Tất cả mọi người đều là nghệ sĩ, đã vào cái giới này được nhiều năm, đã gặp và đã nghe qua không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn trong đó.
Trịnh Tuyết vẫn luôn cảm thấy tình cảm của cô ta và Hứa Minh là ngoại lệ giữa nơi có nhiều thứ bị nhuốm bẩn này, hôm nay Ôn Lệ tự mình đưa cô ta đến nhìn tận mắt, cô ta mới nhận ra mình ngốc đến mức nào.
Khi đó hai người mới ra mắt, cô ta và Hứa Minh thuê một phòng nhỏ ở Yến Thành, bôn ba khắp trong các đoàn làm phim, hứa hẹn nhất định phải cùng nhau thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Sau đó cả hai người họ đều nổi tiếng.
Họ có tiền mua được mấy căn nhà ở thành phố, đi đến đâu cũng không thiếu ánh đèn bao quanh nhưng tình cảm lại biến thành như vậy.
Hai người ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh trao đổi bằng giọng nói thầm, động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, dần dần át đi cả tiếng của hai người.
Nước mắt Trịnh Tuyết chảy nhiều hơn, như đang phải chịu sự tra tấn, hét lên một tiếng vọt vào bên trong.
Dù sao chứng cứ đã chụp xong rồi, Ôn Lệ không ngăn cô ta lại, cũng chẳng có ý định dạy dỗ hay giáo huấn tên cặn và kẻ làm người thứ ba kia.
Đầu tiên hai người bên trong toilet bị động tĩnh ngoài cửa dọa cho chết khiếp, đợi sau khi thấy rõ người đến là ai, biểu cảm khiếp sợ trên mặt nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ và bối rối.
“Tiểu Tuyết……”
Hứa Minh gọi tên theo bản năng.
Nhìn chỗ quần áo lộn xộn không đủ che của hai người, người phụ nữ kia đang vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo vào, hai mắt Trịnh Tuyết tối sầm, hai chân như nhũn ra, cả người không còn sức lực chống đỡ, lúc này yếu đuối ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Hứa Minh không cần nghĩ ngợi biện minh: “Do cô ta quyến rũ anh, Tiểu Tuyết em phải tin anh……”
Trịnh Tuyết nghe mấy lời ngụy biện của anh ta, trong cổ họng như bị mắc một cục máu lớn, không thể nói ra lời.
Người phụ nữ kia đã mặc xong quần áo của mình, ả nghe Hứa Minh nói mấy lời bao biện đó mà không cần suy nghĩ, đột nhiên cười tự giễu.
Ả ta nhìn Trịnh Tuyết, có lẽ đoán được Trịnh Tuyết sẽ tin ai.
Giống như hai năm trước, cô ta không hề do dự lựa chọn tin tưởng đứng về phía Hứa Minh, trực tiếp coi Ôn Lệ thành người thứ ba.
Có điều vận may của ả ta tốt hơn Ôn Lệ nhiều, Ôn Lệ là tai bay vạ gió đến bất ngờ, còn ả ta không chịu được nên mới thể hiện đủ mọi ám hiệu và cử chỉ mờ ám trước mặt Hứa Minh, tội không hề oan, chỉ không may bị bắt ngay tại trận.
Vậy nên ngay cả lời giải thích cũng lười nói.
Trịnh Tuyết vẫn đang khóc.
“Cô ta, cô ta giống Ôn Lệ hai năm trước, biết rõ anh là người có vợ nhưng cô ta nói gặp dịp thì chơi, thái độ của anh đối với cô ta không khác gì với Ôn Lệ, chỉ có Tiểu Tuyết em mới là……”
Trong lúc Hứa Minh nhắc đến tên Ôn Lệ định dùng nó để chứng minh mình vô tội thì bên ngoài toilet lại có tiếng động lớn.
Ôn Lệ đen mặt đứng ở cửa.
Sắc mặt Hứa Minh và ả diễn viên kia biến hóa đặc sắc, chết chân ngay tại chỗ, mặt trắng như một bức tường được quyét sơn.
Ai mà biết được Trịnh Tuyết và Ôn Lệ ở cùng một chỗ!!!
Ôn Lệ đi lên hai ba bước, dồn hết sức lực vào cánh tay phải, tát một cái thật mạnh thẳng vào mặt tên Hứa Minh.
Đại não Hứa Minh trống rỗng, hai má đau đớn, lỗ tai bên bị đánh bị ù trong một lúc lâu.
“Cuối cùng tôi cũng biết hai năm trước anh đã tẩy não vợ mình bằng cách nào.” Ôn Lệ thản nhiên nói, “Chỉ tiếc rằng hôm nay bổn cô nương ở đây mới không để cho anh tẩy não thành công, xin lỗi.”
Sự xấu hổ và bất lực quyét qua toàn bộ các dây thần kinh trong đầu, nó khiến da đầu Hứa Minh run lên, đường đường là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ tát cho một cái vang dội, chỉ vì mất một giây không đề phòng nhưng ngay cả thở cũng không dám thở.
Giờ phút này Ôn Lệ đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn mà hai năm trước bọn họ từng là bạn bè.
Yêu đương với Trịnh Tuyết nhiều năm đã chán, mấy lời thề non hẹn biển từ thời đi học đã sớm biến thành nước sôi nhạt nhẽo không vị, mà lần hợp tác cùng Ôn Lệ đó, hệt như một giọt mật trong veo được thả vào bát nước sôi nhạt vị ấy.
