*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ái gì người cũng chiều theo ý cô, lúc chơi cờ ban tối, hoàng để cữu cữu lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dùng ánh mắt buồn phiền nhìn chằm chằm vào cô. Từ sau hôm đó đến giờ, cô vẫn chưa gặp lại hoàng đế cữu cữu. Cứ như đột nhiên người lại đối xử lạnh nhạt với cô vậy. Cảnh Y Nhân từ từ rũ mắt xuống, thất vọng xoay người trở về. Âm thanh huyên náo, tiếng nhạc vui mừng cùng tiếng nói chuyện của văn võ bá quan, các công chúa, hoàng tử dần dần biến mất sau lưng Cảnh Y Nhân.
Cung nữ ở phía sau cũng ấm ức: “Hoàng thượng làm sao vậy? Tại sao không cho công chúa gặp quân vương Khâu Sơn nhỉ?”
Một cung nữ khác nói: “Nhất định là do hoàng thượng sợ quân vương2Khâu Sơn nhìn trúng công chúa của chúng ta. Công chúa của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại luôn được hoàng thượng yêu thương. Nhất định hoàng thượng không nỡ gả công chúa đi.”
“...” Những lời cung nữ nói chẳng câu nào lọt được vào tai Cảnh Y Nhân.
Sau đó, cô trở lại tẩm cung của mình. Có thể hoàng đế cữu cữu biết cô đã về rồi nên hạ thánh chỉ cẩm túc cô, không cho cô rời khỏi phủ công chúa nửa bước. Cảnh Y Nhân nổi cáu, ném hết những thứ hoàng để cữu cữu tặng cho cô xuống đất, vậy mà vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận được.
Tại sao hoàng đế cữu cữu lại đối xử với cô như vậy? Cô chưa làm gì sai mà!
Tuy Cảnh Y Nhân bị cấm túc nhưng sang ngày hôm6sau cô vẫn gặp được quân vương Khâu Sơn. Sáng ra tiết trời khá mát mẻ, cảnh Y Nhân buồn chán ngồi trên xích đu dưới gốc cây long não trong sân. Mũi chân cô chúi xuống đất, thẫn thờ nhìn chú kiến nhỏ đang bò tới bò lui trên phiến đá dưới chân. Chiếc xích đu nhẹ nhàng đưa qua đưa lại.
Một cơn gió thoảng qua thổi bay sợi tóc mềm mại của cô, phất qua gò má, mùi hương hoa đào tràn ngập khắp sân vườn. Cảnh Y Nhân cảm nhận được có một người nhảy vào từ bức tường phía sau, đang đứng sau lưng cô. Cơ thể Cảnh Y Nhân hơi run lên, bàn tay nhỏ khẽ nắm chặt lấy dây thừng của xích đu. Giống như trong mê trận rừng đào năm ấy, xung quanh cô ngập3tràn mùi hương của hoa đào, nam nhân đeo mặt nạ mang theo sát khí xông tới trước mặt cô. Cảnh Y Nhân ngồi yên tại chỗ không quay đầu lại.
Nam nhân đứng phía sau nhìn bóng lưng cô, ngắm suối tóc đen như mực của cô rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy lưng cô về phía trước. Xích đu nhẹ nhàng chuyển động. Cảnh Y Nhân tùy ý để hắn ta đẩy, không nói một lời nào. Có lẽ vì cô mãi không lên tiếng nên hắn ta cảm thấy kỳ lạ, hai tay từ phía sau ghìm dây thừng của xích đu lại, sau đó kéo cô vào lòng. Hơi thở dịu dàng của hắn ta phả lên đỉnh đầu cô.
“Còn giữ miếng ngọc bội không?”
“...” Nghe vậy, cơ thể Cảnh Y Nhân hơi run lên, cô biết hắn9ta đang nói tới vật đính ước của bọn họ.
Nó đã sớm bị hoàng đế cữu cữu ném đi rồi. Cảnh Y Nhân cúi xuống, hơi ngại ngùng lắc đầu: “Ta làm mất rồi!”
