Edit: Nhạc Dao
Tuy họ đã đồng ý vào đoàn làm phim nhưng mấy ngày nữa Vùng đất nguy hiểm mới khởi quay.
Vả lại, chỉ sợ hành trình của họ sẽ có thay đổi ngay cả khi đã vào đoàn phim.
Tần Chấp cầm điện thoại lên, rồi gọi cho trợ lý của mình, cũng không để tâm đến sự ngơ ngác của anh ta. anh nằm cạnh Uyển Uyển, khi cảm nhận được hơi thở của bảo bối vờn quanh mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng tối om, từ chân mày đến khoé mắt của anh đều hiện lên sự vui vẻ, giống như ánh mặt trời chói chang, khiến người khác rung động không thôi.
Đối với anh thì một danh nhân thành đạt không những phải có năng lực xuất chúng mà cách chỉ huy cũng phải xuất sắc.
anh thuê nhiều nhân viên như vậy là để xử lý những chuyện và văn kiện không quan trọng, còn lại thì anh sẽ giải quyết qua Internet. Nếu ai đợi anh phải cầm tay dắt đi từng bước thì đừng trách anh xử lý thẳng tay. Nghĩ vậy, sự lạnh lẽo chợt loé lên trong mắt anh.
một đám trợ lý đang vùi đầu vào núi văn kiện chợt run rẩy, buồn bã nhìn nhiệt độ của máy lạnh, có phải là do nhiệt độ quá thấp không? Sao họ lại rét run cả người vậy?
Ông chủ lại đi tuần trăng mật lần thứ n với bà chủ, khiến một đám cẩu độc thân là họ phải làm việc mệt muốn xỉu, giờ máy lạnh lại không hoạt động! Tim tui đau quá man!
# Cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ #
Trợ lý Tôn tự tin thái quá bình tĩnh chỉnh nhiệt độ cao hơn, hài lòng đẩy kính.
Haizz, người tài giỏi thường có nhiều việc quá, giống như anh ta vậy.
…
Dù sắp phải vào đoàn làm phim nhưng cuộc sống của Tần Chấp và Tô Uyển lại rất nhàn nhã.
Khi hai người yêu nhau say đắm thì chỉ muốn ở bên nhau, Tô Uyển và Tần Chấp cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ cần được ở bên nhau thì họ cảm thấy ngay cả không khí cũng rất ngọt ngào.
Bình thường họ cũng không thích ra ngoài mấy. Trong phòng có một cái xích đu nằm sát ngay cạnh bên cửa sổ sáng ngời, lại thêm ánh mặt trời giữa trưa quá ấm áp nên Tần Chấp liền ôm bảo bối ngồi xuống cái xích đu kia.
một người đọc sách, người còn lại chơi game, không ai quấy rầy đến ai. Thỉnh thoảng cô lại dúi đầu vào ngực anh, anh thì cúi đầu hôn trán cô, sau đó trao nhau một nụ hôn nóng bỏng, cảm nhận được hơi thở của đối phương thì mới yên tâm tiếp tục việc mình đang làm.
Trong không khí tràn ngập những bong bóng màu hường phấn.
***
một ngày nọ, Tô Uyển đang ngủ trưa trên xích đu chợt tỉnh giấc, nhìn quanh phòng nhưng vẫn không nhìn thấy chồng yêu vốn ở nên cạnh mình.
cô bỗng nhiên cảm thấy tủi thân biết mấy.
“A Chấp ơi?” Tô Uyển đứng lên, bĩu môi đi ra ngoài. “A Chấp ơi, anh ở đâu rồi?”
“anh ở đây nè bảo bối!” Tần Chấp nghe thấy cô đang gọi mình thì vừa cười vừa bước nhanh từ cửa vào.
Tim anh như muốn nhũn ra khi thấy bảo bối tủi thân như một đứa trẻ mất sạch kẹo vì không thấy anh.
Nhưng nụ cười của anh chợt tắt khi thấy gót chân trắng nõn của cô. anh nheo mắt, bước nhanh đến rồi bế cô lên.
cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh.
anh thả cô xuống xích đu, quỳ một gối, ủ gót chân nhỏ nhắn trong lòng bàn tay cho đến khi nó ấm lên, rồi chọt đầu nhỏ của cô: “Nghịch ngợm!” anh bất đắc dĩ nói: “Sao em lại không mang dép lê? Chân em còn lạnh không?”
Trong nhà đều được trải thảm lông dê dày, có vẻ như ở đây cũng phải trải luôn rồi.
cô không trả lời câu hỏi của anh, bĩu môi, tủi thân hỏi: “A Chấp~ Sao anh lại không ở bên cạnh em?”
“Bảo bối không vui vì không thấy anh sao?” Đôi mắt đen láy của anh sáng lên, anh thích Uyển Uyển ỷ lại anh như thế này.
