*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phục vụ, tính tiền.”
“..” Nghe vậy, Cảnh Triệt hơi khựng lại, có vẻ ngỡ ngàng và thất vọng hỏi. “Không phải anh đã nói rằng nếu tôi đưa Cảnh Y Nhân đến nơi đáng tin cậy an toàn thì anh sẽ mời tôi uống cà phê sao?” Người đàn ông liếc tách cà phê trước mặt Cảnh Triệt, ý bảo rằng chẳng phải anh ta đã mời rồi hay sao. “Tôi chỉ nói sẽ mời anh uống cà phê, chưa nói sẽ uống cà phê cùng anh.” Người đàn ông lạnh nhạt nói, giọng nói của anh ta không có một chút tình cảm dư thừa nào. “...” Cảnh Triệt cúi mắt xuống, vẻ mất mát chợt lóe trên khuôn mặt tuấn2dật. Anh ta đâu quan tâm đến một tách cà phê của người đó? Chỉ là anh ta muốn ở bên người đó một lúc thôi mà.
Nhân viên phục vụ vừa đi tới, Cảnh Triệt đã lấy tờ tiền đổ ra đưa cho nhân viên phục vụ trước Nhạc Phong một bước. “Không cần trả lại tiền thừa đâu.” Nhân viên phục vụ thu tiền rồi xoay người rời đi. Cảnh Triệt quay tầm mắt trở lại Nhạc Phong, bình tĩnh nhìn người mà anh ta đã tìm rất lâu, hôm nay vất vả lắm mới có thể gặp được - “Hoa Bất Trảm“.
“Bên ngoài mưa to như vậy thì anh có thể đi đâu được? Ngồi trò chuyện một lúc thôi6không được sao?”
“...” Nhạc Phong lười nhác ngồi bắt chéo chân, chuyển mắt ra phía ngoài cửa sổ, nhìn cánh cửa bằng kính bị mưa tạt đến mức mờ nhạt. Bên ngoài có nhiều xe như con cá mắc cạn vậy, tất cả đều đỗ tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ có thể chờ cần cẩu đến kéo đi.
“Hai tên đàn ông thì có gì để mà trò chuyện, không hợp nhau thì nói nửa câu cũng là nhiều.”
“...” Cảnh Triệt cúi mắt do dự một lúc rồi lấy từ trong túi ra một chiếc khăn trắng tinh đã được giặt sạch, giơ ra trước mặt Nhạc Phong. “Thứ này là của anh, tôi trả lại cho anh.” “...” Nhạc Phong0lười nhác thu tầm mắt về, mắt phượng lạnh nhạt liếc chiếc khăn mà Cảnh Triệt đưa một cái, trên chiếc khăn màu trắng có thêu ba chữ “Hoa Bất Trảm“.
Nhạc Phong hơi nhíu mày, anh ta không nhớ mình đã đưa cho Cảnh Triệt chiếc khăn này từ khi nào. “Chỉ là một chiếc khăn mà thôi, không cần trả lại cho tôi, nếu anh không muốn thì cứ vứt đi.”
“..” Cảnh Triệt cúi xuống, mắt nhìn tách cà phê trước mặt, dường như không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và hờ hững của Nhạc Phong vậy. Anh ta mím môi lại, hít sâu một hơi, yết hầu chuyển động lên xuống. Anh ta vẫn còn nhớ như in5chuyện lần trước ở trong toilet, anh ta uống rượu, “Hoa Bất Trảm” đã dịu dàng đưa cho anh ta một chiếc khăn.
Anh ta không nhịn được đã xông lên ôm lấy “Hoa Bất Trảm” một cái, kết quả bị người ta đá bay. Nghe thấy Nhạc Phong nói vậy, bàn tay anh ta chợt xiết chặt lấy chiếc khăn, rồi chậm rãi thu tay về, lạnh nhạt “À” một tiếng, che giấu nỗi buồn bã trong đáy mắt, anh ta còn bổ sung: “Tôi tưởng anh còn cần đến nó cho nên vẫn giữ lại.”
“...” Nghe vậy, Nhạc Phong liếc Cảnh Triệt với vẻ quái dị.
Một tên đàn ông sao lại so đo một cái khăn cơ chứ!
Nhạc Phong cũng không9buồn để ý, tiếp tục nhìn màn mưa ngoài cửa sổ: “Anh thích thì cứ giữ lấy.”
