*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhẫn cười khẽ rồi vứt lá cây đi. Cô cúi đầu thấy Lục Minh đi chân trần, sắc mặt hơi khựng lại.
“Giầy của anh đâu?” “...” Vừa rồi anh cứu người, đi giầy thấy bất tiện nên sau khi nhảy xuống nước đã trực tiếp giãy chân ra khỏi giày rồi.
Lục Minh mỉm cười đang định trả lời, đúng lúc ấy, Tiết Phương Hoa nằm trên mặt đất bên cạnh “ọe” ra một tiếng, nôn hết nước ra, dần dần tỉnh lại, sau đó cô ta gào khóc lên: “Anh Lục Minh. Anh Lục Minh.”
Cô ta nhìn xung quanh, vừa thấy Lục Minh đứng một bên liền bò dậy từ mặt đất, thậm chí không để ý đến người mình ướt sũng dính đầy2bùn đất, đẩy người đang cấp cứu xung quanh mình ra để ôm lấy cổ Lục Minh. Cảnh Y Nhân bị xô mạnh đến mức phải loạng choạng lùi bước ra sau. Tiết Phương Hoa gắt gao ôm lấy Lục Minh, òa khóc trong lòng anh. “Anh Lục Minh! Anh Lục Minh! Em tưởng là em đã chết rồi, em cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại anh nữa! Anh Lục Minh!” Tiết Phương Hoa khóc đến mức đau lòng muốn chết, đứt từng khúc ruột.
“...” Lục Minh nhíu mày, muốn đẩy cô ta ra. Tiết Phương Hoa lại liều mạng ôm chặt lấy anh đến chết cũng không chịu buông, nước mắt thẩm hết lên ngực Lục Minh làm anh ghê tởm. Anh bất5chấp chuyện cô ta vừa rơi xuống nước mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, lập tức túm lấy cánh tay cô ta mà gầm nhẹ: “Phương Hoa! Cô đã an toàn rồi, không chết được đâu!”
Lục Minh quát lên một tiếng, Tiết Phương Hoa bị dọa đến choáng váng, ngây người ra nhìn anh. Lục Minh gỡ cánh tay Tiết Phương Hoa ra, đưa mắt nhìn cảnh Y Nhân vừa bị xô đẩy ra xa, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?” Cảnh Y Nhân lắc đầu, cô đâu phải búp bê sứ mà động vào là vỡ.
Đúng lúc ấy, y tá của bệnh viện vội vàng tìm được xe lăn của Tiết Phương Hoa, khẩn trương nói: “Cô Tiết, chúng tôi đưa cô6đi kiểm tra nhé, nếu cứ để thế này thì sẽ bị cảm lạnh đấy.” “...” Tiết Phương Hoa đã bình tĩnh lại. Cô ta không ngờ Lục Minh vô tình đến thế, cô ta thành ra thế này mà cũng không để tâm đến, nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Minh chịu cứu cô tức là anh không thấy cô quá đáng ghét và phiền phức, trong lòng anh vẫn để ý đến cô.
Lục Minh thấy Tiết Phương Hoa ngây ra không nhúc nhích đành mở miệng: “Đi kiểm tra đi, kẻo cha cô lại lo lắng.”
Lục Minh chỉ xuất phát từ phép lịch sự mà khuyên một câu, kể cả cứu một người lạ thì anh cũng sẽ nói như vậy. Nhưng Tiết5Phương Hoa lại cảm thấy Lục Minh vẫn quan tâm đến mình. Cô ta cười nhẹ với Lục Minh, dịu dàng gật đầu rồi mới ngồi vào xe lăn để y tá đẩy đi kiểm tra.
Lục Minh đi chân trần, quàng khăn tắm, tóc tai ướt sũng nhưng không lấn át được khí chất vương giả cùng vẻ đẹp trai uy nghiêm của anh.
Anh thong thả nắm tay Cảnh Y Nhân bước đi trên con đường nhỏ ven hồ, dưới ánh chiều tà, hai người cùng quay trở về phòng bệnh.
Người qua đường không ai cảm thấy quái dị, họ đều ở sau lưng ca ngợi hành động anh hùng vừa nãy của Lục Minh...
Trở lại phòng bệnh, Lục Minh đi tắm rửa, thay quần áo3bệnh nhân mới của bệnh viện. Hôm qua, người giúp việc đã mang quần áo đến cho anh và Cảnh Y Nhân thay nhưng Lục Minh cảm thấy mặc quần áo bệnh nhân sẽ giống Cảnh Y Nhân hơn.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Lục Minh giúp Cảnh Y Nhân bôi thuốc, ôm cô tựa vào giường xem ti vi.