“Dạ~” cô thẳng thắn gật đầu, dụi đầu vào cổ anh, làm nũng nói: “Thích ở cạnh A Chấp~”
anh bật cười, cả khuôn mặt dịu xuống, hôn bảo bối, thẳng thắn nhận sai: “Bảo bối ngoan, anh sai rồi!” anh lại hôn bảo bối càng ngày càng đáng yêu này: “Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh Uyển Uyển nhé?”
anh rất thích nhìn thấy cô quấn quít mình.
cô rất vui, má lộ ra hai lúm đồng tiền. Ngay cả chính cô cũng không biết từ khi nào mà mình lại bám anh thế.
cô ngẩng đầu hôn anh: “anh đi đâu vậy?”
anh vuốt tóc cô, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau khi đi đến cửa, rồi anh cười dịu dàng, nói như thể sắp dâng lên bảo vật: “Em nhìn nè~”
Xe đạp kìa! Hai mắt cô sáng rực. Tối qua họ còn đang nói về nó đấy.
“anh tìm đâu ra vậy A Chấp?”
anh không trả lời cô, vừa nhìn đôi mắt lấp lánh của cô vừa chỉ vào má mình: “anh có được thưởng không?”
Chụt~ cô ngoan ngoãn ngẩng đầu hôn anh.
“Còn bên này nữa!” anh nheo mắt, nghiêng đầu qua.
Chụt~ cô suy nghĩ một lát, hai mắt sáng rực, sau khi hôn má anh liền hôn lên đôi môi mỏng kia.
Ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, bảo bối của anh cũng biết “ứng đối” cơ đấy~
Hửm? anh nheo mắt, cản Uyển Uyển chỉ định hôn một cái liền rút lui, không chút do dự đổi khách thành chủ, liếm mút môi cô cho đến khi miệng mình tràn ngập hơi thở ngọt ngào của cô.
“anh đi mua.” Mắt anh loé lên vẻ điên cuồng, nhận công lao chạy muốn gãy chân của bảo vệ thành của mình, vuốt tóc cô: “Bảo bối có muốn ra ngoài chơi không?”
“Có ạ~” cô ngẩng đầu lên, nở một cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền. cô thấy yên xe phía sau đã được đặt gối mềm lên, A Chấp tốt quá đi~
Bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy lời boss nói, vội nhắm mắt lại với vẻ không đành lòng, khuôn mặt lại đau khổ không thôi.
…
Vì nước trong hồ Como từ nước tuyết tan của dãy núi Alps nên dù là mùa hè thì nhiệt độ quanh hồ cũng không nóng mấy.
Giờ đang là giữa trưa, hồ nước xanh biếc toả ra hơi lạnh, nhưng vì có ánh nắng chói chang nên họ cảm thấy rất thoải mái.
Tô Uyển níu lấy góc áo của Tần Chấp, cảm nhận cơn gió lướt qua mặt mình, hít vào một hơi thật sâu, trán tựa vào lưng anh, hai mắt nhắm lại, lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp ban trưa này.
“A Chấp~”
“Ừ?”
“A Chấp~”
“Ừ, anh đây~”
…
anh vừa chậm rãi đạp xe vừa dịu dàng trả lời, bao dung đáp lại mỗi tiếng gọi vô thức của vợ yêu.
anh chợt cảm thấy bên hông như thiếu cái gì đó, nheo mắt lại rồi đôi mắt sáng lên.
“Ui da!” cô bỗng nhiên cảm nhận được xe đạp đang tăng tốc, thân mình theo quán tính ngửa ra sau, vội vàng ôm chặt lấy eo anh.
Khi cảm nhận được sự ấm áp bên hông thì anh mới thoả mãn nheo mắt.
cô dúi đầu vào lưng anh một lát, sau đó tâm trạng không những bình thường lại mà trái lại còn kích động không thôi: “Nhanh hơn nữa đi A Chấp!”
“Được~” anh khẽ nhếch khoé miệng, lập tức làm theo yêu cầu của bảo bối.
“Ha ha~” Tóc cô tung bay theo gió, cô nheo mắt, nở một nụ cười trong trẻo: “Nhanh hơn nữa đi!”
“Được~”
Ngoại trừ một số chuyện cần thiết ra thì Tần Chấp chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của Tô Uyển cả. cô là bảo bối anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay tay sợ rớt, sao anh có thể nỡ khiến cô thất vọng được chứ?
…
Từng làn gió thổi qua, tạo thành gợn sóng trong hồ nước trong vắt. một chiếc xe đạp chạy chậm vòng quanh hồ, ánh mặt trời lặn như kéo dài bóng của họ.
