*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ô mím miệng nhỏ, đánh bạo mở miệng nói. “Hoàng... cữu cữu..., có phải người đang giận không ạ?” “...” Hoàng đế lười biếng đỡ trán, nét mặt vô cảm, không phản ứng lại. Hắn yên lặng nhắm mắt, dưới hàng lông mi thật dài có một đường viền nhàn nhạt, khiến gương mặt tuyệt đẹp càng trở nên yêu nghiệt hơn. Cảnh Y Nhân căng thẳng đan chặt hai tay vào nhau. “Hoàng cữu cữu, người hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ! Người xem, dù sao sau này cháu cũng phải lập gia đình, gả cho ai cũng là gả, chi bằng nhân cơ hội này tránh được một hồi chiến sự, đảm bảo biên giới Lộc Nguyên yên ổn, như vậy rất có lợi mà!” Cảnh Y2Nhân vừa dứt lời, đôi mắt hoàng để bỗng nhiên mở ra, sâu thẳm trong đó lóe lên một tia phẫn nộ hung hãn, kèm theo sự lạnh lùng u ám. Hắn đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cằm Cảnh Y Nhân kéo cô lại gần.
Hơi thở lạnh lẽo của hắn phải lên mặt cô: “Ngươi đánh giá bản thân thấp như vậy à? Ngươi là công chúa của một nước mà chỉ có giá trị như thế, ngươi còn thấy hài lòng ư?”
Hoàng để giận dữ gầm nhẹ một tiếng, dọa Cảnh Y Nhân sợ đến mức hai vai run lên. Cảnh Y Nhân làm sao biết được, hoàng đế coi cô còn quan trọng hơn cả giang sơn, vậy mà cô lại dễ dàng bán mình đi6như vậy, chỉ để đổi lấy sự thái bình cho vùng biên giới.
Nỗi đau trong tâm can hoàng đế lúc này đã sớm vượt qua sức tưởng tượng của Cảnh Y Nhân.
Cô cho rằng hoàng đế tức giận là bởi cô tự ý đứng ra làm chủ cuộc hôn nhân này, cũng không biết là tự mình bán mình đi. Hoàng đế cữu cữu nổi giận, cô mới hiểu ra, cữu cữu coi trọng cô đến mức nào. Nhưng cô chỉ là một nữ nhân, thật sự là sớm hay muộn cũng phải lập gia đình.
Hơn nữa cô còn được nhận nuôi, chưa từng vọng tưởng thân phận của mình có thể nhận được quyền lợi hoặc cưng chiều lớn như thế nào. Dù sao từ xưa tới nay, nữ0nhân đều là một quân bài trên giang sơn của nam nhân. Để củng cố giang sơn, bao nhiêu đế vương đã lợi dụng công tiến con gái mình? Những việc này đâu có ít? Hơn nữa cô tự nguyện báo ân, vậy mà ngược lại còn khiến cữu cữu không vui. Hoàng đế bỗng nhiên buông cằm cô ra, tầm mắt dừng lại trên miếng ngọc bội Dương Chi quý giá, mặt trên có khắc một chữ “Khấu” bên hông cô.
Hắn đột nhiên giật miếng ngọc bội xuống, vô tình vứt ra ngoài cửa sổ.
“A!” Cảnh Y Nhân kinh sợ kêu lên: “Đó là tín vật mà phu quân tương lai của cháu dùng để...” đón dâu.
Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết, cằm cố bất ngờ lại bị5nắm lấy.
Đáy mắt lạnh lùng sâu thẳm của hoàng để xẹt qua một tia đau xót không dễ phát hiện, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lẽo cứ thể nhìn cô không nói lời nào.
Cằm Cảnh Y Nhân bị nắm đến đau đớn, cô ngơ ngác nhìn hoàng đế cữu cữu.
Hoàng đế cữu cữu không nói gì, cô cũng không dám mở miệng. Cả hai chăm chú nhìn đối phương, không khí trong xe ngựa nhất thời ngưng trệ. Vừa lạnh vừa buốt giá...