Bề ngoài nhìn Trịnh Tuyết có vẻ dịu dàng săn sóc nhưng trên thực tế rất khó chiều theo, hằng ngày thường xuyên cố ý tìm chuyện gây sự với hắn ta, còn Ôn Lệ tuy bề ngoài kiêu căng khó gần, tính tình tiểu thư nhưng càng bên cạnh cô lâu thì hắn ta càng nhận ra ở chung một chỗ với cô không hề khó như mình đã nghĩ, tuy cô mạnh miệng nhưng rất quan tâm đến bạn bè, càng không thích gây thêm phiền phức cho người khác.
Dần dần Hứa Minh động lòng với cô, cô càng muốn phân rõ giới hạn giữa hai người bọn họ, hắn ta càng muốn phá vỡ giới hạn này, muốn cùng cô diễn giả thành thật.
Ôn Lệ quay sang nhìn cô diễn viên có tên gọi khác là “Tiểu Ôn Lệ”.
“Làm loại chuyện này với cái tên gọi liên quan đến tôi, làm nhục chính cô đồng thời sỉ nhục cả tôi, tôi với cô có thù oán sâu đậm gì không? Dùng tên của mình để nổi tiếng rất khó à? Đúng lúc, sau này cô không cần phải lo lắng cọ nhiệt độ ai mới có thể nổi, dọn dẹp xong thì tìm đường khác mà đi đi.”
Ả ta cắn cắn môi, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi mở miệng: “Do Hứa Minh dụ dỗ tôi trước.”
“Anh ta dụ cô, cô cắn câu luôn? Không ngờ đã thế mà cô còn cảm thấy mình rất oan ức?” Ôn Lệ khinh thường ra tiếng, không kiên nhẫn nói, “Mấy chuyện kiểu này hai người đừng so đua tranh đoạt xem ai là người ghê tởm hơn ai, buồn nôn như nhau cả thôi, không khác gì đâu.”
Trước khi rời đi, Ôn Lệ đưa mắt nhìn Trịnh Tuyết vẫn đang ngồi khóc trên mặt đất, không xen vào chuyện của cô ta nữa.
Tuy rằng phòng trên tầng hai dành cho khách quý, nó rất riêng tư và có không gian riêng nhưng suy cho cùng nhân viên bảo vệ lấy tiền làm việc, tất cả mọi người đều là người của công chúng, anh ta dám làm mấy chuyện như giết người tiêu hủy xác.
Vì để phòng ngừa lòng dạ đàn bà của Trịnh Tuyết, cô vừa mới gửi những ảnh chụp được coi là chứng cứ sang di động của mình để tạo thêm một bản.
Thật ra không phải cô muốn ra mặt giúp Trịnh Tuyết, chỉ là cô bị tên Hứa Minh kia làm cho buồn nôn quá.
Mà mấy bức ảnh chụp lại cảnh vừa nãy đã đủ làm cô muốn nôn lắm rồi.
—–
Sau khi giao lại thẻ phòng cho quản lý, Ôn Lệ vội vàng về phòng để tiếp đón cậu mình cho xong còn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Tống Nghiên đã xuống tầng trước, ở trong bãi đỗ xe chờ cô.
Ôn Lệ ngồi đối diện Ôn Diễn, ngoan ngoãn nghe cậu dạy dỗ.
Cô cầm tà váy như đứa bé gái nhỏ, còn định cầm mấy sợi vải nghịch nghịch cho đỡ chán thì chợt nhớ ra bộ lễ phục đang mặc trên người còn phải trả lại cho nhãn hàng tài trợ, nên nhanh chóng vuốt vuốt mấy nếp nhăn, sợ phá hỏng chiếc váy cao cấp này.
Ôn Diễn nhìn cháu mình đang làm mấy động tác ngớ ngẩn, cho rằng cô không tập trung, nhíu mày nói: “Cháu đang làm gì đấy? Có nghiêm túc nghe cậu nói chuyện không?”
“Có.” Ôn Lệ không tình nguyện gật đầu, “Ngày mai cháu phải trả bộ váy này nữa, không thể vò nhăn được, chỉ đang sửa sang lại chút thôi.”
Ôn Diễn nhìn bộ lễ phục cô đang mặc trên người, thản nhiên nói: “Nếu thích thì mua luôn đi, làm mấy cái động tác đó không ra dáng con gái nhà cao quý gì hết.”
“Mua? Cậu mua cho cháu?” Ôn Lệ lập tức xem thường, “Nếu cậu không hiểu mấy quy củ trong giới bọn cháu thì đừng nói nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng cháu kiếm được nhiều tiền nhưng tốt xấu gì đấy cũng là tiền cháu tự lực cánh sinh vất vả kiếm ra, chỉ có đứa ngốc mới mua một cái váy chỉ có thể mặc một lần mang về nhà treo.”
Qủa thực Ôn Diễn không hiểu, nhếch môi nói: “Cháu còn học được cách tiết kiệm tiền.”
Ôn Lệ cảm thấy bản thân mình không thể nhận nổi ưu điểm ‘tiết kiệm tiền’ lên người: “Không phải cháu tiết kiệm tiền, là không tiêu tiền lung tung.”
Ôn Diễn: “Gửi cách liên hệ với thương hiệu thời trang đó cho cậu. Hôm nào cậu bảo người đưa đến ho cháu.”
Mắt Ôn Lệ sáng rực cả lên: “Thật hay giả?”
Ôn Diễn hừ lạnh: “Giả.”
Ôn Lệ co rút khóe miệng: “……Hừ.”
Ôn Diễn đỡ trán, vô cùng không thích câu cửa miệng này của cô, nhưng nói thế nào cũng không chịu sửa, dứt khoát đuổi người đi: “Được rồi về đi, nhớ gửi cách liên lạc lại cho cậu.”
