*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ảnh Y Nhân háo hức giải thích kế hoạch của mình.
“Đậu phụ cũ thì bán như tào phớ, đậu phụ mới thì bán như đậu phụ non. Nếu làm đậu hơi loãng thì có thể bán như đậu phụ hoa, loãng hơn nữa thì làm sữa đậu nành. Làm đậu mỏng thì có thể chiến lên rồi bán, thật sự không thể bán được thì để thối, thể là bán được đậu phụ thối. Vẫn không bán được nữa thì nghiền nát ra coi như ăn cháo. Tất nhiên là không lỗ vốn rồi!”
“Cứ thế mà bán dần dần, tóm lại là chỉ cần bán hết thì đương nhiên sẽ không bị lỗ vốn.”
“...” Đây là lý do công chúa muốn bán đậu phụ thối à?
Thái dương Lục Minh khẽ co giật, sau đó anh phủ kín đôi môi cô, tránh để cho cô phải suy nghĩ vẩn vơ.
“Anh sẽ giúp em sắp xếp chu toàn, em chỉ cần lo chuyện làm thế nào để yêu thương ông xã1thôi...” Lục Minh vừa nói vừa hôn cô, cởi quần áo của cô ra...
Hôm sau.
Cảnh Y Nhân uống trà chiều ở Hồng Bảo Thạch, hôm nay cô và Lục Minh cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài. Buổi chiều ở nhà buồn chán nên cô quyết định ra ngoài sớm, tìm một quán cà phê ngồi uống trà chờ Lục Minh tan làm. Chỉ là cô ngồi xuống chưa được bao lâu, nhìn qua cửa sổ bằng kính liền thấy La Mỹ Mỹ đang đi trên đường ở ngoài trung tâm thương mại.
La Mỹ Mỹ cũng phát hiện ra cô, liền nhanh chân chạy về phía cô.
Cô ta đi vào bên trong quán cà phê, ngồi xuống chỗ đối diện Cảnh Y Nhân, không chút khách khí kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống.
“Y Nhân, hôm nay cô cũng đến đây à? Còn nhớ tuần trước tôi gọi điện thoại hẹn thứ sáu tuần này cùng nhau ăn cơm không? Vậy mà trùng hợp hôm nay chúng ta8lại gặp nhau.”
“...” Là Mỹ Mỹ không nhắc thì căn bản cô đã quên mất. Hơn nữa, lúc ấy chẳng qua cô chỉ thuận miệng qua quýt với La Mỹ Mỹ thôi, chứ vốn dĩ không đồng ý. “Hôm nay tôi có hẹn rồi!” Cảnh Y Nhân vừa nói vừa quan sát kỹ La Mỹ Mỹ.
Cô phát hiện ra hình như dáng vẻ cô ta hơi khác trước kia.
“Vậy thì cùng nhau uống trà cũng được!” Trái lại, La Mỹ Mỹ không thèm để ý. “Dáng vẻ của cô...” Cảnh Y Nhân nhìn mãi vẫn chưa biết khác chỗ nào. Nghe vậy, La Mỹ Mỹ cười nhẹ một tiếng. Cô ta thần thần bí bí đến gần, tay chụm ở bên miệng nhỏ giọng nói: “Tôi đi nâng mũi đấy, trông có đẹp hơn so với trước kia không?” Lần trước cổ ta bị bà Lưu đánh chảy máu mũi, lúc đến bệnh viện tư nhân gần đó kiểm tra, vị bác sĩ kia liên tục đề nghị cô8ta đi chỉnh hình, cô ta nhất thời bùi tại liền đi nâng mũi.
“...” Thái dương Cảnh Y Nhân khẽ co giật.
Hóa ra là cái mũi giả à?
Cô không muốn nói nhiều với La Mỹ Mỹ, hơn nữa, trải qua chuyện lần trước, giữa bọn họ cũng chẳng còn gì để nói cả. cảnh Y Nhân nhìn đồng hồ treo ở sau quầy trong quán cà phê. Mới gần 4 giờ, còn hơn một tiếng nữa Lục Minh mới tan làm. Đúng lúc Cảnh Y Nhân chuẩn bị muốn đứng dậy đi trả tiền, La Mỹ Mỹ đột nhiên lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong túi xách đẩy tới trước mặt cô.
“Quà sinh nhật muộn của cô đây!” La Mỹ Mỹ nhìn về phía Cảnh Y Nhân mỉm cười. “...” Cảnh Y Nhân tỏ ra hơi khó xử, đẩy cái hộp trở về: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu!” “...” La Mỹ Mỹ nhất quyết nhét cái hộp vào tay Cảnh Y Nhân, rồi hốc mắt2cô ta đỏ ửng lên: “Y Nhân! Cô vẫn còn trách tôi à?”
“Tôi biết chuyện kia là tôi không đúng, nhưng mà tôi thật sự bị người ta lừa gạt!” La Mỹ Mỹ vừa nói, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
“...” Cảnh Y Nhân không nhìn nổi, cũng không chịu được kiểu dài dòng này, cứ hở ra là chảy nước mắt ra vẻ tội nghiệp cho người khác xem.