Trong làn gió mát rượi, thỉnh thoảng lại có giọng nói nữ trong trẻo và giọng nam cưng chiều vang lên…
Tuy họ đã đồng ý vào đoàn làm phim nhưng mấy ngày nữa Vùng đất nguy hiểm mới khởi quay.
Vả lại, chỉ sợ hành trình của họ sẽ có thay đổi ngay cả khi đã vào đoàn phim.
Tần Chấp cầm điện thoại lên, rồi gọi cho trợ lý của mình, cũng không để tâm đến sự ngơ ngác của anh ta. anh nằm cạnh Uyển Uyển, khi cảm nhận được hơi thở của bảo bối vờn quanh mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng tối om, từ chân mày đến khoé mắt của anh đều hiện lên sự vui vẻ, giống như ánh mặt trời chói chang, khiến người khác rung động không thôi.
Đối với anh thì một danh nhân thành đạt không những phải có năng lực xuất chúng mà cách chỉ huy cũng phải xuất sắc.
anh thuê nhiều nhân viên như vậy là để xử lý những chuyện và văn kiện không quan trọng, còn lại thì anh sẽ giải quyết qua Internet. Nếu ai đợi anh phải cầm tay dắt đi từng bước thì đừng trách anh xử lý thẳng tay. Nghĩ vậy, sự lạnh lẽo chợt loé lên trong mắt anh.
một đám trợ lý đang vùi đầu vào núi văn kiện chợt run rẩy, buồn bã nhìn nhiệt độ của máy lạnh, có phải là do nhiệt độ quá thấp không? Sao họ lại rét run cả người vậy?
Ông chủ lại đi tuần trăng mật lần thứ n với bà chủ, khiến một đám cẩu độc thân là họ phải làm việc mệt muốn xỉu, giờ máy lạnh lại không hoạt động! Tim tui đau quá man!
# Cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ #
Trợ lý Tôn tự tin thái quá bình tĩnh chỉnh nhiệt độ cao hơn, hài lòng đẩy kính.
Haizz, người tài giỏi thường có nhiều việc quá, giống như anh ta vậy.
…
Dù sắp phải vào đoàn làm phim nhưng cuộc sống của Tần Chấp và Tô Uyển lại rất nhàn nhã.
Khi hai người yêu nhau say đắm thì chỉ muốn ở bên nhau, Tô Uyển và Tần Chấp cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ cần được ở bên nhau thì họ cảm thấy ngay cả không khí cũng rất ngọt ngào.
Bình thường họ cũng không thích ra ngoài mấy. Trong phòng có một cái xích đu nằm sát ngay cạnh bên cửa sổ sáng ngời, lại thêm ánh mặt trời giữa trưa quá ấm áp nên Tần Chấp liền ôm bảo bối ngồi xuống cái xích đu kia.
một người đọc sách, người còn lại chơi game, không ai quấy rầy đến ai. Thỉnh thoảng cô lại dúi đầu vào ngực anh, anh thì cúi đầu hôn trán cô, sau đó trao nhau một nụ hôn nóng bỏng, cảm nhận được hơi thở của đối phương thì mới yên tâm tiếp tục việc mình đang làm.
Trong không khí tràn ngập những bong bóng màu hường phấn.
***
một ngày nọ, Tô Uyển đang ngủ trưa trên xích đu chợt tỉnh giấc, nhìn quanh phòng nhưng vẫn không nhìn thấy chồng yêu vốn ở nên cạnh mình.
cô bỗng nhiên cảm thấy tủi thân biết mấy.
“A Chấp ơi?” Tô Uyển đứng lên, bĩu môi đi ra ngoài. “A Chấp ơi, anh ở đâu rồi?”
“anh ở đây nè bảo bối!” Tần Chấp nghe thấy cô đang gọi mình thì vừa cười vừa bước nhanh từ cửa vào.
Tim anh như muốn nhũn ra khi thấy bảo bối tủi thân như một đứa trẻ mất sạch kẹo vì không thấy anh.
Nhưng nụ cười của anh chợt tắt khi thấy gót chân trắng nõn của cô. anh nheo mắt, bước nhanh đến rồi bế cô lên.
cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh.
anh thả cô xuống xích đu, quỳ một gối, ủ gót chân nhỏ nhắn trong lòng bàn tay cho đến khi nó ấm lên, rồi chọt đầu nhỏ của cô: “Nghịch ngợm!” anh bất đắc dĩ nói: “Sao em lại không mang dép lê? Chân em còn lạnh không?”
Trong nhà đều được trải thảm lông dê dày, có vẻ như ở đây cũng phải trải luôn rồi.
cô không trả lời câu hỏi của anh, bĩu môi, tủi thân hỏi: “A Chấp~ Sao anh lại không ở bên cạnh em?”
“Bảo bối không vui vì không thấy anh sao?” Đôi mắt đen láy của anh sáng lên, anh thích Uyển Uyển ỷ lại anh như thế này.
