*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9��Em nghỉ ngơi một lúc đi. Anh đi xem chúng ta có thể ăn gì tối nay nhé?” “...” Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu.
Nói xong, Lục Minh bưng chậu nước lên rồi xoay người đi vào toilet. Sau đó, có tiếng đổ nước vang lên. Chỉ một lúc sau, Lục Minh đã bưng ly sữa từ bên ngoài vào, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh và dặn dò cô như dặn một đứa trẻ vậy: “Em nhân lúc nó còn đang nóng thì uống đi, lát nữa lạnh thì sẽ khó uống lắm.”
Lục Minh lại tiếp tục bận rộn, anh tìm kiếm trong tủ lạnh của căn phòng một lúc lâu, cuối cùng tìm được một túi bánh chèo đông lạnh.
“Ở đây có lò vi sóng, tối nay chúng ta sẽ2ăn bánh chéo.”
“Vâng.” Cảnh Y Nhân đáp lại, sau đó lại ngỡ ngàng hỏi Lục Minh đang đứng cạnh cánh cửa tủ lạnh. “Thể mọi người trong công ty hôm nay đều không trở về nhà à?” Lục Minh nhìn ngày sản xuất và thông tinh chi tiết trên túi bánh chéo, lơ đãng nói: “Không hẳn, tùy họ thôi, bọn họ muốn ở lại tăng ca thì nhà kho sẽ phát thức ăn, không muốn ở lại thì tắm mưa về nhà.”
“..” Cảnh Y Nhấn cứ tưởng người ưu tú như Lục Minh nhất định sẽ là một người đàn ông bác ái. Thì ra nhà tư bản đều giống nhau cả. Nhưng Cảnh Y Nhân lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào và hạnh phúc. Ít nhất Lục Minh chỉ tốt6với một mình cô.
Nghĩ vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi kéo lên một nụ cười.
Cảnh Y Nhân xuống giường, ra ngoài hỗ trợ Lục Minh, cô muốn đích thân nấu bánh chảo cho Lục Minh ăn.
Lúc còn ở nhà, người giúp việc đã dạy cô cách dùng lò vi sóng, thỉnh thoảng cô cũng dùng một, hai lần. Chỉ cần cho vào lò vi sóng và chờ bánh chèo xoay tròn trong nó mà thôi, quá đơn giản! Lục Minh bị Cảnh Y Nhân đẩy ra, nhưng vì lo lắng cô không biết nấu nên quay đầu lại nhắc nhở: “Em nhớ cho nhiều nước, mình nấu bánh chéo, không phải nướng bánh chéo, em hiểu chứ?” “Em biết, em biết rồi mà.” Cảnh Y Nhân tỏ vẻ phiền chán mà đẩy0Lục Minh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sau đó, cái miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười.
Nấu cơm cùng người đàn ông mình thích cũng là một điều hạnh phúc. Cảnh Y Nhân liên tục bận rộn trong phòng. Căn phòng nghỉ ngơi này to và được xây dựng như khách sạn vậy, nhưng không có phòng bếp, chỉ có một cái lò vi sóng đa chức năng bên cạnh tủ lạnh. Cảnh Y Nhân mở túi bánh chéo ra, bỏ vào bát thủy tinh có nắp đậy kín, sau đó lấy nước đổ vào.
Một đám anh em bánh chẻo lạnh cũng chìm trong nước giống như những bé cưng béo ú vậy.
9��Em nghỉ ngơi một lúc đi. Anh đi xem chúng ta có thể ăn gì tối nay nhé?” “...” Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu.
Nói xong, Lục Minh bưng chậu nước lên rồi xoay người đi vào toilet. Sau đó, có tiếng đổ nước vang lên. Chỉ một lúc sau, Lục Minh đã bưng ly sữa từ bên ngoài vào, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh và dặn dò cô như dặn một đứa trẻ vậy: “Em nhân lúc nó còn đang nóng thì uống đi, lát nữa lạnh thì sẽ khó uống lắm.”
Lục Minh lại tiếp tục bận rộn, anh tìm kiếm trong tủ lạnh của căn phòng một lúc lâu, cuối cùng tìm được một túi bánh chèo đông lạnh.
“Ở đây có lò vi sóng, tối nay chúng ta sẽ2ăn bánh chéo.”
“Vâng.” Cảnh Y Nhân đáp lại, sau đó lại ngỡ ngàng hỏi Lục Minh đang đứng cạnh cánh cửa tủ lạnh. “Thể mọi người trong công ty hôm nay đều không trở về nhà à?” Lục Minh nhìn ngày sản xuất và thông tinh chi tiết trên túi bánh chéo, lơ đãng nói: “Không hẳn, tùy họ thôi, bọn họ muốn ở lại tăng ca thì nhà kho sẽ phát thức ăn, không muốn ở lại thì tắm mưa về nhà.”
“..” Cảnh Y Nhấn cứ tưởng người ưu tú như Lục Minh nhất định sẽ là một người đàn ông bác ái. Thì ra nhà tư bản đều giống nhau cả. Nhưng Cảnh Y Nhân lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào và hạnh phúc. Ít nhất Lục Minh chỉ tốt6với một mình cô.
Nghĩ vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi kéo lên một nụ cười.
Cảnh Y Nhân xuống giường, ra ngoài hỗ trợ Lục Minh, cô muốn đích thân nấu bánh chảo cho Lục Minh ăn.
Lúc còn ở nhà, người giúp việc đã dạy cô cách dùng lò vi sóng, thỉnh thoảng cô cũng dùng một, hai lần. Chỉ cần cho vào lò vi sóng và chờ bánh chèo xoay tròn trong nó mà thôi, quá đơn giản! Lục Minh bị Cảnh Y Nhân đẩy ra, nhưng vì lo lắng cô không biết nấu nên quay đầu lại nhắc nhở: “Em nhớ cho nhiều nước, mình nấu bánh chéo, không phải nướng bánh chéo, em hiểu chứ?” “Em biết, em biết rồi mà.” Cảnh Y Nhân tỏ vẻ phiền chán mà đẩy0Lục Minh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sau đó, cái miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười.
Nấu cơm cùng người đàn ông mình thích cũng là một điều hạnh phúc. Cảnh Y Nhân liên tục bận rộn trong phòng. Căn phòng nghỉ ngơi này to và được xây dựng như khách sạn vậy, nhưng không có phòng bếp, chỉ có một cái lò vi sóng đa chức năng bên cạnh tủ lạnh. Cảnh Y Nhân mở túi bánh chéo ra, bỏ vào bát thủy tinh có nắp đậy kín, sau đó lấy nước đổ vào.
Một đám anh em bánh chẻo lạnh cũng chìm trong nước giống như những bé cưng béo ú vậy.
/1497
|