*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0iam giữ ngắn hạn! Giam giữ ngắn hạn?
Cô ta là Lý Đồng, là con gái của chỉ huy Lý mà phải ngồi tù à? Từ nay về sau, cả đời cô ta phải gánh trên lưng vết nhơ ngồi tù, vĩnh viễn không có quyền tham gia chính trị nữa ư? Cô ta còn đang mong chờ cuối năm sẽ kiếm một vị trí nhân viên công chức nào đó, rồi dần dần thăng chức, để xem về sau còn ai dám coi thường cô ta nữa không.
Vậy mà toàn bộ kế hoạch của cô ta đều tan thành mây khói. Nghĩ đến đây, chỉ trong tích tắc, Lý Đồng tựa như chịu đả kích quá lớn, phát điên lên, chỉ thẳng vào cảnh sát trước mặt mà giận dữ mắng chửi. “Cái bọn c** chết này, cha tao là chỉ huy, bọn mày dựa vào cái gì mà bắt tao, ai cho bọn mày cái gan ấy hả? Bắn chết1hết cả đám bọn mày đi!” Cảnh sát mặc kệ Lý Đồng nổi điên, thậm chí phía sau có người còn lấy di động ra quay lại cảnh Lý Đồng chửi đổng vừa rồi. Thấy vậy, chỉ huy Lý sợ tới mức cả người run lên, nếu đoạn video này mà bị phát tán ra ngoài thì chức vụ nhà nước của ông ta sẽ bị tước đoạt, khoan chưa nói đến chuyện bát cơm chắc chắn sẽ đi đời, mà thanh danh của lão già này sẽ chẳng còn nữa. Ông ta giận dữ đến mức vung tay tát Lý Đồng một cái như trời giáng. “Chính mày đã làm sai còn oán trách người ta à? Tao đâu có nuôi dạy mày như thế. Người tốt không làm, lại đi làm mấy cái trò khiến tao mất mặt.”
“...” Lý Đồng ngẩn ra vì một cái tát của chỉ huy Lý, ngã ngồi dưới đất, ôm bên mặt sưng đỏ8tỏ vẻ oan ức.
“Cha! Sao cha lại đánh con! Con đâu có sai, cha là chỉ huy mà bọn chúng chẳng coi cha ra gì hết, ngoài đánh con ra thì cha còn có giá trị gì hả? Có bản lĩnh thì cha phải đi trả thù cho con gái cha mới đúng.”
Chỉ huy Lý tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tại sao ông ta lại đẻ ra loại con cái chỉ biết làm hại cha mẹ thế này cơ chứ! “Dẫn đi! Dẫn đi ngay lập tức! Giữ cái con trời đánh này ở đây làm gì nữa?” Chỉ huy Lý phủi tay, chỉ thẳng ra ngoài cửa, mắng chửi đến văng cả nước miếng. Cảnh sát bước lên định bắt Lý Đồng. Thấy thế, mẹ Lý Đồng lập tức òa khóc, lao tới ôm lấy cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Con gái của mẹ! Con khổ quá con ơi!” Triệu Thục Phân8khóc mà như đang hát hí khúc, tay thì đánh Lý Đồng.
“...” Cảnh sát có chút e ngại, khó xử.
Triệu Thục Phân ốm Lý Đồng, quay đầu lại hùng hùng hổ hổ với chỉ huy Lý.
“Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, ông là chỉ huy mà chẳng được cái tích sự gì, đến cả con gái mình cũng không bảo vệ được.” Rồi bà ta quay sang nhìn đội cảnh sát mặc thường phục: “Đông Nhi nhà chúng tôi đã làm sai cái gì chứ? Chỉ tại ả họ Tiết làm hại thôi. Sao mấy người bắt giam người tốt, còn để người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế hả? Nếu Đông Nhi nhà chúng tôi phải ngồi tù thì sau này làm sao lập gia đình được? Đồng nhi của mẹ ơi!”
Triệu Thục Phân lại khóc rống lên, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt.
“Mẹ ơi! Mẹ nhất định phải cứu con!” Lý Đồng ôm2ghì lấy Triệu Thục Phán như ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta.