Ôn Lệ không nhịn được cong môi mỉm cười, muốn được nhiều hơn nữa: “Thật ra cháu không thích bộ lễ phục này lắm, hay là giữ lại trước? Đợi đến lần sau cháu thích bộ nào đấy rồi báo lại cho cậu nhé?”
Ôn Diễn nhíu mày, trong mắt hiện rõ ý nói “Cháu đừng không biết điều, muốn voi đòi tirn.”
Thấy cậu không nói lời nào, cơ bản Ôn Lệ biết cậu đã ngầm đồng ý, tâm trạng bị ảnh hưởng trở nên tốt hơn nhiều.
“Vậy một lời đã định, cháu đi trước đây, tạm biệt cậu.”
“Ừ.”
Cô vừa mới mở,cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bị Ôn Diễn gọi lại: “Chuyện thẻ phòng giải quyết thế nào?”
“Dạ? Đã xong rồi, cháu đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức nên vẫn rất thoải mái.” Ôn Lệ ngừng một chút, dường như muốn nói gì đó, nhẹ giọng bảo: “Cảm ơn cậu vì chuyện thẻ phòng.”
Đúng là thiên hạ đổ mưa, vũ nương phải lập gia đình.*
(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Không ngờ cô cháu gái mỗi lần gặp mạt đều hận không thể chọc cho cậu mình tức chết sẽ nói lời cảm ơn.
Ôn Diễn nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng bị cô cắt ngang.
Ôn Lệ ho khan, nói năng rõ ràng lý trí: “Hôm nay coi như tình huống khẩn cấp mới phải để cậu mở cửa sau giúp cháu, không tính cháu dựa vào quan hệ của nhà để giải quyết mọi chuyện, thế nên cậu không thể dùng lý do này để ép cháu nhận thua rồi về được.”
Vốn không định dùng cớ này để ép cháu nhận thua, không biết cô nàng này đang buồn lo vô cớ cái gì nữa.
Nhưng người nhà họ Ôn có truyền thống lười giải thích, mặt lạnh miệng mạnh.
“…….Được rồi.” Ôn Diễn nheo nheo mắt nói, “Tiếp tục sự nghiệp làm ngôi sao của cháu đi, rảnh thì về nhà thăm ông ngoại.”
Ôn Lệ thấy cậu không định tính toán việc này, thở phào.
“Ok.”
—–
Nói chuyện một lúc lâu, đợi đến lúc chuẩn bị ngồi lên xe để về nhà thì đã vào rạng sáng.
Từ trước đến nay cuộc sống về đêm ở Yến Thành luôn rất náo nhiệt, cô đã gửi video Hứa Minh đi vụng bên ngoài cho chị Đan, người đang đi công tác, muốn hỏi chị ấy xem định xử lý như thế nào.
Một nghệ sĩ nam đang rất nổi tiếng ngoại tình, còn liên lụy đến ba nữ nghệ sĩ khác, hai người ở tuyến một một người ở tuyến ba, đều là đề tài có độ nóng vô cùng cao đối với công chúng nhân dân cả nước, một khi tin tức này được tuôn ra ngoài, không biết Weibo sẽ tê liệt suốt mấy giờ.
Có điều Weibo bị tê liệt hay thế nào đấy không phải điều mà họ quan tâm, chuyện họ để ý là không biết bên nhà Trịnh Tuyết và bản thân cô ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào, Ôn Lệ giữ lại chứng cứ chỉ vì lý do duy nhất muốn làm sáng tỏ chuyện hai năm trước mình vô duyên vô cớ bị công kích và nhục mạ.
Sớm biết thế lúc trước không nên xóa hết mọi thứ liên quan đến Hứa Minh, không đợi đến hôm nay đã có thể suy xét đến việc làm sáng tỏ mọi chuyện.
“Như vậy đi, để chị báo với bên bộ phận xã hội rồi họp suốt đêm để tìm cách, nếu chuyện này được công khai thì chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng ngôn luận tốt xấu đan xen lẫn lộn hết cả lên, bên phía đoàn làm việc của Hứa Minh sẽ không chịu ngồi yên đâu.” Lục Đan bình tĩnh phân tích, “Trong chuyện này em là người vô tội nhất nên việc đầu tiên cần phải đảm bảo là không được để cho bọn họ khống chế lôi kéo dư luận kéo về phía em.”
Ôn Lệ gật đầu đồng ý: “Vâng, chị biết mật khẩu Weibo của em mà, nếu lúc đó chị lo lắng em nói năng không ổn thì chị cứ lấy tài khoản đăng bài thay em nhé.”
Lục Đan cười cười: “Không cần đâu có bộ phận quan hệ xã hội lo. Muốn đăng thì tự mình đăng đi, nhịn hai năm trời nên muốn để em nói mấy câu phát tiết cho hết tức, nhưng mà chú ý tố chất, không được nói lời thô tục hay bậy bạ.”
“…….Em biết rồi.” Ôn Lệ không nói gì, “Nói cứ như tố chất em thấp lắm không bằng.”
“Không thấp, nhưng không cao đến mức nào đó đâu.” Lục Đan nói, “Đúng rồi, chắc chắn bên phía Tống Nghiên sẽ bị lửa lan cháy đến ảnh hưởng ít nhiều đấy, tốt nhất em nên thông báo cho cậu ta biết trước thì hơn.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Ôn Lệ đưa mắt nhìn Tống Nghiên đang ngủ bên cạnh.
Lúc này điện thoại vẫn còn hơi nóng lại rung lên.
Ôn Lệ không kịp nhìn xem ai gọi tới, bấm máy nghe luôn vì sợ tiếng chuông điện thoại đánh thức Tống Nghiên.
