu. Chỉ có duy nhất Vũ Vĩ Quang ỷvào việc mình là thầy Tống Nghiên, quan hệ tốt nhất với anh, ôm bụng cười như giống con ngỗng đang kêu vì bị đánh.
Tiếng cười như tiếng ngỗng nghe vào đã thấy vui vẻ, có người không cười vì tiếng hét của fan nam mà không hiểu tại sao Vu Vĩ Quanh như bị chọc vào huyệt cười nào đấy.
“Đạo diễn Vu, đạo diễn Vu, trước tiên ông bĩnh tĩnh chút.” Người dẫn chương trình nhờ vào năng lực làm việc cực kỳ chuyên nghiệp mình để cố gắng khống chế biểu cảm, “Không đến lúc chương trình phát sóng khán giả không nhìn thấy mặt ông đâu mà chỉ thấy trên màn hình toàn tiếng ngỗng.”
Hiện trường cười to, sắc mặt của hai người đứng trên sân khấu khó mà miêu tả.
Ôn Lệ ngơ ngác hỏi: “Đoạn này mọi người không cắt à?”
Trả lời cô là tiếng của khán giả bên dưới.
“Không thể cắt!”
“Không thể!!!!”
“Phát sóng đi để Tống Nghiên mất mặt!!”
Tống Nghiên: “?”
Fan của anh thật không?
Không còn cách nào khác, vốn nghĩ muốn giúp Tống Nghiên kéo vãn lòng tự tôn nhưng tiếc rằng chỉ có một mình cô không thôi thì lực lượng quá yếu, không đấu lại được số đông các khán giả đang xem ở đây.
Ôn Lệ nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên, đang định an ủi anh hai câu ai ngờ anh dùng khóe mắt liếc nhìn cô, mím môi, quay mặt đi né tránh.
Cô âm thầm thở dài trong lòng.
Tính tình Tống Nghiên quá tốt, nếu đổi thành cô bị dính đòn thì cô đã phản công ngay trên sân khấu rồi.
MC lập tức nói: “Cô Ôn cô nghe xem, kia là những tiếng hô của mọi người.”
Nhóm dân chúng vừa nghe thấy người dẫn chương trình coi trọng tiếng hét của bọn họ, ngay lập tức bắt đầu hét càng lớn càng lớn hơn nữa đưa ra yêu cầu.
Trong đó lấy phe fan cp Anh Trai Phổi Lớn làm trung tâm oanh liệt lớn nhất.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái hôn một cái!”
“Tiếng lòng của mọi người muốn hai người hôn một cái!”
Trường hợp có các khán giả xem trực tiếp ở trường quay thường dễ phát sinh nhiều tình huống khác nhau, rất nhiều đôi vợ chồng và các cặp yêu nhau từng bị ồn ào yêu cầu làm như vậy. Ai thích thể hiện tình cảm sẽ thuận theo ý mọi người hôn một cái, người da mặt mỏng hơn thì che miệng cười cười không làm theo. Bình thường đa số những tiếng hò hét đó là của các fan, để khiến không khí nơi đây sôi động hơn, vui vẻ hơn, nếu hôn thật thì coi như đấy là phúc lợi cho fan, không hôn fan cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Mấy nhân viên và nhóm các khách mời xem đây là chuyện bình thường nên giúp các fan của họ, không lên tiếng ngăn cản, người nào người đấy đang vui vẻ nhìn lên sân khấu, người dẫn chương trình còn cố ý hỏi: “Tiếng hét của mọi người lớn như vậy, hay là hai thầy cô ở chỗ chúng tôi…Ừm? Thể hiện chút tình cảm?”
“Hôn một cái đi, xin hai người đấy!!”
“Đến tận bây giờ chưa từng thấy hai người hôn bao giờ!!”
“Hôn nhẹ thôi!! Không cần phải hôn hết mình!!”
MC châm ngòi thổi gió, trực giác Ôn Lệ bảo không thể đồng ý. Nếu không về sau mỗi lần hai người xuất hiện cùng nhau sẽ dễ bị yêu cầu làm vậy.
Rõ ràng Ôn Lệ đang rất xấu hổ, dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng hay ngại, không chủ động là chuyện bình thường, ngược lại MC nhìn Tống Nghiên.
“Thầy Tống?”
Người đàn ông chưa lấy lại được tinh thần sau khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi giơ mic lên, khóe môi giật giật, yết hầu chuyển động lên xuống, thấp giọng nói: “Về nhà rồi nói.”
“Shhhhh —”
“Không được!!”
“Về nhà bọn em không thấy được!!”
Vu Vĩ Quang lại cười ra tiếng kêu của ngỗng, lúc sau cười đủ rồi mới nhớ ra Tống Nghiên là học trò của mình, phải nói chuyện giúp anh, quay đầu nói với các khác giả đang ồn ào: “Xem được rồi thì sao chứ, chương trình này còn có thể được phát sóng không? Mọi người đừng hơi quá đáng quá.”
Đoạn này chỉ muốn tăng thêm sự hấp dẫn cho chương trình, không thể làm ảnh hưởng đến các đoạn diễn của các khách mời khác, MC không còn nắm mãi không buông chỗ này, nói hai ba câu làm nấc thang để các khách mời bước xuống, tiếp theo mời hai người họ đi xuống nghỉ ngơi.
Xuống dưới sân khấu, cuối cùng Ôn Lệ có thể nhàn hạ thư thái ngồi nghỉ ngơi nhưng Tống Nghiên còn phải diễn thêm một đoạn nữa sẽ hợp tác cùng Ninh Tuấn Hiên. Anh phải nhanh chóng đi thay trang phục và tẩy trang trên người.
Lần thứ hai Tống Nghiên lên sân khấu, trong khoảng thời gian ngắn diễn hai vai khác hẳn nhau, khoảng cách giữa hai vai rất lớn, lúc trước là đế vương nham hiểm, lời thoại dài mang vẻ nho nhã, đến chỗ này diễn vai cảnh sát chính trực, lời thoại không nhiều, nói mấy thoại đơn giản thô bạo xong đến thẳng cảnh diễn đánh nhau.
Ôn Lệ xem anh diễn mà không chớp mắt, sau một tiếng ‘Cắt’, lòng cô tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào không tên.
Người đàn ông mình chọn quá tuyệt!!
