*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0��Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi. Người cho thần thiếp ăn cái gì vậy?”
“Ba ngày nữa người sẽ biết trẫm cho người ăn cái gì!”
“Yên lặng đi, nếu người còn làm ồn trẫm sẽ giết chết ngươi!” Hoàng đế tức giận quát một tiếng. “...” Tiếu phi kinh hãi run lên cầm cập, ả nín nhịn, không dám khóc lóc ồn ào nữa. Rồi ảnằm lại xuống giường như trước, không dám động đậy, hoàng đế không động vào ả, ả càng không dám phạm thượng. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, nhưng ả không dám gây ra bất kì tiếng động nào.
Tối qua hoàng thượng lại qua đêm ở chỗ Tiếu phi, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tỵ.
Mọi người vốn tưởng rằng việc tiểu công chúa gặp nạn có liên quan đến Tiếu phi, hoàng đế nhất định không buông tha cho ả, sẽ trừng trị ả nghiêm khắc.
Ai ngờ, ngược lại ả ta còn được yêu chiều đến như thế. Có lẽ là,1dù tiểu công chúa chết đuối, hoàng thượng cũng không động đến Tiếu phi đâu. Những lời này đều là do các cung tần mỹ nữ bàn tán lúc rảnh rỗi uống trà. Đám cung nữ, thái giám nghe xong lại rỉ tai nhau.
Đương nhiên chuyện này sẽ truyền tới tại công chúa.
Hoàng đế cữu cữu cưng chiều nàng tới tận trời, vậy mà chỉ vì một vị Tiểu phi nhỏ bé, người đã không còn quan tâm tới nàng nữa sao.
Nghĩ vậy, trong bụng công chúa tràn đầy lửa giận. Tiểu phi là tiểu thiếp của hoàng đế cữu cữu, còn nàng là chất nữ, lại không phải ruột thịt, nàng có thể hiểu hoàng đế cữu cữu không bênh vực người ngoài.
(*) Chất nữ: Cháu gái.
Nhưng cơn giận trong lòng nàng không làm sao tiêu bớt đi được. Thế nên, nàng quyết định tự mình dạy dỗ Tiểu phi. Đến ngày thứ ba, cuối cùng công chúa đã nghĩ ra một cách tuyệt hay để giáo huấn người8khác, nàng định đi đối phó với Tiểu phi. Đột nhiên có tin tức lan truyền tới, thái y nói Tiếu phi mắc bệnh truyền nhiễm, thối rữa toàn thân, nhất định phải cách ly, không cho phép ai ra vào tẩm cung của Tiếu phi. Ba chữ “bệnh truyền nhiễm” làm công chúa ghê tởm tới mức da gà nổi đầy người. Nàng đang định đi vào lại quay đầu chạy ra. Rồi những ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều xôn xao chuyện Tiêu phi bị mắc bệnh truyền nhiễm, sớm quên mất chuyện công chúa bị rơi xuống giếng hôm nào. Hầu hết mọi người, bề ngoài thì ra vẻ nuối tiếc, có người còn bảo không dễ gì mới được sủng ái, kết quả lại mắc căn bệnh này, thực ra trong lòng họ đều vui như mở hội. Công chúa tưởng rằng căn bệnh truyền nhiễm này chỉ qua một thời gian sẽ khỏi, ai ngờ đâu, bảy ngày sau Tiểu phi qua đời. Mặc8dù Tiêu phi là phi tần, nhưng bên nhà mẹ đẻ, phụ thân ả chỉ làm chức quan quèn, trên triều cũng chẳng có thể lực gì. Sau khi Tiêu phi chết, hoàng gia cứ thể để nhà mẹ đẻ tới nhận xác, không tổ chức lễ tang cho ả.
Đây vốn là chuyện buồn, nhưng không hiểu sao trong hoàng cung lại trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Cung tần mỹ nữ lúc rảnh rỗi thường xuyên chạy tới phủ đệ của công chúa... Những cảnh tượng trong mơ của Lục Minh càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng mơ hồ đến mức khắp nơi biến thành một mảng trắng xóa... Lục Minh bỗng mở mắt ra, thầm hít vào một hơi rồi ngơ ngẩn nhìn trần nhà tối đen. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Anh chưa bao giờ nằm mơ một giấc mơ dài như vậy. Mặc dù trong mơ anh gần như không nhìn rõ mặt mũi người nào, nhưng cảm nhận lại2rất chân thật.
0��Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi. Người cho thần thiếp ăn cái gì vậy?”
“Ba ngày nữa người sẽ biết trẫm cho người ăn cái gì!”
“Yên lặng đi, nếu người còn làm ồn trẫm sẽ giết chết ngươi!” Hoàng đế tức giận quát một tiếng. “...” Tiếu phi kinh hãi run lên cầm cập, ả nín nhịn, không dám khóc lóc ồn ào nữa. Rồi ảnằm lại xuống giường như trước, không dám động đậy, hoàng đế không động vào ả, ả càng không dám phạm thượng. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, nhưng ả không dám gây ra bất kì tiếng động nào.
Tối qua hoàng thượng lại qua đêm ở chỗ Tiếu phi, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tỵ.
Mọi người vốn tưởng rằng việc tiểu công chúa gặp nạn có liên quan đến Tiếu phi, hoàng đế nhất định không buông tha cho ả, sẽ trừng trị ả nghiêm khắc.
Ai ngờ, ngược lại ả ta còn được yêu chiều đến như thế. Có lẽ là,1dù tiểu công chúa chết đuối, hoàng thượng cũng không động đến Tiếu phi đâu. Những lời này đều là do các cung tần mỹ nữ bàn tán lúc rảnh rỗi uống trà. Đám cung nữ, thái giám nghe xong lại rỉ tai nhau.
Đương nhiên chuyện này sẽ truyền tới tại công chúa.
Hoàng đế cữu cữu cưng chiều nàng tới tận trời, vậy mà chỉ vì một vị Tiểu phi nhỏ bé, người đã không còn quan tâm tới nàng nữa sao.
Nghĩ vậy, trong bụng công chúa tràn đầy lửa giận. Tiểu phi là tiểu thiếp của hoàng đế cữu cữu, còn nàng là chất nữ, lại không phải ruột thịt, nàng có thể hiểu hoàng đế cữu cữu không bênh vực người ngoài.
(*) Chất nữ: Cháu gái.
Nhưng cơn giận trong lòng nàng không làm sao tiêu bớt đi được. Thế nên, nàng quyết định tự mình dạy dỗ Tiểu phi. Đến ngày thứ ba, cuối cùng công chúa đã nghĩ ra một cách tuyệt hay để giáo huấn người8khác, nàng định đi đối phó với Tiểu phi. Đột nhiên có tin tức lan truyền tới, thái y nói Tiếu phi mắc bệnh truyền nhiễm, thối rữa toàn thân, nhất định phải cách ly, không cho phép ai ra vào tẩm cung của Tiếu phi. Ba chữ “bệnh truyền nhiễm” làm công chúa ghê tởm tới mức da gà nổi đầy người. Nàng đang định đi vào lại quay đầu chạy ra. Rồi những ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều xôn xao chuyện Tiêu phi bị mắc bệnh truyền nhiễm, sớm quên mất chuyện công chúa bị rơi xuống giếng hôm nào. Hầu hết mọi người, bề ngoài thì ra vẻ nuối tiếc, có người còn bảo không dễ gì mới được sủng ái, kết quả lại mắc căn bệnh này, thực ra trong lòng họ đều vui như mở hội. Công chúa tưởng rằng căn bệnh truyền nhiễm này chỉ qua một thời gian sẽ khỏi, ai ngờ đâu, bảy ngày sau Tiểu phi qua đời. Mặc8dù Tiêu phi là phi tần, nhưng bên nhà mẹ đẻ, phụ thân ả chỉ làm chức quan quèn, trên triều cũng chẳng có thể lực gì. Sau khi Tiêu phi chết, hoàng gia cứ thể để nhà mẹ đẻ tới nhận xác, không tổ chức lễ tang cho ả.
Đây vốn là chuyện buồn, nhưng không hiểu sao trong hoàng cung lại trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Cung tần mỹ nữ lúc rảnh rỗi thường xuyên chạy tới phủ đệ của công chúa... Những cảnh tượng trong mơ của Lục Minh càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng mơ hồ đến mức khắp nơi biến thành một mảng trắng xóa... Lục Minh bỗng mở mắt ra, thầm hít vào một hơi rồi ngơ ngẩn nhìn trần nhà tối đen. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Anh chưa bao giờ nằm mơ một giấc mơ dài như vậy. Mặc dù trong mơ anh gần như không nhìn rõ mặt mũi người nào, nhưng cảm nhận lại2rất chân thật.
/1497
|