0ảnh Y Nhân háo hức giải thích kế hoạch của mình.
“Đậu phụ cũ thì bán như tào phớ, đậu phụ mới thì bán như đậu phụ non. Nếu làm đậu hơi loãng thì có thể bán như đậu phụ hoa, loãng hơn nữa thì làm sữa đậu nành. Làm đậu mỏng thì có thể chiến lên rồi bán, thật sự không thể bán được thì để thối, thể là bán được đậu phụ thối. Vẫn không bán được nữa thì nghiền nát ra coi như ăn cháo. Tất nhiên là không lỗ vốn rồi!”
“Cứ thế mà bán dần dần, tóm lại là chỉ cần bán hết thì đương nhiên sẽ không bị lỗ vốn.”
“...” Đây là lý do công chúa muốn bán đậu phụ thối à?
Thái dương Lục Minh khẽ co giật, sau đó anh phủ kín đôi môi cô, tránh để cho cô phải suy nghĩ vẩn vơ.
“Anh sẽ giúp em sắp xếp chu toàn, em chỉ cần lo chuyện làm thế nào để yêu thương ông xã1thôi...” Lục Minh vừa nói vừa hôn cô, cởi quần áo của cô ra...
Hôm sau.
Cảnh Y Nhân uống trà chiều ở Hồng Bảo Thạch, hôm nay cô và Lục Minh cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài. Buổi chiều ở nhà buồn chán nên cô quyết định ra ngoài sớm, tìm một quán cà phê ngồi uống trà chờ Lục Minh tan làm. Chỉ là cô ngồi xuống chưa được bao lâu, nhìn qua cửa sổ bằng kính liền thấy La Mỹ Mỹ đang đi trên đường ở ngoài trung tâm thương mại.
La Mỹ Mỹ cũng phát hiện ra cô, liền nhanh chân chạy về phía cô.
Cô ta đi vào bên trong quán cà phê, ngồi xuống chỗ đối diện Cảnh Y Nhân, không chút khách khí kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống.
“Y Nhân, hôm nay cô cũng đến đây à? Còn nhớ tuần trước tôi gọi điện thoại hẹn thứ sáu tuần này cùng nhau ăn cơm không? Vậy mà trùng hợp hôm nay chúng ta8lại gặp nhau.”
“...” Là Mỹ Mỹ không nhắc thì căn bản cô đã quên mất. Hơn nữa, lúc ấy chẳng qua cô chỉ thuận miệng qua quýt với La Mỹ Mỹ thôi, chứ vốn dĩ không đồng ý. “Hôm nay tôi có hẹn rồi!” Cảnh Y Nhân vừa nói vừa quan sát kỹ La Mỹ Mỹ.
Cô phát hiện ra hình như dáng vẻ cô ta hơi khác trước kia.
“Vậy thì cùng nhau uống trà cũng được!” Trái lại, La Mỹ Mỹ không thèm để ý. “Dáng vẻ của cô...” Cảnh Y Nhân nhìn mãi vẫn chưa biết khác chỗ nào. Nghe vậy, La Mỹ Mỹ cười nhẹ một tiếng. Cô ta thần thần bí bí đến gần, tay chụm ở bên miệng nhỏ giọng nói: “Tôi đi nâng mũi đấy, trông có đẹp hơn so với trước kia không?” Lần trước cổ ta bị bà Lưu đánh chảy máu mũi, lúc đến bệnh viện tư nhân gần đó kiểm tra, vị bác sĩ kia liên tục đề nghị cô8ta đi chỉnh hình, cô ta nhất thời bùi tại liền đi nâng mũi.
“...” Thái dương Cảnh Y Nhân khẽ co giật.
Hóa ra là cái mũi giả à?
Cô không muốn nói nhiều với La Mỹ Mỹ, hơn nữa, trải qua chuyện lần trước, giữa bọn họ cũng chẳng còn gì để nói cả. cảnh Y Nhân nhìn đồng hồ treo ở sau quầy trong quán cà phê. Mới gần 4 giờ, còn hơn một tiếng nữa Lục Minh mới tan làm. Đúng lúc Cảnh Y Nhân chuẩn bị muốn đứng dậy đi trả tiền, La Mỹ Mỹ đột nhiên lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong túi xách đẩy tới trước mặt cô.
“Quà sinh nhật muộn của cô đây!” La Mỹ Mỹ nhìn về phía Cảnh Y Nhân mỉm cười. “...” Cảnh Y Nhân tỏ ra hơi khó xử, đẩy cái hộp trở về: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu!” “...” La Mỹ Mỹ nhất quyết nhét cái hộp vào tay Cảnh Y Nhân, rồi hốc mắt2cô ta đỏ ửng lên: “Y Nhân! Cô vẫn còn trách tôi à?”
“Tôi biết chuyện kia là tôi không đúng, nhưng mà tôi thật sự bị người ta lừa gạt!” La Mỹ Mỹ vừa nói, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
“...” Cảnh Y Nhân không nhìn nổi, cũng không chịu được kiểu dài dòng này, cứ hở ra là chảy nước mắt ra vẻ tội nghiệp cho người khác xem.
/1497
|