Thêm một thời gian nữa là quay xong chương trình, lúc sau Ôn Lệ lại lên sân khấu để trao giải cho những bạn lấy được giải thưởng, Uông Diệu và Ninh Tuấn Hiên không đoạt được giải quán quân, hai người một người nhận được giải “Khán giả yêu thích nhất” và giải “Truyền thông tốt nhất”, cuối cùng trong lúc Uông Diệu nhận giải thưởng còn cố ý cảm ơn Ôn Lệ.
“Cảm ơn sự chỉ dạy và hướng dẫn của cô Ôn trong hai ngày qua, tất cả đều nhờ kinh nghiệm mà cô Ôn Lệ tổng kết được, kết hợp thêm những suy nghĩ mới của cô ấy. Cô Ôn đã truyền lại hết cho em, hy vọng em có thể phát huy và diễn thật tốt nên mới có hồ tiên nhỏ hôm nay.”
Mấy lời Uông Diệu nói rất hay và khéo léo, không đắc tội với ai nhưng kể thật được hết công lao của Ôn Lệ.
Người trao giải cho cố ấy vừa khéo lại là Đoạn Hồng.
“Thầy Đoạn.” Uông Diệu nhận cúp của mình, ngẩng đầu, ngữ khí trịnh trọng, “Cô Ôn là một diễn viên tốt và rất đáng để em học tập và noi theo.”
Đoạn Hồng mỉm cười, gật đầu đáp: “Tôi biết.”
Uông Diệu cười rộ lên rồi nhìn các bạn khác cũng đang được trao giải, không hề để ý Ôn Lệ ở bên kia đang nhìn về phía cô nàng với ánh mắt mê ly.
Tập cuối cùng của << Giải thưởng diễn xuất lớn hạng S >> đã thành công tốt đẹp với những màn diễn xuất rất tuyệt vời của nhóm các khách mời và các bạn thí sinh tham gia. Ở trên sân khấu treo đầy dải ruy băng bay bay và pháo giấy chúc mừng, các bạn diễn viên trẻ với anh mắt long lanh trong suốt sẽ chính thức nhận lấy thân phận diễn viên, nghênh đón nghề nghiệp của mình trong tương lai.
Sau khi quay hình chương trình xong, Ôn Lệ nhận được lời mời thử vai của đạo diễn Cừu.
“Tôi biết lão Chu đã đưa kịch bản phim cho cô xem, sau khi quay về Yến Thành sắp xếp thời gian hẹn một hôm đến thử vai.” Trước khi Cừu Bình rời đi nói, “Đến lúc đó tôi sẽ mời cô và A Nghiên ăn bữa cơ.”
Lục Đan hẹn ông ấy nhiều nhưng lần nào người này cũng tìm cớ để từ chối, không ngờ bây giờ lại chủ động mở lời muốn mời cô ăn cơm.
Cảm giác dùng thực lực của bản thân để chinh phục người khác tuyệt quá đi mất.
—
Thời gian đã khuya, hôm nay có nhiều khách mời đến tham gia quay hình, ngay cả mấy bạn diễn viên mới cũng có fan đến chỗ quay hình tập cuối để tiếp ứng. Tại hiện trường fan đến không hề ít, vì để tránh những việc phát sinh ngoài ý muốn nên trước khi các khách mời đi cũng không ra gặp fan.
Ôn Lệ ngồi trên xe quay về khách sạn, suốt dọc đường cứ nghĩ đến bộ phim kia của Vu Vĩ Quang.
Trước đó phải tập luyện, thời gian eo hẹp không kịp xem kỹ và phân tích tỉ mỉ bản gốc, bây giờ chương trình quay xong rồi, cô muốn xem khoảng cách giữa mình và nữ chính diễn vai thái hậu trong phim chênh lệch bao nhiêu.
Cô muốn biết khoảng cách giữa mình và diễn viên màn ảnh lớn cách nhau xa không.
Trong phim, thái hậu cản tay hoàng đế, hoàng đế giam lỏng thái hậu, cả hai biết biện pháp duy nhất để kết thúc tình cảnh đó là phải giết chết đối phương. Nhưng tình nguyện chịu tra tấn bản thân hết ngày này qua ngày khác mà vẫn không muốn dùng chiêu sát thủ đó.
Hỗ trợ nhau tàn sát giết người, là kẻ thù cũng là đồng minh, rồi yêu nhau, cảm xúc nhân vật cực kỳ rắc rối và phức tạp, yêu cầu rất cao đối với diễn viên, diễn một đoạn may còn tốt chứ nếu thật sự diễn hết m một bộ phim thì chưa chắc Ôn Lệ có thể chịu được.
Cô thầm thấy may mắn: “May mà tôi chỉ diễn một đoạn ngắn trong đó.”
“Không hẳn, bộ phim có thời gian để quay hoàn thiện, ở trên phim trường, đạo diễn đã làm tốt nhưng còn muốn tốt hơn, làm nhiều cách để diễn viên tìm được trạng thái tốt nhất. Hơn hai tiếng đó đều là tinh hoa, nếu cho em thời gian đủ để làm, em cũng có thể.”
Tống Nghiên nói rất khách quan, Ôn Lệ gật đầu hỏi anh tiếp: “Này, anh nói xem lúc ấy anh bận công việc gì quan trọng mà ngay cả phim của đạo diễn Vu anh cũng tàn nhẫn quyết tâm từ chối?”
Tống Nghiên: “Quên rồi.”
Nghĩ gì Ôn Lệ tin: “Quên rồi? Việc khiến anh đẩy kịch bản của đạo diễn Vu sang một bên mà anh cũng không nhớ?”
Cô nghĩ chắc chắn Tống Nghiên đang cố tình giấu mình, cô vỗ vỗ lưng ghế lái xe, hỏi: “A Khang, lúc trước anh nhà cậu vì bận công việc gì mà quyết định gạt bỏ phim của đạo diễn Vu?”
“Dạ?” A Khang cẩn thận nhớ lại, nói không chắc lắm, “Em nhớ hình như lúc ấy anh đang nghỉ —–”
“A Khang.” Tống Nghiên ngắt lời, thản nhiên nói, “Chuyện không chắc chắn thì đừng nói lung tung.”
Quả thực A Khang không nhớ lắm, gật đầu: “Dạ vâng, xin lỗi chị Ôn Lệ, em cũng không nhớ nữa.”
“Không sao đâu.”
Dù sao Ôn Lệ chỉ thuận miệng mới hỏi thôi, không phải quá muốn biết.
Một mình cô xem phim thấy không thú vị lắm nên hơi nghiêng ipad đang cầm trong tay sang bên anh, hỏi Tống Nghiên có muốn xem cùng nhau không.
Tống Nghiên đang ngồi xe không có việc gì làm nên quyết định xem cùng cô.
