*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0gười đứng ra tổ chức buổi họp lớp lần này là Hoa Tử, bạn bè với nhau mà lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, Hoa Tử trực tiếp đuổi người đàn ông kia đi. Cảnh Y Nhân lấy lý do muốn vào toilet nên cũng đi ra ngoài.
Cô thấy hắn ta ở ngoài của một tay đỡ thắt lưng, một tay bám vào tường, mắt thâm đen sưng húp, đang định đi về.
Cô đột nhiên mở miệng nói: “Anh còn chưa trả tôi 40 vạn đâu.” “...”Người đàn ông sợ hãi đứng lại, ngoái đầu ra sau gần như mếu máo. “Bà nội làm ơn tha cho tôi đi! Tôi thực sự không có tiền đâu!” “Đã cược thì phải chấp nhận! Không có tiền thì anh chơi làm gì?” “...” Người đàn ông khóc không ra nước mắt, tỏ vẻ tội nghiệp mượn lý do nghèo hèn: “Nhà tôi ấy à, trên có người già, dưới có con nhỏ, đến buổi họp lớp thế này, không phải tôi muốn ra vẻ1sĩ diện đâu, chỉ là ai ngờ lại...”
Ai ngờ lại?
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân khoanh tay trước ngực, nhíu mày. Sau đó, cô đi đến trước mặt người đàn ông kia rồi dừng lại: “Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi phải không?”
“...” Người đàn ông cắn môi không nói. “Chỉ cần anh nói cho tôi biết thì anh không cần trả tiền nữa, nếu không, anh đừng hòng đi về, không trả tiền thì không được đi đâu hết!”
“...” Người đàn ông lập tức bị dọa sợ, hơn nữa, tận 40 vạn lận, hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Mãi lâu sau, người đàn ông ấp úng nói: “Tiết Phương Hoa nói với chúng tôi là người đàn ông của cô “bất lực”, cô phải thường xuyên ra ngoài tìm đàn ông, sau đó mấy anh em chúng tôi có chút...”
Hắn ta không nói nổi nữa, người bình thường hẳn là hiểu được, hắn cũng ngại nhiều lời.
Khuôn mặt Cảnh Y Nhân đột nhiên trầm xuống. Tiết Phương8Hoa! Cô biết ngay là chuyện này không đơn giản như vậy mà. Ai dám trắng trợn sàm sỡ cô ngay trước mặt Lục Minh cơ chứ, trừ phi là không muốn sống nữa. “Cút!” Cảnh Y Nhân tức giận, gầm nhẹ một tiếng. Người đàn ông của cô “bất lực” à? Cô thường xuyên ra ngoài tìm đàn ông à?
Lửa giận trong lòng Cảnh Y Nhân lập tức bùng lên.
Nếu người khác nói xấu cô thì chắc cô không tức giận đến thế, nhưng họ dám nói xấu Lục Minh, nói xấu người đàn ông của Cảnh Y Nhân này thì cô sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt.
Hôm nay cô sẽ cho Tiết Phương Hoa biết Lục Minh rốt cuộc có “bất lực” hay không.
Giải quyết chuyện này xong, Phó Minh Tuấn lặng lẽ chọc Lục Minh một cái. “Đúng là không nhìn ra cậu cũng có lúc động lòng đấy, người ta vốn dĩ đâu phải vợ cậu.” “...” Lục Minh không để ý đến anh ta. Phó Minh Tuấn8đến giờ vẫn tưởng rằng Cảnh Y Nhân là một người khác.
Lục Minh đi về phía bàn bi-a, cầm một cây gậy lên, Phó Minh Tuấn cũng đi theo. “Nhiều năm rồi chúng ta không đầu với nhau, chơi một ván đi.” “...” Lục Minh không để ý đến Phó Minh Tuấn, trực tiếp cầm gậy bi-a lên, mở màn ván chơi.
Một cú đánh của anh đã khiến hai quả rơi vào lỗ, ván đầu tiên kết thúc, Lục Minh chỉ phạm sai lầm một lần duy nhất sau khi đã cho một nửa số bị vào lỗ.
Phó Minh Tuấn nhìn mà thái dương giật giật. Đến lượt anh ta rồi.
Đúng lúc ấy, di động của Lục Minh vang lên, là một tin nhắn mà Cảnh Y Nhân vừa gửi tới. “Cậu ơi, em ở toilet, gian thứ hai, cậu đến đây một lúc được không?” “...” Lục Minh đặt gậy bi-a xuống rồi đi về phía cửa. “Này! Sao vừa đến lượt tôi thì cậu lại đi thể?” Phó Minh Tuấn tức giận2không biết nói gì.