“Phục vụ, tính tiền.”
“..” Nghe vậy, Cảnh Triệt hơi khựng lại, có vẻ ngỡ ngàng và thất vọng hỏi. “Không phải anh đã nói rằng nếu tôi đưa Cảnh Y Nhân đến nơi đáng tin cậy an toàn thì anh sẽ mời tôi uống cà phê sao?” Người đàn ông liếc tách cà phê trước mặt Cảnh Triệt, ý bảo rằng chẳng phải anh ta đã mời rồi hay sao. “Tôi chỉ nói sẽ mời anh uống cà phê, chưa nói sẽ uống cà phê cùng anh.” Người đàn ông lạnh nhạt nói, giọng nói của anh ta không có một chút tình cảm dư thừa nào. “...” Cảnh Triệt cúi mắt xuống, vẻ mất mát chợt lóe trên khuôn mặt tuấn2dật. Anh ta đâu quan tâm đến một tách cà phê của người đó? Chỉ là anh ta muốn ở bên người đó một lúc thôi mà.
Nhân viên phục vụ vừa đi tới, Cảnh Triệt đã lấy tờ tiền đổ ra đưa cho nhân viên phục vụ trước Nhạc Phong một bước. “Không cần trả lại tiền thừa đâu.” Nhân viên phục vụ thu tiền rồi xoay người rời đi. Cảnh Triệt quay tầm mắt trở lại Nhạc Phong, bình tĩnh nhìn người mà anh ta đã tìm rất lâu, hôm nay vất vả lắm mới có thể gặp được - “Hoa Bất Trảm“.
“Bên ngoài mưa to như vậy thì anh có thể đi đâu được? Ngồi trò chuyện một lúc thôi6không được sao?”
“...” Nhạc Phong lười nhác ngồi bắt chéo chân, chuyển mắt ra phía ngoài cửa sổ, nhìn cánh cửa bằng kính bị mưa tạt đến mức mờ nhạt. Bên ngoài có nhiều xe như con cá mắc cạn vậy, tất cả đều đỗ tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ có thể chờ cần cẩu đến kéo đi.
“Hai tên đàn ông thì có gì để mà trò chuyện, không hợp nhau thì nói nửa câu cũng là nhiều.”
“...” Cảnh Triệt cúi mắt do dự một lúc rồi lấy từ trong túi ra một chiếc khăn trắng tinh đã được giặt sạch, giơ ra trước mặt Nhạc Phong. “Thứ này là của anh, tôi trả lại cho anh.” “...” Nhạc Phong0lười nhác thu tầm mắt về, mắt phượng lạnh nhạt liếc chiếc khăn mà Cảnh Triệt đưa một cái, trên chiếc khăn màu trắng có thêu ba chữ “Hoa Bất Trảm“.
Nhạc Phong hơi nhíu mày, anh ta không nhớ mình đã đưa cho Cảnh Triệt chiếc khăn này từ khi nào. “Chỉ là một chiếc khăn mà thôi, không cần trả lại cho tôi, nếu anh không muốn thì cứ vứt đi.”
“..” Cảnh Triệt cúi xuống, mắt nhìn tách cà phê trước mặt, dường như không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và hờ hững của Nhạc Phong vậy. Anh ta mím môi lại, hít sâu một hơi, yết hầu chuyển động lên xuống. Anh ta vẫn còn nhớ như in5chuyện lần trước ở trong toilet, anh ta uống rượu, “Hoa Bất Trảm” đã dịu dàng đưa cho anh ta một chiếc khăn.
Anh ta không nhịn được đã xông lên ôm lấy “Hoa Bất Trảm” một cái, kết quả bị người ta đá bay. Nghe thấy Nhạc Phong nói vậy, bàn tay anh ta chợt xiết chặt lấy chiếc khăn, rồi chậm rãi thu tay về, lạnh nhạt “À” một tiếng, che giấu nỗi buồn bã trong đáy mắt, anh ta còn bổ sung: “Tôi tưởng anh còn cần đến nó cho nên vẫn giữ lại.”
“...” Nghe vậy, Nhạc Phong liếc Cảnh Triệt với vẻ quái dị.
Một tên đàn ông sao lại so đo một cái khăn cơ chứ!
Nhạc Phong cũng không9buồn để ý, tiếp tục nhìn màn mưa ngoài cửa sổ: “Anh thích thì cứ giữ lấy.”
/1497
|