“Ôn Lệ, là tôi, Trịnh Tuyết.”
Điện thoại đến từ đối thủ một mất một còn.
Khác với tình trạng ở trong toilet, rõ ràng bây giờ Trịnh Tuyết đã bình tĩnh hơn.
Khống chế cảm xúc là một môn học mà các nghệ sĩ phải học cả đời.
Ôn Lệ hỏi thẳng: “Có việc gì không?”
“Tôi đã nói chuyện với bên eki[ làm việc, đang định chờ bọn họ sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy xong sẽ công bố chuyện Hứa Minh ra ngoài.”
Ôn Lệ ngạc nhiên mất mấy giây, cứ tưởng Trịnh Tuyết vẫn sẽ não tàn vì yêu mà giúp tên cặn bã Hứa Minh đó, không ngờ tự nhiên cô ta tỉnh táo lại.
“Được, vậy cô công bố đi.”
“Tôi nói với cô đầu tiên, cũng muốn để bên cô chuẩn bị sẵn sàng trước, đến lúc đấy đừng để bị tổn thương.”
Ôn Lệ nghĩ thầm tôi còn thông minh nhanh trí hơn cô cơ, vì muốn đề phòng cô trả đũa nên đã bàn bạc với người đại diện của mình xong hết rồi, còn cần cô phải nhắc chắc.
Nhưng lời đến bên miệng lại là một từ lạnh nhạt; “Ừm.”
Tự nhiên Trịnh Tuyết hỏi: “…….Có phải bây giờ cô đang rất vui không? Khi thấy tôi gặp phải loại báo ứng này.”
“Không đến mức đó.” Ôn Lệ nói, “Kết cục bây giờ của cô là vì cô yêu đến mức mất não nên xứng đáng phải nhận, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, tôi sẽ không nói mấy lời để cười nhạo cô, ít nhất trong lúc cô và Hứa Minh ở bên nhau, tôi ghét cô nhưng càng ghét anh ta hơn.”
Trịnh Tuyết im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Tôi rất yêu anh ta.”
Ôn Lệ: “…….”
“Tôi không biết tình huống giữ cô và Tống Nghiên thế nào, có phải kết hôn theo hợp đồng hay không nhưng bản thân tôi cho rằng, lúc nãy ở trước cửa nhà vệ sinh cô có thể nói ra những lời đó một cách hùng hồn chẳng qua là vì cô không yêu anh ta nhiều.”
Trong lòng Ôn Lệ trống rỗng, lập tức phản bác lại: “Ai nói? Một mình cô não tàn yêu đến mức bất chấp cũng đừng nghĩ tất cả phụ nữ trên đời này đều vậy?”
“Vậy nếu hôm nay cô bắt gặp Tống Nghiên ngoại tình…Thì sao?”
“Không có chuyện đó.” Ôn Lệ nói như đinh đóng cột, “Thầy Tống không phải người như vậy.”
Không biết tại sao, cô chỉ nghĩ Tống Nghiên sẽ không làm thế theo bản năng.
Trịnh Tuyết dừng một lúc, rõ ràng bị một đối thủ như Ôn Lệ làm cho bật cười: “Vừa rồi tôi vừa cảm thấy cô không yêu anh ta nhiều lắm, nhưng với thái độ lúc này của cô, tôi lại thấy dường như cô rất yêu anh ta.”
“…….Cô quan tâm đến chuyện của mình trước đi, nếu cô dám trả đũa tôi thì cô và tên cặn bã đó cùng nhau khăn gói rời khỏi giới đấy.”
Ôn Lệ vừa mới uy hiếp xong lại cảm thấy phản ứng của mình hơi lớn, có vẻ đang rất để ý đến Tống Nghiên, bình tĩnh lại bổ sung thêm: “Còn nữa, tôi tin tưởng thầy Tống bởi vì tôi biết anh ấy rất yêu tôi, yêu yêu nhiều đến mức không thể kiềm chế, trong lòng không thể chứa thêm một người phụ nữ nào khác ngoài tôi.”
Trịnh Tuyết bị một màn khoe bất thình lình ập tới ép phải im miệng.
Cúp điện thoại, Ôn Lệ nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên.
“Không ngủ thì mở mắt ra, vừa rồi tôi nói lớn tiếng thế không tin anh không nghe thấy.”
Người đàn ông đang giả bộ ngủ nghe xong mở mắt.
Giọng Tống Nghiên như bị giật mình: “Em đánh thức anh.”
Ôn Lệ: “Xin lỗi.”
Vẻ mặt Tống Nghiên khoan dung: “Không sao, anh không tức giận.”
Anh còn vui là đằng khác.
Ôn Lệ chống cằm, nửa đùa nửa thật: “Tôi phải cảm ơn ngài đại nhân hào phóng khoan dung, không so đo với tiểu nữ.”
“Haiz ai bảo đại nhân đây yêu tiểu nữ cô đến không thể kiếm chế, trong lòng không thể chứa người phụ nữ nào khác.” Tống Nghiên nghiêng đầu, khuôn mặt bình tĩnh lặp lại những lời cô vừa mới nói, “Chỉ đánh thức ta thôi mà, ta có thể chịu đựng được.”
“Phụt.”
Tiếng cười này không phải do Ôn Lệ cười, mà Văn Văn đang ngồi ở ghế phụ bên trên cười.
Ôn Lệ đảo mắt liếc đến, Văn Văn lập tức chỉ vào cảnh đêm bên ngoài cửa kính xe: “A Khang, anh xem, trăng hôm nay cong nhỉ.”
