*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0�ến khi màn hình tivi chỉ còn một màu đen, trong lòng anh ta dường như đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Nhà họ Lục sớm muộn gì cũng biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ cần có quan hệ với nhà họ Lục, một người anh ta cũng không tha. Nghĩ đến đó, Nhạc Phong bắt đầu cười vang. Tay anh ta vẫn đặt ở nơi trái tim, chỗ đó đau đến nghẹt thở...
11 giờ đêm Lục Minh mới lái xe về đến nhà.
Anh nghĩ rằng Cảnh Y Nhân say rồi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Ai ngờ cô bé này lại hưng phấn như một con thú nhỏ, vừa vào phòng là leo lên giường nhảy huỳnh huych giống hệt một đứa trẻ nghịch ngợm.
Lục Minh mấy lần muốn bắt cô đi tắm rửa nhưng cô “vèo” một cái đã nhảy lên ghế sô pha.
Lục Minh đành đi đến ghế sô pha để bắt cô, cô lại bay trở về giường.
“...” Nếu biết sớm anh đã không cho cô uống nhiều rượu như vậy. Thấy Lục Minh không bắt được mình, Cảnh Y Nhân1cao hứng cười khanh khách. “Hoàng cữu cữu, người mà cũng có lúc không bắt được cháu, bị cháu bắt nạt à? Ha ha!”
Lục Minh bị cô chơi xấu nên tâm tình của cô vô cùng hả hê.
Cảnh Y Nhân luôn miệng gọi Lục Minh là hoàng cữu cữu.
Lục Minh ngẫm lại, người cầu trước đây của cô ấy họ “Hoàng” hay là “hoàng” trong hoàng đế (*) Từ “hoàng” trong “hoàng đế” và từ “hoàng” phát âm giống nhau (huang). Lần trước, khi cảnh Y Nhân nhắc đến quá khứ thương tâm, anh không dám động chạm đến vùng ký ức nhạy cảm của cô nữa.
Anh muốn Cảnh Y Nhân sống hạnh phúc ở hiện tại, quên đi những đau khổ trước kia. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, trong quá khứ, người cậu kia đã hại chết Cảnh Y Nhân. Vậy mà bây giờ cô vẫn nhớ hắn, say rồi cũng nghĩ tới hắn, thậm chí còn rất vui vẻ.
Lần trước, nhắc tới chuyện Cảnh Y Nhân bị hại chết, trong lòng cô nỗi buồn còn lớn hơn cả hận thù. Những8thứ này chứng minh được điều gì...? Ngay tức khắc dây thần kinh trong đầu Lục Minh bị kéo căng ra. Quan hệ giữa Cảnh Y Nhân và người cậu kia không phải thân thiết như bình thường nên cô không sao quên được hắn đúng không? Hoặc là quan hệ đó giống như anh với cảnh Y Nhân hiện tại?
Nghĩ vậy, Lục Minh sầm mặt lại, lồng ngực căng lên, không hiểu sao lại cảm thấy ghen tức.
Lục Minh gầm nhẹ: “Dừng lại!” “...” Khắp người anh bị bao phủ bởi cơn tức giận, anh nói một tiếng đã dọa Cảnh Y Nhân sợ đến nhảy dựng lên.
Cô mở to mắt đứng ở trên giường mờ mịt nhìn anh.
“Hoàng cữu cữu, người sao thế?”
Lục Minh đi tới giường, kéo cô ngồi xuống.
Đôi mắt anh bình tĩnh chất vấn cô: “Anh là ai?”
“...” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh vài giây.
“Hoàng cữu cữu.”
Lục Minh ôm cái đầu nhỏ của cô, cắn mạnh lên phiến môi mềm mại của cô một cái.
0�ến khi màn hình tivi chỉ còn một màu đen, trong lòng anh ta dường như đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Nhà họ Lục sớm muộn gì cũng biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ cần có quan hệ với nhà họ Lục, một người anh ta cũng không tha. Nghĩ đến đó, Nhạc Phong bắt đầu cười vang. Tay anh ta vẫn đặt ở nơi trái tim, chỗ đó đau đến nghẹt thở...
11 giờ đêm Lục Minh mới lái xe về đến nhà.
Anh nghĩ rằng Cảnh Y Nhân say rồi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Ai ngờ cô bé này lại hưng phấn như một con thú nhỏ, vừa vào phòng là leo lên giường nhảy huỳnh huych giống hệt một đứa trẻ nghịch ngợm.
Lục Minh mấy lần muốn bắt cô đi tắm rửa nhưng cô “vèo” một cái đã nhảy lên ghế sô pha.
Lục Minh đành đi đến ghế sô pha để bắt cô, cô lại bay trở về giường.
“...” Nếu biết sớm anh đã không cho cô uống nhiều rượu như vậy. Thấy Lục Minh không bắt được mình, Cảnh Y Nhân1cao hứng cười khanh khách. “Hoàng cữu cữu, người mà cũng có lúc không bắt được cháu, bị cháu bắt nạt à? Ha ha!”
Lục Minh bị cô chơi xấu nên tâm tình của cô vô cùng hả hê.
Cảnh Y Nhân luôn miệng gọi Lục Minh là hoàng cữu cữu.
Lục Minh ngẫm lại, người cầu trước đây của cô ấy họ “Hoàng” hay là “hoàng” trong hoàng đế (*) Từ “hoàng” trong “hoàng đế” và từ “hoàng” phát âm giống nhau (huang). Lần trước, khi cảnh Y Nhân nhắc đến quá khứ thương tâm, anh không dám động chạm đến vùng ký ức nhạy cảm của cô nữa.
Anh muốn Cảnh Y Nhân sống hạnh phúc ở hiện tại, quên đi những đau khổ trước kia. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, trong quá khứ, người cậu kia đã hại chết Cảnh Y Nhân. Vậy mà bây giờ cô vẫn nhớ hắn, say rồi cũng nghĩ tới hắn, thậm chí còn rất vui vẻ.
Lần trước, nhắc tới chuyện Cảnh Y Nhân bị hại chết, trong lòng cô nỗi buồn còn lớn hơn cả hận thù. Những8thứ này chứng minh được điều gì...? Ngay tức khắc dây thần kinh trong đầu Lục Minh bị kéo căng ra. Quan hệ giữa Cảnh Y Nhân và người cậu kia không phải thân thiết như bình thường nên cô không sao quên được hắn đúng không? Hoặc là quan hệ đó giống như anh với cảnh Y Nhân hiện tại?
Nghĩ vậy, Lục Minh sầm mặt lại, lồng ngực căng lên, không hiểu sao lại cảm thấy ghen tức.
Lục Minh gầm nhẹ: “Dừng lại!” “...” Khắp người anh bị bao phủ bởi cơn tức giận, anh nói một tiếng đã dọa Cảnh Y Nhân sợ đến nhảy dựng lên.
Cô mở to mắt đứng ở trên giường mờ mịt nhìn anh.
“Hoàng cữu cữu, người sao thế?”
Lục Minh đi tới giường, kéo cô ngồi xuống.
Đôi mắt anh bình tĩnh chất vấn cô: “Anh là ai?”
“...” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh vài giây.
“Hoàng cữu cữu.”
Lục Minh ôm cái đầu nhỏ của cô, cắn mạnh lên phiến môi mềm mại của cô một cái.
/1497
|