Trong phim, tình hình đấu đá nhau giữa mười hai hoạn quan và các bộ ban trong triều đã đến phần cao trào, cả không khí lẫn hình ảnh trong phim đều cực kỳ căng thẳng, nhạc nền phối vào cũng bi thương vô cùng.
Tình tiết chính trị lạnh như băng qua đi là đến đoạn diễn thân mật duy nhất trong phim.
Ôn Lệ nhận ra có chỗ không ổn, nhanh chóng đeo tai nghe điện thoại vào, còn chia một bên tai nghe cho Tống Nghiên.
Thái hậu bị hoàng đế đè ở trên giường, hoảng sợ hỏi hoàng đế muốn làm gì.
Hoàng đế nói, mẫu hậu, trẫm muốn nàng.
Điên loan đảo phượng, bức màn được buông xuống, cùng với ánh nến lung lay sắp đổ, tình yêu nảy sinh dưới tình cảnh đang tranh đấu quyền mưu, vi phạm luân thường đạo lý, bí ẩn và âm u, đặc biệt hơn nó khiến kẻ khác phải trầm mê.
“Khi còn bé trẫm không được phụ hoàng yêu thương, thân phận mẫu thân trẫm hèn mọn, một lần được lâm hạnh xong về sau chưa từng thấy qua bóng dáng phụ hoàng, cuối cùng buồn bực mà chết. Các huynh đệ của trẫm khinh thường trẫm, mỗi lần bọn họ kết bạn đi đến Hoàng Cực Môn Hữu Sương để học, duy nhất chỉ có trầm là người bị bỏ lại cuối cùng, không dám tiến lên đi song song với họ, mấy người đó thường cố ý thả chậm bước chân, hại trẫm đến muộn cuối cùng bị thầy giáo tức giận đánh. Không một ai đứng ra nói thay trẫm, ngay cả thư đồng đi theo cũng chê cười trẫm như bọn họ.”
“Lúc đó trẫm thống hận bọn hắn, hận các huynh đệ của trẫm và cả mẫu phân sủng phi của bọn họ, thề một ngày nào đó sẽ cho bọn họ nếm mùi bị dẫm nát dưới chân là như thế nào. Sau nàng được vào cung, nàng nhận được tất cả sự yêu thương từ phụ hoàng. Ông ta vì nàng mà không bao giờ đến cung của các nương nương khác nữa, mấy huynh đệ của trẫm lén nói nàng là yêu phi, khi đó trẫm cảm kích nàng vì đã khiến bọn họ phải trải qua cảm giác bị vắng vẻ không được quan tâm, nhưng hận nàng dễ dàng thắng được, nhận lấy mọi ánh mắt từ phụ hoàng.”
“Tại sao nàng lại may mắn như vậy, trẫm và mẫu thân mình vất vả cả đời cũng không nhận được sự yêu thương đó, tại sao nàng có thể dễ dàng lấy nó và nắm chặt trong lòng bàn tay?”
“Từ nhỏ nàng đã có tất cả mọi thứ, anh và ba nàng không tiếc sinh mạng cãi lại mệnh lệnh trẫm, nhà nàng bảo vệ nàng không lo không nghĩ để bình yên lớn lên. Phụ hoàng yêu nàng, bỏ sáu cung vì nàng, trở thành hôn quân vì nàng, mà trẫm thì sao, trẫm cũng không phải là minh quân gì —-”
Hoàng đế nói tới đây, trong ánhmắt chứa nhiều sự phức tạp, động tác vuốt ve nhẹ nhàng và hôn hết sức dịu dàng.
“Biết rõ không thể làm, biết rõ không thể tha thứ, trẫm càng muốn phản kháng lại càng yêu nàng.”
“Thái hậu, người nhìn trẫm xem, trẫm đáng thương không, lòng này của trẫm bị nàng dẫm đạp không thương tiếc…..”
Đoạn diễn cảnh giường chiếu này quá ghê gớm, từ lời thoại đến hình ảnh, vừa đủ thẹn thùng bối rối vừa đủ sự kích thích.
Ôn Lệ nuốt nuốt nước bọt.
May mà bọn họ không phải diễn đoạn này.
Phải hy sinh kiểu này đúng là quá lớn, so với mấy cái ôm ôm ấp ấp trong kịch bản phim thần tượng mà cô diễn, đúng chẳng khác nào cái đấm nhỏ đánh vào bông.
“Chị, thầy Tống, đến khách sạn rồi.”
Văn Văn vừa nhắc một lần, hai người đằng sau không phản ứng gì, cô nàng tiếp tục to giọng nhắc lại thêm lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì.
Cô nàng quay đầu xem thấy chị mình và thầy Tống đang cúi đầu xem gì đó trên ipad, mỗi người đeo một bên tai nghe, nhẽ ra phải nghe thấy tiếng cô nàng nói chuyện mới đúng.
Xem đến mê mẩn?
Cô nàng rướn cổ lên xem, muốn coi xem chị và thầy Tống đang xem gì đó.
Nhìn lướt qua hình ảnh, một người con gái non nớt còn zin chưa từng yêu đương như Văn Văn lập tức lùi đầu về, hai mắt mở lớn, lỗ tai nóng bừng.
Động tác của cô nàng quá lớn, làm ảnh hưởng đến Ôn Lệ đang tập trung tinh thần xem phim.
“Đến khách sạn rồi?”
Ôn Lệ cất ipad, nói với Tống Nghiên: “Chúng ta về phòng xem tiếp, lỡ xem được một nửa rồi thì xem hết luôn nhé.”
Tống Nghiên: “Được.”
Nhìn theo bóng dáng chị và thầy Tống rời đi, Văn Văn ngồi trên ghế phụ trong xe, trong đầu không ngừng vang vọng những lời “CP của mình muốn về khách sạn xem mấy hình ảnh không thể miêu tả cùng nhau”, hóa ra thầy Tống nói “Về nhà rồi nói” trong chương trình là có ý này.
Ui cha đủ sự kích thích, quá…..ngọt.
Nhưng mà cô nàng không thể chia sẻ niềm sung sướng này với ai, A Khang này là trai thẳng không thể nào hiểu được, cô nàng không thể chia sẻ với người chị em khác của mình. Chuyện này thuộc phạm vi riêng tư của chị và thầy Tống, cô nàng là người có đạo đức nghề nghiệp, rất kín miệng, tuyệt đối không thể nói lung tung cho người bên ngoài biết.