A Khang đang lái xe gật đầu: “So wonderful!!!!”
Trịnh Tuyết vẫn luôn cảm thấy tình cảm của cô ta và Hứa Minh là ngoại lệ giữa nơi có nhiều thứ bị nhuốm bẩn này, hôm nay Ôn Lệ tự mình đưa cô ta đến nhìn tận mắt, cô ta mới nhận ra mình ngốc đến mức nào.
Khi đó hai người mới ra mắt, cô ta và Hứa Minh thuê một phòng nhỏ ở Yến Thành, bôn ba khắp trong các đoàn làm phim, hứa hẹn nhất định phải cùng nhau thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Sau đó cả hai người họ đều nổi tiếng.
Họ có tiền mua được mấy căn nhà ở thành phố, đi đến đâu cũng không thiếu ánh đèn bao quanh nhưng tình cảm lại biến thành như vậy.
Hai người ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh trao đổi bằng giọng nói thầm, động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, dần dần át đi cả tiếng của hai người.
Nước mắt Trịnh Tuyết chảy nhiều hơn, như đang phải chịu sự tra tấn, hét lên một tiếng vọt vào bên trong.
Dù sao chứng cứ đã chụp xong rồi, Ôn Lệ không ngăn cô ta lại, cũng chẳng có ý định dạy dỗ hay giáo huấn tên cặn và kẻ làm người thứ ba kia.
Đầu tiên hai người bên trong toilet bị động tĩnh ngoài cửa dọa cho chết khiếp, đợi sau khi thấy rõ người đến là ai, biểu cảm khiếp sợ trên mặt nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ và bối rối.
“Tiểu Tuyết……”
Hứa Minh gọi tên theo bản năng.
Nhìn chỗ quần áo lộn xộn không đủ che của hai người, người phụ nữ kia đang vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo vào, hai mắt Trịnh Tuyết tối sầm, hai chân như nhũn ra, cả người không còn sức lực chống đỡ, lúc này yếu đuối ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Hứa Minh không cần nghĩ ngợi biện minh: “Do cô ta quyến rũ anh, Tiểu Tuyết em phải tin anh……”
Trịnh Tuyết nghe mấy lời ngụy biện của anh ta, trong cổ họng như bị mắc một cục máu lớn, không thể nói ra lời.
Người phụ nữ kia đã mặc xong quần áo của mình, ả nghe Hứa Minh nói mấy lời bao biện đó mà không cần suy nghĩ, đột nhiên cười tự giễu.
Ả ta nhìn Trịnh Tuyết, có lẽ đoán được Trịnh Tuyết sẽ tin ai.
Giống như hai năm trước, cô ta không hề do dự lựa chọn tin tưởng đứng về phía Hứa Minh, trực tiếp coi Ôn Lệ thành người thứ ba.
Có điều vận may của ả ta tốt hơn Ôn Lệ nhiều, Ôn Lệ là tai bay vạ gió đến bất ngờ, còn ả ta không chịu được nên mới thể hiện đủ mọi ám hiệu và cử chỉ mờ ám trước mặt Hứa Minh, tội không hề oan, chỉ không may bị bắt ngay tại trận.
Vậy nên ngay cả lời giải thích cũng lười nói.
Trịnh Tuyết vẫn đang khóc.
“Cô ta, cô ta giống Ôn Lệ hai năm trước, biết rõ anh là người có vợ nhưng cô ta nói gặp dịp thì chơi, thái độ của anh đối với cô ta không khác gì với Ôn Lệ, chỉ có Tiểu Tuyết em mới là……”
Trong lúc Hứa Minh nhắc đến tên Ôn Lệ định dùng nó để chứng minh mình vô tội thì bên ngoài toilet lại có tiếng động lớn.
Ôn Lệ đen mặt đứng ở cửa.
Sắc mặt Hứa Minh và ả diễn viên kia biến hóa đặc sắc, chết chân ngay tại chỗ, mặt trắng như một bức tường được quyét sơn.
Ai mà biết được Trịnh Tuyết và Ôn Lệ ở cùng một chỗ!!!
Ôn Lệ đi lên hai ba bước, dồn hết sức lực vào cánh tay phải, tát một cái thật mạnh thẳng vào mặt tên Hứa Minh.
Đại não Hứa Minh trống rỗng, hai má đau đớn, lỗ tai bên bị đánh bị ù trong một lúc lâu.
“Cuối cùng tôi cũng biết hai năm trước anh đã tẩy não vợ mình bằng cách nào.” Ôn Lệ thản nhiên nói, “Chỉ tiếc rằng hôm nay bổn cô nương ở đây mới không để cho anh tẩy não thành công, xin lỗi.”
Sự xấu hổ và bất lực quyét qua toàn bộ các dây thần kinh trong đầu, nó khiến da đầu Hứa Minh run lên, đường đường là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ tát cho một cái vang dội, chỉ vì mất một giây không đề phòng nhưng ngay cả thở cũng không dám thở.
Giờ phút này Ôn Lệ đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn mà hai năm trước bọn họ từng là bạn bè.
Yêu đương với Trịnh Tuyết nhiều năm đã chán, mấy lời thề non hẹn biển từ thời đi học đã sớm biến thành nước sôi nhạt nhẽo không vị, mà lần hợp tác cùng Ôn Lệ đó, hệt như một giọt mật trong veo được thả vào bát nước sôi nhạt vị ấy.