9ô mím miệng nhỏ, đánh bạo mở miệng nói. “Hoàng... cữu cữu..., có phải người đang giận không ạ?” “...” Hoàng đế lười biếng đỡ trán, nét mặt vô cảm, không phản ứng lại. Hắn yên lặng nhắm mắt, dưới hàng lông mi thật dài có một đường viền nhàn nhạt, khiến gương mặt tuyệt đẹp càng trở nên yêu nghiệt hơn. Cảnh Y Nhân căng thẳng đan chặt hai tay vào nhau. “Hoàng cữu cữu, người hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ! Người xem, dù sao sau này cháu cũng phải lập gia đình, gả cho ai cũng là gả, chi bằng nhân cơ hội này tránh được một hồi chiến sự, đảm bảo biên giới Lộc Nguyên yên ổn, như vậy rất có lợi mà!” Cảnh Y2Nhân vừa dứt lời, đôi mắt hoàng để bỗng nhiên mở ra, sâu thẳm trong đó lóe lên một tia phẫn nộ hung hãn, kèm theo sự lạnh lùng u ám. Hắn đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cằm Cảnh Y Nhân kéo cô lại gần.
Hơi thở lạnh lẽo của hắn phải lên mặt cô: “Ngươi đánh giá bản thân thấp như vậy à? Ngươi là công chúa của một nước mà chỉ có giá trị như thế, ngươi còn thấy hài lòng ư?”
Hoàng để giận dữ gầm nhẹ một tiếng, dọa Cảnh Y Nhân sợ đến mức hai vai run lên. Cảnh Y Nhân làm sao biết được, hoàng đế coi cô còn quan trọng hơn cả giang sơn, vậy mà cô lại dễ dàng bán mình đi6như vậy, chỉ để đổi lấy sự thái bình cho vùng biên giới.
Nỗi đau trong tâm can hoàng đế lúc này đã sớm vượt qua sức tưởng tượng của Cảnh Y Nhân.
Cô cho rằng hoàng đế tức giận là bởi cô tự ý đứng ra làm chủ cuộc hôn nhân này, cũng không biết là tự mình bán mình đi. Hoàng đế cữu cữu nổi giận, cô mới hiểu ra, cữu cữu coi trọng cô đến mức nào. Nhưng cô chỉ là một nữ nhân, thật sự là sớm hay muộn cũng phải lập gia đình.
Hơn nữa cô còn được nhận nuôi, chưa từng vọng tưởng thân phận của mình có thể nhận được quyền lợi hoặc cưng chiều lớn như thế nào. Dù sao từ xưa tới nay, nữ0nhân đều là một quân bài trên giang sơn của nam nhân. Để củng cố giang sơn, bao nhiêu đế vương đã lợi dụng công tiến con gái mình? Những việc này đâu có ít? Hơn nữa cô tự nguyện báo ân, vậy mà ngược lại còn khiến cữu cữu không vui. Hoàng đế bỗng nhiên buông cằm cô ra, tầm mắt dừng lại trên miếng ngọc bội Dương Chi quý giá, mặt trên có khắc một chữ “Khấu” bên hông cô.
Hắn đột nhiên giật miếng ngọc bội xuống, vô tình vứt ra ngoài cửa sổ.
“A!” Cảnh Y Nhân kinh sợ kêu lên: “Đó là tín vật mà phu quân tương lai của cháu dùng để...” đón dâu.
Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết, cằm cố bất ngờ lại bị5nắm lấy.
Đáy mắt lạnh lùng sâu thẳm của hoàng để xẹt qua một tia đau xót không dễ phát hiện, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lẽo cứ thể nhìn cô không nói lời nào.
Cằm Cảnh Y Nhân bị nắm đến đau đớn, cô ngơ ngác nhìn hoàng đế cữu cữu.
Hoàng đế cữu cữu không nói gì, cô cũng không dám mở miệng. Cả hai chăm chú nhìn đối phương, không khí trong xe ngựa nhất thời ngưng trệ. Vừa lạnh vừa buốt giá...
/1497
|