Trong người ngứa ngáy không chịu được, nhu cầu cấp bách muốn tìm một người chung sở thích đến thét chói tai a a a cùng mình. Sau khi vào phòng khách sạn, Văn Văn chưa kịp tắm rửa đã cầm điện thoại lên Weibo vào super topic tìm những người bạn cùng chí hướng.
Lúc này trong super topic đang rất náo nhiệt, hôm nay chương trình vừa mới quay xong, nhiều bài viết tiết lộ xuất hiện nhưng vì << Giải thưởng diễn xuất hạng S >> quy định khán giả vào xem không thể mang điện thoại vào nên chủ yếu là những bài tiết lộ bằng lời, không có ảnh và video được truyền ra.
Rất nhiều fan CP trước đó biết được kịch bản do chương trình công bố ra ngoài, chương trình giải thưởng diễn xuất lần này ngoài mặt là lịch trình hai người nhưng thật ra là công việc cá nhân. Dù giúp đỡ trợ diễn hay diễn lại thì các khách mời sẽ hợp tác với một bạn diễn viên mới khác, các khách mời sẽ không hợp tác với nhau cho nên thời điểm công khai bán vé, đa số các fan only đến đoạt vé.
Mấy năm trước, các hoạt động truyền thông từ đầu năm đền cuối năm là điển hình cho những trường hợp lừa gạt tình cảm của các fan CP. Bên phía tổ chức chỉ sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, còn đâu không giúp việc tương tác, vẫn phải nhờ lúc người dẫn chương trình lên sân khấu trao thưởng mới cue đến, nói được một câu cảm ơn đối phương.
Các fan CP rất cởi mở về chuyện này.
Cùng khung tức là phát đường, nhìn nhau rồi hôn môi, nói hai câu hẹn chẳng khác nào trực tiếp đi làm việc kia.
Cho nên lần này không sợ có chuyện hai người không hợp tác, lấy Anh Trai Phổi Lớn cầm đầu trong đại quân fan CP quyết định vẫn đến đây.
Rồi sao, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một niềm vui cỡ lớn.
Vào lúc MC chương trình thông báo người hợp tác diễn với Ôn Lệ không phải một diễn viên mới mà là Tống Nghiên, cùng với video giới thiệu hai người hiện rõ trên màn hình lớn, lại càng không ngờ là đoạn diễn tình cảm phim cổ trang.
Năm nay, các tác phẩm fanmate-video của các đại thần trong super topic đã phải vơ vét ít nhiều tất cả các tư liệu cổ trang trong mọi tác phẩm của hai người. Bao nhiêu lần muốn hỏng luôn hai bàn tay, bao nhiêu lần đôi mắt quầng thâm đen rõ, vận dụng mọi khả năng và kỹ thuật cắt ghép mới có thể cho ra lò những video chất lượng tuyệt vời đỉnh của đỉnh.
Mỹ Nhân Thảo Tam Lực: “Giấc mơ trở thành sự thật, hợp tác cổ trang tuy chỉ là một đoạn diễn nhỏ nhưng đẹp đến độ không gì sánh bằng, không bao giờ phải mượn công nghệ đen màn hình để cùng khung nữa, chờ chương trình được phát sóng xong, mình đây sẽ triển khai luôn [đắc ý]”
[Đại thần em yêu chị! Đại thần yyds!!!]
[Đù diễn chung hả???]
[Nói một tiếng với mấy chị em không đến trường quay xem trực tiếp ha, diễn chung, diễn chung phim cổ trang đấy]
[Ha ha ha ha ha những ai có mặt trực tiếp ở trường quay tỏ vẻ siêu siêu siêu sướng, anh trai phổi lớn yyds, tiếng Tam Lực dùng cả mic cũng không đấu lại tiếng hét của anh ấy]
[Lúc toàn bộ trường quay hét hôn một cái mà buồn cười muốn chết]
Hôm Nay Muối Phát Đường Ư trả lời: [Chị em đừng đi vội, có hôn không??]
Chủ post trả lời: [Không aha ha ha ha với tính cách của hai người họ làm gì có chuyện sẽ hôn nhưng Mỹ Nhân nói “Về nhà rồi nói”, còn đâu tự mình tưởng tượng nhé [cười xấu xa]]
[Về! Nhà! Rồi! Nói! Tốt đã bắt đầu nghĩ đến hình ảnh hai người bọn họ hôn rồi dùng đầu lưỡi điên cuồng va chạm đối phương]
[Cảm ơn chị em đã bắt đầu lan tỏa hình ảnh bọn họ làm việc đó]
Muối = Ngọt: [Gần đây phải thi nên không đi xem được qwq, phải đợi đến cuối tuần sau chương trình mới phát sóng, mấy chị em được đi xem trực tiếp cho mị hỏi đoạn ngắn mà Muối diễn nằm trong bộ phim nào á? Bạn nhỏ muốn tìm bản gốc của phim xem tạm cho đỡ thèm]
Rất nhanh trong khu bình luận có nhiều người viết tên phim và cả khoảng thời gian của đoạn được chọn.
[Không ngờ là bộ này?? Trong bộ này có cảnh giường chiếu kích thích lắm ý]
[??? Cuối cùng đã đến thời của Bút Ký Tên rồi sao?]
Văn Văn thấy mấy bạn fan trong super topic không được đến xem trực tiếp đang điên cuồng bổ não, sợ mấy chị em trong này kỳ vọng quá lớn rồi sẽ thất vọng sau khi xem chương trình phát sóng, nên có lòng tốt nói ra trong khu bình luận.
[Không có đâu, đoạn ngắn bọn họ diễn chỉ có hành động tiếp xúc duy nhất là nắm cổ tay]
[….Cảm ơn người chị em, đã muốn héo]
[Chào người chị em tàn nhẫn]
[Tống Nghiên Ôn Lệ, hai người không có tâm]
Thiệt tình Văn Văn rất muốn tiết lộ rằng tuy bọn họ không diễn nhưng bọn họ xem cảnh giường chiếu này cùng nhau! Chắc chắn bọn họ sẽ lén diễn lại đoạn này trong không gian riêng tư!
Nhưng cô nàng không thể nói, cô nàng là một người trợ lý có đạo đức nghề nghiệp.
Cô phải hưởng thụ một mình dưới tình huống ép buộc, cô rất xin lỗi nhóm Bút Ký Tên.
————–
Anh chàng phổi lớn hét lên một tiếng, ở đây những ai hiểu thì cười, ngươi không hiểu sẽ ngơ ngác một lúc, rồi sẽ hiểu ra, cười theo.