Bề ngoài nhìn Trịnh Tuyết có vẻ dịu dàng săn sóc nhưng trên thực tế rất khó chiều theo, hằng ngày thường xuyên cố ý tìm chuyện gây sự với hắn ta, còn Ôn Lệ tuy bề ngoài kiêu căng khó gần, tính tình tiểu thư nhưng càng bên cạnh cô lâu thì hắn ta càng nhận ra ở chung một chỗ với cô không hề khó như mình đã nghĩ, tuy cô mạnh miệng nhưng rất quan tâm đến bạn bè, càng không thích gây thêm phiền phức cho người khác.
Dần dần Hứa Minh động lòng với cô, cô càng muốn phân rõ giới hạn giữa hai người bọn họ, hắn ta càng muốn phá vỡ giới hạn này, muốn cùng cô diễn giả thành thật.
Ôn Lệ quay sang nhìn cô diễn viên có tên gọi khác là “Tiểu Ôn Lệ”.
“Làm loại chuyện này với cái tên gọi liên quan đến tôi, làm nhục chính cô đồng thời sỉ nhục cả tôi, tôi với cô có thù oán sâu đậm gì không? Dùng tên của mình để nổi tiếng rất khó à? Đúng lúc, sau này cô không cần phải lo lắng cọ nhiệt độ ai mới có thể nổi, dọn dẹp xong thì tìm đường khác mà đi đi.”
Ả ta cắn cắn môi, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi mở miệng: “Do Hứa Minh dụ dỗ tôi trước.”
“Anh ta dụ cô, cô cắn câu luôn? Không ngờ đã thế mà cô còn cảm thấy mình rất oan ức?” Ôn Lệ khinh thường ra tiếng, không kiên nhẫn nói, “Mấy chuyện kiểu này hai người đừng so đua tranh đoạt xem ai là người ghê tởm hơn ai, buồn nôn như nhau cả thôi, không khác gì đâu.”
Trước khi rời đi, Ôn Lệ đưa mắt nhìn Trịnh Tuyết vẫn đang ngồi khóc trên mặt đất, không xen vào chuyện của cô ta nữa.
Tuy rằng phòng trên tầng hai dành cho khách quý, nó rất riêng tư và có không gian riêng nhưng suy cho cùng nhân viên bảo vệ lấy tiền làm việc, tất cả mọi người đều là người của công chúng, anh ta dám làm mấy chuyện như giết người tiêu hủy xác.
Vì để phòng ngừa lòng dạ đàn bà của Trịnh Tuyết, cô vừa mới gửi những ảnh chụp được coi là chứng cứ sang di động của mình để tạo thêm một bản.
Thật ra không phải cô muốn ra mặt giúp Trịnh Tuyết, chỉ là cô bị tên Hứa Minh kia làm cho buồn nôn quá.
Mà mấy bức ảnh chụp lại cảnh vừa nãy đã đủ làm cô muốn nôn lắm rồi.
—–
Sau khi giao lại thẻ phòng cho quản lý, Ôn Lệ vội vàng về phòng để tiếp đón cậu mình cho xong còn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Tống Nghiên đã xuống tầng trước, ở trong bãi đỗ xe chờ cô.
Ôn Lệ ngồi đối diện Ôn Diễn, ngoan ngoãn nghe cậu dạy dỗ.
Cô cầm tà váy như đứa bé gái nhỏ, còn định cầm mấy sợi vải nghịch nghịch cho đỡ chán thì chợt nhớ ra bộ lễ phục đang mặc trên người còn phải trả lại cho nhãn hàng tài trợ, nên nhanh chóng vuốt vuốt mấy nếp nhăn, sợ phá hỏng chiếc váy cao cấp này.
Ôn Diễn nhìn cháu mình đang làm mấy động tác ngớ ngẩn, cho rằng cô không tập trung, nhíu mày nói: “Cháu đang làm gì đấy? Có nghiêm túc nghe cậu nói chuyện không?”
“Có.” Ôn Lệ không tình nguyện gật đầu, “Ngày mai cháu phải trả bộ váy này nữa, không thể vò nhăn được, chỉ đang sửa sang lại chút thôi.”
Ôn Diễn nhìn bộ lễ phục cô đang mặc trên người, thản nhiên nói: “Nếu thích thì mua luôn đi, làm mấy cái động tác đó không ra dáng con gái nhà cao quý gì hết.”
“Mua? Cậu mua cho cháu?” Ôn Lệ lập tức xem thường, “Nếu cậu không hiểu mấy quy củ trong giới bọn cháu thì đừng nói nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng cháu kiếm được nhiều tiền nhưng tốt xấu gì đấy cũng là tiền cháu tự lực cánh sinh vất vả kiếm ra, chỉ có đứa ngốc mới mua một cái váy chỉ có thể mặc một lần mang về nhà treo.”
Qủa thực Ôn Diễn không hiểu, nhếch môi nói: “Cháu còn học được cách tiết kiệm tiền.”
Ôn Lệ cảm thấy bản thân mình không thể nhận nổi ưu điểm ‘tiết kiệm tiền’ lên người: “Không phải cháu tiết kiệm tiền, là không tiêu tiền lung tung.”
Ôn Diễn: “Gửi cách liên hệ với thương hiệu thời trang đó cho cậu. Hôm nào cậu bảo người đưa đến ho cháu.”
Mắt Ôn Lệ sáng rực cả lên: “Thật hay giả?”
Ôn Diễn hừ lạnh: “Giả.”
Ôn Lệ co rút khóe miệng: “……Hừ.”
Ôn Diễn đỡ trán, vô cùng không thích câu cửa miệng này của cô, nhưng nói thế nào cũng không chịu sửa, dứt khoát đuổi người đi: “Được rồi về đi, nhớ gửi cách liên lạc lại cho cậu.”