0iam giữ ngắn hạn! Giam giữ ngắn hạn?
Cô ta là Lý Đồng, là con gái của chỉ huy Lý mà phải ngồi tù à? Từ nay về sau, cả đời cô ta phải gánh trên lưng vết nhơ ngồi tù, vĩnh viễn không có quyền tham gia chính trị nữa ư? Cô ta còn đang mong chờ cuối năm sẽ kiếm một vị trí nhân viên công chức nào đó, rồi dần dần thăng chức, để xem về sau còn ai dám coi thường cô ta nữa không.
Vậy mà toàn bộ kế hoạch của cô ta đều tan thành mây khói. Nghĩ đến đây, chỉ trong tích tắc, Lý Đồng tựa như chịu đả kích quá lớn, phát điên lên, chỉ thẳng vào cảnh sát trước mặt mà giận dữ mắng chửi. “Cái bọn c** chết này, cha tao là chỉ huy, bọn mày dựa vào cái gì mà bắt tao, ai cho bọn mày cái gan ấy hả? Bắn chết1hết cả đám bọn mày đi!” Cảnh sát mặc kệ Lý Đồng nổi điên, thậm chí phía sau có người còn lấy di động ra quay lại cảnh Lý Đồng chửi đổng vừa rồi. Thấy vậy, chỉ huy Lý sợ tới mức cả người run lên, nếu đoạn video này mà bị phát tán ra ngoài thì chức vụ nhà nước của ông ta sẽ bị tước đoạt, khoan chưa nói đến chuyện bát cơm chắc chắn sẽ đi đời, mà thanh danh của lão già này sẽ chẳng còn nữa. Ông ta giận dữ đến mức vung tay tát Lý Đồng một cái như trời giáng. “Chính mày đã làm sai còn oán trách người ta à? Tao đâu có nuôi dạy mày như thế. Người tốt không làm, lại đi làm mấy cái trò khiến tao mất mặt.”
“...” Lý Đồng ngẩn ra vì một cái tát của chỉ huy Lý, ngã ngồi dưới đất, ôm bên mặt sưng đỏ8tỏ vẻ oan ức.
“Cha! Sao cha lại đánh con! Con đâu có sai, cha là chỉ huy mà bọn chúng chẳng coi cha ra gì hết, ngoài đánh con ra thì cha còn có giá trị gì hả? Có bản lĩnh thì cha phải đi trả thù cho con gái cha mới đúng.”
Chỉ huy Lý tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tại sao ông ta lại đẻ ra loại con cái chỉ biết làm hại cha mẹ thế này cơ chứ! “Dẫn đi! Dẫn đi ngay lập tức! Giữ cái con trời đánh này ở đây làm gì nữa?” Chỉ huy Lý phủi tay, chỉ thẳng ra ngoài cửa, mắng chửi đến văng cả nước miếng. Cảnh sát bước lên định bắt Lý Đồng. Thấy thế, mẹ Lý Đồng lập tức òa khóc, lao tới ôm lấy cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Con gái của mẹ! Con khổ quá con ơi!” Triệu Thục Phân8khóc mà như đang hát hí khúc, tay thì đánh Lý Đồng.
“...” Cảnh sát có chút e ngại, khó xử.
Triệu Thục Phân ốm Lý Đồng, quay đầu lại hùng hùng hổ hổ với chỉ huy Lý.
“Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, ông là chỉ huy mà chẳng được cái tích sự gì, đến cả con gái mình cũng không bảo vệ được.” Rồi bà ta quay sang nhìn đội cảnh sát mặc thường phục: “Đông Nhi nhà chúng tôi đã làm sai cái gì chứ? Chỉ tại ả họ Tiết làm hại thôi. Sao mấy người bắt giam người tốt, còn để người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế hả? Nếu Đông Nhi nhà chúng tôi phải ngồi tù thì sau này làm sao lập gia đình được? Đồng nhi của mẹ ơi!”
Triệu Thục Phân lại khóc rống lên, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt.
“Mẹ ơi! Mẹ nhất định phải cứu con!” Lý Đồng ôm2ghì lấy Triệu Thục Phán như ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta.
/1497
|