Nhóm giám khảo bao gồm những người là đạo diễn lớn và nhà sản xuất có tiếng trong giới sản xuất phim đều cho Tống Nghiên mặt mũi, có cười cũng không cười quá lộ liễu. Chỉ có duy nhất Vũ Vĩ Quang ỷvào việc mình là thầy Tống Nghiên, quan hệ tốt nhất với anh, ôm bụng cười như giống con ngỗng đang kêu vì bị đánh.
Tiếng cười như tiếng ngỗng nghe vào đã thấy vui vẻ, có người không cười vì tiếng hét của fan nam mà không hiểu tại sao Vu Vĩ Quanh như bị chọc vào huyệt cười nào đấy.
“Đạo diễn Vu, đạo diễn Vu, trước tiên ông bĩnh tĩnh chút.” Người dẫn chương trình nhờ vào năng lực làm việc cực kỳ chuyên nghiệp mình để cố gắng khống chế biểu cảm, “Không đến lúc chương trình phát sóng khán giả không nhìn thấy mặt ông đâu mà chỉ thấy trên màn hình toàn tiếng ngỗng.”
Hiện trường cười to, sắc mặt của hai người đứng trên sân khấu khó mà miêu tả.
Ôn Lệ ngơ ngác hỏi: “Đoạn này mọi người không cắt à?”
Trả lời cô là tiếng của khán giả bên dưới.
“Không thể cắt!”
“Không thể!!!!”
“Phát sóng đi để Tống Nghiên mất mặt!!”
Tống Nghiên: “?”
Fan của anh thật không?
Không còn cách nào khác, vốn nghĩ muốn giúp Tống Nghiên kéo vãn lòng tự tôn nhưng tiếc rằng chỉ có một mình cô không thôi thì lực lượng quá yếu, không đấu lại được số đông các khán giả đang xem ở đây.
Ôn Lệ nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên, đang định an ủi anh hai câu ai ngờ anh dùng khóe mắt liếc nhìn cô, mím môi, quay mặt đi né tránh.
Cô âm thầm thở dài trong lòng.
Tính tình Tống Nghiên quá tốt, nếu đổi thành cô bị dính đòn thì cô đã phản công ngay trên sân khấu rồi.
MC lập tức nói: “Cô Ôn cô nghe xem, kia là những tiếng hô của mọi người.”
Nhóm dân chúng vừa nghe thấy người dẫn chương trình coi trọng tiếng hét của bọn họ, ngay lập tức bắt đầu hét càng lớn càng lớn hơn nữa đưa ra yêu cầu.
Trong đó lấy phe fan cp Anh Trai Phổi Lớn làm trung tâm oanh liệt lớn nhất.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái hôn một cái!”
“Tiếng lòng của mọi người muốn hai người hôn một cái!”
Trường hợp có các khán giả xem trực tiếp ở trường quay thường dễ phát sinh nhiều tình huống khác nhau, rất nhiều đôi vợ chồng và các cặp yêu nhau từng bị ồn ào yêu cầu làm như vậy. Ai thích thể hiện tình cảm sẽ thuận theo ý mọi người hôn một cái, người da mặt mỏng hơn thì che miệng cười cười không làm theo. Bình thường đa số những tiếng hò hét đó là của các fan, để khiến không khí nơi đây sôi động hơn, vui vẻ hơn, nếu hôn thật thì coi như đấy là phúc lợi cho fan, không hôn fan cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Mấy nhân viên và nhóm các khách mời xem đây là chuyện bình thường nên giúp các fan của họ, không lên tiếng ngăn cản, người nào người đấy đang vui vẻ nhìn lên sân khấu, người dẫn chương trình còn cố ý hỏi: “Tiếng hét của mọi người lớn như vậy, hay là hai thầy cô ở chỗ chúng tôi…Ừm? Thể hiện chút tình cảm?”
“Hôn một cái đi, xin hai người đấy!!”
“Đến tận bây giờ chưa từng thấy hai người hôn bao giờ!!”
“Hôn nhẹ thôi!! Không cần phải hôn hết mình!!”
MC châm ngòi thổi gió, trực giác Ôn Lệ bảo không thể đồng ý. Nếu không về sau mỗi lần hai người xuất hiện cùng nhau sẽ dễ bị yêu cầu làm vậy.
Rõ ràng Ôn Lệ đang rất xấu hổ, dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng hay ngại, không chủ động là chuyện bình thường, ngược lại MC nhìn Tống Nghiên.
“Thầy Tống?”
Người đàn ông chưa lấy lại được tinh thần sau khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi giơ mic lên, khóe môi giật giật, yết hầu chuyển động lên xuống, thấp giọng nói: “Về nhà rồi nói.”
“Shhhhh —”
“Không được!!”
“Về nhà bọn em không thấy được!!”
Vu Vĩ Quang lại cười ra tiếng kêu của ngỗng, lúc sau cười đủ rồi mới nhớ ra Tống Nghiên là học trò của mình, phải nói chuyện giúp anh, quay đầu nói với các khác giả đang ồn ào: “Xem được rồi thì sao chứ, chương trình này còn có thể được phát sóng không? Mọi người đừng hơi quá đáng quá.”
Đoạn này chỉ muốn tăng thêm sự hấp dẫn cho chương trình, không thể làm ảnh hưởng đến các đoạn diễn của các khách mời khác, MC không còn nắm mãi không buông chỗ này, nói hai ba câu làm nấc thang để các khách mời bước xuống, tiếp theo mời hai người họ đi xuống nghỉ ngơi.
Xuống dưới sân khấu, cuối cùng Ôn Lệ có thể nhàn hạ thư thái ngồi nghỉ ngơi nhưng Tống Nghiên còn phải diễn thêm một đoạn nữa sẽ hợp tác cùng Ninh Tuấn Hiên. Anh phải nhanh chóng đi thay trang phục và tẩy trang trên người.
Lần thứ hai Tống Nghiên lên sân khấu, trong khoảng thời gian ngắn diễn hai vai khác hẳn nhau, khoảng cách giữa hai vai rất lớn, lúc trước là đế vương nham hiểm, lời thoại dài mang vẻ nho nhã, đến chỗ này diễn vai cảnh sát chính trực, lời thoại không nhiều, nói mấy thoại đơn giản thô bạo xong đến thẳng cảnh diễn đánh nhau.
Ôn Lệ xem anh diễn mà không chớp mắt, sau một tiếng ‘Cắt’, lòng cô tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào không tên.
Người đàn ông mình chọn quá tuyệt!!