4ái gì người cũng chiều theo ý cô, lúc chơi cờ ban tối, hoàng để cữu cữu lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dùng ánh mắt buồn phiền nhìn chằm chằm vào cô. Từ sau hôm đó đến giờ, cô vẫn chưa gặp lại hoàng đế cữu cữu. Cứ như đột nhiên người lại đối xử lạnh nhạt với cô vậy. Cảnh Y Nhân từ từ rũ mắt xuống, thất vọng xoay người trở về. Âm thanh huyên náo, tiếng nhạc vui mừng cùng tiếng nói chuyện của văn võ bá quan, các công chúa, hoàng tử dần dần biến mất sau lưng Cảnh Y Nhân.
Cung nữ ở phía sau cũng ấm ức: “Hoàng thượng làm sao vậy? Tại sao không cho công chúa gặp quân vương Khâu Sơn nhỉ?”
Một cung nữ khác nói: “Nhất định là do hoàng thượng sợ quân vương2Khâu Sơn nhìn trúng công chúa của chúng ta. Công chúa của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại luôn được hoàng thượng yêu thương. Nhất định hoàng thượng không nỡ gả công chúa đi.”
“...” Những lời cung nữ nói chẳng câu nào lọt được vào tai Cảnh Y Nhân.
Sau đó, cô trở lại tẩm cung của mình. Có thể hoàng đế cữu cữu biết cô đã về rồi nên hạ thánh chỉ cẩm túc cô, không cho cô rời khỏi phủ công chúa nửa bước. Cảnh Y Nhân nổi cáu, ném hết những thứ hoàng để cữu cữu tặng cho cô xuống đất, vậy mà vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận được.
Tại sao hoàng đế cữu cữu lại đối xử với cô như vậy? Cô chưa làm gì sai mà!
Tuy Cảnh Y Nhân bị cấm túc nhưng sang ngày hôm6sau cô vẫn gặp được quân vương Khâu Sơn. Sáng ra tiết trời khá mát mẻ, cảnh Y Nhân buồn chán ngồi trên xích đu dưới gốc cây long não trong sân. Mũi chân cô chúi xuống đất, thẫn thờ nhìn chú kiến nhỏ đang bò tới bò lui trên phiến đá dưới chân. Chiếc xích đu nhẹ nhàng đưa qua đưa lại.
Một cơn gió thoảng qua thổi bay sợi tóc mềm mại của cô, phất qua gò má, mùi hương hoa đào tràn ngập khắp sân vườn. Cảnh Y Nhân cảm nhận được có một người nhảy vào từ bức tường phía sau, đang đứng sau lưng cô. Cơ thể Cảnh Y Nhân hơi run lên, bàn tay nhỏ khẽ nắm chặt lấy dây thừng của xích đu. Giống như trong mê trận rừng đào năm ấy, xung quanh cô ngập3tràn mùi hương của hoa đào, nam nhân đeo mặt nạ mang theo sát khí xông tới trước mặt cô. Cảnh Y Nhân ngồi yên tại chỗ không quay đầu lại.
Nam nhân đứng phía sau nhìn bóng lưng cô, ngắm suối tóc đen như mực của cô rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy lưng cô về phía trước. Xích đu nhẹ nhàng chuyển động. Cảnh Y Nhân tùy ý để hắn ta đẩy, không nói một lời nào. Có lẽ vì cô mãi không lên tiếng nên hắn ta cảm thấy kỳ lạ, hai tay từ phía sau ghìm dây thừng của xích đu lại, sau đó kéo cô vào lòng. Hơi thở dịu dàng của hắn ta phả lên đỉnh đầu cô.
“Còn giữ miếng ngọc bội không?”
“...” Nghe vậy, cơ thể Cảnh Y Nhân hơi run lên, cô biết hắn9ta đang nói tới vật đính ước của bọn họ.
Nó đã sớm bị hoàng đế cữu cữu ném đi rồi. Cảnh Y Nhân cúi xuống, hơi ngại ngùng lắc đầu: “Ta làm mất rồi!”
/1497
|