“Dạ~” cô thẳng thắn gật đầu, dụi đầu vào cổ anh, làm nũng nói: “Thích ở cạnh A Chấp~”
anh bật cười, cả khuôn mặt dịu xuống, hôn bảo bối, thẳng thắn nhận sai: “Bảo bối ngoan, anh sai rồi!” anh lại hôn bảo bối càng ngày càng đáng yêu này: “Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh Uyển Uyển nhé?”
anh rất thích nhìn thấy cô quấn quít mình.
cô rất vui, má lộ ra hai lúm đồng tiền. Ngay cả chính cô cũng không biết từ khi nào mà mình lại bám anh thế.
cô ngẩng đầu hôn anh: “anh đi đâu vậy?”
anh vuốt tóc cô, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau khi đi đến cửa, rồi anh cười dịu dàng, nói như thể sắp dâng lên bảo vật: “Em nhìn nè~”
Xe đạp kìa! Hai mắt cô sáng rực. Tối qua họ còn đang nói về nó đấy.
“anh tìm đâu ra vậy A Chấp?”
anh không trả lời cô, vừa nhìn đôi mắt lấp lánh của cô vừa chỉ vào má mình: “anh có được thưởng không?”
Chụt~ cô ngoan ngoãn ngẩng đầu hôn anh.
“Còn bên này nữa!” anh nheo mắt, nghiêng đầu qua.
Chụt~ cô suy nghĩ một lát, hai mắt sáng rực, sau khi hôn má anh liền hôn lên đôi môi mỏng kia.
Ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, bảo bối của anh cũng biết “ứng đối” cơ đấy~
Hửm? anh nheo mắt, cản Uyển Uyển chỉ định hôn một cái liền rút lui, không chút do dự đổi khách thành chủ, liếm mút môi cô cho đến khi miệng mình tràn ngập hơi thở ngọt ngào của cô.
“anh đi mua.” Mắt anh loé lên vẻ điên cuồng, nhận công lao chạy muốn gãy chân của bảo vệ thành của mình, vuốt tóc cô: “Bảo bối có muốn ra ngoài chơi không?”
“Có ạ~” cô ngẩng đầu lên, nở một cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền. cô thấy yên xe phía sau đã được đặt gối mềm lên, A Chấp tốt quá đi~
Bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy lời boss nói, vội nhắm mắt lại với vẻ không đành lòng, khuôn mặt lại đau khổ không thôi.
…
Vì nước trong hồ Como từ nước tuyết tan của dãy núi Alps nên dù là mùa hè thì nhiệt độ quanh hồ cũng không nóng mấy.
Giờ đang là giữa trưa, hồ nước xanh biếc toả ra hơi lạnh, nhưng vì có ánh nắng chói chang nên họ cảm thấy rất thoải mái.
Tô Uyển níu lấy góc áo của Tần Chấp, cảm nhận cơn gió lướt qua mặt mình, hít vào một hơi thật sâu, trán tựa vào lưng anh, hai mắt nhắm lại, lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp ban trưa này.
“A Chấp~”
“Ừ?”
“A Chấp~”
“Ừ, anh đây~”
…
anh vừa chậm rãi đạp xe vừa dịu dàng trả lời, bao dung đáp lại mỗi tiếng gọi vô thức của vợ yêu.
anh chợt cảm thấy bên hông như thiếu cái gì đó, nheo mắt lại rồi đôi mắt sáng lên.
“Ui da!” cô bỗng nhiên cảm nhận được xe đạp đang tăng tốc, thân mình theo quán tính ngửa ra sau, vội vàng ôm chặt lấy eo anh.
Khi cảm nhận được sự ấm áp bên hông thì anh mới thoả mãn nheo mắt.
cô dúi đầu vào lưng anh một lát, sau đó tâm trạng không những bình thường lại mà trái lại còn kích động không thôi: “Nhanh hơn nữa đi A Chấp!”
“Được~” anh khẽ nhếch khoé miệng, lập tức làm theo yêu cầu của bảo bối.
“Ha ha~” Tóc cô tung bay theo gió, cô nheo mắt, nở một nụ cười trong trẻo: “Nhanh hơn nữa đi!”
“Được~”
Ngoại trừ một số chuyện cần thiết ra thì Tần Chấp chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của Tô Uyển cả. cô là bảo bối anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay tay sợ rớt, sao anh có thể nỡ khiến cô thất vọng được chứ?
…
Từng làn gió thổi qua, tạo thành gợn sóng trong hồ nước trong vắt. một chiếc xe đạp chạy chậm vòng quanh hồ, ánh mặt trời lặn như kéo dài bóng của họ.
Trong làn gió mát rượi, thỉnh thoảng lại có giọng nói nữ trong trẻo và giọng nam cưng chiều vang lên…
/36
|