Thêm một thời gian nữa là quay xong chương trình, lúc sau Ôn Lệ lại lên sân khấu để trao giải cho những bạn lấy được giải thưởng, Uông Diệu và Ninh Tuấn Hiên không đoạt được giải quán quân, hai người một người nhận được giải “Khán giả yêu thích nhất” và giải “Truyền thông tốt nhất”, cuối cùng trong lúc Uông Diệu nhận giải thưởng còn cố ý cảm ơn Ôn Lệ.
“Cảm ơn sự chỉ dạy và hướng dẫn của cô Ôn trong hai ngày qua, tất cả đều nhờ kinh nghiệm mà cô Ôn Lệ tổng kết được, kết hợp thêm những suy nghĩ mới của cô ấy. Cô Ôn đã truyền lại hết cho em, hy vọng em có thể phát huy và diễn thật tốt nên mới có hồ tiên nhỏ hôm nay.”
Mấy lời Uông Diệu nói rất hay và khéo léo, không đắc tội với ai nhưng kể thật được hết công lao của Ôn Lệ.
Người trao giải cho cố ấy vừa khéo lại là Đoạn Hồng.
“Thầy Đoạn.” Uông Diệu nhận cúp của mình, ngẩng đầu, ngữ khí trịnh trọng, “Cô Ôn là một diễn viên tốt và rất đáng để em học tập và noi theo.”
Đoạn Hồng mỉm cười, gật đầu đáp: “Tôi biết.”
Uông Diệu cười rộ lên rồi nhìn các bạn khác cũng đang được trao giải, không hề để ý Ôn Lệ ở bên kia đang nhìn về phía cô nàng với ánh mắt mê ly.
Tập cuối cùng của << Giải thưởng diễn xuất lớn hạng S >> đã thành công tốt đẹp với những màn diễn xuất rất tuyệt vời của nhóm các khách mời và các bạn thí sinh tham gia. Ở trên sân khấu treo đầy dải ruy băng bay bay và pháo giấy chúc mừng, các bạn diễn viên trẻ với anh mắt long lanh trong suốt sẽ chính thức nhận lấy thân phận diễn viên, nghênh đón nghề nghiệp của mình trong tương lai.
Sau khi quay hình chương trình xong, Ôn Lệ nhận được lời mời thử vai của đạo diễn Cừu.
“Tôi biết lão Chu đã đưa kịch bản phim cho cô xem, sau khi quay về Yến Thành sắp xếp thời gian hẹn một hôm đến thử vai.” Trước khi Cừu Bình rời đi nói, “Đến lúc đó tôi sẽ mời cô và A Nghiên ăn bữa cơ.”
Lục Đan hẹn ông ấy nhiều nhưng lần nào người này cũng tìm cớ để từ chối, không ngờ bây giờ lại chủ động mở lời muốn mời cô ăn cơm.
Cảm giác dùng thực lực của bản thân để chinh phục người khác tuyệt quá đi mất.
—
Thời gian đã khuya, hôm nay có nhiều khách mời đến tham gia quay hình, ngay cả mấy bạn diễn viên mới cũng có fan đến chỗ quay hình tập cuối để tiếp ứng. Tại hiện trường fan đến không hề ít, vì để tránh những việc phát sinh ngoài ý muốn nên trước khi các khách mời đi cũng không ra gặp fan.
Ôn Lệ ngồi trên xe quay về khách sạn, suốt dọc đường cứ nghĩ đến bộ phim kia của Vu Vĩ Quang.
Trước đó phải tập luyện, thời gian eo hẹp không kịp xem kỹ và phân tích tỉ mỉ bản gốc, bây giờ chương trình quay xong rồi, cô muốn xem khoảng cách giữa mình và nữ chính diễn vai thái hậu trong phim chênh lệch bao nhiêu.
Cô muốn biết khoảng cách giữa mình và diễn viên màn ảnh lớn cách nhau xa không.
Trong phim, thái hậu cản tay hoàng đế, hoàng đế giam lỏng thái hậu, cả hai biết biện pháp duy nhất để kết thúc tình cảnh đó là phải giết chết đối phương. Nhưng tình nguyện chịu tra tấn bản thân hết ngày này qua ngày khác mà vẫn không muốn dùng chiêu sát thủ đó.
Hỗ trợ nhau tàn sát giết người, là kẻ thù cũng là đồng minh, rồi yêu nhau, cảm xúc nhân vật cực kỳ rắc rối và phức tạp, yêu cầu rất cao đối với diễn viên, diễn một đoạn may còn tốt chứ nếu thật sự diễn hết m một bộ phim thì chưa chắc Ôn Lệ có thể chịu được.
Cô thầm thấy may mắn: “May mà tôi chỉ diễn một đoạn ngắn trong đó.”
“Không hẳn, bộ phim có thời gian để quay hoàn thiện, ở trên phim trường, đạo diễn đã làm tốt nhưng còn muốn tốt hơn, làm nhiều cách để diễn viên tìm được trạng thái tốt nhất. Hơn hai tiếng đó đều là tinh hoa, nếu cho em thời gian đủ để làm, em cũng có thể.”
Tống Nghiên nói rất khách quan, Ôn Lệ gật đầu hỏi anh tiếp: “Này, anh nói xem lúc ấy anh bận công việc gì quan trọng mà ngay cả phim của đạo diễn Vu anh cũng tàn nhẫn quyết tâm từ chối?”
Tống Nghiên: “Quên rồi.”
Nghĩ gì Ôn Lệ tin: “Quên rồi? Việc khiến anh đẩy kịch bản của đạo diễn Vu sang một bên mà anh cũng không nhớ?”
Cô nghĩ chắc chắn Tống Nghiên đang cố tình giấu mình, cô vỗ vỗ lưng ghế lái xe, hỏi: “A Khang, lúc trước anh nhà cậu vì bận công việc gì mà quyết định gạt bỏ phim của đạo diễn Vu?”
“Dạ?” A Khang cẩn thận nhớ lại, nói không chắc lắm, “Em nhớ hình như lúc ấy anh đang nghỉ —–”
“A Khang.” Tống Nghiên ngắt lời, thản nhiên nói, “Chuyện không chắc chắn thì đừng nói lung tung.”
Quả thực A Khang không nhớ lắm, gật đầu: “Dạ vâng, xin lỗi chị Ôn Lệ, em cũng không nhớ nữa.”
“Không sao đâu.”
Dù sao Ôn Lệ chỉ thuận miệng mới hỏi thôi, không phải quá muốn biết.