Truyện đang hot
Cảnh Y Nhẫn cười khẽ rồi vứt lá cây đi. Cô cúi đầu thấy Lục Minh đi chân trần, sắc mặt hơi khựng lại.
“Giầy của anh đâu?” “...” Vừa rồi anh cứu người, đi giầy thấy bất tiện nên sau khi nhảy xuống nước đã trực tiếp giãy chân ra khỏi giày rồi.
Lục Minh mỉm cười đang định trả lời, đúng lúc ấy, Tiết Phương Hoa nằm trên mặt đất bên cạnh “ọe” ra một tiếng, nôn hết nước ra, dần dần tỉnh lại, sau đó cô ta gào khóc lên: “Anh Lục Minh. Anh Lục Minh.”
Cô ta nhìn xung quanh, vừa thấy Lục Minh đứng một bên liền bò dậy từ mặt đất, thậm chí không để ý đến người mình ướt sũng dính đầy2bùn đất, đẩy người đang cấp cứu xung quanh mình ra để ôm lấy cổ Lục Minh. Cảnh Y Nhân bị xô mạnh đến mức phải loạng choạng lùi bước ra sau. Tiết Phương Hoa gắt gao ôm lấy Lục Minh, òa khóc trong lòng anh. “Anh Lục Minh! Anh Lục Minh! Em tưởng là em đã chết rồi, em cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại anh nữa! Anh Lục Minh!” Tiết Phương Hoa khóc đến mức đau lòng muốn chết, đứt từng khúc ruột.
“...” Lục Minh nhíu mày, muốn đẩy cô ta ra. Tiết Phương Hoa lại liều mạng ôm chặt lấy anh đến chết cũng không chịu buông, nước mắt thẩm hết lên ngực Lục Minh làm anh ghê tởm. Anh bất5chấp chuyện cô ta vừa rơi xuống nước mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, lập tức túm lấy cánh tay cô ta mà gầm nhẹ: “Phương Hoa! Cô đã an toàn rồi, không chết được đâu!”
Lục Minh quát lên một tiếng, Tiết Phương Hoa bị dọa đến choáng váng, ngây người ra nhìn anh. Lục Minh gỡ cánh tay Tiết Phương Hoa ra, đưa mắt nhìn cảnh Y Nhân vừa bị xô đẩy ra xa, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?” Cảnh Y Nhân lắc đầu, cô đâu phải búp bê sứ mà động vào là vỡ.
Đúng lúc ấy, y tá của bệnh viện vội vàng tìm được xe lăn của Tiết Phương Hoa, khẩn trương nói: “Cô Tiết, chúng tôi đưa cô6đi kiểm tra nhé, nếu cứ để thế này thì sẽ bị cảm lạnh đấy.” “...” Tiết Phương Hoa đã bình tĩnh lại. Cô ta không ngờ Lục Minh vô tình đến thế, cô ta thành ra thế này mà cũng không để tâm đến, nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Minh chịu cứu cô tức là anh không thấy cô quá đáng ghét và phiền phức, trong lòng anh vẫn để ý đến cô.
Lục Minh thấy Tiết Phương Hoa ngây ra không nhúc nhích đành mở miệng: “Đi kiểm tra đi, kẻo cha cô lại lo lắng.”
Lục Minh chỉ xuất phát từ phép lịch sự mà khuyên một câu, kể cả cứu một người lạ thì anh cũng sẽ nói như vậy. Nhưng Tiết5Phương Hoa lại cảm thấy Lục Minh vẫn quan tâm đến mình. Cô ta cười nhẹ với Lục Minh, dịu dàng gật đầu rồi mới ngồi vào xe lăn để y tá đẩy đi kiểm tra.
Lục Minh đi chân trần, quàng khăn tắm, tóc tai ướt sũng nhưng không lấn át được khí chất vương giả cùng vẻ đẹp trai uy nghiêm của anh.
Anh thong thả nắm tay Cảnh Y Nhân bước đi trên con đường nhỏ ven hồ, dưới ánh chiều tà, hai người cùng quay trở về phòng bệnh.
Người qua đường không ai cảm thấy quái dị, họ đều ở sau lưng ca ngợi hành động anh hùng vừa nãy của Lục Minh...
Trở lại phòng bệnh, Lục Minh đi tắm rửa, thay quần áo3bệnh nhân mới của bệnh viện. Hôm qua, người giúp việc đã mang quần áo đến cho anh và Cảnh Y Nhân thay nhưng Lục Minh cảm thấy mặc quần áo bệnh nhân sẽ giống Cảnh Y Nhân hơn.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Lục Minh giúp Cảnh Y Nhân bôi thuốc, ôm cô tựa vào giường xem ti vi.
Truyện đang hot
/1497
|