Ôn Lệ không nhịn được cong môi mỉm cười, muốn được nhiều hơn nữa: “Thật ra cháu không thích bộ lễ phục này lắm, hay là giữ lại trước? Đợi đến lần sau cháu thích bộ nào đấy rồi báo lại cho cậu nhé?”
Ôn Diễn nhíu mày, trong mắt hiện rõ ý nói “Cháu đừng không biết điều, muốn voi đòi tirn.”
Thấy cậu không nói lời nào, cơ bản Ôn Lệ biết cậu đã ngầm đồng ý, tâm trạng bị ảnh hưởng trở nên tốt hơn nhiều.
“Vậy một lời đã định, cháu đi trước đây, tạm biệt cậu.”
“Ừ.”
Cô vừa mới mở,cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bị Ôn Diễn gọi lại: “Chuyện thẻ phòng giải quyết thế nào?”
“Dạ? Đã xong rồi, cháu đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức nên vẫn rất thoải mái.” Ôn Lệ ngừng một chút, dường như muốn nói gì đó, nhẹ giọng bảo: “Cảm ơn cậu vì chuyện thẻ phòng.”
Đúng là thiên hạ đổ mưa, vũ nương phải lập gia đình.*
(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Không ngờ cô cháu gái mỗi lần gặp mạt đều hận không thể chọc cho cậu mình tức chết sẽ nói lời cảm ơn.
Ôn Diễn nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng bị cô cắt ngang.
Ôn Lệ ho khan, nói năng rõ ràng lý trí: “Hôm nay coi như tình huống khẩn cấp mới phải để cậu mở cửa sau giúp cháu, không tính cháu dựa vào quan hệ của nhà để giải quyết mọi chuyện, thế nên cậu không thể dùng lý do này để ép cháu nhận thua rồi về được.”
Vốn không định dùng cớ này để ép cháu nhận thua, không biết cô nàng này đang buồn lo vô cớ cái gì nữa.
Nhưng người nhà họ Ôn có truyền thống lười giải thích, mặt lạnh miệng mạnh.
“…….Được rồi.” Ôn Diễn nheo nheo mắt nói, “Tiếp tục sự nghiệp làm ngôi sao của cháu đi, rảnh thì về nhà thăm ông ngoại.”
Ôn Lệ thấy cậu không định tính toán việc này, thở phào.
“Ok.”
—–
Nói chuyện một lúc lâu, đợi đến lúc chuẩn bị ngồi lên xe để về nhà thì đã vào rạng sáng.
Từ trước đến nay cuộc sống về đêm ở Yến Thành luôn rất náo nhiệt, cô đã gửi video Hứa Minh đi vụng bên ngoài cho chị Đan, người đang đi công tác, muốn hỏi chị ấy xem định xử lý như thế nào.
Một nghệ sĩ nam đang rất nổi tiếng ngoại tình, còn liên lụy đến ba nữ nghệ sĩ khác, hai người ở tuyến một một người ở tuyến ba, đều là đề tài có độ nóng vô cùng cao đối với công chúng nhân dân cả nước, một khi tin tức này được tuôn ra ngoài, không biết Weibo sẽ tê liệt suốt mấy giờ.
Có điều Weibo bị tê liệt hay thế nào đấy không phải điều mà họ quan tâm, chuyện họ để ý là không biết bên nhà Trịnh Tuyết và bản thân cô ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào, Ôn Lệ giữ lại chứng cứ chỉ vì lý do duy nhất muốn làm sáng tỏ chuyện hai năm trước mình vô duyên vô cớ bị công kích và nhục mạ.
Sớm biết thế lúc trước không nên xóa hết mọi thứ liên quan đến Hứa Minh, không đợi đến hôm nay đã có thể suy xét đến việc làm sáng tỏ mọi chuyện.
“Như vậy đi, để chị báo với bên bộ phận xã hội rồi họp suốt đêm để tìm cách, nếu chuyện này được công khai thì chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng ngôn luận tốt xấu đan xen lẫn lộn hết cả lên, bên phía đoàn làm việc của Hứa Minh sẽ không chịu ngồi yên đâu.” Lục Đan bình tĩnh phân tích, “Trong chuyện này em là người vô tội nhất nên việc đầu tiên cần phải đảm bảo là không được để cho bọn họ khống chế lôi kéo dư luận kéo về phía em.”
Ôn Lệ gật đầu đồng ý: “Vâng, chị biết mật khẩu Weibo của em mà, nếu lúc đó chị lo lắng em nói năng không ổn thì chị cứ lấy tài khoản đăng bài thay em nhé.”
Lục Đan cười cười: “Không cần đâu có bộ phận quan hệ xã hội lo. Muốn đăng thì tự mình đăng đi, nhịn hai năm trời nên muốn để em nói mấy câu phát tiết cho hết tức, nhưng mà chú ý tố chất, không được nói lời thô tục hay bậy bạ.”
“…….Em biết rồi.” Ôn Lệ không nói gì, “Nói cứ như tố chất em thấp lắm không bằng.”
“Không thấp, nhưng không cao đến mức nào đó đâu.” Lục Đan nói, “Đúng rồi, chắc chắn bên phía Tống Nghiên sẽ bị lửa lan cháy đến ảnh hưởng ít nhiều đấy, tốt nhất em nên thông báo cho cậu ta biết trước thì hơn.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Ôn Lệ đưa mắt nhìn Tống Nghiên đang ngủ bên cạnh.
Lúc này điện thoại vẫn còn hơi nóng lại rung lên.
Ôn Lệ không kịp nhìn xem ai gọi tới, bấm máy nghe luôn vì sợ tiếng chuông điện thoại đánh thức Tống Nghiên.