Một mình cô xem phim thấy không thú vị lắm nên hơi nghiêng ipad đang cầm trong tay sang bên anh, hỏi Tống Nghiên có muốn xem cùng nhau không.
Tống Nghiên đang ngồi xe không có việc gì làm nên quyết định xem cùng cô.
Trong phim, tình hình đấu đá nhau giữa mười hai hoạn quan và các bộ ban trong triều đã đến phần cao trào, cả không khí lẫn hình ảnh trong phim đều cực kỳ căng thẳng, nhạc nền phối vào cũng bi thương vô cùng.
Tình tiết chính trị lạnh như băng qua đi là đến đoạn diễn thân mật duy nhất trong phim.
Ôn Lệ nhận ra có chỗ không ổn, nhanh chóng đeo tai nghe điện thoại vào, còn chia một bên tai nghe cho Tống Nghiên.
Thái hậu bị hoàng đế đè ở trên giường, hoảng sợ hỏi hoàng đế muốn làm gì.
Hoàng đế nói, mẫu hậu, trẫm muốn nàng.
Điên loan đảo phượng, bức màn được buông xuống, cùng với ánh nến lung lay sắp đổ, tình yêu nảy sinh dưới tình cảnh đang tranh đấu quyền mưu, vi phạm luân thường đạo lý, bí ẩn và âm u, đặc biệt hơn nó khiến kẻ khác phải trầm mê.
“Khi còn bé trẫm không được phụ hoàng yêu thương, thân phận mẫu thân trẫm hèn mọn, một lần được lâm hạnh xong về sau chưa từng thấy qua bóng dáng phụ hoàng, cuối cùng buồn bực mà chết. Các huynh đệ của trẫm khinh thường trẫm, mỗi lần bọn họ kết bạn đi đến Hoàng Cực Môn Hữu Sương để học, duy nhất chỉ có trầm là người bị bỏ lại cuối cùng, không dám tiến lên đi song song với họ, mấy người đó thường cố ý thả chậm bước chân, hại trẫm đến muộn cuối cùng bị thầy giáo tức giận đánh. Không một ai đứng ra nói thay trẫm, ngay cả thư đồng đi theo cũng chê cười trẫm như bọn họ.”
“Lúc đó trẫm thống hận bọn hắn, hận các huynh đệ của trẫm và cả mẫu phân sủng phi của bọn họ, thề một ngày nào đó sẽ cho bọn họ nếm mùi bị dẫm nát dưới chân là như thế nào. Sau nàng được vào cung, nàng nhận được tất cả sự yêu thương từ phụ hoàng. Ông ta vì nàng mà không bao giờ đến cung của các nương nương khác nữa, mấy huynh đệ của trẫm lén nói nàng là yêu phi, khi đó trẫm cảm kích nàng vì đã khiến bọn họ phải trải qua cảm giác bị vắng vẻ không được quan tâm, nhưng hận nàng dễ dàng thắng được, nhận lấy mọi ánh mắt từ phụ hoàng.”
“Tại sao nàng lại may mắn như vậy, trẫm và mẫu thân mình vất vả cả đời cũng không nhận được sự yêu thương đó, tại sao nàng có thể dễ dàng lấy nó và nắm chặt trong lòng bàn tay?”
“Từ nhỏ nàng đã có tất cả mọi thứ, anh và ba nàng không tiếc sinh mạng cãi lại mệnh lệnh trẫm, nhà nàng bảo vệ nàng không lo không nghĩ để bình yên lớn lên. Phụ hoàng yêu nàng, bỏ sáu cung vì nàng, trở thành hôn quân vì nàng, mà trẫm thì sao, trẫm cũng không phải là minh quân gì —-”
Hoàng đế nói tới đây, trong ánhmắt chứa nhiều sự phức tạp, động tác vuốt ve nhẹ nhàng và hôn hết sức dịu dàng.
“Biết rõ không thể làm, biết rõ không thể tha thứ, trẫm càng muốn phản kháng lại càng yêu nàng.”
“Thái hậu, người nhìn trẫm xem, trẫm đáng thương không, lòng này của trẫm bị nàng dẫm đạp không thương tiếc…..”
Đoạn diễn cảnh giường chiếu này quá ghê gớm, từ lời thoại đến hình ảnh, vừa đủ thẹn thùng bối rối vừa đủ sự kích thích.
Ôn Lệ nuốt nuốt nước bọt.
May mà bọn họ không phải diễn đoạn này.
Phải hy sinh kiểu này đúng là quá lớn, so với mấy cái ôm ôm ấp ấp trong kịch bản phim thần tượng mà cô diễn, đúng chẳng khác nào cái đấm nhỏ đánh vào bông.
“Chị, thầy Tống, đến khách sạn rồi.”
Văn Văn vừa nhắc một lần, hai người đằng sau không phản ứng gì, cô nàng tiếp tục to giọng nhắc lại thêm lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì.
Cô nàng quay đầu xem thấy chị mình và thầy Tống đang cúi đầu xem gì đó trên ipad, mỗi người đeo một bên tai nghe, nhẽ ra phải nghe thấy tiếng cô nàng nói chuyện mới đúng.
Xem đến mê mẩn?
Cô nàng rướn cổ lên xem, muốn coi xem chị và thầy Tống đang xem gì đó.
Nhìn lướt qua hình ảnh, một người con gái non nớt còn zin chưa từng yêu đương như Văn Văn lập tức lùi đầu về, hai mắt mở lớn, lỗ tai nóng bừng.
Động tác của cô nàng quá lớn, làm ảnh hưởng đến Ôn Lệ đang tập trung tinh thần xem phim.
“Đến khách sạn rồi?”
Ôn Lệ cất ipad, nói với Tống Nghiên: “Chúng ta về phòng xem tiếp, lỡ xem được một nửa rồi thì xem hết luôn nhé.”
Tống Nghiên: “Được.”
Nhìn theo bóng dáng chị và thầy Tống rời đi, Văn Văn ngồi trên ghế phụ trong xe, trong đầu không ngừng vang vọng những lời “CP của mình muốn về khách sạn xem mấy hình ảnh không thể miêu tả cùng nhau”, hóa ra thầy Tống nói “Về nhà rồi nói” trong chương trình là có ý này.
Ui cha đủ sự kích thích, quá…..ngọt.
Nhưng mà cô nàng không thể chia sẻ niềm sung sướng này với ai, A Khang này là trai thẳng không thể nào hiểu được, cô nàng không thể chia sẻ với người chị em khác của mình. Chuyện này thuộc phạm vi riêng tư của chị và thầy Tống, cô nàng là người có đạo đức nghề nghiệp, rất kín miệng, tuyệt đối không thể nói lung tung cho người bên ngoài biết.