0gười đứng ra tổ chức buổi họp lớp lần này là Hoa Tử, bạn bè với nhau mà lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, Hoa Tử trực tiếp đuổi người đàn ông kia đi. Cảnh Y Nhân lấy lý do muốn vào toilet nên cũng đi ra ngoài.
Cô thấy hắn ta ở ngoài của một tay đỡ thắt lưng, một tay bám vào tường, mắt thâm đen sưng húp, đang định đi về.
Cô đột nhiên mở miệng nói: “Anh còn chưa trả tôi 40 vạn đâu.” “...”Người đàn ông sợ hãi đứng lại, ngoái đầu ra sau gần như mếu máo. “Bà nội làm ơn tha cho tôi đi! Tôi thực sự không có tiền đâu!” “Đã cược thì phải chấp nhận! Không có tiền thì anh chơi làm gì?” “...” Người đàn ông khóc không ra nước mắt, tỏ vẻ tội nghiệp mượn lý do nghèo hèn: “Nhà tôi ấy à, trên có người già, dưới có con nhỏ, đến buổi họp lớp thế này, không phải tôi muốn ra vẻ1sĩ diện đâu, chỉ là ai ngờ lại...”
Ai ngờ lại?
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân khoanh tay trước ngực, nhíu mày. Sau đó, cô đi đến trước mặt người đàn ông kia rồi dừng lại: “Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi phải không?”
“...” Người đàn ông cắn môi không nói. “Chỉ cần anh nói cho tôi biết thì anh không cần trả tiền nữa, nếu không, anh đừng hòng đi về, không trả tiền thì không được đi đâu hết!”
“...” Người đàn ông lập tức bị dọa sợ, hơn nữa, tận 40 vạn lận, hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Mãi lâu sau, người đàn ông ấp úng nói: “Tiết Phương Hoa nói với chúng tôi là người đàn ông của cô “bất lực”, cô phải thường xuyên ra ngoài tìm đàn ông, sau đó mấy anh em chúng tôi có chút...”
Hắn ta không nói nổi nữa, người bình thường hẳn là hiểu được, hắn cũng ngại nhiều lời.
Khuôn mặt Cảnh Y Nhân đột nhiên trầm xuống. Tiết Phương8Hoa! Cô biết ngay là chuyện này không đơn giản như vậy mà. Ai dám trắng trợn sàm sỡ cô ngay trước mặt Lục Minh cơ chứ, trừ phi là không muốn sống nữa. “Cút!” Cảnh Y Nhân tức giận, gầm nhẹ một tiếng. Người đàn ông của cô “bất lực” à? Cô thường xuyên ra ngoài tìm đàn ông à?
Lửa giận trong lòng Cảnh Y Nhân lập tức bùng lên.
Nếu người khác nói xấu cô thì chắc cô không tức giận đến thế, nhưng họ dám nói xấu Lục Minh, nói xấu người đàn ông của Cảnh Y Nhân này thì cô sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt.
Hôm nay cô sẽ cho Tiết Phương Hoa biết Lục Minh rốt cuộc có “bất lực” hay không.
Giải quyết chuyện này xong, Phó Minh Tuấn lặng lẽ chọc Lục Minh một cái. “Đúng là không nhìn ra cậu cũng có lúc động lòng đấy, người ta vốn dĩ đâu phải vợ cậu.” “...” Lục Minh không để ý đến anh ta. Phó Minh Tuấn8đến giờ vẫn tưởng rằng Cảnh Y Nhân là một người khác.
Lục Minh đi về phía bàn bi-a, cầm một cây gậy lên, Phó Minh Tuấn cũng đi theo. “Nhiều năm rồi chúng ta không đầu với nhau, chơi một ván đi.” “...” Lục Minh không để ý đến Phó Minh Tuấn, trực tiếp cầm gậy bi-a lên, mở màn ván chơi.
Một cú đánh của anh đã khiến hai quả rơi vào lỗ, ván đầu tiên kết thúc, Lục Minh chỉ phạm sai lầm một lần duy nhất sau khi đã cho một nửa số bị vào lỗ.
Phó Minh Tuấn nhìn mà thái dương giật giật. Đến lượt anh ta rồi.
Đúng lúc ấy, di động của Lục Minh vang lên, là một tin nhắn mà Cảnh Y Nhân vừa gửi tới. “Cậu ơi, em ở toilet, gian thứ hai, cậu đến đây một lúc được không?” “...” Lục Minh đặt gậy bi-a xuống rồi đi về phía cửa. “Này! Sao vừa đến lượt tôi thì cậu lại đi thể?” Phó Minh Tuấn tức giận2không biết nói gì.
/1497
|