“Ôn Lệ, là tôi, Trịnh Tuyết.”
Điện thoại đến từ đối thủ một mất một còn.
Khác với tình trạng ở trong toilet, rõ ràng bây giờ Trịnh Tuyết đã bình tĩnh hơn.
Khống chế cảm xúc là một môn học mà các nghệ sĩ phải học cả đời.
Ôn Lệ hỏi thẳng: “Có việc gì không?”
“Tôi đã nói chuyện với bên eki[ làm việc, đang định chờ bọn họ sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy xong sẽ công bố chuyện Hứa Minh ra ngoài.”
Ôn Lệ ngạc nhiên mất mấy giây, cứ tưởng Trịnh Tuyết vẫn sẽ não tàn vì yêu mà giúp tên cặn bã Hứa Minh đó, không ngờ tự nhiên cô ta tỉnh táo lại.
“Được, vậy cô công bố đi.”
“Tôi nói với cô đầu tiên, cũng muốn để bên cô chuẩn bị sẵn sàng trước, đến lúc đấy đừng để bị tổn thương.”
Ôn Lệ nghĩ thầm tôi còn thông minh nhanh trí hơn cô cơ, vì muốn đề phòng cô trả đũa nên đã bàn bạc với người đại diện của mình xong hết rồi, còn cần cô phải nhắc chắc.
Nhưng lời đến bên miệng lại là một từ lạnh nhạt; “Ừm.”
Tự nhiên Trịnh Tuyết hỏi: “…….Có phải bây giờ cô đang rất vui không? Khi thấy tôi gặp phải loại báo ứng này.”
“Không đến mức đó.” Ôn Lệ nói, “Kết cục bây giờ của cô là vì cô yêu đến mức mất não nên xứng đáng phải nhận, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, tôi sẽ không nói mấy lời để cười nhạo cô, ít nhất trong lúc cô và Hứa Minh ở bên nhau, tôi ghét cô nhưng càng ghét anh ta hơn.”
Trịnh Tuyết im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Tôi rất yêu anh ta.”
Ôn Lệ: “…….”
“Tôi không biết tình huống giữ cô và Tống Nghiên thế nào, có phải kết hôn theo hợp đồng hay không nhưng bản thân tôi cho rằng, lúc nãy ở trước cửa nhà vệ sinh cô có thể nói ra những lời đó một cách hùng hồn chẳng qua là vì cô không yêu anh ta nhiều.”
Trong lòng Ôn Lệ trống rỗng, lập tức phản bác lại: “Ai nói? Một mình cô não tàn yêu đến mức bất chấp cũng đừng nghĩ tất cả phụ nữ trên đời này đều vậy?”
“Vậy nếu hôm nay cô bắt gặp Tống Nghiên ngoại tình…Thì sao?”
“Không có chuyện đó.” Ôn Lệ nói như đinh đóng cột, “Thầy Tống không phải người như vậy.”
Không biết tại sao, cô chỉ nghĩ Tống Nghiên sẽ không làm thế theo bản năng.
Trịnh Tuyết dừng một lúc, rõ ràng bị một đối thủ như Ôn Lệ làm cho bật cười: “Vừa rồi tôi vừa cảm thấy cô không yêu anh ta nhiều lắm, nhưng với thái độ lúc này của cô, tôi lại thấy dường như cô rất yêu anh ta.”
“…….Cô quan tâm đến chuyện của mình trước đi, nếu cô dám trả đũa tôi thì cô và tên cặn bã đó cùng nhau khăn gói rời khỏi giới đấy.”
Ôn Lệ vừa mới uy hiếp xong lại cảm thấy phản ứng của mình hơi lớn, có vẻ đang rất để ý đến Tống Nghiên, bình tĩnh lại bổ sung thêm: “Còn nữa, tôi tin tưởng thầy Tống bởi vì tôi biết anh ấy rất yêu tôi, yêu yêu nhiều đến mức không thể kiềm chế, trong lòng không thể chứa thêm một người phụ nữ nào khác ngoài tôi.”
Trịnh Tuyết bị một màn khoe bất thình lình ập tới ép phải im miệng.
Cúp điện thoại, Ôn Lệ nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên.
“Không ngủ thì mở mắt ra, vừa rồi tôi nói lớn tiếng thế không tin anh không nghe thấy.”
Người đàn ông đang giả bộ ngủ nghe xong mở mắt.
Giọng Tống Nghiên như bị giật mình: “Em đánh thức anh.”
Ôn Lệ: “Xin lỗi.”
Vẻ mặt Tống Nghiên khoan dung: “Không sao, anh không tức giận.”
Anh còn vui là đằng khác.
Ôn Lệ chống cằm, nửa đùa nửa thật: “Tôi phải cảm ơn ngài đại nhân hào phóng khoan dung, không so đo với tiểu nữ.”
“Haiz ai bảo đại nhân đây yêu tiểu nữ cô đến không thể kiếm chế, trong lòng không thể chứa người phụ nữ nào khác.” Tống Nghiên nghiêng đầu, khuôn mặt bình tĩnh lặp lại những lời cô vừa mới nói, “Chỉ đánh thức ta thôi mà, ta có thể chịu đựng được.”
“Phụt.”
Tiếng cười này không phải do Ôn Lệ cười, mà Văn Văn đang ngồi ở ghế phụ bên trên cười.
Ôn Lệ đảo mắt liếc đến, Văn Văn lập tức chỉ vào cảnh đêm bên ngoài cửa kính xe: “A Khang, anh xem, trăng hôm nay cong nhỉ.”
A Khang đang lái xe gật đầu: “So wonderful!!!!”
/100
|