Trong người ngứa ngáy không chịu được, nhu cầu cấp bách muốn tìm một người chung sở thích đến thét chói tai a a a cùng mình. Sau khi vào phòng khách sạn, Văn Văn chưa kịp tắm rửa đã cầm điện thoại lên Weibo vào super topic tìm những người bạn cùng chí hướng.
Lúc này trong super topic đang rất náo nhiệt, hôm nay chương trình vừa mới quay xong, nhiều bài viết tiết lộ xuất hiện nhưng vì << Giải thưởng diễn xuất hạng S >> quy định khán giả vào xem không thể mang điện thoại vào nên chủ yếu là những bài tiết lộ bằng lời, không có ảnh và video được truyền ra.
Rất nhiều fan CP trước đó biết được kịch bản do chương trình công bố ra ngoài, chương trình giải thưởng diễn xuất lần này ngoài mặt là lịch trình hai người nhưng thật ra là công việc cá nhân. Dù giúp đỡ trợ diễn hay diễn lại thì các khách mời sẽ hợp tác với một bạn diễn viên mới khác, các khách mời sẽ không hợp tác với nhau cho nên thời điểm công khai bán vé, đa số các fan only đến đoạt vé.
Mấy năm trước, các hoạt động truyền thông từ đầu năm đền cuối năm là điển hình cho những trường hợp lừa gạt tình cảm của các fan CP. Bên phía tổ chức chỉ sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, còn đâu không giúp việc tương tác, vẫn phải nhờ lúc người dẫn chương trình lên sân khấu trao thưởng mới cue đến, nói được một câu cảm ơn đối phương.
Các fan CP rất cởi mở về chuyện này.
Cùng khung tức là phát đường, nhìn nhau rồi hôn môi, nói hai câu hẹn chẳng khác nào trực tiếp đi làm việc kia.
Cho nên lần này không sợ có chuyện hai người không hợp tác, lấy Anh Trai Phổi Lớn cầm đầu trong đại quân fan CP quyết định vẫn đến đây.
Rồi sao, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một niềm vui cỡ lớn.
Vào lúc MC chương trình thông báo người hợp tác diễn với Ôn Lệ không phải một diễn viên mới mà là Tống Nghiên, cùng với video giới thiệu hai người hiện rõ trên màn hình lớn, lại càng không ngờ là đoạn diễn tình cảm phim cổ trang.
Năm nay, các tác phẩm fanmate-video của các đại thần trong super topic đã phải vơ vét ít nhiều tất cả các tư liệu cổ trang trong mọi tác phẩm của hai người. Bao nhiêu lần muốn hỏng luôn hai bàn tay, bao nhiêu lần đôi mắt quầng thâm đen rõ, vận dụng mọi khả năng và kỹ thuật cắt ghép mới có thể cho ra lò những video chất lượng tuyệt vời đỉnh của đỉnh.
Mỹ Nhân Thảo Tam Lực: “Giấc mơ trở thành sự thật, hợp tác cổ trang tuy chỉ là một đoạn diễn nhỏ nhưng đẹp đến độ không gì sánh bằng, không bao giờ phải mượn công nghệ đen màn hình để cùng khung nữa, chờ chương trình được phát sóng xong, mình đây sẽ triển khai luôn [đắc ý]”
[Đại thần em yêu chị! Đại thần yyds!!!]
[Đù diễn chung hả???]
[Nói một tiếng với mấy chị em không đến trường quay xem trực tiếp ha, diễn chung, diễn chung phim cổ trang đấy]
[Ha ha ha ha ha những ai có mặt trực tiếp ở trường quay tỏ vẻ siêu siêu siêu sướng, anh trai phổi lớn yyds, tiếng Tam Lực dùng cả mic cũng không đấu lại tiếng hét của anh ấy]
[Lúc toàn bộ trường quay hét hôn một cái mà buồn cười muốn chết]
Hôm Nay Muối Phát Đường Ư trả lời: [Chị em đừng đi vội, có hôn không??]
Chủ post trả lời: [Không aha ha ha ha với tính cách của hai người họ làm gì có chuyện sẽ hôn nhưng Mỹ Nhân nói “Về nhà rồi nói”, còn đâu tự mình tưởng tượng nhé [cười xấu xa]]
[Về! Nhà! Rồi! Nói! Tốt đã bắt đầu nghĩ đến hình ảnh hai người bọn họ hôn rồi dùng đầu lưỡi điên cuồng va chạm đối phương]
[Cảm ơn chị em đã bắt đầu lan tỏa hình ảnh bọn họ làm việc đó]
Muối = Ngọt: [Gần đây phải thi nên không đi xem được qwq, phải đợi đến cuối tuần sau chương trình mới phát sóng, mấy chị em được đi xem trực tiếp cho mị hỏi đoạn ngắn mà Muối diễn nằm trong bộ phim nào á? Bạn nhỏ muốn tìm bản gốc của phim xem tạm cho đỡ thèm]
Rất nhanh trong khu bình luận có nhiều người viết tên phim và cả khoảng thời gian của đoạn được chọn.
[Không ngờ là bộ này?? Trong bộ này có cảnh giường chiếu kích thích lắm ý]
[??? Cuối cùng đã đến thời của Bút Ký Tên rồi sao?]
Văn Văn thấy mấy bạn fan trong super topic không được đến xem trực tiếp đang điên cuồng bổ não, sợ mấy chị em trong này kỳ vọng quá lớn rồi sẽ thất vọng sau khi xem chương trình phát sóng, nên có lòng tốt nói ra trong khu bình luận.
[Không có đâu, đoạn ngắn bọn họ diễn chỉ có hành động tiếp xúc duy nhất là nắm cổ tay]
[….Cảm ơn người chị em, đã muốn héo]
[Chào người chị em tàn nhẫn]
[Tống Nghiên Ôn Lệ, hai người không có tâm]
Thiệt tình Văn Văn rất muốn tiết lộ rằng tuy bọn họ không diễn nhưng bọn họ xem cảnh giường chiếu này cùng nhau! Chắc chắn bọn họ sẽ lén diễn lại đoạn này trong không gian riêng tư!
Nhưng cô nàng không thể nói, cô nàng là một người trợ lý có đạo đức nghề nghiệp.
Cô phải hưởng thụ một mình dưới tình huống ép buộc, cô rất xin lỗi nhóm Bút Ký Tên.
————–
/100
|